Cố Sơ lấy cánh hoa quýt trang trí lên đĩa, mùi hương ngào ngạt thanh nhã hệt như cúc trắng…
So với những hình ảnh trong tưởng tượng của Cố Sơ, phản ứng của giám đốc bộ phận nhà ăn trong thực tế còn thái quá hơn, không những là hai con mắt nhỏ đang phun lửa mà còn khoa tay múa chân, cả người như sắp nổ tung tới nơi. Ông ta đi đi lại lại trong phòng làm việc. Ngoại trừ ông ta ra, giám đốc bộ phận phòng, phó tổng giám đốc khách sạn đều có mặt, khiến Cố Sơ cảm thấy mình như đang tìm đường chết.
“Thật không thể ngờ giáo sư Lục lại nghỉ ở khách sạn chúng ta, nghe nói các cấp lãnh đạo cực kỳ coi trọng vị giáo sư Lục này, chúng ta cũng không thể sơ suất.” Giám đốc bộ phận phòng lau mồ hôi trên trán, nói.
Phó tổng giám đốc nhíu mày rất chặt: “Đúng là kỳ lạ quá đi thôi. Tôi nghe nói giáo sư Lục ở lại khách sạn Danh Môn, sao lại tới chỗ chúng ta chứ?”
“Không cần biết anh ta là giáo sư Lục hay giáo sư Vương, tôi chỉ biết anh ta đang cố tình gây khó dễ.” Giám đốc bộ phận nhà ăn đi một vòng tròn cuối cùng cũng mệt nhoài, ngồi phịch xuống ghế, nhìn Cố Sơ, nói với vẻ bực bội: “Tôi thấy cô đúng là mới có tý tuổi đầu, chẳng hiểu gì cả, không hiểu thì phải hỏi chứ? Mớ rối rắm nào cũng vơ vào. Bách hoa lệnh! Anh ta gọi món Bách hoa lệnh đó! Cô có làm được không mà cô nhận? Giờ thì hay rồi, cô bảo khách sạn giải quyết, giải quyết kiểu gì? Lấy cái gì ra để giải quyết?”
Cố Sơ cúi đầu, im lặng cắn môi.
Phó tổng giám đốc là một người phụ nữ rất dễ nói chuyện, thấy Cố Sơ như vậy, chị ấy cũng không đành lòng bèn xoa dịu giám đốc bộ phận nhà ăn: “Sự việc cũng đã xảy ra rồi, chúng ta nên nghĩ cách giải quyết. Cô ấy chỉ là một phục vụ phòng, sao dám từ chối yêu cầu của khách? Ý của tôi là, mau chóng gọi các đầu bếp đã tan ca tới đây, khách còn đang đợi đó.”
“Phải, giờ cô ta đang làm khó tôi.” Giám đốc bộ phận nhà ăn vẫn không chịu thôi: “Món Bách hoa lệnh này đúng là thương hiệu của Quỳnh Châu chúng ta, nhưng nó đã thất truyền hơn một trăm năm nay rồi. Cô có lật tung cả Quỳnh Châu lên cũng không tìm được đầu bếp có cách làm chính thống. Gọi các đầu bếp của khách sạn chúng quay lại có ích gì chứ? Bây giờ cho dù có đi khắp các khách sạn năm sao cũng chưa chắc đã tìm được người làm được chính tông.”
Giám đốc bộ phận phòng ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là thế này đi, chúng ta cứ làm theo cách thức truyền thống. Thật ra hướng dẫn gì đó chúng ta đều có cả, tuy rằng làm ra không được chính tông như các bậc tiền bối nhưng bây giờ còn ai từng được thưởng thức khẩu vị đã bị thất truyền chứ? Giáo sư Lục lại không phải người thành phố chúng ta, hơn nữa còn từ nước ngoài trở về, anh ta càng chưa thể ăn Bách hoa lệnh chính gốc.”
Phó tổng giám đốc chần chừ: “Anh ta đã có thể gọi ra cái tên Bách hoa lệnh, chưa biết chừng thật sự được ăn rồi đó.”
“Cho dù từng được ăn, cũng chắc gì là chính tông?”
Giám đốc bộ phận nhà ăn bực dọc khoát tay: “Đành làm theo cách mà chúng ta biết vậy.”
“Không được đâu, giám đốc…” Cố Sơ buột miệng.
Tất cả mọi người đều nhìn cô.
Cố Sơ biết mình láu táu rồi, há hốc miệng rồi nói: “Ý của tôi là…” Thật ra những lời tiếp theo cô không thể nói ra. Cô quên mất, người đó không phải Lục Bắc Thâm.
Giám đốc bộ phận nhà ăn đợi mãi một hồi không thấy cô nói tiếp, lại càng khó chịu: “Không có gì để nói thì chớ có làm phiền tôi!” Dứt lời, ông ta vớ lấy di động, bắt đầu triệu tập các đầu bếp của khách sạn.
Phó tổng giám đốc thở dài, tỏ ý bảo Cố Sơ ra ngoài.
Cố Sơ buồn bã đi ra khỏi văn phòng, đứng dựa vào tấm cửa, rất lâu sau vẫn cảm thấy lồng ngực bức bách…
***
So với phòng làm việc ‘gươm súng sẵn sàng’, phòng 1211 lại là một khung cảnh khác.
Khung cửa sổ sát sàn nghiêng nghiêng, bên ngoài là ánh đèn đường lung linh. Đây là vị trí có view tuyệt vời, có thể thu gọn toàn bộ vùng biển cách đó không xa vào trong tầm mắt. Thi thoảng lại có du thuyền lướt ngang qua mặt biển, ánh sáng yếu ớt và trời biển hòa hợp vào nhau, bình yên, tĩnh mịch.
Trong một đêm âm u dường này, giọng nói của anh lại càng say lòng người, nhẹ nhàng, êm tai.
“Đúng vậy, tôi không ở bên Danh Môn nữa. … Ừm, mấy ngày tới đều ở đây.”
Cuộc điện thoại kết thúc chưa được bao lâu, chuông di động lại vang lên. Sau không dưới hai mươi mấy cuộc gọi hỏi thăm, cuộc gọi của La Trì coi như là muộn nhất.
“Thế là thế nào? Đang yên đang lành cậu đổi khách sạn làm gì?”
“Để tiết kiệm tiền cho nhà nước.”
“Vớ vẩn. Tôi không tin cái cớ này đâu, cậu coi tôi là đứa trẻ lên ba chắc? Mau thành thật khai báo đi!”
“Thay đổi không gian, thay đổi tư duy.”
“Cái này nghe cũng giống ngụy biện. Nhưng mà không đúng, Danh Môn có hoàn cảnh tốt như vậy cậu không ở, lại chạy tới một khách sạn hạng thấp. Thay đổi tư duy cái gì chứ? Rõ ràng là tính tình hoàn toàn đổi khác. Cậu biết không, sau khi biết truyện này, cục trưởng cực kỳ áp lực, cảm thấy đã không tiếp đón vị khách quý như cậu cho tốt.”
“Cậu có thể giải thích với ông ấy giúp tôi.”
“Vì chuyện trợ lý của cậu hôm nay ư? Nếu cậu vì chuyện này mà đổi khách sạn há chẳng phải sẽ khiến cục trưởng suy nghĩ nhiều thêm? Không phải là không sắp xếp cho trợ lý của cậu ở Danh Môn, chẳng phải vì hôm nay hết phòng sao? Bên phía Danh Môn đã sắp xếp xong xuôi rồi, sáng sớm ngày mai sẽ nhường phòng, tối nay chỉ tạm thời ở lại Hồng Tường thôi mà.” Khách sạn Hồng Tường chính là khách sạn hiện giờ Lục Bắc Thần đang ở.
“Tôi không có ý đó, tuy rằng quy mô của Hồng Tường không bằng Danh Môn, nhưng view khá đẹp.”
“Cậu không giận thật chứ?”
“Tôi thà suy nghĩ vụ án còn hơn.”
La Trì thở dài: “Hay là cậu quay về đi, ít nhất thì đám vệ sỹ cũng có sắp xếp.”
“Việc của vệ sỹ cứ như cũ là được.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhiều lời nữa, cứ vậy đi.” Lục Bắc Thần không đợi anh ấy nói đã cúp máy.
La Trì lại gọi lại, anh bèn thẳng thừng tắt luôn.
Lục Bắc Thần uống cạn rượu trong ly. Sau khi đặt chiếc ly sang một bên, anh nhìn ra trời đêm ngoài cửa sổ, sắc mặt cũng trở nên u ám. Vụ án của Tiêu Tuyết có tiến triển mới. Trợ lý ở nước ngoài của anh ngàn dặm xa xôi vội tới trợ giúp làm những công việc như phục hồi hình ảnh 3D. Danh Môn được thông báo đã hết phòng, trợ lý bèn được sắp xếp vào ở tại khách sạn này. Vốn dĩ chỉ là một buổi chiều bàn công việc, không ngờ lại gặp Cố Sơ ở đây.
Lúc đó, anh còn tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng sau khi nhìn thấy bóng cô hoảng loạn bỏ chạy, anh mới khẳng định chắc chắn là cô.
Đầu mày Lục Bắc Thần nhíu lại, nếp nhăn giá lạnh trở nên nghiêm nghị…
***
Nửa tiếng đồng hồ sau, đối với một Cố Sơ từ đầu tới cuối vẫn đang chờ đợi mưa gió bão bùng thì việc bị gọi tới phòng 1211 một lần nữa cũng không còn đáng ngạc nhiên nữa. Lần nữa, trong phòng không chỉ có mình anh và Cố Sơ, còn có phó tổng giám đốc, giám đốc bộ phận nhà ăn, giám đốc bộ phận phòng và bếp trưởng của nhà ăn. Cố Sơ vừa vào cửa đã có thể cảm nhận được một luồng u ám lướt qua, phần phật thổi gần về phía cô.
Lục Bắc Thần thấy cô đi vào bèn chỉ vào đồ ăn trên bàn: “Cô lại đây xem đi. Đây là Bách hoa lệnh ư?”
Cảnh này khiến tất cả mọi người hoài nghi, nhất là bếp trưởng, gương mặt nhăn lại như giẻ lau vậy. Cố Sơ lại trở thành con chim đứng mũi chịu sào. Cho dù cô không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được rõ ràng đôi mắt híp nhỏ xíu của giám đốc bộ phận nhà ăn sắp giết người tới nơi. Đang định tiến lên thì quả nhiên ông ta lên tiếng: “Giáo sư Lục! Sao đây lại không phải là Bách hoa lệnh chứ? Nếu anh có điều gì muốn hỏi có thể hỏi bếp trưởng của chúng tôi. Cô ấy chỉ là một cô bé, sao biết nhiều thế được?”
Bếp trưởng thấy thế lập tức nói: “Món ăn này do tôi làm, anh có ý kiến gì cứ nói ra ạ.”
Nhưng Lục Bắc Thần không màng tới lý do lý trấu của hai người kia, anh vẫn một mực mỉm cười nhìn Cố Sơ, có vẻ như muốn đối đầu với cô. Không khí có phần sốt ruột. Cố Sơ biết tối nay mình sẽ chẳng được yên, chỉ còn cách bấm bụng đi tới. Cô vừa cất bước, cánh tay đã bị phó tổng giám đốc giữ lại, chị ấy thấp giọng dặn dò: “Chú ý lịch sự, tuyệt đối đừng đắc tội với anh ta.”
Đúng vậy, Cố Sơ vốn dĩ không muốn đắc tội với anh. Kể cả không có ai nhắc nhở cô cũng không muốn hứng gió. Nhưng vấn đề là, cô đã đắc tội với Lục Bắc Thần rồi.
Đi lên trước, trên bàn ăn là một món ăn có đầy đủ màu sương, hương thơm, mùi vị, tuyệt đối đủ tiêu chuẩn tham gia cuộc thi mỹ thực.
Lục Bắc Thần cực kỳ nhàn nhã. So với món ăn ngon trên bàn kia, dường như biểu cảm của Cố Sơ càng khiến anh hứng thú hơn. Anh hỏi một lần nữa: “Có phải không?”
Cố Sơ nhìn chằm chằm món ăn ấy, chần chừ rất lâu không lên tiếng.
“Nếu cô nói phải, tôi sẽ ăn.”
Câu nói này của Lục Bắc Thần như một chiếc búa tạ, đập thẳng vào Cố Sơ không chút nể tình. Cô cảm thấy cả đầu ù ù không dứt. Khi ngước mắt lên, cô nhạy bén nhìn thấy giám đốc bộ phận phòng đang ra hiệu bằng ánh mắt với mình, ý đó không thể rõ ràng hơn, giám đốc muốn cô nói ‘phải’. Đúng, trong mắt bọn họ cô chẳng qua chỉ là một đứa con nít vắt mũi chưa sạch, làm sao biết phân biệt món ăn này rốt cuộc có phải Bách hoa lệnh hay không?
Phó tổng giám đốc không nhìn nổi nữa, đành ra mặt giảng hòa: “Giáo sư Lục, anh xem cô ấy chỉ là trẻ con, đâu được ăn mấy món nổi tiếng chứ. Món Bách hoa lệnh của khách sạn chúng tôi không dễ làm, cô ấy lại vừa mới tới, có thể trước đây đến nhìn còn chưa được nhìn.”
Lục Bắc Thần vừa nghe thấy câu ấy liền bật cười: “Không đâu, cô Cố hiểu rõ Bách hoa lệnh nhất.” Dứt lời anh lại di chuyển tầm mắt về phía Cố Sơ, hỏi với vẻ như đùa như thật: “Tôi nói không sai chứ?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người sững sờ, không ngoại trừ Cố Sơ.
Cô đột ngột nhìn về phía anh. Đôi mắt cười mà như không cười ấy của anh làm mí mắt cô run rẩy. Câu nói này của Lục Bắc Thần là cố tình, là rắp tâm ép cô tới bờ vực thẳm. Biểu cảm của anh đã nói rõ ràng cho cô hay, anh biết chân tướng, thế nên không thể che giấu. Cứ như vậy, trước ánh mắt nghi hoặc của cấp trên và bếp trưởng, cô chỉ còn biết trả lời: “Không phải!”
Lời vừa dứt, cô nghe thấy những tiếng ồ lên kinh ngạc sau lưng.
Lục Bắc Thần cười hờ hững: “Vậy thì, có thể phiền cô Cố làm một món Bách hoa lệnh cho tôi không?” Giọng anh cực kỳ dịu dàng, như khẩn cầu, lại như dụ dỗ.
Có một khoảnh khắc Cố Sơ bị giọng nói ấy mê hoặc, trái tim đập dồn dập một cách vô dụng. Cô ngước mắt lên, đụng phải ánh nhìn thấm đẫm nụ cười của anh, lòng càng thêm bối rối, vội vàng quay đi chỗ khác.
Cô khẽ gật đầu, không nói được câu nào, cổ họng khô khốc…
***
Vào trong nhà bếp, Cố Sơ cứ cảm thấy mình như một con heo chờ mổ thịt. Ánh mắt của giám đốc bộ phận nhà ăn và bếp trưởng giống như lưỡi dao sốt sắng muốn dùng máu của cô để bái tế thần linh, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng nhào tới đâm cho cô một nhát. Đúng như câu ‘tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa’, rõ ràng chuyện chỉ đi từ cửa này sang cửa kia, mà chẳng hiểu sao chớp mắt nhân viên các bộ phận khác đều biết cả, cửa nhà bếp có cả đám nhân viên đứng chen chúc hóng chuyện.
Nếu là ngày thường, giám đốc bộ phận nhà ăn đã nổi nóng từ lâu, quở trách mọi người ai trở về làm việc người nấy. Nhưng lúc này đây ông ta lại rất bình tĩnh, cũng không lên tiếng nói câu nào, chỉ đợi Cố Sơ mở lời cầu xin. Giám đốc bộ phận phòng có vẻ đã mất hết thể diện, muốn giải tán đám người đó nhưng lại bị giám đốc bộ phận nhà ăn chặn lại: “Ấy đừng, để mọi người cùng chứng kiến cô bé ở bộ phận phòng các cô lợi hại cỡ nào lại có thể ‘diệt’ bếp trưởng chúng tôi. Chẳng phải cô ta có thể khoác lác trước mặt khách sao? Cứ để cô ta làm!”
Giữa các cấp bậc khác nhau chung quy vẫn sẽ có những con sóng ngầm.
Phó tổng giám đốc cũng chẳng còn tâm tư để ý tới màn đấu đá quyết liệt giữa hai vị giám đốc. Cô ấy đi tới hỏi Cố Sơ: “Em thật sự biết làm Bách hoa lệnh sao? Đó là món ăn đã thất truyền lâu lắm rồi.”
Cố Sơ hít sâu một hơi, sau đó gật đầu.
“Miệng còn hơi mùi sữa đã dám khoác lác mà không biết ngượng mồm.” Bếp trưởng cười khẩy.
Cố Sơ nén giận, khẽ đáp: “Xin hỏi có thể giúp em chuẩn bị nguyên liệu chứ?”
“Em cần những gì?” Phó tổng giám đốc có phần xem trọng sự bình tĩnh của Cố Sơ.
Cố Sơ cố gắng nhớ lại rồi nói: “Món chính thì chuẩn bị bí đao, măng khô, thịt gà, măng non. Nguyên liệu phụ làm canh có gừng, hành, vỏ bưởi, rượu gừng, hoa quýt trắng. Em cần đầu bếp cắt thái giúp tôi, trong đó miếng bí đao bỏ vỏ, nhưng nhất định phải thái thành dạng quân cờ có độ lớn 3×2, không được lớn hơn hay nhỏ hơn dù chỉ một mili. Vỏ bưởi tốt nhất là tước quả bưởi trước hoặc sau lễ Thất tịch, nhưng mùa này thì lại không phải thế nên em đành phải gia công xử lý hậu kỳ để người ăn có cảm giác khẩu vị thiên về mùi vị tháng Bảy. Em còn cần người giúp tôi ép măng non thành từng lớp mỏng như tờ giấy, động tác cụ thể tôi sẽ nói khi yêu cầu.”
“Đợi đã. Khách hàng muốn ăn Bách hoa lệnh. Cháu cần mấy nguyên liệu này đâu phải làm Bách hoa lệnh chứ?” Bếp trưởng hừ lạnh.
Cố Sơ nhìn giờ: “Cháu không kịp nói rõ với chú từng điều một, chỉ có thể vừa làm vừa giải thích thôi.”
Phó tổng giám đốc lập tức sai người phối hợp.
“Kỳ thật, ý nghĩa thực sự của Bách hoa lệnh không chỉ là một món ăn. Nó được hợp thành từ hai món ăn. Nguyên liệu chính là thịt gà. Còn sở dĩ nó được gọi là Bách hoa lệnh, thực chất là vì bên trong món ăn có sự điểm xuyết của cúc trắng. Các cụ ngày xưa coi cúc trắng là bạch hoa (hoa trắng). Lâu dần truyền lại cho đời sau đã bị gọi chệch thành bách hoa. Tên thật sự của món ăn này thật ra là ‘Bạch hoa lệnh’.” Cố Sơ rửa tay, tự tay bỏ vỏ bí đao rồi giao cho đầu bếp cắt thái, sau đó nhanh chóng rưới nước sôi rồi chuẩn bị nước lạnh ở bên cạnh: “Một món canh, một món rán. Thịt gà trong món canh phải chọn thịt đùi, dùng mỡ gà chiên giòn với bột tôm. Còn thịt gà trong món chiên chỉ cần dùng phần thịt ức, thế nên vừa ít vừa quý. Nhưng công đoạn khó làm nhất của món rán chính là cán nát măng non ra sau đó ép mỏng như tờ giấy, nó có tác dụng trong việc bọc thịt gà. Món ăn này sở dĩ thất truyền chính vì món ăn thứ hai có độ khó quá cao, vì cách ép mỏng thành giấy nhất định phải sử dụng cách làm giấy Thái Luân* nguyên sơ nhất, nhưng mọi người bây giờ không còn biết làm nữa thế nên về lâu về dài chỉ còn lại món canh, không thể được coi là món Bách hoa lệnh hoàn chỉnh nhất.”
*Trong thế kỷ thứ 5, Phạm Diệp đã tường thuật lại trong sách Hậu Hán thư: Từ xưa người ta đã dùng thanh tre để viết, được cột lại với nhau. Cũng có một loại giấy làm từ phế phẩm của tơ lụa. Nhưng tơ lụa quá đắt còn các thanh tre thì quá nặng nên không sử dụng thích hợp. Vì thế Thái Luân nghĩ ra kế làm giấy từ các vỏ thân cây, sợi thân cây, từ cây gai dầu cũng như từ vải và lưới đánh cá cũ. Năm 105 sau Công nguyên ông tâu lên Hoàng thượng và được ngài khen thưởng cho tài năng của ông. Từ đấy giấy trở nên thông dụng và trong cả vương quốc mọi người đều gọi đó là giấy của quý nhân Thái. Thái Luân chế giấy bằng cách lấy bên trong vỏ thân cây dâu tằm và xơ cây tre đem trộn với nước rồi giã nát với dụng cụ bằng gỗ, xong ông đổ hỗn hợp lên tấm vải căng phẳng và trải mỏng rồi để ráo nước. Khi đã khô, Thái Luân khám phá ra rằng có thể viết lên dễ dàng mà lại nhẹ nhàng. Thái Luân cũng đã thử các loại vỏ cây, cây gai dầu, lụa, và thậm chí lưới đánh cá, nhưng các công thức chính xác đã bị thất truyền. Cách chế tạo giấy này đầu tiên được dùng bên Trung Quốc rồi qua Hàn Quốc, Samarkand, Ba Tư và Damascus. Sau sáng chế của Thái Luân năm 105, giấy đã được phổ biến ở Trung Quốc. Năm 751, một số nghệ nhân làm giấy Trung Quốc bị người Ả Rập bắt giữ sau khi quân của nhà Đường thua trận ở Trận sông Talas. Kỹ thuật làm giấy từ đó được truyền bá sang phương Tây. Phải hàng ngàn năm sau người ta mới sản xuất giấy đại trà trên thế giới. Người phát minh Thái Luân cũng ít được biết tới bên ngoài Đông Á. Các khám phá về khảo cổ ở Trung Hoa cộng với phép tính tuổi bằng cacbon phóng xạ chứng minh rằng giấy đã hiện diện từ hai thế kỷ trước Thái Luân, nhưng người ta vẫn cho Thái Luân là người sáng chế ra giấy giống như giấy ngày nay.
Bếp trưởng nghe đến ngây ngốc cả.
Phó tổng giám đốc cũng không ngờ cô lại nói được cả một đoạn đầy chuyên nghiệp như vậy nên cũng ngẩn người, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy… em biết cách làm giấy Thái Luân?”
“Dĩ nhiên là không ạ.” Cố Sơ thành thật nói: “Nhưng em có cách làm được mùi vị y như vậy, giống như bây giờ em không thể có bưởi tháng Bảy vậy, em cần phải nghĩ cách làm một món ăn có mùi vị tương tự.”
“Vậy… mau làm đi, mau đi!” Phó tổng giám đốc lập tức thúc giục.
Và cứ thế, nhà bếp trở thành ‘trận địa’ của Cố Sơ. Xoong muôi, bát đĩa va vào nhau loảng xoảng, trái tim của bếp trưởng cũng đập loạn lên theo. Thật sự không nhịn nổi nữa, ông ấy hỏi: “Cô bé này, cháu nói thì rành mạch đâu ra đó, sao lúc làm lại lúng ta lúng túng vậy? Mấy dụng cụ nhà bếp này của chú đắt lắm đấy, cháu ‘giơ cao đánh khẽ’ thôi.”
Cố Sơ vội cười trừ: “Cháu xin lỗi, thu dọn chiến trường không phải sở trường của cháu.”
Cô nấu nướng trước giờ vẫn không học được cách thu dọn nhà bếp cho gọn gàng, kết quả là làm được một món thì nhà bếp hệt như vừa bị ai đánh cướp. Bếp trưởng nghe xong cũng không còn cách nào khác, bèn xắn tay áo lên dọn dẹp lặt vặt. Cố Sơ vừa nhìn đã thấy ngại, vội ngăn lại. Bếp trưởng lớn tiếng nói: “Đừng nhiều lời, tranh thủ thời gian đi!”
Cố Sơ xúc động, khẽ gật đầu.
Bốn mươi phút sau, một món canh, một món rán đã ra lò. Cố Sơ lấy cánh hoa quýt trang trí lên đĩa, mùi hương ngào ngạt thanh nhã hệt như cúc trắng. Cố Sơ chia ra một phần nhỏ, đưa đũa cho bếp trưởng: “Chú nếm thử đi ạ!”
Bếp trưởng nhìn hai món ăn tỏa ra mùi hương thanh thanh trước mắt, cũng nếm thử một miếng xem sao, rồi lập tức ngỡ ngàng. Giám đốc bộ phận nhà ăn thấy thế cũng cầm đũa. Ông ta còn chưa kịp ăn đã thấy bếp trưởng nói: “Mùi vị quả là tuyệt!”, rồi lại chủ động nếm cả món rán: “Trời ơi, măng non này đúng là mỏng như tờ giấy, vào miệng là tan ngay.”
Mọi người nghe vậy cũng nhanh nhẹn nếm thử, ai nấy đều kinh ngạc.
“Đây thật sự là Bách hoa lệnh ư?” Phó tổng giám đốc cảm thấy món ăn quyện mãi trong miệng, tò mò hỏi.
Cố Sơ tươi cười gật đầu.
“Kỳ lạ thật. Chú lớn hơn cháu bao nhiêu tuổi, còn chưa từng được nếm thử món Bách hoa lệnh chính tông, cháu ăn ở đâu vậy? Rồi ai dạy cháu?” Bếp trưởng phấn khích hỏi.
“Cháu… là một trưởng bối, đã rất cao tuổi rồi. Ông từng ăn rồi sau đó dạy cho cháu.” Cố Sơ ngập ngừng rồi mỉm cười. Cô được biết Bách hoa lệnh cũng là nhờ có người đầu bếp ở nhà. Cha chú của người đầu bếp đó cũng làm đầu bếp, mấy đời tổ tiên đều làm đầu bếp, nghe nói tổ tiên xa xưa còn từng làm đầu bếp trong cung đình.
Cô không muốn nói nhiều về những chuyện xưa kia của nhà họ Cố, đạo lý ‘cây đổ thì khỉ cũng tan đàn’, ‘người đi trà nhạt’ có ai không hiểu. Nhà họ Cố có huy hoàng chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là muối bỏ biển, những rực rỡ khi ấy còn ai ghi nhớ trong lòng?
“Vị trưởng bối đó của cháu hiện đang ở đâu? Ông ấy còn biết làm món nào nữa?” Bếp trưởng hỏi.
“Ông ấy…”
“Được rồi, được rồi, đừng có lề mề mất thời gian nữa, khách còn đang đợi đấy.” Giám đốc bộ phận nhà ăn sốt ruột giục giã. Ông ta đặt đũa sang một bên, liếc nhìn Cố Sơ: “Đám thanh niên bây giờ đúng là giỏi tìm cơ hội khoe khoang. Ban nãy lúc mọi người đau hết cả đầu, sao cô không nói là cô biết làm đi? Cứ phải đợi tới khi mọi người mất mặt, cô lại xuất hiện như anh hùng, cô tưởng mình là đấng cứu thế à?”
Cố Sơ nhìn ông ta, thật sự chỉ muốn đổ ụp cả đĩa thức ăn trước mặt lên đầu ông ta. Vẫn phải tới lượt phó tổng giám đốc kịp thời ra mặt giảng hòa. Sau khi bê món ăn lên xe đẩy, giám đốc bộ phận phòng kéo Cố Sơ lại, thì thầm: “Mặc kệ ông ta, thấy em chèn ép sự kiêu căng của bộ phận nhà ăn thôi mà.”
Cố Sơ mỉm cười, không nói gì thêm…
~Hết chương 62~
So với những hình ảnh trong tưởng tượng của Cố Sơ, phản ứng của giám đốc bộ phận nhà ăn trong thực tế còn thái quá hơn, không những là hai con mắt nhỏ đang phun lửa mà còn khoa tay múa chân, cả người như sắp nổ tung tới nơi. Ông ta đi đi lại lại trong phòng làm việc. Ngoại trừ ông ta ra, giám đốc bộ phận phòng, phó tổng giám đốc khách sạn đều có mặt, khiến Cố Sơ cảm thấy mình như đang tìm đường chết.
“Thật không thể ngờ giáo sư Lục lại nghỉ ở khách sạn chúng ta, nghe nói các cấp lãnh đạo cực kỳ coi trọng vị giáo sư Lục này, chúng ta cũng không thể sơ suất.” Giám đốc bộ phận phòng lau mồ hôi trên trán, nói.
Phó tổng giám đốc nhíu mày rất chặt: “Đúng là kỳ lạ quá đi thôi. Tôi nghe nói giáo sư Lục ở lại khách sạn Danh Môn, sao lại tới chỗ chúng ta chứ?”
“Không cần biết anh ta là giáo sư Lục hay giáo sư Vương, tôi chỉ biết anh ta đang cố tình gây khó dễ.” Giám đốc bộ phận nhà ăn đi một vòng tròn cuối cùng cũng mệt nhoài, ngồi phịch xuống ghế, nhìn Cố Sơ, nói với vẻ bực bội: “Tôi thấy cô đúng là mới có tý tuổi đầu, chẳng hiểu gì cả, không hiểu thì phải hỏi chứ? Mớ rối rắm nào cũng vơ vào. Bách hoa lệnh! Anh ta gọi món Bách hoa lệnh đó! Cô có làm được không mà cô nhận? Giờ thì hay rồi, cô bảo khách sạn giải quyết, giải quyết kiểu gì? Lấy cái gì ra để giải quyết?”
Cố Sơ cúi đầu, im lặng cắn môi.
Phó tổng giám đốc là một người phụ nữ rất dễ nói chuyện, thấy Cố Sơ như vậy, chị ấy cũng không đành lòng bèn xoa dịu giám đốc bộ phận nhà ăn: “Sự việc cũng đã xảy ra rồi, chúng ta nên nghĩ cách giải quyết. Cô ấy chỉ là một phục vụ phòng, sao dám từ chối yêu cầu của khách? Ý của tôi là, mau chóng gọi các đầu bếp đã tan ca tới đây, khách còn đang đợi đó.”
“Phải, giờ cô ta đang làm khó tôi.” Giám đốc bộ phận nhà ăn vẫn không chịu thôi: “Món Bách hoa lệnh này đúng là thương hiệu của Quỳnh Châu chúng ta, nhưng nó đã thất truyền hơn một trăm năm nay rồi. Cô có lật tung cả Quỳnh Châu lên cũng không tìm được đầu bếp có cách làm chính thống. Gọi các đầu bếp của khách sạn chúng quay lại có ích gì chứ? Bây giờ cho dù có đi khắp các khách sạn năm sao cũng chưa chắc đã tìm được người làm được chính tông.”
Giám đốc bộ phận phòng ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là thế này đi, chúng ta cứ làm theo cách thức truyền thống. Thật ra hướng dẫn gì đó chúng ta đều có cả, tuy rằng làm ra không được chính tông như các bậc tiền bối nhưng bây giờ còn ai từng được thưởng thức khẩu vị đã bị thất truyền chứ? Giáo sư Lục lại không phải người thành phố chúng ta, hơn nữa còn từ nước ngoài trở về, anh ta càng chưa thể ăn Bách hoa lệnh chính gốc.”
Phó tổng giám đốc chần chừ: “Anh ta đã có thể gọi ra cái tên Bách hoa lệnh, chưa biết chừng thật sự được ăn rồi đó.”
“Cho dù từng được ăn, cũng chắc gì là chính tông?”
Giám đốc bộ phận nhà ăn bực dọc khoát tay: “Đành làm theo cách mà chúng ta biết vậy.”
“Không được đâu, giám đốc…” Cố Sơ buột miệng.
Tất cả mọi người đều nhìn cô.
Cố Sơ biết mình láu táu rồi, há hốc miệng rồi nói: “Ý của tôi là…” Thật ra những lời tiếp theo cô không thể nói ra. Cô quên mất, người đó không phải Lục Bắc Thâm.
Giám đốc bộ phận nhà ăn đợi mãi một hồi không thấy cô nói tiếp, lại càng khó chịu: “Không có gì để nói thì chớ có làm phiền tôi!” Dứt lời, ông ta vớ lấy di động, bắt đầu triệu tập các đầu bếp của khách sạn.
Phó tổng giám đốc thở dài, tỏ ý bảo Cố Sơ ra ngoài.
Cố Sơ buồn bã đi ra khỏi văn phòng, đứng dựa vào tấm cửa, rất lâu sau vẫn cảm thấy lồng ngực bức bách…
***
So với phòng làm việc ‘gươm súng sẵn sàng’, phòng 1211 lại là một khung cảnh khác.
Khung cửa sổ sát sàn nghiêng nghiêng, bên ngoài là ánh đèn đường lung linh. Đây là vị trí có view tuyệt vời, có thể thu gọn toàn bộ vùng biển cách đó không xa vào trong tầm mắt. Thi thoảng lại có du thuyền lướt ngang qua mặt biển, ánh sáng yếu ớt và trời biển hòa hợp vào nhau, bình yên, tĩnh mịch.
Trong một đêm âm u dường này, giọng nói của anh lại càng say lòng người, nhẹ nhàng, êm tai.
“Đúng vậy, tôi không ở bên Danh Môn nữa. … Ừm, mấy ngày tới đều ở đây.”
Cuộc điện thoại kết thúc chưa được bao lâu, chuông di động lại vang lên. Sau không dưới hai mươi mấy cuộc gọi hỏi thăm, cuộc gọi của La Trì coi như là muộn nhất.
“Thế là thế nào? Đang yên đang lành cậu đổi khách sạn làm gì?”
“Để tiết kiệm tiền cho nhà nước.”
“Vớ vẩn. Tôi không tin cái cớ này đâu, cậu coi tôi là đứa trẻ lên ba chắc? Mau thành thật khai báo đi!”
“Thay đổi không gian, thay đổi tư duy.”
“Cái này nghe cũng giống ngụy biện. Nhưng mà không đúng, Danh Môn có hoàn cảnh tốt như vậy cậu không ở, lại chạy tới một khách sạn hạng thấp. Thay đổi tư duy cái gì chứ? Rõ ràng là tính tình hoàn toàn đổi khác. Cậu biết không, sau khi biết truyện này, cục trưởng cực kỳ áp lực, cảm thấy đã không tiếp đón vị khách quý như cậu cho tốt.”
“Cậu có thể giải thích với ông ấy giúp tôi.”
“Vì chuyện trợ lý của cậu hôm nay ư? Nếu cậu vì chuyện này mà đổi khách sạn há chẳng phải sẽ khiến cục trưởng suy nghĩ nhiều thêm? Không phải là không sắp xếp cho trợ lý của cậu ở Danh Môn, chẳng phải vì hôm nay hết phòng sao? Bên phía Danh Môn đã sắp xếp xong xuôi rồi, sáng sớm ngày mai sẽ nhường phòng, tối nay chỉ tạm thời ở lại Hồng Tường thôi mà.” Khách sạn Hồng Tường chính là khách sạn hiện giờ Lục Bắc Thần đang ở.
“Tôi không có ý đó, tuy rằng quy mô của Hồng Tường không bằng Danh Môn, nhưng view khá đẹp.”
“Cậu không giận thật chứ?”
“Tôi thà suy nghĩ vụ án còn hơn.”
La Trì thở dài: “Hay là cậu quay về đi, ít nhất thì đám vệ sỹ cũng có sắp xếp.”
“Việc của vệ sỹ cứ như cũ là được.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhiều lời nữa, cứ vậy đi.” Lục Bắc Thần không đợi anh ấy nói đã cúp máy.
La Trì lại gọi lại, anh bèn thẳng thừng tắt luôn.
Lục Bắc Thần uống cạn rượu trong ly. Sau khi đặt chiếc ly sang một bên, anh nhìn ra trời đêm ngoài cửa sổ, sắc mặt cũng trở nên u ám. Vụ án của Tiêu Tuyết có tiến triển mới. Trợ lý ở nước ngoài của anh ngàn dặm xa xôi vội tới trợ giúp làm những công việc như phục hồi hình ảnh 3D. Danh Môn được thông báo đã hết phòng, trợ lý bèn được sắp xếp vào ở tại khách sạn này. Vốn dĩ chỉ là một buổi chiều bàn công việc, không ngờ lại gặp Cố Sơ ở đây.
Lúc đó, anh còn tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng sau khi nhìn thấy bóng cô hoảng loạn bỏ chạy, anh mới khẳng định chắc chắn là cô.
Đầu mày Lục Bắc Thần nhíu lại, nếp nhăn giá lạnh trở nên nghiêm nghị…
***
Nửa tiếng đồng hồ sau, đối với một Cố Sơ từ đầu tới cuối vẫn đang chờ đợi mưa gió bão bùng thì việc bị gọi tới phòng 1211 một lần nữa cũng không còn đáng ngạc nhiên nữa. Lần nữa, trong phòng không chỉ có mình anh và Cố Sơ, còn có phó tổng giám đốc, giám đốc bộ phận nhà ăn, giám đốc bộ phận phòng và bếp trưởng của nhà ăn. Cố Sơ vừa vào cửa đã có thể cảm nhận được một luồng u ám lướt qua, phần phật thổi gần về phía cô.
Lục Bắc Thần thấy cô đi vào bèn chỉ vào đồ ăn trên bàn: “Cô lại đây xem đi. Đây là Bách hoa lệnh ư?”
Cảnh này khiến tất cả mọi người hoài nghi, nhất là bếp trưởng, gương mặt nhăn lại như giẻ lau vậy. Cố Sơ lại trở thành con chim đứng mũi chịu sào. Cho dù cô không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được rõ ràng đôi mắt híp nhỏ xíu của giám đốc bộ phận nhà ăn sắp giết người tới nơi. Đang định tiến lên thì quả nhiên ông ta lên tiếng: “Giáo sư Lục! Sao đây lại không phải là Bách hoa lệnh chứ? Nếu anh có điều gì muốn hỏi có thể hỏi bếp trưởng của chúng tôi. Cô ấy chỉ là một cô bé, sao biết nhiều thế được?”
Bếp trưởng thấy thế lập tức nói: “Món ăn này do tôi làm, anh có ý kiến gì cứ nói ra ạ.”
Nhưng Lục Bắc Thần không màng tới lý do lý trấu của hai người kia, anh vẫn một mực mỉm cười nhìn Cố Sơ, có vẻ như muốn đối đầu với cô. Không khí có phần sốt ruột. Cố Sơ biết tối nay mình sẽ chẳng được yên, chỉ còn cách bấm bụng đi tới. Cô vừa cất bước, cánh tay đã bị phó tổng giám đốc giữ lại, chị ấy thấp giọng dặn dò: “Chú ý lịch sự, tuyệt đối đừng đắc tội với anh ta.”
Đúng vậy, Cố Sơ vốn dĩ không muốn đắc tội với anh. Kể cả không có ai nhắc nhở cô cũng không muốn hứng gió. Nhưng vấn đề là, cô đã đắc tội với Lục Bắc Thần rồi.
Đi lên trước, trên bàn ăn là một món ăn có đầy đủ màu sương, hương thơm, mùi vị, tuyệt đối đủ tiêu chuẩn tham gia cuộc thi mỹ thực.
Lục Bắc Thần cực kỳ nhàn nhã. So với món ăn ngon trên bàn kia, dường như biểu cảm của Cố Sơ càng khiến anh hứng thú hơn. Anh hỏi một lần nữa: “Có phải không?”
Cố Sơ nhìn chằm chằm món ăn ấy, chần chừ rất lâu không lên tiếng.
“Nếu cô nói phải, tôi sẽ ăn.”
Câu nói này của Lục Bắc Thần như một chiếc búa tạ, đập thẳng vào Cố Sơ không chút nể tình. Cô cảm thấy cả đầu ù ù không dứt. Khi ngước mắt lên, cô nhạy bén nhìn thấy giám đốc bộ phận phòng đang ra hiệu bằng ánh mắt với mình, ý đó không thể rõ ràng hơn, giám đốc muốn cô nói ‘phải’. Đúng, trong mắt bọn họ cô chẳng qua chỉ là một đứa con nít vắt mũi chưa sạch, làm sao biết phân biệt món ăn này rốt cuộc có phải Bách hoa lệnh hay không?
Phó tổng giám đốc không nhìn nổi nữa, đành ra mặt giảng hòa: “Giáo sư Lục, anh xem cô ấy chỉ là trẻ con, đâu được ăn mấy món nổi tiếng chứ. Món Bách hoa lệnh của khách sạn chúng tôi không dễ làm, cô ấy lại vừa mới tới, có thể trước đây đến nhìn còn chưa được nhìn.”
Lục Bắc Thần vừa nghe thấy câu ấy liền bật cười: “Không đâu, cô Cố hiểu rõ Bách hoa lệnh nhất.” Dứt lời anh lại di chuyển tầm mắt về phía Cố Sơ, hỏi với vẻ như đùa như thật: “Tôi nói không sai chứ?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người sững sờ, không ngoại trừ Cố Sơ.
Cô đột ngột nhìn về phía anh. Đôi mắt cười mà như không cười ấy của anh làm mí mắt cô run rẩy. Câu nói này của Lục Bắc Thần là cố tình, là rắp tâm ép cô tới bờ vực thẳm. Biểu cảm của anh đã nói rõ ràng cho cô hay, anh biết chân tướng, thế nên không thể che giấu. Cứ như vậy, trước ánh mắt nghi hoặc của cấp trên và bếp trưởng, cô chỉ còn biết trả lời: “Không phải!”
Lời vừa dứt, cô nghe thấy những tiếng ồ lên kinh ngạc sau lưng.
Lục Bắc Thần cười hờ hững: “Vậy thì, có thể phiền cô Cố làm một món Bách hoa lệnh cho tôi không?” Giọng anh cực kỳ dịu dàng, như khẩn cầu, lại như dụ dỗ.
Có một khoảnh khắc Cố Sơ bị giọng nói ấy mê hoặc, trái tim đập dồn dập một cách vô dụng. Cô ngước mắt lên, đụng phải ánh nhìn thấm đẫm nụ cười của anh, lòng càng thêm bối rối, vội vàng quay đi chỗ khác.
Cô khẽ gật đầu, không nói được câu nào, cổ họng khô khốc…
***
Vào trong nhà bếp, Cố Sơ cứ cảm thấy mình như một con heo chờ mổ thịt. Ánh mắt của giám đốc bộ phận nhà ăn và bếp trưởng giống như lưỡi dao sốt sắng muốn dùng máu của cô để bái tế thần linh, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng nhào tới đâm cho cô một nhát. Đúng như câu ‘tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa’, rõ ràng chuyện chỉ đi từ cửa này sang cửa kia, mà chẳng hiểu sao chớp mắt nhân viên các bộ phận khác đều biết cả, cửa nhà bếp có cả đám nhân viên đứng chen chúc hóng chuyện.
Nếu là ngày thường, giám đốc bộ phận nhà ăn đã nổi nóng từ lâu, quở trách mọi người ai trở về làm việc người nấy. Nhưng lúc này đây ông ta lại rất bình tĩnh, cũng không lên tiếng nói câu nào, chỉ đợi Cố Sơ mở lời cầu xin. Giám đốc bộ phận phòng có vẻ đã mất hết thể diện, muốn giải tán đám người đó nhưng lại bị giám đốc bộ phận nhà ăn chặn lại: “Ấy đừng, để mọi người cùng chứng kiến cô bé ở bộ phận phòng các cô lợi hại cỡ nào lại có thể ‘diệt’ bếp trưởng chúng tôi. Chẳng phải cô ta có thể khoác lác trước mặt khách sao? Cứ để cô ta làm!”
Giữa các cấp bậc khác nhau chung quy vẫn sẽ có những con sóng ngầm.
Phó tổng giám đốc cũng chẳng còn tâm tư để ý tới màn đấu đá quyết liệt giữa hai vị giám đốc. Cô ấy đi tới hỏi Cố Sơ: “Em thật sự biết làm Bách hoa lệnh sao? Đó là món ăn đã thất truyền lâu lắm rồi.”
Cố Sơ hít sâu một hơi, sau đó gật đầu.
“Miệng còn hơi mùi sữa đã dám khoác lác mà không biết ngượng mồm.” Bếp trưởng cười khẩy.
Cố Sơ nén giận, khẽ đáp: “Xin hỏi có thể giúp em chuẩn bị nguyên liệu chứ?”
“Em cần những gì?” Phó tổng giám đốc có phần xem trọng sự bình tĩnh của Cố Sơ.
Cố Sơ cố gắng nhớ lại rồi nói: “Món chính thì chuẩn bị bí đao, măng khô, thịt gà, măng non. Nguyên liệu phụ làm canh có gừng, hành, vỏ bưởi, rượu gừng, hoa quýt trắng. Em cần đầu bếp cắt thái giúp tôi, trong đó miếng bí đao bỏ vỏ, nhưng nhất định phải thái thành dạng quân cờ có độ lớn 3×2, không được lớn hơn hay nhỏ hơn dù chỉ một mili. Vỏ bưởi tốt nhất là tước quả bưởi trước hoặc sau lễ Thất tịch, nhưng mùa này thì lại không phải thế nên em đành phải gia công xử lý hậu kỳ để người ăn có cảm giác khẩu vị thiên về mùi vị tháng Bảy. Em còn cần người giúp tôi ép măng non thành từng lớp mỏng như tờ giấy, động tác cụ thể tôi sẽ nói khi yêu cầu.”
“Đợi đã. Khách hàng muốn ăn Bách hoa lệnh. Cháu cần mấy nguyên liệu này đâu phải làm Bách hoa lệnh chứ?” Bếp trưởng hừ lạnh.
Cố Sơ nhìn giờ: “Cháu không kịp nói rõ với chú từng điều một, chỉ có thể vừa làm vừa giải thích thôi.”
Phó tổng giám đốc lập tức sai người phối hợp.
“Kỳ thật, ý nghĩa thực sự của Bách hoa lệnh không chỉ là một món ăn. Nó được hợp thành từ hai món ăn. Nguyên liệu chính là thịt gà. Còn sở dĩ nó được gọi là Bách hoa lệnh, thực chất là vì bên trong món ăn có sự điểm xuyết của cúc trắng. Các cụ ngày xưa coi cúc trắng là bạch hoa (hoa trắng). Lâu dần truyền lại cho đời sau đã bị gọi chệch thành bách hoa. Tên thật sự của món ăn này thật ra là ‘Bạch hoa lệnh’.” Cố Sơ rửa tay, tự tay bỏ vỏ bí đao rồi giao cho đầu bếp cắt thái, sau đó nhanh chóng rưới nước sôi rồi chuẩn bị nước lạnh ở bên cạnh: “Một món canh, một món rán. Thịt gà trong món canh phải chọn thịt đùi, dùng mỡ gà chiên giòn với bột tôm. Còn thịt gà trong món chiên chỉ cần dùng phần thịt ức, thế nên vừa ít vừa quý. Nhưng công đoạn khó làm nhất của món rán chính là cán nát măng non ra sau đó ép mỏng như tờ giấy, nó có tác dụng trong việc bọc thịt gà. Món ăn này sở dĩ thất truyền chính vì món ăn thứ hai có độ khó quá cao, vì cách ép mỏng thành giấy nhất định phải sử dụng cách làm giấy Thái Luân* nguyên sơ nhất, nhưng mọi người bây giờ không còn biết làm nữa thế nên về lâu về dài chỉ còn lại món canh, không thể được coi là món Bách hoa lệnh hoàn chỉnh nhất.”
*Trong thế kỷ thứ 5, Phạm Diệp đã tường thuật lại trong sách Hậu Hán thư: Từ xưa người ta đã dùng thanh tre để viết, được cột lại với nhau. Cũng có một loại giấy làm từ phế phẩm của tơ lụa. Nhưng tơ lụa quá đắt còn các thanh tre thì quá nặng nên không sử dụng thích hợp. Vì thế Thái Luân nghĩ ra kế làm giấy từ các vỏ thân cây, sợi thân cây, từ cây gai dầu cũng như từ vải và lưới đánh cá cũ. Năm 105 sau Công nguyên ông tâu lên Hoàng thượng và được ngài khen thưởng cho tài năng của ông. Từ đấy giấy trở nên thông dụng và trong cả vương quốc mọi người đều gọi đó là giấy của quý nhân Thái. Thái Luân chế giấy bằng cách lấy bên trong vỏ thân cây dâu tằm và xơ cây tre đem trộn với nước rồi giã nát với dụng cụ bằng gỗ, xong ông đổ hỗn hợp lên tấm vải căng phẳng và trải mỏng rồi để ráo nước. Khi đã khô, Thái Luân khám phá ra rằng có thể viết lên dễ dàng mà lại nhẹ nhàng. Thái Luân cũng đã thử các loại vỏ cây, cây gai dầu, lụa, và thậm chí lưới đánh cá, nhưng các công thức chính xác đã bị thất truyền. Cách chế tạo giấy này đầu tiên được dùng bên Trung Quốc rồi qua Hàn Quốc, Samarkand, Ba Tư và Damascus. Sau sáng chế của Thái Luân năm 105, giấy đã được phổ biến ở Trung Quốc. Năm 751, một số nghệ nhân làm giấy Trung Quốc bị người Ả Rập bắt giữ sau khi quân của nhà Đường thua trận ở Trận sông Talas. Kỹ thuật làm giấy từ đó được truyền bá sang phương Tây. Phải hàng ngàn năm sau người ta mới sản xuất giấy đại trà trên thế giới. Người phát minh Thái Luân cũng ít được biết tới bên ngoài Đông Á. Các khám phá về khảo cổ ở Trung Hoa cộng với phép tính tuổi bằng cacbon phóng xạ chứng minh rằng giấy đã hiện diện từ hai thế kỷ trước Thái Luân, nhưng người ta vẫn cho Thái Luân là người sáng chế ra giấy giống như giấy ngày nay.
Bếp trưởng nghe đến ngây ngốc cả.
Phó tổng giám đốc cũng không ngờ cô lại nói được cả một đoạn đầy chuyên nghiệp như vậy nên cũng ngẩn người, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy… em biết cách làm giấy Thái Luân?”
“Dĩ nhiên là không ạ.” Cố Sơ thành thật nói: “Nhưng em có cách làm được mùi vị y như vậy, giống như bây giờ em không thể có bưởi tháng Bảy vậy, em cần phải nghĩ cách làm một món ăn có mùi vị tương tự.”
“Vậy… mau làm đi, mau đi!” Phó tổng giám đốc lập tức thúc giục.
Và cứ thế, nhà bếp trở thành ‘trận địa’ của Cố Sơ. Xoong muôi, bát đĩa va vào nhau loảng xoảng, trái tim của bếp trưởng cũng đập loạn lên theo. Thật sự không nhịn nổi nữa, ông ấy hỏi: “Cô bé này, cháu nói thì rành mạch đâu ra đó, sao lúc làm lại lúng ta lúng túng vậy? Mấy dụng cụ nhà bếp này của chú đắt lắm đấy, cháu ‘giơ cao đánh khẽ’ thôi.”
Cố Sơ vội cười trừ: “Cháu xin lỗi, thu dọn chiến trường không phải sở trường của cháu.”
Cô nấu nướng trước giờ vẫn không học được cách thu dọn nhà bếp cho gọn gàng, kết quả là làm được một món thì nhà bếp hệt như vừa bị ai đánh cướp. Bếp trưởng nghe xong cũng không còn cách nào khác, bèn xắn tay áo lên dọn dẹp lặt vặt. Cố Sơ vừa nhìn đã thấy ngại, vội ngăn lại. Bếp trưởng lớn tiếng nói: “Đừng nhiều lời, tranh thủ thời gian đi!”
Cố Sơ xúc động, khẽ gật đầu.
Bốn mươi phút sau, một món canh, một món rán đã ra lò. Cố Sơ lấy cánh hoa quýt trang trí lên đĩa, mùi hương ngào ngạt thanh nhã hệt như cúc trắng. Cố Sơ chia ra một phần nhỏ, đưa đũa cho bếp trưởng: “Chú nếm thử đi ạ!”
Bếp trưởng nhìn hai món ăn tỏa ra mùi hương thanh thanh trước mắt, cũng nếm thử một miếng xem sao, rồi lập tức ngỡ ngàng. Giám đốc bộ phận nhà ăn thấy thế cũng cầm đũa. Ông ta còn chưa kịp ăn đã thấy bếp trưởng nói: “Mùi vị quả là tuyệt!”, rồi lại chủ động nếm cả món rán: “Trời ơi, măng non này đúng là mỏng như tờ giấy, vào miệng là tan ngay.”
Mọi người nghe vậy cũng nhanh nhẹn nếm thử, ai nấy đều kinh ngạc.
“Đây thật sự là Bách hoa lệnh ư?” Phó tổng giám đốc cảm thấy món ăn quyện mãi trong miệng, tò mò hỏi.
Cố Sơ tươi cười gật đầu.
“Kỳ lạ thật. Chú lớn hơn cháu bao nhiêu tuổi, còn chưa từng được nếm thử món Bách hoa lệnh chính tông, cháu ăn ở đâu vậy? Rồi ai dạy cháu?” Bếp trưởng phấn khích hỏi.
“Cháu… là một trưởng bối, đã rất cao tuổi rồi. Ông từng ăn rồi sau đó dạy cho cháu.” Cố Sơ ngập ngừng rồi mỉm cười. Cô được biết Bách hoa lệnh cũng là nhờ có người đầu bếp ở nhà. Cha chú của người đầu bếp đó cũng làm đầu bếp, mấy đời tổ tiên đều làm đầu bếp, nghe nói tổ tiên xa xưa còn từng làm đầu bếp trong cung đình.
Cô không muốn nói nhiều về những chuyện xưa kia của nhà họ Cố, đạo lý ‘cây đổ thì khỉ cũng tan đàn’, ‘người đi trà nhạt’ có ai không hiểu. Nhà họ Cố có huy hoàng chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là muối bỏ biển, những rực rỡ khi ấy còn ai ghi nhớ trong lòng?
“Vị trưởng bối đó của cháu hiện đang ở đâu? Ông ấy còn biết làm món nào nữa?” Bếp trưởng hỏi.
“Ông ấy…”
“Được rồi, được rồi, đừng có lề mề mất thời gian nữa, khách còn đang đợi đấy.” Giám đốc bộ phận nhà ăn sốt ruột giục giã. Ông ta đặt đũa sang một bên, liếc nhìn Cố Sơ: “Đám thanh niên bây giờ đúng là giỏi tìm cơ hội khoe khoang. Ban nãy lúc mọi người đau hết cả đầu, sao cô không nói là cô biết làm đi? Cứ phải đợi tới khi mọi người mất mặt, cô lại xuất hiện như anh hùng, cô tưởng mình là đấng cứu thế à?”
Cố Sơ nhìn ông ta, thật sự chỉ muốn đổ ụp cả đĩa thức ăn trước mặt lên đầu ông ta. Vẫn phải tới lượt phó tổng giám đốc kịp thời ra mặt giảng hòa. Sau khi bê món ăn lên xe đẩy, giám đốc bộ phận phòng kéo Cố Sơ lại, thì thầm: “Mặc kệ ông ta, thấy em chèn ép sự kiêu căng của bộ phận nhà ăn thôi mà.”
Cố Sơ mỉm cười, không nói gì thêm…
~Hết chương 62~
/568
|