Nếu được giống như lúc nhỏ thì hay biết bao, mọi người đều ở đây, chẳng hiểu chuyện gì cả, cũng chẳng cần hiểu chuyện gì cả…
Hứa Đồng lắc đầu, cười khổ: “Mẹ chị thật lòng muốn giúp em ư? Đâu phải em không biết, số tiền đó lúc trước bà định mang đi cờ bạc, nếu không phải đám người đòi nợ vác dao phay chém lên cửa, bà cũng không đành lòng bỏ tiền ra đâu. Công việc ở bệnh viện, bà bỏ tiền bỏ công đó là muốn em có việc làm, kiếm được tiền để có thể trả tiền cho bà.”
Cố Sơ cười: “Trông chị là biết giận ghê gớm cỡ nào, thật ra chị rõ hơn ai hết, mợ là người mạnh miệng yếu lòng.” Năm đó nhà họ Cố khất nợ của quá nhiều người, đám người đó không tìm được bố mẹ liền bắt đầu bám theo mợ, cuối cùng đuổi tới tận nhà, mợ sợ tới nỗi suýt nhập viện. Bây giờ nghĩ lại, Cố Sơ vẫn còn rùng mình, nếu khi ấy kẻ đó chém một dao xuống thì phải làm sao?
Hứa Đồng ăn một miếng xoài, nhưng chẳng thấy ngon miệng.
“Bây giờ chị thế nào rồi?” Cố Sơ hỏi: “Được ở lại nhà bao lâu ạ?”
Bàn tay đang cầm hoa quả của Hứa Đồng chợt khựng lại, rồi chị ấy nói: “Chị… chắc là sẽ đổi công ty.”
“Vị tổng giám đốc Thịnh đó ư?”
Hứa Đồng ngẩng đầu nhìn Cố Sơ sau đó lại cụp mắt xuống, im lặng. Cố Sơ suy nghĩ rồi nói: “Em cảm thấy… anh ấy thích chị.”
“Nói vớ vẩn!”
“Có thể nhận ra anh ấy rất lo lắng cho chị mà, thật!”
“Anh ấy hy vọng chị đến công ty của anh ấy giúp đỡ.”
“Dù sao chị cũng phải tìm việc làm mà, năng lực của chị giỏi như vậy, nhìn vị tổng giám đốc Niên đó là biết.”
Ánh mắt Hứa Đồng bỗng ảm đạm hơn.
“Em xin lỗi, em không cố ý nhắc tới anh ấy đâu.”
Hứa Đồng lại cười: “Nhắc tới thì sao chứ? Chị có né tránh đâu.”
Cố Sơ mím môi rồi nói: “Chẳng phải chị thầm yêu anh ấy sao?”
Cô bị Hứa Đồng gõ nhẹ mấy cái vào đầu: “Con ranh này, có tý tuổi, chẳng chuyện gì giấu được em, đúng không?”
“Lớn thế này rồi, tý tuổi gì chứ!” Cố Sơ cố tình kêu đau, ôm đầu: “Vì một người đàn ông mà chị ăn hiếp em họ mình chứ gì?”
“Còn nói linh tinh, có tin chị đánh em không?” Hứa Đồng tiến tới định cù vào cổ cô.
Chọc cho Cố Sơ liên tục xin tha. Hai người cứ đùa nghịch như thế cho tới khi mệt nhoài rồi cùng ngã xuống sofa.
“Chị à.”
“Ừ?”
“Em hy vọng chị mỗi ngày một tốt lên, thật đấy, dù là chuyện công việc hay tình cảm.”
“Em lớn rồi đấy, trước đây nào có nói được mấy câu như thế.”
Cố Sơ trầm mặc, nhìn chăm chăm lên trần nhà.
Hứa Đồng quay đầu, huých vào người cô: “Sao vậy?”
Cố Sơ bèn ôm chặt chị rất lâu sau mới lên tiếng: “Thật ra em chẳng muốn chị lại đi chút nào. Nếu được giống như lúc nhỏ thì hay biết bao, mọi người đều ở đây, chẳng hiểu chuyện gì cả, cũng chẳng cần hiểu chuyện gì cả.”
Hứa Đồng nâng cao mặt Cố Sơ lên, nghi hoặc nhìn cô: “Em sao vậy? Gặp phải rắc rối gì sao? Có chuyện gì nhất định phải cho chị biết đấy.”
Cố Sơ khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Em thì có rắc rối gì chứ? Mấy chuyện vặt lúc trước của Cố Tư cũng làm phiền tới tổng giám đốc Thịnh ra mặt. Chị cũng nói em lớn rồi đó thôi, lớn rồi thì hay cảm khái về đời người một chút ấy mà.”
Hứa Đồng vẫn nhìn cô.
“Aiya, đừng có nhìn em như thế, em có phải động vật quý hiếm đâu.” Cố Sơ càng cười thoải mái hơn: “Em phải ăn một quả sơ ri, đút cho ‘bản cung’ một quả.”
“Láu cá!” Hứa Đồng thấy không hỏi được ra được chuyện gì cũng đành thôi, nhét một quả sơ ri vào mồm cô.
Sơ ri rất ngọt, ngọt đến phát ngán, lớp đường đó cứ quyện mãi ở cổ họng, rất lâu chưa tan đi, đến nỗi khiến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cứ như vậy, Cố Sơ bất giác nhớ lại lời nói tối hôm đó của Lục Bắc Thần, vị ngọt bỗng trở thành một sợi dây, càng lúc càng thít chặt cổ họng cô.
“Chị cũng được mệnh danh là ‘Người trợ lý tốt Trung Quốc’ đó mà, sao hột sơ ri cũng không bỏ đi thế?”
Hứa Đồng bật cười, trừng mắt với cô: “Sếp của chị không lắm chuyện như em.”
Cố Sơ hơi vênh mặt lên: “Cái miệng em còn kén chọn hơn sếp của chị đấy.”
Hứa Đồng không nhịn được cười.
Di động vang lên, Hứa Đồng huých cô. Lúc ấy Cố Sơ mới nghe thấy, vớ lấy túi xách, rút điện thoại ra, một số nước ngoài xa lạ.
Cô nhận máy.
Đầu bên kia lại là một giọng nói trong sáng, đầy thân thuộc. Cố Sơ sững người, là Kiều Vân Tiêu.
Anh nói với cô bằng chất giọng trầm ấm và vui vẻ: “Cố Sơ, anh sắp về nước rồi.”
~Hết chương 58~
Hứa Đồng lắc đầu, cười khổ: “Mẹ chị thật lòng muốn giúp em ư? Đâu phải em không biết, số tiền đó lúc trước bà định mang đi cờ bạc, nếu không phải đám người đòi nợ vác dao phay chém lên cửa, bà cũng không đành lòng bỏ tiền ra đâu. Công việc ở bệnh viện, bà bỏ tiền bỏ công đó là muốn em có việc làm, kiếm được tiền để có thể trả tiền cho bà.”
Cố Sơ cười: “Trông chị là biết giận ghê gớm cỡ nào, thật ra chị rõ hơn ai hết, mợ là người mạnh miệng yếu lòng.” Năm đó nhà họ Cố khất nợ của quá nhiều người, đám người đó không tìm được bố mẹ liền bắt đầu bám theo mợ, cuối cùng đuổi tới tận nhà, mợ sợ tới nỗi suýt nhập viện. Bây giờ nghĩ lại, Cố Sơ vẫn còn rùng mình, nếu khi ấy kẻ đó chém một dao xuống thì phải làm sao?
Hứa Đồng ăn một miếng xoài, nhưng chẳng thấy ngon miệng.
“Bây giờ chị thế nào rồi?” Cố Sơ hỏi: “Được ở lại nhà bao lâu ạ?”
Bàn tay đang cầm hoa quả của Hứa Đồng chợt khựng lại, rồi chị ấy nói: “Chị… chắc là sẽ đổi công ty.”
“Vị tổng giám đốc Thịnh đó ư?”
Hứa Đồng ngẩng đầu nhìn Cố Sơ sau đó lại cụp mắt xuống, im lặng. Cố Sơ suy nghĩ rồi nói: “Em cảm thấy… anh ấy thích chị.”
“Nói vớ vẩn!”
“Có thể nhận ra anh ấy rất lo lắng cho chị mà, thật!”
“Anh ấy hy vọng chị đến công ty của anh ấy giúp đỡ.”
“Dù sao chị cũng phải tìm việc làm mà, năng lực của chị giỏi như vậy, nhìn vị tổng giám đốc Niên đó là biết.”
Ánh mắt Hứa Đồng bỗng ảm đạm hơn.
“Em xin lỗi, em không cố ý nhắc tới anh ấy đâu.”
Hứa Đồng lại cười: “Nhắc tới thì sao chứ? Chị có né tránh đâu.”
Cố Sơ mím môi rồi nói: “Chẳng phải chị thầm yêu anh ấy sao?”
Cô bị Hứa Đồng gõ nhẹ mấy cái vào đầu: “Con ranh này, có tý tuổi, chẳng chuyện gì giấu được em, đúng không?”
“Lớn thế này rồi, tý tuổi gì chứ!” Cố Sơ cố tình kêu đau, ôm đầu: “Vì một người đàn ông mà chị ăn hiếp em họ mình chứ gì?”
“Còn nói linh tinh, có tin chị đánh em không?” Hứa Đồng tiến tới định cù vào cổ cô.
Chọc cho Cố Sơ liên tục xin tha. Hai người cứ đùa nghịch như thế cho tới khi mệt nhoài rồi cùng ngã xuống sofa.
“Chị à.”
“Ừ?”
“Em hy vọng chị mỗi ngày một tốt lên, thật đấy, dù là chuyện công việc hay tình cảm.”
“Em lớn rồi đấy, trước đây nào có nói được mấy câu như thế.”
Cố Sơ trầm mặc, nhìn chăm chăm lên trần nhà.
Hứa Đồng quay đầu, huých vào người cô: “Sao vậy?”
Cố Sơ bèn ôm chặt chị rất lâu sau mới lên tiếng: “Thật ra em chẳng muốn chị lại đi chút nào. Nếu được giống như lúc nhỏ thì hay biết bao, mọi người đều ở đây, chẳng hiểu chuyện gì cả, cũng chẳng cần hiểu chuyện gì cả.”
Hứa Đồng nâng cao mặt Cố Sơ lên, nghi hoặc nhìn cô: “Em sao vậy? Gặp phải rắc rối gì sao? Có chuyện gì nhất định phải cho chị biết đấy.”
Cố Sơ khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Em thì có rắc rối gì chứ? Mấy chuyện vặt lúc trước của Cố Tư cũng làm phiền tới tổng giám đốc Thịnh ra mặt. Chị cũng nói em lớn rồi đó thôi, lớn rồi thì hay cảm khái về đời người một chút ấy mà.”
Hứa Đồng vẫn nhìn cô.
“Aiya, đừng có nhìn em như thế, em có phải động vật quý hiếm đâu.” Cố Sơ càng cười thoải mái hơn: “Em phải ăn một quả sơ ri, đút cho ‘bản cung’ một quả.”
“Láu cá!” Hứa Đồng thấy không hỏi được ra được chuyện gì cũng đành thôi, nhét một quả sơ ri vào mồm cô.
Sơ ri rất ngọt, ngọt đến phát ngán, lớp đường đó cứ quyện mãi ở cổ họng, rất lâu chưa tan đi, đến nỗi khiến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cứ như vậy, Cố Sơ bất giác nhớ lại lời nói tối hôm đó của Lục Bắc Thần, vị ngọt bỗng trở thành một sợi dây, càng lúc càng thít chặt cổ họng cô.
“Chị cũng được mệnh danh là ‘Người trợ lý tốt Trung Quốc’ đó mà, sao hột sơ ri cũng không bỏ đi thế?”
Hứa Đồng bật cười, trừng mắt với cô: “Sếp của chị không lắm chuyện như em.”
Cố Sơ hơi vênh mặt lên: “Cái miệng em còn kén chọn hơn sếp của chị đấy.”
Hứa Đồng không nhịn được cười.
Di động vang lên, Hứa Đồng huých cô. Lúc ấy Cố Sơ mới nghe thấy, vớ lấy túi xách, rút điện thoại ra, một số nước ngoài xa lạ.
Cô nhận máy.
Đầu bên kia lại là một giọng nói trong sáng, đầy thân thuộc. Cố Sơ sững người, là Kiều Vân Tiêu.
Anh nói với cô bằng chất giọng trầm ấm và vui vẻ: “Cố Sơ, anh sắp về nước rồi.”
~Hết chương 58~
/568
|