“Em chắc chứ?” Ngữ điệu của Lục Đông Thâm vẫn bình tĩnh từ đầu tới cuối.
“Vâng.” Lục Bắc Thần cũng đáp nhẹ nhàng, “Em cần biết tất cả những chuyện Lục Môn từng làm”.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lục Bắc Thần nắm chặt di động, một tay chống lên cửa kính. Anh cắn chặt răng, tim căng lên, ngâm ngẩm đau. Những ngón tay chống lên cửa đang run lẩy bẩy, anh không thể kiểm soát được. Tách trà kia đã nguội từ lâu, mùi hương thoang thoảng không còn, chỉ còn lại bầu không khí lạnh lẽo.
Một bàn tay nhẹ nhàng kéo bàn tay đang run lên của anh lại, đan chặt, mang lại cho anh hơi ấm. Anh quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Sơ.
Căn phòng quá yên ắng, tới độ có thể khiến cô nghe được nội dung cuộc nói chuyện. Cô siết chặt tay anh, hỏi khẽ: “Một khi những lời Hà Nại nói là sự thật thì anh biết rất rõ mục đích bố anh làm vậy, phải không?”.
Lục Bắc Thần vẫn phải cảm ơn cô khi nói những lời này đã chừa cho anh đường lui. Anh dựa bên cạnh cửa sổ, kéo cô vào lòng, ôm cô một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn: “Sơ Sơ, anh xin lỗi”.
Trái tim cô thắt lại. Cô không ngẩng lên, vẫn nằm yên trong lòng anh và nói: “Vì mẹ anh, còn vì… Bắc Thâm, đúng không?”.
Lục Bắc Thần im lặng, chỉ càng ôm cô chặt chẽ hơn. Đây là chuyện không khó nghĩ tới, cho dù không có cuộc gọi của Lục Đông Thâm, anh cũng hiểu được nỗi khó xử của bố phía sau việc làm này. Bệnh của mẹ không thuốc nào chữa khỏi, mà tình hình của Bắc Thâm lại giống như bị di truyền căn bệnh ấy. Nếu đổi lại là anh thì sao?
Anh không muốn nghĩ sâu thêm, vì chỉ cần làm vậy, anh sẽ phải thừa nhận một sự thực. Đó chính là thật ra trong cốt tủy của anh vẫn chảy cùng một dòng máu với bố. Nếu đổi lại là anh, khi anh biết có loại thuốc ấy, có lẽ anh cũng sẽ chiếm hữu.
Cố Sơ túm chặt lấy áo sơ mi của anh, sự trầm mặc của Lục Bắc Thần đã thừa nhận một số chuyện. Cô buồn bã, cổ họng nghẹn lại: “Nhưng bố em nghiên cứu thuốc mới cũng là để đẩy ra thị trường, vì sao ông ấy còn phải làm vậy?”.
“Có lẽ vì bố không đợi được nữa, hoặc có lẽ lúc trước bố anh và bác trai thương lượng không vui vẻ.” Lục Bắc Thần thì thầm.
Cố Sơ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt u ám có chút ánh sáng, như những ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm. Cô nói: “Em thật sự hy vọng tất cả chỉ là mơ, tỉnh giấc sẽ phát hiện chưa có chuyện gì xảy ra cả. Em chỉ chợp mắt một giấc trong giảng đường, các bạn bên cạnh gọi em dậy. Thế là em phấn khích chạy tới phòng thực nghiệm tìm anh, đấu khẩu với anh, chọc cho anh giận. Em…”.
Một giây sau, Lục Bắc Thần cúi đầu chặn môi cô lại.
Cô không né tránh cũng không đẩy anh ra, mà chủ động vòng tay qua cổ anh, cùng anh dây dưa nồng nàn. Có lẽ chỉ còn cách này có thể chứng tỏ họ còn sống. Chỉ có thể dùng sự tiếp xúc, đụng chạm một cách trực tiếp nhất mới tạm thời quên hết mọi buồn thương…
…
Phan An ngáp ngủ liên tục với đôi mắt thâm quầng, bê một cốc café đứng tại chỗ lắc một lúc lâu rồi lại lượn ra sau Ngữ Cảnh, hỏi một câu: “Tiểu Ngữ Cảnh, hay cậu cũng uống một cốc đi?”.
Ngữ Cảnh lúc lắc cái đầu cùng với mùi hương của café, chỉ tay vào anh: “Anh toi đời rồi, anh dám ăn trộm hạt café của giáo sư Lục!”.
“Hạt café của cậu ấy có khi nào giấu giếm chứ? Chẳng biết anh đã uống bao nhiêu rồi.” Phan An phì cười, ngồi phịch lên bàn làm việc của Ngữ Cảnh, từ tốn uống café rồi thở dài: “Anh đúng là một lần sảy chân để hận nghìn đời rồi. Nếu năm xưa không phải tại mẹ anh giấu anh đi đổi chuyên ngành, anh nghĩ bây giờ anh sẽ là một nghệ thuật gia, lưng đeo giá vẽ, đi khắp chân trời góc bể, cứ đâu phải khổ sở ngày ngày vùi đầu trong cái phòng thực nghiệm này rồi làm một quý tộc độc thân chứ?”.
Ngữ Cảnh không để tâm tới mấy lời tào lao đó, cậu đẩy anh một cái: “Tránh xa em ra chút, nếu không giáo sư Lục sẽ cho rằng em cùng một hội với anh. Giáo sư Lục đã dặn đi dặn lại rồi, không được phép để phòng thực nghiệm có mùi đồ ăn thức uống”.
“Bây giờ cậu ấy có thời gian để quan tâm tới chúng ta không?” Phan An nhún vai, quay đầu nhìn Ngư Khương cũng đang tra cứu tài liệu gần đó, huýt sáo một tiếng: “Này, cô thì sao hả? Làm cốc café cho thư giãn tinh thần chứ?”.
Ngư Khương chẳng thèm ngước mắt lên: “Bây giờ café chẳng có chút tác dụng nào với tôi cả.”
Phan An nhướng mày.
“Nói cách khác, tuyến thượng thận của chị ấy đang hưng phấn đấy.” Ngữ Cảnh bồi thêm một câu.
Ngay lập tức một mẩu giấy bay qua, đập trúng đầu Ngữ Cảnh. Ngư Khương bực bội nói: “Cậu muốn bị ăn mắng phải không?”.
Ngữ Cảnh im bặt, tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực vào công việc ngay.
Đây là mệnh lệnh của Lục Bắc Thần, muốn họ đọc lại một lần nữa báo cáo khám nghiệm tử thi của bốn nạn nhân, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Ngữ Cảnh chịu trách nhiệm về tất cả các phản ứng sau khi dùng thuốc và những biến đổi sinh lý sau khi tử vong, Phan An phải kiểm tra tình hình dùng thuốc của nạn nhân khi còn sống và tất cả các sự kiện được ghi chép trong nhật ký. Khối lượng công việc của Ngư Khương khá nặng, cô phải phân tích lại thành phần loại thuốc Lục Bắc Thâm sử dụng, đồng thời tiến hành phân tích giai đoạn, thành phần của nó rồi đối chiếu chi tiết với những thành phần thuốc còn sót lại trong thi thể Tiền Hào và mọi người.
Phan An trở về vị trí của mình, vươn vai oán thán: “Kiểm tra nhật ký là việc của La Trì, sao lại rơi xuống đầu tôi chứ? Vả lại còn có cái gì để kiểm tra đâu? Với tư cách là một pháp y, tôi đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ của mình rồi”.
Ngư Khương và Ngữ Cảnh đồng loạt tảng lờ anh.
“Mà cái tay Chloe đó cũng chẳng biết đã chạy đi đâu mất, nói chuyện với mấy người nhạt nhẽo muốn chết.” Phan An thấy mình bị hờ hững, sau một màn trách móc, anh chuồn đi uống café, rồi lại việc nào về việc ấy…
…
Ở trong Cục Công an, La Trì đang sứt đầu mẻ trán. Các tài liệu tổ chuyên án thu thập được chất cao thành núi trên bàn anh ấy, còn cả báo cáo khám nghiệm tử thi mà phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thần từng nộp lên. Hiện giờ dường như tất cả chân tướng đều đã rõ ràng, nhưng cũng lại giống như vẫn còn một lớp giấy đang ngăn cách. Theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của anh, càng là lúc gần tới sự thật thì càng thấy hoa trong sương, thấy trăng dưới nước.
Hạng mục “Ký ức não bộ” của nhà họ Cố, phòng thực nghiệm điều chế thuốc của Lục Môn, các đối tượng lâm sàng sau khi sử dụng thuốc đã tự sát, Hà Nại vì cần được bảo vệ mà có hành vi cắn ngược, lời khai của Tần Tô… Mọi việc sàng lọc cuối cùng, nói trắng ra đã trở thành chuyện cũ giữa hai gia đình Cố Lục, Hà Nại có ý trả thù nhà họ Lục.
Vậy thì ắt có người đang nói dối, hoặc là Hà Nại, hoặc là Tần Tô.
Trở về phòng làm việc, anh ấy không ngờ Lục Bắc Thần tới đây, ngồi ở vị trí của mình, đang lật xem tài liệu, nét mặt không một gợn sóng, khiến La Trì nhớ tới Tần Tô, thì ra người nhà họ Lục ai cũng bình thản điềm đạm như vậy cả.
Anh ấy không trách cứ hành động của Lục Bắc Thần. Thực tế là, anh ấy cũng biết rõ mình không ngăn cản được Lục Bắc Thần. Thấy anh ấy quay lại, Lục Bắc Thần không những không rời khỏi ghế ngược lại hỏi thẳng: “Khi nào tôi có thể được gặp Tần Tô?”.
La Trì chọn một chỗ trên sofa, nhìn Lục Bắc Thần: “Cậu đang nghi ngờ khả năng của tôi hay đang ngờ vực khẩu cung của Hà Nại?”.
Lục Bắc Thần không trả lời theo ý của anh ấy mà thẳng thừng nói rõ ba điểm: “Thứ nhất, tôi là pháp y được mời cho vụ án này, tôi có quyền được biết tình tiết vụ án; Thứ hai, nếu Hà Nại chỉ cung cấp thi thể cho Kỳ Quái thì nửa năm trước người chủ mưu vụ tai nạn là ai? Thứ ba, Cố Tư đột nhiên lật lại chuyện cũ, rõ ràng có người lợi dụng con bé để khiến sóng gió bùng lên, kẻ này lại là ai? Cậu không nói, tôi cũng đoán ra tới tám chín phần chính là Hà Nại. Thử nghĩ mà xem, nếu người liên lạc với Cố Tư là Hà Nại thì có thể thấy hắn rất căm hận nhà họ Lục, chỉ có thế mới có ý định lợi dụng việc giết người để đạt được mục đích chứ? Vậy thì lại nảy sinh một vấn đề, Hà Nại có thể lợi dụng Ngải Hân giết người hơn nữa còn giương mắt nhìn Ngải Hân tự sát thì vì sao không lợi dụng Tiền Hào và những người trước đó để vu vạ cho Lục Môn?”.
La Trì đứng dậy, cầm một bao thuốc trên mặt bàn lên, rút ra hai điếu rồi đưa cho Lục Bắc Thần một điếu, “Cậu phải tin tôi, tôi chỉ không muốn cậu can dự quá nhiều.” Anh ấy ngậm điếu thuốc lên miệng, châm lửa rồi rít một hơi, “Dù sao cậu vẫn là người nhà họ Lục”.
Lục Bắc Thần cũng hút thuốc, sau đó đột ngột nói một câu: “Có lẽ có người muốn như vậy”.
“Muốn thế nào?” La Trì hỏi.
Lục Bắc Thần nhả khói, hờ hững đáp: “Muốn cậu không còn tin tôi nữa, còn tôi thì tỏ ra khó chịu với cậu”.
La Trì sững người.
“Người này quả thật quá thông minh. Có lẽ ngay từ ban đầu tôi và cậu đều đã bị kẻ này lợi dụng.” Lục Bắc Thần cười khẽ: “Bây giờ được như “hắn” mong muốn, giữa tôi và cậu đích thực đã xảy ra vấn đề”.
*Đại từ nhân xưng đó được tác giả dùng chữ phiên âm để thể hiện chưa rõ giới tính của người này.
La Trì hơi nheo mắt lại, trầm mặc hồi lâu, nhưng đầu óc thì như đang ngồi trên tàu lượn, cồn cào điên đảo. Phải, anh lại không hề nghĩ tới điểm này. Dường như từ sau khi anh nhận được cuộc điện thoại đó, quan hệ giữa anh và Lục Bắc Thần đã thành ra như vậy. Họ đáng nhẽ phải là những chiến hữu thân thiết, vậy mà bây giờ lại đề phòng lẫn nhau.
“Cậu đang nghi ngờ ai?” La Trì hỏi: “Nếu là Hà Nại thì quá nguy hiểm, mà thực tế là cậu ta có vẻ không ngờ được Lục Bắc Thâm sẽ phát bệnh”.
Lý lẽ này dĩ nhiên Lục Bắc Thần hiểu. Hà Nại không ngu ngốc tới mức tự chui đầu vào rọ, nhưng nếu không phải Hà Nại thì còn ai đứng sau đóng vai kẻ kiểm soát? Đương nhiên, nếu như anh và La Trì trở mặt thành thù thì người này sẽ có quá nhiều lỗ hổng để len lỏi. Ngẫm nghĩ một lát, anh nói: “Tôi cần biết khẩu cung của Tần Tô”.
“Bà ấy thừa nhận Tiền Hào và các nạn nhân là đối tượng lâm sàng của Lục Môn, nhưng chuyện tự sát, bà ấy thanh minh Lục Môn hoàn toàn không biết gì.” La Trì nói rõ sự thật: “Hơn nữa sáng nay tôi đã nhận được fax của anh trai cậu, Lục Đông Thâm. Ý tứ của anh ấy cũng gần giống như Tần Tô. Nhà họ Lục đúng là đã làm một vài việc không mấy quang minh chính đại, nhưng tỏ ý không biết chuyện bốn nạn nhân”.
La Trì rít một hơi thuốc rồi nói tiếp: “Tần Tô không thừa nhận chuyện sai người đối phó Hà Nại. Bà ấy nói đây rất có thể là một màn kịch Hà Nại tự biên tự diễn, màn kịch nhằm di chuyển sức chú ý của mọi người, vu vạ cho nhà họ Lục.” Nói tới đây, anh ấy ngừng một lát rồi nhìn về phía Lục Bắc Thần, “Tôi thừa nhận trong vụ án này tôi có ý tránh cậu, vì cậu họ Lục, tôi sợ cậu có lòng riêng. Nhưng bây giờ tôi nói thật với cậu, giả thiết của Tần Tô không được thành lập. Vụ tai nạn của Hà Nại là một kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng, mục đích chính là muốn cậu ta im lặng”.
“Vâng.” Lục Bắc Thần cũng đáp nhẹ nhàng, “Em cần biết tất cả những chuyện Lục Môn từng làm”.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lục Bắc Thần nắm chặt di động, một tay chống lên cửa kính. Anh cắn chặt răng, tim căng lên, ngâm ngẩm đau. Những ngón tay chống lên cửa đang run lẩy bẩy, anh không thể kiểm soát được. Tách trà kia đã nguội từ lâu, mùi hương thoang thoảng không còn, chỉ còn lại bầu không khí lạnh lẽo.
Một bàn tay nhẹ nhàng kéo bàn tay đang run lên của anh lại, đan chặt, mang lại cho anh hơi ấm. Anh quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Sơ.
Căn phòng quá yên ắng, tới độ có thể khiến cô nghe được nội dung cuộc nói chuyện. Cô siết chặt tay anh, hỏi khẽ: “Một khi những lời Hà Nại nói là sự thật thì anh biết rất rõ mục đích bố anh làm vậy, phải không?”.
Lục Bắc Thần vẫn phải cảm ơn cô khi nói những lời này đã chừa cho anh đường lui. Anh dựa bên cạnh cửa sổ, kéo cô vào lòng, ôm cô một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn: “Sơ Sơ, anh xin lỗi”.
Trái tim cô thắt lại. Cô không ngẩng lên, vẫn nằm yên trong lòng anh và nói: “Vì mẹ anh, còn vì… Bắc Thâm, đúng không?”.
Lục Bắc Thần im lặng, chỉ càng ôm cô chặt chẽ hơn. Đây là chuyện không khó nghĩ tới, cho dù không có cuộc gọi của Lục Đông Thâm, anh cũng hiểu được nỗi khó xử của bố phía sau việc làm này. Bệnh của mẹ không thuốc nào chữa khỏi, mà tình hình của Bắc Thâm lại giống như bị di truyền căn bệnh ấy. Nếu đổi lại là anh thì sao?
Anh không muốn nghĩ sâu thêm, vì chỉ cần làm vậy, anh sẽ phải thừa nhận một sự thực. Đó chính là thật ra trong cốt tủy của anh vẫn chảy cùng một dòng máu với bố. Nếu đổi lại là anh, khi anh biết có loại thuốc ấy, có lẽ anh cũng sẽ chiếm hữu.
Cố Sơ túm chặt lấy áo sơ mi của anh, sự trầm mặc của Lục Bắc Thần đã thừa nhận một số chuyện. Cô buồn bã, cổ họng nghẹn lại: “Nhưng bố em nghiên cứu thuốc mới cũng là để đẩy ra thị trường, vì sao ông ấy còn phải làm vậy?”.
“Có lẽ vì bố không đợi được nữa, hoặc có lẽ lúc trước bố anh và bác trai thương lượng không vui vẻ.” Lục Bắc Thần thì thầm.
Cố Sơ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt u ám có chút ánh sáng, như những ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm. Cô nói: “Em thật sự hy vọng tất cả chỉ là mơ, tỉnh giấc sẽ phát hiện chưa có chuyện gì xảy ra cả. Em chỉ chợp mắt một giấc trong giảng đường, các bạn bên cạnh gọi em dậy. Thế là em phấn khích chạy tới phòng thực nghiệm tìm anh, đấu khẩu với anh, chọc cho anh giận. Em…”.
Một giây sau, Lục Bắc Thần cúi đầu chặn môi cô lại.
Cô không né tránh cũng không đẩy anh ra, mà chủ động vòng tay qua cổ anh, cùng anh dây dưa nồng nàn. Có lẽ chỉ còn cách này có thể chứng tỏ họ còn sống. Chỉ có thể dùng sự tiếp xúc, đụng chạm một cách trực tiếp nhất mới tạm thời quên hết mọi buồn thương…
…
Phan An ngáp ngủ liên tục với đôi mắt thâm quầng, bê một cốc café đứng tại chỗ lắc một lúc lâu rồi lại lượn ra sau Ngữ Cảnh, hỏi một câu: “Tiểu Ngữ Cảnh, hay cậu cũng uống một cốc đi?”.
Ngữ Cảnh lúc lắc cái đầu cùng với mùi hương của café, chỉ tay vào anh: “Anh toi đời rồi, anh dám ăn trộm hạt café của giáo sư Lục!”.
“Hạt café của cậu ấy có khi nào giấu giếm chứ? Chẳng biết anh đã uống bao nhiêu rồi.” Phan An phì cười, ngồi phịch lên bàn làm việc của Ngữ Cảnh, từ tốn uống café rồi thở dài: “Anh đúng là một lần sảy chân để hận nghìn đời rồi. Nếu năm xưa không phải tại mẹ anh giấu anh đi đổi chuyên ngành, anh nghĩ bây giờ anh sẽ là một nghệ thuật gia, lưng đeo giá vẽ, đi khắp chân trời góc bể, cứ đâu phải khổ sở ngày ngày vùi đầu trong cái phòng thực nghiệm này rồi làm một quý tộc độc thân chứ?”.
Ngữ Cảnh không để tâm tới mấy lời tào lao đó, cậu đẩy anh một cái: “Tránh xa em ra chút, nếu không giáo sư Lục sẽ cho rằng em cùng một hội với anh. Giáo sư Lục đã dặn đi dặn lại rồi, không được phép để phòng thực nghiệm có mùi đồ ăn thức uống”.
“Bây giờ cậu ấy có thời gian để quan tâm tới chúng ta không?” Phan An nhún vai, quay đầu nhìn Ngư Khương cũng đang tra cứu tài liệu gần đó, huýt sáo một tiếng: “Này, cô thì sao hả? Làm cốc café cho thư giãn tinh thần chứ?”.
Ngư Khương chẳng thèm ngước mắt lên: “Bây giờ café chẳng có chút tác dụng nào với tôi cả.”
Phan An nhướng mày.
“Nói cách khác, tuyến thượng thận của chị ấy đang hưng phấn đấy.” Ngữ Cảnh bồi thêm một câu.
Ngay lập tức một mẩu giấy bay qua, đập trúng đầu Ngữ Cảnh. Ngư Khương bực bội nói: “Cậu muốn bị ăn mắng phải không?”.
Ngữ Cảnh im bặt, tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực vào công việc ngay.
Đây là mệnh lệnh của Lục Bắc Thần, muốn họ đọc lại một lần nữa báo cáo khám nghiệm tử thi của bốn nạn nhân, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Ngữ Cảnh chịu trách nhiệm về tất cả các phản ứng sau khi dùng thuốc và những biến đổi sinh lý sau khi tử vong, Phan An phải kiểm tra tình hình dùng thuốc của nạn nhân khi còn sống và tất cả các sự kiện được ghi chép trong nhật ký. Khối lượng công việc của Ngư Khương khá nặng, cô phải phân tích lại thành phần loại thuốc Lục Bắc Thâm sử dụng, đồng thời tiến hành phân tích giai đoạn, thành phần của nó rồi đối chiếu chi tiết với những thành phần thuốc còn sót lại trong thi thể Tiền Hào và mọi người.
Phan An trở về vị trí của mình, vươn vai oán thán: “Kiểm tra nhật ký là việc của La Trì, sao lại rơi xuống đầu tôi chứ? Vả lại còn có cái gì để kiểm tra đâu? Với tư cách là một pháp y, tôi đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ của mình rồi”.
Ngư Khương và Ngữ Cảnh đồng loạt tảng lờ anh.
“Mà cái tay Chloe đó cũng chẳng biết đã chạy đi đâu mất, nói chuyện với mấy người nhạt nhẽo muốn chết.” Phan An thấy mình bị hờ hững, sau một màn trách móc, anh chuồn đi uống café, rồi lại việc nào về việc ấy…
…
Ở trong Cục Công an, La Trì đang sứt đầu mẻ trán. Các tài liệu tổ chuyên án thu thập được chất cao thành núi trên bàn anh ấy, còn cả báo cáo khám nghiệm tử thi mà phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thần từng nộp lên. Hiện giờ dường như tất cả chân tướng đều đã rõ ràng, nhưng cũng lại giống như vẫn còn một lớp giấy đang ngăn cách. Theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của anh, càng là lúc gần tới sự thật thì càng thấy hoa trong sương, thấy trăng dưới nước.
Hạng mục “Ký ức não bộ” của nhà họ Cố, phòng thực nghiệm điều chế thuốc của Lục Môn, các đối tượng lâm sàng sau khi sử dụng thuốc đã tự sát, Hà Nại vì cần được bảo vệ mà có hành vi cắn ngược, lời khai của Tần Tô… Mọi việc sàng lọc cuối cùng, nói trắng ra đã trở thành chuyện cũ giữa hai gia đình Cố Lục, Hà Nại có ý trả thù nhà họ Lục.
Vậy thì ắt có người đang nói dối, hoặc là Hà Nại, hoặc là Tần Tô.
Trở về phòng làm việc, anh ấy không ngờ Lục Bắc Thần tới đây, ngồi ở vị trí của mình, đang lật xem tài liệu, nét mặt không một gợn sóng, khiến La Trì nhớ tới Tần Tô, thì ra người nhà họ Lục ai cũng bình thản điềm đạm như vậy cả.
Anh ấy không trách cứ hành động của Lục Bắc Thần. Thực tế là, anh ấy cũng biết rõ mình không ngăn cản được Lục Bắc Thần. Thấy anh ấy quay lại, Lục Bắc Thần không những không rời khỏi ghế ngược lại hỏi thẳng: “Khi nào tôi có thể được gặp Tần Tô?”.
La Trì chọn một chỗ trên sofa, nhìn Lục Bắc Thần: “Cậu đang nghi ngờ khả năng của tôi hay đang ngờ vực khẩu cung của Hà Nại?”.
Lục Bắc Thần không trả lời theo ý của anh ấy mà thẳng thừng nói rõ ba điểm: “Thứ nhất, tôi là pháp y được mời cho vụ án này, tôi có quyền được biết tình tiết vụ án; Thứ hai, nếu Hà Nại chỉ cung cấp thi thể cho Kỳ Quái thì nửa năm trước người chủ mưu vụ tai nạn là ai? Thứ ba, Cố Tư đột nhiên lật lại chuyện cũ, rõ ràng có người lợi dụng con bé để khiến sóng gió bùng lên, kẻ này lại là ai? Cậu không nói, tôi cũng đoán ra tới tám chín phần chính là Hà Nại. Thử nghĩ mà xem, nếu người liên lạc với Cố Tư là Hà Nại thì có thể thấy hắn rất căm hận nhà họ Lục, chỉ có thế mới có ý định lợi dụng việc giết người để đạt được mục đích chứ? Vậy thì lại nảy sinh một vấn đề, Hà Nại có thể lợi dụng Ngải Hân giết người hơn nữa còn giương mắt nhìn Ngải Hân tự sát thì vì sao không lợi dụng Tiền Hào và những người trước đó để vu vạ cho Lục Môn?”.
La Trì đứng dậy, cầm một bao thuốc trên mặt bàn lên, rút ra hai điếu rồi đưa cho Lục Bắc Thần một điếu, “Cậu phải tin tôi, tôi chỉ không muốn cậu can dự quá nhiều.” Anh ấy ngậm điếu thuốc lên miệng, châm lửa rồi rít một hơi, “Dù sao cậu vẫn là người nhà họ Lục”.
Lục Bắc Thần cũng hút thuốc, sau đó đột ngột nói một câu: “Có lẽ có người muốn như vậy”.
“Muốn thế nào?” La Trì hỏi.
Lục Bắc Thần nhả khói, hờ hững đáp: “Muốn cậu không còn tin tôi nữa, còn tôi thì tỏ ra khó chịu với cậu”.
La Trì sững người.
“Người này quả thật quá thông minh. Có lẽ ngay từ ban đầu tôi và cậu đều đã bị kẻ này lợi dụng.” Lục Bắc Thần cười khẽ: “Bây giờ được như “hắn” mong muốn, giữa tôi và cậu đích thực đã xảy ra vấn đề”.
*Đại từ nhân xưng đó được tác giả dùng chữ phiên âm để thể hiện chưa rõ giới tính của người này.
La Trì hơi nheo mắt lại, trầm mặc hồi lâu, nhưng đầu óc thì như đang ngồi trên tàu lượn, cồn cào điên đảo. Phải, anh lại không hề nghĩ tới điểm này. Dường như từ sau khi anh nhận được cuộc điện thoại đó, quan hệ giữa anh và Lục Bắc Thần đã thành ra như vậy. Họ đáng nhẽ phải là những chiến hữu thân thiết, vậy mà bây giờ lại đề phòng lẫn nhau.
“Cậu đang nghi ngờ ai?” La Trì hỏi: “Nếu là Hà Nại thì quá nguy hiểm, mà thực tế là cậu ta có vẻ không ngờ được Lục Bắc Thâm sẽ phát bệnh”.
Lý lẽ này dĩ nhiên Lục Bắc Thần hiểu. Hà Nại không ngu ngốc tới mức tự chui đầu vào rọ, nhưng nếu không phải Hà Nại thì còn ai đứng sau đóng vai kẻ kiểm soát? Đương nhiên, nếu như anh và La Trì trở mặt thành thù thì người này sẽ có quá nhiều lỗ hổng để len lỏi. Ngẫm nghĩ một lát, anh nói: “Tôi cần biết khẩu cung của Tần Tô”.
“Bà ấy thừa nhận Tiền Hào và các nạn nhân là đối tượng lâm sàng của Lục Môn, nhưng chuyện tự sát, bà ấy thanh minh Lục Môn hoàn toàn không biết gì.” La Trì nói rõ sự thật: “Hơn nữa sáng nay tôi đã nhận được fax của anh trai cậu, Lục Đông Thâm. Ý tứ của anh ấy cũng gần giống như Tần Tô. Nhà họ Lục đúng là đã làm một vài việc không mấy quang minh chính đại, nhưng tỏ ý không biết chuyện bốn nạn nhân”.
La Trì rít một hơi thuốc rồi nói tiếp: “Tần Tô không thừa nhận chuyện sai người đối phó Hà Nại. Bà ấy nói đây rất có thể là một màn kịch Hà Nại tự biên tự diễn, màn kịch nhằm di chuyển sức chú ý của mọi người, vu vạ cho nhà họ Lục.” Nói tới đây, anh ấy ngừng một lát rồi nhìn về phía Lục Bắc Thần, “Tôi thừa nhận trong vụ án này tôi có ý tránh cậu, vì cậu họ Lục, tôi sợ cậu có lòng riêng. Nhưng bây giờ tôi nói thật với cậu, giả thiết của Tần Tô không được thành lập. Vụ tai nạn của Hà Nại là một kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng, mục đích chính là muốn cậu ta im lặng”.
/568
|