Cảnh sát giao thông đẩy đám người ra, đi về phía Một Vạn Ba.
Một Vạn Ba muốn lùi ra sau, có lẽ là do mấy năm trước chơi trò trốn tìm với người thi hành pháp luật nhiều quá rồi nên đối với cảnh sát, hắn luôn có xu hướng lảng tranh theo bản năng.
Quan sát xung quanh: Cũng không phải là kiến chui không lọt, có vài chỗ hổng, không mất đến hai giây là có thể chạy tới, nếu có người đến cản, hắn có thể trèo lên đầu xe leo qua rồi nhảy xuống từ đuôi xe chạy đi…
Trước đó hắn còn cảm thán Mộc Đại bỏ chạy khỏi khỏi cục công an là thiếu kiên nhẫn, giờ mới biết, đến lượt mình thì cũng thế.
Đương lúc do dự, bỗng có người vỗ vai một cái, Viêm Hồng Sa từ phía sau sượt qua vai hắn, quăng ra một câu: “Không sao đâu, đi theo họ đi, bọn tôi cũng sẽ theo câu giờ.”
Cô cũng không nhìn hắn mà vội vã chen vào đám người đang bàn tán ầm ĩ.
Một Vạn Ba hơi hơi hiểu, hắn quay đầu nhìn La Nhận, La Nhận chỉ gật đầu với hắn một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Xa xa vang lên tiếng xe cứu thương, đón lấy ánh mắt nghiêm nghị của cảnh sát giao thông, Một Vạn Ba cười gượng, giơ hai tay lên như đầu hàng: “Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm.”
***
Hơn tám giờ tối, Tào Nghiêm Hoa thở hồng hộc chạy tới quán bún đối diện cục cảnh sát giao thông huyện Nam Điền, trước khi vào, gã để ý thấy trước cục cảnh sát giao thông có xe cảnh sát đỗ lại.
Trong quán bún đã đầy hết chỗ, Tào Nghiêm Hoa nhìn quanh quất nửa ngày mới nhìn thấy La Nhận ở mãi tít trong vẫy tay với gã.
Tào Nghiêm Hoa gấp gáp đi qua ngồi xuống: “Anh Tiểu La, sao lại có xe cảnh sát thế?”
“Bởi vì không phải là tai nạn giao thông đơn thuần nên bên cảnh sát giao thông và đồn công an đều có người tới.”
Còn nói: “Viêm Hồng Sa đang ở trong đó, cô ấy làm ‘người chứng kiến’, được mời tới hỗ trợ điều tra, đấu võ mồm với mấy nhân chứng khác.”
Tào Nghiêm Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Mấy thằng oắt con đó đều nói là Tam Tam đẩy người?”
La Nhận gật đầu, thoáng hạ giọng: “Tôi và Hồng Sa thực ra không chứng kiến hiện trường xảy ra án nhưng cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quặc nên tôi bảo Hồng Sa tới gây rồi. Tôi để ý xem xét rồi, đèn giao thông ở đầu đường có gắn camera theo dõi, cảnh sát điều tra nhất định sẽ xem cái đó, nếu quả thật là Một Vạn Ba đẩy…”
Nếu quả thật là Một Vạn Ba đẩy, vậy tình cảnh của Hồng Sa sẽ tương đối xấu hổ.
Tào Nghiêm Hoa gấp gáp phân bua cho Một Vạn Ba: “Không thể là Tam Tam, cái loại bụng đói có người mời ăn lại kêu no rồi, vì chuyện dã nhân mà sống dở chết dở mất mấy ngày như cậu ta sao có thể cố ý hại người chứ.”
Bún bò của La Nhận đã làm xong, chủ quán bưng lên, thuận tiện đưa thực đơn cho Tào Nghiêm Hoa.
Tào Nghiêm Hoa chỉ vào La Nhận: “Giống của anh ấy là được.”
La Nhận cầm đũa, quấy quấy mấy cái trong bát bún, chợt nhớ tới điều gì: “Mộc Đại ở quán trọ một mình?”
Tào Nghiêm Hoa lúc này mới nhớ ra chuyện ấy: “Không phải, tiểu sư phụ đi theo tôi.”
La Nhận sửng sốt: “Thế cô ấy đâu?”
“Anh Tiểu La, anh bị đần à, thân phận của tiểu sư phụ giờ đang lúc nhạy cảm, sao có thể tùy tiện ló mặt ra vậy được.”
Gã thần thần bí bí chỉ ra ngoài: “Em ấy đang ở trong hẻm đó.”
La Nhận biết cái hẻm mà Tào Nghiêm Hoa nói đến, tuy cũng có người qua lại nhưng không nhiều.
Anh đẩy bát bún cho Tào Nghiêm Hoa: “Tôi chưa động vào đâu, anh ăn đi.”
Nói đoạn, đứng dậy ra ngoài.
Tào Nghiêm Hoa nhìn bát bún trước mặt, trong lòng tị nạnh, chanh chua nghĩ: “Anh Tiểu La nhất định là đi với tiểu sư phụ rồi, bỏ mặc một mình mình cô đơn ở đây ăn bún.
***
Mộc Đại đeo khẩu trang, đội mũ cúi đầu, một mình tản bộ trong ngõ hẻm, lúc lúc lại ngẩng đầu lên, liếc về phía sở cảnh sát giao thông đèn đóm sáng rực phía đối diện.
Đầu ngõ chợt tối sầm, có người tiến vào, Mộc Đại vội vàng ngồi xổm xuống, giả bộ buộc dây giày.
La Nhận ngồi xuống cạnh cô, nói: “Giày em làm gì có dây, diễn sâu thế không thấy mệt à.”
Mộc Đại thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được phì cười, lát sau nói: “Làm em giật cả mình.”
Mũ cô hơi lệch, La Nhận vươn tay ra sửa lại cho cô, thuận tiện gỡ khẩu trang xuống: “Tối mù tối mịt thế này rồi, có ai nhìn nữa đâu, đeo không thấy ngốt à.”
Lại hỏi: “Ăn chưa?”
Mộc Đại lắc đầu.
La Nhận quay ra nhìn đầu hẻm rồi nói: “Chờ anh chút.”
Anh đi không lâu thì quay lại, mua bánh quy và nước, còn cả một hộp đậu phụ chiên giòn.
Trong góc hẻm chất một đống ván gỗ phế liệu, La Nhận kéo cô qua đấy ngồi xuống, trên đầu không biết có thứ cây gì, mọc từ tường bên kia vươn tán cây rậm rạp sang, giống như ô che trên đầu.
Mộc Đại mở nắp chai nước, uống một ngụm, lại ngẩng lên nhìn sở cảnh sát giao thông.
“Một Vạn Ba sẽ không sao chứ?”
“Chỉ cần đoạn camera theo dõi có lợi với cậu ấy thì sẽ không sao.”
“Nghe Tào Mập nói, hiện trường có rất nhiều người chỉ điểm nói hắn đẩy người.”
“Có ba bốn người gì đấy. Em cảm thấy liệu có phải Một Vạn Ba không?”
Mộc Đại ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Tội vặt vãnh thì Một Vạn Ba có thể còn làm chứ giết người thì không đâu. Huống hồ hắn đâu có ngốc, nếu thật sự muốn đối phó với Mã Siêu thì có rất nhiều cơ hội, việc gì phải chọn đường lớn nhiều người qua lại như thế.”
La Nhận trầm ngâm: “Nhưng tại sao người ta lại chỉ chỉ điểm mỗi cậu ấy, em không cảm thấy lạ à?”
“Liệu có phải đồng bọn của Mã Siêu không?”
La Nhận cẩn thận nhớ lại tình huống hiện trường.
Lúc đó, người người từ xung quanh đổ tới, mấy người chỉ điểm Một Vạn Ba ăn mặc, tuổi tác, khí chất đều có sự chênh lệch rất lớn, không có vẻ gì là dính dáng đến nhau.
La Nhận nói: “Thực ra chuyện xảy ra với Một Vạn Ba và chuyện của em, nghĩ tỉ mỉ sẽ thấy rất giống nhau.”
Vào giữa đêm, Mộc Đại rốt cuộc là có xuất hiện trên cầu hay không, một người nói có, hai người nói có, ba người nói có, thế là, cô đã thành có xuất hiện ở đó.
Một Vạn Ba có đẩy Mã Siêu hay không? Một người nói có, hai người nói có, ba người nói có, thế là, hắn cũng thành tình nghi.
La Nhận hạ giọng nói: “Ba người thành hổ.”
Mộc Đại không nghe rõ: “Gì cơ?”
“Miệng lưỡi giết người.”
Mộc Đại tưởng anh nói đùa: “Miệng lưỡi cũng có thể giết người á?”
“Em biết Viên Sùng Hoán không?”
Mộc Đại gật đầu, cô nhớ mang máng, hình như đó là một anh hùng kháng Thanh cuối thời Minh, sau bị người Mãn dùng kế phản gián giết chết.
La Nhận nói: “Có người nói khi đó, Viên Sùng Hoán đóng quân ở Liêu Đông, là cửa ải hiểm hóc của người Mãn. Hoàng Thái Cực biết hoàng đế Sùng Trinh đa nghi nên đã sử dụng một kế sách.”
“Ông ta phái người bắt tùy tùng theo hầu Sùng Trinh, dùng nghiêm hình tra tấn. Hai người kia lại rất cứng cỏi, kiên quyết không chịu nhận tội.”
“Một tối nọ, hai người kia trong lúc mơ màng tỉnh lại, nghe thấy lính canh ngoài phòng thầm thì với nhau.”
Giọng anh trầm thấp, kể mà khiến người ta như lạc vào một thế giới kỳ ảo, trong hẻm rất yên tĩnh, Mộc Đại chăm chú nghe, mắt tròn xoe, miệng hơi hé.
La Nhận cảm thấy dáng vẻ này của cô đáng yêu vô cùng, tiện tay chọc một miếng đậu phụ chiên giòn đưa tới bên miệng cô: “Nào, ăn đi.”
Mộc Đại dở khóc dở cười, nhưng vẫn há miệng ra cắn đậu phụ chiên giòn, lúng búng hỏi anh: “Sau đó thì sao?”
“Chợt nghe lính canh nói, đã có Viên đại đô đốc quy phục, vào được ải này rồi thì sau đó dễ như trở bàn tay. Tên lính canh còn lại ngắt lời hắn, nói, Xuỵt, chuyện cơ mật thế này, không thể để người khác biết được.”
“Hai người kia nghe mà muốn nứt cả mắt ra, bụng thầm chửi Viên Sùng Hoán là tên gian tặc, dám thông đồng với địch phản quốc, đáng hận là tin tức này không cách nào truyền đi thông báo hoàng đế biết được.”
Nói đến đây, anh nhìn Mộc Đại: “Cũng may trời không tuyệt đường người, đến hôm sau, hai người này thế mà lại tìm được một sơ hở, trốn đi.”
Mộc Đại đoán ra được: “Là người ta cố ý thả cho họ trốn à?”
La Nhận gật đầu: “Sau đó, trên triều dưới dân đều sôi sục truyền nhau tin tức Viên Sùng Hoán thông đồng với địch phản quốc. Hoàng đế Sùng Trinh nổi giận, bắt giam Viên Sùng Hoán thẩm vấn, năm sau lăng trì xử tử, có người nói róc hơn ba ngàn đao, gần một vạn người giành được thịt của ông ấy, tranh nhau ăn sống.”
Mộc Đại thở dài.
La Nhận nói: “Nếu như câu chuyện này là thật, vậy nhân tố giết Viên Sùng Hoán, rốt cuộc là người đã hạ đao lăng trì ông ấy, hay là hai viên tùy tùng nghe được lời thầm thì bàn tán trong lúc mơ màng tỉnh lại?”
Con ngươi Mộc Đại đảo tròn: “Đều không phải, là sát niệm nhất định phải diệt trừ Viên Sùng Hoán trong lòng Hoàng Thái Cực.”
La Nhận cảm thấy cũng không phải không có lý.
Một ý niệm, vài câu nói, ba ngàn đao.
Anh lấy điện thoại ra, mở hình ảnh cho Mộc Đại xem, Mộc Đại không kịp chuẩn bị gì, cứ thế bị hình ảnh đập vào mắt, kêu á một tiếng.
Trông như một người chết máu me khắp mặt.
La Nhận nói: “Đây là Mã Siêu sau khi gặp tai nạn, anh chụp lại. Em để ý mặt nó mà xem, trước đó Một Vạn Ba bị thương, tay chảy máu, máu này là của Một Vạn Ba, cậu ấy ấn tay lên mặt Mã Siêu nên thoạt nhìn giống như dấu vân tay.”
Mộc Đại hít vào một hơi thật sâu rồi mới phóng to hình ra nhìn cho kĩ.
Dấu vân tay không giả, nhưng rất nhạt, kỳ lại là ở chính giữa dấu vân tay có một vết rộp, giống như bị bỏng.
Mộc Đại nhặt một viên sỏi bên cạnh lên, vẽ lại hình dạng đó ra đất.
Trông như chữ “nhật (日)” nhưng nét ngang trên cùng bị cắt mất.
Hình dạng này…
Trong lòng Mộc Đại chợt lóe lên: “Chữ tượng hình?”
Giống như một cái lưỡi, chẳng lẽ là…
La Nhận gật đầu: “Đây là chữ tượng hình của chữ Khẩu.”
***
Trong sở cảnh sát giao thông có tiếng huyên náo, dường như có người đi qua, La Nhận kéo kéo Mộc Đại, Mộc Đại vội vàng đeo khẩu trang lên.
Hai người ra đầu hẻm, trông thấy Tào Nghiêm Hoa cũng qua đó, đang đứng bên lan can thò đầu ra xem.
Ngoài cổng có không ít người, có Một Vạn Ba, có Viêm Hồng Sa, vả cả những nhân chứng khác, và những cảnh sát mặc đồng phục khác nhau.
Viêm Hồng Sa đang ngăn những nhân chứng khác lại không cho đi.
La Nhận và Mộc Đại liếc nhau rồi đi về phía trước vài bước.
Chợt nghe Viêm Hồng Sa lớn tiếng: “Câm hết rồi hả, ban nãy không phải nói là các người đều thấy được sao? Đẩy thế nào, đâm ra sao, sao giờ lại không nói gì nữa, xem video rồi sao lại không nói nữa?”
Mấy người kia nhìn nhau, có hai người lúng túng ho khan một tiếng.
Cảnh sát giao thông đứng ra khuyên giải: “Đã làm rõ rồi thì bỏ đi thôi, cô gái, khoan dung một chút.”
Viêm Hồng Sa mặc kệ, lúc chưa có video giám sát, một mình cô phải đối đầu với bốn cái mồm, bị mấy người họ châm chọc khiêu khích đến độ cả người muốn bốc hỏa, hiện giờ cuối cùng cũng có thể trở mình, đây chính là có oan báo oán có thù báo thù.
“Đây không phải là vấn đề khoan dung hay không khoan dung, mấy người họ là vu hãm, lòng dạ đáng chém, phải chém cho tụt đầu mới được.”
Cô quay sang nói với bên cảnh sát hợp tác phá án: “Cái loại trắng trợn vu hãm, trợn mắt nói mò này không phải là nên tống cổ vào trại giam mười ngày nửa tháng à? Cứ thả ra như thế, không sợ gây nguy hại tới sự an toàn của xã hội sao?”
Viên cảnh sát kia bị cô làm cho nghẹn họng tức tối, nổi nóng với mấy người kia: “Các anh không trông thấy thì đáng ra không nên nói bậy mới phải! Giờ đã thành luật rồi đấy, nói lung tung thì phải chịu trách nhiệm!”
Mấy người kia cũng rất trâu chó, một người trong số đó lớn tiếng vặc lại: “Chúng tôi bận bịu thế này mà vẫn qua đây hỗ trợ điều tra, là đã rất phối hợp rồi. Lúc đó chuyện xảy ra nhanh vậy, nhìn lầm thì có gì lạ, chẳng lẽ bọn tôi còn cố ý vu hãm cho cậu ta? Âm mưu cái gì? Đương sự có nói gì đâu, đến lượt loại người qua đường như cô lắm lời chắc?”
Nói đoạn, xô Viêm Hồng Sa ra bỏ ra ngoài.
Một Vạn Ba khuyên cô: “Bỏ đi.”
“Chuyện giải quyết được là được, giờ cũng không phải lúc để ầm ĩ, với lại, cãi vã nhiều, mệt.”
Thân là đương sự vậy mà lại đi khuyên cô “bỏ đi”, Viêm Hồng Sa tức muốn tắt thở: “Cậu chờ đấy, lần sau cậu có mục xương trong tù tôi cũng không thèm xía vào.”
Cô quay đầu đi thẳng.
…
***
Một Vạn Ba đưa mắt nhìn Viêm Hồng Sa đi xa rồi, lúc này mới đủng đỉnh thong dong ra cổng, ở đó, Tào Nghiêm Hoa đang như chán chết tựa người vào rào chắn, cố tình nhìn xung quanh, tư thế vậy mà lại có chút chọc người.
Một Vạn Ba lại gần chỗ gã, hỏi: “Anh Tào, sao rồi?”
Tào Nghiêm Hoa chậm rãi vén áo khoác lên một chút.
Một Vạn Ba dò xét nhìn xuống, trong lớp vải bên trong áo khoác của Tào Nghiêm Hoa treo lủng lẳng mấy cái ví tiền, và cả mấy chùm chìa khóa.
Tào Nghiêm Hoa đáp: “Còn sao nữa, một ánh mắt của Tam Tam thôi là tôi đã biết phải làm gì rồi.”
…
***
Cách đó không xa.
La Nhận nhìn Mộc Đại: “Làm sư phụ của người ta có phải là nên quản giáo đồ đệ của mình cho tốt không?”
Mộc Đại đáp: “Em đâu có thấy gì đâu.”
Một Vạn Ba muốn lùi ra sau, có lẽ là do mấy năm trước chơi trò trốn tìm với người thi hành pháp luật nhiều quá rồi nên đối với cảnh sát, hắn luôn có xu hướng lảng tranh theo bản năng.
Quan sát xung quanh: Cũng không phải là kiến chui không lọt, có vài chỗ hổng, không mất đến hai giây là có thể chạy tới, nếu có người đến cản, hắn có thể trèo lên đầu xe leo qua rồi nhảy xuống từ đuôi xe chạy đi…
Trước đó hắn còn cảm thán Mộc Đại bỏ chạy khỏi khỏi cục công an là thiếu kiên nhẫn, giờ mới biết, đến lượt mình thì cũng thế.
Đương lúc do dự, bỗng có người vỗ vai một cái, Viêm Hồng Sa từ phía sau sượt qua vai hắn, quăng ra một câu: “Không sao đâu, đi theo họ đi, bọn tôi cũng sẽ theo câu giờ.”
Cô cũng không nhìn hắn mà vội vã chen vào đám người đang bàn tán ầm ĩ.
Một Vạn Ba hơi hơi hiểu, hắn quay đầu nhìn La Nhận, La Nhận chỉ gật đầu với hắn một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Xa xa vang lên tiếng xe cứu thương, đón lấy ánh mắt nghiêm nghị của cảnh sát giao thông, Một Vạn Ba cười gượng, giơ hai tay lên như đầu hàng: “Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm.”
***
Hơn tám giờ tối, Tào Nghiêm Hoa thở hồng hộc chạy tới quán bún đối diện cục cảnh sát giao thông huyện Nam Điền, trước khi vào, gã để ý thấy trước cục cảnh sát giao thông có xe cảnh sát đỗ lại.
Trong quán bún đã đầy hết chỗ, Tào Nghiêm Hoa nhìn quanh quất nửa ngày mới nhìn thấy La Nhận ở mãi tít trong vẫy tay với gã.
Tào Nghiêm Hoa gấp gáp đi qua ngồi xuống: “Anh Tiểu La, sao lại có xe cảnh sát thế?”
“Bởi vì không phải là tai nạn giao thông đơn thuần nên bên cảnh sát giao thông và đồn công an đều có người tới.”
Còn nói: “Viêm Hồng Sa đang ở trong đó, cô ấy làm ‘người chứng kiến’, được mời tới hỗ trợ điều tra, đấu võ mồm với mấy nhân chứng khác.”
Tào Nghiêm Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Mấy thằng oắt con đó đều nói là Tam Tam đẩy người?”
La Nhận gật đầu, thoáng hạ giọng: “Tôi và Hồng Sa thực ra không chứng kiến hiện trường xảy ra án nhưng cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quặc nên tôi bảo Hồng Sa tới gây rồi. Tôi để ý xem xét rồi, đèn giao thông ở đầu đường có gắn camera theo dõi, cảnh sát điều tra nhất định sẽ xem cái đó, nếu quả thật là Một Vạn Ba đẩy…”
Nếu quả thật là Một Vạn Ba đẩy, vậy tình cảnh của Hồng Sa sẽ tương đối xấu hổ.
Tào Nghiêm Hoa gấp gáp phân bua cho Một Vạn Ba: “Không thể là Tam Tam, cái loại bụng đói có người mời ăn lại kêu no rồi, vì chuyện dã nhân mà sống dở chết dở mất mấy ngày như cậu ta sao có thể cố ý hại người chứ.”
Bún bò của La Nhận đã làm xong, chủ quán bưng lên, thuận tiện đưa thực đơn cho Tào Nghiêm Hoa.
Tào Nghiêm Hoa chỉ vào La Nhận: “Giống của anh ấy là được.”
La Nhận cầm đũa, quấy quấy mấy cái trong bát bún, chợt nhớ tới điều gì: “Mộc Đại ở quán trọ một mình?”
Tào Nghiêm Hoa lúc này mới nhớ ra chuyện ấy: “Không phải, tiểu sư phụ đi theo tôi.”
La Nhận sửng sốt: “Thế cô ấy đâu?”
“Anh Tiểu La, anh bị đần à, thân phận của tiểu sư phụ giờ đang lúc nhạy cảm, sao có thể tùy tiện ló mặt ra vậy được.”
Gã thần thần bí bí chỉ ra ngoài: “Em ấy đang ở trong hẻm đó.”
La Nhận biết cái hẻm mà Tào Nghiêm Hoa nói đến, tuy cũng có người qua lại nhưng không nhiều.
Anh đẩy bát bún cho Tào Nghiêm Hoa: “Tôi chưa động vào đâu, anh ăn đi.”
Nói đoạn, đứng dậy ra ngoài.
Tào Nghiêm Hoa nhìn bát bún trước mặt, trong lòng tị nạnh, chanh chua nghĩ: “Anh Tiểu La nhất định là đi với tiểu sư phụ rồi, bỏ mặc một mình mình cô đơn ở đây ăn bún.
***
Mộc Đại đeo khẩu trang, đội mũ cúi đầu, một mình tản bộ trong ngõ hẻm, lúc lúc lại ngẩng đầu lên, liếc về phía sở cảnh sát giao thông đèn đóm sáng rực phía đối diện.
Đầu ngõ chợt tối sầm, có người tiến vào, Mộc Đại vội vàng ngồi xổm xuống, giả bộ buộc dây giày.
La Nhận ngồi xuống cạnh cô, nói: “Giày em làm gì có dây, diễn sâu thế không thấy mệt à.”
Mộc Đại thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được phì cười, lát sau nói: “Làm em giật cả mình.”
Mũ cô hơi lệch, La Nhận vươn tay ra sửa lại cho cô, thuận tiện gỡ khẩu trang xuống: “Tối mù tối mịt thế này rồi, có ai nhìn nữa đâu, đeo không thấy ngốt à.”
Lại hỏi: “Ăn chưa?”
Mộc Đại lắc đầu.
La Nhận quay ra nhìn đầu hẻm rồi nói: “Chờ anh chút.”
Anh đi không lâu thì quay lại, mua bánh quy và nước, còn cả một hộp đậu phụ chiên giòn.
Trong góc hẻm chất một đống ván gỗ phế liệu, La Nhận kéo cô qua đấy ngồi xuống, trên đầu không biết có thứ cây gì, mọc từ tường bên kia vươn tán cây rậm rạp sang, giống như ô che trên đầu.
Mộc Đại mở nắp chai nước, uống một ngụm, lại ngẩng lên nhìn sở cảnh sát giao thông.
“Một Vạn Ba sẽ không sao chứ?”
“Chỉ cần đoạn camera theo dõi có lợi với cậu ấy thì sẽ không sao.”
“Nghe Tào Mập nói, hiện trường có rất nhiều người chỉ điểm nói hắn đẩy người.”
“Có ba bốn người gì đấy. Em cảm thấy liệu có phải Một Vạn Ba không?”
Mộc Đại ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Tội vặt vãnh thì Một Vạn Ba có thể còn làm chứ giết người thì không đâu. Huống hồ hắn đâu có ngốc, nếu thật sự muốn đối phó với Mã Siêu thì có rất nhiều cơ hội, việc gì phải chọn đường lớn nhiều người qua lại như thế.”
La Nhận trầm ngâm: “Nhưng tại sao người ta lại chỉ chỉ điểm mỗi cậu ấy, em không cảm thấy lạ à?”
“Liệu có phải đồng bọn của Mã Siêu không?”
La Nhận cẩn thận nhớ lại tình huống hiện trường.
Lúc đó, người người từ xung quanh đổ tới, mấy người chỉ điểm Một Vạn Ba ăn mặc, tuổi tác, khí chất đều có sự chênh lệch rất lớn, không có vẻ gì là dính dáng đến nhau.
La Nhận nói: “Thực ra chuyện xảy ra với Một Vạn Ba và chuyện của em, nghĩ tỉ mỉ sẽ thấy rất giống nhau.”
Vào giữa đêm, Mộc Đại rốt cuộc là có xuất hiện trên cầu hay không, một người nói có, hai người nói có, ba người nói có, thế là, cô đã thành có xuất hiện ở đó.
Một Vạn Ba có đẩy Mã Siêu hay không? Một người nói có, hai người nói có, ba người nói có, thế là, hắn cũng thành tình nghi.
La Nhận hạ giọng nói: “Ba người thành hổ.”
Mộc Đại không nghe rõ: “Gì cơ?”
“Miệng lưỡi giết người.”
Mộc Đại tưởng anh nói đùa: “Miệng lưỡi cũng có thể giết người á?”
“Em biết Viên Sùng Hoán không?”
Mộc Đại gật đầu, cô nhớ mang máng, hình như đó là một anh hùng kháng Thanh cuối thời Minh, sau bị người Mãn dùng kế phản gián giết chết.
La Nhận nói: “Có người nói khi đó, Viên Sùng Hoán đóng quân ở Liêu Đông, là cửa ải hiểm hóc của người Mãn. Hoàng Thái Cực biết hoàng đế Sùng Trinh đa nghi nên đã sử dụng một kế sách.”
“Ông ta phái người bắt tùy tùng theo hầu Sùng Trinh, dùng nghiêm hình tra tấn. Hai người kia lại rất cứng cỏi, kiên quyết không chịu nhận tội.”
“Một tối nọ, hai người kia trong lúc mơ màng tỉnh lại, nghe thấy lính canh ngoài phòng thầm thì với nhau.”
Giọng anh trầm thấp, kể mà khiến người ta như lạc vào một thế giới kỳ ảo, trong hẻm rất yên tĩnh, Mộc Đại chăm chú nghe, mắt tròn xoe, miệng hơi hé.
La Nhận cảm thấy dáng vẻ này của cô đáng yêu vô cùng, tiện tay chọc một miếng đậu phụ chiên giòn đưa tới bên miệng cô: “Nào, ăn đi.”
Mộc Đại dở khóc dở cười, nhưng vẫn há miệng ra cắn đậu phụ chiên giòn, lúng búng hỏi anh: “Sau đó thì sao?”
“Chợt nghe lính canh nói, đã có Viên đại đô đốc quy phục, vào được ải này rồi thì sau đó dễ như trở bàn tay. Tên lính canh còn lại ngắt lời hắn, nói, Xuỵt, chuyện cơ mật thế này, không thể để người khác biết được.”
“Hai người kia nghe mà muốn nứt cả mắt ra, bụng thầm chửi Viên Sùng Hoán là tên gian tặc, dám thông đồng với địch phản quốc, đáng hận là tin tức này không cách nào truyền đi thông báo hoàng đế biết được.”
Nói đến đây, anh nhìn Mộc Đại: “Cũng may trời không tuyệt đường người, đến hôm sau, hai người này thế mà lại tìm được một sơ hở, trốn đi.”
Mộc Đại đoán ra được: “Là người ta cố ý thả cho họ trốn à?”
La Nhận gật đầu: “Sau đó, trên triều dưới dân đều sôi sục truyền nhau tin tức Viên Sùng Hoán thông đồng với địch phản quốc. Hoàng đế Sùng Trinh nổi giận, bắt giam Viên Sùng Hoán thẩm vấn, năm sau lăng trì xử tử, có người nói róc hơn ba ngàn đao, gần một vạn người giành được thịt của ông ấy, tranh nhau ăn sống.”
Mộc Đại thở dài.
La Nhận nói: “Nếu như câu chuyện này là thật, vậy nhân tố giết Viên Sùng Hoán, rốt cuộc là người đã hạ đao lăng trì ông ấy, hay là hai viên tùy tùng nghe được lời thầm thì bàn tán trong lúc mơ màng tỉnh lại?”
Con ngươi Mộc Đại đảo tròn: “Đều không phải, là sát niệm nhất định phải diệt trừ Viên Sùng Hoán trong lòng Hoàng Thái Cực.”
La Nhận cảm thấy cũng không phải không có lý.
Một ý niệm, vài câu nói, ba ngàn đao.
Anh lấy điện thoại ra, mở hình ảnh cho Mộc Đại xem, Mộc Đại không kịp chuẩn bị gì, cứ thế bị hình ảnh đập vào mắt, kêu á một tiếng.
Trông như một người chết máu me khắp mặt.
La Nhận nói: “Đây là Mã Siêu sau khi gặp tai nạn, anh chụp lại. Em để ý mặt nó mà xem, trước đó Một Vạn Ba bị thương, tay chảy máu, máu này là của Một Vạn Ba, cậu ấy ấn tay lên mặt Mã Siêu nên thoạt nhìn giống như dấu vân tay.”
Mộc Đại hít vào một hơi thật sâu rồi mới phóng to hình ra nhìn cho kĩ.
Dấu vân tay không giả, nhưng rất nhạt, kỳ lại là ở chính giữa dấu vân tay có một vết rộp, giống như bị bỏng.
Mộc Đại nhặt một viên sỏi bên cạnh lên, vẽ lại hình dạng đó ra đất.
Trông như chữ “nhật (日)” nhưng nét ngang trên cùng bị cắt mất.
Hình dạng này…
Trong lòng Mộc Đại chợt lóe lên: “Chữ tượng hình?”
Giống như một cái lưỡi, chẳng lẽ là…
La Nhận gật đầu: “Đây là chữ tượng hình của chữ Khẩu.”
***
Trong sở cảnh sát giao thông có tiếng huyên náo, dường như có người đi qua, La Nhận kéo kéo Mộc Đại, Mộc Đại vội vàng đeo khẩu trang lên.
Hai người ra đầu hẻm, trông thấy Tào Nghiêm Hoa cũng qua đó, đang đứng bên lan can thò đầu ra xem.
Ngoài cổng có không ít người, có Một Vạn Ba, có Viêm Hồng Sa, vả cả những nhân chứng khác, và những cảnh sát mặc đồng phục khác nhau.
Viêm Hồng Sa đang ngăn những nhân chứng khác lại không cho đi.
La Nhận và Mộc Đại liếc nhau rồi đi về phía trước vài bước.
Chợt nghe Viêm Hồng Sa lớn tiếng: “Câm hết rồi hả, ban nãy không phải nói là các người đều thấy được sao? Đẩy thế nào, đâm ra sao, sao giờ lại không nói gì nữa, xem video rồi sao lại không nói nữa?”
Mấy người kia nhìn nhau, có hai người lúng túng ho khan một tiếng.
Cảnh sát giao thông đứng ra khuyên giải: “Đã làm rõ rồi thì bỏ đi thôi, cô gái, khoan dung một chút.”
Viêm Hồng Sa mặc kệ, lúc chưa có video giám sát, một mình cô phải đối đầu với bốn cái mồm, bị mấy người họ châm chọc khiêu khích đến độ cả người muốn bốc hỏa, hiện giờ cuối cùng cũng có thể trở mình, đây chính là có oan báo oán có thù báo thù.
“Đây không phải là vấn đề khoan dung hay không khoan dung, mấy người họ là vu hãm, lòng dạ đáng chém, phải chém cho tụt đầu mới được.”
Cô quay sang nói với bên cảnh sát hợp tác phá án: “Cái loại trắng trợn vu hãm, trợn mắt nói mò này không phải là nên tống cổ vào trại giam mười ngày nửa tháng à? Cứ thả ra như thế, không sợ gây nguy hại tới sự an toàn của xã hội sao?”
Viên cảnh sát kia bị cô làm cho nghẹn họng tức tối, nổi nóng với mấy người kia: “Các anh không trông thấy thì đáng ra không nên nói bậy mới phải! Giờ đã thành luật rồi đấy, nói lung tung thì phải chịu trách nhiệm!”
Mấy người kia cũng rất trâu chó, một người trong số đó lớn tiếng vặc lại: “Chúng tôi bận bịu thế này mà vẫn qua đây hỗ trợ điều tra, là đã rất phối hợp rồi. Lúc đó chuyện xảy ra nhanh vậy, nhìn lầm thì có gì lạ, chẳng lẽ bọn tôi còn cố ý vu hãm cho cậu ta? Âm mưu cái gì? Đương sự có nói gì đâu, đến lượt loại người qua đường như cô lắm lời chắc?”
Nói đoạn, xô Viêm Hồng Sa ra bỏ ra ngoài.
Một Vạn Ba khuyên cô: “Bỏ đi.”
“Chuyện giải quyết được là được, giờ cũng không phải lúc để ầm ĩ, với lại, cãi vã nhiều, mệt.”
Thân là đương sự vậy mà lại đi khuyên cô “bỏ đi”, Viêm Hồng Sa tức muốn tắt thở: “Cậu chờ đấy, lần sau cậu có mục xương trong tù tôi cũng không thèm xía vào.”
Cô quay đầu đi thẳng.
…
***
Một Vạn Ba đưa mắt nhìn Viêm Hồng Sa đi xa rồi, lúc này mới đủng đỉnh thong dong ra cổng, ở đó, Tào Nghiêm Hoa đang như chán chết tựa người vào rào chắn, cố tình nhìn xung quanh, tư thế vậy mà lại có chút chọc người.
Một Vạn Ba lại gần chỗ gã, hỏi: “Anh Tào, sao rồi?”
Tào Nghiêm Hoa chậm rãi vén áo khoác lên một chút.
Một Vạn Ba dò xét nhìn xuống, trong lớp vải bên trong áo khoác của Tào Nghiêm Hoa treo lủng lẳng mấy cái ví tiền, và cả mấy chùm chìa khóa.
Tào Nghiêm Hoa đáp: “Còn sao nữa, một ánh mắt của Tam Tam thôi là tôi đã biết phải làm gì rồi.”
…
***
Cách đó không xa.
La Nhận nhìn Mộc Đại: “Làm sư phụ của người ta có phải là nên quản giáo đồ đệ của mình cho tốt không?”
Mộc Đại đáp: “Em đâu có thấy gì đâu.”
/127
|