Tất cả đều yên tĩnh trở lại.
Cố Sơ thoát ra khỏi lòng Lục Bắc Thần, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng khuôn mặt còn đỏ hơn cả đôi mắt. Cô vốn đã trắng, thế nên cứ đỏ mặt là cực kỳ nổi bật, đánh mắt nhìn thấy một gương mặt nhỏ xíu hồng hồng trông vô cùng dễ thương. Cô cúi đầu, cài lại cúc áo trước ngực. Lục Bắc Thần không nói gì, giơ tay định giúp cô.
Cô hơi hoảng sợ, lùi về sau một bước rồi lại cảm thấy phản ứng của mình hơi lộ liễu bèn nói một câu: “Tôi… Tôi tự làm được.”
Nhưng nói xong câu ấy, cô liền cảm thấy gò má càng nóng bừng.
Tâm trạng của Lục Bắc Thần có vẻ rất tốt, anh cũng không giận vì hành động né tránh của cô mà giơ tay véo má cô một cái: “Huyết quản trên mặt em thật sự là quá hưởng ứng Adenylate cyclase rồi, tuyến thượng thận giải phóng rất mạnh mẽ.”
Gián tiếp nói cô thích đỏ mặt. Cố Sơ học y, đương nhiên là nghe hiểu. Cô quay mặt, né tránh bàn tay anh của anh, lẩm bẩm: “Đây chỉ là hệ thống phản hồi stress cấp của tôi mà thôi.”
*Hệ thống phản hồi cấp, hay còn gọi là “the fight or flight response” (phản hồi “chống hoặc bỏ chạy”) là phản ứng sinh học trước tình trạng căng thẳng cấp tính (acute stress).
Lục Bắc Thần không nhịn được cười, im lặng quan sát cô. Cố Sơ nhớ lại những gì vừa mới xảy ra, xấu hổ tột độ, thậm chí đến dũng khí ngước mắt lên nhìn anh cũng không có. Cô bị thần kinh rồi phải không? Thật ra cô biết rõ anh đang làm gì, nụ hôn của anh, thậm chí là việc anh muốn thăm dò sâu hơn. Cô không hề phản kháng, nụ hôn ấy lại khiến cô đắm đuối.
Ngượng ngập qua đi, ân hận lại tới.
Cô thầm mắng bản thân mình: Cố Sơ à Cố Sơ, sao mày có thể vô liêm sỉ đến mức này? Anh ta là anh trai của Lục Bắc Thâm, không phải là Bắc Thâm của mày, sao mày có thể tự lừa gạt bản thân coi anh ta là Bắc Thâm cơ chứ? Người đàn ông trước mắt là bạn trai của người khác, mày làm vậy có phải đáng xấu hổ quá không?
Càng nghĩ càng phiền muộn, Cố Sơ buông một câu: “Tôi đi đây.”
Cô muốn trốn khỏi nơi này, thật ra là muốn trốn tránh người đàn ông trước mặt hơn vì cô bắt đầu cảm thấy trái tim mình có dấu hiệu lệch quỹ đạo rồi, đây là một điềm xấu. Nhưng người đàn ông sau lưng không để cô được toại nguyện. Anh giơ tay chặn hành động của cô lại, cười khẽ: “Tôi để em đi chưa?”
Cái giọng điệu ra lệnh đáng chết cùng nụ cười chết dẫm, ít nhiều đã kéo lý trí của Cố Sơ trở lại. Cô lập tức đẩy anh ra, bực bội nói: “Anh đùa giỡn với tôi thế là đủ rồi đấy!”
Lục Bắc Thần bị cô hơi đẩy ra một chút, ngay lập tức, tầm mắt của cô dừng lại trên bàn khám nghiệm. Cô sợ hãi lùi về sau một bước, cả người lại bắt đầu không ổn. Lục Bắc Thần quay lại nhìn một cái rồi xoay đầu nhìn cô, cố tình hỏi: “Sao vậy?”
“Đó… Đó là…” Thật ra Cố Sơ không muốn để anh chê cười, đành bấm bụng.
“Tiêu Tuyết.” Lục Bắc Thần chậm rãi nói.
Cố Sơ cảm thấy da đầu như sắp nổ tung, sự sợ hãi ban đầu lại ập tới nhưng lúc này sự khiếp sợ của cô ít nhiều cũng đã được hòa hoãn, ít nhất sẽ không phản ứng như ban nãy. Đừng trách cô, cô cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, nhìn thấy một đống xương trắng mà không có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, sợ đến khóc thét cũng là phản ứng thường gặp thôi.
Đương nhiên, cô chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
Bây giờ, cô nhìn chằm chằm bộ xương trắng ở gần đó. Nó được đặt yên lặng trên bàn thí nghiệm tỏa ra ánh sáng màu lam lạnh, đường vân của mỗi một mảnh xương dường như đều nhìn thấy rất rõ nét. Quan trọng hơn cả là cô còn quen với chủ nhân của bộ xương này. Người đàn ông đáng ghét này, lại dám làm chuyện đó với cô ngay trước mặt bộ xương?
Cố Sơ bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong đầu nhanh chóng hiện lên một cảnh tượng thế này: Cả anh và cô trong chiếc áo blouse trắng đang ôm hôn nhau, trên bàn khám nghiệm ở ngay kia, Tiêu Tuyết cứ thế nhìn trừng trừng hai người họ, có thể khóe môi còn nở một nụ cười lạnh lẽo, tiếc là họ đều không nhìn thấy.
Nghĩ như vậy cô lại càng hoảng hồn, nhìn Lục Bắc Thần mới ánh mắt ngập tràn phẫn nộ: “Anh… Anh lưu manh!”
Một câu chỉ trích không đầu không cuối nhưng lại khiến Lục Bắc Thần cười hỏi: “Tôi lưu manh thế nào?”
Môi Cố Sơ hơi vén lên nhưng nhất thời không trả lời được. Cô không muốn tiếp tục đôi co với anh chuyện vừa xảy ra. Cô muốn quên, phải lập tức quên ngay. Lục Bắc Thần thấy thế, khẽ thở dài: “Đây là nhà xác, có xương cốt là chuyện rất bình thường, đưa tài liệu của em cho tôi.”
Cố Sơ thấy anh nói chuyện công việc, tâm trạng ít nhiều cũng thả lỏng hơn. Cô đưa tài liệu cho anh, rồi lại âm thầm cố gắng cách xa bộ xương kia một chút. Lục Bắc Thần yên lặng chứng kiến hành động của cô, khóe môi không khỏi cong lên. Anh lật tài liệu ra, tỉ mỉ đọc những chỗ cô ghi chú.
Lúc anh xem tài liệu, ánh mắt của Cố Sơ cũng không dám ngó nghiêng, chỉ nhìn phía ngoài tập tài liệu. Giống như Lục Bắc Thần nói, nơi đây là nhà xác, cô mà nhìn lung tung, chưa biết chừng lại nhìn thấy thứ gì không nên thấy.
“Propranolol?” Sau khi lật ra một trang, Lục Bắc Thần nhíu mày, nhìn chăm chú vào ghi chú ở trên.
“Là một loại thuốc thường gặp, dùng để điều trị tăng huyết áp.” Cố Sơ giải thích.
“Em liệt kê nó ra đây, chứng tỏ loại thuốc này không đơn giản.” Lục Bắc Thần gấp tài liệu lại, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Thông thường những bệnh nhân huyết áp cao, nhịp tim không ổn định đều được các bác sỹ kê loại thuốc này. Một là vì tác dụng phụ của nó thấp, hai là vì giá cả phải chăng, mọi người đều có thể chấp nhận.” Cố Sơ nhanh chóng tập trung vào công việc, phân tích: “Sở dĩ tôi dẫn Propranolol ra vì có một chút đáng ngờ. Tôi đã xem qua một số loại thuốc mà Tiêu Tuyết sử dụng. Sau khi nổi tiếng, cô ta không còn dùng thuốc Tây nhiều nữa, có thể là để giữ được tinh thần tốt nhất cho các buổi biểu diễn. Propranolol là một trong những loại thuốc Tây hiếm hoi đó, nhưng ba tháng gần đây cô ta không sử dụng nữa. Vậy thì, cô ta lấy gì để giữ cho nhịp tim của mình ổn định đây?”
Đầu mày Lục Bắc Thần càng nhíu càng chặt. Anh trầm mặc, Cố Sơ cũng không nói gì, cô biết anh đang suy nghĩ. Bỗng nhiên, anh để tập tài liệu trong tay qua một bên, quay người tới bên cạnh máy tính, ngón tay thon dài khẽ gõ, màn hình hiển thị xuất hiện một xấp ảnh.
Cố Sơ trơ trọi đứng ở vị trí cách bàn khám nghiệm chưa tới 3m, căng thẳng nuốt nước bọt. Cô cảm thấy hai hốc mắt đen xì trên bộ xương đầu đang nhìn mình, làm cho cả người run như cầy sấy, vội vàng rón rén vòng tới bên cạnh Lục Bắc Thần.
Muốn di chuyển ánh mắt, cô bèn nhìn lên màn hình máy tính. Ngay lập tức, hai mắt cô trợn tròn, vội vàng ôm miệng nhìn đi chỗ khác, như vậy mới tránh khả năng cô quay người 360 độ rồi nôn thốc nôn tháo. Hình ảnh trên máy tính có lẽ là ảnh chụp hiện trường, so với những hình ảnh lúc trước cô nhìn trong tài liệu thì càng không che đậy. Cô thề, xem xong mấy thứ này, phim ma Thái Lan hay phim mổ xác của Mỹ đều chẳng là gì cả.
Lục Bắc Thần tập trung hoàn toàn vào những bức ảnh, không để ý tới Cố Sơ ở sau lưng bộ dạng như sắp nôn ọe. Anh nhận mail, Tiểu Mã đã chuyển tất cả file ảnh chụp hiện trường tới. Anh mở ra, giải nén, những bức ảnh có độ phân giải cao đều được Lục Bắc Thần gộp vào một file tài liệu.
Sau đó, Cố Sơ nhìn thấy khắp màn hình là những bức ảnh máu thịt be bét…
Cô bỗng nhiên cảm thấy thật ra nếu chỉ có độc bộ xương kia thôi hình như cũng không quá đáng sợ.
Lục Bắc Thần mở một bức ảnh ra, phóng lớn. Đây chính là bản gốc của bức ảnh mà khi nãy anh cứ nhìn chằm chằm không thôi. Độ nét cao, sau khi phóng to vẫn còn rõ. Cố Sơ không muốn nhìn nhưng ánh mắt không phải là thứ cô có thể kiểm soát.
“Tôi vẫn luôn nghi ngờ vết sẹo trên phần bắp thịt này của nạn nhân có vấn đề.” Anh nhìn vào màn hình, lên tiếng. Đây cũng là nguyên nhân anh chần chừ không thể giao nộp một bản báo cáo khám nghiệm tử thi hoàn chỉnh.
Kỳ thực theo trình tự thông thường, công việc của anh đã kết thúc từ lâu. Những điểm nghi vấn có thể đề cập trên cơ thể Tiêu Tuyết, trong báo cáo khám nghiệm tử thi anh cũng đã đề cập rồi, công việc còn lại sẽ giao cho phía cảnh sát xử lý. Nhưng sau khi vô tình nhìn thấy bức ảnh này, anh cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, trực giác nói cho anh biết, anh đã bỏ sót một manh mối quan trọng. Manh mối này như mật mã mở chiếc hộp Pandora, chỉ cần anh có thể phá giải mật mã này là chiếc hộp sẽ bật mở.
Cố Sơ đứng bên cạnh, nghe ngữ khí này của Lục Bắc Thần hoàn toàn là bắt cô phải tham gia vào. Cô bỗng chốc muốn nổ tung đầu, lúc này cô cũng không thể nói với anh một cách vô duyên rằng: Này, tôi đi nhé? được.
Sao cô có mặt mũi làm thế.
Cô đành bấm bụng bước tới, vặn vẹo khó chịu. Lục Bắc Thần ngước mắt nhìn cô: “Sao thế?”
“À… Anh có thể chỉ giữ lại một bức ảnh trên cùng thôi không? Những cái khác nếu chưa cần ngay thì có thể tắt tạm không?” Cố Sơ đưa ra một yêu cầu vô dụng.
Phải, nói xong câu ấy, chính cô cũng tự khinh bỉ bản thân.
Lục Bắc Thần dường như bị cô chọc cười. Anh không làm theo, mà ngược lại nhàn nhã quan sát cô rồi nói: “Lần sau em hãy liệt kê một danh sách, chú giải tất cả những thứ em sợ cho tôi.”
“Rốt cuộc anh có tắt hay không? Không tắt là tôi đi đó.” Cố Sơ sốt ruột giậm chân bình bịch.
“Được được được, tôi tắt.” Lục Bắc Thần nghe lời cô một cách bất ngờ, quay lại tắt những bức ảnh khác, chỉ để lại bức ảnh đáng nghi: “Giờ được rồi chứ?”
Thế còn đỡ.
Cố Sơ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sắc mặt cũng từ từ trở lại bình thường. Lục Bắc Thần kéo chiếc ghế để bên cạnh, tỏ ý bảo cô ngồi xuống. Cố Sơ quay đầu ngó bàn khám nghiệm. Lục Bắc Thần lập tức hiểu ra, không nhịn được cười, đứng dậy: “Em ngồi chỗ tôi!”
Một động tác nhỏ nhưng khiến Cố Sơ cảm thấy rất hữu dụng, bèn ngồi xuống ghế của anh. Lục Bắc Thần ngồi xuống bên cạnh cô, lồng ngực vững chãi trở thành một bức tường, che hoàn toàn bàn khám nghiệm ở gần đó, làm một hàng rào bọc cô trong một không gian an toàn.
Cố Sơ có chút cảm động vì một cử chỉ quan tâm âm thầm, rất nhỏ nhặt này của anh nhưng chớp mắt cô lại nghĩ, không đúng, vì sao cô phải cảm kích anh? Nếu không phải tại anh kéo cô đến đây, cô cũng không khiếp sợ đến nỗi ‘hiện nguyên hình’.
“Chính là chỗ này.” Bờ môi Lục Bắc Thần dãn ra từ đầu tới cuối, giơ tay chỉ vào vị trí bị anh đánh số trên bức ảnh, cánh tay trái đặt lên lưng ghế phía sau cô một cách tự nhiên. Như vậy, cô lại càng giống như được anh ôm vào lòng.
Cô hơi đổ người về phía trước, mượn cớ nhìn ảnh để né tránh sự tiếp xúc như vô tình lại như hữu ý của anh. Cố kìm chế cảm giác cồn cào trong dạ dày, cô nhìn rồi nói: “Chỗ này có vấn đề sao?”
“Màu của bắp thịt ở giữa đậm hơn xung quanh.” Cơ thể cao lớn của Lục Bắc Thần cũng đổ nghiêng về phía cô.
Cố Sơ hận mình không thể tập trung cho được, cô luôn cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh, khiến cả người cô nóng bừng bực như bốc hỏa…
Cố Sơ thoát ra khỏi lòng Lục Bắc Thần, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng khuôn mặt còn đỏ hơn cả đôi mắt. Cô vốn đã trắng, thế nên cứ đỏ mặt là cực kỳ nổi bật, đánh mắt nhìn thấy một gương mặt nhỏ xíu hồng hồng trông vô cùng dễ thương. Cô cúi đầu, cài lại cúc áo trước ngực. Lục Bắc Thần không nói gì, giơ tay định giúp cô.
Cô hơi hoảng sợ, lùi về sau một bước rồi lại cảm thấy phản ứng của mình hơi lộ liễu bèn nói một câu: “Tôi… Tôi tự làm được.”
Nhưng nói xong câu ấy, cô liền cảm thấy gò má càng nóng bừng.
Tâm trạng của Lục Bắc Thần có vẻ rất tốt, anh cũng không giận vì hành động né tránh của cô mà giơ tay véo má cô một cái: “Huyết quản trên mặt em thật sự là quá hưởng ứng Adenylate cyclase rồi, tuyến thượng thận giải phóng rất mạnh mẽ.”
Gián tiếp nói cô thích đỏ mặt. Cố Sơ học y, đương nhiên là nghe hiểu. Cô quay mặt, né tránh bàn tay anh của anh, lẩm bẩm: “Đây chỉ là hệ thống phản hồi stress cấp của tôi mà thôi.”
*Hệ thống phản hồi cấp, hay còn gọi là “the fight or flight response” (phản hồi “chống hoặc bỏ chạy”) là phản ứng sinh học trước tình trạng căng thẳng cấp tính (acute stress).
Lục Bắc Thần không nhịn được cười, im lặng quan sát cô. Cố Sơ nhớ lại những gì vừa mới xảy ra, xấu hổ tột độ, thậm chí đến dũng khí ngước mắt lên nhìn anh cũng không có. Cô bị thần kinh rồi phải không? Thật ra cô biết rõ anh đang làm gì, nụ hôn của anh, thậm chí là việc anh muốn thăm dò sâu hơn. Cô không hề phản kháng, nụ hôn ấy lại khiến cô đắm đuối.
Ngượng ngập qua đi, ân hận lại tới.
Cô thầm mắng bản thân mình: Cố Sơ à Cố Sơ, sao mày có thể vô liêm sỉ đến mức này? Anh ta là anh trai của Lục Bắc Thâm, không phải là Bắc Thâm của mày, sao mày có thể tự lừa gạt bản thân coi anh ta là Bắc Thâm cơ chứ? Người đàn ông trước mắt là bạn trai của người khác, mày làm vậy có phải đáng xấu hổ quá không?
Càng nghĩ càng phiền muộn, Cố Sơ buông một câu: “Tôi đi đây.”
Cô muốn trốn khỏi nơi này, thật ra là muốn trốn tránh người đàn ông trước mặt hơn vì cô bắt đầu cảm thấy trái tim mình có dấu hiệu lệch quỹ đạo rồi, đây là một điềm xấu. Nhưng người đàn ông sau lưng không để cô được toại nguyện. Anh giơ tay chặn hành động của cô lại, cười khẽ: “Tôi để em đi chưa?”
Cái giọng điệu ra lệnh đáng chết cùng nụ cười chết dẫm, ít nhiều đã kéo lý trí của Cố Sơ trở lại. Cô lập tức đẩy anh ra, bực bội nói: “Anh đùa giỡn với tôi thế là đủ rồi đấy!”
Lục Bắc Thần bị cô hơi đẩy ra một chút, ngay lập tức, tầm mắt của cô dừng lại trên bàn khám nghiệm. Cô sợ hãi lùi về sau một bước, cả người lại bắt đầu không ổn. Lục Bắc Thần quay lại nhìn một cái rồi xoay đầu nhìn cô, cố tình hỏi: “Sao vậy?”
“Đó… Đó là…” Thật ra Cố Sơ không muốn để anh chê cười, đành bấm bụng.
“Tiêu Tuyết.” Lục Bắc Thần chậm rãi nói.
Cố Sơ cảm thấy da đầu như sắp nổ tung, sự sợ hãi ban đầu lại ập tới nhưng lúc này sự khiếp sợ của cô ít nhiều cũng đã được hòa hoãn, ít nhất sẽ không phản ứng như ban nãy. Đừng trách cô, cô cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, nhìn thấy một đống xương trắng mà không có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, sợ đến khóc thét cũng là phản ứng thường gặp thôi.
Đương nhiên, cô chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
Bây giờ, cô nhìn chằm chằm bộ xương trắng ở gần đó. Nó được đặt yên lặng trên bàn thí nghiệm tỏa ra ánh sáng màu lam lạnh, đường vân của mỗi một mảnh xương dường như đều nhìn thấy rất rõ nét. Quan trọng hơn cả là cô còn quen với chủ nhân của bộ xương này. Người đàn ông đáng ghét này, lại dám làm chuyện đó với cô ngay trước mặt bộ xương?
Cố Sơ bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong đầu nhanh chóng hiện lên một cảnh tượng thế này: Cả anh và cô trong chiếc áo blouse trắng đang ôm hôn nhau, trên bàn khám nghiệm ở ngay kia, Tiêu Tuyết cứ thế nhìn trừng trừng hai người họ, có thể khóe môi còn nở một nụ cười lạnh lẽo, tiếc là họ đều không nhìn thấy.
Nghĩ như vậy cô lại càng hoảng hồn, nhìn Lục Bắc Thần mới ánh mắt ngập tràn phẫn nộ: “Anh… Anh lưu manh!”
Một câu chỉ trích không đầu không cuối nhưng lại khiến Lục Bắc Thần cười hỏi: “Tôi lưu manh thế nào?”
Môi Cố Sơ hơi vén lên nhưng nhất thời không trả lời được. Cô không muốn tiếp tục đôi co với anh chuyện vừa xảy ra. Cô muốn quên, phải lập tức quên ngay. Lục Bắc Thần thấy thế, khẽ thở dài: “Đây là nhà xác, có xương cốt là chuyện rất bình thường, đưa tài liệu của em cho tôi.”
Cố Sơ thấy anh nói chuyện công việc, tâm trạng ít nhiều cũng thả lỏng hơn. Cô đưa tài liệu cho anh, rồi lại âm thầm cố gắng cách xa bộ xương kia một chút. Lục Bắc Thần yên lặng chứng kiến hành động của cô, khóe môi không khỏi cong lên. Anh lật tài liệu ra, tỉ mỉ đọc những chỗ cô ghi chú.
Lúc anh xem tài liệu, ánh mắt của Cố Sơ cũng không dám ngó nghiêng, chỉ nhìn phía ngoài tập tài liệu. Giống như Lục Bắc Thần nói, nơi đây là nhà xác, cô mà nhìn lung tung, chưa biết chừng lại nhìn thấy thứ gì không nên thấy.
“Propranolol?” Sau khi lật ra một trang, Lục Bắc Thần nhíu mày, nhìn chăm chú vào ghi chú ở trên.
“Là một loại thuốc thường gặp, dùng để điều trị tăng huyết áp.” Cố Sơ giải thích.
“Em liệt kê nó ra đây, chứng tỏ loại thuốc này không đơn giản.” Lục Bắc Thần gấp tài liệu lại, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Thông thường những bệnh nhân huyết áp cao, nhịp tim không ổn định đều được các bác sỹ kê loại thuốc này. Một là vì tác dụng phụ của nó thấp, hai là vì giá cả phải chăng, mọi người đều có thể chấp nhận.” Cố Sơ nhanh chóng tập trung vào công việc, phân tích: “Sở dĩ tôi dẫn Propranolol ra vì có một chút đáng ngờ. Tôi đã xem qua một số loại thuốc mà Tiêu Tuyết sử dụng. Sau khi nổi tiếng, cô ta không còn dùng thuốc Tây nhiều nữa, có thể là để giữ được tinh thần tốt nhất cho các buổi biểu diễn. Propranolol là một trong những loại thuốc Tây hiếm hoi đó, nhưng ba tháng gần đây cô ta không sử dụng nữa. Vậy thì, cô ta lấy gì để giữ cho nhịp tim của mình ổn định đây?”
Đầu mày Lục Bắc Thần càng nhíu càng chặt. Anh trầm mặc, Cố Sơ cũng không nói gì, cô biết anh đang suy nghĩ. Bỗng nhiên, anh để tập tài liệu trong tay qua một bên, quay người tới bên cạnh máy tính, ngón tay thon dài khẽ gõ, màn hình hiển thị xuất hiện một xấp ảnh.
Cố Sơ trơ trọi đứng ở vị trí cách bàn khám nghiệm chưa tới 3m, căng thẳng nuốt nước bọt. Cô cảm thấy hai hốc mắt đen xì trên bộ xương đầu đang nhìn mình, làm cho cả người run như cầy sấy, vội vàng rón rén vòng tới bên cạnh Lục Bắc Thần.
Muốn di chuyển ánh mắt, cô bèn nhìn lên màn hình máy tính. Ngay lập tức, hai mắt cô trợn tròn, vội vàng ôm miệng nhìn đi chỗ khác, như vậy mới tránh khả năng cô quay người 360 độ rồi nôn thốc nôn tháo. Hình ảnh trên máy tính có lẽ là ảnh chụp hiện trường, so với những hình ảnh lúc trước cô nhìn trong tài liệu thì càng không che đậy. Cô thề, xem xong mấy thứ này, phim ma Thái Lan hay phim mổ xác của Mỹ đều chẳng là gì cả.
Lục Bắc Thần tập trung hoàn toàn vào những bức ảnh, không để ý tới Cố Sơ ở sau lưng bộ dạng như sắp nôn ọe. Anh nhận mail, Tiểu Mã đã chuyển tất cả file ảnh chụp hiện trường tới. Anh mở ra, giải nén, những bức ảnh có độ phân giải cao đều được Lục Bắc Thần gộp vào một file tài liệu.
Sau đó, Cố Sơ nhìn thấy khắp màn hình là những bức ảnh máu thịt be bét…
Cô bỗng nhiên cảm thấy thật ra nếu chỉ có độc bộ xương kia thôi hình như cũng không quá đáng sợ.
Lục Bắc Thần mở một bức ảnh ra, phóng lớn. Đây chính là bản gốc của bức ảnh mà khi nãy anh cứ nhìn chằm chằm không thôi. Độ nét cao, sau khi phóng to vẫn còn rõ. Cố Sơ không muốn nhìn nhưng ánh mắt không phải là thứ cô có thể kiểm soát.
“Tôi vẫn luôn nghi ngờ vết sẹo trên phần bắp thịt này của nạn nhân có vấn đề.” Anh nhìn vào màn hình, lên tiếng. Đây cũng là nguyên nhân anh chần chừ không thể giao nộp một bản báo cáo khám nghiệm tử thi hoàn chỉnh.
Kỳ thực theo trình tự thông thường, công việc của anh đã kết thúc từ lâu. Những điểm nghi vấn có thể đề cập trên cơ thể Tiêu Tuyết, trong báo cáo khám nghiệm tử thi anh cũng đã đề cập rồi, công việc còn lại sẽ giao cho phía cảnh sát xử lý. Nhưng sau khi vô tình nhìn thấy bức ảnh này, anh cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, trực giác nói cho anh biết, anh đã bỏ sót một manh mối quan trọng. Manh mối này như mật mã mở chiếc hộp Pandora, chỉ cần anh có thể phá giải mật mã này là chiếc hộp sẽ bật mở.
Cố Sơ đứng bên cạnh, nghe ngữ khí này của Lục Bắc Thần hoàn toàn là bắt cô phải tham gia vào. Cô bỗng chốc muốn nổ tung đầu, lúc này cô cũng không thể nói với anh một cách vô duyên rằng: Này, tôi đi nhé? được.
Sao cô có mặt mũi làm thế.
Cô đành bấm bụng bước tới, vặn vẹo khó chịu. Lục Bắc Thần ngước mắt nhìn cô: “Sao thế?”
“À… Anh có thể chỉ giữ lại một bức ảnh trên cùng thôi không? Những cái khác nếu chưa cần ngay thì có thể tắt tạm không?” Cố Sơ đưa ra một yêu cầu vô dụng.
Phải, nói xong câu ấy, chính cô cũng tự khinh bỉ bản thân.
Lục Bắc Thần dường như bị cô chọc cười. Anh không làm theo, mà ngược lại nhàn nhã quan sát cô rồi nói: “Lần sau em hãy liệt kê một danh sách, chú giải tất cả những thứ em sợ cho tôi.”
“Rốt cuộc anh có tắt hay không? Không tắt là tôi đi đó.” Cố Sơ sốt ruột giậm chân bình bịch.
“Được được được, tôi tắt.” Lục Bắc Thần nghe lời cô một cách bất ngờ, quay lại tắt những bức ảnh khác, chỉ để lại bức ảnh đáng nghi: “Giờ được rồi chứ?”
Thế còn đỡ.
Cố Sơ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sắc mặt cũng từ từ trở lại bình thường. Lục Bắc Thần kéo chiếc ghế để bên cạnh, tỏ ý bảo cô ngồi xuống. Cố Sơ quay đầu ngó bàn khám nghiệm. Lục Bắc Thần lập tức hiểu ra, không nhịn được cười, đứng dậy: “Em ngồi chỗ tôi!”
Một động tác nhỏ nhưng khiến Cố Sơ cảm thấy rất hữu dụng, bèn ngồi xuống ghế của anh. Lục Bắc Thần ngồi xuống bên cạnh cô, lồng ngực vững chãi trở thành một bức tường, che hoàn toàn bàn khám nghiệm ở gần đó, làm một hàng rào bọc cô trong một không gian an toàn.
Cố Sơ có chút cảm động vì một cử chỉ quan tâm âm thầm, rất nhỏ nhặt này của anh nhưng chớp mắt cô lại nghĩ, không đúng, vì sao cô phải cảm kích anh? Nếu không phải tại anh kéo cô đến đây, cô cũng không khiếp sợ đến nỗi ‘hiện nguyên hình’.
“Chính là chỗ này.” Bờ môi Lục Bắc Thần dãn ra từ đầu tới cuối, giơ tay chỉ vào vị trí bị anh đánh số trên bức ảnh, cánh tay trái đặt lên lưng ghế phía sau cô một cách tự nhiên. Như vậy, cô lại càng giống như được anh ôm vào lòng.
Cô hơi đổ người về phía trước, mượn cớ nhìn ảnh để né tránh sự tiếp xúc như vô tình lại như hữu ý của anh. Cố kìm chế cảm giác cồn cào trong dạ dày, cô nhìn rồi nói: “Chỗ này có vấn đề sao?”
“Màu của bắp thịt ở giữa đậm hơn xung quanh.” Cơ thể cao lớn của Lục Bắc Thần cũng đổ nghiêng về phía cô.
Cố Sơ hận mình không thể tập trung cho được, cô luôn cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh, khiến cả người cô nóng bừng bực như bốc hỏa…
/568
|