Viêm Hồng Sa xách túi đồ ăn mua về, thậm thà thậm thụt như đi ăn trộm, vừa vào cửa, không thấy bóng dáng La Nhận đâu, lập tức bỏ túi đồ ăn xuống xông thẳng đến sofa sán lại cạnh Mộc Đại: “Sao rồi sao rồi?”
Mộc Đại hỏi: “Cái gì sao rồi?”
Hai ngón trỏ của Viêm Hồng Sa dính lại bập bập vào nhau, mờ ám ra dấu.
“Bị cô quấy nhiễu rồi còn đâu.”
Cái gì? Viêm Hồng Sa phát hoảng.
Đằng sau, Một Vạn Ba bất mãn gảy gảy túi nylon đựng đồ ăn: “Phú bà, tôi biết cô phá sản, nhưng không phải là chúng ta có thể thất bại nhưng không thể mất chí sao? Chúng ta tối nay còn phải làm nhiệm vụ mà cô mua có mỗi một cái bánh thế này thôi á?”
Viêm Hồng Sa phớt lờ hắn: “La Nhận đâu rồi?”
Tào Nghiêm Hoa đáp: “Vừa xuống nhà rồi, lúc em lên không gặp anh ấy à, anh ấy nói muốn đi rửa xe, tiện đường đi bảo trì luôn.”
Viêm Hồng Sa vội vắt chân lên cổ đuổi theo.
Đuổi kịp, La Nhận đang sắp đánh xe ra cổng nhà trọ, Viêm Hồng Sa hét lên “Stop”, lao vội ra đầu xe, hai tay dang ra.
La Nhận kịp thời phanh xe.
Bấm hạ cửa sổ xuống, cười với Viêm Hồng Sa, La Nhận nói: “Hồng Sa, mấy ngày nay kỹ thuật cản xe của cô càng lúc càng tốt ấy nhỉ.”
Viêm Hồng Sa ngại ngùng cười cười.
“Cười cái chi, cô tưởng cô có thể cười làm tôi đỏ mặt được hả?”
Viêm Hồng Sa rất thành thật: “Không thể.”
La Nhận dở khóc dở cười, dừng chút rồi nói: “Lên xe đi.”
Viêm Hồng Sa rất bất ngờ, nhưng cũng biết xe không thể chặn giữa cổng mãi được, bèn vội vàng vòng qua leo lên ghế lái phụ.
***
Cửa hàng sửa xe có mặt bằng rất lớn, trong cửa hàng có bảy tám nhân viên, nhìn thấy xe La Nhận thì lục tục vây lấy, đều cảm thấy rất mới mẻ.
Thực ra sửa và bảo trì xe cũng không mất bao lâu, nhưng thấy xe hiếm, ngắm nghía sờ mó thêm được chút nào hay chút ấy, vậy nên cậu nhóc ghi đơn nhìn La Nhận, ấp úng nói: “Xe thế này…làm mất hơi lâu.”
La Nhận cũng không vạch trần, nói: “Được, làm tốt là được.”
Viêm Hồng Sa ngồi ở một vườn hoa nhỏ gần cửa hàng sửa xe đợi, trông thấy La Nhận đằng xa mua hai chai nước rồi tới gần, ném một chai qua.
Viêm Hồng Sa với tay ra chụp lấy.
La Nhận nói: “Thân thủ khá đấy.”
Viêm Hồng Sa cười, mỗi lần được La Nhận khen, cô đều cảm thấy rất vui.
Cô hỏi La Nhận: “Mang tôi ra đây làm gì thế?”
“Không có gì đặc biệt, tâm sự thôi.”
Viêm Hồng Sa vặn nắp chai nước: “Anh và Mộc Đại đã ổn lại chưa?”
La Nhận hỏi: “Không ổn hồi nào?”
“Mấy hôm đó, tôi ở lại nhà cô Hồng, lúc cô Hồng trở lại có nói với tôi là anh và Mộc Đại chắc tan vỡ rồi.”
La Nhận cười, tiện tay đặt chai nước xuống bên chân, vườn hoa này cũng không được cắt tỉa cẩn thận lắm, cứ có cảm giác lụn bại khi cỏ dại tràn lan, mặt trời đã sắp tắt hẳn, ánh nắng phủ lên hoa cỏ cũng tối đi.
Có một câu nói rất đúng, màu sắc của vật thể mà ta nhìn thấy là do có ánh sáng chiếu vào mắt, nghĩ mà xem, bóng tối tới, bất kể là muôn hồng nghìn tía rực rỡ nhường nào đi chăng nữa, không có ánh sáng, lập tức sẽ chỉ thấy toàn màu đen.
La Nhận nói: “Thực ra rất phức tạp, mấy ngày nay, tôi đã nghĩ rất nhiều.”
Viêm Hồng Sa kinh ngạc: “Anh nghĩ nhiều? Tôi tưởng anh chẳng bao giờ phải nghĩ chứ, anh nhìn lúc nào cũng như một người chẳng liên quan gì.”
La Nhận nói: “Trước đó, lúc tôi ở Philippines, từng có rất nhiều anh em, có giao tình sâu nhất là một người Nhật Bản, tên là Aoki.”
Viêm Hồng Sa bĩu môi: “Tôi không thích người Nhật.”
“Aoki nói tiếng Trung rất sõi, rất thích văn hóa Trung Quốc, cậu ta nói, cậu ta từ tiếng Trung cậu ta thích nhất là hai chữ, tâm điền (*).”
(*) 心田, tâm là tim, điền là đồng ruộng, tâm điền có nghĩa như nội tâm.
Tâm điền? Viêm Hồng Sa nhíu mày: Có gì đặc biệt vậy?
“Cậu ấy nói, mỗi lần nghĩ tới từ này đều cảm thấy rất huyền diệu. Mỗi người khi sinh ra, trái tim đều là một mảnh đất vuông vắn, sau đó, anh gieo hạt cho nó, mảnh đất này sẽ theo năm tháng đời người mà thăng trầm, rồi từ từ thay đổi hoàn toàn.”
Anh vươn tay ra, chỉ vào tim mình, nhìn Viêm Hồng Sa: “Chỗ này của tôi là nơi từng sinh trưởng tươi tốt, là nơi từng héo úa tàn lụi, là nơi từng có màu có sắc, là nơi từng không có ánh sáng chiếu tới, là nơi từng có độc trùng lui tới, cô có hiểu không?”
Viêm Hồng Sa nghe mà ngẩn ngơ, cảm thấy cũng có lý.
Cô hỏi: “Vậy anh đã nghĩ gì?”
“Nghĩ, Mộc Đại này, và Cái Túi Nhỏ trước đây, rốt cuộc có phải là một hay không, rốt cuộc còn muốn tiếp tục hay không. Sau đó tôi nghĩ, đối nhân xử thế không nên phức tạp hóa vấn đề, con người luôn luôn biến đổi, chỉ cần giữa tôi và cô ấy vẫn còn nền tảng yêu nhau, vậy thì tôi vẫn có thể tiếp thu sự biến đổi này.”
Viêm Hồng Sa không hiểu lắm: “Nền tảng yêu nhau là cái gì?”
La Nhận hỏi ngược lại cô: “Cô có biết vì sao tôi thích Mộc Đại không?”
“Vì sao?”
“Cô biết Sính Đình không?”
Viêm Hồng Sa gật đầu.
“Tôi và Sính Đình lớn lên bên nhau từ nhỏ, cái thời thiếu nam thiếu nữ, thực ra sẽ luôn có một cảm giác mông lung, gọi là yêu thì hơi quá, là có cảm giác. Cảm giác này có thể phát triển cũng có thể ngừng bước.”
“Sau đó, tôi đi Philippines, thân ở trong một hoàn cảnh khác, mỗi thời mỗi khắc đều có thể gặp nguy hiểm, lẽ đương nhiên sẽ cả, thấy, nên một mình thì tốt hơn, không nên liên lụy tới con gái người ta.”
Tranh thủ lúc có thời gian, trở về Tiểu Thương Hà một chuyến, khi đó, Sính Đình đã lớn, một ngày nọ, cô kín đáo thổ lộ với anh.
Viêm Hồng Sa lập tức trừng to mắt.
La Nhận cười: “Sính Đình là như vậy, em ấy là một cô gái rất bẽn lẽn, rất kín đáo, thích ai sẽ không nói ra mà dùng ám chỉ, quanh co hàm ý, mong người đó hiểu được.”
Viêm Hồng Sa nóng hết cả ruột gan: “Sau đó thì sao? Anh từ chối đúng không?”
La Nhận đáp: “Tôi cũng nói không rõ ràng, bảo là hoàn cảnh của mình phức tập, trước mắt chưa có ý định cân nhắc đến chuyện cá nhân.”
Lúc đó Sính Đình không nói gì, nhưng hôm sau, La Nhận nhìn thấy mắt cô sưng vù không thể nhìn được. Bác Trịnh tưởng anh ức hiếp Sính Đình, mắng anh một trận lên bờ xuống ruộng.
Sau đó lúc rời đi, Sính Đình tặng cho anh một sợi dây chuyện, nói: “Cứ coi như là lời chúc phúc của người thân dành cho anh đi, nhất định phải nhận lấy.”
Nghe giống như… May quá, Viêm Hồng Sa thở phào nhẹ nhõm.
La Nhận nhìn cô: “Cô cảm thấy, tâm trạng lúc đó của tôi là gì?”
Viêm Hồng Sa ngẫm nghĩ: “Như trút được gánh nặng?”
La Nhận lắc đầu: “Nói thật, là hơi mất mát.”
Mắt Viêm Hồng Sa lại lần nữa trợn to.
La Nhận cười: “Đúng vậy đấy, đó chính là tâm lí của đàn ông. Lúc một người đàn ông phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, vì không muốn liên lụy tới cô gái nên xin cô ấy rời đi, cô ấy lập tức rời đi hay cô ấy không đi, vẫn cố gắng ở bên anh ta, đối với anh ta, ý nghĩa không giống nhau.”
“Sau đó thì gặp được Mộc Đại, chưa từng thấy cô gái nào đáng yêu như vậy, vừa trên chọc một chút đã cuống lên, sợ hãi là khóc ngay được, liền muốn trêu chọc cô ấy, cũng sẽ thân thiết hơn với cô ấy – khi đó không nghĩ gì nhiều, chỉ là như bình thường, một người đàn ông thích một người phụ nữ thì muốn tới gần cô ấy hơn mà thôi.”
“Nhưng ngay sau đó lại nhận được vài tin tức, có chút chuyện hồi trước chưa giải quyết xong, khi ấy, tôi lại cảm thấy chưa đúng thời cơ.”
Khóe miệng La Nhận nở một nụ cười dịu dàng.
Khi ấy, Mộc Đại đã nói gì?
Cô nói, Tôi chỉ biết là, thời cơ tốt nhất để hai người bên nhau chính là lúc tôi thích anh anh cũng thích tôi.
Mộc Đại có thể nói như vậy, khiến La Nhận rất bất ngờ, cô gái đáng yêu này, đối với tình yêu cô có một dũng khí, không đỏ mắt bị dọa lùi lại, mà đỏ mắt trừng anh, trừng khiến anh á khẩu không đáp lời được.
La Nhận cười: “Chính là từ lúc đó.”
Trước kia chỉ là đặt cô trong mắt vậy thôi nhưng sau đó đã bỗng chốc đặt trong lòng rồi.
Anh quay lại chủ đề khi trước: “Cô hỏi tôi nền tảng yêu nhau là gì, chính là như Mộc Đại nói, anh thích em em cũng thích anh.”
“Lúc Mộc Đại ở chỗ bác sĩ Hà, tôi cảm nhận được, giữa tôi và cô ấy là sự không xác định còn có thể thích nhau nữa hay không. Lần đó đến tìm cô ấy, cô ấy nhìn rất xa lạ.”
Nói đến đây, La Nhận trầm mặc.
Khi ấy, Mộc Đại để lại giấy nhắn trốn đi, anh có trực giác, cảm thấy cô không muốn liên lạc với họ nữa.
Sau đó, Hoắc Tử Hồng nhận được điện thoại của Mộc Đại, La Nhận lập tức chạy tới Nam Điền.
Anh nhớ rất rõ, tối đó, hỏi thăm về Mộc Đại trong quán cơm nhỏ của Trịnh Thủy Ngọc, Trịnh Lê đã nói rất nhiều.
Chị Mộc Mộc nói chị ấy có bạn trai.
Chị Mộc Mộc mỗi lần nói đến anh ấy đều mỉm cười.
Có lúc em cảm thấy là giả, vì nếu chị ấy có bạn trai thì sao bạn trai chị ấy lại mặc kệ chị ấy vậy chứ. Nhưng mỗi lần hỏi, chị ấy đều nói, anh ấy bận.
…
Quán cơm nhỏ rất ồn ào, lúc nói chuyện với Trịnh Lê, bác cô bé luôn đi qua giục cô bé đi bưng đồ, nhưng La Nhận lại cảm thấy, đây thực sự là lời âu yếm kể lại đẹp nhất mình từng nghe trên đời.
Cô gái của anh, lặng lẽ rời đi, ở nơi xa lạ, trong quán cơm nhỏ đơn sơ, mỗi ngày đều lau bàn lau ghế, nhưng khi nhắc đến anh lúc nào cũng mang theo nụ cười, nhớ về anh.
Không gì đẹp bằng.
Lúc rời khỏi quán cơm, Trịnh Lê chợt gọi anh lại, hỏi: “Bạn trai của chị Mộc Mộc thực ra là anh đúng không?”
La Nhận cười cười: “Không thì sao?”
***
Trời đã tối hẳn, cách đó không xa, nhân viên cửa hàng sửa xe vẫy tay với sang bên này, ra hiệu nói xe đã bảo dưỡng xong.
Viêm Hồng Sa đứng dậy, đi được hai bước mới phát hiện ra La Nhận không theo cùng.
Cô tò mò quay đầu lại.
La Nhận vẫn đang ngồi đó, nhìn cô, khẽ nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
“Hôm nay, lúc đầu tôi cũng sắp buông tay rồi, Mộc Đại đã buông tay, tôi biết đám Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa cũng đã chấp nhận kết quả đó. Chỉ có mỗi một cô gái là khóc lóc ra ngoài cản xe.”
Viêm Hồng Sa ngại ngùng.
La Nhận nói: “Thực ra lúc đó, tôi đang tìm đường lui cho Mộc Đại, những lời cô ấy nói, bảo bác sĩ Hà làm giấy chứng minh các thứ, tôi đều nghĩ đến cả rồi. Giờ nghĩ nghĩ cũng phải thấy sợ, nếu chúng ta dừng bước ở đó, chỉ e cả đời này Mộc Đại chỉ có thể ngồi tù.”
Anh nhìn về phía Viêm Hồng Sa, giọng rất thấp.
“Cô không biết được tôi biết ơn cô đến nhường nào đâu.”
***
Tào Nghiêm Hoa gần như lục tìm trên mạng hết mức có thể, lật xới toàn bộ tin tức về đài tượng ngựa.
Tiếng tim đập và cả cơn gió quái gở đều phù hợp với gợi ý của lồng Phượng Hoàng Loan, nhưng mà, điều này thì liên quan gì đến một cái đài xi măng dựng tượng bỏ hoang, lại còn hoang đường hệt như một trò cười.
Gã quay đầu lại nhìn Một Vạn Ba và Mộc Đại: “Tối nay mọi người cùng đi với nhau chứ?
Tuy là trong các bài đăng đều nói là nửa đêm, một người đi là tốt nhất.”
Một Vạn Ba cười hãi hùng: “Nếu có liên quan tới Hung Giản thì tất nhiên là đi cùng nhau rồi, đúng không cô chủ nhỏ?”
Không nghe thấy Mộc Đại trả lời, Một Vạn Ba quay đầu lại nhìn cô, chân mày cô nhíu chặt, đang xuất thần suy nghĩ gì đó.
Một Vạn Ba thò tay ra huơ huơ trước mặt cô.
Mộc Đại phục hồi lại tinh thần: “Tôi nghĩ tới một chuyện, lúc đó La Nhận nói, trình tự điều tra hình sự một vụ án là: Có người báo án – cảnh sát xét hỏi ở khu vực xung quanh – Tống Thiết cung cấp manh mối, cảnh sát căn cứ theo những manh mối này tìm được Mã Siêu.”
Một Vạn Ba gật đầu, đúng vậy.
“Mã Siêu biết Trương Thông, lại tận mắt chứng kiến vụ án xảy ra, tuy lúc đó sợ hãi hoảng loạn, nhưng sau khi chạy trốn rồi, tại sao không phải là cậu ta báo cảnh sát trước?”
Một Vạn Ba bị hỏi nghệt ra, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Tào Nghiêm Hoa cũng nhận ra có điểm kỳ quái: “Lỗ hổng này rất rõ ràng, cảnh sát chắc chắn là đã hỏi hắn rồi, lúc đó ở trên cầu, ngoài Trương Thông ra cũng chỉ có Mã Siêu và tiểu sư phụ…”
Trong đầu gã chợt nhoáng lên một ý nghĩ.
“Hai người nói xem, có phải là Mã Siêu làm hay không?”
Phản ứng đầu tiên của Một Vạn Ba là không thể nào: “Nó á?”
Tào Nghiêm Hoa kích động: “Tam Tam, đêm tối có ba nhân chứng, ngoài Mã Siêu chỉ điểm thẳng là tiểu sư phụ của tôi ra thì hai người còn lại có thể đều không chứng kiến quá trình xảy ra vụ án, hơn nữa hai người này trông thấy tiểu sư phụ, cũng trông thấy Mã Siêu.”
“Nói thật ra thì, nếu như không có Mã Siêu chỉ điểm và xác nhận thì cảnh sát sẽ chỉ tìm thấy hai người Tống Thiết và Võ Ngọc Bình, vậy theo mô tả của hai người họ thì tình nghi là hai người.”
Một Vạn Ba không tiếp lời.
Hình như đúng là vậy, chuyện này rất giống với bỏ phiếu, Mã Siêu hai phiếu, Mộc Đại hai phiếu, sau đó Mã Siêu bỏ phiếu cho Mộc Đại.
Thế là, 2:2 biến thành 3:0.
Một Vạn Ba nhìn Tào Nghiêm Hoa, ngờ vực trong giọng nói càng lúc càng nặng: “Mã Siêu có vấn đề?”
Tào Nghiêm Hoa rất chắc chắn: “Tôi thấy rõ ràng là có vấn đề.”
Một Vạn Ba lấy điện thoại ra: “Dù sao đến đêm mới đi đài tượng ngựa, hay là để tôi hẹn nó ra ăn một bữa, thăm dò thêm một chút.
Tào Nghiêm Hoa đã hoàn toàn coi Mã Siêu là hung thủ giết người giá họa: “Hơi nguy hiểm thì phải?”
Một Vạn Ba chẳng để tâm: “Chỉ là ăn một bữa thôi mà, hẹn đến chỗ náo nhiệt, người đến người đi, nó còn làm gì được tôi chắc?”
Mộc Đại hỏi: “Cái gì sao rồi?”
Hai ngón trỏ của Viêm Hồng Sa dính lại bập bập vào nhau, mờ ám ra dấu.
“Bị cô quấy nhiễu rồi còn đâu.”
Cái gì? Viêm Hồng Sa phát hoảng.
Đằng sau, Một Vạn Ba bất mãn gảy gảy túi nylon đựng đồ ăn: “Phú bà, tôi biết cô phá sản, nhưng không phải là chúng ta có thể thất bại nhưng không thể mất chí sao? Chúng ta tối nay còn phải làm nhiệm vụ mà cô mua có mỗi một cái bánh thế này thôi á?”
Viêm Hồng Sa phớt lờ hắn: “La Nhận đâu rồi?”
Tào Nghiêm Hoa đáp: “Vừa xuống nhà rồi, lúc em lên không gặp anh ấy à, anh ấy nói muốn đi rửa xe, tiện đường đi bảo trì luôn.”
Viêm Hồng Sa vội vắt chân lên cổ đuổi theo.
Đuổi kịp, La Nhận đang sắp đánh xe ra cổng nhà trọ, Viêm Hồng Sa hét lên “Stop”, lao vội ra đầu xe, hai tay dang ra.
La Nhận kịp thời phanh xe.
Bấm hạ cửa sổ xuống, cười với Viêm Hồng Sa, La Nhận nói: “Hồng Sa, mấy ngày nay kỹ thuật cản xe của cô càng lúc càng tốt ấy nhỉ.”
Viêm Hồng Sa ngại ngùng cười cười.
“Cười cái chi, cô tưởng cô có thể cười làm tôi đỏ mặt được hả?”
Viêm Hồng Sa rất thành thật: “Không thể.”
La Nhận dở khóc dở cười, dừng chút rồi nói: “Lên xe đi.”
Viêm Hồng Sa rất bất ngờ, nhưng cũng biết xe không thể chặn giữa cổng mãi được, bèn vội vàng vòng qua leo lên ghế lái phụ.
***
Cửa hàng sửa xe có mặt bằng rất lớn, trong cửa hàng có bảy tám nhân viên, nhìn thấy xe La Nhận thì lục tục vây lấy, đều cảm thấy rất mới mẻ.
Thực ra sửa và bảo trì xe cũng không mất bao lâu, nhưng thấy xe hiếm, ngắm nghía sờ mó thêm được chút nào hay chút ấy, vậy nên cậu nhóc ghi đơn nhìn La Nhận, ấp úng nói: “Xe thế này…làm mất hơi lâu.”
La Nhận cũng không vạch trần, nói: “Được, làm tốt là được.”
Viêm Hồng Sa ngồi ở một vườn hoa nhỏ gần cửa hàng sửa xe đợi, trông thấy La Nhận đằng xa mua hai chai nước rồi tới gần, ném một chai qua.
Viêm Hồng Sa với tay ra chụp lấy.
La Nhận nói: “Thân thủ khá đấy.”
Viêm Hồng Sa cười, mỗi lần được La Nhận khen, cô đều cảm thấy rất vui.
Cô hỏi La Nhận: “Mang tôi ra đây làm gì thế?”
“Không có gì đặc biệt, tâm sự thôi.”
Viêm Hồng Sa vặn nắp chai nước: “Anh và Mộc Đại đã ổn lại chưa?”
La Nhận hỏi: “Không ổn hồi nào?”
“Mấy hôm đó, tôi ở lại nhà cô Hồng, lúc cô Hồng trở lại có nói với tôi là anh và Mộc Đại chắc tan vỡ rồi.”
La Nhận cười, tiện tay đặt chai nước xuống bên chân, vườn hoa này cũng không được cắt tỉa cẩn thận lắm, cứ có cảm giác lụn bại khi cỏ dại tràn lan, mặt trời đã sắp tắt hẳn, ánh nắng phủ lên hoa cỏ cũng tối đi.
Có một câu nói rất đúng, màu sắc của vật thể mà ta nhìn thấy là do có ánh sáng chiếu vào mắt, nghĩ mà xem, bóng tối tới, bất kể là muôn hồng nghìn tía rực rỡ nhường nào đi chăng nữa, không có ánh sáng, lập tức sẽ chỉ thấy toàn màu đen.
La Nhận nói: “Thực ra rất phức tạp, mấy ngày nay, tôi đã nghĩ rất nhiều.”
Viêm Hồng Sa kinh ngạc: “Anh nghĩ nhiều? Tôi tưởng anh chẳng bao giờ phải nghĩ chứ, anh nhìn lúc nào cũng như một người chẳng liên quan gì.”
La Nhận nói: “Trước đó, lúc tôi ở Philippines, từng có rất nhiều anh em, có giao tình sâu nhất là một người Nhật Bản, tên là Aoki.”
Viêm Hồng Sa bĩu môi: “Tôi không thích người Nhật.”
“Aoki nói tiếng Trung rất sõi, rất thích văn hóa Trung Quốc, cậu ta nói, cậu ta từ tiếng Trung cậu ta thích nhất là hai chữ, tâm điền (*).”
(*) 心田, tâm là tim, điền là đồng ruộng, tâm điền có nghĩa như nội tâm.
Tâm điền? Viêm Hồng Sa nhíu mày: Có gì đặc biệt vậy?
“Cậu ấy nói, mỗi lần nghĩ tới từ này đều cảm thấy rất huyền diệu. Mỗi người khi sinh ra, trái tim đều là một mảnh đất vuông vắn, sau đó, anh gieo hạt cho nó, mảnh đất này sẽ theo năm tháng đời người mà thăng trầm, rồi từ từ thay đổi hoàn toàn.”
Anh vươn tay ra, chỉ vào tim mình, nhìn Viêm Hồng Sa: “Chỗ này của tôi là nơi từng sinh trưởng tươi tốt, là nơi từng héo úa tàn lụi, là nơi từng có màu có sắc, là nơi từng không có ánh sáng chiếu tới, là nơi từng có độc trùng lui tới, cô có hiểu không?”
Viêm Hồng Sa nghe mà ngẩn ngơ, cảm thấy cũng có lý.
Cô hỏi: “Vậy anh đã nghĩ gì?”
“Nghĩ, Mộc Đại này, và Cái Túi Nhỏ trước đây, rốt cuộc có phải là một hay không, rốt cuộc còn muốn tiếp tục hay không. Sau đó tôi nghĩ, đối nhân xử thế không nên phức tạp hóa vấn đề, con người luôn luôn biến đổi, chỉ cần giữa tôi và cô ấy vẫn còn nền tảng yêu nhau, vậy thì tôi vẫn có thể tiếp thu sự biến đổi này.”
Viêm Hồng Sa không hiểu lắm: “Nền tảng yêu nhau là cái gì?”
La Nhận hỏi ngược lại cô: “Cô có biết vì sao tôi thích Mộc Đại không?”
“Vì sao?”
“Cô biết Sính Đình không?”
Viêm Hồng Sa gật đầu.
“Tôi và Sính Đình lớn lên bên nhau từ nhỏ, cái thời thiếu nam thiếu nữ, thực ra sẽ luôn có một cảm giác mông lung, gọi là yêu thì hơi quá, là có cảm giác. Cảm giác này có thể phát triển cũng có thể ngừng bước.”
“Sau đó, tôi đi Philippines, thân ở trong một hoàn cảnh khác, mỗi thời mỗi khắc đều có thể gặp nguy hiểm, lẽ đương nhiên sẽ cả, thấy, nên một mình thì tốt hơn, không nên liên lụy tới con gái người ta.”
Tranh thủ lúc có thời gian, trở về Tiểu Thương Hà một chuyến, khi đó, Sính Đình đã lớn, một ngày nọ, cô kín đáo thổ lộ với anh.
Viêm Hồng Sa lập tức trừng to mắt.
La Nhận cười: “Sính Đình là như vậy, em ấy là một cô gái rất bẽn lẽn, rất kín đáo, thích ai sẽ không nói ra mà dùng ám chỉ, quanh co hàm ý, mong người đó hiểu được.”
Viêm Hồng Sa nóng hết cả ruột gan: “Sau đó thì sao? Anh từ chối đúng không?”
La Nhận đáp: “Tôi cũng nói không rõ ràng, bảo là hoàn cảnh của mình phức tập, trước mắt chưa có ý định cân nhắc đến chuyện cá nhân.”
Lúc đó Sính Đình không nói gì, nhưng hôm sau, La Nhận nhìn thấy mắt cô sưng vù không thể nhìn được. Bác Trịnh tưởng anh ức hiếp Sính Đình, mắng anh một trận lên bờ xuống ruộng.
Sau đó lúc rời đi, Sính Đình tặng cho anh một sợi dây chuyện, nói: “Cứ coi như là lời chúc phúc của người thân dành cho anh đi, nhất định phải nhận lấy.”
Nghe giống như… May quá, Viêm Hồng Sa thở phào nhẹ nhõm.
La Nhận nhìn cô: “Cô cảm thấy, tâm trạng lúc đó của tôi là gì?”
Viêm Hồng Sa ngẫm nghĩ: “Như trút được gánh nặng?”
La Nhận lắc đầu: “Nói thật, là hơi mất mát.”
Mắt Viêm Hồng Sa lại lần nữa trợn to.
La Nhận cười: “Đúng vậy đấy, đó chính là tâm lí của đàn ông. Lúc một người đàn ông phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, vì không muốn liên lụy tới cô gái nên xin cô ấy rời đi, cô ấy lập tức rời đi hay cô ấy không đi, vẫn cố gắng ở bên anh ta, đối với anh ta, ý nghĩa không giống nhau.”
“Sau đó thì gặp được Mộc Đại, chưa từng thấy cô gái nào đáng yêu như vậy, vừa trên chọc một chút đã cuống lên, sợ hãi là khóc ngay được, liền muốn trêu chọc cô ấy, cũng sẽ thân thiết hơn với cô ấy – khi đó không nghĩ gì nhiều, chỉ là như bình thường, một người đàn ông thích một người phụ nữ thì muốn tới gần cô ấy hơn mà thôi.”
“Nhưng ngay sau đó lại nhận được vài tin tức, có chút chuyện hồi trước chưa giải quyết xong, khi ấy, tôi lại cảm thấy chưa đúng thời cơ.”
Khóe miệng La Nhận nở một nụ cười dịu dàng.
Khi ấy, Mộc Đại đã nói gì?
Cô nói, Tôi chỉ biết là, thời cơ tốt nhất để hai người bên nhau chính là lúc tôi thích anh anh cũng thích tôi.
Mộc Đại có thể nói như vậy, khiến La Nhận rất bất ngờ, cô gái đáng yêu này, đối với tình yêu cô có một dũng khí, không đỏ mắt bị dọa lùi lại, mà đỏ mắt trừng anh, trừng khiến anh á khẩu không đáp lời được.
La Nhận cười: “Chính là từ lúc đó.”
Trước kia chỉ là đặt cô trong mắt vậy thôi nhưng sau đó đã bỗng chốc đặt trong lòng rồi.
Anh quay lại chủ đề khi trước: “Cô hỏi tôi nền tảng yêu nhau là gì, chính là như Mộc Đại nói, anh thích em em cũng thích anh.”
“Lúc Mộc Đại ở chỗ bác sĩ Hà, tôi cảm nhận được, giữa tôi và cô ấy là sự không xác định còn có thể thích nhau nữa hay không. Lần đó đến tìm cô ấy, cô ấy nhìn rất xa lạ.”
Nói đến đây, La Nhận trầm mặc.
Khi ấy, Mộc Đại để lại giấy nhắn trốn đi, anh có trực giác, cảm thấy cô không muốn liên lạc với họ nữa.
Sau đó, Hoắc Tử Hồng nhận được điện thoại của Mộc Đại, La Nhận lập tức chạy tới Nam Điền.
Anh nhớ rất rõ, tối đó, hỏi thăm về Mộc Đại trong quán cơm nhỏ của Trịnh Thủy Ngọc, Trịnh Lê đã nói rất nhiều.
Chị Mộc Mộc nói chị ấy có bạn trai.
Chị Mộc Mộc mỗi lần nói đến anh ấy đều mỉm cười.
Có lúc em cảm thấy là giả, vì nếu chị ấy có bạn trai thì sao bạn trai chị ấy lại mặc kệ chị ấy vậy chứ. Nhưng mỗi lần hỏi, chị ấy đều nói, anh ấy bận.
…
Quán cơm nhỏ rất ồn ào, lúc nói chuyện với Trịnh Lê, bác cô bé luôn đi qua giục cô bé đi bưng đồ, nhưng La Nhận lại cảm thấy, đây thực sự là lời âu yếm kể lại đẹp nhất mình từng nghe trên đời.
Cô gái của anh, lặng lẽ rời đi, ở nơi xa lạ, trong quán cơm nhỏ đơn sơ, mỗi ngày đều lau bàn lau ghế, nhưng khi nhắc đến anh lúc nào cũng mang theo nụ cười, nhớ về anh.
Không gì đẹp bằng.
Lúc rời khỏi quán cơm, Trịnh Lê chợt gọi anh lại, hỏi: “Bạn trai của chị Mộc Mộc thực ra là anh đúng không?”
La Nhận cười cười: “Không thì sao?”
***
Trời đã tối hẳn, cách đó không xa, nhân viên cửa hàng sửa xe vẫy tay với sang bên này, ra hiệu nói xe đã bảo dưỡng xong.
Viêm Hồng Sa đứng dậy, đi được hai bước mới phát hiện ra La Nhận không theo cùng.
Cô tò mò quay đầu lại.
La Nhận vẫn đang ngồi đó, nhìn cô, khẽ nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
“Hôm nay, lúc đầu tôi cũng sắp buông tay rồi, Mộc Đại đã buông tay, tôi biết đám Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa cũng đã chấp nhận kết quả đó. Chỉ có mỗi một cô gái là khóc lóc ra ngoài cản xe.”
Viêm Hồng Sa ngại ngùng.
La Nhận nói: “Thực ra lúc đó, tôi đang tìm đường lui cho Mộc Đại, những lời cô ấy nói, bảo bác sĩ Hà làm giấy chứng minh các thứ, tôi đều nghĩ đến cả rồi. Giờ nghĩ nghĩ cũng phải thấy sợ, nếu chúng ta dừng bước ở đó, chỉ e cả đời này Mộc Đại chỉ có thể ngồi tù.”
Anh nhìn về phía Viêm Hồng Sa, giọng rất thấp.
“Cô không biết được tôi biết ơn cô đến nhường nào đâu.”
***
Tào Nghiêm Hoa gần như lục tìm trên mạng hết mức có thể, lật xới toàn bộ tin tức về đài tượng ngựa.
Tiếng tim đập và cả cơn gió quái gở đều phù hợp với gợi ý của lồng Phượng Hoàng Loan, nhưng mà, điều này thì liên quan gì đến một cái đài xi măng dựng tượng bỏ hoang, lại còn hoang đường hệt như một trò cười.
Gã quay đầu lại nhìn Một Vạn Ba và Mộc Đại: “Tối nay mọi người cùng đi với nhau chứ?
Tuy là trong các bài đăng đều nói là nửa đêm, một người đi là tốt nhất.”
Một Vạn Ba cười hãi hùng: “Nếu có liên quan tới Hung Giản thì tất nhiên là đi cùng nhau rồi, đúng không cô chủ nhỏ?”
Không nghe thấy Mộc Đại trả lời, Một Vạn Ba quay đầu lại nhìn cô, chân mày cô nhíu chặt, đang xuất thần suy nghĩ gì đó.
Một Vạn Ba thò tay ra huơ huơ trước mặt cô.
Mộc Đại phục hồi lại tinh thần: “Tôi nghĩ tới một chuyện, lúc đó La Nhận nói, trình tự điều tra hình sự một vụ án là: Có người báo án – cảnh sát xét hỏi ở khu vực xung quanh – Tống Thiết cung cấp manh mối, cảnh sát căn cứ theo những manh mối này tìm được Mã Siêu.”
Một Vạn Ba gật đầu, đúng vậy.
“Mã Siêu biết Trương Thông, lại tận mắt chứng kiến vụ án xảy ra, tuy lúc đó sợ hãi hoảng loạn, nhưng sau khi chạy trốn rồi, tại sao không phải là cậu ta báo cảnh sát trước?”
Một Vạn Ba bị hỏi nghệt ra, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Tào Nghiêm Hoa cũng nhận ra có điểm kỳ quái: “Lỗ hổng này rất rõ ràng, cảnh sát chắc chắn là đã hỏi hắn rồi, lúc đó ở trên cầu, ngoài Trương Thông ra cũng chỉ có Mã Siêu và tiểu sư phụ…”
Trong đầu gã chợt nhoáng lên một ý nghĩ.
“Hai người nói xem, có phải là Mã Siêu làm hay không?”
Phản ứng đầu tiên của Một Vạn Ba là không thể nào: “Nó á?”
Tào Nghiêm Hoa kích động: “Tam Tam, đêm tối có ba nhân chứng, ngoài Mã Siêu chỉ điểm thẳng là tiểu sư phụ của tôi ra thì hai người còn lại có thể đều không chứng kiến quá trình xảy ra vụ án, hơn nữa hai người này trông thấy tiểu sư phụ, cũng trông thấy Mã Siêu.”
“Nói thật ra thì, nếu như không có Mã Siêu chỉ điểm và xác nhận thì cảnh sát sẽ chỉ tìm thấy hai người Tống Thiết và Võ Ngọc Bình, vậy theo mô tả của hai người họ thì tình nghi là hai người.”
Một Vạn Ba không tiếp lời.
Hình như đúng là vậy, chuyện này rất giống với bỏ phiếu, Mã Siêu hai phiếu, Mộc Đại hai phiếu, sau đó Mã Siêu bỏ phiếu cho Mộc Đại.
Thế là, 2:2 biến thành 3:0.
Một Vạn Ba nhìn Tào Nghiêm Hoa, ngờ vực trong giọng nói càng lúc càng nặng: “Mã Siêu có vấn đề?”
Tào Nghiêm Hoa rất chắc chắn: “Tôi thấy rõ ràng là có vấn đề.”
Một Vạn Ba lấy điện thoại ra: “Dù sao đến đêm mới đi đài tượng ngựa, hay là để tôi hẹn nó ra ăn một bữa, thăm dò thêm một chút.
Tào Nghiêm Hoa đã hoàn toàn coi Mã Siêu là hung thủ giết người giá họa: “Hơi nguy hiểm thì phải?”
Một Vạn Ba chẳng để tâm: “Chỉ là ăn một bữa thôi mà, hẹn đến chỗ náo nhiệt, người đến người đi, nó còn làm gì được tôi chắc?”
/127
|