Mộc Đại mất ngủ.
Quá nửa đêm, cô ngồi dậy khỏi giường, mặc áo khoác xuống tầng, kiểm tra tất cả các cửa sổ lại một lần, chưa đủ yên tâm, lại kiểm tra thêm vài lần nữa, rồi đưa tay giật ổ khóa vài cái.
Không tồi, cửa giả đều rất kiên cố.
Mộc Đại tới quầy bar cầm một chai rượu ngoại và một ly đế cao, ngồi tựa vào cửa sổ trong góc bên quầy bar. Tuy không bật đèn nhưng gian phòng cũng không tối lắm, cách vài bước, bên đường đối diện treo một tấm biển quảng cáo đèn nê ông, dòng nước lấp lánh ánh sáng mờ nhạt, đám rau hạnh mọc dưới nước tựa như những bóng đen mờ tối.
Mộc Đại chậm rãi rót cho mình một ly rượu, sở thích uống rượu của cô không cầu kỳ, không giống Nhất Vạn Tam, rượu phải qua pha chế mới uống, thêm vài viên đá, điều phối đủ lượng để pha thành loại rượu vừa miệng nhất, rồi cho vào bình lắc mạnh.
Sau khi nhận được tin nhắn của Lý Thản, cô lập tức gọi lại ngay cho ông. Lý Thản nói, sự việc ngày đó xảy ra ở sông Tiểu Thương gần thành phố Ngân XuyênBếp lò xây bằng đất kiểu cũ: Loại bếp lò kích thước lớn, có hình vuông, được xây bằng đất, dùng thời xưa. (Hay xuất hiện trong phim cổ trang ^^)
Một người đứng thẳng không động đậy, cánh tay vung lên không trung như đang chuẩn bị chém thứ gì đó, nhưng mãi một lúc vẫn giữ nguyên tư thế, hai tay vung vẩy, có một sợi dây nối với cánh tay người nọ, đầu còn lại được một người khác cầm cố định, bóng sợi dây chiếu trên tường, không ngừng đung đưa, tựa như sợi dây đang cố cắt đôi tay của người kia.
Lý Thản kêu lớn một tiếng, đá văng cửa chạy vọt vào nhà.
Ngay sau đó, ông liền hối hận, đáng lẽ ông nên dàn xếp mọi chuyện kỹ càng hơn nữa. Chẳng hạn như báo cảnh sát trước khi chạy vào, nhưng vào thời điểm ấy, nỗi băn khoăn, trăn trở ấp ủ hai mươi năm bất chợt bừng lên, nhiệt huyết chi phối đầu óc, bất chấp tất cả chạy vào.
Ông lao vào người đàn ông cầm dây câu cá, hai người xô đẩy lên thi thể, lăn vào vũng máu, đánh đổ nồi đun nước, chén đĩa, lửa trong lòng bếp bén ra ngoài. Sau cùng, ông rốt cuộc kìm chặt tên khốn kia trên mặt đất. Một tay bóp chặt cổ, tay kia đưa tới giật khẩu trang của hắn xuống.
Ngay lúc này, sau gáy bị đập mạnh một cái.
Lý Thản thở gấp một hơi rồi ngã vật ra đất, bóng dáng người đàn ông trước mắt càng ngày càng mơ hồ.
***
Lúc tỉnh lại, là trên một cồn cát vùng ngoại ô sông Tiểu Thương, đêm còn dài, đằng xa, một góc sông Tiểu Thương, ánh lửa ngập trời.
Sau này, người ta đồn rằng, gia đình kia vốn chuyên bán món dê xào ớt, nửa đêm hầm súp thịt dê, không cẩn thận để lửa bén khỏi lòng bếp.
Thời tiết hanh khô, lửa nương theo gió bùng lên, suýt nữa thì đốt trụi nửa khu ngõ nhỏ. Lúc hoả được dập tắt, cả hộ gia đình kia đều bị thiêu cháy đen như khúc gỗ.
Vì vậy, họ chết cháy.
Trên đời này, chỉ ông và tên tội phạm kia biết, trước khi ngọn lửa bùng lên, từng có một con rối bằng người thật được tạo ra từ dây câu cá trong căn nhà ấy.
Ông đứng chần chừ thật lâu trước cửa đồn công an nhỏ bé bằng nửa cái ki ốt bán lẻ, cuối cùng lặng lẽ bỏ đi.
Trận hoả hoạn đã huỷ diệt tất cả, ông hoàn toàn không có chứng cớ, rất có khả năng trở thành kẻ tình nghi duy nhất.
Đương nhiên, Lý Thản làm vậy cũng vì ý đồ riêng. Nếu báo cảnh sát, kẻ thủ ác kia bị sa lưới, từ đó chịu sự trừng phạt của pháp luật, như vậy chẳng phải quá hời cho hắn hay sao?
Vô số lần, ông ra sức đánh vào đầu mình rồi tự nhủ, nếu có thể nhớ được khuôn mặt kẻ đồng loã với tên kia thì tốt biết bao.
Vạn Phong Hoả chỉ cho ông một lối giải quyết: Anh có thể thử áp dụng thuật thôi miên xem sao.
Thôi miên ư? Nghe có vẻ giống mấy mánh khóe được ưa chuộng bên nước ngoài hoặc trong mấy bộ phim chiếu trên ti vi, ít khi được áp dụng trong cuộc sống hàng ngày. Toàn bộ khu vực xung quanh hồ Lạc Mã này, bác sĩ tâm lý còn chẳng có lấy một mống, huống chi là chuyên gia thôi miên!
Tuy nhiên, mang tâm lý may mắn, dẫu xác suất thành công chỉ chiếm một phần vạn, Lý Thản vẫn quyết định tới Bắc Kinh, không yên lòng tiến vào một văn phòng được trang trí theo tông màu lạnh, trầm; khiêm tốn, kín đáo nhưng không mất vẻ sa hoa, giá sách chứa đầy những cuốn sách bìa cứng của nước ngoài.
Sau bàn làm việc, một người đàn ông ngồi ngay ngắn, nghe nói ông ta từng được trao bằng chứng nhận chuyên gia thôi miên quốc tế GPST – IH. Trông thấy Lý Thản, ông ta đưa tay về phía trước ý bảo: “Mời ngồi.”
***
Lúc nhận được điện thoại của Mộc Đại, Lý Thản đang ngồi trên bậc thềm ở vòi phun nước tại quảng trường, nhìn bức chân dung được vẽ bằng bút máy kia, xung quanh người qua người lại đủ mọi thành phần, mỗi người một khuôn mặt khác nhau, mắt nhìn ngó xung quanh.
Là cặp mắt nào đang âm thầm theo dõi ông?
Lý Thản nói: “Tôi tỉnh lại ở gò cát ngoại ô sông Tiểu Thương, hẳn là tên kia ném tôi ở đó. Tôi mang theo ví tiền bên người, trong ví có chứng minh thư, hắn chắc chắn đã nắm rõ toàn bộ chi tiết về tôi rõ như lòng bàn tay…”
“Nếu kẻ đó là thủ phạm thật sự, nhất định sẽ kiêng dè người luôn điều tra về vụ án đến tận bây giờ. Lời Sầm Xuân Kiều tuy giả dối, song một phần trong đó cũng là sự thật. Phải chăng Sầm Xuân Kiều chính là mồi câu, mục đích sau lưng là hấp dẫn những con cá như chúng ta chăng?”
“Mộc Đại, cháu phải cẩn thận một chút.”
***
Trong màn đêm tĩnh lặng tới mức đáng sợ, Mộc Đại cầm chén rượu lên, một hơi uống cạn.
Ban đầu cô nghĩ: Anh muốn tới thì cứ việc, phóng dao, sử dụng thủ đoạn, xem ai lợi hại hơn ai.
Chỉ là, sau khi ngụm rượu trôi xuống dạ dày…
Được lắm, Nhất Vạn Tam, dám coi cô là đồ ngốc hả? Thứ này mà cũng gọi là rượu chắc?
Quá nửa đêm, cô ngồi dậy khỏi giường, mặc áo khoác xuống tầng, kiểm tra tất cả các cửa sổ lại một lần, chưa đủ yên tâm, lại kiểm tra thêm vài lần nữa, rồi đưa tay giật ổ khóa vài cái.
Không tồi, cửa giả đều rất kiên cố.
Mộc Đại tới quầy bar cầm một chai rượu ngoại và một ly đế cao, ngồi tựa vào cửa sổ trong góc bên quầy bar. Tuy không bật đèn nhưng gian phòng cũng không tối lắm, cách vài bước, bên đường đối diện treo một tấm biển quảng cáo đèn nê ông, dòng nước lấp lánh ánh sáng mờ nhạt, đám rau hạnh mọc dưới nước tựa như những bóng đen mờ tối.
Mộc Đại chậm rãi rót cho mình một ly rượu, sở thích uống rượu của cô không cầu kỳ, không giống Nhất Vạn Tam, rượu phải qua pha chế mới uống, thêm vài viên đá, điều phối đủ lượng để pha thành loại rượu vừa miệng nhất, rồi cho vào bình lắc mạnh.
Sau khi nhận được tin nhắn của Lý Thản, cô lập tức gọi lại ngay cho ông. Lý Thản nói, sự việc ngày đó xảy ra ở sông Tiểu Thương gần thành phố Ngân XuyênBếp lò xây bằng đất kiểu cũ: Loại bếp lò kích thước lớn, có hình vuông, được xây bằng đất, dùng thời xưa. (Hay xuất hiện trong phim cổ trang ^^)
Một người đứng thẳng không động đậy, cánh tay vung lên không trung như đang chuẩn bị chém thứ gì đó, nhưng mãi một lúc vẫn giữ nguyên tư thế, hai tay vung vẩy, có một sợi dây nối với cánh tay người nọ, đầu còn lại được một người khác cầm cố định, bóng sợi dây chiếu trên tường, không ngừng đung đưa, tựa như sợi dây đang cố cắt đôi tay của người kia.
Lý Thản kêu lớn một tiếng, đá văng cửa chạy vọt vào nhà.
Ngay sau đó, ông liền hối hận, đáng lẽ ông nên dàn xếp mọi chuyện kỹ càng hơn nữa. Chẳng hạn như báo cảnh sát trước khi chạy vào, nhưng vào thời điểm ấy, nỗi băn khoăn, trăn trở ấp ủ hai mươi năm bất chợt bừng lên, nhiệt huyết chi phối đầu óc, bất chấp tất cả chạy vào.
Ông lao vào người đàn ông cầm dây câu cá, hai người xô đẩy lên thi thể, lăn vào vũng máu, đánh đổ nồi đun nước, chén đĩa, lửa trong lòng bếp bén ra ngoài. Sau cùng, ông rốt cuộc kìm chặt tên khốn kia trên mặt đất. Một tay bóp chặt cổ, tay kia đưa tới giật khẩu trang của hắn xuống.
Ngay lúc này, sau gáy bị đập mạnh một cái.
Lý Thản thở gấp một hơi rồi ngã vật ra đất, bóng dáng người đàn ông trước mắt càng ngày càng mơ hồ.
***
Lúc tỉnh lại, là trên một cồn cát vùng ngoại ô sông Tiểu Thương, đêm còn dài, đằng xa, một góc sông Tiểu Thương, ánh lửa ngập trời.
Sau này, người ta đồn rằng, gia đình kia vốn chuyên bán món dê xào ớt, nửa đêm hầm súp thịt dê, không cẩn thận để lửa bén khỏi lòng bếp.
Thời tiết hanh khô, lửa nương theo gió bùng lên, suýt nữa thì đốt trụi nửa khu ngõ nhỏ. Lúc hoả được dập tắt, cả hộ gia đình kia đều bị thiêu cháy đen như khúc gỗ.
Vì vậy, họ chết cháy.
Trên đời này, chỉ ông và tên tội phạm kia biết, trước khi ngọn lửa bùng lên, từng có một con rối bằng người thật được tạo ra từ dây câu cá trong căn nhà ấy.
Ông đứng chần chừ thật lâu trước cửa đồn công an nhỏ bé bằng nửa cái ki ốt bán lẻ, cuối cùng lặng lẽ bỏ đi.
Trận hoả hoạn đã huỷ diệt tất cả, ông hoàn toàn không có chứng cớ, rất có khả năng trở thành kẻ tình nghi duy nhất.
Đương nhiên, Lý Thản làm vậy cũng vì ý đồ riêng. Nếu báo cảnh sát, kẻ thủ ác kia bị sa lưới, từ đó chịu sự trừng phạt của pháp luật, như vậy chẳng phải quá hời cho hắn hay sao?
Vô số lần, ông ra sức đánh vào đầu mình rồi tự nhủ, nếu có thể nhớ được khuôn mặt kẻ đồng loã với tên kia thì tốt biết bao.
Vạn Phong Hoả chỉ cho ông một lối giải quyết: Anh có thể thử áp dụng thuật thôi miên xem sao.
Thôi miên ư? Nghe có vẻ giống mấy mánh khóe được ưa chuộng bên nước ngoài hoặc trong mấy bộ phim chiếu trên ti vi, ít khi được áp dụng trong cuộc sống hàng ngày. Toàn bộ khu vực xung quanh hồ Lạc Mã này, bác sĩ tâm lý còn chẳng có lấy một mống, huống chi là chuyên gia thôi miên!
Tuy nhiên, mang tâm lý may mắn, dẫu xác suất thành công chỉ chiếm một phần vạn, Lý Thản vẫn quyết định tới Bắc Kinh, không yên lòng tiến vào một văn phòng được trang trí theo tông màu lạnh, trầm; khiêm tốn, kín đáo nhưng không mất vẻ sa hoa, giá sách chứa đầy những cuốn sách bìa cứng của nước ngoài.
Sau bàn làm việc, một người đàn ông ngồi ngay ngắn, nghe nói ông ta từng được trao bằng chứng nhận chuyên gia thôi miên quốc tế GPST – IH. Trông thấy Lý Thản, ông ta đưa tay về phía trước ý bảo: “Mời ngồi.”
***
Lúc nhận được điện thoại của Mộc Đại, Lý Thản đang ngồi trên bậc thềm ở vòi phun nước tại quảng trường, nhìn bức chân dung được vẽ bằng bút máy kia, xung quanh người qua người lại đủ mọi thành phần, mỗi người một khuôn mặt khác nhau, mắt nhìn ngó xung quanh.
Là cặp mắt nào đang âm thầm theo dõi ông?
Lý Thản nói: “Tôi tỉnh lại ở gò cát ngoại ô sông Tiểu Thương, hẳn là tên kia ném tôi ở đó. Tôi mang theo ví tiền bên người, trong ví có chứng minh thư, hắn chắc chắn đã nắm rõ toàn bộ chi tiết về tôi rõ như lòng bàn tay…”
“Nếu kẻ đó là thủ phạm thật sự, nhất định sẽ kiêng dè người luôn điều tra về vụ án đến tận bây giờ. Lời Sầm Xuân Kiều tuy giả dối, song một phần trong đó cũng là sự thật. Phải chăng Sầm Xuân Kiều chính là mồi câu, mục đích sau lưng là hấp dẫn những con cá như chúng ta chăng?”
“Mộc Đại, cháu phải cẩn thận một chút.”
***
Trong màn đêm tĩnh lặng tới mức đáng sợ, Mộc Đại cầm chén rượu lên, một hơi uống cạn.
Ban đầu cô nghĩ: Anh muốn tới thì cứ việc, phóng dao, sử dụng thủ đoạn, xem ai lợi hại hơn ai.
Chỉ là, sau khi ngụm rượu trôi xuống dạ dày…
Được lắm, Nhất Vạn Tam, dám coi cô là đồ ngốc hả? Thứ này mà cũng gọi là rượu chắc?
/127
|