Sơn động trên núi Tây Nại vẫn là hiện trường đầu tiên.
Sau khi tới sơn động, cảnh sát quả thật đã phát hiện một thi thể đã bị cháy, nhưng có sự khác biệt với các thi thể trước đó. Lần này sơn động không bốc cháy, chỉ có thi thể tự cháy trong sơn động. Khi thi thể được đưa về phòng thực nghiệm, Cố Sơ cũng có mặt ở đó. Khi Lục Bắc Thần tiếp nhận, Ngữ Cảnh mở túi vận chuyển ra không chút kiêng dè. Cố Sơ đánh mắt qua nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, không nói năng gì lao ngay vào nhà vệ sinh.
Lục Bắc Thần thấy vậy, vội bỏ dở công việc trong tay, theo cô vào đó. Bên trong vọng ra tiếng nôn mửa và giọng nói an ủi dịu dàng của Lục Bắc Thần. . Ngư Khương liếc về phía nhà vệ sinh rồi bước lên vỗ Ngữ Cảnh một cái, hạ thấp giọng nói: “Cậu ngốc hả, Cố Sơ nói sao cũng không phải là pháp y, cậu phải né tránh một chút chứ”.
Ngữ Cảnh còn chưa hiểu rằng hành động ban nãy của mình làm Cố Sơ sợ. Cậu ngây ra một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Đâu phải cô ấy chưa từng phá án cùng chúng ta? Trước đây ngay cả xác vụn cô ấy cũng… Hơn nữa, cô ấy còn là bác sỹ”.
Ngư Khương bó tay lắc đầu, chỉ tay vào thi thể: “Đừng nói là cô ấy, ngay cả tôi nhìn cũng muốn…”. Chữ “nôn” cô ấy nuốt xuống, không nói hết. Ngư Khương nghĩ nói ra chữ này là bất kính với người đã khuất.
Nhưng trên thực tế, thi thể này so với mấy thi thể bị cháy thành xương trắng trước đó thì quá thảm khốc, không bị cháy hoàn toàn, trở thành một đống đen xì. Ngũ tạng, da thịt cháy bê bết dính trên khung xương đen thùi lùi. Còn cả quần áo trên người nữa, mặc dù đã bị cháy nhưng sợi vải vẫn dính quện vào da thịt. Nhìn tổng thể, nạn nhân bị cháy trong tư thế ngồi, có thể bị hắt xăng lên người, vì bên cạnh thi thể còn có một thùng xăng đã rỗng không, chiếc bật lửa cháy một nửa cũng ở bên cạnh tay, giống y hệt chiếc được phát hiện trong sơn động lúc trước, loại một đồng một cái thường gặp.
Điều tra từ hiện trường đầu tiên, trong sơn động không có dấu vết giằng co. Xương cốt của nạn nhân hoàn chỉnh, không có dấu hiệu dấu hiệu giãy giụa sau khi bị thiêu. Nói một cách khác, nạn nhân giống như không sợ lửa, không sợ đau vậy, cứ thế để mặc ngọn lửa lớn cháy trên người mình cho tới khi chết.
Cảnh sát Từ và mọi người lại tìm kiếm trong nhà của tộc trưởng Vương, ở đầu giường ông ấy có để lại một bức di thư viết cho Giang Nguyên. Sau khi để lại di thư, tộc trưởng Vương đã một mình lên núi Tây Nại, châm lửa tự sát.
Nội dung bức thư như sau:
Giang Nguyên, khi con đọc được bức thư này, cậu đã không còn trên đời nữa. Cậu đi chuộc lại lỗi lầm của mình đây, chuộc tội với quỷ núi. Nếu không làm vậy, bản Tây sẽ gánh đại nạn lớn. Cậu không thể giương mắt nhìn người dân bản một lần nữa chịu khổ nạn. Mọi nguyên cớ do cậu mềm lòng, cậu cứ cho rằng hai người trẻ tuổi đó sẽ tôn trọng tập tục và tín ngưỡng của chúng ta. Thế nên họ chết vẫn chưa hết tội. Không sai, hai người đó là do cậu giết, vì họ dám giấu cậu một lần nữa lên núi Tây Nại! Núi Tây Nại là gốc rễ của chúng ta, là thánh địa không cho phép những thanh niên khinh thường. Họ lại dám tảng lờ lời cảnh cáo trước đó của cậu! Con nhất định sẽ cảm thấy cậu rất ác độc phải không? Hãy tin cậu, lúc đó cậu nhốt họ vào sơn động chỉ muốn để họ sám hối, để họ tôn kính quỷ núi, ai ngờ lại có một trận hỏa hoạn lớn, họ cũng chết trong trận hỏa hoạn đó, lẽ nào đây không phải báo ứng hay sao? Đây chính là sự trừng phạt của quỷ núi dành cho họ! Nhưng quỷ núi vẫn chưa tha cho cậu, ngài vẫn oán hận cậu, vì lễ tế bị phá hỏng, ngay cả Thiên Huyền Nữ của chúng ta cũng xảy ra sự cố. Tất cả, tất cả đều là lỗi của cậu, tại cậu không trông coi bản Tây cho tốt, không để nó có một cuộc sống bình an. Cậu sẽ dùng tính mạng của mình để tế quỷ núi, bảo vệ bình an của bản Tây. Sau khi cậu chết đi, chuyện của bản Tây do con quản lý. Nhớ kỹ, phải bảo vệ bản Tây, bảo vệ núi Tây Nại.
Sau bức di thư còn có một lạc khoản ký tên của tộc trưởng Vương, và một dấy tay bằng máu.
Di thư được coi là chứng thư, đồng thời được mang về.
Dấu máu là dễ khám nghiệm nhất, nó đã được chứng thực là của tộc trưởng Vương.
Di thư được chuyển cho chuyên gia giám định nét chữ. Nhưng Lục Bắc Thần cảm thấy, Giang Nguyên dám để cảnh sát mang bức thư đi thì nét chữ trên đó tới tám, chín phần cũng là của tộc trưởng Vương.
Sự thật là thân phận của nạn nhân cũng không khó giám định. Xương cốt khá hoàn chỉnh, quần áo trên người và tổ chức cơ thịt đều dính trên xương, khác với hài cốt trước đó, lần này nhiệt độ của ngọn lửa chưa đủ để thiêu rụi cả DNA thế nên hoàn toàn có thể đối chiếu.
Nạn nhân nhanh chóng được xác định chính là tộc trưởng Vương.
Còn về nguyên nhân cái chết, cực kỳ giống tự sát.
“Anh nghi ngờ tộc trưởng Vương không tự sát?” Trong lúc ăn cơm tối, Cố Sơ hỏi Lục Bắc Thần.
Tối nay họ ăn tối hơi muộn. Cố Sơ nấu nướng xong, đợi Lục Bắc Thần vào nhà ăn thì đã gần mười giờ đêm. Họ không về nhà khách ăn mà dùng cơm ở một nhà ăn nhỏ bên cạnh dãy quầy bar. Nhà ăn này bình thường dành cho Ngữ Cảnh và Ngư Khương, bây giờ hai người họ còn đang phấn đấu chỉnh lý thi thể trong phòng thực nghiệm để Lục Bắc Thần khám nghiệm kỹ lần hai nên nhân khoảng thời gian ấy, anh lên gác ăn cơm trước.
“Bề ngoài quá giống tự sát, ngay cả di thư cũng viết đâu ra đấy. Nhưng thường những việc quá hoàn thiện lại không phải là thật, trên di thư có một nghi vấn.” Nói rồi, Lục Bắc Thần gắp một miếng bí ngô bỏ vào miệng, sau đó nhướng mày: “Bí ngô ở đây không ngon”.
Cố Sơ lườm nguýt, đúng là tính cậu chủ nổi lên, dù ở hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào, cái miệng vẫn rất kén chọn. Cô giơ tay thay đĩa cho anh, đưa món thịt xào ớt xanh tới trước mặt anh. Con người Lục Bắc Thần bình thường không thích nói chuyện vụ án trên bàn ăn nhưng vẫn có lúc anh chủ động kể, giống như hôm nay. Khi bắt đầu nói về vụ án, có thể anh sẽ mặc kệ trước mắt là món gì. Mặc dù không hài lòng nhưng vẫn sẽ vô thức gắp bỏ miệng, thế nên cô hay thay đổi đĩa cho anh, tránh việc anh chỉ ăn một món.
“Ý anh là, di thư được ngụy tạo?”
“Thiên Huyền Nữ còn có thể ngụy tạo, di thư vì sao lại không thể?” Quả nhiên, Lục Bắc Thần gắp luôn một miếng ở đĩa thịt xào ớt xanh trước mặt. Sau khi anh ăn tới miếng thứ năm, Cố Sơ nhanh nhẹn giúp anh đổi món khác, một món cá hấp được làm rất dân dã.
Lục Bắc Thần giơ đũa lên tách cá, sau đó gắp cho cô miếng thịt bụng. Đây là thói quen của anh, mỗi lần ăn cá, đầu tiên anh luôn tách con cá ra rồi gắp thịt bụng cho cô.
“Trước tiên, trong di thư nhắc tới hai người trẻ, hiển nhiên là Trình Diệp và Phương Tử Hân. Mà tộc trưởng Vương cũng thừa nhận cái chết của họ có liên quan tới ông ta. Nhưng thử đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ xem, nếu em trói Trình Diệp và Phương Tử Hân vào sơn động bắt họ xin lỗi, việc đầu tiên em sẽ làm là gì?”
Cố Sơ ngẫm nghĩ: “Dĩ nhiên là muốn họ châm hương sám hối rồi”.
“Đúng vậy, trong số vật chứng phát hiện được ở sơn động đúng là có muội hương, chứng tỏ lúc đó đích thực có người thắp hương.”
Cố Sơ nghe ra ý của anh: “Anh cho rằng người thắp hương không phải là Trình Diệp và Phương Tử Hân?”.
Lục Bắc Thần mỉm cười, gắp một miếng cá, không trả lời mà hỏi cô một câu khác: “Được, em để Trình Diệp và Phương Tử Hân thắp hương sám hối trước bàn tế quỷ núi, nhưng đừng quên, tay họ bị trói”.
“Thì có gì đâu, cởi trói ra.” Cố Sơ buột miệng.
Nhưng nói xong cô lập tức ý thức được có điều gì đó không đúng. Cô ngây ra vài giây rồi ngước mắt nhìn Lục Bắc Thần. Anh mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cô, rõ ràng anh biết cô đã nghĩ ra vấn đề mấu chốt.
“Ừ nhỉ! Người thắp hương khi đó không phải họ, logic trong bức di thư không hợp lý!” Cố Sơ thốt lên.
Bức di thư viết rõ, tộc trưởng Vương trói Trình Diệp và Phương Tử Hân vào sơn động sám hối, sám hối lẽ nào chỉ quỳ không? Không thể nào, có bàn tế chắc chắn phải thắp hương, nhưng nhìn hài cốt của họ thì tới trước khi chết họ vẫn bị trói. Đương nhiên, cuối cùng Trình Diệp thoát ra được, nhưng rõ ràng là tự thoát ra. Nếu không cởi trói làm sao thắp hương? Thế nên muội hương đó chỉ để che mắt người khác, chứ không phải do hai người họ thắp. Còn giả sử, tộc trưởng Vương đã cởi trói cho họ thì hai người này hoàn toàn có thể chạy thoát, lại còn ngốc nghếch ở lại đó sám hối? Tộc trưởng Vương tuổi đã cao, sao có thể thắng được một thanh niên sức vóc?
Thế nên, khi đó họ tuyệt đối không thắp hương, vậy thì người thắp hương là ai? Là tộc trưởng Vương ư? Nếu ông ta thắp hương thì còn giữ Trình Diệp và Phương Tử Hân lại trong sơn động làm gì? Rõ ràng ông ta không thích thanh niên lên núi, không thể nào giữ họ trên núi qua đêm. Vì chuyện này, nên bức di thư đầy nghi vấn, giống như Lục Bắc Thần đã suy đoán vậy. Nếu bức thư là giả, thì cái chết của tộc trưởng Vương còn có thể là tự sát không?
“Còn phải tiến hành hóa nghiệm thêm.” Lục Bắc Thần nói: “Dù sao thì một người ngồi yên trong lúc bị cháy đúng là đáng nghi, thế nên anh cần biết phải chăng trước đó ông ta đã mất đi ý thức”.
Cố Sơ gật đầu, nhất thời cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Cô tới Cống Tốt, cảm thấy chỗ này đâu đâu cũng đẹp, sơn thủy hữu tình, địa linh nhân kiệt, ngọn núi tuyết sừng sững, vách núi cao ngất không nhìn thấy ngọn, còn vô số những thôn bản với những người dân thuần hậu chất phác, nơi đây giống như thiên đường vậy.
Thế mà chỉ một tháng ngắn ngủi, nơi đây càng lúc càng quỷ quái đến nỗi khiến người ta bất an.
Cố Sơ ăn cơm không thấy ngon. Lục Bắc Thần lại gắp cho cô một miếng thịt bò: “Thịt bò Tây Tạng có chất hơn thịt bò thường nhiều đấy”.
Cô nhìn chằm chằm đôi đũa của anh giơ lên hạ xuống. Miếng thịt bò tươi non đó dính vào những hạt cơm trắng, nước sốt thấm ướt bát cơm, cơm cũng thấm màu nâu đỏ. Cô nhìn mãi nhìn mãi, chợt nhớ tới cái xác ban nãy, xác của tộc trưởng Vương. Ông lão mấy ngày trước đó còn sống sờ sờ trước mặt họ, hôm nay đã trở thành một cái xác được đưa về, bị thiêu cháy, thịt xương không phân rõ.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy dạ dày khó chịu, cảm giác buồn nôn một lần nữa dâng lên. Một giây sau cô đột ngột bỏ đũa xuống, lao vào nhà vệ sinh. Lục Bắc Thần thấy vậy, sững người, lát sau cũng lập tức vào theo, xin lỗi cô vì đã kể chuyện vụ án trong lúc ăn. Cố Sơ chống hai tay lên bồn rửa mặt, nôn mãi không ra được gì, chỉ ra nước chua là nhiều. Cô không còn sức để nói, chỉ còn cách xua tay với anh.
Lục Bắc Thần vừa vỗ về vừa quan sát tình hình của cô, đăm chiêu rồi bất thình lình nói một câu: “Sơ Sơ, kỳ sinh lý tháng này của em đã qua rồi”.
Sau khi tới sơn động, cảnh sát quả thật đã phát hiện một thi thể đã bị cháy, nhưng có sự khác biệt với các thi thể trước đó. Lần này sơn động không bốc cháy, chỉ có thi thể tự cháy trong sơn động. Khi thi thể được đưa về phòng thực nghiệm, Cố Sơ cũng có mặt ở đó. Khi Lục Bắc Thần tiếp nhận, Ngữ Cảnh mở túi vận chuyển ra không chút kiêng dè. Cố Sơ đánh mắt qua nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, không nói năng gì lao ngay vào nhà vệ sinh.
Lục Bắc Thần thấy vậy, vội bỏ dở công việc trong tay, theo cô vào đó. Bên trong vọng ra tiếng nôn mửa và giọng nói an ủi dịu dàng của Lục Bắc Thần. . Ngư Khương liếc về phía nhà vệ sinh rồi bước lên vỗ Ngữ Cảnh một cái, hạ thấp giọng nói: “Cậu ngốc hả, Cố Sơ nói sao cũng không phải là pháp y, cậu phải né tránh một chút chứ”.
Ngữ Cảnh còn chưa hiểu rằng hành động ban nãy của mình làm Cố Sơ sợ. Cậu ngây ra một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Đâu phải cô ấy chưa từng phá án cùng chúng ta? Trước đây ngay cả xác vụn cô ấy cũng… Hơn nữa, cô ấy còn là bác sỹ”.
Ngư Khương bó tay lắc đầu, chỉ tay vào thi thể: “Đừng nói là cô ấy, ngay cả tôi nhìn cũng muốn…”. Chữ “nôn” cô ấy nuốt xuống, không nói hết. Ngư Khương nghĩ nói ra chữ này là bất kính với người đã khuất.
Nhưng trên thực tế, thi thể này so với mấy thi thể bị cháy thành xương trắng trước đó thì quá thảm khốc, không bị cháy hoàn toàn, trở thành một đống đen xì. Ngũ tạng, da thịt cháy bê bết dính trên khung xương đen thùi lùi. Còn cả quần áo trên người nữa, mặc dù đã bị cháy nhưng sợi vải vẫn dính quện vào da thịt. Nhìn tổng thể, nạn nhân bị cháy trong tư thế ngồi, có thể bị hắt xăng lên người, vì bên cạnh thi thể còn có một thùng xăng đã rỗng không, chiếc bật lửa cháy một nửa cũng ở bên cạnh tay, giống y hệt chiếc được phát hiện trong sơn động lúc trước, loại một đồng một cái thường gặp.
Điều tra từ hiện trường đầu tiên, trong sơn động không có dấu vết giằng co. Xương cốt của nạn nhân hoàn chỉnh, không có dấu hiệu dấu hiệu giãy giụa sau khi bị thiêu. Nói một cách khác, nạn nhân giống như không sợ lửa, không sợ đau vậy, cứ thế để mặc ngọn lửa lớn cháy trên người mình cho tới khi chết.
Cảnh sát Từ và mọi người lại tìm kiếm trong nhà của tộc trưởng Vương, ở đầu giường ông ấy có để lại một bức di thư viết cho Giang Nguyên. Sau khi để lại di thư, tộc trưởng Vương đã một mình lên núi Tây Nại, châm lửa tự sát.
Nội dung bức thư như sau:
Giang Nguyên, khi con đọc được bức thư này, cậu đã không còn trên đời nữa. Cậu đi chuộc lại lỗi lầm của mình đây, chuộc tội với quỷ núi. Nếu không làm vậy, bản Tây sẽ gánh đại nạn lớn. Cậu không thể giương mắt nhìn người dân bản một lần nữa chịu khổ nạn. Mọi nguyên cớ do cậu mềm lòng, cậu cứ cho rằng hai người trẻ tuổi đó sẽ tôn trọng tập tục và tín ngưỡng của chúng ta. Thế nên họ chết vẫn chưa hết tội. Không sai, hai người đó là do cậu giết, vì họ dám giấu cậu một lần nữa lên núi Tây Nại! Núi Tây Nại là gốc rễ của chúng ta, là thánh địa không cho phép những thanh niên khinh thường. Họ lại dám tảng lờ lời cảnh cáo trước đó của cậu! Con nhất định sẽ cảm thấy cậu rất ác độc phải không? Hãy tin cậu, lúc đó cậu nhốt họ vào sơn động chỉ muốn để họ sám hối, để họ tôn kính quỷ núi, ai ngờ lại có một trận hỏa hoạn lớn, họ cũng chết trong trận hỏa hoạn đó, lẽ nào đây không phải báo ứng hay sao? Đây chính là sự trừng phạt của quỷ núi dành cho họ! Nhưng quỷ núi vẫn chưa tha cho cậu, ngài vẫn oán hận cậu, vì lễ tế bị phá hỏng, ngay cả Thiên Huyền Nữ của chúng ta cũng xảy ra sự cố. Tất cả, tất cả đều là lỗi của cậu, tại cậu không trông coi bản Tây cho tốt, không để nó có một cuộc sống bình an. Cậu sẽ dùng tính mạng của mình để tế quỷ núi, bảo vệ bình an của bản Tây. Sau khi cậu chết đi, chuyện của bản Tây do con quản lý. Nhớ kỹ, phải bảo vệ bản Tây, bảo vệ núi Tây Nại.
Sau bức di thư còn có một lạc khoản ký tên của tộc trưởng Vương, và một dấy tay bằng máu.
Di thư được coi là chứng thư, đồng thời được mang về.
Dấu máu là dễ khám nghiệm nhất, nó đã được chứng thực là của tộc trưởng Vương.
Di thư được chuyển cho chuyên gia giám định nét chữ. Nhưng Lục Bắc Thần cảm thấy, Giang Nguyên dám để cảnh sát mang bức thư đi thì nét chữ trên đó tới tám, chín phần cũng là của tộc trưởng Vương.
Sự thật là thân phận của nạn nhân cũng không khó giám định. Xương cốt khá hoàn chỉnh, quần áo trên người và tổ chức cơ thịt đều dính trên xương, khác với hài cốt trước đó, lần này nhiệt độ của ngọn lửa chưa đủ để thiêu rụi cả DNA thế nên hoàn toàn có thể đối chiếu.
Nạn nhân nhanh chóng được xác định chính là tộc trưởng Vương.
Còn về nguyên nhân cái chết, cực kỳ giống tự sát.
“Anh nghi ngờ tộc trưởng Vương không tự sát?” Trong lúc ăn cơm tối, Cố Sơ hỏi Lục Bắc Thần.
Tối nay họ ăn tối hơi muộn. Cố Sơ nấu nướng xong, đợi Lục Bắc Thần vào nhà ăn thì đã gần mười giờ đêm. Họ không về nhà khách ăn mà dùng cơm ở một nhà ăn nhỏ bên cạnh dãy quầy bar. Nhà ăn này bình thường dành cho Ngữ Cảnh và Ngư Khương, bây giờ hai người họ còn đang phấn đấu chỉnh lý thi thể trong phòng thực nghiệm để Lục Bắc Thần khám nghiệm kỹ lần hai nên nhân khoảng thời gian ấy, anh lên gác ăn cơm trước.
“Bề ngoài quá giống tự sát, ngay cả di thư cũng viết đâu ra đấy. Nhưng thường những việc quá hoàn thiện lại không phải là thật, trên di thư có một nghi vấn.” Nói rồi, Lục Bắc Thần gắp một miếng bí ngô bỏ vào miệng, sau đó nhướng mày: “Bí ngô ở đây không ngon”.
Cố Sơ lườm nguýt, đúng là tính cậu chủ nổi lên, dù ở hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào, cái miệng vẫn rất kén chọn. Cô giơ tay thay đĩa cho anh, đưa món thịt xào ớt xanh tới trước mặt anh. Con người Lục Bắc Thần bình thường không thích nói chuyện vụ án trên bàn ăn nhưng vẫn có lúc anh chủ động kể, giống như hôm nay. Khi bắt đầu nói về vụ án, có thể anh sẽ mặc kệ trước mắt là món gì. Mặc dù không hài lòng nhưng vẫn sẽ vô thức gắp bỏ miệng, thế nên cô hay thay đổi đĩa cho anh, tránh việc anh chỉ ăn một món.
“Ý anh là, di thư được ngụy tạo?”
“Thiên Huyền Nữ còn có thể ngụy tạo, di thư vì sao lại không thể?” Quả nhiên, Lục Bắc Thần gắp luôn một miếng ở đĩa thịt xào ớt xanh trước mặt. Sau khi anh ăn tới miếng thứ năm, Cố Sơ nhanh nhẹn giúp anh đổi món khác, một món cá hấp được làm rất dân dã.
Lục Bắc Thần giơ đũa lên tách cá, sau đó gắp cho cô miếng thịt bụng. Đây là thói quen của anh, mỗi lần ăn cá, đầu tiên anh luôn tách con cá ra rồi gắp thịt bụng cho cô.
“Trước tiên, trong di thư nhắc tới hai người trẻ, hiển nhiên là Trình Diệp và Phương Tử Hân. Mà tộc trưởng Vương cũng thừa nhận cái chết của họ có liên quan tới ông ta. Nhưng thử đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ xem, nếu em trói Trình Diệp và Phương Tử Hân vào sơn động bắt họ xin lỗi, việc đầu tiên em sẽ làm là gì?”
Cố Sơ ngẫm nghĩ: “Dĩ nhiên là muốn họ châm hương sám hối rồi”.
“Đúng vậy, trong số vật chứng phát hiện được ở sơn động đúng là có muội hương, chứng tỏ lúc đó đích thực có người thắp hương.”
Cố Sơ nghe ra ý của anh: “Anh cho rằng người thắp hương không phải là Trình Diệp và Phương Tử Hân?”.
Lục Bắc Thần mỉm cười, gắp một miếng cá, không trả lời mà hỏi cô một câu khác: “Được, em để Trình Diệp và Phương Tử Hân thắp hương sám hối trước bàn tế quỷ núi, nhưng đừng quên, tay họ bị trói”.
“Thì có gì đâu, cởi trói ra.” Cố Sơ buột miệng.
Nhưng nói xong cô lập tức ý thức được có điều gì đó không đúng. Cô ngây ra vài giây rồi ngước mắt nhìn Lục Bắc Thần. Anh mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cô, rõ ràng anh biết cô đã nghĩ ra vấn đề mấu chốt.
“Ừ nhỉ! Người thắp hương khi đó không phải họ, logic trong bức di thư không hợp lý!” Cố Sơ thốt lên.
Bức di thư viết rõ, tộc trưởng Vương trói Trình Diệp và Phương Tử Hân vào sơn động sám hối, sám hối lẽ nào chỉ quỳ không? Không thể nào, có bàn tế chắc chắn phải thắp hương, nhưng nhìn hài cốt của họ thì tới trước khi chết họ vẫn bị trói. Đương nhiên, cuối cùng Trình Diệp thoát ra được, nhưng rõ ràng là tự thoát ra. Nếu không cởi trói làm sao thắp hương? Thế nên muội hương đó chỉ để che mắt người khác, chứ không phải do hai người họ thắp. Còn giả sử, tộc trưởng Vương đã cởi trói cho họ thì hai người này hoàn toàn có thể chạy thoát, lại còn ngốc nghếch ở lại đó sám hối? Tộc trưởng Vương tuổi đã cao, sao có thể thắng được một thanh niên sức vóc?
Thế nên, khi đó họ tuyệt đối không thắp hương, vậy thì người thắp hương là ai? Là tộc trưởng Vương ư? Nếu ông ta thắp hương thì còn giữ Trình Diệp và Phương Tử Hân lại trong sơn động làm gì? Rõ ràng ông ta không thích thanh niên lên núi, không thể nào giữ họ trên núi qua đêm. Vì chuyện này, nên bức di thư đầy nghi vấn, giống như Lục Bắc Thần đã suy đoán vậy. Nếu bức thư là giả, thì cái chết của tộc trưởng Vương còn có thể là tự sát không?
“Còn phải tiến hành hóa nghiệm thêm.” Lục Bắc Thần nói: “Dù sao thì một người ngồi yên trong lúc bị cháy đúng là đáng nghi, thế nên anh cần biết phải chăng trước đó ông ta đã mất đi ý thức”.
Cố Sơ gật đầu, nhất thời cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Cô tới Cống Tốt, cảm thấy chỗ này đâu đâu cũng đẹp, sơn thủy hữu tình, địa linh nhân kiệt, ngọn núi tuyết sừng sững, vách núi cao ngất không nhìn thấy ngọn, còn vô số những thôn bản với những người dân thuần hậu chất phác, nơi đây giống như thiên đường vậy.
Thế mà chỉ một tháng ngắn ngủi, nơi đây càng lúc càng quỷ quái đến nỗi khiến người ta bất an.
Cố Sơ ăn cơm không thấy ngon. Lục Bắc Thần lại gắp cho cô một miếng thịt bò: “Thịt bò Tây Tạng có chất hơn thịt bò thường nhiều đấy”.
Cô nhìn chằm chằm đôi đũa của anh giơ lên hạ xuống. Miếng thịt bò tươi non đó dính vào những hạt cơm trắng, nước sốt thấm ướt bát cơm, cơm cũng thấm màu nâu đỏ. Cô nhìn mãi nhìn mãi, chợt nhớ tới cái xác ban nãy, xác của tộc trưởng Vương. Ông lão mấy ngày trước đó còn sống sờ sờ trước mặt họ, hôm nay đã trở thành một cái xác được đưa về, bị thiêu cháy, thịt xương không phân rõ.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy dạ dày khó chịu, cảm giác buồn nôn một lần nữa dâng lên. Một giây sau cô đột ngột bỏ đũa xuống, lao vào nhà vệ sinh. Lục Bắc Thần thấy vậy, sững người, lát sau cũng lập tức vào theo, xin lỗi cô vì đã kể chuyện vụ án trong lúc ăn. Cố Sơ chống hai tay lên bồn rửa mặt, nôn mãi không ra được gì, chỉ ra nước chua là nhiều. Cô không còn sức để nói, chỉ còn cách xua tay với anh.
Lục Bắc Thần vừa vỗ về vừa quan sát tình hình của cô, đăm chiêu rồi bất thình lình nói một câu: “Sơ Sơ, kỳ sinh lý tháng này của em đã qua rồi”.
/568
|