“Đầu tiên, việc bị sát hại là chắc chắn.” Lục Bắc Thần đợi cho nhân viên phục vụ dọn hết bát đĩa, bưng trà lên rồi mới quay về chuyện chính. “Tối qua, sau khi ghép xong xương đầu cùng với xương cổ bị mất tích của nạn nhân, tôi càng khẳng định suy đoán lúc trước.”
Xương cổ của Tiêu Tuyết tổng cộng bị mất sáu miếng, chỉ còn lại một miếng không bay theo chiếc đầu.
“Thứ hai, thông qua phán đoán đối với những dấu vết trên hài cốt, một kết luận tiếp theo có thể khẳng định đó là nạn nhân không phải bị người ta siết cổ cho tới chết mà đã tử vong trước khi bị hung thủ treo lên cây.”
La Trì bàng hoàng.
“Thắt cổ tự vẫn, bị người khác siết cổ và bị siết cổ sau khi đã tử vong sẽ có những điểm khác biệt. Trong đó, thắt cổ tự vẫn và bị siết cổ là dễ phân biệt nhất, từ rãnh hằn ở phần cổ cho tới vết thương thể hiện qua cơ thể rồi tới cách thắt dây thừng đều có thể dễ dàng phán đoán ra là thắt cổ tự vẫn hay bị siết cổ. Trước đây sở dĩ pháp y phán đoán nạn nhân tự sát chủ yếu là vì hiện trường không có dấu vết giằng co, nạn nhân không có vết thương bên ngoài, dây đàn treo trên cây không có dấu tích trượt đi. Nhưng họ quên mất rằng, nếu như thắt cổ sau khi đã tử vong thì hung thủ đương nhiên phải ngụy tạo thành hiện trường một vụ tự sát, vì nạn nhân đã chết rồi, không còn khả năng phản kháng, thế nên ngụy tạo thành thắt cổ tự vẫn trong một điều kiện nhất định vẫn có thể lừa gạt mà thoát tội. Điều kiện nhất định mà tôi nói tới ở đây chính là môi trường tốt để thi thể mục nát. Hung thủ rất thành công trong việc tìm được mảnh đất quý báu này, đây cũng là nguyên nhân thi thể bị di chuyển.”
Sắc mặt La Trì trở nên nặng nề. Anh ấy châm một điếu thuốc, chẳng mấy chốc nhân viên nhà hàng đã đi tới nhắc nhở, anh ấy bèn dập đi.
“Hung thủ chơi trò chơi thời gian và thị giác với cảnh sát, thi thể của nạn nhân thối rữa ở nhiệt độ cao, sau khi tìm được xương đầu cũng đã nát vụn, không còn tổ chức mô cơ, tổ chức đại não và tổ chức nhãn cầu, tất cả những điều này đều gây ra khó khăn cho việc giám định pháp y, không thể dựa vào gương mặt để phán đoán xem nạn nhân có bị bầm tím, sưng tấy hay không, không thể dựa vào kết mạc của mắt để phán đoán có xuất huyết hay không, không thể tìm được niêm mạc động mạch cổ để xem liệu có rạn nứt hay không, đến cả nội tạng cũng không đầy đủ, cũng khó trách bọn họ dè dặt thận trọng. Thật ra, nếu không có tổ chức mô cơ mà chỉ có vụn xương đầu nhất định cũng sẽ cung cấp được manh mối, nạn nhân tự nhiên sẽ nói với mọi người mình chết như thế nào.” Lục Bắc Thần uống một ngụm trà rồi từ tốn nói: “Lũ khỉ làm nát xương đầu và xương cổ của tử thi nhưng sau khi nối ghép không khó phát hiện ra, vết đứt chỉ do hành động bạo lực và vật cứng mà thành, không phải do dây thừng, hơn nữa sừng lớn xương móng* và xương sụn giáp trạng* cũng không thấy dấu hiệu đẩy đè, vết đứt của xương cổ cũng phải dấu vết gãy xương, trường hợp thắt cổ điển hình thì 60% nạn nhân đều xảy ra việc gãy xương móng nhưng nạn nhân thì không.”
*Xương móng (tiếng Latin là os hyoideum) là một xương hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp. Ở tư thế nghỉ, xương móng nhằm tại mức nền xương hàm dưới ở phía trước và đốt sống cổ thứ ba ở phía sau. Gồm 3 phần: Thân (body), Sừng bé (lesser cornu), Sừng lớn (greater cornu)
*Tuyến giáp trạng là một tuyến nội tiết quan trọng, và lớn nhất trong cơ thể. Tuyến này nằm phía trước cổ, lượng khoảng 10-20 gram, hình dạng như con bướm, ngang hàng với các đốt xương sống C5 – T1, phía trước có lớp da và cơ thịt, phía sau giáp khí quản.
“Vậy, Tiêu Tuyết có khả năng đã chết như thế nào?” Hỏi xong câu này, La Trì lại cảm thấy mình vừa hỏi thừa. Anh ấy tưởng Lục Bắc Thần sẽ thẳng thừng buông một câu: Đó là việc của cảnh sát các cậu.
Ai ngờ, Lục Bắc Thần trầm tư một lúc sau đó trịnh trọng đưa ra phán đoán: “Bước đầu tôi nghi ngờ, nạn nhân tử vong do bị người ta đầu độc trong tình trạng vô thức.”
Ánh mắt La Trì chợt thảng thốt.
Lượng thông tin của câu này rất lớn. Thứ nhất là ‘vô thức’, thứ hai là ‘bị đầu độc’.
“Vì sao lại phán đoán như vậy?”
“Rất đơn giản, nạn nhân bị cho là tự sát chính vì trên người cô ấy không có vết thương hay vết cào cấu do giãy giụa. Trước đây chúng ta đã loại trừ khả năng tự sát, thế nên không có vết thương ngoài da trong trường hợp bị sát hại có nghĩa là trước khi chết nạn nhân không còn tri giác. Còn về việc bị đầu độc thì lại càng đơn giản hơn. Trên hài cốt, tôi không tìm ra vết thương chí mạng có thể khiến nạn nhân tử vong, thế nên khả năng lớn dẫn đến việc nạn nhân mất mạng chính là thuốc độc.”
“Nhưng tôi nhớ trên báo cáo nói, trên số lượng niêm mạc ít ỏi còn lại trong dạ dày không tìm thấy thứ gì đáng nghi còn sót lại.” La Trì rơi vào vấn đề hóc búa.
Lục Bắc Thần nghịch cốc trà, thực chất là đang suy tư.
“Nếu là chất độc nhưng không vào đến dạ dày vậy thì có thể trong tình trạng nào?”
Lục Bắc Thần đặt cốc trà xuống: “Hít vào hoặc được tiêm vào cơ thể.”
La Trì vỗ vào đầu một cái: “Phải rồi, đây là khả năng lớn nhất!”
“Bước đầu tôi nghi ngờ là khả năng thứ hai.”
“Vì sao không phải là hít vào?”
“Từ vết cắt tổ chức niêm mạc khí quản còn sót lại không thấy điều gì khác thường, gần xương hàm không tìm ra dấu tích của chất độc.”
“Nếu như là tiêm vào cơ thể thì càng khó tìm, vì nó chỉ thể hiện ra ngoài da nhưng thi thể của nạn nhân lại thối nát ở nhiệt độ cao…”
“Tối nay tôi sẽ kiểm tra lại thi thể một lần nữa, tôi tin lần trước chắc chắn đã bỏ sót điều gì đó.” Thái độ của Lục Bắc Thần rất kiên định.
La Trì gật đầu: “Ít nhất bây giờ cũng đã có phương hướng, tôi sẽ lần theo điểm này để tiếp tục điều tra.”
Lục Bắc Thần rót thêm trà cho anh ấy: “Những loại thuốc mà lúc còn sống nạn nhân bị dị ứng cũng phải lần lượt điều tra.”
“Được.”
Di động vang lên, là của La Trì.
Anh ấy nhận máy, chẳng biết đối phương đã nói điều gì mà trông La Trì có vẻ mơ hồ, qua một lúc rất lâu mới nói: “Đúng, tôi chính là La Trì, nhưng tôi đâu có đặt hàng… À, vậy được, tôi biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, La Trì vò đầu lẩm bẩm: “Quái lạ, có người lấy danh nghĩa của tôi mua cho cục cảnh sát một trăm cây thuốc.”
“Ừm.”
La Trì hoài nghi: “Cậu biết ư?”
“Phí lời, địa chỉ của cậu là tôi đưa mà.” Lục Bắc Thần khẽ cười: “Đem chia cho các anh em nhé.”
Mắt La Trì sáng lên: “Giáo sư Lục quả là hành xử khác người. Một trăm cây thuốc, lại còn lấy danh nghĩa của tôi? Tôi biết rồi, nhất định là cậu cảm thấy chúng ta đã cùng đồng cam cộng khổ nên khao tôi phải không?”
“Đồng cam cộng khổ?” Lục Bắc Thần cố tình trêu chọc: “Thưa cảnh sát La, tôi vô cùng khâm phục tinh thần lạc quan yêu đời của cậu. Sau khi cậu đã tiêu tốn của tôi không biết bao nhiêu sợi tóc bạc, cậu cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể hợp tác ăn ý?”
“Thế… ý cậu là gì?”
“Không liên quan tới tôi. Cậu muốn cảm ơn thì tới cảm ơn Cố Sơ ấy.” Lục Bắc Thần thản nhiên nói.”
“Cố Sơ?” La Trì nghĩ rất lâu rồi bất ngờ trợn tròn hai mắt: “À tôi hiểu rồi. Cậu hờ hững với Lâm Gia Duyệt, té ra là đã ưng ý em gái đó, cậu…”
“Ở đất Quỳnh Châu này, tiền lương của một dược sỹ là khoảng bao nhiêu?” Lục Bắc Thần ngắt lời anh ấy.
La Trì nhìn anh nở nụ cười đầy ‘sâu sắc’: “Cậu muốn tìm hiểu tình hình kinh tế của cô bé ấy?” Sau đó lại vô cùng hóng hớt: “Nói cho tôi nghe đi, về sau hai người liên lạc kiểu gì?”
Lục Bắc Thần chẳng hơi đâu nhiều lời với anh ấy: “Tôi biết lúc điều tra về Cố Tư, cậu từng tìm hiểu những chuyện này.”
La Trì phì cười: “Lẽ nào cậu thật sự có ý đồ với cô gái ấy? Tôi nói cho cậu biết đừng thấy cô nhóc ấy nhỏ tuổi, lai lịch ngày trước lợi hại lắm. Là con gái của ông trùm ngành dược Cố Trạch Phong. À, cậu ở nước ngoài chắc là không rõ lắm, đó là tập đoàn dược phẩm nổi tiếng trong nước. Nhưng bây giờ thôi rồi, sau khi nhà họ Cố phá sản thì chỉ còn lại hai chị em sống nương tựa vào nhau. Có lẽ cũng đã quá lâu rồi, danh tiếng của nhà họ Cố cũng dần dần nhạt nhòa với mọi người. Cậu không biết đâu, bây giờ muốn tìm hiểu về tin tức của nhà họ khó lắm. Cũng phải, xã hội thông tin mà, chỉ mấy năm là đã có biết bao nhiêu doanh nghiệp vinh bại thịnh suy rồi.” Nói tới đây sắc mặt anh ấy trở nên nghiêm túc: “Tôi cảnh cáo cậu, nhà họ Cố đó có lẽ còn cả đống chuyện nát bét, tốt nhất cậu tránh xa họ ra một chút. Mấy gia đình quý tộc giàu có giờ đến nông nỗi này, chẳng biết ngày nào lại gặp phải phiền phức.”
Lục Bắc Thần làm mặt lạnh, gõ lên bàn nói: “Nói vào trọng điểm!”
La Trì đành thỏa hiệp: “Tôi có phải người điều tra nhân khẩu đâu, cùng lắm là dựa theo tình tiết vụ án mà tìm hiểu qua loa về tình hình của họ mà thôi…” Thấy Lục Bắc Thần bực bội nhíu mày, anh ấy lập tức đổi giọng: “Tiền lương theo thâm niên của những công việc có chức danh thì chắc chắn là cao rồi, m cộng vào cũng được năm sáu ngàn. Theo điều tra, trước mắt Cố Sơ vẫn chưa được vào biên chế. Bệnh viện mà cô ấy làm việc là trọng điểm trong các bệnh viện trọng điểm, muốn vào biên chế hình như vừa cần thâm niên lại vừa cần đánh giá chức danh gì đó, rắc rối lắm. Tiền lương bây giờ chắc cũng chỉ khoảng ba ngàn.”
Lục Bắc Thần như suy tư điều gì.
“Cậu lạ lắm, quan tâm tình hình của cô ấy đến vậy ư? Lẽ nào cô ấy nhờ vả cậu giúp đỡ gì đó trong công việc?” La Trì nhắc nhở: “Bây giờ nhất cử nhất động của cậu đều bị theo dõi. Người hận cậu không ít, người muốn chém cậu lại càng nhiều hơn, tuyệt đối đừng có thò tay ra quá dài, cậu…”
“Cậu thanh toán đi.” Lục Bắc Thần không đợi anh ấy nói hết đã ngắt lời, đứng dậy bỏ đi.
“Ấy, sao nói đi là đi ngay vậy?” La Trì cũng đứng dậy, nhận lấy hóa đơn người phục vụ đưa, bỗng chốc gào khóc: “Shit! Sao lại đắt thế này? Này, pháp y Lục vĩ đại, cứu viện… tôi không có đủ tiền đâu.”
***
Khi Hứa Đồng đến sân bay quốc tế Bắc Kinh là đúng giữa trưa. Giờ này có rất nhiều chuyến bay hạ cánh, người tới đón cũng rất đông, bầu không khí trở nên ngột ngạt, không còn trong lành như Quỳnh Châu. Đã tới tháng này rồi, nhiệt độ Bắc Kinh sẽ cao hơn Quỳnh Châu.
Kéo va li ra khỏi cửa, có một khoảnh khắc Hứa Đồng chợt mơ màng. Trước đây, cô tới sân bay phần nhiều là với thân phận trợ lý đưa đón Niên Bách Ngạn. Mọi việc cô làm ở Bắc Kinh dường như đều có lịch trình, có mục đích. Nhưng bây giờ, đứng giữa đại sảnh sân bay người qua người lại này, cô bỗng dưng không biết mình phải đi đâu về đâu.
Nhưng chẳng mấy chốc, có người gọi tên cô. Hứa Đồng dừng bước, nhìn theo hướng có tiếng gọi. Trong đám đông tới đón người thân, Thịnh Thiên Vỹ ôm một bó hoa đứng đó, thấy cô nhìn lại bèn mỉm cười giơ tay vẫy cô. Hứa Đồng ngây người giây lát, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một sự ấm áp. Cảm giác này rất kì lạ, giống như cô đang đứng ở một thành phố mà nhà nhà đều đã lên đèn nhưng không có ai đợi cô trở về, bỗng nhiên có một ngọn đèn sáng lên như đang đợi cô vậy.
Thịnh Thiên Vỹ chủ động đi tới đón lấy tay kéo va li của cô, nhét bó hoa to vào lòng cô: “Em đi đường mệt rồi phải không?”
Hứa Đồng sao dám để anh kéo va li? Cô định giật lại nhưng bị Thịnh Thiên Vỹ ngăn cản, không còn cách nào khác cô đành ôm bó hoa đi bên cạnh anh, khẽ nói: “Vẫn ổn.”
Thịnh Thiên Vỹ đã sắp xếp tài xế đợi ở bãi đỗ xe từ lâu, thấy Hứa Đồng vừa ra, chiếc xe cũng dừng lại. Hứa Đồng đã quen ngồi ở ghế lái phụ, Thịnh Thiên Vỹ bèn nói: “Tiểu Hứa, em với tôi ngồi ở đằng sau.”
Trái tim Hứa Đồng dập hơi dồn dập nhưng vẫn phải bấm bụng cùng Thịnh Thiên Vỹ ngồi ở ghế sau. Trong xe có mùi hương trên người anh, nam tính và cứng rắn, khác với mùi gỗ mộc nhạt nhòa của Niên Bách Ngạn, mùi hương mà Thịnh Thiên Vỹ mang tới cho người ta phần nhiều mang theo tính xâm chiếm, giống như vẻ bề ngoài của anh. Thật ra Hứa Đồng rất sợ gần gũi với anh như vậy, tuy rằng anh đích thực đã giúp cô không ít việc.
Thấy cô hơi gò bó, Thịnh Thiên Vỹ cười lớn: “Điều hòa bật hơi lớn ư? Em lạnh à?”
“Không phải.” Hứa Đồng lập tức trả lời.
Nhưng Thịnh Thiên Vỹ vẫn bảo tài xế cho nhỏ điều hòa xuống một chút rồi hỏi cô: “Gia đình sao rồi?”
Trước đây vì chuyện của Cố Tư, Thịnh Thiên Vỹ không nói câu nào đã lập tức bay tới Quỳnh Châu, Hứa Đồng vì chuyện này mà vô cùng cảm kích. Sau này vì phải tham gia một buổi họp nên anh đành bay về Bắc Kinh trước. Hứa Đồng vốn dĩ định mấy hôm sau cũng bay về Bắc Kinh giải quyết một số chuyện nhưng lại bị chuyện của mẹ làm lỡ dở. Khi Thịnh Thiên Vỹ gọi điện tới hỏi, cô đành nói nhà có chút việc nên hoãn lại mấy ngày, tình hình cụ thể vẫn chưa nói rõ ràng.
Hứa Đồng đáp lại rằng mọi việc đều ổn. Thịnh Thiên Vỹ nghiêng đầu nhìn cô, khiến cô hơi mất tự nhiên.
“Có chuyện gì khó khăn thì phải nói với tôi.”
“Giải quyết xong hết rồi, cảm ơn tổng giám đốc Thịnh.” Hứa Đồng lịch sự trả lời.
Thịnh Thiên Vỹ nghe xong bèn cười, không nói gì nữa. Hứa Đồng sợ anh hiểu lầm, lại lập tức giải thích: “Tổng giám đốc Thịnh! Tôi thật lòng cảm ơn anh mà.”
“Em cảm ơn tôi từ trong điện thoại cho tới lúc gặp mặt, em nói không thấy mệt nhưng tôi nghe cũng thấy mệt rồi.”
Hứa Đồng hít sâu một hơi, khẽ đáp: “Xin lỗi anh.”
Thịnh Thiên Vỹ sững người rồi lại tiếp tục phá lên cười. Hứa Đồng không hiểu được những biến hóa trong tâm trạng của anh, lại càng không dám nói nhiều. Đợi cười đủ, anh mới tiếp tục nói: “Bây giờ em đã tự do rồi, sao? Khi nào thì quyết định xem xét tới tôi?”
“Hả?” Hứa Đồng giật mình.
Thấy cô như chim sợ cành cong, Thịnh Thiên Vỹ lại cười: “Ở trước mặt tôi, Niên Bách Ngạn không ít lần khen ngợi em, nói em điềm đạm, bình tĩnh, chuyện gì cũng giải quyết dễ như trở bàn tay, bây giờ xem ra đâu có giống.”
Hứa Đồng nghe thấy ba chữ ‘Niên Bách Ngạn’, trái tim chợt thắt lại, khẽ nói: “Là tổng giám đốc Niên nâng đỡ đó thôi.”
“Được rồi, em cũng đừng căng thẳng như vậy, tôi phát hiện sao cứ lúc em ở riêng với tôi em lại căng thẳng vậy? Tôi ăn thịt em được sao?”
Hứa Đồng miễn cưỡng gượng cười nhưng trong lòng thầm nghĩ: Anh cứ động một tý lại phát ngôn mấy câu giật mình như vậy, ai không căng thẳng được chứ? Đương nhiên cô không thể nói câu này ra nhưng Thịnh Thiên Vỹ tựa hồ như có một đôi mắt mang tia X, nhìn cô chằm chằm rồi chậm rãi thốt lên một câu: “Ý của tôi vừa nãy là bây giờ em chưa ký hợp đồng với công ty nào khác, khi nào suy nghĩ tới việc tới công ty tôi làm việc? Tôi hy vọng em có thể đến làm trợ lý cho tôi.”
Lời mời này thật ra Thịnh Thiên Vỹ đã nói không chỉ một lần, Hứa Đồng cũng đi từ sự từ chối ban đầu cho tới sự do dự hiện tại. Dù gì cô cũng phải đi làm, mà Thịnh Thiên Vỹ quả thực là một kỳ tài kinh doanh có thể sánh ngang với Niên Bách Ngạn.
Thấy cô trầm mặc, Thịnh Thiên Vỹ khẽ thở dài: “Tiểu Hứa à! Em đừng do dự nữa. Để bày tỏ thành ý của tôi, em xem cái này đi.” Dứt lời, anh rút một tập tài liệu từ trong cặp ra, đưa cho cô.
Hứa Đồng đón lấy, mở ra xem hóa ra là một hợp đồng. Cô kinh ngạc: “Tổng giám đốc Thịnh, anh…”
“Cứ xem xong rồi nói.”
Hứa Đồng chần chừ giây lát rồi cúi đầu xem tiếp. Đây là một hợp đồng tuyển dụng, bên A là Thịnh Thiên Vỹ, bên B đương nhiên chính là cô. Khi liếc nhìn tới tiền lương và phúc lợi, Hứa Đồng đờ đẫn, ngước mắt lên nhìn anh: “Số tiền lương này…”
“Chê ít à? Dĩ nhiên, nếu em không hài lòng, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng.”
“Không, không, không. Ý của tôi là hình như anh đánh giá tôi quá cao rồi.”
Thịnh Thiên Vỹ hiểu ý cô, lại cười: “Tôi muốn khai thác nhân tài, cũng phải có chút thành ý chứ? Muốn lôi người ở bên cạnh Niên Bách Ngạn về cam tâm tình nguyện làm việc cho tôi, không bỏ ra ít máu là không được.”
Hứa Đồng bỗng cảm thấy áp lực quá lớn.
Thấy cô khẽ cắn môi, Thịnh Thiên Vỹ chợt nhớ lại lúc cô hơi say trong bữa tiệc cưới khi ấy, như có một sợi lông vũ khẽ quét qua tim, anh khẽ nói: “Niên Bách Ngạn đã giao em cho tôi chăm sóc rồi.” Dứt lời, anh bất giác giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm hợp đồng của cô mà vân vê.
Lòng bàn tay người đàn ông nóng hổi làm Hứa Đồng hoảng sợ lập tức né tránh, hợp đồng lặng lẽ rơi xuống đất. Thịnh Thiên Vỹ không ngờ cô lại căng thẳng và mẫn cảm đến vậy, nên hơi ngẩn người. Lúc này Hứa Đồng mới nhận ra phản ứng quá khích của mình, cô vội vàng nhặt hợp đồng lên, liên tục xin lỗi Thịnh Thiên Vỹ.
Thịnh Thiên Vỹ không nói gì, chỉ nhìn cô mỉm cười.
“Tổng giám đốc Thịnh!” Rất lâu sau, Hứa Đồng mới lên tiếng: “Tôi… Tôi cảm thấy tôi vẫn chưa thích hợp tới công ty anh làm việc.” Thật ra trên đường về Bắc Kinh cô đã suy nghĩ kỹ rồi, tiềm thức vẫn nghiêng về việc cùng phát triển với doanh nghiệp của Thịnh Thiên Vỹ, nhưng chính vào lúc nãy, động tác nắm tay cô của anh khiến cô có chút nghi ngại, trong đầu bất thình lình hiện lên câu nói lúc trước của Cố Sơ: Em cảm thấy, anh ấy thích chị…
Thật ra, cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, thậm chí cô cảm thấy, đây hoàn toàn là chuyện không thể.
Nghe xong, Thịnh Thiên Vỹ cảm thấy thất bại, hơi sầu não vì hành động ban nãy của mình, nhưng là một tổng giám đốc, anh đương nhiên không thể bỏ qua sĩ diện, xin lỗi một người con gái. Anh hắng giọng nói: “Thật ra, tôi thật tâm muốn mời em làm trợ lý hành chính đặc biệt của tôi. Tôi nghĩ em cũng biết, bao năm nay tôi không thuê trợ lý hành chính. Thế này đi, em đừng vội từ chối, cứ suy nghĩ thêm đi. Tôi cần phải quay về tổng công ty xử lý một số chuyện, tạm thời thực sự cần trợ lý giúp đỡ, em xem hay là giúp tôi mấy ngày?”
Hứa Đồng suy nghĩ.
“Em yên tâm, nếu em tới chỗ tôi mà cảm thấy không thích hợp hay không hài lòng, em có thể nghỉ bất cứ lúc nào, tôi không ép em, được không?”
Câu nói này khiến Hứa Đồng không thể chối từ. Là một tổng giám đốc của công ty đa quốc gia, đã hạ mình nhờ vả người khác như vậy, cô còn không đồng ý thì quá là không biết điều. Thêm nữa, đúng là cô nợ ân tình của Thịnh Thiên Vỹ, thế là cô khẽ gật đầu đồng ý. Liên quan tới chuyện Thịnh Thiên Vỹ không thuê trợ lý, cô cũng biết. Nghe nói lúc trước, Thịnh Thiên Vỹ từng mời ba trợ lý hành chính thông minh, giỏi giang, người nào cũng được mời về từ những doanh nghiệp nước ngoài nổi tiếng với giá cao, nhưng điều khiến người ta cười ra nước mắt chính là, ba người trợ lý này đều làm được khoảng một năm thì chọn kết hôn hệt như số phận sắp đặt, vi phạm nghiêm trọng điều khoản hợp đồng. Nghe nói Thịnh Thiên Vỹ cũng không vì chuyện này mà truy cứu trách nhiệm các cô ấy, chỉ có điều về sau anh không bao giờ thuê trợ lý hành chính nữa mà rất nhiều việc đều giao cho thư ký giải quyết…
Xương cổ của Tiêu Tuyết tổng cộng bị mất sáu miếng, chỉ còn lại một miếng không bay theo chiếc đầu.
“Thứ hai, thông qua phán đoán đối với những dấu vết trên hài cốt, một kết luận tiếp theo có thể khẳng định đó là nạn nhân không phải bị người ta siết cổ cho tới chết mà đã tử vong trước khi bị hung thủ treo lên cây.”
La Trì bàng hoàng.
“Thắt cổ tự vẫn, bị người khác siết cổ và bị siết cổ sau khi đã tử vong sẽ có những điểm khác biệt. Trong đó, thắt cổ tự vẫn và bị siết cổ là dễ phân biệt nhất, từ rãnh hằn ở phần cổ cho tới vết thương thể hiện qua cơ thể rồi tới cách thắt dây thừng đều có thể dễ dàng phán đoán ra là thắt cổ tự vẫn hay bị siết cổ. Trước đây sở dĩ pháp y phán đoán nạn nhân tự sát chủ yếu là vì hiện trường không có dấu vết giằng co, nạn nhân không có vết thương bên ngoài, dây đàn treo trên cây không có dấu tích trượt đi. Nhưng họ quên mất rằng, nếu như thắt cổ sau khi đã tử vong thì hung thủ đương nhiên phải ngụy tạo thành hiện trường một vụ tự sát, vì nạn nhân đã chết rồi, không còn khả năng phản kháng, thế nên ngụy tạo thành thắt cổ tự vẫn trong một điều kiện nhất định vẫn có thể lừa gạt mà thoát tội. Điều kiện nhất định mà tôi nói tới ở đây chính là môi trường tốt để thi thể mục nát. Hung thủ rất thành công trong việc tìm được mảnh đất quý báu này, đây cũng là nguyên nhân thi thể bị di chuyển.”
Sắc mặt La Trì trở nên nặng nề. Anh ấy châm một điếu thuốc, chẳng mấy chốc nhân viên nhà hàng đã đi tới nhắc nhở, anh ấy bèn dập đi.
“Hung thủ chơi trò chơi thời gian và thị giác với cảnh sát, thi thể của nạn nhân thối rữa ở nhiệt độ cao, sau khi tìm được xương đầu cũng đã nát vụn, không còn tổ chức mô cơ, tổ chức đại não và tổ chức nhãn cầu, tất cả những điều này đều gây ra khó khăn cho việc giám định pháp y, không thể dựa vào gương mặt để phán đoán xem nạn nhân có bị bầm tím, sưng tấy hay không, không thể dựa vào kết mạc của mắt để phán đoán có xuất huyết hay không, không thể tìm được niêm mạc động mạch cổ để xem liệu có rạn nứt hay không, đến cả nội tạng cũng không đầy đủ, cũng khó trách bọn họ dè dặt thận trọng. Thật ra, nếu không có tổ chức mô cơ mà chỉ có vụn xương đầu nhất định cũng sẽ cung cấp được manh mối, nạn nhân tự nhiên sẽ nói với mọi người mình chết như thế nào.” Lục Bắc Thần uống một ngụm trà rồi từ tốn nói: “Lũ khỉ làm nát xương đầu và xương cổ của tử thi nhưng sau khi nối ghép không khó phát hiện ra, vết đứt chỉ do hành động bạo lực và vật cứng mà thành, không phải do dây thừng, hơn nữa sừng lớn xương móng* và xương sụn giáp trạng* cũng không thấy dấu hiệu đẩy đè, vết đứt của xương cổ cũng phải dấu vết gãy xương, trường hợp thắt cổ điển hình thì 60% nạn nhân đều xảy ra việc gãy xương móng nhưng nạn nhân thì không.”
*Xương móng (tiếng Latin là os hyoideum) là một xương hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp. Ở tư thế nghỉ, xương móng nhằm tại mức nền xương hàm dưới ở phía trước và đốt sống cổ thứ ba ở phía sau. Gồm 3 phần: Thân (body), Sừng bé (lesser cornu), Sừng lớn (greater cornu)
*Tuyến giáp trạng là một tuyến nội tiết quan trọng, và lớn nhất trong cơ thể. Tuyến này nằm phía trước cổ, lượng khoảng 10-20 gram, hình dạng như con bướm, ngang hàng với các đốt xương sống C5 – T1, phía trước có lớp da và cơ thịt, phía sau giáp khí quản.
“Vậy, Tiêu Tuyết có khả năng đã chết như thế nào?” Hỏi xong câu này, La Trì lại cảm thấy mình vừa hỏi thừa. Anh ấy tưởng Lục Bắc Thần sẽ thẳng thừng buông một câu: Đó là việc của cảnh sát các cậu.
Ai ngờ, Lục Bắc Thần trầm tư một lúc sau đó trịnh trọng đưa ra phán đoán: “Bước đầu tôi nghi ngờ, nạn nhân tử vong do bị người ta đầu độc trong tình trạng vô thức.”
Ánh mắt La Trì chợt thảng thốt.
Lượng thông tin của câu này rất lớn. Thứ nhất là ‘vô thức’, thứ hai là ‘bị đầu độc’.
“Vì sao lại phán đoán như vậy?”
“Rất đơn giản, nạn nhân bị cho là tự sát chính vì trên người cô ấy không có vết thương hay vết cào cấu do giãy giụa. Trước đây chúng ta đã loại trừ khả năng tự sát, thế nên không có vết thương ngoài da trong trường hợp bị sát hại có nghĩa là trước khi chết nạn nhân không còn tri giác. Còn về việc bị đầu độc thì lại càng đơn giản hơn. Trên hài cốt, tôi không tìm ra vết thương chí mạng có thể khiến nạn nhân tử vong, thế nên khả năng lớn dẫn đến việc nạn nhân mất mạng chính là thuốc độc.”
“Nhưng tôi nhớ trên báo cáo nói, trên số lượng niêm mạc ít ỏi còn lại trong dạ dày không tìm thấy thứ gì đáng nghi còn sót lại.” La Trì rơi vào vấn đề hóc búa.
Lục Bắc Thần nghịch cốc trà, thực chất là đang suy tư.
“Nếu là chất độc nhưng không vào đến dạ dày vậy thì có thể trong tình trạng nào?”
Lục Bắc Thần đặt cốc trà xuống: “Hít vào hoặc được tiêm vào cơ thể.”
La Trì vỗ vào đầu một cái: “Phải rồi, đây là khả năng lớn nhất!”
“Bước đầu tôi nghi ngờ là khả năng thứ hai.”
“Vì sao không phải là hít vào?”
“Từ vết cắt tổ chức niêm mạc khí quản còn sót lại không thấy điều gì khác thường, gần xương hàm không tìm ra dấu tích của chất độc.”
“Nếu như là tiêm vào cơ thể thì càng khó tìm, vì nó chỉ thể hiện ra ngoài da nhưng thi thể của nạn nhân lại thối nát ở nhiệt độ cao…”
“Tối nay tôi sẽ kiểm tra lại thi thể một lần nữa, tôi tin lần trước chắc chắn đã bỏ sót điều gì đó.” Thái độ của Lục Bắc Thần rất kiên định.
La Trì gật đầu: “Ít nhất bây giờ cũng đã có phương hướng, tôi sẽ lần theo điểm này để tiếp tục điều tra.”
Lục Bắc Thần rót thêm trà cho anh ấy: “Những loại thuốc mà lúc còn sống nạn nhân bị dị ứng cũng phải lần lượt điều tra.”
“Được.”
Di động vang lên, là của La Trì.
Anh ấy nhận máy, chẳng biết đối phương đã nói điều gì mà trông La Trì có vẻ mơ hồ, qua một lúc rất lâu mới nói: “Đúng, tôi chính là La Trì, nhưng tôi đâu có đặt hàng… À, vậy được, tôi biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, La Trì vò đầu lẩm bẩm: “Quái lạ, có người lấy danh nghĩa của tôi mua cho cục cảnh sát một trăm cây thuốc.”
“Ừm.”
La Trì hoài nghi: “Cậu biết ư?”
“Phí lời, địa chỉ của cậu là tôi đưa mà.” Lục Bắc Thần khẽ cười: “Đem chia cho các anh em nhé.”
Mắt La Trì sáng lên: “Giáo sư Lục quả là hành xử khác người. Một trăm cây thuốc, lại còn lấy danh nghĩa của tôi? Tôi biết rồi, nhất định là cậu cảm thấy chúng ta đã cùng đồng cam cộng khổ nên khao tôi phải không?”
“Đồng cam cộng khổ?” Lục Bắc Thần cố tình trêu chọc: “Thưa cảnh sát La, tôi vô cùng khâm phục tinh thần lạc quan yêu đời của cậu. Sau khi cậu đã tiêu tốn của tôi không biết bao nhiêu sợi tóc bạc, cậu cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể hợp tác ăn ý?”
“Thế… ý cậu là gì?”
“Không liên quan tới tôi. Cậu muốn cảm ơn thì tới cảm ơn Cố Sơ ấy.” Lục Bắc Thần thản nhiên nói.”
“Cố Sơ?” La Trì nghĩ rất lâu rồi bất ngờ trợn tròn hai mắt: “À tôi hiểu rồi. Cậu hờ hững với Lâm Gia Duyệt, té ra là đã ưng ý em gái đó, cậu…”
“Ở đất Quỳnh Châu này, tiền lương của một dược sỹ là khoảng bao nhiêu?” Lục Bắc Thần ngắt lời anh ấy.
La Trì nhìn anh nở nụ cười đầy ‘sâu sắc’: “Cậu muốn tìm hiểu tình hình kinh tế của cô bé ấy?” Sau đó lại vô cùng hóng hớt: “Nói cho tôi nghe đi, về sau hai người liên lạc kiểu gì?”
Lục Bắc Thần chẳng hơi đâu nhiều lời với anh ấy: “Tôi biết lúc điều tra về Cố Tư, cậu từng tìm hiểu những chuyện này.”
La Trì phì cười: “Lẽ nào cậu thật sự có ý đồ với cô gái ấy? Tôi nói cho cậu biết đừng thấy cô nhóc ấy nhỏ tuổi, lai lịch ngày trước lợi hại lắm. Là con gái của ông trùm ngành dược Cố Trạch Phong. À, cậu ở nước ngoài chắc là không rõ lắm, đó là tập đoàn dược phẩm nổi tiếng trong nước. Nhưng bây giờ thôi rồi, sau khi nhà họ Cố phá sản thì chỉ còn lại hai chị em sống nương tựa vào nhau. Có lẽ cũng đã quá lâu rồi, danh tiếng của nhà họ Cố cũng dần dần nhạt nhòa với mọi người. Cậu không biết đâu, bây giờ muốn tìm hiểu về tin tức của nhà họ khó lắm. Cũng phải, xã hội thông tin mà, chỉ mấy năm là đã có biết bao nhiêu doanh nghiệp vinh bại thịnh suy rồi.” Nói tới đây sắc mặt anh ấy trở nên nghiêm túc: “Tôi cảnh cáo cậu, nhà họ Cố đó có lẽ còn cả đống chuyện nát bét, tốt nhất cậu tránh xa họ ra một chút. Mấy gia đình quý tộc giàu có giờ đến nông nỗi này, chẳng biết ngày nào lại gặp phải phiền phức.”
Lục Bắc Thần làm mặt lạnh, gõ lên bàn nói: “Nói vào trọng điểm!”
La Trì đành thỏa hiệp: “Tôi có phải người điều tra nhân khẩu đâu, cùng lắm là dựa theo tình tiết vụ án mà tìm hiểu qua loa về tình hình của họ mà thôi…” Thấy Lục Bắc Thần bực bội nhíu mày, anh ấy lập tức đổi giọng: “Tiền lương theo thâm niên của những công việc có chức danh thì chắc chắn là cao rồi, m cộng vào cũng được năm sáu ngàn. Theo điều tra, trước mắt Cố Sơ vẫn chưa được vào biên chế. Bệnh viện mà cô ấy làm việc là trọng điểm trong các bệnh viện trọng điểm, muốn vào biên chế hình như vừa cần thâm niên lại vừa cần đánh giá chức danh gì đó, rắc rối lắm. Tiền lương bây giờ chắc cũng chỉ khoảng ba ngàn.”
Lục Bắc Thần như suy tư điều gì.
“Cậu lạ lắm, quan tâm tình hình của cô ấy đến vậy ư? Lẽ nào cô ấy nhờ vả cậu giúp đỡ gì đó trong công việc?” La Trì nhắc nhở: “Bây giờ nhất cử nhất động của cậu đều bị theo dõi. Người hận cậu không ít, người muốn chém cậu lại càng nhiều hơn, tuyệt đối đừng có thò tay ra quá dài, cậu…”
“Cậu thanh toán đi.” Lục Bắc Thần không đợi anh ấy nói hết đã ngắt lời, đứng dậy bỏ đi.
“Ấy, sao nói đi là đi ngay vậy?” La Trì cũng đứng dậy, nhận lấy hóa đơn người phục vụ đưa, bỗng chốc gào khóc: “Shit! Sao lại đắt thế này? Này, pháp y Lục vĩ đại, cứu viện… tôi không có đủ tiền đâu.”
***
Khi Hứa Đồng đến sân bay quốc tế Bắc Kinh là đúng giữa trưa. Giờ này có rất nhiều chuyến bay hạ cánh, người tới đón cũng rất đông, bầu không khí trở nên ngột ngạt, không còn trong lành như Quỳnh Châu. Đã tới tháng này rồi, nhiệt độ Bắc Kinh sẽ cao hơn Quỳnh Châu.
Kéo va li ra khỏi cửa, có một khoảnh khắc Hứa Đồng chợt mơ màng. Trước đây, cô tới sân bay phần nhiều là với thân phận trợ lý đưa đón Niên Bách Ngạn. Mọi việc cô làm ở Bắc Kinh dường như đều có lịch trình, có mục đích. Nhưng bây giờ, đứng giữa đại sảnh sân bay người qua người lại này, cô bỗng dưng không biết mình phải đi đâu về đâu.
Nhưng chẳng mấy chốc, có người gọi tên cô. Hứa Đồng dừng bước, nhìn theo hướng có tiếng gọi. Trong đám đông tới đón người thân, Thịnh Thiên Vỹ ôm một bó hoa đứng đó, thấy cô nhìn lại bèn mỉm cười giơ tay vẫy cô. Hứa Đồng ngây người giây lát, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một sự ấm áp. Cảm giác này rất kì lạ, giống như cô đang đứng ở một thành phố mà nhà nhà đều đã lên đèn nhưng không có ai đợi cô trở về, bỗng nhiên có một ngọn đèn sáng lên như đang đợi cô vậy.
Thịnh Thiên Vỹ chủ động đi tới đón lấy tay kéo va li của cô, nhét bó hoa to vào lòng cô: “Em đi đường mệt rồi phải không?”
Hứa Đồng sao dám để anh kéo va li? Cô định giật lại nhưng bị Thịnh Thiên Vỹ ngăn cản, không còn cách nào khác cô đành ôm bó hoa đi bên cạnh anh, khẽ nói: “Vẫn ổn.”
Thịnh Thiên Vỹ đã sắp xếp tài xế đợi ở bãi đỗ xe từ lâu, thấy Hứa Đồng vừa ra, chiếc xe cũng dừng lại. Hứa Đồng đã quen ngồi ở ghế lái phụ, Thịnh Thiên Vỹ bèn nói: “Tiểu Hứa, em với tôi ngồi ở đằng sau.”
Trái tim Hứa Đồng dập hơi dồn dập nhưng vẫn phải bấm bụng cùng Thịnh Thiên Vỹ ngồi ở ghế sau. Trong xe có mùi hương trên người anh, nam tính và cứng rắn, khác với mùi gỗ mộc nhạt nhòa của Niên Bách Ngạn, mùi hương mà Thịnh Thiên Vỹ mang tới cho người ta phần nhiều mang theo tính xâm chiếm, giống như vẻ bề ngoài của anh. Thật ra Hứa Đồng rất sợ gần gũi với anh như vậy, tuy rằng anh đích thực đã giúp cô không ít việc.
Thấy cô hơi gò bó, Thịnh Thiên Vỹ cười lớn: “Điều hòa bật hơi lớn ư? Em lạnh à?”
“Không phải.” Hứa Đồng lập tức trả lời.
Nhưng Thịnh Thiên Vỹ vẫn bảo tài xế cho nhỏ điều hòa xuống một chút rồi hỏi cô: “Gia đình sao rồi?”
Trước đây vì chuyện của Cố Tư, Thịnh Thiên Vỹ không nói câu nào đã lập tức bay tới Quỳnh Châu, Hứa Đồng vì chuyện này mà vô cùng cảm kích. Sau này vì phải tham gia một buổi họp nên anh đành bay về Bắc Kinh trước. Hứa Đồng vốn dĩ định mấy hôm sau cũng bay về Bắc Kinh giải quyết một số chuyện nhưng lại bị chuyện của mẹ làm lỡ dở. Khi Thịnh Thiên Vỹ gọi điện tới hỏi, cô đành nói nhà có chút việc nên hoãn lại mấy ngày, tình hình cụ thể vẫn chưa nói rõ ràng.
Hứa Đồng đáp lại rằng mọi việc đều ổn. Thịnh Thiên Vỹ nghiêng đầu nhìn cô, khiến cô hơi mất tự nhiên.
“Có chuyện gì khó khăn thì phải nói với tôi.”
“Giải quyết xong hết rồi, cảm ơn tổng giám đốc Thịnh.” Hứa Đồng lịch sự trả lời.
Thịnh Thiên Vỹ nghe xong bèn cười, không nói gì nữa. Hứa Đồng sợ anh hiểu lầm, lại lập tức giải thích: “Tổng giám đốc Thịnh! Tôi thật lòng cảm ơn anh mà.”
“Em cảm ơn tôi từ trong điện thoại cho tới lúc gặp mặt, em nói không thấy mệt nhưng tôi nghe cũng thấy mệt rồi.”
Hứa Đồng hít sâu một hơi, khẽ đáp: “Xin lỗi anh.”
Thịnh Thiên Vỹ sững người rồi lại tiếp tục phá lên cười. Hứa Đồng không hiểu được những biến hóa trong tâm trạng của anh, lại càng không dám nói nhiều. Đợi cười đủ, anh mới tiếp tục nói: “Bây giờ em đã tự do rồi, sao? Khi nào thì quyết định xem xét tới tôi?”
“Hả?” Hứa Đồng giật mình.
Thấy cô như chim sợ cành cong, Thịnh Thiên Vỹ lại cười: “Ở trước mặt tôi, Niên Bách Ngạn không ít lần khen ngợi em, nói em điềm đạm, bình tĩnh, chuyện gì cũng giải quyết dễ như trở bàn tay, bây giờ xem ra đâu có giống.”
Hứa Đồng nghe thấy ba chữ ‘Niên Bách Ngạn’, trái tim chợt thắt lại, khẽ nói: “Là tổng giám đốc Niên nâng đỡ đó thôi.”
“Được rồi, em cũng đừng căng thẳng như vậy, tôi phát hiện sao cứ lúc em ở riêng với tôi em lại căng thẳng vậy? Tôi ăn thịt em được sao?”
Hứa Đồng miễn cưỡng gượng cười nhưng trong lòng thầm nghĩ: Anh cứ động một tý lại phát ngôn mấy câu giật mình như vậy, ai không căng thẳng được chứ? Đương nhiên cô không thể nói câu này ra nhưng Thịnh Thiên Vỹ tựa hồ như có một đôi mắt mang tia X, nhìn cô chằm chằm rồi chậm rãi thốt lên một câu: “Ý của tôi vừa nãy là bây giờ em chưa ký hợp đồng với công ty nào khác, khi nào suy nghĩ tới việc tới công ty tôi làm việc? Tôi hy vọng em có thể đến làm trợ lý cho tôi.”
Lời mời này thật ra Thịnh Thiên Vỹ đã nói không chỉ một lần, Hứa Đồng cũng đi từ sự từ chối ban đầu cho tới sự do dự hiện tại. Dù gì cô cũng phải đi làm, mà Thịnh Thiên Vỹ quả thực là một kỳ tài kinh doanh có thể sánh ngang với Niên Bách Ngạn.
Thấy cô trầm mặc, Thịnh Thiên Vỹ khẽ thở dài: “Tiểu Hứa à! Em đừng do dự nữa. Để bày tỏ thành ý của tôi, em xem cái này đi.” Dứt lời, anh rút một tập tài liệu từ trong cặp ra, đưa cho cô.
Hứa Đồng đón lấy, mở ra xem hóa ra là một hợp đồng. Cô kinh ngạc: “Tổng giám đốc Thịnh, anh…”
“Cứ xem xong rồi nói.”
Hứa Đồng chần chừ giây lát rồi cúi đầu xem tiếp. Đây là một hợp đồng tuyển dụng, bên A là Thịnh Thiên Vỹ, bên B đương nhiên chính là cô. Khi liếc nhìn tới tiền lương và phúc lợi, Hứa Đồng đờ đẫn, ngước mắt lên nhìn anh: “Số tiền lương này…”
“Chê ít à? Dĩ nhiên, nếu em không hài lòng, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng.”
“Không, không, không. Ý của tôi là hình như anh đánh giá tôi quá cao rồi.”
Thịnh Thiên Vỹ hiểu ý cô, lại cười: “Tôi muốn khai thác nhân tài, cũng phải có chút thành ý chứ? Muốn lôi người ở bên cạnh Niên Bách Ngạn về cam tâm tình nguyện làm việc cho tôi, không bỏ ra ít máu là không được.”
Hứa Đồng bỗng cảm thấy áp lực quá lớn.
Thấy cô khẽ cắn môi, Thịnh Thiên Vỹ chợt nhớ lại lúc cô hơi say trong bữa tiệc cưới khi ấy, như có một sợi lông vũ khẽ quét qua tim, anh khẽ nói: “Niên Bách Ngạn đã giao em cho tôi chăm sóc rồi.” Dứt lời, anh bất giác giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm hợp đồng của cô mà vân vê.
Lòng bàn tay người đàn ông nóng hổi làm Hứa Đồng hoảng sợ lập tức né tránh, hợp đồng lặng lẽ rơi xuống đất. Thịnh Thiên Vỹ không ngờ cô lại căng thẳng và mẫn cảm đến vậy, nên hơi ngẩn người. Lúc này Hứa Đồng mới nhận ra phản ứng quá khích của mình, cô vội vàng nhặt hợp đồng lên, liên tục xin lỗi Thịnh Thiên Vỹ.
Thịnh Thiên Vỹ không nói gì, chỉ nhìn cô mỉm cười.
“Tổng giám đốc Thịnh!” Rất lâu sau, Hứa Đồng mới lên tiếng: “Tôi… Tôi cảm thấy tôi vẫn chưa thích hợp tới công ty anh làm việc.” Thật ra trên đường về Bắc Kinh cô đã suy nghĩ kỹ rồi, tiềm thức vẫn nghiêng về việc cùng phát triển với doanh nghiệp của Thịnh Thiên Vỹ, nhưng chính vào lúc nãy, động tác nắm tay cô của anh khiến cô có chút nghi ngại, trong đầu bất thình lình hiện lên câu nói lúc trước của Cố Sơ: Em cảm thấy, anh ấy thích chị…
Thật ra, cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, thậm chí cô cảm thấy, đây hoàn toàn là chuyện không thể.
Nghe xong, Thịnh Thiên Vỹ cảm thấy thất bại, hơi sầu não vì hành động ban nãy của mình, nhưng là một tổng giám đốc, anh đương nhiên không thể bỏ qua sĩ diện, xin lỗi một người con gái. Anh hắng giọng nói: “Thật ra, tôi thật tâm muốn mời em làm trợ lý hành chính đặc biệt của tôi. Tôi nghĩ em cũng biết, bao năm nay tôi không thuê trợ lý hành chính. Thế này đi, em đừng vội từ chối, cứ suy nghĩ thêm đi. Tôi cần phải quay về tổng công ty xử lý một số chuyện, tạm thời thực sự cần trợ lý giúp đỡ, em xem hay là giúp tôi mấy ngày?”
Hứa Đồng suy nghĩ.
“Em yên tâm, nếu em tới chỗ tôi mà cảm thấy không thích hợp hay không hài lòng, em có thể nghỉ bất cứ lúc nào, tôi không ép em, được không?”
Câu nói này khiến Hứa Đồng không thể chối từ. Là một tổng giám đốc của công ty đa quốc gia, đã hạ mình nhờ vả người khác như vậy, cô còn không đồng ý thì quá là không biết điều. Thêm nữa, đúng là cô nợ ân tình của Thịnh Thiên Vỹ, thế là cô khẽ gật đầu đồng ý. Liên quan tới chuyện Thịnh Thiên Vỹ không thuê trợ lý, cô cũng biết. Nghe nói lúc trước, Thịnh Thiên Vỹ từng mời ba trợ lý hành chính thông minh, giỏi giang, người nào cũng được mời về từ những doanh nghiệp nước ngoài nổi tiếng với giá cao, nhưng điều khiến người ta cười ra nước mắt chính là, ba người trợ lý này đều làm được khoảng một năm thì chọn kết hôn hệt như số phận sắp đặt, vi phạm nghiêm trọng điều khoản hợp đồng. Nghe nói Thịnh Thiên Vỹ cũng không vì chuyện này mà truy cứu trách nhiệm các cô ấy, chỉ có điều về sau anh không bao giờ thuê trợ lý hành chính nữa mà rất nhiều việc đều giao cho thư ký giải quyết…
/568
|