Cho dù bây giờ có thật sự dồn ép Thịnh Thiên Vỹ vào đường cùng, Lục Bắc Thần cũng phải biết được chân tướng sự thật. Vì anh tin rằng chỉ có chân tướng mới cứu được Thịnh Thiên Vỹ.Nếu không phải vì người thân của Tiffany tìm tới Lục Bắc Thần, anh tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này, đây là lời giải thích Lục Bắc Thần dành cho bản thân mình. Nhưng thực tế là trong lòng anh hiểu rất rõ, chính vì nghe nói đây là vụ án liên quan tới Thịnh Thiên Vỹ, anh mới chủ động tiếp nhận. Người thân của Tiffany cho rằng cô ấy đã ‘mất tích’. Phòng thực nghiệm của anh tiếng tăm lẫy lừng, sao có thể nhận một vụ án mất tích? Tất cả đều do tâm lý tác động. Trong tiềm thức, anh chỉ mong đây là một vụ mất tích. Qua tay anh, anh sẽ càng cẩn trọng, đổi lại là người khác hay để một văn phòng thám tử thụ lý, anh chỉ lo sẽ mang lại tai bay vạ gió cho Thịnh Thiên Vỹ.
Trong vô thức, Lục Bắc Thần hy vọng Thịnh Thiên Vỹ vô tội, thế nên chuyện này lại càng phải điều tra rõ ràng. Cho dù bây giờ có thật sự dồn ép Thịnh Thiên Vỹ vào đường cùng, Lục Bắc Thần cũng phải biết được chân tướng sự thật. Vì anh tin rằng chỉ có chân tướng mới cứu được Thịnh Thiên Vỹ.
Trong phòng thẩm vấn, Thịnh Thiên Vỹ dựa vào ghế, áo sơ mi đã được cởi bỏ mấy cúc, cổ áo được xắn lên tận khuỷu tay, rõ ràng không còn quá xa cách nữa, áo vest được vắt tạm lên bên cạnh. Ngoài kia nắng có rực rỡ nhường nào cũng không liên quan gì tới nơi đây, ngọn đèn trắng nhờ nhờ trên đỉnh đầu vẫn sáng, hắt lên gương mặt ai cũng tạo ra một sắc màu trắng nhợt khác thường. La Trì ngồi đối diện anh ấy, bên cạnh có nhân viên ghi chép. Anh không chủ động hỏi, chỉ nhìn Thịnh Thiên Vỹ như suy tư điều gì đó.
Mặc dù mỏi mệt nhưng dáng vẻ của Thịnh Thiên Vỹ vẫn khẳng khái, tuấn tú. Bên cạnh La Trì là một cô bé thư ký. Cô ấy ngước mắt lên nhìn Thịnh Thiên Vỹ đối diện, trong lòng thầm cảm thán. Người ta hay nói tâm lý thể hiện ra nét mặt, vị chủ tịch công ty nổi tiếng này trên người thì bụi bặm nhưng đôi mắt sắc kia vẫn không thể xem thường. Lại cộng thêm việc anh ấy chủ động tới cục cảnh sát chỉ vì một người cảnh sát, sự sâu đậm tình cảm này càng khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Cô ấy đã ghi chép cho nhiều phạm nhân rồi, duy chỉ có người này là hy vọng anh ấy vô tội.
Thịnh Thiên Vỹ uống một ngụm café, hơi nhíu mày, sau khi đặt chiếc cốc xuống bèn nói với La Trì: “Mùi vị café của các anh đúng là dở tệ.”
“Không chỉ một mình anh nói vậy.” La Trì đáp.
Thịnh Thiên Vỹ sờ soạng trong người rồi lại lần mò túi áo khoác, lát sau mới nhớ ra bao thuốc mình để trên xe. Anh ấy ngước lên nhìn La Trì: “Có thuốc không?”
La Trì không đem theo thuốc vào đây, đang định bảo cô bé bên cạnh đi lấy thì nghe thấy có người gõ cửa. Nhân viên ghi chép ra mở cửa, có đồng nghiệp đi vào, đưa một bao thuốc: “Cảnh sát La, thuốc lá của anh.”
La Trì đón lấy. Người đồng nghiệp lùi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại cửa. La Trì nhìn bao thuốc là hiểu ngay, chính là bao anh để trước mặt Lục Bắc Thần. Anh rút ra một điếu rồi đưa cả bật lửa cho Thịnh Thiên Vỹ. Thịnh Thiên Vỹ đón lấy, ngậm điếu thuốc lên miệng, bật lửa ‘tách’ một cái, hơi nghiêng đầu châm thuốc. Anh ấy rít một hơi, nhả ra làn khói xám trắng, bàn tay kẹp điếu thuốc hơi ra hiệu về phía phòng quan sát, thoáng cười, tỏ vẻ cảm ơn.
Anh ấy biết Lục Bắc Thần nhất định ở đằng sau tấm gương kia.
Bản thân La Trì cũng châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: “Kể từ ngày tôi vào ngành là rất sợ nhìn thấy một số người quen ở nơi này. Nếu đổi lại là ngành khác, tôi lại rất hy vọng anh thường xuyên qua chơi.”
“Anh không chọn cách né tránh, chứng tỏ anh đường hoàng ngay thẳng.” Thịnh Thiên Vỹ khẽ nói.
Nhân viên ghi chép ngước mắt lên nhìn hai người họ rồi lại cúi đầu, không nói gì hết. La Trì ngẫm nghĩ rồi nói với người bên cạnh: “Để tôi ghi chép, cậu ra ngoài đi.”
Cuốn sổ được đưa lại, người nhân viên đi ra ngoài.
“Anh phải biết, bây giờ ngay cả Hứa Đồng cũng đã bị cuốn vào vụ án này rồi. Tôi không muốn nói mấy lời uy hiếp, chỉ đang tường thuật sự thật với anh. Nếu anh muốn cô ấy bình yên vô sự thì phải nói ra chân tướng.” Ngữ khí của La Trì không hề cứng rắn. Mặc dù không tiếp xúc nhiều với Thịnh Thiên Vỹ nhưng dù gì cũng đều có liên quan tới hai gia đình Hứa – Cố, coi là bạn bè khuyên một câu chân thành cũng tốt.
“Rốt cuộc các anh nghi ngờ Hứa Đồng chuyện gì?” Tới giờ phút này chuyện Thịnh Thiên Vỹ quan tâm vẫn chỉ có Hứa Đồng.
La Trì cũng không giấu giếm: “Tại nhà của Thẩm Cường, chúng tôi phát hiện được dấu vấn tay của Hứa Đồng.”
“Vì cô ấy cũng giống như tôi, đều từng tới nhà Thẩm Cường.” Thịnh Thiên Vỹ thẳng thắn.
Không cần anh ấy nói nhiều, La Trì cũng biết Thịnh Thiên Vỹ từng đến. Trong số các dấu vân tay tập hợp được trong căn nhà, người có nhiều vân tay nhất là Thịnh Thiên Vỹ. La Trì hút thuốc rồi nói: “Hứa Đồng cũng đang quan tâm tới anh, có rất nhiều chuyện không nói, ví dụ như nguyên nhân thực sự việc cô ấy tới nhà Thẩm Cường. Như cô ấy khai báo, cô ấy tự điều tra được địa chỉ. Nhưng tôi nghĩ anh cũng biết rõ đây chỉ là cái cớ. Thẩm Cường có hai địa chỉ, trong đó nơi ở cũ rất khó tra ra, ngay cả cảnh sát chúng tôi cũng phải mất rất nhiều thời gian thì dựa vào một mình Hứa Đồng sao có thể đi trước cảnh sát?”
Sau khi nói xong câu này, La Trì những tưởng Thịnh Thiên Vỹ sẽ chọn cách lừa gạt hoặc che giấu, không ngờ anh ấy nói thẳng: “Một nơi khuất nẻo như thế làm sao cô ấy tự tìm được? Đơn giản thôi, cô ấy bám theo tôi nên mới vô tình biết được địa chỉ nhà Thẩm Cường.”
“Cô ấy bám theo anh? Vì sao?” La Trì cực kỳ khó hiểu.
“Có mấy lần cô ấy bị dọa dẫm, hầu như đều liên quan tới mấy người trợ lý trước của tôi. Tôi nghĩ anh cũng biết rõ lời đồn đại trong tập đoàn Viễn Thăng. Cô ấy không tin vào lời đồn đó, sau đó đã nghi ngờ tôi.” Thịnh Thiên Vỹ giải thích nhẹ nhàng.
“Anh tới nhà Thẩm Cường làm gì?”
“Tôi muốn điều tra rõ ràng xem người hù dọa Hứa Đồng có phải cậu ta hay không.”
“Anh từng gặp Thẩm Cường?”
“Khi vừa mới ra tù, cậu ta đã nhờ người tìm tới tôi. Dựa theo địa chỉ cậu ta đưa, tôi có qua gặp cậu ta một lần.” Thịnh Thiên Vỹ nói: “Tôi nghĩ các anh cũng đã biết lai lịch của cậu ta, sau khi ra tù còn tiếp tục bám lấy tôi đòi tung tích của Mi Thủ, nói thật là tôi không biết. Lần gặp đó, tôi biết cậu ta còn chưa hết giận. Về sau, tôi lại ba lần bốn lượt nhận được thư hăm dọa của cậu ta, hơn nữa cậu ta cũng biết chuyện tôi tuyển trợ lý mới, cũng từng uy hiếp. Sau này Hứa Đồng xảy ra chuyện, tôi tìm tới địa chỉ của cậu ta nhưng không hề gặp mặt.”
“Anh có biết sau này Thẩm Cường đã làm nghề gì không?”
Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu: “Tôi không rõ.”
La Trì nhìn anh ấy rất lâu rồi nói: “Sau khi ra tù, anh ta đã ứng tuyển vào Ngoại Than Hối làm việc, ban đầu làm tại tổng bộ ở Thượng Hải, sau đó chủ động xin chuyển tới Bắc Kinh.”
Thịnh Thiên Vỹ đang hút thuốc thì khựng lại, xem ra anh ấy rất bất ngờ. Lúc sau, anh ấy gạt nhẹ tàn thuốc, nhíu mày: “Tôi biết rất ít về tình hình của Thẩm Cường.”
“Anh ta là một người uy hiếp tới sự an toàn của anh hoặc Hứa Đồng mà anh lại biết rất ít tình hình về anh ta?” La Trì đặt ra nghi vấn.
Thịnh Thiên Vỹ chân thành nói: “Nếu tôi cảm thấy sẽ có nguy hiểm, chỉ cần điều động vệ sỹ là đủ rồi, không cần tốn công quan tâm tới tình hình của cậu ta.”
La Trì rít một hơi thuốc như đang suy tư chuyện gì. Lời anh ấy nói cũng không phải không có lý. Một doanh nhân thành đạt bay khắp thế giới như anh ấy làm gì còn có thời gian quan tâm lịch sử trưởng thành của một nhân vật tép riu chứ?
“Anh có biết tung tích của Thẩm Cường không?” La Trì lại hỏi.
Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu: “Tôi cũng rất muốn biết.”
“Anh ta đã chết rồi?”
“Sao cơ?” Thịnh Thiên Vỹ bàng hoàng.
…
Thượng Hải, một ngày nắng.
Nhiệt độ lại hạ xuống rất nhiều, nghe nói sẽ mưa liên tục mấy hôm. Nhưng cho dù bây giờ trời quang đãng, tâm trạng của Cố Sơ vẫn rất bí bách. Cô nhận được điện thoại của Tiêu Tiếu Tiếu, trong điện thoại giọng cậu ấy rất yếu ớt, khiến Cố Sơ nghe mà thắt cả lòng.
Kiều Vân Tiêu lái xe, cô ngồi trong xe, dọc đường cứ thấp tha thấp thỏm. Bây giờ Tiếu Tiếu sao rồi? Có phải khắp người toàn vết thương không? Tâm trạng của cậu ấy thế nào? Tinh thần của cậu ấy ra sao… Cô chẳng biết một điều gì. Trong điện thoại Tiếu Tiếu cũng không nói thêm gì, chỉ nói: Tiểu Sơ, cậu có thể tới tìm tớ không?
Có trời biết mấy hôm nay ngày nào cô cũng mong ngóng câu này của Tiếu Tiếu, hơn nữa cô tin rằng Kiều Vân Tiêu càng hy vọng có một cơ hội để bù đắp. Xe đi thẳng về phía nhà Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu muốn cô tới siêu thị trước tiểu khu đón cậu ấy.
Đó là một siêu thị kinh doanh 24/24, của một đôi vợ chồng chân phác hiền lành mở ra. Siêu thị không lớn nhưng phục vụ rất nhiệt tình. Cố Sơ biết siêu thị đó vì Tiếu Tiếu thường gọi họ mang đồ lên tận nhà.
Đường xá không mấy thênh thang, phía trước có tai nạn giao thông, xe cảnh sát giao thông, cảnh sát hình sự đều đã tới cả, khiến cho một con đường vốn không rộng bị tắc cứng. Kiều Vân Tiêu rẽ gấp vòng vào một con đường nhỏ, rồi lại chê tốc độ của xe phía trước quá chậm, không ngừng bấm còi. Cố Sơ nhìn gương mặt nghiêng của anh. Mặc dù anh không nói gì nhưng từ ánh mắt có thể nhận ra vẻ sốt ruột của anh. Cũng giống như tâm trạng của cô lúc này, chỉ muốn lập tức xuất hiện trước mặt Tiếu Tiếu.
Từ nhà Tây tới nhà Tiếu Tiếu nếu không tắc đường thì chỉ mất hơn hai mươi phút, nhưng hôm nay lại mất đúng một tiếng đồng hồ. Một tiếng ấy mà Cố Sơ tưởng cả một năm trời, rồi lại sợ trong vòng một tiếng đồng hồ này có trở ngại xảy ra. Nhưng cũng may đã tới nơi. Kiều Vân Tiêu vừa mới dừng xe thì cô đã lập tức đẩy xe bước xuống, chạy về phía siêu thị dưới khu nhà ấy.
Đang là giờ làm việc, siêu thị làm ăn không đông, thế nên bên trong không có mấy người. Lúc Cố Sơ xông vào, chị chủ nhìn thấy cô, ôm một cái bụng lớn đi tới trước, kéo tay cô: “Bạn cô ở chỗ tôi lâu lắm rồi. Cô ấy rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tôi thấy tình hình không ổn đâu. Tôi định báo cảnh sát, cô ấy nằng nặc không chịu, quyết phải đợi cô tới trước.”
Chị chủ vẫn còn nhớ người, cô và Tiếu Tiếu có tới siêu thị mua đồ mấy lần, hai anh chị chủ đã quen mặt cô. Cố Sơ nghe xong vừa mừng vừa lo: “Bây giờ bạn em ở đâu ạ?”
Chị chủ nói: “Ở căn phòng nhỏ bên trong. Sau khi ở chỗ tôi gọi điện cho cô xong, cô ấy không dám về nhà, nhất quyết muốn ở đây đợi cô. Ở đây hàng xóm láng giềng đều quen mặt, tôi sợ đông người nhiều chuyện nên bảo cô ấy vào trong phòng.”
“Cảm ơn chị ạ.” Cố Sơ vội vàng đi vào trong phòng…
Trong vô thức, Lục Bắc Thần hy vọng Thịnh Thiên Vỹ vô tội, thế nên chuyện này lại càng phải điều tra rõ ràng. Cho dù bây giờ có thật sự dồn ép Thịnh Thiên Vỹ vào đường cùng, Lục Bắc Thần cũng phải biết được chân tướng sự thật. Vì anh tin rằng chỉ có chân tướng mới cứu được Thịnh Thiên Vỹ.
Trong phòng thẩm vấn, Thịnh Thiên Vỹ dựa vào ghế, áo sơ mi đã được cởi bỏ mấy cúc, cổ áo được xắn lên tận khuỷu tay, rõ ràng không còn quá xa cách nữa, áo vest được vắt tạm lên bên cạnh. Ngoài kia nắng có rực rỡ nhường nào cũng không liên quan gì tới nơi đây, ngọn đèn trắng nhờ nhờ trên đỉnh đầu vẫn sáng, hắt lên gương mặt ai cũng tạo ra một sắc màu trắng nhợt khác thường. La Trì ngồi đối diện anh ấy, bên cạnh có nhân viên ghi chép. Anh không chủ động hỏi, chỉ nhìn Thịnh Thiên Vỹ như suy tư điều gì đó.
Mặc dù mỏi mệt nhưng dáng vẻ của Thịnh Thiên Vỹ vẫn khẳng khái, tuấn tú. Bên cạnh La Trì là một cô bé thư ký. Cô ấy ngước mắt lên nhìn Thịnh Thiên Vỹ đối diện, trong lòng thầm cảm thán. Người ta hay nói tâm lý thể hiện ra nét mặt, vị chủ tịch công ty nổi tiếng này trên người thì bụi bặm nhưng đôi mắt sắc kia vẫn không thể xem thường. Lại cộng thêm việc anh ấy chủ động tới cục cảnh sát chỉ vì một người cảnh sát, sự sâu đậm tình cảm này càng khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Cô ấy đã ghi chép cho nhiều phạm nhân rồi, duy chỉ có người này là hy vọng anh ấy vô tội.
Thịnh Thiên Vỹ uống một ngụm café, hơi nhíu mày, sau khi đặt chiếc cốc xuống bèn nói với La Trì: “Mùi vị café của các anh đúng là dở tệ.”
“Không chỉ một mình anh nói vậy.” La Trì đáp.
Thịnh Thiên Vỹ sờ soạng trong người rồi lại lần mò túi áo khoác, lát sau mới nhớ ra bao thuốc mình để trên xe. Anh ấy ngước lên nhìn La Trì: “Có thuốc không?”
La Trì không đem theo thuốc vào đây, đang định bảo cô bé bên cạnh đi lấy thì nghe thấy có người gõ cửa. Nhân viên ghi chép ra mở cửa, có đồng nghiệp đi vào, đưa một bao thuốc: “Cảnh sát La, thuốc lá của anh.”
La Trì đón lấy. Người đồng nghiệp lùi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại cửa. La Trì nhìn bao thuốc là hiểu ngay, chính là bao anh để trước mặt Lục Bắc Thần. Anh rút ra một điếu rồi đưa cả bật lửa cho Thịnh Thiên Vỹ. Thịnh Thiên Vỹ đón lấy, ngậm điếu thuốc lên miệng, bật lửa ‘tách’ một cái, hơi nghiêng đầu châm thuốc. Anh ấy rít một hơi, nhả ra làn khói xám trắng, bàn tay kẹp điếu thuốc hơi ra hiệu về phía phòng quan sát, thoáng cười, tỏ vẻ cảm ơn.
Anh ấy biết Lục Bắc Thần nhất định ở đằng sau tấm gương kia.
Bản thân La Trì cũng châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: “Kể từ ngày tôi vào ngành là rất sợ nhìn thấy một số người quen ở nơi này. Nếu đổi lại là ngành khác, tôi lại rất hy vọng anh thường xuyên qua chơi.”
“Anh không chọn cách né tránh, chứng tỏ anh đường hoàng ngay thẳng.” Thịnh Thiên Vỹ khẽ nói.
Nhân viên ghi chép ngước mắt lên nhìn hai người họ rồi lại cúi đầu, không nói gì hết. La Trì ngẫm nghĩ rồi nói với người bên cạnh: “Để tôi ghi chép, cậu ra ngoài đi.”
Cuốn sổ được đưa lại, người nhân viên đi ra ngoài.
“Anh phải biết, bây giờ ngay cả Hứa Đồng cũng đã bị cuốn vào vụ án này rồi. Tôi không muốn nói mấy lời uy hiếp, chỉ đang tường thuật sự thật với anh. Nếu anh muốn cô ấy bình yên vô sự thì phải nói ra chân tướng.” Ngữ khí của La Trì không hề cứng rắn. Mặc dù không tiếp xúc nhiều với Thịnh Thiên Vỹ nhưng dù gì cũng đều có liên quan tới hai gia đình Hứa – Cố, coi là bạn bè khuyên một câu chân thành cũng tốt.
“Rốt cuộc các anh nghi ngờ Hứa Đồng chuyện gì?” Tới giờ phút này chuyện Thịnh Thiên Vỹ quan tâm vẫn chỉ có Hứa Đồng.
La Trì cũng không giấu giếm: “Tại nhà của Thẩm Cường, chúng tôi phát hiện được dấu vấn tay của Hứa Đồng.”
“Vì cô ấy cũng giống như tôi, đều từng tới nhà Thẩm Cường.” Thịnh Thiên Vỹ thẳng thắn.
Không cần anh ấy nói nhiều, La Trì cũng biết Thịnh Thiên Vỹ từng đến. Trong số các dấu vân tay tập hợp được trong căn nhà, người có nhiều vân tay nhất là Thịnh Thiên Vỹ. La Trì hút thuốc rồi nói: “Hứa Đồng cũng đang quan tâm tới anh, có rất nhiều chuyện không nói, ví dụ như nguyên nhân thực sự việc cô ấy tới nhà Thẩm Cường. Như cô ấy khai báo, cô ấy tự điều tra được địa chỉ. Nhưng tôi nghĩ anh cũng biết rõ đây chỉ là cái cớ. Thẩm Cường có hai địa chỉ, trong đó nơi ở cũ rất khó tra ra, ngay cả cảnh sát chúng tôi cũng phải mất rất nhiều thời gian thì dựa vào một mình Hứa Đồng sao có thể đi trước cảnh sát?”
Sau khi nói xong câu này, La Trì những tưởng Thịnh Thiên Vỹ sẽ chọn cách lừa gạt hoặc che giấu, không ngờ anh ấy nói thẳng: “Một nơi khuất nẻo như thế làm sao cô ấy tự tìm được? Đơn giản thôi, cô ấy bám theo tôi nên mới vô tình biết được địa chỉ nhà Thẩm Cường.”
“Cô ấy bám theo anh? Vì sao?” La Trì cực kỳ khó hiểu.
“Có mấy lần cô ấy bị dọa dẫm, hầu như đều liên quan tới mấy người trợ lý trước của tôi. Tôi nghĩ anh cũng biết rõ lời đồn đại trong tập đoàn Viễn Thăng. Cô ấy không tin vào lời đồn đó, sau đó đã nghi ngờ tôi.” Thịnh Thiên Vỹ giải thích nhẹ nhàng.
“Anh tới nhà Thẩm Cường làm gì?”
“Tôi muốn điều tra rõ ràng xem người hù dọa Hứa Đồng có phải cậu ta hay không.”
“Anh từng gặp Thẩm Cường?”
“Khi vừa mới ra tù, cậu ta đã nhờ người tìm tới tôi. Dựa theo địa chỉ cậu ta đưa, tôi có qua gặp cậu ta một lần.” Thịnh Thiên Vỹ nói: “Tôi nghĩ các anh cũng đã biết lai lịch của cậu ta, sau khi ra tù còn tiếp tục bám lấy tôi đòi tung tích của Mi Thủ, nói thật là tôi không biết. Lần gặp đó, tôi biết cậu ta còn chưa hết giận. Về sau, tôi lại ba lần bốn lượt nhận được thư hăm dọa của cậu ta, hơn nữa cậu ta cũng biết chuyện tôi tuyển trợ lý mới, cũng từng uy hiếp. Sau này Hứa Đồng xảy ra chuyện, tôi tìm tới địa chỉ của cậu ta nhưng không hề gặp mặt.”
“Anh có biết sau này Thẩm Cường đã làm nghề gì không?”
Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu: “Tôi không rõ.”
La Trì nhìn anh ấy rất lâu rồi nói: “Sau khi ra tù, anh ta đã ứng tuyển vào Ngoại Than Hối làm việc, ban đầu làm tại tổng bộ ở Thượng Hải, sau đó chủ động xin chuyển tới Bắc Kinh.”
Thịnh Thiên Vỹ đang hút thuốc thì khựng lại, xem ra anh ấy rất bất ngờ. Lúc sau, anh ấy gạt nhẹ tàn thuốc, nhíu mày: “Tôi biết rất ít về tình hình của Thẩm Cường.”
“Anh ta là một người uy hiếp tới sự an toàn của anh hoặc Hứa Đồng mà anh lại biết rất ít tình hình về anh ta?” La Trì đặt ra nghi vấn.
Thịnh Thiên Vỹ chân thành nói: “Nếu tôi cảm thấy sẽ có nguy hiểm, chỉ cần điều động vệ sỹ là đủ rồi, không cần tốn công quan tâm tới tình hình của cậu ta.”
La Trì rít một hơi thuốc như đang suy tư chuyện gì. Lời anh ấy nói cũng không phải không có lý. Một doanh nhân thành đạt bay khắp thế giới như anh ấy làm gì còn có thời gian quan tâm lịch sử trưởng thành của một nhân vật tép riu chứ?
“Anh có biết tung tích của Thẩm Cường không?” La Trì lại hỏi.
Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu: “Tôi cũng rất muốn biết.”
“Anh ta đã chết rồi?”
“Sao cơ?” Thịnh Thiên Vỹ bàng hoàng.
…
Thượng Hải, một ngày nắng.
Nhiệt độ lại hạ xuống rất nhiều, nghe nói sẽ mưa liên tục mấy hôm. Nhưng cho dù bây giờ trời quang đãng, tâm trạng của Cố Sơ vẫn rất bí bách. Cô nhận được điện thoại của Tiêu Tiếu Tiếu, trong điện thoại giọng cậu ấy rất yếu ớt, khiến Cố Sơ nghe mà thắt cả lòng.
Kiều Vân Tiêu lái xe, cô ngồi trong xe, dọc đường cứ thấp tha thấp thỏm. Bây giờ Tiếu Tiếu sao rồi? Có phải khắp người toàn vết thương không? Tâm trạng của cậu ấy thế nào? Tinh thần của cậu ấy ra sao… Cô chẳng biết một điều gì. Trong điện thoại Tiếu Tiếu cũng không nói thêm gì, chỉ nói: Tiểu Sơ, cậu có thể tới tìm tớ không?
Có trời biết mấy hôm nay ngày nào cô cũng mong ngóng câu này của Tiếu Tiếu, hơn nữa cô tin rằng Kiều Vân Tiêu càng hy vọng có một cơ hội để bù đắp. Xe đi thẳng về phía nhà Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu muốn cô tới siêu thị trước tiểu khu đón cậu ấy.
Đó là một siêu thị kinh doanh 24/24, của một đôi vợ chồng chân phác hiền lành mở ra. Siêu thị không lớn nhưng phục vụ rất nhiệt tình. Cố Sơ biết siêu thị đó vì Tiếu Tiếu thường gọi họ mang đồ lên tận nhà.
Đường xá không mấy thênh thang, phía trước có tai nạn giao thông, xe cảnh sát giao thông, cảnh sát hình sự đều đã tới cả, khiến cho một con đường vốn không rộng bị tắc cứng. Kiều Vân Tiêu rẽ gấp vòng vào một con đường nhỏ, rồi lại chê tốc độ của xe phía trước quá chậm, không ngừng bấm còi. Cố Sơ nhìn gương mặt nghiêng của anh. Mặc dù anh không nói gì nhưng từ ánh mắt có thể nhận ra vẻ sốt ruột của anh. Cũng giống như tâm trạng của cô lúc này, chỉ muốn lập tức xuất hiện trước mặt Tiếu Tiếu.
Từ nhà Tây tới nhà Tiếu Tiếu nếu không tắc đường thì chỉ mất hơn hai mươi phút, nhưng hôm nay lại mất đúng một tiếng đồng hồ. Một tiếng ấy mà Cố Sơ tưởng cả một năm trời, rồi lại sợ trong vòng một tiếng đồng hồ này có trở ngại xảy ra. Nhưng cũng may đã tới nơi. Kiều Vân Tiêu vừa mới dừng xe thì cô đã lập tức đẩy xe bước xuống, chạy về phía siêu thị dưới khu nhà ấy.
Đang là giờ làm việc, siêu thị làm ăn không đông, thế nên bên trong không có mấy người. Lúc Cố Sơ xông vào, chị chủ nhìn thấy cô, ôm một cái bụng lớn đi tới trước, kéo tay cô: “Bạn cô ở chỗ tôi lâu lắm rồi. Cô ấy rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tôi thấy tình hình không ổn đâu. Tôi định báo cảnh sát, cô ấy nằng nặc không chịu, quyết phải đợi cô tới trước.”
Chị chủ vẫn còn nhớ người, cô và Tiếu Tiếu có tới siêu thị mua đồ mấy lần, hai anh chị chủ đã quen mặt cô. Cố Sơ nghe xong vừa mừng vừa lo: “Bây giờ bạn em ở đâu ạ?”
Chị chủ nói: “Ở căn phòng nhỏ bên trong. Sau khi ở chỗ tôi gọi điện cho cô xong, cô ấy không dám về nhà, nhất quyết muốn ở đây đợi cô. Ở đây hàng xóm láng giềng đều quen mặt, tôi sợ đông người nhiều chuyện nên bảo cô ấy vào trong phòng.”
“Cảm ơn chị ạ.” Cố Sơ vội vàng đi vào trong phòng…
/568
|