Mã Đồ Văn lảo đảo bước vào một khu nhà nhỏ, nhà anh ta thuê ở đây, gọi là khu nhà thì cũng hơi quá, vì nơi này hội tụ đủ loại thành phần tạp nham của xã hội, là khu vực trọng điểm cần theo dõi của đồn cảnh sát gần đó. Mấy năm nay, cảnh sát cũng nhiều lần giăng lưới ở đây, bắt được bốn tên tội phạm đang bị truy nã, hòa giải mấy vụ tranh giành tình nhân hơn chục lần, bắt gà trộm chó thì nhiều như cơm bữa.
Gần cổng có hai tên côn đồ đang đánh bài, một trong hai tên ngẩng lên hỏi Mã Đồ Văn: “Ca sĩ Mã đấy à, đêm nay có biểu diễn không thế?”
Mã Đồ Văn trả lời: “Có, đêm nay tôi hát nhạc vàng hoài cổ, bài “Thượng Hải than”!”
Tên kia bực bội quăng bài: “Tay chân xui xẻo!”
Rõ ràng chẳng ai chú tâm nói chuyện với anh ta, Mã Đồ Văn cũng không tức giận, còn tiếp tục ngâm nga “Sóng xô, sóng xô” suốt dọc đường.
Mã Đồ Văn là ca sĩ hát cho quán bar, nhưng không hẳn vì kiếm cơm mà cốt yếu là theo đuổi giấc mơ, nên không cố định quán làm ăn, anh ta có cô bạn gái bán bia tên là Bát Mỹ, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng Bát Mỹ luôn thấy mình cao giá hơn anh ta, gặp mặt là chê bai anh ta không biết cố gắng, không chịu cầu tiền, không giống đàn ông.
Mẹ kiếp! Quan trọng là lý tưởng, là khát vọng có biết không hả! Mã Đồ Văn nghĩ thầm, sớm muộn gì anh ta cũng bỏ quách cô ả Bát Mỹ đó.
Đi tới cửa nhà, liền nhìn thấy một chiếc Hummer H2 màu đen, bản thân chiếc xe đã cực kỳ nổi bật, nóc xe còn đặt thêm một dàn đèn pha ngang tàng, hệt như một con quái thú nguy hiểm đang ẩn mình.
Mã Đồ Văn thấy trong lòng chua xót, rên một câu: “Có gì ghê gớm đâu?”
Nhưng quả thực là rất ghê gớm, bởi vì một phút sau, anh ta bỗng đổi ý, lấy di động ra, tự sướng mấy kiểu với chiếc Hummer, hết ngửa đầu, cúi đầu, còn học tư thế của người mẫu quảng cáo siêu xe, hơi kéo áo ngoài, để lộ chiếc áo lót trắng đã chuyển màu cháo lòng, sao cho thật quyến rũ, thật gợi cảm.
Sau đó đăng lên weibo, nội dung là: “Hummer lên ảnh cũng chỉ đến thế thôi, chẳng có gì đặc biệt.”
Còn tag cả bạn gái Bát Mỹ.
Đang lúc cực kỳ đắc ý, bỗng rầm một tiếng, một chuỗi hạt Kim Cương Hàng Ma làm móc chìa khóa xe xuất hiện trước mắt anh ta, anh ta nghe thấy giọng nói của La Nhận:
“Lên ảnh thì có là gì, cầm chìa khóa ngồi lên mới biết được.”
Mã Đồ Văn thấy bản thân thật xui xẻo, mãi mới được lên mặt một lần, thế mà lại bị La Nhận bắt gặp.
Anh ta liếc nhìn La Nhận.
La Nhận tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đẹp trai cao ráo, mặc áo khoác màu đen, đi ủng quân đội, miệng cười như có như không, nhìn qua nhàn nhã biếng nhác, nhưng ống tay áo xắn lên lại để lộ cơ bắp rắn rỏi. Đôi mắt với những ánh nhìn sắc bén, khiến người ta cảm thấy xe và anh, đều tựa như một con báo săn đang náu mình chời đợi thời cơ.
Mã Đồ Văn chua xót nói: “Cậu có thể đừng tổn thương tôi nữa được không? Chúng ta quen nhau từ bé tí tới giờ, cùng một điểm xuất phát, thế mà cậu xem sự chênh lệch hiện tại đi, ông trời thật không công bằng.”
La Nhận mỉm cười: “Chờ đến ngày cậu tổ chức biểu diễn ở Sân Vận Động Tổ Chim, tôi cũng chỉ có thể mua phiếu vào xem, lúc đó mới thực sự chênh lệch.”
Mã Đồ Văn lập tức vui vẻ.
***
Nhà của Mã Đồ Văn rất bừa bộn, đĩa nhạc la liệt khắp nơi, trên đất đầy vỏ lon bia, không chú ý có thể lập tức đá phải một lon.
La Nhận ngồi xuống ghế sofa, tự mở một chai bia, hỏi vào vấn đề chính luôn: “Buổi gặp mặt hôm nay thế nào?”
Mã Đồ Văn chuyển ghế ra trước mặt Lan Nhận, ngồi xuống, tỏ vẻ buồn nôn: “Gặp mặt cái gì, tôi nói cho cậu biết nhé, đấy đúng là một lũ thần kinh.”
“Một ông già mặc đồ nhà Thanh tên Vạn Phong Hỏa, một người phụ nữ trung niên tên Sầm Xuân Kiều, còn có một người đàn ông quái gở tên Lý Thản…”
Mã Đồ Văn bóp cổ họng, giả giọng của Lý Thản: “Giả dối, giả dối.”
“Còn có một cô gái tên Mộc Đại, cậu có biết tay cô ấy đeo gì không, là loại găng tay đầu mèo con ấy, thật quá ngây thơ, số tuổi tâm lý chắc chỉ mười tám là cùng.”
La Nhận vẫn bình thản: “Bọn họ đang ở đâu?”
“Đều đi theo Vạn Phong Hỏa tới Ba Thục Biệt Uyển rồi, là nhà nghỉ thỏa thuận mà Vạn Phong Hỏa bảo bọn họ.” Mã Đồ Văn bỗng nghĩ tới điều gì đó, “Nhưng mà chuyện cũ kia thật đáng sợ, này, La Nhận, chuyện cũ đó là bịa ra thôi đúng không?”
Hỏi một đằng La Nhận trả lời một nẻo: “Cậu kể lại buổi gặp mặt hôm nay cho tôi đi, bắt đầu từ lúc bước vào cửa, lời nói, biểu hiện của từng người, thật chi tiết tỉ mỉ.”
Dù sao chuyện cũng vừa xảy ra, ấn tượng vẫn còn rất sâu sắc, Mã Đồ Văn kể lại từ đầu tới cuối sự việc, rồi lại hỏi lại lần nữa: “Này, La Nhận, chuyện đó là bịa thôi đúng không?”
“Nếu như là bịa, tại sao tôi trả tiền?”
“Vậy thì….là thật sao?” Mã Đồ Văn càng nghĩ càng khó tin, “Chân người sao có thể đột nhiên biến mất được, còn cái việc dùng tơ xuyên qua người, việc này thực sự quá khó…”
La Nhận lắc chìa khóa trước mặt anh ta: “Không muốn lái thử à?”
Dòng suy nghĩ của Mã Đồ Văn bị cắt đứt đột ngột, một hồi mới hiểu được anh đang nói về chuyện gì: “Không lái, này, cậu có đang nghe tôi nói không đấy, cái chuyện kia…”
“Vậy tôi đi đây.”
***
Lý Thản và Mộc Đại ở hai gian phòng cạnh nhau, vì bất đồng ý kiến hồi sáng, ông ta dường như rất bất mãn với Mộc Đại, vẻ mặt luôn hầm hầm bực bội. Mộc Đại cũng chẳng thèm để ý tới ông ta, chỉ cảm thấy ông cụ này hơn năm mươi tuổi rồi mà chẳng có lòng bao dung gì cả.
Chiều tối, Mộc Đại nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh, nhìn qua mắt mèo thấy Lý Thản đi ra ngoài, đợi vài giây cô cũng mở của đi ra, gặp được Vạn Phong Hỏa ở cổng vào Biệt Uyển, bèn gật đầu chào hỏi.
Vạn Phong Hỏa nửa ngày cũng không nhận ra cô là ai, một lát sau đi hỏi nhân viên quầy lễ tân: “Cô bé kia có phải là người hôm qua tôi dẫn tới không?”
Nhân viên lễ tân nói: “Là người đi ra từ lầu một bên phải sao? Thế đúng rồi, chỗ đó đều là khách do ông dẫn tới mà.”
Vạn Phong Hỏa hít vào một hơi, nhớ lại hình ảnh Mộc Đại khi nãy, cô mặc áo khoác màu đen, thắt lưng đen, phía dưới là quần jeans đen bó sát, bốt đen, màu sáng duy nhất trên người là một chiếc dây chuyền bạc nhỏ, mặt dây chuyền có lẽ là hình đầu lâu.
Nhớ lại buổi sáng, cô ăn mặc vui tươi rực rỡ, Vạn Phong Hỏa không thể tưởng tượng nổi: Sao lại có người ăn mặc theo hai phong cách …đối lập nhau tới vậy?
***
Lý Thản không đi quá xa, tới ngay một quán cơm ven đường gọi mấy món ăn, một chai rượu, tự rót tự uống. Mộc Đại vờ như cũng đi ăn, bất ngờ bắt gặp Lý Thản: “Lý tiên sinh, ông cũng đi ăn cơm sao?”
Không để ý tới ánh mắt trợn trừng của Lý Thản, cô mặt dày ngồi xuống trước mặt ông ta, cười hì hì nói: “Tại sao Lý tiên sinh lại thấy hứng thú với vụ án hồ Lạc Mã như vậy?”
Lý Thản hỏi lại cô: “Cô còn trẻ như vậy, sao cũng thấy hứng thú với nó?”
“Tôi không có hứng thú, là dì của tôi muốn tôi tới. Bà ấy nói đôi vợ chồng kia họ Lý, người chồng từng là thầy giáo của bà.”
Phía sau có người ăn xong đi ra ngoài, lúc đi qua người Lý Thản thì hơi lảo đảo, Lý Thản tiện tay đỡ người đó, đang muốn quay ra nói chuyện với Mộc Đại, Mộc Đại đột nhiên đập đũa lên bàn, hét lớn: “Lấy ra!”
Lý Thản sợ hết hồn, kẻ vừa được Lý Thản đỡ cũng run lên, quay đầu nhìn Mộc Đại.
Lý Thản đột nhiên hiểu ra, vội sờ sờ tay vào ngực, thấy bên trong trống không.
Ví tiền đã không còn.
Mộc Đại gằn từng chữ: “Nói anh đấy, mau lấy ra.”
Tiếng nói chuyện huyên náo trong cửa hàng nhỏ dần, ông chủ sợ phiền phức, mấp máy môi bất an. Kẻ kia thẹn quá hóa giận, nhất quyết không chịu nhận: “Cô nói gì cơ? Có bệnh à.”
Mộc Đại đứng dậy, kẻ kia thấy hơi khiếp đảm nhưng cũng không muốn yếu thế, đang lúc giằng co, bên ngoài quán cơm truyền tới một giọng nói lành lạnh: “Thôi đi, trả cho cô ấy.”
Là tên béo mà cô từng gặp trên xe cáp.
Nếu như nghề này của bọn họ cũng tập hợp thành tổ chức, vậy tên béo này hẳn là quản lý. Kẻ kia hơi do dự, rồi đưa tay móc ra ví tiền, ném về phía Mộc Đại, hơi mạnh tay, muốn cô bắt trượt hoặc phải xoay người lại bắt lấy.
Ai ngờ Mộc Đại dễ dàng bắt được, hỏi hắn ta: “Không “móc tiền” chứ?”
Vừa nói vừa mở ví tiền ra xem.
Kẻ kia chỉ nhìn tư thế đón ví tiền của Mộc Đại, đã hơi biến sắc, lại nghe cô nói “móc tiền”, lập tức hiểu tại sao tên béo nói “ trả cho cô ấy”, sau khi đứng lúng túng một lúc bèn hừ một tiếng rồi xoay người đi.
“Móc tiền”, là chỉ kẻ móc túi lấy được ví tiền nhưng vẫn trả lại, tiện tay móc đi vài tờ, ví dụ như ví tiền vốn có tám trăm, lúc quay lại với chủ chỉ còn năm trăm, nhưng thời gian móc ví trả ví rất ngắn, nhiều người bị mất không phát hiện được.
Thực ra trong ví Lý Thản có bao nhiêu tiền, Mộc Đại vốn không biết, vừa nói vừa kiểm tra như vậy là tỏ vẻ một chút thôi.
Trải qua chuyện này, Lý Thản đã nhìn Mộc Đại bằng con mắt khác, mặt cũng hiền hòa: “Bên trong cũng không có nhiều tiền, cho dù có thật sự bị “móc..tiền”, cũng không đáng là bao.”
Mộc Đại không lên tiếng, cô đóng ví tiền lại trả cho Lý Thản, hỏi ông ta: “Bức ảnh trong ví, là … bạn ông sao?”
Lý Thản biết cô đang nói tới bức ảnh trắng đen đã hơi ố vàng trong ví, tuy trong ảnh là cô gái trẻ, nhưng tính thời gian thì giờ cũng phải tầm bốn năm mươi tuổi, Lý Thản gật đầu, ngầm thừa nhận.
“Cô gái này… tên là Lý Á Thanh, là con gái của vợ chồng giáo sư họ Lý trong vụ án hồ Lạc Mã, cũng coi như là…vị hôn thê của tôi.”
Mộc Đại thấy khó mà tin nổi. Lý Thản thấy chua xót trong lòng: “Đã hơn hai mươi năm, nhưng tôi vẫn kiên quyết theo đuổi vụ án này, cũng bởi vì còn chấp niệm với phần tình cảm này. Cũng như dì của cô, là vì tình nghĩa thầy trò với vợ chồng giáo sư họ Lý.”
Mộc Đại rất muốn cười, nhưng lại không thể cười nổi.
Tình nghĩa thầy trò? Trước khi nhìn thấy bức ảnh kia, cô cũng cho là vậy, nhưng hiện tại cô lại không nghĩ thế.
Cô gái tên Lý Á Thanh trong hình kia, cũng chính là …dì Hồng thời trẻ.
Lý Thản lại nói gì đó, Mộc Đại định thần lại, hỏi: “Sao thế?”
“Tôi nói là, cô và dì của cô, đều bị người phụ nữ tên Sầm Xuân Kiều kia lừa rồi, tôi có chứng cớ xác thực để chứng minh…Sầm Xuân Kiều nói dối.”
Gần cổng có hai tên côn đồ đang đánh bài, một trong hai tên ngẩng lên hỏi Mã Đồ Văn: “Ca sĩ Mã đấy à, đêm nay có biểu diễn không thế?”
Mã Đồ Văn trả lời: “Có, đêm nay tôi hát nhạc vàng hoài cổ, bài “Thượng Hải than”!”
Tên kia bực bội quăng bài: “Tay chân xui xẻo!”
Rõ ràng chẳng ai chú tâm nói chuyện với anh ta, Mã Đồ Văn cũng không tức giận, còn tiếp tục ngâm nga “Sóng xô, sóng xô” suốt dọc đường.
Mã Đồ Văn là ca sĩ hát cho quán bar, nhưng không hẳn vì kiếm cơm mà cốt yếu là theo đuổi giấc mơ, nên không cố định quán làm ăn, anh ta có cô bạn gái bán bia tên là Bát Mỹ, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng Bát Mỹ luôn thấy mình cao giá hơn anh ta, gặp mặt là chê bai anh ta không biết cố gắng, không chịu cầu tiền, không giống đàn ông.
Mẹ kiếp! Quan trọng là lý tưởng, là khát vọng có biết không hả! Mã Đồ Văn nghĩ thầm, sớm muộn gì anh ta cũng bỏ quách cô ả Bát Mỹ đó.
Đi tới cửa nhà, liền nhìn thấy một chiếc Hummer H2 màu đen, bản thân chiếc xe đã cực kỳ nổi bật, nóc xe còn đặt thêm một dàn đèn pha ngang tàng, hệt như một con quái thú nguy hiểm đang ẩn mình.
Mã Đồ Văn thấy trong lòng chua xót, rên một câu: “Có gì ghê gớm đâu?”
Nhưng quả thực là rất ghê gớm, bởi vì một phút sau, anh ta bỗng đổi ý, lấy di động ra, tự sướng mấy kiểu với chiếc Hummer, hết ngửa đầu, cúi đầu, còn học tư thế của người mẫu quảng cáo siêu xe, hơi kéo áo ngoài, để lộ chiếc áo lót trắng đã chuyển màu cháo lòng, sao cho thật quyến rũ, thật gợi cảm.
Sau đó đăng lên weibo, nội dung là: “Hummer lên ảnh cũng chỉ đến thế thôi, chẳng có gì đặc biệt.”
Còn tag cả bạn gái Bát Mỹ.
Đang lúc cực kỳ đắc ý, bỗng rầm một tiếng, một chuỗi hạt Kim Cương Hàng Ma làm móc chìa khóa xe xuất hiện trước mắt anh ta, anh ta nghe thấy giọng nói của La Nhận:
“Lên ảnh thì có là gì, cầm chìa khóa ngồi lên mới biết được.”
Mã Đồ Văn thấy bản thân thật xui xẻo, mãi mới được lên mặt một lần, thế mà lại bị La Nhận bắt gặp.
Anh ta liếc nhìn La Nhận.
La Nhận tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đẹp trai cao ráo, mặc áo khoác màu đen, đi ủng quân đội, miệng cười như có như không, nhìn qua nhàn nhã biếng nhác, nhưng ống tay áo xắn lên lại để lộ cơ bắp rắn rỏi. Đôi mắt với những ánh nhìn sắc bén, khiến người ta cảm thấy xe và anh, đều tựa như một con báo săn đang náu mình chời đợi thời cơ.
Mã Đồ Văn chua xót nói: “Cậu có thể đừng tổn thương tôi nữa được không? Chúng ta quen nhau từ bé tí tới giờ, cùng một điểm xuất phát, thế mà cậu xem sự chênh lệch hiện tại đi, ông trời thật không công bằng.”
La Nhận mỉm cười: “Chờ đến ngày cậu tổ chức biểu diễn ở Sân Vận Động Tổ Chim, tôi cũng chỉ có thể mua phiếu vào xem, lúc đó mới thực sự chênh lệch.”
Mã Đồ Văn lập tức vui vẻ.
***
Nhà của Mã Đồ Văn rất bừa bộn, đĩa nhạc la liệt khắp nơi, trên đất đầy vỏ lon bia, không chú ý có thể lập tức đá phải một lon.
La Nhận ngồi xuống ghế sofa, tự mở một chai bia, hỏi vào vấn đề chính luôn: “Buổi gặp mặt hôm nay thế nào?”
Mã Đồ Văn chuyển ghế ra trước mặt Lan Nhận, ngồi xuống, tỏ vẻ buồn nôn: “Gặp mặt cái gì, tôi nói cho cậu biết nhé, đấy đúng là một lũ thần kinh.”
“Một ông già mặc đồ nhà Thanh tên Vạn Phong Hỏa, một người phụ nữ trung niên tên Sầm Xuân Kiều, còn có một người đàn ông quái gở tên Lý Thản…”
Mã Đồ Văn bóp cổ họng, giả giọng của Lý Thản: “Giả dối, giả dối.”
“Còn có một cô gái tên Mộc Đại, cậu có biết tay cô ấy đeo gì không, là loại găng tay đầu mèo con ấy, thật quá ngây thơ, số tuổi tâm lý chắc chỉ mười tám là cùng.”
La Nhận vẫn bình thản: “Bọn họ đang ở đâu?”
“Đều đi theo Vạn Phong Hỏa tới Ba Thục Biệt Uyển rồi, là nhà nghỉ thỏa thuận mà Vạn Phong Hỏa bảo bọn họ.” Mã Đồ Văn bỗng nghĩ tới điều gì đó, “Nhưng mà chuyện cũ kia thật đáng sợ, này, La Nhận, chuyện cũ đó là bịa ra thôi đúng không?”
Hỏi một đằng La Nhận trả lời một nẻo: “Cậu kể lại buổi gặp mặt hôm nay cho tôi đi, bắt đầu từ lúc bước vào cửa, lời nói, biểu hiện của từng người, thật chi tiết tỉ mỉ.”
Dù sao chuyện cũng vừa xảy ra, ấn tượng vẫn còn rất sâu sắc, Mã Đồ Văn kể lại từ đầu tới cuối sự việc, rồi lại hỏi lại lần nữa: “Này, La Nhận, chuyện đó là bịa thôi đúng không?”
“Nếu như là bịa, tại sao tôi trả tiền?”
“Vậy thì….là thật sao?” Mã Đồ Văn càng nghĩ càng khó tin, “Chân người sao có thể đột nhiên biến mất được, còn cái việc dùng tơ xuyên qua người, việc này thực sự quá khó…”
La Nhận lắc chìa khóa trước mặt anh ta: “Không muốn lái thử à?”
Dòng suy nghĩ của Mã Đồ Văn bị cắt đứt đột ngột, một hồi mới hiểu được anh đang nói về chuyện gì: “Không lái, này, cậu có đang nghe tôi nói không đấy, cái chuyện kia…”
“Vậy tôi đi đây.”
***
Lý Thản và Mộc Đại ở hai gian phòng cạnh nhau, vì bất đồng ý kiến hồi sáng, ông ta dường như rất bất mãn với Mộc Đại, vẻ mặt luôn hầm hầm bực bội. Mộc Đại cũng chẳng thèm để ý tới ông ta, chỉ cảm thấy ông cụ này hơn năm mươi tuổi rồi mà chẳng có lòng bao dung gì cả.
Chiều tối, Mộc Đại nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh, nhìn qua mắt mèo thấy Lý Thản đi ra ngoài, đợi vài giây cô cũng mở của đi ra, gặp được Vạn Phong Hỏa ở cổng vào Biệt Uyển, bèn gật đầu chào hỏi.
Vạn Phong Hỏa nửa ngày cũng không nhận ra cô là ai, một lát sau đi hỏi nhân viên quầy lễ tân: “Cô bé kia có phải là người hôm qua tôi dẫn tới không?”
Nhân viên lễ tân nói: “Là người đi ra từ lầu một bên phải sao? Thế đúng rồi, chỗ đó đều là khách do ông dẫn tới mà.”
Vạn Phong Hỏa hít vào một hơi, nhớ lại hình ảnh Mộc Đại khi nãy, cô mặc áo khoác màu đen, thắt lưng đen, phía dưới là quần jeans đen bó sát, bốt đen, màu sáng duy nhất trên người là một chiếc dây chuyền bạc nhỏ, mặt dây chuyền có lẽ là hình đầu lâu.
Nhớ lại buổi sáng, cô ăn mặc vui tươi rực rỡ, Vạn Phong Hỏa không thể tưởng tượng nổi: Sao lại có người ăn mặc theo hai phong cách …đối lập nhau tới vậy?
***
Lý Thản không đi quá xa, tới ngay một quán cơm ven đường gọi mấy món ăn, một chai rượu, tự rót tự uống. Mộc Đại vờ như cũng đi ăn, bất ngờ bắt gặp Lý Thản: “Lý tiên sinh, ông cũng đi ăn cơm sao?”
Không để ý tới ánh mắt trợn trừng của Lý Thản, cô mặt dày ngồi xuống trước mặt ông ta, cười hì hì nói: “Tại sao Lý tiên sinh lại thấy hứng thú với vụ án hồ Lạc Mã như vậy?”
Lý Thản hỏi lại cô: “Cô còn trẻ như vậy, sao cũng thấy hứng thú với nó?”
“Tôi không có hứng thú, là dì của tôi muốn tôi tới. Bà ấy nói đôi vợ chồng kia họ Lý, người chồng từng là thầy giáo của bà.”
Phía sau có người ăn xong đi ra ngoài, lúc đi qua người Lý Thản thì hơi lảo đảo, Lý Thản tiện tay đỡ người đó, đang muốn quay ra nói chuyện với Mộc Đại, Mộc Đại đột nhiên đập đũa lên bàn, hét lớn: “Lấy ra!”
Lý Thản sợ hết hồn, kẻ vừa được Lý Thản đỡ cũng run lên, quay đầu nhìn Mộc Đại.
Lý Thản đột nhiên hiểu ra, vội sờ sờ tay vào ngực, thấy bên trong trống không.
Ví tiền đã không còn.
Mộc Đại gằn từng chữ: “Nói anh đấy, mau lấy ra.”
Tiếng nói chuyện huyên náo trong cửa hàng nhỏ dần, ông chủ sợ phiền phức, mấp máy môi bất an. Kẻ kia thẹn quá hóa giận, nhất quyết không chịu nhận: “Cô nói gì cơ? Có bệnh à.”
Mộc Đại đứng dậy, kẻ kia thấy hơi khiếp đảm nhưng cũng không muốn yếu thế, đang lúc giằng co, bên ngoài quán cơm truyền tới một giọng nói lành lạnh: “Thôi đi, trả cho cô ấy.”
Là tên béo mà cô từng gặp trên xe cáp.
Nếu như nghề này của bọn họ cũng tập hợp thành tổ chức, vậy tên béo này hẳn là quản lý. Kẻ kia hơi do dự, rồi đưa tay móc ra ví tiền, ném về phía Mộc Đại, hơi mạnh tay, muốn cô bắt trượt hoặc phải xoay người lại bắt lấy.
Ai ngờ Mộc Đại dễ dàng bắt được, hỏi hắn ta: “Không “móc tiền” chứ?”
Vừa nói vừa mở ví tiền ra xem.
Kẻ kia chỉ nhìn tư thế đón ví tiền của Mộc Đại, đã hơi biến sắc, lại nghe cô nói “móc tiền”, lập tức hiểu tại sao tên béo nói “ trả cho cô ấy”, sau khi đứng lúng túng một lúc bèn hừ một tiếng rồi xoay người đi.
“Móc tiền”, là chỉ kẻ móc túi lấy được ví tiền nhưng vẫn trả lại, tiện tay móc đi vài tờ, ví dụ như ví tiền vốn có tám trăm, lúc quay lại với chủ chỉ còn năm trăm, nhưng thời gian móc ví trả ví rất ngắn, nhiều người bị mất không phát hiện được.
Thực ra trong ví Lý Thản có bao nhiêu tiền, Mộc Đại vốn không biết, vừa nói vừa kiểm tra như vậy là tỏ vẻ một chút thôi.
Trải qua chuyện này, Lý Thản đã nhìn Mộc Đại bằng con mắt khác, mặt cũng hiền hòa: “Bên trong cũng không có nhiều tiền, cho dù có thật sự bị “móc..tiền”, cũng không đáng là bao.”
Mộc Đại không lên tiếng, cô đóng ví tiền lại trả cho Lý Thản, hỏi ông ta: “Bức ảnh trong ví, là … bạn ông sao?”
Lý Thản biết cô đang nói tới bức ảnh trắng đen đã hơi ố vàng trong ví, tuy trong ảnh là cô gái trẻ, nhưng tính thời gian thì giờ cũng phải tầm bốn năm mươi tuổi, Lý Thản gật đầu, ngầm thừa nhận.
“Cô gái này… tên là Lý Á Thanh, là con gái của vợ chồng giáo sư họ Lý trong vụ án hồ Lạc Mã, cũng coi như là…vị hôn thê của tôi.”
Mộc Đại thấy khó mà tin nổi. Lý Thản thấy chua xót trong lòng: “Đã hơn hai mươi năm, nhưng tôi vẫn kiên quyết theo đuổi vụ án này, cũng bởi vì còn chấp niệm với phần tình cảm này. Cũng như dì của cô, là vì tình nghĩa thầy trò với vợ chồng giáo sư họ Lý.”
Mộc Đại rất muốn cười, nhưng lại không thể cười nổi.
Tình nghĩa thầy trò? Trước khi nhìn thấy bức ảnh kia, cô cũng cho là vậy, nhưng hiện tại cô lại không nghĩ thế.
Cô gái tên Lý Á Thanh trong hình kia, cũng chính là …dì Hồng thời trẻ.
Lý Thản lại nói gì đó, Mộc Đại định thần lại, hỏi: “Sao thế?”
“Tôi nói là, cô và dì của cô, đều bị người phụ nữ tên Sầm Xuân Kiều kia lừa rồi, tôi có chứng cớ xác thực để chứng minh…Sầm Xuân Kiều nói dối.”
/127
|