Sắt thép trở nên nhu mềm, Lục Bắc Thần trước giờ chỉ nói một không nói hai, chưa bao giờ dễ dàng thay đổi kế hoạch, giờ cũng khó thoát khỏi vận mệnh phải lao tâm khổ tứ vì tình.
Ba giờ chiều, Cố Sơ lao vào phòng thực nghiệm.
Lúc đó, Lục Bắc Thần đang họp với đám Ngữ Cảnh, bố trí nhiệm vụ công việc sắp tới của mỗi người tại Bắc Kinh. Mọi cảnh báo và kiểm soát hồng ngoại ngoài vườn được mở hết. Cô quẹt thẻ đi vào, tránh phải cố gắng xông vào bằng con đường theo trí nhớ.
Cuộc họp của Lục Bắc Thần bị ngắt đoạn.
Thấy Cố Sơ tới, anh ít nhiều cảm thấy kỳ lạ.
Đã nhiều ngày Ngữ Cảnh không nhìn thấy Cố Sơ, cậu ấy hoạt bát nhất, khoa chân múa tay với cô: “Hi, Cố, gần đây cô chạy đi đâu vậy? Tôi nhớ cô chết đi được!”
Phan An ngồi bên cạnh quen trêu chọc, đẩy đầu Ngữ Cảnh một cái: “Trước mặt giáo sư Lục mà dám ăn nói xằng bậy?”
Ngữ Cảnh vò đầu. Ngư Khương ngồi bên cạnh Lục Bắc Thần sau khi nhìn thấy Cố Sơ thì nụ cười mỉm đông cứng lại, gương mặt không còn chút thiện ý nào.
Cố Sơ đứng bên cạnh cửa, một tay bám lên khung cửa. Cô mặc một chiếc váy liền mỏng, kiểu đan, rộng rãi, màu xám nhạt. Ánh nắng ngày thu hắt từ sau lưng cô tới. Chẳng biết vì ánh nắng quá mãnh liệt hay vì quần áo trên người cô quá nhạt màu, gương mặt cô cực kỳ nhợt nhạt, hệt như ánh trăng trong đêm tối.
Cô muốn chào hỏi mọi người nhưng khi lên tiếng thì giọng lại để lộ ra một sự khiếp sợ đang được đè nén. Cô lẩm bẩm: “Bắc Thần… Bắc Thần…”
Lục Bắc Thần nhận ra cô hơi bất thường bèn đứng dậy đi tới trước mặt cô. Lại gần như vậy mới phát hiện ra không chỉ mặt cô tái nhợt mà đôi mắt còn ngập đầy lo lắng và sợ hãi. Anh bàng hoàng, giơ tay kéo cô vào lòng, lại càng cảm thấy cả người cô đang run rẩy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mọi người đều đứng dậy cả, ai cũng nhận ra sự việc bất thường.
Cố Sơ dựa vào lòng anh. Mùi hương sạch sẽ trên cơ thể anh cùng vòm ngực rắn chắc đã cho cô cảm giác an toàn. Cô ngước mắt nhìn anh, mù mờ lại gấp gáp: “Bắc Thần, anh giúp em với… Em… Em không biết phải làm sao cả…”
Trái tim Lục Bắc Thần thắt lại, anh không nói năng gì, lập tức bế cô lên, đi thẳng lên tầng hai, trở về phòng làm việc.
Cuộc họp được một nửa thì tan.
Ngữ Cảnh chẳng hiểu chuyện gì, đẩy đẩy gọng kính to oành, hỏi: “Cố sao thế?”
Phan An không đáp nhưng lại nhìn lên gác có vẻ trầm tư. Ngữ Cảnh hỏi mãi không có được câu trả lời, trong lòng có chút sốt ruột. Cậu lấy cây bút chọc Phan An: “Lúc này anh đừng có làm xác chết chứ.”
“Làm sao tôi biết được?” Phan An quay trở về, cầm tài liệu ngồi vào chỗ của mình, rồi lại nói: “Nhưng mà Cố Sơ là một cô gái khá độc lập, bình thường dù có gặp chuyện gì cô ấy cũng sẽ giải quyết bằng hết khả năng của mình. Hôm nay lại sợ hãi như vậy, xem ra thật sự gặp rắc rối lớn rồi.”
Thái độ của Ngư Khương không tốt lắm, hừ một tiếng lạnh nhạt: “Gặp phải rắc rối lớn ư? Nực cười! Cô ta đâu có tham gia vào vụ án, có thể gặp được chuyện gì nghiêm trọng?”
“Mọi người đều là đồng nghiệp, thái độ của chị khi nào thì tử tế lên được một chút đây?” Ngữ Cảnh không chịu nổi thái độ của cô ta với Cố Sơ, kỳ quái khó hiểu.
“Đồng nghiệp?” Giọng Ngư Khương càng lạnh hơn, đánh mắt nhìn lên gác. Thấy cửa phòng làm việc đóng chặt, sắc mặt cô ta càng trở nên khó coi, lời nói càng không khách khí: “Loại đàn bà mưu mô như cô ta xứng làm đồng nghiệp của chúng ta sao? Cậu muốn làm đồng nghiệp của người ta, nhưng chí hướng của người ta không chỉ là làm đồng nghiệp đơn giản vậy đâu. Bày ra cái vẻ tội nghiệp cho ai xem? Ghê tởm!”
“Ngư Khương, thái độ của cô với Cố Sơ nên tốt một chút, dù sao thì cô ấy cũng chưa làm gì cô.” Phan An phải lên tiếng: “Cứ coi như cô cho là cô ấy cố tình tỏ ra đáng thương nhưng Lục thích, có phải cô cũng nên thu bớt cảm xúc của mình lại không? Ban nãy cô cũng thấy Lục lo lắng cho cô ấy thế nào rồi đấy, cả công việc cũng gác lại. Thái độ cẩn trọng của Lục đối với vụ án này tất cả chúng ta đều biết, nếu là người khác dám đột ngột xông vào ngắt ngang cuộc họp thử xem? Ngay cả cảnh sát La thân với Lục như thế nhưng một khi biết Lục đang họp thì cũng phải hẹn giờ khác.”
“Cô ta cố tình tỏ ra yếu ớt, tội nghiệp, không bệnh cũng rên, đương nhiên có thể lừa được Vic rồi.” Ngư Khương rất không phục.
“Vậy cũng phải xem Lục có phải cam tâm tình nguyện để bị lừa hay không?” Phan An lần đầu tiên hết nước hết cái như thế: “Cho dù Cố Sơ không bệnh tự rên, cho dù tất cả đều là cô ấy cố tình bày ra nhưng cũng là người Lục thích, cô lo lắng làm cái gì?”
Ngữ Cảnh chêm vào một câu: “Tôi cho rằng Cố nhất định đã gặp chuyện mới tới tìm giáo sư. Cô ấy là trợ lý của anh ấy, bình thường gần gũi như thế lẽ nào không biết hôm nay giáo sư đi công tác ư? Rõ ràng biết còn tới tìm, nhất định là vì hết cách rồi.”
Ngư Khương trừng mắt nhìn hai người họ, ánh mắt giá lạnh: “Tôi thấy cả hai người đều điên hết rồi, các người thì biết cái gì?”
Phan An nhìn cô ta, thở dài lắc đầu: “Ngư Khương, tôi có thể nhận ra cô thích Vic, nhưng cô phải hiểu một chuyện, người Lục thích ở trên gác kìa. Chúng ta đi theo Lục đã nhiều năm rồi, có khi nào thấy cậu ấy căng thẳng vì một người phụ nữ như vậy chưa? Chưa nói tới việc bình thường quan tâm tới Cố Sơ, chỉ nói riêng con đường nhỏ bên ngoài phòng thực nghiệm đã đủ thấy sự bất thường của cậu ấy rồi. Tại sao đang trồng ngô đồng yên ổn lại đổi thành dương liễu? Mặc dù tôi không biết rõ chuyện bên trong nhưng tôi có thể đoán chắc chắn là vì Cố Sơ.”
Ngữ Cảnh chớp chớp mắt, đi tới bên cạnh Ngư Khương, cũng khuyên nhủ cô ta: “Tôi cảm thấy cô đừng nên thích giáo sư nữa, nếu không sau này cô càng ngày càng khó chịu với Cố Sơ, giáo sư cũng không thoải mái trong lòng.”
“Các người đúng là ai nấy đều bị cô ta bắt làm tù binh cả rồi!” Ngư Khương nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là tôi thích Vic nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ ở bên cạnh anh ấy! Nếu Vic thích người khác, tôi tuyệt đối giơ hai tay tán thành nhưng không thể là cô ta! Cô ta không có tư cách ở bên cạnh Vic! Một người phụ nữ ích kỷ như cô ta, ở bên Vic sẽ chỉ hủy hoại anh ấy thôi!”
Ngữ Cảnh nhíu mày: “Cố Sơ không ích kỷ, cô ấy rất tốt!”
“Ngư Khương, tôi thấy người thật sự sắp điên là cô mới phải.” Phan An nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén: “Nói Cố Sơ sẽ hủy hoại Lục rõ ràng cô đơn thuần chỉ đang ganh ghét, đố kỵ. Tôi thấy Cố Sơ đã cứu Lục mới đúng. Trước khi gặp Cố Sơ, ngày nào cậu ấy cũng sống như người máy ấy, giờ trông cậu ấy có tình cảm hơn trước nhiều rồi.”
Ngư Khương cuộn chặt tay lại, bờ môi tức đến run rẩy: “Các người chẳng biết cái gì thì đừng có ngồi đây kết luận vớ vẩn! Hai người tưởng rằng họ mới quen biết nhau năm nay sao? Các người không biết Lục đã phải hy sinh bao nhiêu cho người phụ nữ đó! Chính vì cô ta, Lục năm đó suýt nữa đã mất mạng!”
Ngữ Cảnh và Phan An sững người.
“Chính vì đã từng nhìn thấy người phụ nữ này giả tạo, bỉ ổi đến mức nào, tôi mới ghét cô ta như vậy!” Ngư Khương nghiến răng kèn kẹt: “Vic hy sinh vì cô nhiều như vậy, cô ta thì sao? Ngoài việc không ngừng yêu cầu Vic hy sinh ra còn biết làm gì? Loại đàn bà hám của, lắm mưu mô như cô ta xứng đáng có được tình yêu của Vic sao? Không xứng!”
Dứt lời, cô ta ném tài liệu lên mặt bàn, cởi áo blouse ra, rời khỏi phòng thực nghiệm.
Lời nói của Ngư Khương tới quá đột ngột, Ngữ Cảnh và Phan An còn chưa kịp phản bác. Sau khi Ngư Khương đi một lúc rồi, Ngữ Cảnh mới khó hiểu hỏi: “Ban nãy chị ta nói vậy là có ý gì? Chẳng phải giáo sư Lục và Cố Sơ năm nay mới quen nhau ư?”
Phan An cũng vô cùng khó hiểu.
Trong phòng làm việc, bầu không khí không căg thẳng như dưới nhà.
Lục Bắc Thần rót cho Cố Sơ một ly nước ấm. Cô đón lấy nhưng uống hờ hững, nhấp một ngụm rồi lại để qua một bên. Cô co rụt cả người lại trên sofa giống như một chú mèo tội nghiệp. Anh kéo tay cô lại, ủ ấm những ngón tay giá lạnh của cô: “Từ từ nói, em sao vậy?”
Rất lâu sau Cố Sơ mới sắp xếp lại được tư duy, kể từ đầu tới cuối chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu cho anh nghe.
Cả quá trình anh không xen vào, chỉ yên lặng lắng nghe, nét mặt có chút suy tư.
“Cũng tức là, Kiều Vân Tiêu và Lăng Song nhận được cuộc gọi của Tiêu Tiếu Tiếu vào cùng một buổi tối?” Nghe xong lời Cố Sơ kể, Lục Bắc Thần hỏi.
Cố Sơ gật đầu: “Lúc đó tín hiệu của Lăng Song không tốt, lát sau gọi lại thì đã không có ai nghe máy nữa. Cả lúc anh Vân Tiêu gọi lại cậu ấy cũng không nhận.”
Trước khi tới phòng thực nghiệm, Cố Sơ đã chứng thực mọi chuyện sâu hơn. Cô hỏi lại Kiều Vân Tiêu và Lăng Song tình hình tối hôm đó, rồi qua Cố Khải Mân biết được Tiêu Tiếu Tiếu không gặp chuyện gì khó khăn trong công việc. Ngược lại, cậu ấy biểu hiện rất xuất sắc, là một trong những người được chọn làm bác sỹ ưu tú tại bệnh viện năm nay. Không có vấn đề tình cảm, sự nghiệp cũng như cá gặp nước, vì sao Tiêu Tiếu Tiếu lại không liên lạc với mọi người?
Nếu cậu ấy thật sự ra nước ngoài, vì còn lấy ảnh trong phần tìm kiếm làm hình ảnh phong cảnh của mình?
Sau mấy lần bị Cố Sơ gọi điện làm phiền, Lăng Song và Kiều Vân Tiêu cũng nhận ra sự bất thường, lần lượt hỏi cô đã có chuyện gì. Nhưng cô càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trực giác nói cho cô biết Tiếu Tiếu đã gặp chuyện nhưng cụ thể là gì, trước mắt cậu ấy đang ở đâu thì haonf toàn không hay biết. Người đầu tiên cô nghĩ tới là Lục Bắc Thần. Sau khi gặp được anh, mọi lo lắng và sợ hãi đồng thời bộc phát.
Cố Sơ trở nên chưa từng bất lực đến thế, sức mạnh duy nhất dùng để nắm chặt tay Lục Bắc Thần, tìm kiếm sự giúp đỡ của anh.
Lục Bắc Thần nhìn thấy bả vai cô cứ run mãi bèn ôm hẳn cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Tối đó em có nhận được điện thoại của Tiếu Tiếu không?”
Cố Sơ cố gắng nhớ lại, lát sau lắc đầu.
“Đừng lo lắng, cứ giao cho anh.” Anh an ủi.
Cố Sơ níu chặt áo blouse trắng của anh, thanh âm lẩy bẩy: “Tiếu Tiếu sẽ gặp chuyện sao? Đã nhiều ngày trôi qua rồi, cậu ấy…”
“Đừng nghĩ lung tung.” Lục Bắc Thần đau lòng nhìn cô: “Anh sẽ lập tức gọi điện cho La Trì lập án điều tra.”
“Lỡ như…” Cố Sơ rùng mình: “Ngay cả La Trì cũng không tìm được cậu ấy thì sao?”
Lục Bắc Thần hiểu cái rùng mình của cô. Tiếu Tiếu là một người bình thường, chẳng có lý do gì bỗng nhiên lấy ảnh trên mạng giả vờ mình ra nước ngoài, rồi lại vô duyên vô cớ cắt đứt liên lạc với bạn bè. Khả năng duy nhất chính là có người đã mạo danh Tiêu Tiếu Tiếu, lợi dụng di động của cô ấy làm bia đỡ đạn. Lâu vậy rồi Tiêu Tiếu Tiếu không có tin tức gì, rất có thể đã bị kẻ nào đó bắt cóc.
“Tiếu Tiếu nhất định sẽ không xảy ra chuyện.” Lục Bắc Thần vẫn luôn bình tĩnh, xóa tan lo lắng của cô. Anh biết, Cố Sơ lo Tiếu Tiếu đã lành ít dữ nhiều.
Cố Sơ nhìn anh, như được vỗ về: “Thật sao?” Giờ cô hoang mang rối bời rồi.
Lục Bắc Thần nhẹ nhàng xoa tay cho cô, vừa nhẫn nại vừa dịu dàng, nhưng logic vẫn rất tỉnh táo: “Em nghĩ mà xem, nếu đối phương thật sự đã giết Tiếu Tiếu thì việc gì phải nhọc công tốn sức giả mạo weibo và tin nhắn của cô ấy? Khả năng cao là Tiêu Tiếu Tiếu đã mất đi tự do, nhưng chưa mất mạng.”
Sau khi nghe anh phân tích, sắc mặt Cố Sơ mới hồng hào hơn. Chỉ cần còn sống là tốt rồi.
“Nhưng bình thường Tiếu Tiếu cũng đâu có đắc tội với ai, sao lại gặp chuyện này?”
“Yên tâm, nhất định sẽ tìm được Tiếu Tiếu.” Anh cho cô một sự an ủi lớn tột cùng. Chỉ cần Tiêu Tiếu Tiếu còn sống thì chắc chắn sẽ tìm được.
Dứt lời, anh đứng dậy đi tới trước bàn làm việc, gọi điện cho La Trì.
Đầu kia nhận máy rất nhanh.
Lục Bắc Thần báo với La Trì chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu.
“Đúng, phán đoán sơ bộ đã mất tích nửa tháng, phải lập án điều tra ngay lập tức.”
Cố Sơ tựa vào sofa, cố gắng để cảm xúc của mình ổn định một chút, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên. Rồi cô lại nhìn về phía Lục Bắc Thần. Anh đứng quay lưng về phía cô, bóng hình trong chiếc áo blouse càng khiến sống lưng anh thẳng tắp. Anh đang gọi điện thoại bận rộn việc của cô, khi suy nghĩ này hiện lên, sự căng thẳng và âu lo trong lòng bỗng dịu đi một cách lạ kỳ.
Xảy ra chuyện, cô chỉ biết tới tìm anh, quên cả việc nên đi tìm người làm cảnh sát như La Trì. Cô cứ thế chạy tới đây không hề do dự, vì cô mơ hồ biết rằng có anh là nhất định không có vấn đề gì.
Sau khi gọi điện cho La Trì, ngẫm nghĩ một lúc, Lục Bắc Thần lại ấn tiếp một cuộc gọi khác.
Có lẽ là cuộc gọi quốc tế, Cố Sơ nghe thấy anh nói tiếng Anh. Cô nghe thấy anh gọi đối phương là Chloe, rồi lệnh anh ta lập tức tới Trung Quốc tìm tung tích của Tiêu Tiếu Tiếu.
Trong lúc anh đang nói chuyện, Cố Sơ chợt bước lên, ôm chặt lấy anh từ sau lưng, áp mặt vào sống lưng anh.
Bên này Lục Bắc Thần vẫn còn đang nói chuyện, trao đổi sự tình cụ thể. Anh giơ một tay ra kéo tay cô lại, bọc trong lòng bàn tay mình. Sự bất an còn lại của Cố Sơ dần dần tan biến. Lòng bàn tay anh ấm áp, đầu ngón tay mạnh mẽ. Lúc này được dựa vào anh như vậy, một cảm giác an toàn chưa từng có chợt nảy sinh.
Anh là người đàn ông mà cô yêu thương, dựa dẫm, giây phút này lại càng cảm thấy khó cách chia.
Kết thúc cuộc điện thoại, Lục Bắc Thần đặt máy xuống. Anh quay người, đứng dựa vào mép bàn, kéo cô vào lòng, nói: “Phía La Trì sẽ nhanh chóng tra ra liệu Tiếu Tiếu đã xuất cảnh hay chưa. Yên tâm đi, cậu ấy sẽ rút một nhóm tập trung riêng vào vụ này.”
“Chloe là ai vậy?” Cô ngẩng đầu hỏi anh.
Lục Bắc Thần cũng không giấu cô: “Thám tử tư số một thế giới, cậu ấy rất giỏi, quen không ít người cả trong tối lẫn ngoài sáng, có cậu ấy giúp sức coi như đã thành công một nửa.”
“Anh ấy đồng ý giúp đỡ rồi sao? Có phải khó mời lắm không?” Nói vậy nghe ra đối phương có lai lịch không tầm thường.
Lục Bắc Thần cười khẽ, xoa đầu cô: “Chuyện của anh, cậu ấy chắc chắn sẽ giúp.”
Cố Sơ bất chợt ôm chặt lấy anh, một dòng chảy ấm áp tận sâu nơi đáy tim từ từ thấm ra khắp cơ thể, cảm giác lạnh lẽo dần dần tan đi. Cô biết lần này Lục Bắc Thần đã sử dụng các mối quan hệ riêng tư, nói trắng ra là sử dụng nguồn lực của bản thân. Sự coi trọng của anh khiến cô cảm động vô ngần.
Hơn năm giờ, La Trì vội tới phòng thực nghiệm.
Đám Ngữ Cảnh nghỉ làm trước, về nhà thu dọn hành lý. La Trì cũng không mang nhiều đồ dư thừa, chỉ xách một chiếc vali nhỏ, đặt tạm tầng một rồi đi thẳng vào phòng làm việc. Dưới sự an ủi của Lục Bắc Thần, tâm trạng Cố Sơ đã nhẹ nhàng hơn, lý trí cũng dần dần trở lại. Cô tin vào phán đoán của Lục Bắc Thần, Tiêu Tiếu Tiếu vẫn còn sống.
Trong khoảng thời gian đó, Kiều Vân Tiêu và Lăng Song lại gọi thêm mấy lần nữa. Cố Sơ vốn định báo nhưng ý của Lục Bắc Thần là trước mắt đừng đánh rắn động cỏ. Cô nghe lời dặn dò của anh, đáp qua quýt vài câu mới xong chuyện. Cố Khải Mân cũng gọi điện tới, có thể nghe ra anh ta là người có lòng, sau hai lần Cố Sơ gọi điện hỏi thăm, anh ta đã nghi ngờ. Cố Sơ chỉ biết anh ta là thầy hướng dẫn của Tiêu Tiếu Tiếu chứ không thân, đương nhiên càng không dám kể hết sự tình.
Cả Lục Bắc Thần cũng không rảnh rang. Anh không ngừng gọi điện thoại, di động cũng kêu suốt. Lúc nhận điện thoại anh cũng không tránh cô, vẫn luôn ở bên cạnh. Tới tận khi La Trì tới, Cố Sơ mới nhận ra đã sắp xế chiều, tối nay anh bay tới Bắc Kinh.
“Đã điều tra nơi xuất cảnh, tháng nay không có bất kỳ thông tin xuất cảnh nào của Tiêu Tiếu Tiếu.” Đây là câu đầu tiên của La Trì sau khi bước vào cửa.
Lục Bắc Thần đã dự liệu được từ trước nên không hề kinh ngạc. Còn Cố Sơ, mặc dù lúc trước đã được Lục Bắc Thần tiêm thuốc dự phòng nhưng sau khi nghe được kết luận La Trì đưa ra, trái tim như rơi xuống.
“Tết Trung thu Tiêu Tiếu Tiếu trực ban. Theo lời của đồng nghiệp cô ấy, mấy ngày nghỉ cô ấy tới thẩm mỹ viện ‘Khiêm’.” Lục Bắc Thần nói.
Anh gọi mấy cuộc điện thoại, trong đó có hai cuộc gọi tới bệnh viện, tìm được khoa của Tiêu Tiếu Tiếu hỏi rõ hành tung của cô ấy trong khoảng thời gian đó.
La Trì không ngờ hiệu quả làm việc của anh lại nhanh như vậy. Anh ấy gật đầu, nói: “Không sai, mấy anh em trong tổ chuyên án cũng đã tra ra buổi tối cuối cùng trong kỳ nghỉ, Tiêu Tiếu Tiếu đã tới ‘Khiêm’.” Nói tới đây, sắc mặt của anh ấy có phần nặng nề, ngước mắt nhìn Lục Bắc Thần, ngập ngừng không nói.
Lục Bắc Thần biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì. Anh hơi nheo mắt lại: “Nếu là như vậy, việc Tiêu Tiếu Tiếu mất tích không tránh khỏi có liên quan tới Khiêm. Đối phương lấy danh nghĩa của cô ấy đăng weibo và nhắn tin, truy tìm qua IP có được gì không?”
Lại là thẩm mỹ viện Khiêm.
Trung tâm chỉnh hình này đầy nghi vấn, lại có mối quan hệ dây mơ rễ má với Ngoại Than Hối, rồi đúng lúc này Tiêu Tiếu Tiếu lại xảy ra chuyện. Lục Bắc Thần hiểu nỗi lo của La Trì, nếu dính líu tới máu người và mỡ người thì cả hai nơi đó đều cực kỳ nguy hiểm. Nếu việc Tiêu Tiếu Tiếu mất tích liên quan tới thẩm mỹ viện, vậy thì tính chất của sự việc đã thay đổi.
La Trì rút hai điếu thuốc lá ra khỏi bao, đưa một điếu cho Lục Bắc Thần.
Châm thuốc lên, anh ấy càng cau mày sâu hơn: “Mấy anh em theo đuôi IP, phát hiện đối phương ra quán net đăng tin, khi tiến hành điều tra quán net thì phát hiện đối phương sử dụng chứng minh thư giả.”
Manh mối dường như đã bị đứt đoạn.
Lục Bắc Thần xoay điếu thuốc trên tay, không hút, nhíu mày suy nghĩ. La Trì lại nói: “Theo như lời khai của các nhân viên trong trung tâm chỉnh hình, tối đó Tiêu Tiếu Tiếu là vị khách cuối cùng rời đi. Các đồng nghiệp đã kiểm tra CCTV, Tiêu Tiếu Tiếu không đi xuống bằng thang máy, CCTV trong vườn của trung tâm thì đã bị hỏng mấy ngày rồi, không thể tra ra Tiêu Tiếu Tiếu có bước ra khỏi cầu thang hay không.”
Lục Bắc Thần nghe xong trầm ngâm suy tư, lát sau hỏi Cố Sơ: “Tiếu Tiếu có lái xe không?”
Cố Sơ lắc đầu: “Cậu ấy không giỏi lái xe, đa phần toàn bắt taxi.”
Vậy thì tối đó cũng chẳng có lý do gì để lái xe. Lục Bắc Thần nghĩ: “Cô ấy không lái xe thì chắc chắn phải đi ra một nơi nào dễ bắt xe. Việc CCTV trong vườn của thẩm mỹ viện Khiêm bị hỏng cũng không đáng ngại, rẽ ra là gần tới đường, sẽ có một vài camera giám sát, nhưng phải làm phiền bên giao thông một chút.”
La Trì gật đầu: “Tôi đã dặn dò cấp dưới hỏi phía giao thông rồi.” Anh ấy nhìn giờ: “Giờ này chắc đang kiểm tra, có tin gì sẽ lập tức báo cho tôi.”
Cố Sơ ngồi bên không thể xen vào, chỉ biết nắm chặt hai tay, thầm cầu nguyện trong lòng. Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối không hút điếu thuốc đó, anh gác nó lên bàn làm việc, quay người ngồi xuống bên cạnh Cố Sơ. Anh cũng né tránh La Trì, kéo Cố Sơ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Cô dựa vào ngực anh, mùi hương thanh mát trên áo blouse khiến cô dễ chịu hơn.
Bây giờ La Trì cũng chẳng để tâm được tới việc làm mất hứng hai người họ nữa, nói tiếp: “Bây giờ đáng lo là còn một khả năng nữa, Tiêu Tiếu Tiếu bị người ta bắt cóc khi đi ra con đường bắt xe.”
“Thẩm mỹ viện Khiêm nằm trong trung tâm, mặc dù lúc đó đã là 11, 12 giờ đêm nhưng người trên đường không ít, thế nên tội phạm không dám xuất hiện gây án trên đường. Khả năng này cực kỳ thấp, nếu điều tra lần lượt thì phải cử thêm nhân lực.”
La Trì rít sâu một hơi thuốc rồi nhả mạnh ra.
“Nếu Tiêu Tiếu Tiếu mất tích trong thẩm mỹ viện vậy thì kiểu gì cũng phải có người kéo ra ngoài, đúng không? Chẳng lẽ bao nhiêu ngày rồi vẫn bị giấu trong thẩm mỹ viện?” Cố Sơ căng thẳng nói.
Mặc dù cô lo lắng nhưng phân tích vẫn rất kín kẽ.
“Cố Sơ, cô yên tâm. Tôi đã lệnh cho các đồng nghiệp lần lượt kiểm tra CCTV từ 11 giờ đêm đó cho tới ba ngày sau rồi. Bất luận Tiêu Tiếu Tiếu tự đi ra khỏi thẩm mỹ viện hay bị người khác cưỡng ép bắt đi, kiểu gì cũng sẽ tìm ra manh mối.” La Trì cho cô một viên thuốc an thần.
Lục Bắc Thần bỗng nhiên hỏi: “Khiêm có tầng hầm không?”
La Trì ngẩng phắt lên nhìn anh, ánh mắt rõ ràng vừa sửng sốt.
Đúng vậy, cả một trung tâm lớn như thế, một khi tồn tại quan hệ cung ứng với Ngoại Than Hối, vậy thì máu người và mỡ người cũng phải có nơi lưu giữ chứ? Ngoại Than Hối chỉ là một nhà hàng. Họ từng điều tra, không có cái gọi là công xưởng gia công. Vậy thì nghi điểm rơi vào thẩm mỹ viện Khiêm.
“Bây giờ các cậu đã có lý do niêm phong thẩm mỹ viện Khiêm để tiến hành điều tra rồi.” Lục Bắc Thần nhằm trúng chỗ quan trọng.
Từ khi thẩm mỹ viện Khiêm thành lập cho tới nay, vẫn luôn đóng vai một doanh nghiệp xuất sắc ngoài xã hội, năm nào cũng thu về không ít lợi nhuận, gặp phải bất kỳ tai nạn nào cũng có bóng dáng tiền quyên góp, muốn điều tra ra vốn không phải chuyện dễ dàng. Từ khi bí mật của món thịt chiên Ngoại Than Hối bị phát hiện, Ngoại Than Hối đã trở thành đối tượng giám sát trọng điểm của phía cảnh sát. La Trì và Lục Bắc Thần cho rằng đây tuyệt đối là một vụ án có dính líu rất rộng. Các lãnh đạo của các cơ quan liên quan tại Thượng Hải và Bắc Kinh cũng cảm thấy cần phải dọn sạch cả lưới khi đã có đầy đủ chứng cứ. Chứng cứ nắm được của thẩm mỹ viện Khiêm trước nay không nhiều, ‘bí kíp’ tương đồng với Ngoại Than Hối cũng không chứng minh được điều gì. Một là thẩm mỹ viện đã ký thỏa thuận giữ bí mật với khách hàng, nước dưỡng da chỉ cung cấp cho cá nhân sử dụng, thế nên muốn ra tay từ các khách hàng khác gặp chút khó khăn. Thứ hai, Lăng Song với tư cách là một trong số những người tình nghi có liên quan tới hiện trường vụ án Bàng Thành bị sát hại, ‘bí kíp’ mà cô ta cung cấp cũng không có bất kỳ chứng mình nào là tới từ thẩm mỹ viện Khiêm. Lời khai của cô ta cũng có phần chần chừ nên không thể trở thành tiêu chuẩn suy đoán. Bỗng chốc, phía cảnh sát cũng không thể tiến hành điều tra thẩm mỹ viện Khiêm khi thiếu chứng cứ.
Bây giờ, nếu việc Tiêu Tiếu Tiếu mất tích có liên quan tới thẩm mỹ viện Khiêm thì đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời để điều tra.
Vụ án này giống như một tòa nhà cao tầng được xây dựng nối kết. Cảnh sát đang đào dần từng chút, từng chút từ rìa vào, cho tới khi cả tòa nhà ấy ầm ầm sụp đổ.
Cố Sơ hoàn toàn không nắm rõ mọi chuyện bên trong, mà Lục Bắc Thần cũng không định nói cho cô biết, sợ khiến cô lo lắng, hoang mang. La Trì cũng chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy gọi điện thoại.
Nói chuyện xong, anh ấy ngồi trở lại ghế: “Đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Anh ấy dập tắt điếu thuốc. “Phía Bắc Kinh, cậu bắt buộc phải qua.”
Nỗi lo của anh ấy không phải không có lý. Bây giờ mặc dù không phải Cố Sơ gặp chuyện nhưng có thể nhận ra tâm trạng cô rất bất ổn. Anh ấy lo rằng Lục Bắc Thần sẽ vì lo cho tâm tình của Cố Sơ mà không đi Bắc Kinh nữa. Có câu: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Lục Bắc Thần há chẳng phải chính là anh hùng có thể chết yểu vì hồng nhan đó sao?
Dù là đàn ông sắt đá cỡ nào, máu lạnh cỡ nào, một khi đã rung động thật sự thì cũng sẽ vứt hết lý trí ra sau.
La Trì nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm. Sau khi nhìn thấy quả nhiên có chút do dự trong ánh mắt anh, anh ấy chợt thở dài trong lòng. Cố Sơ phát giác ra, kéo áo Lục Bắc Thần, nói: “Anh đi Bắc Kinh đi.”
Lục Bắc Thần cúi đầu nhìn cô, biểu cảm phức tạp.
La Trì không ngờ Cố Sơ lại để Lục Bắc Thần đi, ngẩn ra giây lát rồi nói: “Tôi đã rút một số anh em trong tổ chuyên án ra tập trung phụ trách chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu rồi, yên tâm đi.”
Tiếng ‘yên tâm’ này vừa là lời giải thích cho Lục Bắc Thần lại là lời động viên cho Cố Sơ. Mặc dù La Trì không nói rõ ràng nhưng Lục Bắc Thần và Cố Sơ đều là người thông minh, đương nhiên có thể nghe ra.
…
Cuối cùng, Lục Bắc Thần vẫn quyết định đưa Cố Sơ về nhà trước.
Sau khi Cố Sơ lên xe rồi, Lục Bắc Thần đứng ngoài cửa xe nói với La Trì bên cạnh: “Muốn nhất là sáng mai tôi tới nơi, đáp chuyến bay sớm nhất đến đó.”
“Chỉ cần cậu qua được là được rồi.” La Trì vỗ vai anh: “Phía cục trưởng tôi sẽ có lời cho cậu.”
Lục Bắc Thần gật đầu, rồi bước lên xe.
Xe đi xa dần.
La Trì đứng nguyên tại chỗ, thở dài não nề.
Sắt thép trở nên nhu mềm, Lục Bắc Thần trước giờ chỉ nói một không nói hai, chưa bao giờ dễ dàng thay đổi kế hoạch, giờ cũng khó thoát khỏi vận mệnh phải lao tâm khổ tứ vì tình.
Hoàng hôn nhuộm kín bầu trời.
Đỏ rực cả một mảng, từ xa về gần.
Lục Bắc Thần nắm vững vô lăng. Cố Sơ ngồi co ro trên ghế lái phụ, ôm chặt cánh tay phải của anh. Trên gương mặt cô còn chút áy náy, rất lâu sau cô nói: “Bắc Thần, em không muốn anh vì em mà thay đổi lộ trình.”
Mặc dù cô rất muốn giữ anh lại, nhất là lúc này. Nhưng cô biết rõ phía Bắc Kinh cần Lục Bắc Thần hơn. Anh là pháp y, lại không phải cảnh sát, cho dù có ở bên cạnh cô cũng không thể vượt chức đi điều tra chuyện gì. Tất cả mọi đạo lý cô đều hiểu, thế nên khi cô biết Lục Bắc Thần đã quyết định thay đổi lịch trình, trong lòng vừa vui lại vừa áy náy, cảm thấy mình đã liên lụy tới anh.
Lục Bắc Thần nhân lúc đèn đỏ quay đầu nhìn cô, giọng nói trầm ấm, ôn hòa: “Anh tự có tính toán.”
Cô nhìn anh không rời, bất chợt sát lại gần anh. Cô phải cảm ơn ông trời để có được một người đàn ông như vậy, vào giây phút này, đã cho cô quá nhiều an toàn và ấm áp…
Ba giờ chiều, Cố Sơ lao vào phòng thực nghiệm.
Lúc đó, Lục Bắc Thần đang họp với đám Ngữ Cảnh, bố trí nhiệm vụ công việc sắp tới của mỗi người tại Bắc Kinh. Mọi cảnh báo và kiểm soát hồng ngoại ngoài vườn được mở hết. Cô quẹt thẻ đi vào, tránh phải cố gắng xông vào bằng con đường theo trí nhớ.
Cuộc họp của Lục Bắc Thần bị ngắt đoạn.
Thấy Cố Sơ tới, anh ít nhiều cảm thấy kỳ lạ.
Đã nhiều ngày Ngữ Cảnh không nhìn thấy Cố Sơ, cậu ấy hoạt bát nhất, khoa chân múa tay với cô: “Hi, Cố, gần đây cô chạy đi đâu vậy? Tôi nhớ cô chết đi được!”
Phan An ngồi bên cạnh quen trêu chọc, đẩy đầu Ngữ Cảnh một cái: “Trước mặt giáo sư Lục mà dám ăn nói xằng bậy?”
Ngữ Cảnh vò đầu. Ngư Khương ngồi bên cạnh Lục Bắc Thần sau khi nhìn thấy Cố Sơ thì nụ cười mỉm đông cứng lại, gương mặt không còn chút thiện ý nào.
Cố Sơ đứng bên cạnh cửa, một tay bám lên khung cửa. Cô mặc một chiếc váy liền mỏng, kiểu đan, rộng rãi, màu xám nhạt. Ánh nắng ngày thu hắt từ sau lưng cô tới. Chẳng biết vì ánh nắng quá mãnh liệt hay vì quần áo trên người cô quá nhạt màu, gương mặt cô cực kỳ nhợt nhạt, hệt như ánh trăng trong đêm tối.
Cô muốn chào hỏi mọi người nhưng khi lên tiếng thì giọng lại để lộ ra một sự khiếp sợ đang được đè nén. Cô lẩm bẩm: “Bắc Thần… Bắc Thần…”
Lục Bắc Thần nhận ra cô hơi bất thường bèn đứng dậy đi tới trước mặt cô. Lại gần như vậy mới phát hiện ra không chỉ mặt cô tái nhợt mà đôi mắt còn ngập đầy lo lắng và sợ hãi. Anh bàng hoàng, giơ tay kéo cô vào lòng, lại càng cảm thấy cả người cô đang run rẩy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mọi người đều đứng dậy cả, ai cũng nhận ra sự việc bất thường.
Cố Sơ dựa vào lòng anh. Mùi hương sạch sẽ trên cơ thể anh cùng vòm ngực rắn chắc đã cho cô cảm giác an toàn. Cô ngước mắt nhìn anh, mù mờ lại gấp gáp: “Bắc Thần, anh giúp em với… Em… Em không biết phải làm sao cả…”
Trái tim Lục Bắc Thần thắt lại, anh không nói năng gì, lập tức bế cô lên, đi thẳng lên tầng hai, trở về phòng làm việc.
Cuộc họp được một nửa thì tan.
Ngữ Cảnh chẳng hiểu chuyện gì, đẩy đẩy gọng kính to oành, hỏi: “Cố sao thế?”
Phan An không đáp nhưng lại nhìn lên gác có vẻ trầm tư. Ngữ Cảnh hỏi mãi không có được câu trả lời, trong lòng có chút sốt ruột. Cậu lấy cây bút chọc Phan An: “Lúc này anh đừng có làm xác chết chứ.”
“Làm sao tôi biết được?” Phan An quay trở về, cầm tài liệu ngồi vào chỗ của mình, rồi lại nói: “Nhưng mà Cố Sơ là một cô gái khá độc lập, bình thường dù có gặp chuyện gì cô ấy cũng sẽ giải quyết bằng hết khả năng của mình. Hôm nay lại sợ hãi như vậy, xem ra thật sự gặp rắc rối lớn rồi.”
Thái độ của Ngư Khương không tốt lắm, hừ một tiếng lạnh nhạt: “Gặp phải rắc rối lớn ư? Nực cười! Cô ta đâu có tham gia vào vụ án, có thể gặp được chuyện gì nghiêm trọng?”
“Mọi người đều là đồng nghiệp, thái độ của chị khi nào thì tử tế lên được một chút đây?” Ngữ Cảnh không chịu nổi thái độ của cô ta với Cố Sơ, kỳ quái khó hiểu.
“Đồng nghiệp?” Giọng Ngư Khương càng lạnh hơn, đánh mắt nhìn lên gác. Thấy cửa phòng làm việc đóng chặt, sắc mặt cô ta càng trở nên khó coi, lời nói càng không khách khí: “Loại đàn bà mưu mô như cô ta xứng làm đồng nghiệp của chúng ta sao? Cậu muốn làm đồng nghiệp của người ta, nhưng chí hướng của người ta không chỉ là làm đồng nghiệp đơn giản vậy đâu. Bày ra cái vẻ tội nghiệp cho ai xem? Ghê tởm!”
“Ngư Khương, thái độ của cô với Cố Sơ nên tốt một chút, dù sao thì cô ấy cũng chưa làm gì cô.” Phan An phải lên tiếng: “Cứ coi như cô cho là cô ấy cố tình tỏ ra đáng thương nhưng Lục thích, có phải cô cũng nên thu bớt cảm xúc của mình lại không? Ban nãy cô cũng thấy Lục lo lắng cho cô ấy thế nào rồi đấy, cả công việc cũng gác lại. Thái độ cẩn trọng của Lục đối với vụ án này tất cả chúng ta đều biết, nếu là người khác dám đột ngột xông vào ngắt ngang cuộc họp thử xem? Ngay cả cảnh sát La thân với Lục như thế nhưng một khi biết Lục đang họp thì cũng phải hẹn giờ khác.”
“Cô ta cố tình tỏ ra yếu ớt, tội nghiệp, không bệnh cũng rên, đương nhiên có thể lừa được Vic rồi.” Ngư Khương rất không phục.
“Vậy cũng phải xem Lục có phải cam tâm tình nguyện để bị lừa hay không?” Phan An lần đầu tiên hết nước hết cái như thế: “Cho dù Cố Sơ không bệnh tự rên, cho dù tất cả đều là cô ấy cố tình bày ra nhưng cũng là người Lục thích, cô lo lắng làm cái gì?”
Ngữ Cảnh chêm vào một câu: “Tôi cho rằng Cố nhất định đã gặp chuyện mới tới tìm giáo sư. Cô ấy là trợ lý của anh ấy, bình thường gần gũi như thế lẽ nào không biết hôm nay giáo sư đi công tác ư? Rõ ràng biết còn tới tìm, nhất định là vì hết cách rồi.”
Ngư Khương trừng mắt nhìn hai người họ, ánh mắt giá lạnh: “Tôi thấy cả hai người đều điên hết rồi, các người thì biết cái gì?”
Phan An nhìn cô ta, thở dài lắc đầu: “Ngư Khương, tôi có thể nhận ra cô thích Vic, nhưng cô phải hiểu một chuyện, người Lục thích ở trên gác kìa. Chúng ta đi theo Lục đã nhiều năm rồi, có khi nào thấy cậu ấy căng thẳng vì một người phụ nữ như vậy chưa? Chưa nói tới việc bình thường quan tâm tới Cố Sơ, chỉ nói riêng con đường nhỏ bên ngoài phòng thực nghiệm đã đủ thấy sự bất thường của cậu ấy rồi. Tại sao đang trồng ngô đồng yên ổn lại đổi thành dương liễu? Mặc dù tôi không biết rõ chuyện bên trong nhưng tôi có thể đoán chắc chắn là vì Cố Sơ.”
Ngữ Cảnh chớp chớp mắt, đi tới bên cạnh Ngư Khương, cũng khuyên nhủ cô ta: “Tôi cảm thấy cô đừng nên thích giáo sư nữa, nếu không sau này cô càng ngày càng khó chịu với Cố Sơ, giáo sư cũng không thoải mái trong lòng.”
“Các người đúng là ai nấy đều bị cô ta bắt làm tù binh cả rồi!” Ngư Khương nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là tôi thích Vic nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ ở bên cạnh anh ấy! Nếu Vic thích người khác, tôi tuyệt đối giơ hai tay tán thành nhưng không thể là cô ta! Cô ta không có tư cách ở bên cạnh Vic! Một người phụ nữ ích kỷ như cô ta, ở bên Vic sẽ chỉ hủy hoại anh ấy thôi!”
Ngữ Cảnh nhíu mày: “Cố Sơ không ích kỷ, cô ấy rất tốt!”
“Ngư Khương, tôi thấy người thật sự sắp điên là cô mới phải.” Phan An nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén: “Nói Cố Sơ sẽ hủy hoại Lục rõ ràng cô đơn thuần chỉ đang ganh ghét, đố kỵ. Tôi thấy Cố Sơ đã cứu Lục mới đúng. Trước khi gặp Cố Sơ, ngày nào cậu ấy cũng sống như người máy ấy, giờ trông cậu ấy có tình cảm hơn trước nhiều rồi.”
Ngư Khương cuộn chặt tay lại, bờ môi tức đến run rẩy: “Các người chẳng biết cái gì thì đừng có ngồi đây kết luận vớ vẩn! Hai người tưởng rằng họ mới quen biết nhau năm nay sao? Các người không biết Lục đã phải hy sinh bao nhiêu cho người phụ nữ đó! Chính vì cô ta, Lục năm đó suýt nữa đã mất mạng!”
Ngữ Cảnh và Phan An sững người.
“Chính vì đã từng nhìn thấy người phụ nữ này giả tạo, bỉ ổi đến mức nào, tôi mới ghét cô ta như vậy!” Ngư Khương nghiến răng kèn kẹt: “Vic hy sinh vì cô nhiều như vậy, cô ta thì sao? Ngoài việc không ngừng yêu cầu Vic hy sinh ra còn biết làm gì? Loại đàn bà hám của, lắm mưu mô như cô ta xứng đáng có được tình yêu của Vic sao? Không xứng!”
Dứt lời, cô ta ném tài liệu lên mặt bàn, cởi áo blouse ra, rời khỏi phòng thực nghiệm.
Lời nói của Ngư Khương tới quá đột ngột, Ngữ Cảnh và Phan An còn chưa kịp phản bác. Sau khi Ngư Khương đi một lúc rồi, Ngữ Cảnh mới khó hiểu hỏi: “Ban nãy chị ta nói vậy là có ý gì? Chẳng phải giáo sư Lục và Cố Sơ năm nay mới quen nhau ư?”
Phan An cũng vô cùng khó hiểu.
Trong phòng làm việc, bầu không khí không căg thẳng như dưới nhà.
Lục Bắc Thần rót cho Cố Sơ một ly nước ấm. Cô đón lấy nhưng uống hờ hững, nhấp một ngụm rồi lại để qua một bên. Cô co rụt cả người lại trên sofa giống như một chú mèo tội nghiệp. Anh kéo tay cô lại, ủ ấm những ngón tay giá lạnh của cô: “Từ từ nói, em sao vậy?”
Rất lâu sau Cố Sơ mới sắp xếp lại được tư duy, kể từ đầu tới cuối chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu cho anh nghe.
Cả quá trình anh không xen vào, chỉ yên lặng lắng nghe, nét mặt có chút suy tư.
“Cũng tức là, Kiều Vân Tiêu và Lăng Song nhận được cuộc gọi của Tiêu Tiếu Tiếu vào cùng một buổi tối?” Nghe xong lời Cố Sơ kể, Lục Bắc Thần hỏi.
Cố Sơ gật đầu: “Lúc đó tín hiệu của Lăng Song không tốt, lát sau gọi lại thì đã không có ai nghe máy nữa. Cả lúc anh Vân Tiêu gọi lại cậu ấy cũng không nhận.”
Trước khi tới phòng thực nghiệm, Cố Sơ đã chứng thực mọi chuyện sâu hơn. Cô hỏi lại Kiều Vân Tiêu và Lăng Song tình hình tối hôm đó, rồi qua Cố Khải Mân biết được Tiêu Tiếu Tiếu không gặp chuyện gì khó khăn trong công việc. Ngược lại, cậu ấy biểu hiện rất xuất sắc, là một trong những người được chọn làm bác sỹ ưu tú tại bệnh viện năm nay. Không có vấn đề tình cảm, sự nghiệp cũng như cá gặp nước, vì sao Tiêu Tiếu Tiếu lại không liên lạc với mọi người?
Nếu cậu ấy thật sự ra nước ngoài, vì còn lấy ảnh trong phần tìm kiếm làm hình ảnh phong cảnh của mình?
Sau mấy lần bị Cố Sơ gọi điện làm phiền, Lăng Song và Kiều Vân Tiêu cũng nhận ra sự bất thường, lần lượt hỏi cô đã có chuyện gì. Nhưng cô càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trực giác nói cho cô biết Tiếu Tiếu đã gặp chuyện nhưng cụ thể là gì, trước mắt cậu ấy đang ở đâu thì haonf toàn không hay biết. Người đầu tiên cô nghĩ tới là Lục Bắc Thần. Sau khi gặp được anh, mọi lo lắng và sợ hãi đồng thời bộc phát.
Cố Sơ trở nên chưa từng bất lực đến thế, sức mạnh duy nhất dùng để nắm chặt tay Lục Bắc Thần, tìm kiếm sự giúp đỡ của anh.
Lục Bắc Thần nhìn thấy bả vai cô cứ run mãi bèn ôm hẳn cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Tối đó em có nhận được điện thoại của Tiếu Tiếu không?”
Cố Sơ cố gắng nhớ lại, lát sau lắc đầu.
“Đừng lo lắng, cứ giao cho anh.” Anh an ủi.
Cố Sơ níu chặt áo blouse trắng của anh, thanh âm lẩy bẩy: “Tiếu Tiếu sẽ gặp chuyện sao? Đã nhiều ngày trôi qua rồi, cậu ấy…”
“Đừng nghĩ lung tung.” Lục Bắc Thần đau lòng nhìn cô: “Anh sẽ lập tức gọi điện cho La Trì lập án điều tra.”
“Lỡ như…” Cố Sơ rùng mình: “Ngay cả La Trì cũng không tìm được cậu ấy thì sao?”
Lục Bắc Thần hiểu cái rùng mình của cô. Tiếu Tiếu là một người bình thường, chẳng có lý do gì bỗng nhiên lấy ảnh trên mạng giả vờ mình ra nước ngoài, rồi lại vô duyên vô cớ cắt đứt liên lạc với bạn bè. Khả năng duy nhất chính là có người đã mạo danh Tiêu Tiếu Tiếu, lợi dụng di động của cô ấy làm bia đỡ đạn. Lâu vậy rồi Tiêu Tiếu Tiếu không có tin tức gì, rất có thể đã bị kẻ nào đó bắt cóc.
“Tiếu Tiếu nhất định sẽ không xảy ra chuyện.” Lục Bắc Thần vẫn luôn bình tĩnh, xóa tan lo lắng của cô. Anh biết, Cố Sơ lo Tiếu Tiếu đã lành ít dữ nhiều.
Cố Sơ nhìn anh, như được vỗ về: “Thật sao?” Giờ cô hoang mang rối bời rồi.
Lục Bắc Thần nhẹ nhàng xoa tay cho cô, vừa nhẫn nại vừa dịu dàng, nhưng logic vẫn rất tỉnh táo: “Em nghĩ mà xem, nếu đối phương thật sự đã giết Tiếu Tiếu thì việc gì phải nhọc công tốn sức giả mạo weibo và tin nhắn của cô ấy? Khả năng cao là Tiêu Tiếu Tiếu đã mất đi tự do, nhưng chưa mất mạng.”
Sau khi nghe anh phân tích, sắc mặt Cố Sơ mới hồng hào hơn. Chỉ cần còn sống là tốt rồi.
“Nhưng bình thường Tiếu Tiếu cũng đâu có đắc tội với ai, sao lại gặp chuyện này?”
“Yên tâm, nhất định sẽ tìm được Tiếu Tiếu.” Anh cho cô một sự an ủi lớn tột cùng. Chỉ cần Tiêu Tiếu Tiếu còn sống thì chắc chắn sẽ tìm được.
Dứt lời, anh đứng dậy đi tới trước bàn làm việc, gọi điện cho La Trì.
Đầu kia nhận máy rất nhanh.
Lục Bắc Thần báo với La Trì chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu.
“Đúng, phán đoán sơ bộ đã mất tích nửa tháng, phải lập án điều tra ngay lập tức.”
Cố Sơ tựa vào sofa, cố gắng để cảm xúc của mình ổn định một chút, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên. Rồi cô lại nhìn về phía Lục Bắc Thần. Anh đứng quay lưng về phía cô, bóng hình trong chiếc áo blouse càng khiến sống lưng anh thẳng tắp. Anh đang gọi điện thoại bận rộn việc của cô, khi suy nghĩ này hiện lên, sự căng thẳng và âu lo trong lòng bỗng dịu đi một cách lạ kỳ.
Xảy ra chuyện, cô chỉ biết tới tìm anh, quên cả việc nên đi tìm người làm cảnh sát như La Trì. Cô cứ thế chạy tới đây không hề do dự, vì cô mơ hồ biết rằng có anh là nhất định không có vấn đề gì.
Sau khi gọi điện cho La Trì, ngẫm nghĩ một lúc, Lục Bắc Thần lại ấn tiếp một cuộc gọi khác.
Có lẽ là cuộc gọi quốc tế, Cố Sơ nghe thấy anh nói tiếng Anh. Cô nghe thấy anh gọi đối phương là Chloe, rồi lệnh anh ta lập tức tới Trung Quốc tìm tung tích của Tiêu Tiếu Tiếu.
Trong lúc anh đang nói chuyện, Cố Sơ chợt bước lên, ôm chặt lấy anh từ sau lưng, áp mặt vào sống lưng anh.
Bên này Lục Bắc Thần vẫn còn đang nói chuyện, trao đổi sự tình cụ thể. Anh giơ một tay ra kéo tay cô lại, bọc trong lòng bàn tay mình. Sự bất an còn lại của Cố Sơ dần dần tan biến. Lòng bàn tay anh ấm áp, đầu ngón tay mạnh mẽ. Lúc này được dựa vào anh như vậy, một cảm giác an toàn chưa từng có chợt nảy sinh.
Anh là người đàn ông mà cô yêu thương, dựa dẫm, giây phút này lại càng cảm thấy khó cách chia.
Kết thúc cuộc điện thoại, Lục Bắc Thần đặt máy xuống. Anh quay người, đứng dựa vào mép bàn, kéo cô vào lòng, nói: “Phía La Trì sẽ nhanh chóng tra ra liệu Tiếu Tiếu đã xuất cảnh hay chưa. Yên tâm đi, cậu ấy sẽ rút một nhóm tập trung riêng vào vụ này.”
“Chloe là ai vậy?” Cô ngẩng đầu hỏi anh.
Lục Bắc Thần cũng không giấu cô: “Thám tử tư số một thế giới, cậu ấy rất giỏi, quen không ít người cả trong tối lẫn ngoài sáng, có cậu ấy giúp sức coi như đã thành công một nửa.”
“Anh ấy đồng ý giúp đỡ rồi sao? Có phải khó mời lắm không?” Nói vậy nghe ra đối phương có lai lịch không tầm thường.
Lục Bắc Thần cười khẽ, xoa đầu cô: “Chuyện của anh, cậu ấy chắc chắn sẽ giúp.”
Cố Sơ bất chợt ôm chặt lấy anh, một dòng chảy ấm áp tận sâu nơi đáy tim từ từ thấm ra khắp cơ thể, cảm giác lạnh lẽo dần dần tan đi. Cô biết lần này Lục Bắc Thần đã sử dụng các mối quan hệ riêng tư, nói trắng ra là sử dụng nguồn lực của bản thân. Sự coi trọng của anh khiến cô cảm động vô ngần.
Hơn năm giờ, La Trì vội tới phòng thực nghiệm.
Đám Ngữ Cảnh nghỉ làm trước, về nhà thu dọn hành lý. La Trì cũng không mang nhiều đồ dư thừa, chỉ xách một chiếc vali nhỏ, đặt tạm tầng một rồi đi thẳng vào phòng làm việc. Dưới sự an ủi của Lục Bắc Thần, tâm trạng Cố Sơ đã nhẹ nhàng hơn, lý trí cũng dần dần trở lại. Cô tin vào phán đoán của Lục Bắc Thần, Tiêu Tiếu Tiếu vẫn còn sống.
Trong khoảng thời gian đó, Kiều Vân Tiêu và Lăng Song lại gọi thêm mấy lần nữa. Cố Sơ vốn định báo nhưng ý của Lục Bắc Thần là trước mắt đừng đánh rắn động cỏ. Cô nghe lời dặn dò của anh, đáp qua quýt vài câu mới xong chuyện. Cố Khải Mân cũng gọi điện tới, có thể nghe ra anh ta là người có lòng, sau hai lần Cố Sơ gọi điện hỏi thăm, anh ta đã nghi ngờ. Cố Sơ chỉ biết anh ta là thầy hướng dẫn của Tiêu Tiếu Tiếu chứ không thân, đương nhiên càng không dám kể hết sự tình.
Cả Lục Bắc Thần cũng không rảnh rang. Anh không ngừng gọi điện thoại, di động cũng kêu suốt. Lúc nhận điện thoại anh cũng không tránh cô, vẫn luôn ở bên cạnh. Tới tận khi La Trì tới, Cố Sơ mới nhận ra đã sắp xế chiều, tối nay anh bay tới Bắc Kinh.
“Đã điều tra nơi xuất cảnh, tháng nay không có bất kỳ thông tin xuất cảnh nào của Tiêu Tiếu Tiếu.” Đây là câu đầu tiên của La Trì sau khi bước vào cửa.
Lục Bắc Thần đã dự liệu được từ trước nên không hề kinh ngạc. Còn Cố Sơ, mặc dù lúc trước đã được Lục Bắc Thần tiêm thuốc dự phòng nhưng sau khi nghe được kết luận La Trì đưa ra, trái tim như rơi xuống.
“Tết Trung thu Tiêu Tiếu Tiếu trực ban. Theo lời của đồng nghiệp cô ấy, mấy ngày nghỉ cô ấy tới thẩm mỹ viện ‘Khiêm’.” Lục Bắc Thần nói.
Anh gọi mấy cuộc điện thoại, trong đó có hai cuộc gọi tới bệnh viện, tìm được khoa của Tiêu Tiếu Tiếu hỏi rõ hành tung của cô ấy trong khoảng thời gian đó.
La Trì không ngờ hiệu quả làm việc của anh lại nhanh như vậy. Anh ấy gật đầu, nói: “Không sai, mấy anh em trong tổ chuyên án cũng đã tra ra buổi tối cuối cùng trong kỳ nghỉ, Tiêu Tiếu Tiếu đã tới ‘Khiêm’.” Nói tới đây, sắc mặt của anh ấy có phần nặng nề, ngước mắt nhìn Lục Bắc Thần, ngập ngừng không nói.
Lục Bắc Thần biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì. Anh hơi nheo mắt lại: “Nếu là như vậy, việc Tiêu Tiếu Tiếu mất tích không tránh khỏi có liên quan tới Khiêm. Đối phương lấy danh nghĩa của cô ấy đăng weibo và nhắn tin, truy tìm qua IP có được gì không?”
Lại là thẩm mỹ viện Khiêm.
Trung tâm chỉnh hình này đầy nghi vấn, lại có mối quan hệ dây mơ rễ má với Ngoại Than Hối, rồi đúng lúc này Tiêu Tiếu Tiếu lại xảy ra chuyện. Lục Bắc Thần hiểu nỗi lo của La Trì, nếu dính líu tới máu người và mỡ người thì cả hai nơi đó đều cực kỳ nguy hiểm. Nếu việc Tiêu Tiếu Tiếu mất tích liên quan tới thẩm mỹ viện, vậy thì tính chất của sự việc đã thay đổi.
La Trì rút hai điếu thuốc lá ra khỏi bao, đưa một điếu cho Lục Bắc Thần.
Châm thuốc lên, anh ấy càng cau mày sâu hơn: “Mấy anh em theo đuôi IP, phát hiện đối phương ra quán net đăng tin, khi tiến hành điều tra quán net thì phát hiện đối phương sử dụng chứng minh thư giả.”
Manh mối dường như đã bị đứt đoạn.
Lục Bắc Thần xoay điếu thuốc trên tay, không hút, nhíu mày suy nghĩ. La Trì lại nói: “Theo như lời khai của các nhân viên trong trung tâm chỉnh hình, tối đó Tiêu Tiếu Tiếu là vị khách cuối cùng rời đi. Các đồng nghiệp đã kiểm tra CCTV, Tiêu Tiếu Tiếu không đi xuống bằng thang máy, CCTV trong vườn của trung tâm thì đã bị hỏng mấy ngày rồi, không thể tra ra Tiêu Tiếu Tiếu có bước ra khỏi cầu thang hay không.”
Lục Bắc Thần nghe xong trầm ngâm suy tư, lát sau hỏi Cố Sơ: “Tiếu Tiếu có lái xe không?”
Cố Sơ lắc đầu: “Cậu ấy không giỏi lái xe, đa phần toàn bắt taxi.”
Vậy thì tối đó cũng chẳng có lý do gì để lái xe. Lục Bắc Thần nghĩ: “Cô ấy không lái xe thì chắc chắn phải đi ra một nơi nào dễ bắt xe. Việc CCTV trong vườn của thẩm mỹ viện Khiêm bị hỏng cũng không đáng ngại, rẽ ra là gần tới đường, sẽ có một vài camera giám sát, nhưng phải làm phiền bên giao thông một chút.”
La Trì gật đầu: “Tôi đã dặn dò cấp dưới hỏi phía giao thông rồi.” Anh ấy nhìn giờ: “Giờ này chắc đang kiểm tra, có tin gì sẽ lập tức báo cho tôi.”
Cố Sơ ngồi bên không thể xen vào, chỉ biết nắm chặt hai tay, thầm cầu nguyện trong lòng. Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối không hút điếu thuốc đó, anh gác nó lên bàn làm việc, quay người ngồi xuống bên cạnh Cố Sơ. Anh cũng né tránh La Trì, kéo Cố Sơ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Cô dựa vào ngực anh, mùi hương thanh mát trên áo blouse khiến cô dễ chịu hơn.
Bây giờ La Trì cũng chẳng để tâm được tới việc làm mất hứng hai người họ nữa, nói tiếp: “Bây giờ đáng lo là còn một khả năng nữa, Tiêu Tiếu Tiếu bị người ta bắt cóc khi đi ra con đường bắt xe.”
“Thẩm mỹ viện Khiêm nằm trong trung tâm, mặc dù lúc đó đã là 11, 12 giờ đêm nhưng người trên đường không ít, thế nên tội phạm không dám xuất hiện gây án trên đường. Khả năng này cực kỳ thấp, nếu điều tra lần lượt thì phải cử thêm nhân lực.”
La Trì rít sâu một hơi thuốc rồi nhả mạnh ra.
“Nếu Tiêu Tiếu Tiếu mất tích trong thẩm mỹ viện vậy thì kiểu gì cũng phải có người kéo ra ngoài, đúng không? Chẳng lẽ bao nhiêu ngày rồi vẫn bị giấu trong thẩm mỹ viện?” Cố Sơ căng thẳng nói.
Mặc dù cô lo lắng nhưng phân tích vẫn rất kín kẽ.
“Cố Sơ, cô yên tâm. Tôi đã lệnh cho các đồng nghiệp lần lượt kiểm tra CCTV từ 11 giờ đêm đó cho tới ba ngày sau rồi. Bất luận Tiêu Tiếu Tiếu tự đi ra khỏi thẩm mỹ viện hay bị người khác cưỡng ép bắt đi, kiểu gì cũng sẽ tìm ra manh mối.” La Trì cho cô một viên thuốc an thần.
Lục Bắc Thần bỗng nhiên hỏi: “Khiêm có tầng hầm không?”
La Trì ngẩng phắt lên nhìn anh, ánh mắt rõ ràng vừa sửng sốt.
Đúng vậy, cả một trung tâm lớn như thế, một khi tồn tại quan hệ cung ứng với Ngoại Than Hối, vậy thì máu người và mỡ người cũng phải có nơi lưu giữ chứ? Ngoại Than Hối chỉ là một nhà hàng. Họ từng điều tra, không có cái gọi là công xưởng gia công. Vậy thì nghi điểm rơi vào thẩm mỹ viện Khiêm.
“Bây giờ các cậu đã có lý do niêm phong thẩm mỹ viện Khiêm để tiến hành điều tra rồi.” Lục Bắc Thần nhằm trúng chỗ quan trọng.
Từ khi thẩm mỹ viện Khiêm thành lập cho tới nay, vẫn luôn đóng vai một doanh nghiệp xuất sắc ngoài xã hội, năm nào cũng thu về không ít lợi nhuận, gặp phải bất kỳ tai nạn nào cũng có bóng dáng tiền quyên góp, muốn điều tra ra vốn không phải chuyện dễ dàng. Từ khi bí mật của món thịt chiên Ngoại Than Hối bị phát hiện, Ngoại Than Hối đã trở thành đối tượng giám sát trọng điểm của phía cảnh sát. La Trì và Lục Bắc Thần cho rằng đây tuyệt đối là một vụ án có dính líu rất rộng. Các lãnh đạo của các cơ quan liên quan tại Thượng Hải và Bắc Kinh cũng cảm thấy cần phải dọn sạch cả lưới khi đã có đầy đủ chứng cứ. Chứng cứ nắm được của thẩm mỹ viện Khiêm trước nay không nhiều, ‘bí kíp’ tương đồng với Ngoại Than Hối cũng không chứng minh được điều gì. Một là thẩm mỹ viện đã ký thỏa thuận giữ bí mật với khách hàng, nước dưỡng da chỉ cung cấp cho cá nhân sử dụng, thế nên muốn ra tay từ các khách hàng khác gặp chút khó khăn. Thứ hai, Lăng Song với tư cách là một trong số những người tình nghi có liên quan tới hiện trường vụ án Bàng Thành bị sát hại, ‘bí kíp’ mà cô ta cung cấp cũng không có bất kỳ chứng mình nào là tới từ thẩm mỹ viện Khiêm. Lời khai của cô ta cũng có phần chần chừ nên không thể trở thành tiêu chuẩn suy đoán. Bỗng chốc, phía cảnh sát cũng không thể tiến hành điều tra thẩm mỹ viện Khiêm khi thiếu chứng cứ.
Bây giờ, nếu việc Tiêu Tiếu Tiếu mất tích có liên quan tới thẩm mỹ viện Khiêm thì đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời để điều tra.
Vụ án này giống như một tòa nhà cao tầng được xây dựng nối kết. Cảnh sát đang đào dần từng chút, từng chút từ rìa vào, cho tới khi cả tòa nhà ấy ầm ầm sụp đổ.
Cố Sơ hoàn toàn không nắm rõ mọi chuyện bên trong, mà Lục Bắc Thần cũng không định nói cho cô biết, sợ khiến cô lo lắng, hoang mang. La Trì cũng chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy gọi điện thoại.
Nói chuyện xong, anh ấy ngồi trở lại ghế: “Đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Anh ấy dập tắt điếu thuốc. “Phía Bắc Kinh, cậu bắt buộc phải qua.”
Nỗi lo của anh ấy không phải không có lý. Bây giờ mặc dù không phải Cố Sơ gặp chuyện nhưng có thể nhận ra tâm trạng cô rất bất ổn. Anh ấy lo rằng Lục Bắc Thần sẽ vì lo cho tâm tình của Cố Sơ mà không đi Bắc Kinh nữa. Có câu: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Lục Bắc Thần há chẳng phải chính là anh hùng có thể chết yểu vì hồng nhan đó sao?
Dù là đàn ông sắt đá cỡ nào, máu lạnh cỡ nào, một khi đã rung động thật sự thì cũng sẽ vứt hết lý trí ra sau.
La Trì nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm. Sau khi nhìn thấy quả nhiên có chút do dự trong ánh mắt anh, anh ấy chợt thở dài trong lòng. Cố Sơ phát giác ra, kéo áo Lục Bắc Thần, nói: “Anh đi Bắc Kinh đi.”
Lục Bắc Thần cúi đầu nhìn cô, biểu cảm phức tạp.
La Trì không ngờ Cố Sơ lại để Lục Bắc Thần đi, ngẩn ra giây lát rồi nói: “Tôi đã rút một số anh em trong tổ chuyên án ra tập trung phụ trách chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu rồi, yên tâm đi.”
Tiếng ‘yên tâm’ này vừa là lời giải thích cho Lục Bắc Thần lại là lời động viên cho Cố Sơ. Mặc dù La Trì không nói rõ ràng nhưng Lục Bắc Thần và Cố Sơ đều là người thông minh, đương nhiên có thể nghe ra.
…
Cuối cùng, Lục Bắc Thần vẫn quyết định đưa Cố Sơ về nhà trước.
Sau khi Cố Sơ lên xe rồi, Lục Bắc Thần đứng ngoài cửa xe nói với La Trì bên cạnh: “Muốn nhất là sáng mai tôi tới nơi, đáp chuyến bay sớm nhất đến đó.”
“Chỉ cần cậu qua được là được rồi.” La Trì vỗ vai anh: “Phía cục trưởng tôi sẽ có lời cho cậu.”
Lục Bắc Thần gật đầu, rồi bước lên xe.
Xe đi xa dần.
La Trì đứng nguyên tại chỗ, thở dài não nề.
Sắt thép trở nên nhu mềm, Lục Bắc Thần trước giờ chỉ nói một không nói hai, chưa bao giờ dễ dàng thay đổi kế hoạch, giờ cũng khó thoát khỏi vận mệnh phải lao tâm khổ tứ vì tình.
Hoàng hôn nhuộm kín bầu trời.
Đỏ rực cả một mảng, từ xa về gần.
Lục Bắc Thần nắm vững vô lăng. Cố Sơ ngồi co ro trên ghế lái phụ, ôm chặt cánh tay phải của anh. Trên gương mặt cô còn chút áy náy, rất lâu sau cô nói: “Bắc Thần, em không muốn anh vì em mà thay đổi lộ trình.”
Mặc dù cô rất muốn giữ anh lại, nhất là lúc này. Nhưng cô biết rõ phía Bắc Kinh cần Lục Bắc Thần hơn. Anh là pháp y, lại không phải cảnh sát, cho dù có ở bên cạnh cô cũng không thể vượt chức đi điều tra chuyện gì. Tất cả mọi đạo lý cô đều hiểu, thế nên khi cô biết Lục Bắc Thần đã quyết định thay đổi lịch trình, trong lòng vừa vui lại vừa áy náy, cảm thấy mình đã liên lụy tới anh.
Lục Bắc Thần nhân lúc đèn đỏ quay đầu nhìn cô, giọng nói trầm ấm, ôn hòa: “Anh tự có tính toán.”
Cô nhìn anh không rời, bất chợt sát lại gần anh. Cô phải cảm ơn ông trời để có được một người đàn ông như vậy, vào giây phút này, đã cho cô quá nhiều an toàn và ấm áp…
/568
|