Nếu có thể khiến em hết giận thì em có thể tùy ý lộn 360 độ cũng được…Rất nhiều lúc, Cố Sơ chẳng thể hiểu rõ cảm giác của mình đối với Lâm Gia Duyệt. Hận cô ta? Ngẫm kỹ lại thật ra cô ta chưa đủ để hận. Không hận cô ta? Cô ta lại hay như cái bóng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Sau khi chuyện chiếc khuyên tai xảy ra, không phải Cố Sư chưa từng ngứa chân răng nhưng phần nhiều là oán trách Lục Bắc Thần.
Cô ta vẫn còn gọi điện cho Lục Bắc Thần, giống như bây giờ, nói những chuyện chỉ hai người họ mới hiểu. Cô đặt điện thoại bên tai rất lâu, nhất thời cũng không biết nên lên tiếng thế nào.
“Em biết anh sẽ chê em lo chuyện bao đồng, nhưng cho dù bây giờ anh vẫn còn trách em thì em cũng quyết phải lo chuyện này, anh bắt buộc phải cho bác sỹ Smith một câu trả lời.”
Đây là một thái độ cứng rắn Cố Sơ chưa từng thấy của Lâm Gia Duyệt. Xóa bỏ những hiểu biết cảm tính về cô ta, lý trí dần dần nhảy ra khỏi não bộ. Có thể khiến thái độ của Lâm Gia Duyệt thay đổi lớn chắc chắn chỉ có chuyện của Lục Bắc Thần. Vậy thì rốt cuộc Lục Bắc Thần đã giấu cô chuyện gì?
Cô lại nhớ cái tên Smith này. Lúc ấy Lục Bắc Thần nói với cô, đó là bác sỹ của bố anh… bác sỹ của bố, cần Lục Bắc Thần đưa ra quyết định gì? Lục Môn có con trưởng, một khi thật sự dính dáng tới các bậc trưởng bối của Lục Môn, có tới lượt Lục Bắc Thần quyết định hay không?
“Alô? Anh có đang nghe không?”
Cố Sơ không thể không lên tiếng: “Tôi đang nghe.”
Đầu kia sững sờ.
“Xin lỗi, anh ấy đang tắm.” Cố Sơ không có ý cố tình khoe mẽ hay thái độ trả thù, đả kích, cô chỉ nói sự thật mà thôi. Đương nhiên chưa được Lục Bắc Thần cho phép đã nhận điện thoại của anh đích thực là không thỏa đáng, nhưng giờ phút này đây cô cũng không cần tỏ ra hối lỗi trước mặt Lâm Gia Duyệt.
Lâm Gia Duyệt nhanh chóng nhã nhặn trở lại: “Nếu bây giờ anh ấy không có thời gian nghe thì tôi sẽ gọi lại sau.”
“Được.”
Di động vừa định bỏ khỏi tai thì cô lại nghe thấy Lâm Gia Duyệt gọi tên mình ở đầu kia, rất khẽ nhưng vẫn lọt vào tai Cố Sơ. Cô một lần nữa áp di động lên tai: “Hử?”
“Tối đó đúng là tôi ở phòng thực nghiệm.” Lâm Gia Duyệt chủ động nhắc lại chuyện hôm đó.
Cố Sơ hơi ngẩn ra, lại dựa vào sofa, cuộn hai chân lên. Chiếc áo vest trên người rất rộng, chỉ cần khẽ động đậy là mùi hương của anh tỏa ra, ngập đầy mũi một cảm giác trong lành: “Oh.”
“Tối đó cánh tay của tôi bị thương, thế nên theo anh ấy về phòng thực nghiệm.”
“Cô muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói với cô, chuyện khuyên tai cô đừng hiểu lầm.”
Khi Cố Sơ giơ tay lên xoa mặt, lòng bàn tay cũng níu lấy chút hương thơm sạch sẽ ngoài áo vest. Cô khẽ cắn môi, khi lên tiếng giọng nói cũng nhạt nhòa: “Một chiếc khuyên tai thôi mà, tôi có gì phải hiểu lầm.”
“Cô không hiểu lầm thì tốt. Lúc đó anh ấy tới tìm tôi, biểu cảm như sắp giết chết tôi vậy.” Lâm Gia Duyệt cười khổ: “Tôi chỉ nghỉ một đêm trên ghế sofa trong phòng làm việc của anh ấy mà thôi. Còn chiếc khuyên tai, có khả năng khi tôi giúp anh ấy trải giường, nó đã rơi xuống.”
Có lẽ sợ Cố Sơ lại hiểu lầm, cô ta vội vàng bổ sung một câu: “Vào phòng nghỉ không chỉ có mình tôi, còn có La Trì và Ngư Khương. Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ không quen nhìn giường chiếu bừa bộn mà thôi. Lúc nghỉ, tôi tháo bông tai bỏ vào túi áo, có thể vì vậy nên mới rơi ra.”
“Thật ra cô không cần giải thích với tôi nhiều như vậy.”
“Tôi cũng không muốn giải thích với cô, nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội nghe tôi giải thích. Phải, đúng là tôi từng làm những chuyện không tốt với cô nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh ấy vì chuyện này mà không vui.” Lâm Gia Duyệt thở dài: “Cố Sơ, tôi không nên để ý tới cô, vì cô là người phụ nữ anh ấy quan tâm, nhưng chính vì tôi yêu anh ấy nên không thể không để ý tới người phụ nữ mà anh ấy để ý.”
Tiếng thở dài cuối cùng của Cố Sơ đã thực sự khiến Cố Sơ sửng sốt, đến nỗi Lâm Gia Duyệt đã cúp máy một lúc lâu cô mới hoàn hồn trở lại. Có lẽ đây chính là nguyên nhân cô không thể căm hận triệt để Lâm Gia Duyệt. Vì cho dù cô ta đáng hận, mọi việc làm của cô ta đều có thể tha thứ…
***
Khi Lục Bắc Thần tắm xong, Cố Sơ vẫn ngồi bên cạnh bàn uống nước. Thấy cô mặc áo vest của mình, anh cười: “Em đang làm gì vậy?”
Cố Sơ tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía anh.
Vali của anh để ở khách sạn thế nên không có quần áo ngủ để thay. Sơ mi, quần Âu vẫn nghiêm chỉnh như hôm qua, có điều áo sơ mi chỉ tùy tiện đóng vài cúc, cổ tay được xắn lên một nửa. Anh đang cầm khăn mặt lau tóc, có giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống ngực, hơi thấm ướt chiếc sơ mi. Ánh nắng vừa đẹp, rơi xuống gương mặt anh trông rất khoan khoái. Cả người anh chìm trong quầng sáng, dáng người cao tuấn tú, lại có thêm một chút uể oải.
“Em đang nghĩ xem có cần nằm xuống đất lăn mấy vòng không.” Cô thu hết biểu cảm lại, tự nhiên buột miệng.
Cô vẫn nắm chặt di động trong tay, có điều vạt tay áo dài ngoằng của anh đã che mất. Nhân lúc anh không chú ý, cô trả di động về vị trí cũ. Trong lòng thầm kinh sợ, mới ở bên cạnh anh chưa đầy một năm mà đã học được cách làm việc bình tĩnh dường này?
Lục Bắc Thần quả thật đã tin lời cô nói, vắt khăn mặt vào trong phòng tắm rồi đi tới trước, nhìn cô cười.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh từ góc độ này rất dễ vẹo cổ.
“Nếu có thể khiến em hết giận thì em có thể tùy ý lộn 360 độ cũng được.” Lục Bắc Thần đổ người xuống, véo má cô.
“Muốn có được sự tha thứ của một người đâu có dễ dàng như vậy?” Cố Sơ uể oải đáp. Ngón tay anh có mùi của nắng, nhàn nhạt khẽ khàng, cô rất thích. Còn cả mái tóc chưa khô của anh, anh dùng dầu gội của cô, có mùi hương trên tóc cô.
Lục Bắc Thần mím môi cười khẽ, lại thấy chân cô đi đất, một tay vòng ra sau lưng cô, một tay luồn qua khoeo chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên, cùng ngồi lên sofa.
“Xem ra chắc chắn phải khiến em vui rồi.”
“Nhưng mà mọi việc lại trái ý nguyện.” Cô tiện tay kéo đệm lưng lên sau gáy, kéo lại áo vest, khẽ nói: “Tờ giấy của Tư Tư anh đọc rồi chứ?”
Lục Bắc Thần ngồi bên kia sofa, tiện tay nắm lấy đôi chân cô đặt lên chân mình. Chân cô sạch sẽ, cũng hơi lạnh như tay cô. Anh nhẹ nhàng nắm lấy, lấy hơi ấm trong lòng bàn tay mình sưởi ấm cho nó.
“Em gái em hiểu lòng người hơn em.”
Chân cô hơi ngứa ngáy, cô đạp một cái: “Thế thì anh đi tìm nó đi.”
Lục Bắc Thần hơi dùng sức kéo chân cô về rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Nga Hoàng, Nữ Anh đồng thời bên cạnh, cuộc sống này không thích hợp với anh. Chỉ một mình em đã khiến anh hao tâm tổn trí, đau đầu muốn chết rồi. Lại thêm người nữa, anh sợ là mình chết sớm.”
“Lục Bắc Thần, anh đúng là biết ăn nói đấy.” Cố Sơ thẳng thừng chống chân lên, bàn chân giẫm lên đùi anh.
“Quả nhiên thà đắc tội với kẻ tiểu nhân cũng không được làm mất lòng đàn bà.” Lục Bắc Thần nghiêng người qua, quá nửa thân trên gần như đã đè lên người cô: “Trước đây vẫn có thể tôn trọng gọi anh một tiếng giáo sư Lục. Bây giờ thì ngông cuồng gọi cả họ lẫn tên.”
“Đây gọi là khi người ta tốt với anh, anh không biết trân trọng, mất rồi mới hối hận.” Cô không nhúc nhích, mặc cho hơi thở của anh lướt đi trên gò má.
Dù không muốn thừa nhận thế nào đi nữa thì lồng ngực lấp ló sau chiếc áo sơ mi vẫn là thứ cô khao khát. Đàn ông nên có một khung xương rắn chắc và cơ bắp trôi chảy, cùng với những đường nét rõ ràng, rạch ròi. Những gì cần có Lục Bắc Thần đều có, không mê đắm diện mạo của anh thì cũng chết trước cơ thể của anh, ai nói phụ nữ không háo sắc?
Cô thầm thở dài trong lòng. Không nhìn anh, không có nghĩa sẽ không nhớ anh.
“Anh trước nay vẫn có sở trường trong việc nắm bắt, sẽ không phạm những sai lầm cấp thấp.” Lục Bắc Thần sát lại gần cô, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại. Cô vừa mới dậy, gương mặt sáng sủa, hàng mi mỏng, trong sáng, dường như đang cười nhưng lại không nhiệt tình, trên người vẫn là bộ áo ngủ màu trắng nhưng lại khoác thêm áo vest của anh, lười biếng lại khiến người yêu thương.
Anh chợt muốn cúi đầu hôn cô.
Môi và môi sắp sửa chạm nhau, cô lên tiếng: “Nhưng muộn rồi, em hay giận hờn lắm.”
Lục Bắc Thần gần như chạm mũi mình vào mũi cô. Nụ cười khẽ xao động trong con ngươi đen như những gợn sóng lăn tăn.
“Chẳng biết tối qua ai nói nhỉ. Cưới vợ nên cưới gái họ Cố, lấy chồng nên lấy Lục Bắc Thần.”
Nghe tới những lời này, tối qua anh đã mất ngủ, còn cả một gian phòng đầy tranh nữa. Anh luôn muốn ôm cô vào lòng, ôm chặt, chặt hơn nữa, cứ thế ôm mãi đến trọn đời.
Nét mặt của Cố Sơ trông có vẻ sửng sốt, bờ môi hồng hơi mở ra, cuối cùng cô chọn cách im lặng. Đúng, những lời này tuyệt đối không phải cô nói. Một là tối qua cô uống rượu say chắc là không nghĩ ra được ‘áng văn hay’ này đâu. Hai là, trong mắt cô, anh đã là người với chủ nghĩa không kết hôn, sao cô lại còn chủ động nhắc tới chuyện kết hôn?
Nhưng cô loáng thoáng lại cảm thấy câu này quen tai, có một chút ký ức lan ra. Tối qua hình như cô đã nói không ít, cái gì đi học, rồi cái gì lấy chồng…
“Đói chưa?” Lục Bắc Thần thấy vẻ mặt cô mơ màng, không nhịn được phì cười: “Anh nấu gì cho em ăn.”
Cố Sơ vẫn còn đang hỗn độn, anh đã đứng dậy đi vào nhà bếp.
Một lát sau, cô mới bò dậy khỏi sofa, lảo đảo đi tới trước cửa bếp. Bóng hình Lục Bắc Thần trong nắng trông như thực như mơ. Có lẽ vì cái áo sơ mi quá trắng, cô bỗng thấy chói cả mắt.
Anh đang đun nước, bên cạnh có mỳ.
Thấy cô tới, anh nói: “Đi dép vào.”
Cô không muốn đi chân trần cùng anh nấu cơm nên xoay người đi dép lê rồi quay lại, đứng dựa bên khung cửa. Lục Bắc Thần quay đầu liếc cô một cái, thấy cô đã đi dép nên không nói thêm gì nữa. Anh mở tủ lạnh ra, lần lượt lấy ra những loại rau có thể sử dụng.
Cố Sơ nhìn một lát rồi nói: “Tối qua… anh nhắc tới chuyện đi học đúng không?”
“Xem ra em vẫn chưa mất trí nhớ hẳn.”
Cố Sơ hơi sững sờ: “Thật sự là đi học ư?”
“Chẳng lẽ em tốt nghiệp rồi?” Lục Bắc Thần hỏi ngược lại, đồng thời đập vỡ một quả trứng gà. Lòng đỏ vàng ruộm lẫn với lòng trắng trứng rơi xuống chiếc bát sứ trắng. Anh lại dùng đũa chia tách lòng trắng và lòng đỏ rất gọn gàng, đổ lòng đỏ vào một chiếc bát khác để chuẩn bị dùng.
Lúc này Cố Sơ mới nhận ra vốn không phải mơ. Cô rảo bước tới trước, đi qua đi lại theo bước chân anh.
“Anh đã giúp em làm xong thủ tục ở đại học A rồi. Thành tích của em trước giờ rất khá, chỉ còn một năm thì quá đáng tiếc, kiểu gì cũng phải tốt nghiệp.” Lục Bắc Thần rửa sạch rau, con dao thái đồ sống được anh sử dụng rất vững vàng, ngón tay gầy thanh tú, linh hoạt…
Cô ta vẫn còn gọi điện cho Lục Bắc Thần, giống như bây giờ, nói những chuyện chỉ hai người họ mới hiểu. Cô đặt điện thoại bên tai rất lâu, nhất thời cũng không biết nên lên tiếng thế nào.
“Em biết anh sẽ chê em lo chuyện bao đồng, nhưng cho dù bây giờ anh vẫn còn trách em thì em cũng quyết phải lo chuyện này, anh bắt buộc phải cho bác sỹ Smith một câu trả lời.”
Đây là một thái độ cứng rắn Cố Sơ chưa từng thấy của Lâm Gia Duyệt. Xóa bỏ những hiểu biết cảm tính về cô ta, lý trí dần dần nhảy ra khỏi não bộ. Có thể khiến thái độ của Lâm Gia Duyệt thay đổi lớn chắc chắn chỉ có chuyện của Lục Bắc Thần. Vậy thì rốt cuộc Lục Bắc Thần đã giấu cô chuyện gì?
Cô lại nhớ cái tên Smith này. Lúc ấy Lục Bắc Thần nói với cô, đó là bác sỹ của bố anh… bác sỹ của bố, cần Lục Bắc Thần đưa ra quyết định gì? Lục Môn có con trưởng, một khi thật sự dính dáng tới các bậc trưởng bối của Lục Môn, có tới lượt Lục Bắc Thần quyết định hay không?
“Alô? Anh có đang nghe không?”
Cố Sơ không thể không lên tiếng: “Tôi đang nghe.”
Đầu kia sững sờ.
“Xin lỗi, anh ấy đang tắm.” Cố Sơ không có ý cố tình khoe mẽ hay thái độ trả thù, đả kích, cô chỉ nói sự thật mà thôi. Đương nhiên chưa được Lục Bắc Thần cho phép đã nhận điện thoại của anh đích thực là không thỏa đáng, nhưng giờ phút này đây cô cũng không cần tỏ ra hối lỗi trước mặt Lâm Gia Duyệt.
Lâm Gia Duyệt nhanh chóng nhã nhặn trở lại: “Nếu bây giờ anh ấy không có thời gian nghe thì tôi sẽ gọi lại sau.”
“Được.”
Di động vừa định bỏ khỏi tai thì cô lại nghe thấy Lâm Gia Duyệt gọi tên mình ở đầu kia, rất khẽ nhưng vẫn lọt vào tai Cố Sơ. Cô một lần nữa áp di động lên tai: “Hử?”
“Tối đó đúng là tôi ở phòng thực nghiệm.” Lâm Gia Duyệt chủ động nhắc lại chuyện hôm đó.
Cố Sơ hơi ngẩn ra, lại dựa vào sofa, cuộn hai chân lên. Chiếc áo vest trên người rất rộng, chỉ cần khẽ động đậy là mùi hương của anh tỏa ra, ngập đầy mũi một cảm giác trong lành: “Oh.”
“Tối đó cánh tay của tôi bị thương, thế nên theo anh ấy về phòng thực nghiệm.”
“Cô muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói với cô, chuyện khuyên tai cô đừng hiểu lầm.”
Khi Cố Sơ giơ tay lên xoa mặt, lòng bàn tay cũng níu lấy chút hương thơm sạch sẽ ngoài áo vest. Cô khẽ cắn môi, khi lên tiếng giọng nói cũng nhạt nhòa: “Một chiếc khuyên tai thôi mà, tôi có gì phải hiểu lầm.”
“Cô không hiểu lầm thì tốt. Lúc đó anh ấy tới tìm tôi, biểu cảm như sắp giết chết tôi vậy.” Lâm Gia Duyệt cười khổ: “Tôi chỉ nghỉ một đêm trên ghế sofa trong phòng làm việc của anh ấy mà thôi. Còn chiếc khuyên tai, có khả năng khi tôi giúp anh ấy trải giường, nó đã rơi xuống.”
Có lẽ sợ Cố Sơ lại hiểu lầm, cô ta vội vàng bổ sung một câu: “Vào phòng nghỉ không chỉ có mình tôi, còn có La Trì và Ngư Khương. Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ không quen nhìn giường chiếu bừa bộn mà thôi. Lúc nghỉ, tôi tháo bông tai bỏ vào túi áo, có thể vì vậy nên mới rơi ra.”
“Thật ra cô không cần giải thích với tôi nhiều như vậy.”
“Tôi cũng không muốn giải thích với cô, nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội nghe tôi giải thích. Phải, đúng là tôi từng làm những chuyện không tốt với cô nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh ấy vì chuyện này mà không vui.” Lâm Gia Duyệt thở dài: “Cố Sơ, tôi không nên để ý tới cô, vì cô là người phụ nữ anh ấy quan tâm, nhưng chính vì tôi yêu anh ấy nên không thể không để ý tới người phụ nữ mà anh ấy để ý.”
Tiếng thở dài cuối cùng của Cố Sơ đã thực sự khiến Cố Sơ sửng sốt, đến nỗi Lâm Gia Duyệt đã cúp máy một lúc lâu cô mới hoàn hồn trở lại. Có lẽ đây chính là nguyên nhân cô không thể căm hận triệt để Lâm Gia Duyệt. Vì cho dù cô ta đáng hận, mọi việc làm của cô ta đều có thể tha thứ…
***
Khi Lục Bắc Thần tắm xong, Cố Sơ vẫn ngồi bên cạnh bàn uống nước. Thấy cô mặc áo vest của mình, anh cười: “Em đang làm gì vậy?”
Cố Sơ tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía anh.
Vali của anh để ở khách sạn thế nên không có quần áo ngủ để thay. Sơ mi, quần Âu vẫn nghiêm chỉnh như hôm qua, có điều áo sơ mi chỉ tùy tiện đóng vài cúc, cổ tay được xắn lên một nửa. Anh đang cầm khăn mặt lau tóc, có giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống ngực, hơi thấm ướt chiếc sơ mi. Ánh nắng vừa đẹp, rơi xuống gương mặt anh trông rất khoan khoái. Cả người anh chìm trong quầng sáng, dáng người cao tuấn tú, lại có thêm một chút uể oải.
“Em đang nghĩ xem có cần nằm xuống đất lăn mấy vòng không.” Cô thu hết biểu cảm lại, tự nhiên buột miệng.
Cô vẫn nắm chặt di động trong tay, có điều vạt tay áo dài ngoằng của anh đã che mất. Nhân lúc anh không chú ý, cô trả di động về vị trí cũ. Trong lòng thầm kinh sợ, mới ở bên cạnh anh chưa đầy một năm mà đã học được cách làm việc bình tĩnh dường này?
Lục Bắc Thần quả thật đã tin lời cô nói, vắt khăn mặt vào trong phòng tắm rồi đi tới trước, nhìn cô cười.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh từ góc độ này rất dễ vẹo cổ.
“Nếu có thể khiến em hết giận thì em có thể tùy ý lộn 360 độ cũng được.” Lục Bắc Thần đổ người xuống, véo má cô.
“Muốn có được sự tha thứ của một người đâu có dễ dàng như vậy?” Cố Sơ uể oải đáp. Ngón tay anh có mùi của nắng, nhàn nhạt khẽ khàng, cô rất thích. Còn cả mái tóc chưa khô của anh, anh dùng dầu gội của cô, có mùi hương trên tóc cô.
Lục Bắc Thần mím môi cười khẽ, lại thấy chân cô đi đất, một tay vòng ra sau lưng cô, một tay luồn qua khoeo chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên, cùng ngồi lên sofa.
“Xem ra chắc chắn phải khiến em vui rồi.”
“Nhưng mà mọi việc lại trái ý nguyện.” Cô tiện tay kéo đệm lưng lên sau gáy, kéo lại áo vest, khẽ nói: “Tờ giấy của Tư Tư anh đọc rồi chứ?”
Lục Bắc Thần ngồi bên kia sofa, tiện tay nắm lấy đôi chân cô đặt lên chân mình. Chân cô sạch sẽ, cũng hơi lạnh như tay cô. Anh nhẹ nhàng nắm lấy, lấy hơi ấm trong lòng bàn tay mình sưởi ấm cho nó.
“Em gái em hiểu lòng người hơn em.”
Chân cô hơi ngứa ngáy, cô đạp một cái: “Thế thì anh đi tìm nó đi.”
Lục Bắc Thần hơi dùng sức kéo chân cô về rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Nga Hoàng, Nữ Anh đồng thời bên cạnh, cuộc sống này không thích hợp với anh. Chỉ một mình em đã khiến anh hao tâm tổn trí, đau đầu muốn chết rồi. Lại thêm người nữa, anh sợ là mình chết sớm.”
“Lục Bắc Thần, anh đúng là biết ăn nói đấy.” Cố Sơ thẳng thừng chống chân lên, bàn chân giẫm lên đùi anh.
“Quả nhiên thà đắc tội với kẻ tiểu nhân cũng không được làm mất lòng đàn bà.” Lục Bắc Thần nghiêng người qua, quá nửa thân trên gần như đã đè lên người cô: “Trước đây vẫn có thể tôn trọng gọi anh một tiếng giáo sư Lục. Bây giờ thì ngông cuồng gọi cả họ lẫn tên.”
“Đây gọi là khi người ta tốt với anh, anh không biết trân trọng, mất rồi mới hối hận.” Cô không nhúc nhích, mặc cho hơi thở của anh lướt đi trên gò má.
Dù không muốn thừa nhận thế nào đi nữa thì lồng ngực lấp ló sau chiếc áo sơ mi vẫn là thứ cô khao khát. Đàn ông nên có một khung xương rắn chắc và cơ bắp trôi chảy, cùng với những đường nét rõ ràng, rạch ròi. Những gì cần có Lục Bắc Thần đều có, không mê đắm diện mạo của anh thì cũng chết trước cơ thể của anh, ai nói phụ nữ không háo sắc?
Cô thầm thở dài trong lòng. Không nhìn anh, không có nghĩa sẽ không nhớ anh.
“Anh trước nay vẫn có sở trường trong việc nắm bắt, sẽ không phạm những sai lầm cấp thấp.” Lục Bắc Thần sát lại gần cô, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại. Cô vừa mới dậy, gương mặt sáng sủa, hàng mi mỏng, trong sáng, dường như đang cười nhưng lại không nhiệt tình, trên người vẫn là bộ áo ngủ màu trắng nhưng lại khoác thêm áo vest của anh, lười biếng lại khiến người yêu thương.
Anh chợt muốn cúi đầu hôn cô.
Môi và môi sắp sửa chạm nhau, cô lên tiếng: “Nhưng muộn rồi, em hay giận hờn lắm.”
Lục Bắc Thần gần như chạm mũi mình vào mũi cô. Nụ cười khẽ xao động trong con ngươi đen như những gợn sóng lăn tăn.
“Chẳng biết tối qua ai nói nhỉ. Cưới vợ nên cưới gái họ Cố, lấy chồng nên lấy Lục Bắc Thần.”
Nghe tới những lời này, tối qua anh đã mất ngủ, còn cả một gian phòng đầy tranh nữa. Anh luôn muốn ôm cô vào lòng, ôm chặt, chặt hơn nữa, cứ thế ôm mãi đến trọn đời.
Nét mặt của Cố Sơ trông có vẻ sửng sốt, bờ môi hồng hơi mở ra, cuối cùng cô chọn cách im lặng. Đúng, những lời này tuyệt đối không phải cô nói. Một là tối qua cô uống rượu say chắc là không nghĩ ra được ‘áng văn hay’ này đâu. Hai là, trong mắt cô, anh đã là người với chủ nghĩa không kết hôn, sao cô lại còn chủ động nhắc tới chuyện kết hôn?
Nhưng cô loáng thoáng lại cảm thấy câu này quen tai, có một chút ký ức lan ra. Tối qua hình như cô đã nói không ít, cái gì đi học, rồi cái gì lấy chồng…
“Đói chưa?” Lục Bắc Thần thấy vẻ mặt cô mơ màng, không nhịn được phì cười: “Anh nấu gì cho em ăn.”
Cố Sơ vẫn còn đang hỗn độn, anh đã đứng dậy đi vào nhà bếp.
Một lát sau, cô mới bò dậy khỏi sofa, lảo đảo đi tới trước cửa bếp. Bóng hình Lục Bắc Thần trong nắng trông như thực như mơ. Có lẽ vì cái áo sơ mi quá trắng, cô bỗng thấy chói cả mắt.
Anh đang đun nước, bên cạnh có mỳ.
Thấy cô tới, anh nói: “Đi dép vào.”
Cô không muốn đi chân trần cùng anh nấu cơm nên xoay người đi dép lê rồi quay lại, đứng dựa bên khung cửa. Lục Bắc Thần quay đầu liếc cô một cái, thấy cô đã đi dép nên không nói thêm gì nữa. Anh mở tủ lạnh ra, lần lượt lấy ra những loại rau có thể sử dụng.
Cố Sơ nhìn một lát rồi nói: “Tối qua… anh nhắc tới chuyện đi học đúng không?”
“Xem ra em vẫn chưa mất trí nhớ hẳn.”
Cố Sơ hơi sững sờ: “Thật sự là đi học ư?”
“Chẳng lẽ em tốt nghiệp rồi?” Lục Bắc Thần hỏi ngược lại, đồng thời đập vỡ một quả trứng gà. Lòng đỏ vàng ruộm lẫn với lòng trắng trứng rơi xuống chiếc bát sứ trắng. Anh lại dùng đũa chia tách lòng trắng và lòng đỏ rất gọn gàng, đổ lòng đỏ vào một chiếc bát khác để chuẩn bị dùng.
Lúc này Cố Sơ mới nhận ra vốn không phải mơ. Cô rảo bước tới trước, đi qua đi lại theo bước chân anh.
“Anh đã giúp em làm xong thủ tục ở đại học A rồi. Thành tích của em trước giờ rất khá, chỉ còn một năm thì quá đáng tiếc, kiểu gì cũng phải tốt nghiệp.” Lục Bắc Thần rửa sạch rau, con dao thái đồ sống được anh sử dụng rất vững vàng, ngón tay gầy thanh tú, linh hoạt…
/568
|