Ở Nam Cực vào mùa hạ mặt trời sẽ không lặn, nhưng đã mấy tiếng đồng hồ sau khi rạng đông mà cả đường chân trời vẫn u ám. Có ảo giác như màn đêm sắp buông xuống, nhưng mấy tiếng sau, ánh nắng lại xuất hiện phía chân trời.
Đi tiếp về phía Nam không còn bến đỗ nào đủ lớn nữa, tàu du lịch không thể đi tiếp về phía trước, thế nên phương tiện giao thông ở chặng sau chuyển thành xuồng phao chạy bằng máy. Một chiếc thuyền cao su có thể chở được hai mươi mấy người, thuyền nhỏ dễ quay đầu, có thể thoải mái du ngoạn khắp nơi. Trên thuyền có rất nhiều nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, còn có chuyên gia người Đức chuyên nghiên cứu về chim cánh cụt. Dọc đường, thi thoảng Quý Đông Đình lại trò chuyện với họ đôi ba câu.
Một nhiếp ảnh gia hỏi Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình: “Hai bạn tới đây làm đám cưới à?” Sau đó kể chuyện trước đây cũng có một cặp tình nhân Trung Quốc chơi trò lãng mạn, chạy tới tận Nam Cực để kết hôn.
“Chúng tôi mà làm đám cưới sẽ chẳng chạy tới tận đây đâu, lạnh quá không mặc được váy cưới, cô dâu sẽ oán trách tôi đấy.” Quý Đông Đình nói, cười nhẹ nhàng, tay trái tùy ý đặt lên vai Khương Kỷ Hứa, sau đó hỏi người bạn vừa quen biết bằng tiếng Anh: “Có thể chụp giúp chúng tôi kiểu ảnh không?”
“Đương nhiên là được!” Nhiếp ảnh gia Smith vô cùng nhiệt tình chụp ảnh giúp họ, sau đó dùng bluetooth gửi sang cho Quý Đông Đình.
Trên bức ảnh cô và Quý Đông Đình đều đeo những cặp kính to bự, cô khẽ mím môi mỉm cười, bờ môi của anh cũng cong lên, đường cong tuyệt đẹp dưới cằm khiến anh có một sự quyến rũ rất điển trai.
Khương Kỷ Hứa rất thích bức ảnh này: “Em muốn lưu lại một tấm.”
Quý Đông Đình xoa xoa đầu cô: “Anh đẹp trai quá chứ gì!”
Khương Kỷ Hứa khẽ hừ một tiếng phản đối, dùng một câu nói đang nổi tiếng trên mạng đá xoáy Quý Đông Đình: “Anh đẹp trai thế, mẹ anh có biết không?”
“Đương nhiên là biết rồi. Bà chắc chắn là người biết sớm nhất.” Quý Đông Đình trả lời như một lẽ dĩ nhiên, nghiêng đầu nhìn cô: “Thế còn em, đã biết chưa thế?”
Khương Kỷ Hứa gật gật đầu, khoác tay Quý Đông Đình: “Anh là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp.”
***
Cả cuộc hành trình, đâu đâu cũng rặt một màu trắng xóa của tuyết, núi băng rậm rạp như rừng. Khương Kỷ Hứa có vẻ như đã dần quen với khí hậu giá lạnh của Nam Cực. Khác hẳn lúc trước đứng run bần bật trong gió, bây giờ cô đã hoàn toàn có thể chống chọi với gió tuyết nơi đây.
Cô thích thú với vô vàn những phát hiện ở Nam Cực, càng ngày càng khẳng định sự thần kỳ và hấp dẫn của giới tự nhiên. Cô nhớ lại những chuyện tồi tệ ở Bắc Hải Thịnh Đình, trong lòng từ lâu đã không còn lo sợ phải đối mặt với chúng nữa.
Trên dốc tuyết trước mặt có bảy con chim cánh cụt đang lắc lư thân hình đi tới, giống như bảy người anh em vậy. Một lát sau, lại thấy chúng như xảy ra bất đồng gì, trông giống đang cãi nhau? Chúng chia thành hai nhánh, cái mỏ dài ngoằng cái há cái ngậm.
Quý Đông Đình cũng phát hiện ra chúng, cả người anh nằm rạp xuống nền đất tuyết, giơ ống kính ngắm chuẩn về phía bảy cậu nhóc này. Anh định chụp cận cảnh. Khương Kỷ Hứa thấy thú vị, cũng nằm bò xuống, nín thở tập trung ghé sát đầu nhìn Quý Đông Đình chụp ảnh.
Thành thật mà nói, một Quý Đông Đình trong tư thế này vô cùng cuốn hút.
Bỗng nhiên Quý Đông Đình ngừng lại, cô hỏi bằng ánh mắt sao anh không chụp nữa? Một ý cười nhanh chóng lướt qua lông mày Quý Đông Đình, anh bỗng cầm một nắm tuyết ném về phía cô, cả viên tuyết đập trúng trán cô.
“A…” Suýt nữa thì Khương Kỷ Hứa kêu lên thành tiếng. Cả người cô bị Quý Đông Đình giữ chặt. Anh vỗ về, thơm lên đôi má vừa lạnh vừa ửng đỏ của cô: “Ngoan, anh sai rồi…”
Bảy chú chim cánh cụt gần đó cũng nhận ra sự có mặt của cô và Quý Đông Đình, lần lượt đưa mắt nhìn họ, sau đó lần lượt quay đầu lại, dáng vẻ vô cùng không đồng tình. Một lát sau, chúng tiếp tục hiên ngang đi về phía trước.
Mấy đứa nhóc này, sao lại giống Quý Đông Đình thế!
Khương Kỷ Hứa nhìn chúng, cảm thấy trong lòng vui vẻ. Lúc cô bò dậy, vì tâm trạng rất tốt, cô chủ động hôn lên môi Quý Đông Đình một cái, sau đó nói với người đàn ông còn đang sững sờ ngây ngốc: “Đồ ngốc!”
Tiếp đó, cô và Quý Đông Đình ngồi máy bay trực thăng, tham quan một vòng Nam Cực. Từ trên cao nhìn xuống, từng mảng băng trôi trắng xóa trôi bồng bềnh trên mặt biển mông mênh không bờ bến. Còn những chấm đen trên nền trắng tinh đó có lẽ chính là cả đàn chim cánh cụt.
Mấy ngày nay, Khương Kỷ Hứa cũng học cấp tốc được một chút kỹ thuật chụp ảnh. Cô đưa cho “thầy Quý” ngồi bên cạnh đánh giá những bức ảnh mình chụp được. Mặc dù thầy Quý này rất đáng ghét, nhưng cũng khá chuyên nghiệp, có khen cũng có chê, về tổng thể chủ yếu là khích lệ.
Thầy Quý nói: “Mặc dù tố chất thiên bẩm không nhiều, nhưng là học sinh được anh đào tạo, về cơ bản là vẫn nhìn được.”
Khương Kỷ Hứa lẩm bẩm trong miệng, nhưng trong lòng vẫn phải chịu thua.
…
Ngày thứ bảy, Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình ngồi máy bay trực thăng bay thẳng về Ushuaia, nhưng buổi tối không còn chuyến bay nào bay về Argentina nữa.
Khương Kỷ Hứa thở dài: “Xem ra chúng ta vẫn phải ở lại đây thêm một đêm.”
“Em không thích à?” Quý Đông Đình hỏi.
“Thích, nhưng em sợ ở lâu tư tưởng cũng sẽ bị phân tán.” Đây đều là những lời thật lòng của Khương Kỷ Hứa. Chuyến du lịch có tuyệt vời thế nào, nhưng sau khi kết thúc, vẫn phải lao vào thế giới thực ồn ào náo nhiệt.
“Em phải học cách điều tiết. Cuộc sống trước đây của em sở dĩ nhạt nhẽo như vậy, chắc chắn là vì em chưa gặp đúng người đàn ông của mình.” Quý Đông Đình nói xong, cầm lấy balô cho Khương Kỷ Hứa. Một mình anh cầm hai chiếc túi to đùng mà chẳng mệt mỏi chút nào. Một cánh tay thừa ra còn có thể khoác lên vai Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa “ồ” lên một tiếng: “Vậy hy vọng người đàn ông chính xác đó mau chóng xuất hiện.”
Quý Đông Đình bực bội, không nói với Khương Kỷ Hứa nữa.
***
Lần này họ không vào khách sạn. Quý Đông Đình dẫn Khương Kỷ Hứa đến ở một căn nhà dân. Con đường nhỏ xuyên qua một khu rừng râm mát, xung quanh đều là hoa cỏ rực rỡ, chẳng khác nữa thiên đường giữa nhân gian.
Khương Kỷ Hứa kéo tay Quý Đông Đình, phỏng đoán: “Chúng ta tới nhà bạn anh phải không?”
Quý Đông Đình phủ định: “Anh đâu có kết giao nhiều bạn bè đến thế.” Nói xong, lại tiếp tục đi về phía trước.
Khương Kỷ Hứa khẳng định trước mặt là một ngôi nhà của người dân bản địa. Cô lại nghĩ tới một khả năng khác: “À, em biết rồi. Ở đây anh cũng có nhà?”
“Anh mua nhà ở đây làm gì chứ? Tiền nhiều quá không có chỗ tiêu à?” Quý Đông Đình khẽ cười, vừa nói vừa chỉ về căn nhà tường trắng ngói đỏ cách đó không xa: “Em nhìn căn nhà đó đi. Bãi cỏ trong vườn vừa nhìn là biết đã lâu không được cắt tỉa. Hôm nay trời nắng thế này mà lại không hề mở cửa sổ. Thế nên anh dám chắc căn nhà đó không có ai ở, hoặc chủ nhà đã ra ngoài rồi.”
Căn nhà mà Quý Đông Đình chỉ náu mình giữa vườn hoa. Trước cửa trồng một giàn hoa tường vi đỏ. Những bậc thềm đá dẫn lên một khu vườn nhỏ. Khu vườn được quây lại bằng những hàng rào trắng bằng gỗ, cao khoảng hơn một mét.
Khương Kỷ Hứa ngẩn người, hơi hiểu ra Quý Đông Đình định làm gì. Cô giữ chặt tay anh, lắc đầu: “Không được đâu!”
Quý Đông Đình cúi xuống nhìn cô gái đang sợ hãi, nhướn mày: “Có gì không được?” Nói xong, anh sải bước về phía trước, bước lên bậc thềm đá.
Khương Kỷ Hứa nào có được cái gan đó của Quý Đông Đình. Cô theo gót anh, nắm chặt tay anh, dường như đã dùng toàn bộ sức lực của mình. Nhưng người đàn ông vẫn rất thoải mái hất tay cô ra. Anh nhảy qua hàng rào, nhẹ nhàng vào trong vườn.
Khương Kỷ Hứa ngẩn tò te.
Quý Đông Đình mở cánh cửa nhỏ của hàng rào ra cho cô, Khương Kỷ Hứa vẫn nhất quyết không thông đồng cùng anh làm bậy, cứ đứng ngoài vườn không chịu vào.
Quý Đông Đình nhún vai, đi vào một mình. Sau đó, anh mở một cánh cửa sổ không có khóa ở phía sau nhà ra, nhảy một cái đã vào được phía trong.
Khương Kỷ Hứa ở bên ngoài dậm chân một hồi, cuối cùng không chịu được đành vào trong tìm Quý Đông Đình. Cô đứng bên ngoài ngôi nhà gọi tên Quý Đông Đình. Mỗi khi cô nhìn thấy có người đi qua phía ngoài căn nhà là ruột gan lại căng thẳng sắp bắn ra ngoài. Cô dọa nạt: “Quý Đông Đình! Anh còn không ra, em sẽ lập tức báo cảnh sát đấy!”
“Ồ, Hứa Hứa của anh đúng là công chính liêm minh.” Cánh cửa lớn màu đỏ của ngôi nhà bật mở, Quý Đông Đình đã bỏ balô xuống, nhẹ nhàng đứng trước cửa, dáng vẻ như một người chủ thực sự.
Khương Kỷ Hứa đứng trước cửa ngó nghiêng, thập thò nhìn vào phòng khách bên trong, ngẩng đầu lên liền đụng phải nụ cười mỉm trên môi Quý Đông Đình, cuối cùng cũng hiểu ra mình đã bị Quý Đông Đình lừa, cô bực tức lườm anh: “Đồ lừa đảo!”
***
Buổi tối, Quý Đông Đình nhóm chiếc lò sưởi sát tường trong phòng lên, sau đó bật máy quay đĩa. Bên cạnh lò sưởi là một bộ sofa màu kem kiểu Mỹ. Lúc này cô và Quý Đông Đình đều đã cởi bỏ những bộ trang phục dầy cộm, mặc áo quần đơn giản ngồi trên sofa sưởi ấm. Ánh lửa nhạt nhòa nhảy múa trên gương mặt của hai người.
Trong không khí có một sự ấm áp nhàn nhã.
Chuyến hành trình tới Nam Cực đã sắp kết thúc. Từ sự bài xích ban đầu, tới giờ Khương Kỷ Hứa lại thấy một chút quyến luyến không nỡ quay về. Cô uể oải khoanh chân ngồi trên sofa, buồn bã thở dài.
Vì chuyến du lịch này, Quý Đông Đình đã dồn lại một đống việc chưa xử lý. Sau bữa cơm, anh nói chuyện điện thoại với Dean mãi cho tới tận bây giờ.
Điện thoại của Khương Kỷ Hứa vẫn trong trạng thái tắt máy. Cước điện thoại quốc tế đắt một cách đáng sợ. Cô dứt khoát không mở máy, dù sao cô cũng chẳng có nhiều việc như Quý Đông Đình.
Quý Đông Đình gọi điện thoại xong, cứ thế nằm gối đầu lên chân Khương Kỷ Hứa. Anh tùy ý vứt điện thoại sang một bên, vì mấy việc lặt vặt ở London tâm trạng anh có chút tồi tệ, hơi bực mình: “Đám người ngốc nghếch đó, chuyện gì cũng không biết giải quyết.”
Khương Kỷ Hứa xoa xoa đầu anh.
Cơn bực mình của Quý Đông Đình tới nhanh mà đi cũng nhanh. Vì có Khương Kỷ Hứa, anh lại vui vẻ trở lại. Anh nói với Khương Kỷ Hứa: “Sau này chúng ta cứ đến thẳng đây ở một thời gian, chí ít cũng phải trên mười ngày.”
Khương Kỷ Hứa vô cùng xúc động vì biểu hiện trẻ con lộ rõ của Quý Đông Đình. Mặc dù cô không biết sau này còn cơ hội như vậy nữa hay không, nhưng cũng không làm mất hứng của anh, gật đầu nói: “Được.”
Quý Đông Đình mỉm cười, xoay người lại, hướng tai trái lên, để nốt ruồi “đẹp đến mức không ai dám làm bạn” đó đối diện với Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa thật sự cúi xuống ngắm nhìn, nhưng lại kéo tai Quý Đông Đình, nói: “Kingsley, anh có ráy tai này.”
Sắc mặt Quý Đông Đình lập tức lạnh đi, làm như Khương Kỷ Hứa vừa nói một chuyện vô cùng hoang đường.
Khương Kỷ Hứa rất vô tội: “Hay là em lấy ra giúp anh nhé?”
Quý Đông Đình suy nghĩ gần một phút: “… Được!”
***
Ánh đèn trắng ngà trong phòng khách tĩnh mịch chiếu xuống ghế sofa. Rất nhanh, Khương Kỷ Hứa đã chòi ra được một mẩu nhỏ một cách kỹ thuật. Cô khoe cho Quý Đông Đình xem như đạt được thành tích. Quý Đông Đình chẳng thèm nhìn lấy một cái: “Mau vứt đi!”
Một lát sau, anh lại đưa ra yêu cầu của mình: “Em lấy sạch vào đấy!”
Trong khoảnh khắc, Khương Kỷ Hứa bỗng thẫn thờ. Cảnh tượng lúc này quá giống khung cảnh của nhiều năm về trước, lúc đó cô cho rằng có thể như vậy cả đời.
“Hứa Hứa, nhanh lên!” Quý Đông Đình lười biếng tìm một chỗ thoải mái.
Khương Kỷ Hứa thu lại suy nghĩ, nghiêm túc chòi cho anh. Cô tìm được một cục cực kỳ to. Cô nói với Quý Đông Đình như tìm được báu vật: “Kingsley! Anh đừng động đậy! Em nhìn thấy một cục siêu to, bình thường anh không vệ sinh à…”
Quý Đông Đình: “…”
Khương Kỷ Hứa nói đúng rồi. Trừ lúc còn nhỏ ra, Quý Đông Đình chưa để ai chòi tai cho anh bao giờ, vì không có cảm giác an toàn chút nào. Kể cũng lạ, đến tay nghề của các bác sỹ anh cũng không yên tâm, vậy mà bây giờ lại như miếng thịt cá nằm trên đùi Khương Kỷ Hứa, để mặc cô làm xằng làm bậy trong tai mình.
“…Ấy, em nhẹ tay thôi!” Quý Đông Đình nhíu mày, không ngừng lải nhải với Khương Kỷ Hứa: “Em cẩn thận một chút, màng nhĩ cách ống tai ngoài khoảng hai đến ba milimét, nằm giữa ống tai ngoài và tai giữa, em áng chừng đi…”
Khương Kỷ Hứa đập bốp một cái vào đầu Quý Đông Đình, bảo anh đừng có làm ồn.
***
Đổi lại tới Quý Đông Đình kiểm tra tai Khương Kỷ Hứa, kết quả phát hiện cô không hề có lỗ đeo hoa tai. Anh hỏi: “Con gái chẳng phải thường hay xỏ lỗ tai sao?”
“Lúc nhỏ bố không cho em bấm. Ông luôn muốn em là một cậu con trai. Cho dù kiếp này đã là con gái mất rồi, cũng hy vọng kiếp sau sẽ là con trai. Nghe nói những cô gái bấm lỗ tai thì kiếp sau đầu thai vẫn sẽ là con gái.” Khương Kỷ Hứa nhớ tới bố mình, giọng có chút chùng xuống.
“Phong kiến!” Quý Đông Đình trách móc: “Thế nên bác trai từ nhỏ đã trọng nam khinh nữ?”
“Cũng không hẳn vậy. Bố đối với em rất tốt. Lúc em còn học cấp hai thì mẹ qua đời, ông không hề đi thêm bước nữa. Nếu ông thật sự muốn có một đứa con trai, thì đã lấy vợ từ lâu rồi.”
Quý Đông Đình gật đầu: “Giờ bác trai đang ở đâu?”
Khương Kỷ Hứa gượng cười, đổi chủ đề khác, bắt đầu hỏi Quý Đông Đình tại sao anh lại mua căn nhà này.
“Thích thôi.” Đáp án của anh vô cùng đơn giản.
Khương Kỷ Hứa hiểu ra, gật đầu. Đúng là phong cách của Quý Đông Đình, anh sống ngay thật thẳng thắn hơn bất kỳ ai.
“Thế thì rõ ràng anh có chìa khóa, còn nhảy qua cửa sổ.” Khương Kỷ Hứa khẽ cười.
“Không phải, anh quên mang chìa khóa thật mà. Anh cũng bất chợt nảy ra ý định đưa em tới đây, lúc đó không nghĩ nhiều đến thế.” Quý Đông Đình nói với vẻ đắc ý.
***
Buổi tối, đến giờ đi ngủ, Khương Kỷ Hứa cứ ở lỳ trong nhà vệ sinh mãi không ra. Quý Đông Đình từ trên giường bước xuống, đi tới gõ cửa. Một lát sau, Khương Kỷ Hứa nói với giọng đau khổ: “Kingsley, hình như em tới ngày rồi.”
Chuyện này mà cũng “hình như” được?
“Thời kỳ” của Khương Kỷ Hứa không phải mấy ngày này, có lẽ thời tiết ở Nam Cực đã làm rối loạn chu kỳ của cô, đến sớm hơn một tuần.
Khương Kỷ Hứa buồn rầu. Quý Đông Đình ngoài cửa còn rầu rĩ hơn, nhưng anh vẫn thay quần áo và ra ngoài.
Không bao lâu sau, Quý Đông Đình đã trở về. Anh đưa cho Khương Kỷ Hứa một chiếc hộp. Khi nhìn thấy thứ đựng trong đó, Khương Kỷ Hứa đờ người: “Em không biết dùng cái này…”
Tampon*, cô chưa từng dùng qua bao giờ.
*Tampon là loại băng vệ sinh có hình giống chiếc que, nhỏ bằng đầu ngón tay.
“Lẽ nào còn bắt anh dạy em? Hai chúng ta rốt cuộc ai là con gái thế?” Quý Đông Đình đứng ngoài cửa nóng nảy.
“Không phải đâu…” Khương Kỷ Hứa sắp bật khóc tới nơi, vùi mặt vào trong lòng bàn tay: “Kingsley! Em cần cái loại dài dài rộng rộng, hai bên có cánh…”
Quý Đông Đình: “Angels?” (Thiên thần?)
Cái gì? Angels? Khương Kỷ Hứa suýt ho ra máu.
Quý Đông Đình đứng ngoài cửa có vẻ đã hiểu ra. Thật ra vừa rồi ở tiệm thuốc nếu anh nhìn thấy cái loại con gái Trung Quốc thường dùng thì anh đã mua lâu rồi. Nhưng ở cái thành phố nhỏ này hoàn toàn không có.
“Hứa Hứa! Em không thể dùng thử xem sao à?” Quý Đông Đình thương lượng.
Khương Kỷ Hứa bóc chiếc hộp, lấy một que ra xem thử, khó khăn lắc đầu, muốn khóc mà không còn nước mắt, nghẹn ngào: “Kingsley, em không làm được!”
“Chẳng phải luôn có tờ hướng dẫn sao?” Quý Đông Đình dịu giọng. Anh không biết Khương Kỷ Hứa có phải cố ý giở trò muốn anh phục vụ không. Cô ấy không biết dùng? Nói vậy có hơi quá không?
Hay đây là một kiểu ám thị của cô? Quý Đông Đình lắc đầu. Hứa Hứa của anh không phải loại con gái đó. Ở bên ngoài Quý Đông Đình cứ đi qua đi lại, một lúc sau mới dừng bước hỏi: “Có cần anh giúp không?”
Một giọng nói vô cùng khách sáo, dường như với anh việc này dễ như trở bàn tay.
Khương Kỷ Hứa sững sờ, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần!”
“Thôi được…” Quý Đông Đình hít sâu một hơi, xốc lại cổ áo, cố gắng để bản thân bình tĩnh một chút. Nói thật, lúc này anh vô cùng muốn vứt lại Khương Kỷ Hứa, bay thẳng về London.
Tại sao lại gặp phải chuyện vớ vẩn thế này chứ?!
***
Hai người trao đổi thêm năm phút nữa, rồi Quý Đông Đình lại ra ngoài. Lần này anh đã đi khoảng hơn bốn mươi phút. Khương Kỷ Hứa chờ đợi gần như sắp tuyệt vọng, nhưng cuối cùng vẫn đợi được chàng trở về.
Lần này cuối cùng Quý Đông Đình cũng mua được đồ dùng phụ nữ chính xác. Sau khi giải quyết sự việc một cách hoàn hảo, lúc Khương Kỷ Hứa từ nhà vệ sinh đi ra, hai hàng nước mắt đã nhòe nhoẹt, mấy giọt nước mắt lấp lánh còn đọng trên mi, chỉ chực rớt xuống.
“Em khóc gì chứ?” Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa. Cuối cùng anh vẫn xót xa, bước lên ôm lấy cô: “Em đúng là biết hành người. Tối nay nhất định đã trở thành buổi tối hoang đường nhất trong cả cuộc đời Quý Đông Đình này rồi. Em có biết mấy cái angels này anh phải mua với giá cắt cổ từ mấy du khách Trung Quốc của công ty du lịch không?”
Khương Kỷ Hứa nằm trong lòng Quý Đông Đình hết khóc lại cười. Nước mắt của con gái trước nay vẫn rất lạ lùng, lý do cảm động cũng rất kỳ lạ. Lúc này giọng nói cố làm ra vẻ thoải mái của Quý Đông Đình đã khiến cô cảm động tới tột cùng. Cô vùi đầu vào lòng anh, nói: “Kingsley, cảm ơn anh, và em yêu anh…”
Quý Đông Đình vỗ vỗ vào đầu cô, tâm trạng của cũng trở nên tốt đẹp hơn, cảm giác tất cả mọi việc đều rất xứng đáng. Khương Kỷ Hứa của anh đâu phải một cô gái dễ dàng thể hiện tình cảm.
Chuyến này về Quý Đông Đình không chỉ mang theo đồ dùng phụ nữ, mà còn mang về một hộp thuốc. Sau khi Khương Kỷ Hứa ôm bụng trèo lên giường, anh liền đi xuống nhà đun nước. Đây đều là những kỹ năng thông thường anh được học trước đây khi còn làm bác sỹ. Lương của ngành y không thấp, nhưng anh lại không thể có cuộc sống sung sướng như bây giờ…
Quý Đông Đình đi nhanh lên gác, thấy Khương Kỷ Hứa nằm co quắp trên giường không hề nhúc nhích, anh vừa tức giận vừa đau lòng. Sau khi dịu giọng gọi cô dậy, anh đưa cho cô hai viên thuốc và nói: “Em uống đi. Nó có thể làm giảm cơn đau bụng khi phụ nữ tới chu kỳ.”
Khương Kỷ Hứa chẳng cần nhìn, vội vàng uống ngay.
Quý Đông Đình cong khóe môi, đưa nước nóng cho cô: “Cũng tin tưởng anh thật!”
“Trước đây anh là bác sỹ mà.” Khương Kỷ Hứa ôm bụng dưới, nói: “Vả lại anh là bạn trai của em, đương nhiên phải tin anh.”
Khương Kỷ Hứa không ngờ rằng tối nay còn xảy ra một tình huống cẩu huyết kinh hồn bạt vía như vậy. Bây giờ chân tay cô mềm nhũn, cả người không còn chút sức lực nào, vừa mệt mỏi vừa yếu đuối, thế nên đến giọng nói vô cùng yếu ớt.
Mồm miệng của cô gái này lúc yếu đuối vô cùng ngọt ngào. Quý Đông Đình trèo lên giường. Người anh còn nóng hơn Khương Kỷ Hứa. Khương Kỷ Hứa lập tức hướng về phía ấm nóng, ôm chặt lấy anh.
Tiện thể Quý Đông Đình cũng ôm lấy cô, cả trái tim tan chảy thành nước.
Chiếc đèn vàng nhỏ trên đỉnh đầu cứ lặng lẽ sáng. Quý Đông Đình xoa xoa trán cô, tâm trạng bực dọc cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, sau đó anh tắt đèn chìm vào giấc ngủ.
Trong căn phòng tối đen như mực, Quý Đông Đình khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Sau khi quay về, anh sẽ giới thiệu cho em một bác sỹ phụ khoa.”
Khương Kỷ Hứa gối đầu lên khuỷu tay Quý Đông Đình, vừa díp mắt lại ngáp, vừa nói: “Chẳng phải anh là bác sỹ sao?”
“Em tưởng bác sỹ là toàn năng à?”
Khương Kỷ Hứa càng ôm Quý Đông Đình chặt hơn, cọ cọ đầu vào lòng anh, lẩm bẩm: “Trong lòng em anh chính là người toàn năng, cái gì cũng biết…”
Quá ngọt ngào! Cô đang làm nũng với anh sao? Quý Đông Đình hơi khó xử vuốt ve mái tóc Khương Kỷ Hứa. Chỉ một lúc sau, Khương Kỷ Hứa đã chìm vào giấc ngủ. Anh lại cúi xuống hôn lên trán cô, không đủ, lại hôn vào đôi môi nhỏ xinh: “Được rồi, anh là một người vạn năng.”
***
Khương Kỷ Hứa đã mơ một giấc mơ rất dài. Cô cảm thấy mình rơi vào một tấm lưới cực lớn. Cô thử vẫy vùng để thoát ra, nhưng đành bất lực. Cô nhìn thấy từng gương mặt sống động bên ngoài, họ nhảy nhót vui vẻ, nụ cười rạng rỡ, còn cô chẳng khác nào con thú bị giam hãm, chỉ có một nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Ban đầu, toàn là những hình ảnh hạnh phúc tươi sáng. Cô và bố mình cùng tới nhà họ Thẩm ăn Tết. Bác gái và hai người giúp việc ra ra vào vào chuẩn bị bữa cơm tất niên. Bố và bác trai ở trong phòng sách viết câu đối cùng bàn luận về thư pháp. Còn cô thì đọc sách trong phòng sách nhỏ của Thẩm Hoành. Một lát sau, Thẩm Hoành bước vào lén thơm một cái lên má cô: “Bà xã!”
Cô đỏ mặt đứng dậy: “Ai là bà xã của anh!”
Bữa cơm tất niên vui vẻ ấm cúng kết thúc. Cô và Thẩm Hoành biểu diễn một bản nhạc nhẹ nhàng tên là “Bài ca chúc tụng” trong phòng khách. Những ngón tay ngón dài tuyệt đẹp của Thẩm Hoành nhảy múa trên những phím dương cầm. Cô đứng bên cạnh anh kéo violon. Bản nhạc kết thúc, bác trai ngồi cách đó không xa vỗ tay: “Quả nhiên là cầm sắt hòa hợp, xứng lứa vừa đôi.”
…
Sau đó khung cảnh thay đổi, bối cảnh chuyển thành tòa án nghiêm trang. Hai gia đình đứng sóng đôi trên bục nguyên cáo và bị cáo. Lúc tòa tuyên bố quan hệ hợp tác giữa bố và bác trai hoàn toàn tan rã, cũng là lúc quan hệ tình cảm giữa cô và Thẩm Hoành tuyên bố kết thúc. Thế giới của cô bị lật tung.
Đó là một cuộc chiến. Bố và bác trai đối đầu trực diện, không khoan nhượng. Bác Thẩm triệu tập đại hội cổ đông bãi bỏ chức vụ của bố. Bố cô công khai lôi kéo các cổ đông nhỏ khác. Còn một phía vốn dĩ là thù địch với bác trai, lại bị bác lôi kéo lại.
Trên thương trường không có tình người, không có bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi.
Cuối cùng người bố thua trắng tay của cô chỉ biết ở nhà rượu chè, kéo cô nói: “Sở dĩ tao thua là vì tao không có một thằng con trai giỏi giang như Thẩm Hoành.”
Đúng thế! Cô chẳng giúp gì được cho bố. Cô chỉ biết khóc, chỉ biết hỏi tại sao. Cô thậm chí còn cầu xin bố đừng đối đầu với nhà họ Thẩm. Nhưng Thẩm Hoành thì khác, anh ta là con trai, anh ta vô cùng lý trí trợ giúp bố mình đánh thắng cuộc chiến thương trường này.
Sau đó một gia đình cùng nghề đã “vứt cho bố cô một cành ô-liu”*, hỏi bố cô có hứng thú bắt tay cùng giải quyết Thẩm Thị đã đổi tên đó không. Trên đời chẳng có lợi lộc nào tới một cách vô duyên vô cớ. Trong bữa cơm tối hôm đó, ông ta đã đưa ra yêu cầu được lấy cô làm vợ.
*Ý chỉ: Thể hiện thái độ và nguyện vọng tốt đẹp, mong được hợp tác cùng phát triển.
Một người đàn ông đã sắp hơn bốn mươi tuổi, vậy mà bố lại nói với cô: “Tiểu Hứa! Đàn ông lớn tuổi một chút sẽ biết thương vợ.”
Cô chạy ra ngoài, khóc lóc gọi điện cho Thẩm Hoành: “A Hoành! Anh có thể ra ngoài gặp em một chút không…”
Giọng nói đầy lý trí và lạnh lùng của Thẩm Hoành từ điện thoại vọng tới: “Tiểu Hứa! Bây giờ chúng ta không thích hợp để gặp nhau.”
“Bố em định gả em cho một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, anh cũng không định gặp em sao?”
Thẩm Hoành do dự một lúc rồi nói: “Thôi được. Em đang ở đâu, anh qua đó tìm em.”
Cô ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên đợi Thẩm Hoành, đợi tới nửa đêm cũng không thấy Thẩm Hoành tới. Sau đó cô có đợi được anh ta không cô cũng quên mất rồi, hình như không thì phải. Ngày hôm sau cô tỉnh giấc, vẫn còn nằm trên ghế, ngồi trước mặt cô là một người đàn ông lang thang.
Sau đó cô cứ thể bỏ đi khỏi thành phố A, tới thành phố S. Cô vào Bắc Hải Thịnh Đình. Lúc đó tiền lương thực tập của cô chỉ có một ngàn tám trăm tệ, trừ tiền thuê nhà đi thì chẳng còn lại là bao. Khi ấy bữa cơm ngon nhất mà cô được ăn cũng là do Lục Tự mời. Anh mời tất cả nhân viên trong bộ phận khách hàng. Cô là nhân viên thực tập mới tới. Lúc đó cô cũng chẳng biết cách trò chuyện với sếp, chỉ mải vùi đầu vào ăn, tận tới khi một đồng nghiệp ngồi cạnh đẩy cô một cái: “Đừng chỉ mải ăn! Mời tổng giám đốc Lục một ly đi.”
Quãng thời gian ấy, lần đầu tiên cô hoàn toàn thấu hiểu một nỗi khổ gọi là không có tiền. Nhưng cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy giá trị của đời người. Cô có thể không dựa vào bố, không dựa vào bạn trai vẫn có thể sống rất tốt…
***
Cô gái trong lòng anh đang mơ giấc mơ gì vậy? Cả nước mắt cũng rơi xuống rồi? Quý Đông Đình đưa tay ra lau những giọt nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt cô, chau mày. Anh nhớ lại lần trước trong phòng tổng thống ở Bắc Hải Thịnh Đình, người con gái này cũng vì ác mộng mà ấn nhầm chuông báo động.
Cô có một quá khứ không vui vẻ? Hay đang lo lắng e sợ một tương lai chưa biết rõ?
Nếu vì lý do sau, có phải vì anh làm chưa đủ tốt, mới khiến cô dè dặt, yếu đuối như vậy? Anh có phải nên đặt mình vào hoàn cảnh của cô để suy nghĩ cho cô, cho cô thêm một chút tự tin không?
Suy nghĩ của Quý Đông Đình chất chứa bao tình cảm. Cuối cùng anh cúi xuống, hôn lên mí mắt cô, dáng vẻ dịu dàng như một cánh hoa lê trắng rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, như búp sơn thù du nhú đầu cành dưới ánh nắng xuân ấm áp.
Đúng vào lúc này, một tiếng thì thầm trầm thấp phát ra từ miệng Khương Kỷ Hứa: “Thẩm Hoành…”
Thẩm Hoành? Quý Đông Đình lẩm bẩm từ vừa bật ra khỏi miệng Khương Kỷ Hứa, càng đọc càng thấy khó tin, đồng thời cũng cảm thấy có một luồng khí bốc lên mạnh mẽ trong lồng ngực, dường như sắp khiến anh nghẹt thở, tại sao lại như vậy?
Anh cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Nhưng vô cùng xin lỗi, luồng khí đó mạnh mẽ như nước tung hoành trong lồng ngực, cả người anh như sắp nổ tung.
Nhưng cô gái trong lòng anh thì sao? Vẫn ôm chặt lấy anh, dáng ngủ như không thể rời xa anh vậy. Sự thật là… cô coi anh là Thẩm Hoành? Nhưng trước khi thiếp đi, rõ ràng cô đã nói với “Em yêu anh”, còn cái gì mà “Trong lòng em anh là người toàn năng”, “Anh là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp”.
…
Những câu nói ngọt ngào trước kia vang lên bên tai Quý Đông Đình. Anh đẩy mạnh Khương Kỷ Hứa lên gối, cùng lúc đó trái tim anh cũng co thắt, có một cảm giác quặn đau rất lạ lẫm.
Một cảm giác thật chán nản.
Quý Đông Đình cảm thấy mình nhất định phải làm chuyện gì đó. Khi còn chưa biết giải quyết sự dằn vặt tình cảm này ra sao, anh đã thở hồng hộc dậy khỏi giường. Anh mặc quần áo vào, lạnh lùng nhìn cô gái vẫn đang nhíu mày say ngủ, rồi đi ra khỏi phòng ngủ không một chút lưu luyến.
Bây giờ ở Ushuaia là khoảng bốn giờ sáng, cả thành phố như vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Trời đã tảng sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy những tia nắng mai vàng óng, nhạt nhòa qua bầu trời màu xanh xám.
Một ngọn gió sáng tinh mơ từ cực Nam thành phố thổi tới, hình như còn xen lẫn mùi hương của phồn hoa. Quý Đông Đình theo làn gió mới quay đầu lại, nhìn xuống hành lý dưới chân mình, gió vù vù táp vào mặt anh, lạnh tới nỗi khiến anh hoàn toàn tỉnh táo, đến cả lòng tự tôn và niềm kiêu hãnh của bản thân cũng đồng thời thức giấc.
Tài xế taxi anh gọi tới đã đợi anh ở phía dưới thềm đá một lúc rồi, cuối cùng dùng một thứ tiếng Anh gượng gạo hỏi: “Anh ơi, có thể đi được chưa?”
Quý Đông Đình im lặng đeo kính lên, cầm lấy balô của mình bước xuống bậc thềm. Dọc đường đi tới sân bay, trả tiền, xuống xe, lấy hành lý, sau đó mua một vé máy bay từ Argentina về London. Lúc nhận được vé, trong lòng anh cảm thấy có chút thoải mái.
Ha ha, cô ấy bây giờ nhất định là sốt ruột phát điên rồi! Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, kiểm tra tin nhắn và nhật ký cuộc gọi, sau đó cất vào điềm nhiên như không.
***
Khương Kỷ Hứa ngủ một mạch tới bảy giờ, mới phát hiện thứ mình đang ôm trong lòng không phải Quý Đông Đình mà là một chiếc gối bông. Cô dậy khỏi giường, gọi hai tiếng “Kingsley” và một tiếng “Quý Đông Đình”. Cả căn nhà im phăng phắc, làm gì có Kingsley nào. Cô nhíu mày, nhất thời không để ý tới hành lý. Vì hôm qua cô và Quý Đông Đình đã bàn bạc sẽ đi chuyến bay tối nay, thế nên hoàn toàn không ngờ Quý Đông Đình lại đi trước.
Cô dậy đánh răng rửa mặt, mặc quần áo, gấp lại chăn màn như ban đầu… Cuối cùng sau khi xong xuôi mọi thứ, cô mới quay lại mở cửa sổ, để ánh nắng rực rỡ tràn vào phòng. Quý Đông Đình đâu nhỉ?
Khương Kỷ Hứa xuống nhà gọi to tên anh: “Kingsley!”
Vẫn không có ai đáp lại. Khương Kỷ Hứa cảm thấy kỳ lạ trong lòng, thật sự không thể nghĩ ra Quý Đông Đình đã đi đâu. Lẽ nào đi tập thể dục buổi sáng? Khương Kỷ Hứa chạy ra vườn ngó xem. Con đường nhỏ yên tĩnh thi thoảng lại có người đi qua, nhưng không thấy Quý Đông Đình.
Khương Kỷ Hứa vào bếp làm bữa sáng. Các nguyên liệu của bữa sáng đều mua từ hôm qua. Thức ăn có hạn, nhưng chỉ một bữa sáng nhỏ vẫn không thể làm khó được cô. Đầu tiên là chiên trứng, sau đó nướng bánh mỳ lát. Vì Quý Đông Đình thích ăn salat hoa quả, cô đã cắt những hoa quả còn lại của hôm qua thành từng miếng nhỏ, rồi cho vào chiếc bát thủy tinh trong suốt.
Xong xuôi mọi việc, cô chạy lên gác, lấy điện thoại gọi cho Quý Đông Đình.
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã kết nối. Từ trong truyền tới từng nhịp thở đều đặn, quen thuộc của người đàn ông. Anh đi tập thể dục buổi sáng thật ư? Khương Kỷ Hứa suy đoán một chút, sau đó dùng ngữ điệu vui vẻ xen chút ấm ức hỏi anh: “Kingsley, anh đi đâu đấy?”
***
Quý Đông Đình đã ngồi ở sảnh đợi bay rồi, trên mắt đeo một cặp kính đen, bình thản nhìn về phía trước. Lúc nhận được điện thoại của Khương Kỷ Hứa, anh hít sâu mấy hơi, dùng giọng nói điềm tĩnh nhưng có chút oán trách sâu sắc nói: “Em nói xem?”
Khương Kỷ Hứa nhất thời không chú ý, cũng không nhận ra sự oán giận trong giọng điệu của Quý Đông Đình, cô vui vẻ nói: “Được rồi, bất luận anh đang ở đâu cũng mau về đi. Em đã làm xong bữa sáng rồi, còn làm món salat, anh thích ăn nhất, sữa thì đợi anh về sẽ hâm lại…”
Còn hâm sữa cái gì chứ! Quý Đông Đình đang định nói, trước mắt lại hiện lên một cảnh tượng. Tiểu quản gia đáng thương nằm bò trên bàn ăn khóc lóc đau khổ. Anh định nói mình sẽ quay về ngay đây, bên tai lại vang lên cái tên chói tai đó: “Thẩm Hoành…”
Trong khoảnh khắc, tâm trạng của Quý Đông Đình thay đổi nhanh chóng, trăm ngàn cảm xúc trỗi dậy. Có chua xót, có đau khổ, có ngọt ngào, có cả tiếc nuối, xen lẫn một chút hối hận vì sự bồng bột của mình. Anh nghĩ, những lời thì thầm trong mơ có thể nói lên điều gì? Trong tâm lý học nói, những ký ức đau thương sẽ khắc sâu hơn những kỷ niệm hạnh phúc một chút.
Có lẽ mấy ngày nay Khương Kỷ Hứa thật sự quá mệt mỏi, thế nên đã mơ thấy cả “ác mộng”?
Bỏ đi, nể tình cô ấy còn có lòng làm bữa sáng, quay về thôi. Nếu không cô ấy mà không tìm thấy mình nhất định sẽ khóc nhè… Quý Đông Đình tháo kính râm xuống, cầm điện thoại lên nói: “Đợi anh nửa tiếng nữa, anh sẽ quay về.”
Quý Đông Đình xách vali, lên một chiếc taxi đỗ bên ngoài sân bay. Kết quả, người tài xế vẫn là ông chú người Tây Ban Nha sáng nay đã đưa anh tới sân bay. Ông ấy hỏi anh một cách vui vẻ: “Có phải cậu quên thứ gì rồi không?”
Quý Đông Đình nói đùa một câu: “Đúng vậy! Tôi quên mất bạn gái mình rồi.”
Bác tài lộ ra vẻ mặt khó tin, cảm khái nói: “Trời đất ơi! Cậu đúng là người chóng quên!”
Đoán chừng ông bác người Tây Ban Nha cũng nhận ra bạn gái là một “thứ đồ” quan trọng đến mức nào. Trên đường quay về, xe cũng chạy rất nhanh, chưa tới nửa giờ đồng hồ xe đã về tới khu nhà, đỗ dưới bậc thềm đá của sân nhà.
Quý Đông Đình trả tiền xe.
Bác tài nói: “Cầu Chúa phù hộ! Hy vọng bạn gái cậu không biết là suýt nữa cậu đã “đánh rơi” mất cô ấy.”
“Cảm ơn lời nguyện cầu của bác.” Quý Đông Đình xách hành lý, lạnh lùng bước xuống xe. Anh bước từng bậc một lên thềm đá, trong lòng cũng thầm khẩn cầu, mong là Khương Kỷ Hứa đừng phát hiện ra.
Quý Đông Đình đứng trong sân nhìn ngó một lúc, thấy Khương Kỷ Hứa không ở bên ngoài, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Anh đặt hành lý trước cửa nhà của chó, sau đó bước tới cửa lớn và nhấn chuông. Mới ấn hai cái, trong nhà đã vọng tới tiếng bước chân vội vàng. Lúc sau, một tiếng “két” vang lên, cánh cửa mở ra.
Quý Đông Đình ngước lên, còn chưa kịp nhìn kỹ Khương Kỷ Hứa, anh đã bị cô ôm chặt. Người con gái trong lòng anh ấm ức tựa như một chú mèo con bị bỏ rơi tìm lại được chủ. Quý Đông Đình nhất thời sững sờ đứng ngoài cửa, sau đó anh đưa tay ra vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Sao vậy?”
“Em tưởng anh bỏ em lại mà đi…” Khương Kỷ Hứa khẽ nói.
“Nếu anh bỏ lại em thật, thì cũng đãng trí quá rồi.” Quý Đông Đình tự trào đáp.
Khương Kỷ Hứa buông Quý Đông Đình ra: “Được rồi! Chúng ta vào nhà ăn sáng thôi. Còn nữa, mau nói cho em biết, anh đã đi đâu?”
“Có một người bạn đột nhiên gọi điện thoại cho anh… Thế nên…” Quý Đông Đình tìm đại một lý do. Anh không định nói sự thật với Khương Kỷ Hứa. Đây là lần đầu tiên anh nói dối người khác, ít nhiều cũng có chút thiếu tự nhiên.
Khương Kỷ Hứa chỉ “à” một tiếng. Cô chạy vào nhà bếp, hâm nóng lại sữa rồi mang ra. Một cốc cho mình, một cốc cho Quý Đông Đình, sau đó bưng salat hoa quả tới trước mặt Quý Đông Đình.
“Đặc biệt làm cho anh sao?” Quý Đông Đình hỏi với giọng khản đặc.
Khương Kỷ Hứa không muốn thừa nhận: “Em thấy còn thừa hoa quả thì làm thôi, để lại lãng phí quá.”
Trong lòng Quý Đông Đình cảm thấy áy náy vô cùng. Anh cúi thấp đầu, tao nhã nếm thử một miếng, sau đó dành tặng Khương Kỷ Hứa lời khen lớn nhất: “Đây là món salat hoa quả ngon nhất anh từng nhất.”
“Khoác lác!” Gương mặt Khương Kỷ Hứa ửng hồng.
Trái tim Quý Đông Đình đập thịch một cái. Một tiếng “khoác lác” rơi vào trong lòng anh, cả con tim anh cũng run rẩy theo.
Thì ra cảm giác hổ thẹn với một người con gái là như vậy.
Buổi trưa, Quý Đông Đình cùng Khương Kỷ Hứa ngủ một giấc. Đợi cô say giấc rồi, anh lại âm thầm bò dậy mang hành lý ở bên ngoài vào trong nhà, rồi lại lặng lẽ quay về giường, ôm người con gái đang say giấc vào lòng.
Anh khẽ chạm nhẹ vào gương mặt cô, Khương Kỷ Hứa tỉnh giấc. Anh nhìn cô gái mắt vẫn còn đang lim dim, hỏi: “Hứa Hứa! Hôm qua em mơ thấy chuyện gì à? Sao cứ nói mê mãi vậy…”
Khương Kỷ Hứa nửa tỉnh nửa mê, nhưng cũng không giấu giếm mà nói thẳng: “Em mơ thấy một số chuyện trước kia.”
“Về bạn trai cũ?” Quý Đông Đình tiếp tục vòng vo.
Khương Kỷ Hứa vội mở to mắt: “Anh bước vào giấc mơ của em sao?”
Quả nhiên! Quý Đông Đình vuốt ve mái tóc của Khương Kỷ Hứa: “Cái đồ thật thà này! Vậy em nói xem em mơ gì về tay đó?”
Khương Kỷ Hứa chớp mắt: “Mơ đã cãi nhau với anh ta một trận.”
Quý Đông Đình thở phào: “Cãi thua phải không?”
Khương Kỷ Hứa hoài nghi nhìn Quý Đông Đình: “Anh đọc được suy nghĩ của người khác à?”
“Tối qua anh đã thấy em khóc…” Quý Đông Đình nhẹ nhàng nói.
Khương Kỷ Hứa bỗng im lặng, không nói tiếp nữa.
“Thế này đi. Chúng ta chơi trò chơi nói thật. Em nói về một người bạn trai cũ, anh kể về một cô bạn gái cũ.” Ngữ điệu Quý Đông Đình vô cùng tự nhiên: “Được rồi! Bây giờ chúng ta cùng chuẩn bị trong vòng ba phút để sắp xếp lại. Ưu tiên phụ nữ, bắt đầu từ em!”
Khương Kỷ Hứa nhìn Quý Đông Đình, ánh mắt kỳ lạ: “Anh từng có bao nhiêu mối tình?”
Quý Đông Đình hoàn toàn không cảm thấy có quá khứ là chuyện gì to tát, nhưng cứ mãi khắc ghi quá khứ đó trong lòng mới là chuyện đáng bàn. Anh nhẩm tính số bạn gái trước của mình rồi nói: “Không nhiều! Tính toàn bộ những người đã từng hẹn hò, chỉ có năm người.”
Khương Kỷ Hứa thò tay ra, cong cong năm ngón tay: “Nhưng mà em chỉ có một, em có thể tạm tính cả anh không?”
\Quý Đông Đình: “Tầm bậy!”
Bạn trai cũ của Khương Kỷ Hứa chỉ có mình Thẩm Hoành. Cô kể lại ngắn gọn chuyện giữa cô và Thẩm Hoành.
“Đúng là một chuyện tình quá mỏng manh.” Quý Đông Đình bình luận. “Nếu là anh hoàn toàn có thể biến chiến tranh thành hòa bình.”
Khương Kỷ Hứa cười.
Lấy một đổi năm, Quý Đông Đình cũng kể về các cô bạn gái “tiền nhiệm” của mình. Từ cô đầu tiên khi còn học đại học đến người gần đây nhất là Bạch Mạn Văn. Cuối cùng anh ôm Khương Kỷ Hứa, nói: “Em là người thứ sáu, Trung Quốc có một câu nói là “lục lục đại thuận”*, chuyện của chúng ta sẽ luôn thuận lợi, suôn sẻ.”
*“Lục” – Số sáu đồng âm với “lưu” trong trôi chảy.
Khương Kỷ Hứa khẽ bật cười. Cô cũng học Quý Đông Đình, nói một câu ngọt ngào: “Anh là người bạn trai thứ hai của em, thế nên anh sẽ là người “độc nhất vô nhị” của em.”
Quý Đông Đình ngẩn người trong giây lát, sau đó hôn lên bờ môi Khương Kỷ Hứa. Lần đầu tiên anh thấy thì ra con số hai này cũng có thể dễ nghe đến thế.
Người bạn gái đầu tiên của Quý Đông Đình là một nữ tiến sỹ y học, tên là Margaret, lớn hơn anh ba tuổi. Lúc đó anh tán dương kỹ thuật mổ nhanh nhẹn dứt khoát của cô ta, sau đó anh không thích cô ấy nữa cũng vì cô ấy làm y khoa. Cô gái ấy vô cùng đam mê việc nghiên cứu thi thể. Có lần anh ngửi thấy mùi của xác chết trên người cô, không thể chịu nổi nên đã đề nghị chia tay.
Sau đó những cô gái anh từng hẹn hò lần lượt là người đẹp nổi tiếng, nhà khoa học nữ, diễn viên múa xinh đẹp. Người cuối cùng từng hẹn hò là Bạch Mạn Văn, một sinh viên du học, một cô gái xinh đẹp thuộc tầng lớp tiểu tư sản.
Nhưng cũng chẳng đẹp bằng “tiểu quản gia” của anh.
Ánh nắng giữa trưa tràn vào phòng, gió nhẹ thổi bay tấm vải trắng treo trên cửa sổ, dường như sắp thổi vào tận giường. Quý Đông Đình hé mở áo ngủ của Khương Kỷ Hứa, nửa đầu đã chui vào trong rồi.
Khương Kỷ Hứa cứ nhìn chòng chọc lên trần nhà, cảm nhận đầu lưỡi của Quý Đông Đình đang đi lang thang khắp ngực cô trong nhạy cảm và giày vò. Cô say đắm rồi, chỉ cảm thấy không khí trở nên nóng nực, cỏ dại trong lòng bỗng chốc nở hoa.
Đi tiếp về phía Nam không còn bến đỗ nào đủ lớn nữa, tàu du lịch không thể đi tiếp về phía trước, thế nên phương tiện giao thông ở chặng sau chuyển thành xuồng phao chạy bằng máy. Một chiếc thuyền cao su có thể chở được hai mươi mấy người, thuyền nhỏ dễ quay đầu, có thể thoải mái du ngoạn khắp nơi. Trên thuyền có rất nhiều nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, còn có chuyên gia người Đức chuyên nghiên cứu về chim cánh cụt. Dọc đường, thi thoảng Quý Đông Đình lại trò chuyện với họ đôi ba câu.
Một nhiếp ảnh gia hỏi Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình: “Hai bạn tới đây làm đám cưới à?” Sau đó kể chuyện trước đây cũng có một cặp tình nhân Trung Quốc chơi trò lãng mạn, chạy tới tận Nam Cực để kết hôn.
“Chúng tôi mà làm đám cưới sẽ chẳng chạy tới tận đây đâu, lạnh quá không mặc được váy cưới, cô dâu sẽ oán trách tôi đấy.” Quý Đông Đình nói, cười nhẹ nhàng, tay trái tùy ý đặt lên vai Khương Kỷ Hứa, sau đó hỏi người bạn vừa quen biết bằng tiếng Anh: “Có thể chụp giúp chúng tôi kiểu ảnh không?”
“Đương nhiên là được!” Nhiếp ảnh gia Smith vô cùng nhiệt tình chụp ảnh giúp họ, sau đó dùng bluetooth gửi sang cho Quý Đông Đình.
Trên bức ảnh cô và Quý Đông Đình đều đeo những cặp kính to bự, cô khẽ mím môi mỉm cười, bờ môi của anh cũng cong lên, đường cong tuyệt đẹp dưới cằm khiến anh có một sự quyến rũ rất điển trai.
Khương Kỷ Hứa rất thích bức ảnh này: “Em muốn lưu lại một tấm.”
Quý Đông Đình xoa xoa đầu cô: “Anh đẹp trai quá chứ gì!”
Khương Kỷ Hứa khẽ hừ một tiếng phản đối, dùng một câu nói đang nổi tiếng trên mạng đá xoáy Quý Đông Đình: “Anh đẹp trai thế, mẹ anh có biết không?”
“Đương nhiên là biết rồi. Bà chắc chắn là người biết sớm nhất.” Quý Đông Đình trả lời như một lẽ dĩ nhiên, nghiêng đầu nhìn cô: “Thế còn em, đã biết chưa thế?”
Khương Kỷ Hứa gật gật đầu, khoác tay Quý Đông Đình: “Anh là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp.”
***
Cả cuộc hành trình, đâu đâu cũng rặt một màu trắng xóa của tuyết, núi băng rậm rạp như rừng. Khương Kỷ Hứa có vẻ như đã dần quen với khí hậu giá lạnh của Nam Cực. Khác hẳn lúc trước đứng run bần bật trong gió, bây giờ cô đã hoàn toàn có thể chống chọi với gió tuyết nơi đây.
Cô thích thú với vô vàn những phát hiện ở Nam Cực, càng ngày càng khẳng định sự thần kỳ và hấp dẫn của giới tự nhiên. Cô nhớ lại những chuyện tồi tệ ở Bắc Hải Thịnh Đình, trong lòng từ lâu đã không còn lo sợ phải đối mặt với chúng nữa.
Trên dốc tuyết trước mặt có bảy con chim cánh cụt đang lắc lư thân hình đi tới, giống như bảy người anh em vậy. Một lát sau, lại thấy chúng như xảy ra bất đồng gì, trông giống đang cãi nhau? Chúng chia thành hai nhánh, cái mỏ dài ngoằng cái há cái ngậm.
Quý Đông Đình cũng phát hiện ra chúng, cả người anh nằm rạp xuống nền đất tuyết, giơ ống kính ngắm chuẩn về phía bảy cậu nhóc này. Anh định chụp cận cảnh. Khương Kỷ Hứa thấy thú vị, cũng nằm bò xuống, nín thở tập trung ghé sát đầu nhìn Quý Đông Đình chụp ảnh.
Thành thật mà nói, một Quý Đông Đình trong tư thế này vô cùng cuốn hút.
Bỗng nhiên Quý Đông Đình ngừng lại, cô hỏi bằng ánh mắt sao anh không chụp nữa? Một ý cười nhanh chóng lướt qua lông mày Quý Đông Đình, anh bỗng cầm một nắm tuyết ném về phía cô, cả viên tuyết đập trúng trán cô.
“A…” Suýt nữa thì Khương Kỷ Hứa kêu lên thành tiếng. Cả người cô bị Quý Đông Đình giữ chặt. Anh vỗ về, thơm lên đôi má vừa lạnh vừa ửng đỏ của cô: “Ngoan, anh sai rồi…”
Bảy chú chim cánh cụt gần đó cũng nhận ra sự có mặt của cô và Quý Đông Đình, lần lượt đưa mắt nhìn họ, sau đó lần lượt quay đầu lại, dáng vẻ vô cùng không đồng tình. Một lát sau, chúng tiếp tục hiên ngang đi về phía trước.
Mấy đứa nhóc này, sao lại giống Quý Đông Đình thế!
Khương Kỷ Hứa nhìn chúng, cảm thấy trong lòng vui vẻ. Lúc cô bò dậy, vì tâm trạng rất tốt, cô chủ động hôn lên môi Quý Đông Đình một cái, sau đó nói với người đàn ông còn đang sững sờ ngây ngốc: “Đồ ngốc!”
Tiếp đó, cô và Quý Đông Đình ngồi máy bay trực thăng, tham quan một vòng Nam Cực. Từ trên cao nhìn xuống, từng mảng băng trôi trắng xóa trôi bồng bềnh trên mặt biển mông mênh không bờ bến. Còn những chấm đen trên nền trắng tinh đó có lẽ chính là cả đàn chim cánh cụt.
Mấy ngày nay, Khương Kỷ Hứa cũng học cấp tốc được một chút kỹ thuật chụp ảnh. Cô đưa cho “thầy Quý” ngồi bên cạnh đánh giá những bức ảnh mình chụp được. Mặc dù thầy Quý này rất đáng ghét, nhưng cũng khá chuyên nghiệp, có khen cũng có chê, về tổng thể chủ yếu là khích lệ.
Thầy Quý nói: “Mặc dù tố chất thiên bẩm không nhiều, nhưng là học sinh được anh đào tạo, về cơ bản là vẫn nhìn được.”
Khương Kỷ Hứa lẩm bẩm trong miệng, nhưng trong lòng vẫn phải chịu thua.
…
Ngày thứ bảy, Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình ngồi máy bay trực thăng bay thẳng về Ushuaia, nhưng buổi tối không còn chuyến bay nào bay về Argentina nữa.
Khương Kỷ Hứa thở dài: “Xem ra chúng ta vẫn phải ở lại đây thêm một đêm.”
“Em không thích à?” Quý Đông Đình hỏi.
“Thích, nhưng em sợ ở lâu tư tưởng cũng sẽ bị phân tán.” Đây đều là những lời thật lòng của Khương Kỷ Hứa. Chuyến du lịch có tuyệt vời thế nào, nhưng sau khi kết thúc, vẫn phải lao vào thế giới thực ồn ào náo nhiệt.
“Em phải học cách điều tiết. Cuộc sống trước đây của em sở dĩ nhạt nhẽo như vậy, chắc chắn là vì em chưa gặp đúng người đàn ông của mình.” Quý Đông Đình nói xong, cầm lấy balô cho Khương Kỷ Hứa. Một mình anh cầm hai chiếc túi to đùng mà chẳng mệt mỏi chút nào. Một cánh tay thừa ra còn có thể khoác lên vai Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa “ồ” lên một tiếng: “Vậy hy vọng người đàn ông chính xác đó mau chóng xuất hiện.”
Quý Đông Đình bực bội, không nói với Khương Kỷ Hứa nữa.
***
Lần này họ không vào khách sạn. Quý Đông Đình dẫn Khương Kỷ Hứa đến ở một căn nhà dân. Con đường nhỏ xuyên qua một khu rừng râm mát, xung quanh đều là hoa cỏ rực rỡ, chẳng khác nữa thiên đường giữa nhân gian.
Khương Kỷ Hứa kéo tay Quý Đông Đình, phỏng đoán: “Chúng ta tới nhà bạn anh phải không?”
Quý Đông Đình phủ định: “Anh đâu có kết giao nhiều bạn bè đến thế.” Nói xong, lại tiếp tục đi về phía trước.
Khương Kỷ Hứa khẳng định trước mặt là một ngôi nhà của người dân bản địa. Cô lại nghĩ tới một khả năng khác: “À, em biết rồi. Ở đây anh cũng có nhà?”
“Anh mua nhà ở đây làm gì chứ? Tiền nhiều quá không có chỗ tiêu à?” Quý Đông Đình khẽ cười, vừa nói vừa chỉ về căn nhà tường trắng ngói đỏ cách đó không xa: “Em nhìn căn nhà đó đi. Bãi cỏ trong vườn vừa nhìn là biết đã lâu không được cắt tỉa. Hôm nay trời nắng thế này mà lại không hề mở cửa sổ. Thế nên anh dám chắc căn nhà đó không có ai ở, hoặc chủ nhà đã ra ngoài rồi.”
Căn nhà mà Quý Đông Đình chỉ náu mình giữa vườn hoa. Trước cửa trồng một giàn hoa tường vi đỏ. Những bậc thềm đá dẫn lên một khu vườn nhỏ. Khu vườn được quây lại bằng những hàng rào trắng bằng gỗ, cao khoảng hơn một mét.
Khương Kỷ Hứa ngẩn người, hơi hiểu ra Quý Đông Đình định làm gì. Cô giữ chặt tay anh, lắc đầu: “Không được đâu!”
Quý Đông Đình cúi xuống nhìn cô gái đang sợ hãi, nhướn mày: “Có gì không được?” Nói xong, anh sải bước về phía trước, bước lên bậc thềm đá.
Khương Kỷ Hứa nào có được cái gan đó của Quý Đông Đình. Cô theo gót anh, nắm chặt tay anh, dường như đã dùng toàn bộ sức lực của mình. Nhưng người đàn ông vẫn rất thoải mái hất tay cô ra. Anh nhảy qua hàng rào, nhẹ nhàng vào trong vườn.
Khương Kỷ Hứa ngẩn tò te.
Quý Đông Đình mở cánh cửa nhỏ của hàng rào ra cho cô, Khương Kỷ Hứa vẫn nhất quyết không thông đồng cùng anh làm bậy, cứ đứng ngoài vườn không chịu vào.
Quý Đông Đình nhún vai, đi vào một mình. Sau đó, anh mở một cánh cửa sổ không có khóa ở phía sau nhà ra, nhảy một cái đã vào được phía trong.
Khương Kỷ Hứa ở bên ngoài dậm chân một hồi, cuối cùng không chịu được đành vào trong tìm Quý Đông Đình. Cô đứng bên ngoài ngôi nhà gọi tên Quý Đông Đình. Mỗi khi cô nhìn thấy có người đi qua phía ngoài căn nhà là ruột gan lại căng thẳng sắp bắn ra ngoài. Cô dọa nạt: “Quý Đông Đình! Anh còn không ra, em sẽ lập tức báo cảnh sát đấy!”
“Ồ, Hứa Hứa của anh đúng là công chính liêm minh.” Cánh cửa lớn màu đỏ của ngôi nhà bật mở, Quý Đông Đình đã bỏ balô xuống, nhẹ nhàng đứng trước cửa, dáng vẻ như một người chủ thực sự.
Khương Kỷ Hứa đứng trước cửa ngó nghiêng, thập thò nhìn vào phòng khách bên trong, ngẩng đầu lên liền đụng phải nụ cười mỉm trên môi Quý Đông Đình, cuối cùng cũng hiểu ra mình đã bị Quý Đông Đình lừa, cô bực tức lườm anh: “Đồ lừa đảo!”
***
Buổi tối, Quý Đông Đình nhóm chiếc lò sưởi sát tường trong phòng lên, sau đó bật máy quay đĩa. Bên cạnh lò sưởi là một bộ sofa màu kem kiểu Mỹ. Lúc này cô và Quý Đông Đình đều đã cởi bỏ những bộ trang phục dầy cộm, mặc áo quần đơn giản ngồi trên sofa sưởi ấm. Ánh lửa nhạt nhòa nhảy múa trên gương mặt của hai người.
Trong không khí có một sự ấm áp nhàn nhã.
Chuyến hành trình tới Nam Cực đã sắp kết thúc. Từ sự bài xích ban đầu, tới giờ Khương Kỷ Hứa lại thấy một chút quyến luyến không nỡ quay về. Cô uể oải khoanh chân ngồi trên sofa, buồn bã thở dài.
Vì chuyến du lịch này, Quý Đông Đình đã dồn lại một đống việc chưa xử lý. Sau bữa cơm, anh nói chuyện điện thoại với Dean mãi cho tới tận bây giờ.
Điện thoại của Khương Kỷ Hứa vẫn trong trạng thái tắt máy. Cước điện thoại quốc tế đắt một cách đáng sợ. Cô dứt khoát không mở máy, dù sao cô cũng chẳng có nhiều việc như Quý Đông Đình.
Quý Đông Đình gọi điện thoại xong, cứ thế nằm gối đầu lên chân Khương Kỷ Hứa. Anh tùy ý vứt điện thoại sang một bên, vì mấy việc lặt vặt ở London tâm trạng anh có chút tồi tệ, hơi bực mình: “Đám người ngốc nghếch đó, chuyện gì cũng không biết giải quyết.”
Khương Kỷ Hứa xoa xoa đầu anh.
Cơn bực mình của Quý Đông Đình tới nhanh mà đi cũng nhanh. Vì có Khương Kỷ Hứa, anh lại vui vẻ trở lại. Anh nói với Khương Kỷ Hứa: “Sau này chúng ta cứ đến thẳng đây ở một thời gian, chí ít cũng phải trên mười ngày.”
Khương Kỷ Hứa vô cùng xúc động vì biểu hiện trẻ con lộ rõ của Quý Đông Đình. Mặc dù cô không biết sau này còn cơ hội như vậy nữa hay không, nhưng cũng không làm mất hứng của anh, gật đầu nói: “Được.”
Quý Đông Đình mỉm cười, xoay người lại, hướng tai trái lên, để nốt ruồi “đẹp đến mức không ai dám làm bạn” đó đối diện với Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa thật sự cúi xuống ngắm nhìn, nhưng lại kéo tai Quý Đông Đình, nói: “Kingsley, anh có ráy tai này.”
Sắc mặt Quý Đông Đình lập tức lạnh đi, làm như Khương Kỷ Hứa vừa nói một chuyện vô cùng hoang đường.
Khương Kỷ Hứa rất vô tội: “Hay là em lấy ra giúp anh nhé?”
Quý Đông Đình suy nghĩ gần một phút: “… Được!”
***
Ánh đèn trắng ngà trong phòng khách tĩnh mịch chiếu xuống ghế sofa. Rất nhanh, Khương Kỷ Hứa đã chòi ra được một mẩu nhỏ một cách kỹ thuật. Cô khoe cho Quý Đông Đình xem như đạt được thành tích. Quý Đông Đình chẳng thèm nhìn lấy một cái: “Mau vứt đi!”
Một lát sau, anh lại đưa ra yêu cầu của mình: “Em lấy sạch vào đấy!”
Trong khoảnh khắc, Khương Kỷ Hứa bỗng thẫn thờ. Cảnh tượng lúc này quá giống khung cảnh của nhiều năm về trước, lúc đó cô cho rằng có thể như vậy cả đời.
“Hứa Hứa, nhanh lên!” Quý Đông Đình lười biếng tìm một chỗ thoải mái.
Khương Kỷ Hứa thu lại suy nghĩ, nghiêm túc chòi cho anh. Cô tìm được một cục cực kỳ to. Cô nói với Quý Đông Đình như tìm được báu vật: “Kingsley! Anh đừng động đậy! Em nhìn thấy một cục siêu to, bình thường anh không vệ sinh à…”
Quý Đông Đình: “…”
Khương Kỷ Hứa nói đúng rồi. Trừ lúc còn nhỏ ra, Quý Đông Đình chưa để ai chòi tai cho anh bao giờ, vì không có cảm giác an toàn chút nào. Kể cũng lạ, đến tay nghề của các bác sỹ anh cũng không yên tâm, vậy mà bây giờ lại như miếng thịt cá nằm trên đùi Khương Kỷ Hứa, để mặc cô làm xằng làm bậy trong tai mình.
“…Ấy, em nhẹ tay thôi!” Quý Đông Đình nhíu mày, không ngừng lải nhải với Khương Kỷ Hứa: “Em cẩn thận một chút, màng nhĩ cách ống tai ngoài khoảng hai đến ba milimét, nằm giữa ống tai ngoài và tai giữa, em áng chừng đi…”
Khương Kỷ Hứa đập bốp một cái vào đầu Quý Đông Đình, bảo anh đừng có làm ồn.
***
Đổi lại tới Quý Đông Đình kiểm tra tai Khương Kỷ Hứa, kết quả phát hiện cô không hề có lỗ đeo hoa tai. Anh hỏi: “Con gái chẳng phải thường hay xỏ lỗ tai sao?”
“Lúc nhỏ bố không cho em bấm. Ông luôn muốn em là một cậu con trai. Cho dù kiếp này đã là con gái mất rồi, cũng hy vọng kiếp sau sẽ là con trai. Nghe nói những cô gái bấm lỗ tai thì kiếp sau đầu thai vẫn sẽ là con gái.” Khương Kỷ Hứa nhớ tới bố mình, giọng có chút chùng xuống.
“Phong kiến!” Quý Đông Đình trách móc: “Thế nên bác trai từ nhỏ đã trọng nam khinh nữ?”
“Cũng không hẳn vậy. Bố đối với em rất tốt. Lúc em còn học cấp hai thì mẹ qua đời, ông không hề đi thêm bước nữa. Nếu ông thật sự muốn có một đứa con trai, thì đã lấy vợ từ lâu rồi.”
Quý Đông Đình gật đầu: “Giờ bác trai đang ở đâu?”
Khương Kỷ Hứa gượng cười, đổi chủ đề khác, bắt đầu hỏi Quý Đông Đình tại sao anh lại mua căn nhà này.
“Thích thôi.” Đáp án của anh vô cùng đơn giản.
Khương Kỷ Hứa hiểu ra, gật đầu. Đúng là phong cách của Quý Đông Đình, anh sống ngay thật thẳng thắn hơn bất kỳ ai.
“Thế thì rõ ràng anh có chìa khóa, còn nhảy qua cửa sổ.” Khương Kỷ Hứa khẽ cười.
“Không phải, anh quên mang chìa khóa thật mà. Anh cũng bất chợt nảy ra ý định đưa em tới đây, lúc đó không nghĩ nhiều đến thế.” Quý Đông Đình nói với vẻ đắc ý.
***
Buổi tối, đến giờ đi ngủ, Khương Kỷ Hứa cứ ở lỳ trong nhà vệ sinh mãi không ra. Quý Đông Đình từ trên giường bước xuống, đi tới gõ cửa. Một lát sau, Khương Kỷ Hứa nói với giọng đau khổ: “Kingsley, hình như em tới ngày rồi.”
Chuyện này mà cũng “hình như” được?
“Thời kỳ” của Khương Kỷ Hứa không phải mấy ngày này, có lẽ thời tiết ở Nam Cực đã làm rối loạn chu kỳ của cô, đến sớm hơn một tuần.
Khương Kỷ Hứa buồn rầu. Quý Đông Đình ngoài cửa còn rầu rĩ hơn, nhưng anh vẫn thay quần áo và ra ngoài.
Không bao lâu sau, Quý Đông Đình đã trở về. Anh đưa cho Khương Kỷ Hứa một chiếc hộp. Khi nhìn thấy thứ đựng trong đó, Khương Kỷ Hứa đờ người: “Em không biết dùng cái này…”
Tampon*, cô chưa từng dùng qua bao giờ.
*Tampon là loại băng vệ sinh có hình giống chiếc que, nhỏ bằng đầu ngón tay.
“Lẽ nào còn bắt anh dạy em? Hai chúng ta rốt cuộc ai là con gái thế?” Quý Đông Đình đứng ngoài cửa nóng nảy.
“Không phải đâu…” Khương Kỷ Hứa sắp bật khóc tới nơi, vùi mặt vào trong lòng bàn tay: “Kingsley! Em cần cái loại dài dài rộng rộng, hai bên có cánh…”
Quý Đông Đình: “Angels?” (Thiên thần?)
Cái gì? Angels? Khương Kỷ Hứa suýt ho ra máu.
Quý Đông Đình đứng ngoài cửa có vẻ đã hiểu ra. Thật ra vừa rồi ở tiệm thuốc nếu anh nhìn thấy cái loại con gái Trung Quốc thường dùng thì anh đã mua lâu rồi. Nhưng ở cái thành phố nhỏ này hoàn toàn không có.
“Hứa Hứa! Em không thể dùng thử xem sao à?” Quý Đông Đình thương lượng.
Khương Kỷ Hứa bóc chiếc hộp, lấy một que ra xem thử, khó khăn lắc đầu, muốn khóc mà không còn nước mắt, nghẹn ngào: “Kingsley, em không làm được!”
“Chẳng phải luôn có tờ hướng dẫn sao?” Quý Đông Đình dịu giọng. Anh không biết Khương Kỷ Hứa có phải cố ý giở trò muốn anh phục vụ không. Cô ấy không biết dùng? Nói vậy có hơi quá không?
Hay đây là một kiểu ám thị của cô? Quý Đông Đình lắc đầu. Hứa Hứa của anh không phải loại con gái đó. Ở bên ngoài Quý Đông Đình cứ đi qua đi lại, một lúc sau mới dừng bước hỏi: “Có cần anh giúp không?”
Một giọng nói vô cùng khách sáo, dường như với anh việc này dễ như trở bàn tay.
Khương Kỷ Hứa sững sờ, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần!”
“Thôi được…” Quý Đông Đình hít sâu một hơi, xốc lại cổ áo, cố gắng để bản thân bình tĩnh một chút. Nói thật, lúc này anh vô cùng muốn vứt lại Khương Kỷ Hứa, bay thẳng về London.
Tại sao lại gặp phải chuyện vớ vẩn thế này chứ?!
***
Hai người trao đổi thêm năm phút nữa, rồi Quý Đông Đình lại ra ngoài. Lần này anh đã đi khoảng hơn bốn mươi phút. Khương Kỷ Hứa chờ đợi gần như sắp tuyệt vọng, nhưng cuối cùng vẫn đợi được chàng trở về.
Lần này cuối cùng Quý Đông Đình cũng mua được đồ dùng phụ nữ chính xác. Sau khi giải quyết sự việc một cách hoàn hảo, lúc Khương Kỷ Hứa từ nhà vệ sinh đi ra, hai hàng nước mắt đã nhòe nhoẹt, mấy giọt nước mắt lấp lánh còn đọng trên mi, chỉ chực rớt xuống.
“Em khóc gì chứ?” Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa. Cuối cùng anh vẫn xót xa, bước lên ôm lấy cô: “Em đúng là biết hành người. Tối nay nhất định đã trở thành buổi tối hoang đường nhất trong cả cuộc đời Quý Đông Đình này rồi. Em có biết mấy cái angels này anh phải mua với giá cắt cổ từ mấy du khách Trung Quốc của công ty du lịch không?”
Khương Kỷ Hứa nằm trong lòng Quý Đông Đình hết khóc lại cười. Nước mắt của con gái trước nay vẫn rất lạ lùng, lý do cảm động cũng rất kỳ lạ. Lúc này giọng nói cố làm ra vẻ thoải mái của Quý Đông Đình đã khiến cô cảm động tới tột cùng. Cô vùi đầu vào lòng anh, nói: “Kingsley, cảm ơn anh, và em yêu anh…”
Quý Đông Đình vỗ vỗ vào đầu cô, tâm trạng của cũng trở nên tốt đẹp hơn, cảm giác tất cả mọi việc đều rất xứng đáng. Khương Kỷ Hứa của anh đâu phải một cô gái dễ dàng thể hiện tình cảm.
Chuyến này về Quý Đông Đình không chỉ mang theo đồ dùng phụ nữ, mà còn mang về một hộp thuốc. Sau khi Khương Kỷ Hứa ôm bụng trèo lên giường, anh liền đi xuống nhà đun nước. Đây đều là những kỹ năng thông thường anh được học trước đây khi còn làm bác sỹ. Lương của ngành y không thấp, nhưng anh lại không thể có cuộc sống sung sướng như bây giờ…
Quý Đông Đình đi nhanh lên gác, thấy Khương Kỷ Hứa nằm co quắp trên giường không hề nhúc nhích, anh vừa tức giận vừa đau lòng. Sau khi dịu giọng gọi cô dậy, anh đưa cho cô hai viên thuốc và nói: “Em uống đi. Nó có thể làm giảm cơn đau bụng khi phụ nữ tới chu kỳ.”
Khương Kỷ Hứa chẳng cần nhìn, vội vàng uống ngay.
Quý Đông Đình cong khóe môi, đưa nước nóng cho cô: “Cũng tin tưởng anh thật!”
“Trước đây anh là bác sỹ mà.” Khương Kỷ Hứa ôm bụng dưới, nói: “Vả lại anh là bạn trai của em, đương nhiên phải tin anh.”
Khương Kỷ Hứa không ngờ rằng tối nay còn xảy ra một tình huống cẩu huyết kinh hồn bạt vía như vậy. Bây giờ chân tay cô mềm nhũn, cả người không còn chút sức lực nào, vừa mệt mỏi vừa yếu đuối, thế nên đến giọng nói vô cùng yếu ớt.
Mồm miệng của cô gái này lúc yếu đuối vô cùng ngọt ngào. Quý Đông Đình trèo lên giường. Người anh còn nóng hơn Khương Kỷ Hứa. Khương Kỷ Hứa lập tức hướng về phía ấm nóng, ôm chặt lấy anh.
Tiện thể Quý Đông Đình cũng ôm lấy cô, cả trái tim tan chảy thành nước.
Chiếc đèn vàng nhỏ trên đỉnh đầu cứ lặng lẽ sáng. Quý Đông Đình xoa xoa trán cô, tâm trạng bực dọc cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, sau đó anh tắt đèn chìm vào giấc ngủ.
Trong căn phòng tối đen như mực, Quý Đông Đình khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Sau khi quay về, anh sẽ giới thiệu cho em một bác sỹ phụ khoa.”
Khương Kỷ Hứa gối đầu lên khuỷu tay Quý Đông Đình, vừa díp mắt lại ngáp, vừa nói: “Chẳng phải anh là bác sỹ sao?”
“Em tưởng bác sỹ là toàn năng à?”
Khương Kỷ Hứa càng ôm Quý Đông Đình chặt hơn, cọ cọ đầu vào lòng anh, lẩm bẩm: “Trong lòng em anh chính là người toàn năng, cái gì cũng biết…”
Quá ngọt ngào! Cô đang làm nũng với anh sao? Quý Đông Đình hơi khó xử vuốt ve mái tóc Khương Kỷ Hứa. Chỉ một lúc sau, Khương Kỷ Hứa đã chìm vào giấc ngủ. Anh lại cúi xuống hôn lên trán cô, không đủ, lại hôn vào đôi môi nhỏ xinh: “Được rồi, anh là một người vạn năng.”
***
Khương Kỷ Hứa đã mơ một giấc mơ rất dài. Cô cảm thấy mình rơi vào một tấm lưới cực lớn. Cô thử vẫy vùng để thoát ra, nhưng đành bất lực. Cô nhìn thấy từng gương mặt sống động bên ngoài, họ nhảy nhót vui vẻ, nụ cười rạng rỡ, còn cô chẳng khác nào con thú bị giam hãm, chỉ có một nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Ban đầu, toàn là những hình ảnh hạnh phúc tươi sáng. Cô và bố mình cùng tới nhà họ Thẩm ăn Tết. Bác gái và hai người giúp việc ra ra vào vào chuẩn bị bữa cơm tất niên. Bố và bác trai ở trong phòng sách viết câu đối cùng bàn luận về thư pháp. Còn cô thì đọc sách trong phòng sách nhỏ của Thẩm Hoành. Một lát sau, Thẩm Hoành bước vào lén thơm một cái lên má cô: “Bà xã!”
Cô đỏ mặt đứng dậy: “Ai là bà xã của anh!”
Bữa cơm tất niên vui vẻ ấm cúng kết thúc. Cô và Thẩm Hoành biểu diễn một bản nhạc nhẹ nhàng tên là “Bài ca chúc tụng” trong phòng khách. Những ngón tay ngón dài tuyệt đẹp của Thẩm Hoành nhảy múa trên những phím dương cầm. Cô đứng bên cạnh anh kéo violon. Bản nhạc kết thúc, bác trai ngồi cách đó không xa vỗ tay: “Quả nhiên là cầm sắt hòa hợp, xứng lứa vừa đôi.”
…
Sau đó khung cảnh thay đổi, bối cảnh chuyển thành tòa án nghiêm trang. Hai gia đình đứng sóng đôi trên bục nguyên cáo và bị cáo. Lúc tòa tuyên bố quan hệ hợp tác giữa bố và bác trai hoàn toàn tan rã, cũng là lúc quan hệ tình cảm giữa cô và Thẩm Hoành tuyên bố kết thúc. Thế giới của cô bị lật tung.
Đó là một cuộc chiến. Bố và bác trai đối đầu trực diện, không khoan nhượng. Bác Thẩm triệu tập đại hội cổ đông bãi bỏ chức vụ của bố. Bố cô công khai lôi kéo các cổ đông nhỏ khác. Còn một phía vốn dĩ là thù địch với bác trai, lại bị bác lôi kéo lại.
Trên thương trường không có tình người, không có bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi.
Cuối cùng người bố thua trắng tay của cô chỉ biết ở nhà rượu chè, kéo cô nói: “Sở dĩ tao thua là vì tao không có một thằng con trai giỏi giang như Thẩm Hoành.”
Đúng thế! Cô chẳng giúp gì được cho bố. Cô chỉ biết khóc, chỉ biết hỏi tại sao. Cô thậm chí còn cầu xin bố đừng đối đầu với nhà họ Thẩm. Nhưng Thẩm Hoành thì khác, anh ta là con trai, anh ta vô cùng lý trí trợ giúp bố mình đánh thắng cuộc chiến thương trường này.
Sau đó một gia đình cùng nghề đã “vứt cho bố cô một cành ô-liu”*, hỏi bố cô có hứng thú bắt tay cùng giải quyết Thẩm Thị đã đổi tên đó không. Trên đời chẳng có lợi lộc nào tới một cách vô duyên vô cớ. Trong bữa cơm tối hôm đó, ông ta đã đưa ra yêu cầu được lấy cô làm vợ.
*Ý chỉ: Thể hiện thái độ và nguyện vọng tốt đẹp, mong được hợp tác cùng phát triển.
Một người đàn ông đã sắp hơn bốn mươi tuổi, vậy mà bố lại nói với cô: “Tiểu Hứa! Đàn ông lớn tuổi một chút sẽ biết thương vợ.”
Cô chạy ra ngoài, khóc lóc gọi điện cho Thẩm Hoành: “A Hoành! Anh có thể ra ngoài gặp em một chút không…”
Giọng nói đầy lý trí và lạnh lùng của Thẩm Hoành từ điện thoại vọng tới: “Tiểu Hứa! Bây giờ chúng ta không thích hợp để gặp nhau.”
“Bố em định gả em cho một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, anh cũng không định gặp em sao?”
Thẩm Hoành do dự một lúc rồi nói: “Thôi được. Em đang ở đâu, anh qua đó tìm em.”
Cô ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên đợi Thẩm Hoành, đợi tới nửa đêm cũng không thấy Thẩm Hoành tới. Sau đó cô có đợi được anh ta không cô cũng quên mất rồi, hình như không thì phải. Ngày hôm sau cô tỉnh giấc, vẫn còn nằm trên ghế, ngồi trước mặt cô là một người đàn ông lang thang.
Sau đó cô cứ thể bỏ đi khỏi thành phố A, tới thành phố S. Cô vào Bắc Hải Thịnh Đình. Lúc đó tiền lương thực tập của cô chỉ có một ngàn tám trăm tệ, trừ tiền thuê nhà đi thì chẳng còn lại là bao. Khi ấy bữa cơm ngon nhất mà cô được ăn cũng là do Lục Tự mời. Anh mời tất cả nhân viên trong bộ phận khách hàng. Cô là nhân viên thực tập mới tới. Lúc đó cô cũng chẳng biết cách trò chuyện với sếp, chỉ mải vùi đầu vào ăn, tận tới khi một đồng nghiệp ngồi cạnh đẩy cô một cái: “Đừng chỉ mải ăn! Mời tổng giám đốc Lục một ly đi.”
Quãng thời gian ấy, lần đầu tiên cô hoàn toàn thấu hiểu một nỗi khổ gọi là không có tiền. Nhưng cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy giá trị của đời người. Cô có thể không dựa vào bố, không dựa vào bạn trai vẫn có thể sống rất tốt…
***
Cô gái trong lòng anh đang mơ giấc mơ gì vậy? Cả nước mắt cũng rơi xuống rồi? Quý Đông Đình đưa tay ra lau những giọt nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt cô, chau mày. Anh nhớ lại lần trước trong phòng tổng thống ở Bắc Hải Thịnh Đình, người con gái này cũng vì ác mộng mà ấn nhầm chuông báo động.
Cô có một quá khứ không vui vẻ? Hay đang lo lắng e sợ một tương lai chưa biết rõ?
Nếu vì lý do sau, có phải vì anh làm chưa đủ tốt, mới khiến cô dè dặt, yếu đuối như vậy? Anh có phải nên đặt mình vào hoàn cảnh của cô để suy nghĩ cho cô, cho cô thêm một chút tự tin không?
Suy nghĩ của Quý Đông Đình chất chứa bao tình cảm. Cuối cùng anh cúi xuống, hôn lên mí mắt cô, dáng vẻ dịu dàng như một cánh hoa lê trắng rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, như búp sơn thù du nhú đầu cành dưới ánh nắng xuân ấm áp.
Đúng vào lúc này, một tiếng thì thầm trầm thấp phát ra từ miệng Khương Kỷ Hứa: “Thẩm Hoành…”
Thẩm Hoành? Quý Đông Đình lẩm bẩm từ vừa bật ra khỏi miệng Khương Kỷ Hứa, càng đọc càng thấy khó tin, đồng thời cũng cảm thấy có một luồng khí bốc lên mạnh mẽ trong lồng ngực, dường như sắp khiến anh nghẹt thở, tại sao lại như vậy?
Anh cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Nhưng vô cùng xin lỗi, luồng khí đó mạnh mẽ như nước tung hoành trong lồng ngực, cả người anh như sắp nổ tung.
Nhưng cô gái trong lòng anh thì sao? Vẫn ôm chặt lấy anh, dáng ngủ như không thể rời xa anh vậy. Sự thật là… cô coi anh là Thẩm Hoành? Nhưng trước khi thiếp đi, rõ ràng cô đã nói với “Em yêu anh”, còn cái gì mà “Trong lòng em anh là người toàn năng”, “Anh là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp”.
…
Những câu nói ngọt ngào trước kia vang lên bên tai Quý Đông Đình. Anh đẩy mạnh Khương Kỷ Hứa lên gối, cùng lúc đó trái tim anh cũng co thắt, có một cảm giác quặn đau rất lạ lẫm.
Một cảm giác thật chán nản.
Quý Đông Đình cảm thấy mình nhất định phải làm chuyện gì đó. Khi còn chưa biết giải quyết sự dằn vặt tình cảm này ra sao, anh đã thở hồng hộc dậy khỏi giường. Anh mặc quần áo vào, lạnh lùng nhìn cô gái vẫn đang nhíu mày say ngủ, rồi đi ra khỏi phòng ngủ không một chút lưu luyến.
Bây giờ ở Ushuaia là khoảng bốn giờ sáng, cả thành phố như vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Trời đã tảng sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy những tia nắng mai vàng óng, nhạt nhòa qua bầu trời màu xanh xám.
Một ngọn gió sáng tinh mơ từ cực Nam thành phố thổi tới, hình như còn xen lẫn mùi hương của phồn hoa. Quý Đông Đình theo làn gió mới quay đầu lại, nhìn xuống hành lý dưới chân mình, gió vù vù táp vào mặt anh, lạnh tới nỗi khiến anh hoàn toàn tỉnh táo, đến cả lòng tự tôn và niềm kiêu hãnh của bản thân cũng đồng thời thức giấc.
Tài xế taxi anh gọi tới đã đợi anh ở phía dưới thềm đá một lúc rồi, cuối cùng dùng một thứ tiếng Anh gượng gạo hỏi: “Anh ơi, có thể đi được chưa?”
Quý Đông Đình im lặng đeo kính lên, cầm lấy balô của mình bước xuống bậc thềm. Dọc đường đi tới sân bay, trả tiền, xuống xe, lấy hành lý, sau đó mua một vé máy bay từ Argentina về London. Lúc nhận được vé, trong lòng anh cảm thấy có chút thoải mái.
Ha ha, cô ấy bây giờ nhất định là sốt ruột phát điên rồi! Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, kiểm tra tin nhắn và nhật ký cuộc gọi, sau đó cất vào điềm nhiên như không.
***
Khương Kỷ Hứa ngủ một mạch tới bảy giờ, mới phát hiện thứ mình đang ôm trong lòng không phải Quý Đông Đình mà là một chiếc gối bông. Cô dậy khỏi giường, gọi hai tiếng “Kingsley” và một tiếng “Quý Đông Đình”. Cả căn nhà im phăng phắc, làm gì có Kingsley nào. Cô nhíu mày, nhất thời không để ý tới hành lý. Vì hôm qua cô và Quý Đông Đình đã bàn bạc sẽ đi chuyến bay tối nay, thế nên hoàn toàn không ngờ Quý Đông Đình lại đi trước.
Cô dậy đánh răng rửa mặt, mặc quần áo, gấp lại chăn màn như ban đầu… Cuối cùng sau khi xong xuôi mọi thứ, cô mới quay lại mở cửa sổ, để ánh nắng rực rỡ tràn vào phòng. Quý Đông Đình đâu nhỉ?
Khương Kỷ Hứa xuống nhà gọi to tên anh: “Kingsley!”
Vẫn không có ai đáp lại. Khương Kỷ Hứa cảm thấy kỳ lạ trong lòng, thật sự không thể nghĩ ra Quý Đông Đình đã đi đâu. Lẽ nào đi tập thể dục buổi sáng? Khương Kỷ Hứa chạy ra vườn ngó xem. Con đường nhỏ yên tĩnh thi thoảng lại có người đi qua, nhưng không thấy Quý Đông Đình.
Khương Kỷ Hứa vào bếp làm bữa sáng. Các nguyên liệu của bữa sáng đều mua từ hôm qua. Thức ăn có hạn, nhưng chỉ một bữa sáng nhỏ vẫn không thể làm khó được cô. Đầu tiên là chiên trứng, sau đó nướng bánh mỳ lát. Vì Quý Đông Đình thích ăn salat hoa quả, cô đã cắt những hoa quả còn lại của hôm qua thành từng miếng nhỏ, rồi cho vào chiếc bát thủy tinh trong suốt.
Xong xuôi mọi việc, cô chạy lên gác, lấy điện thoại gọi cho Quý Đông Đình.
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã kết nối. Từ trong truyền tới từng nhịp thở đều đặn, quen thuộc của người đàn ông. Anh đi tập thể dục buổi sáng thật ư? Khương Kỷ Hứa suy đoán một chút, sau đó dùng ngữ điệu vui vẻ xen chút ấm ức hỏi anh: “Kingsley, anh đi đâu đấy?”
***
Quý Đông Đình đã ngồi ở sảnh đợi bay rồi, trên mắt đeo một cặp kính đen, bình thản nhìn về phía trước. Lúc nhận được điện thoại của Khương Kỷ Hứa, anh hít sâu mấy hơi, dùng giọng nói điềm tĩnh nhưng có chút oán trách sâu sắc nói: “Em nói xem?”
Khương Kỷ Hứa nhất thời không chú ý, cũng không nhận ra sự oán giận trong giọng điệu của Quý Đông Đình, cô vui vẻ nói: “Được rồi, bất luận anh đang ở đâu cũng mau về đi. Em đã làm xong bữa sáng rồi, còn làm món salat, anh thích ăn nhất, sữa thì đợi anh về sẽ hâm lại…”
Còn hâm sữa cái gì chứ! Quý Đông Đình đang định nói, trước mắt lại hiện lên một cảnh tượng. Tiểu quản gia đáng thương nằm bò trên bàn ăn khóc lóc đau khổ. Anh định nói mình sẽ quay về ngay đây, bên tai lại vang lên cái tên chói tai đó: “Thẩm Hoành…”
Trong khoảnh khắc, tâm trạng của Quý Đông Đình thay đổi nhanh chóng, trăm ngàn cảm xúc trỗi dậy. Có chua xót, có đau khổ, có ngọt ngào, có cả tiếc nuối, xen lẫn một chút hối hận vì sự bồng bột của mình. Anh nghĩ, những lời thì thầm trong mơ có thể nói lên điều gì? Trong tâm lý học nói, những ký ức đau thương sẽ khắc sâu hơn những kỷ niệm hạnh phúc một chút.
Có lẽ mấy ngày nay Khương Kỷ Hứa thật sự quá mệt mỏi, thế nên đã mơ thấy cả “ác mộng”?
Bỏ đi, nể tình cô ấy còn có lòng làm bữa sáng, quay về thôi. Nếu không cô ấy mà không tìm thấy mình nhất định sẽ khóc nhè… Quý Đông Đình tháo kính râm xuống, cầm điện thoại lên nói: “Đợi anh nửa tiếng nữa, anh sẽ quay về.”
Quý Đông Đình xách vali, lên một chiếc taxi đỗ bên ngoài sân bay. Kết quả, người tài xế vẫn là ông chú người Tây Ban Nha sáng nay đã đưa anh tới sân bay. Ông ấy hỏi anh một cách vui vẻ: “Có phải cậu quên thứ gì rồi không?”
Quý Đông Đình nói đùa một câu: “Đúng vậy! Tôi quên mất bạn gái mình rồi.”
Bác tài lộ ra vẻ mặt khó tin, cảm khái nói: “Trời đất ơi! Cậu đúng là người chóng quên!”
Đoán chừng ông bác người Tây Ban Nha cũng nhận ra bạn gái là một “thứ đồ” quan trọng đến mức nào. Trên đường quay về, xe cũng chạy rất nhanh, chưa tới nửa giờ đồng hồ xe đã về tới khu nhà, đỗ dưới bậc thềm đá của sân nhà.
Quý Đông Đình trả tiền xe.
Bác tài nói: “Cầu Chúa phù hộ! Hy vọng bạn gái cậu không biết là suýt nữa cậu đã “đánh rơi” mất cô ấy.”
“Cảm ơn lời nguyện cầu của bác.” Quý Đông Đình xách hành lý, lạnh lùng bước xuống xe. Anh bước từng bậc một lên thềm đá, trong lòng cũng thầm khẩn cầu, mong là Khương Kỷ Hứa đừng phát hiện ra.
Quý Đông Đình đứng trong sân nhìn ngó một lúc, thấy Khương Kỷ Hứa không ở bên ngoài, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Anh đặt hành lý trước cửa nhà của chó, sau đó bước tới cửa lớn và nhấn chuông. Mới ấn hai cái, trong nhà đã vọng tới tiếng bước chân vội vàng. Lúc sau, một tiếng “két” vang lên, cánh cửa mở ra.
Quý Đông Đình ngước lên, còn chưa kịp nhìn kỹ Khương Kỷ Hứa, anh đã bị cô ôm chặt. Người con gái trong lòng anh ấm ức tựa như một chú mèo con bị bỏ rơi tìm lại được chủ. Quý Đông Đình nhất thời sững sờ đứng ngoài cửa, sau đó anh đưa tay ra vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Sao vậy?”
“Em tưởng anh bỏ em lại mà đi…” Khương Kỷ Hứa khẽ nói.
“Nếu anh bỏ lại em thật, thì cũng đãng trí quá rồi.” Quý Đông Đình tự trào đáp.
Khương Kỷ Hứa buông Quý Đông Đình ra: “Được rồi! Chúng ta vào nhà ăn sáng thôi. Còn nữa, mau nói cho em biết, anh đã đi đâu?”
“Có một người bạn đột nhiên gọi điện thoại cho anh… Thế nên…” Quý Đông Đình tìm đại một lý do. Anh không định nói sự thật với Khương Kỷ Hứa. Đây là lần đầu tiên anh nói dối người khác, ít nhiều cũng có chút thiếu tự nhiên.
Khương Kỷ Hứa chỉ “à” một tiếng. Cô chạy vào nhà bếp, hâm nóng lại sữa rồi mang ra. Một cốc cho mình, một cốc cho Quý Đông Đình, sau đó bưng salat hoa quả tới trước mặt Quý Đông Đình.
“Đặc biệt làm cho anh sao?” Quý Đông Đình hỏi với giọng khản đặc.
Khương Kỷ Hứa không muốn thừa nhận: “Em thấy còn thừa hoa quả thì làm thôi, để lại lãng phí quá.”
Trong lòng Quý Đông Đình cảm thấy áy náy vô cùng. Anh cúi thấp đầu, tao nhã nếm thử một miếng, sau đó dành tặng Khương Kỷ Hứa lời khen lớn nhất: “Đây là món salat hoa quả ngon nhất anh từng nhất.”
“Khoác lác!” Gương mặt Khương Kỷ Hứa ửng hồng.
Trái tim Quý Đông Đình đập thịch một cái. Một tiếng “khoác lác” rơi vào trong lòng anh, cả con tim anh cũng run rẩy theo.
Thì ra cảm giác hổ thẹn với một người con gái là như vậy.
Buổi trưa, Quý Đông Đình cùng Khương Kỷ Hứa ngủ một giấc. Đợi cô say giấc rồi, anh lại âm thầm bò dậy mang hành lý ở bên ngoài vào trong nhà, rồi lại lặng lẽ quay về giường, ôm người con gái đang say giấc vào lòng.
Anh khẽ chạm nhẹ vào gương mặt cô, Khương Kỷ Hứa tỉnh giấc. Anh nhìn cô gái mắt vẫn còn đang lim dim, hỏi: “Hứa Hứa! Hôm qua em mơ thấy chuyện gì à? Sao cứ nói mê mãi vậy…”
Khương Kỷ Hứa nửa tỉnh nửa mê, nhưng cũng không giấu giếm mà nói thẳng: “Em mơ thấy một số chuyện trước kia.”
“Về bạn trai cũ?” Quý Đông Đình tiếp tục vòng vo.
Khương Kỷ Hứa vội mở to mắt: “Anh bước vào giấc mơ của em sao?”
Quả nhiên! Quý Đông Đình vuốt ve mái tóc của Khương Kỷ Hứa: “Cái đồ thật thà này! Vậy em nói xem em mơ gì về tay đó?”
Khương Kỷ Hứa chớp mắt: “Mơ đã cãi nhau với anh ta một trận.”
Quý Đông Đình thở phào: “Cãi thua phải không?”
Khương Kỷ Hứa hoài nghi nhìn Quý Đông Đình: “Anh đọc được suy nghĩ của người khác à?”
“Tối qua anh đã thấy em khóc…” Quý Đông Đình nhẹ nhàng nói.
Khương Kỷ Hứa bỗng im lặng, không nói tiếp nữa.
“Thế này đi. Chúng ta chơi trò chơi nói thật. Em nói về một người bạn trai cũ, anh kể về một cô bạn gái cũ.” Ngữ điệu Quý Đông Đình vô cùng tự nhiên: “Được rồi! Bây giờ chúng ta cùng chuẩn bị trong vòng ba phút để sắp xếp lại. Ưu tiên phụ nữ, bắt đầu từ em!”
Khương Kỷ Hứa nhìn Quý Đông Đình, ánh mắt kỳ lạ: “Anh từng có bao nhiêu mối tình?”
Quý Đông Đình hoàn toàn không cảm thấy có quá khứ là chuyện gì to tát, nhưng cứ mãi khắc ghi quá khứ đó trong lòng mới là chuyện đáng bàn. Anh nhẩm tính số bạn gái trước của mình rồi nói: “Không nhiều! Tính toàn bộ những người đã từng hẹn hò, chỉ có năm người.”
Khương Kỷ Hứa thò tay ra, cong cong năm ngón tay: “Nhưng mà em chỉ có một, em có thể tạm tính cả anh không?”
\Quý Đông Đình: “Tầm bậy!”
Bạn trai cũ của Khương Kỷ Hứa chỉ có mình Thẩm Hoành. Cô kể lại ngắn gọn chuyện giữa cô và Thẩm Hoành.
“Đúng là một chuyện tình quá mỏng manh.” Quý Đông Đình bình luận. “Nếu là anh hoàn toàn có thể biến chiến tranh thành hòa bình.”
Khương Kỷ Hứa cười.
Lấy một đổi năm, Quý Đông Đình cũng kể về các cô bạn gái “tiền nhiệm” của mình. Từ cô đầu tiên khi còn học đại học đến người gần đây nhất là Bạch Mạn Văn. Cuối cùng anh ôm Khương Kỷ Hứa, nói: “Em là người thứ sáu, Trung Quốc có một câu nói là “lục lục đại thuận”*, chuyện của chúng ta sẽ luôn thuận lợi, suôn sẻ.”
*“Lục” – Số sáu đồng âm với “lưu” trong trôi chảy.
Khương Kỷ Hứa khẽ bật cười. Cô cũng học Quý Đông Đình, nói một câu ngọt ngào: “Anh là người bạn trai thứ hai của em, thế nên anh sẽ là người “độc nhất vô nhị” của em.”
Quý Đông Đình ngẩn người trong giây lát, sau đó hôn lên bờ môi Khương Kỷ Hứa. Lần đầu tiên anh thấy thì ra con số hai này cũng có thể dễ nghe đến thế.
Người bạn gái đầu tiên của Quý Đông Đình là một nữ tiến sỹ y học, tên là Margaret, lớn hơn anh ba tuổi. Lúc đó anh tán dương kỹ thuật mổ nhanh nhẹn dứt khoát của cô ta, sau đó anh không thích cô ấy nữa cũng vì cô ấy làm y khoa. Cô gái ấy vô cùng đam mê việc nghiên cứu thi thể. Có lần anh ngửi thấy mùi của xác chết trên người cô, không thể chịu nổi nên đã đề nghị chia tay.
Sau đó những cô gái anh từng hẹn hò lần lượt là người đẹp nổi tiếng, nhà khoa học nữ, diễn viên múa xinh đẹp. Người cuối cùng từng hẹn hò là Bạch Mạn Văn, một sinh viên du học, một cô gái xinh đẹp thuộc tầng lớp tiểu tư sản.
Nhưng cũng chẳng đẹp bằng “tiểu quản gia” của anh.
Ánh nắng giữa trưa tràn vào phòng, gió nhẹ thổi bay tấm vải trắng treo trên cửa sổ, dường như sắp thổi vào tận giường. Quý Đông Đình hé mở áo ngủ của Khương Kỷ Hứa, nửa đầu đã chui vào trong rồi.
Khương Kỷ Hứa cứ nhìn chòng chọc lên trần nhà, cảm nhận đầu lưỡi của Quý Đông Đình đang đi lang thang khắp ngực cô trong nhạy cảm và giày vò. Cô say đắm rồi, chỉ cảm thấy không khí trở nên nóng nực, cỏ dại trong lòng bỗng chốc nở hoa.
/568
|