Nói đúng là chẳng nể nang chút nào, La Nhận cũng thực sự phải thán phục: Thành thật mà nói, thói đời gian hiểm, lão Thần Côn này vào nam ra bắc lâu như vậy, nói chuyện lúc nào cũng cẩu thả lỗ mãng dễ gây mất lòng, thế mà lại có thể sống yên ổn đến tận giờ, đúng là một chuyện khiến người ta phải đập bàn kinh ngạc.
Anh hỏi: “Nếu không phải là được chọn, vậy vì sao mỗi người lại ứng với một cái?”
Câu trả lời của Thần Côn là: “Còn không phải bởi vì lúc đó bốn người các cậu vừa vặn có mặt ở hiện trường sao, mỗi người một cái mà phân thôi!”
La Nhận hít ngược một hơi khí lạnh: Thế này gọi là gì? Giữa đường bắt khách? Được ai hay người nấy?
La Nhận lại hỏi: “Vậy người thứ năm ứng với hỏa thì tìm thế nào?”
“Các cậu đang đối phó với thanh Hung Giản thứ hai, có thêm ai tham gia vào không, có thì chính là người mới vào đấy. Nếu không có thì kéo bừa một người tới, người kéo tới chính là hỏa.”
Chơi gì kỳ vậy? La Nhận không biết nên khóc hay nên cười.
Thần Côn lại rất nghiêm túc.
Lão nói: “Củ Cải Nhỏ, cậu đừng đọc mấy thứ tiểu thuyết linh tinh rồi tưởng những chuyện thế này là có số mệnh an bài, cho là các cậu vì có thiên phú dị bẩm gì đó mà được lồng Phượng Hoàng Loan điều tra tổ tông tám đời sau đó vất vả khổ sở tập hợp các cô các cậu lại một chỗ, cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là ngẫu nhiên thôi.”
Còn nói: “Nếu lần đó ở Tiểu Thương Hà, tôi cũng chạy tới hiện trường thì tám phần mười hỏa chính là tôi.”
La Nhận chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi: “Sao có thể tùy tiện vậy chứ?”
Thần Côn bật cười: “Cậu thấy tùy tiện à? Tôi lại cảm thấy rất hợp tình hợp lí đó.”
“Tình cảnh năm đó như thế nào, chờ lâu như vậy, mãi mới xuất hiện một bậc đại đức là Lão Tử, dẫn bảy điềm xấu tội lỗi vào bảy thanh Hung Giản, sau đó dùng lồng Phượng Hoàng Loan phong ấn lại.”
“Lồng Phượng Hoàng Loan, thẻ tre bằng gỗ, kỳ thật đều làm từ vật chất mà nên, là vật chất, cậu hiểu không?”
La Nhận đỡ trán thở dài, chuyện này thì liên quan gì tới vật chất?
Mộc Đại thấy cuộc gọi này có vẻ như sẽ không sớm kết thúc, vậy nên tự vào khoang thuyền ăn trước.
“Những món đồ từ vật chất này, trước thời Lão Tử cũng có thể tạo ra được, tạo cả đống cũng được.”
La Nhận đã lờ mờ hiểu được đôi chút, ý Thần Côn là: lồng Phượng Hoàng Loan và thẻ tre là có từ trước khi Lão Tử tới, nhưng vì sao khi đó lại không thể phong ấn được bảy điềm gở này?
Vậy nên, nhân tố mấu chốt của việc phong ấn không phải là lồng Phượng Hoàng Loan mà là Lão Tử. Hoặc giả, cả hai đều quan trọng, nhưng tầm quan trọng của Lão Tử lớn hơn.
Thần Côn nói: “Cậu muốn tìm một nhân vật như Lão Tử vào thời nay cũng rất khó khăn, vậy nên tôi mơ hồ có một cảm giác, lồng Phượng Hoàng Loan là đang mượn sức người.”
“Chuyện này giống như có năm vị trí trống, cấp bách cần có người bổ khuyết, dựa vào chỉ dẫn của nó mà làm việc, năm người này là ai, phẩm hạnh thế nào, có gì đặc biệt hay không, thực ra không quan trọng, nó chỉ cần lấp đầy chỗ trống là được.”
Nói đến đây, Thần Côn thở dài: “Thực ra nói các cậu không có gì đặc biệt cũng không đúng, các cậu thực ra cũng đặc biệt – các cậu có thể là nhóm người đầu tiên đứng ra chống đối lại Hung Giản.”
Lời này không sai, trước họ, dường như Hung Giản luôn không ngừng hại người, không kiêng dè gì hết, từ Trương Quang Hoa chuyển sang Lưu Thụ Hải, lại từ Lưu Thụ Hải chuyển sang La Văn Miểu, người khác chỉ xem với ánh mắt hiếu kỳ rồi thảo luận bàn tán chứ không ai thực sự liên hệ các vụ án vào với nhau, bắt tay vào làm điều gì.
Lần đó ở Tiểu Thương Hà, họ đã thật sự đánh thắng Hung Giản, không những thế còn vây khốn được nó, tự mình làm một cái thùng hội ý “kim mộc thủy hỏa thổ”, tuy rằng không bao lâu sau cái thùng đã mất hiệu lực.
Như vậy có phải là “được chọn” không?
La Nhận cười: “Được chọn thì được chọn, dù sao thì, để có thể cứu Sính Đình khỏi hẳn, mục tiêu gốc của tôi cũng chính là phong ấn bảy thanh Hung Giản, nếu như đó là phương pháp trị tận gốc.”
Thần Côn đột nhiên lại im lặng khác thường.
Sự im lặng bất thường này khiến La Nhận có chút bất an.
“Sao vậy?”
Thần Côn hơi lưỡng lự.
“Củ Cải Nhỏ, tôi phải nhắc nhở cậu, tôi chứng kiến nhiều chuyện tương tự thế này rồi, cậu đừng đơn giản cho rằng bảy thanh Hung Giản là hóa thân của tà ác thì lồng Phượng Hoàng Loan sẽ là đại biểu cho chính nghĩa và cái thiện, không có giới hạn rõ ràng như vậy đâu, để đạt được mục đích, trong quá trình nó có thể không từ thủ đoạn.”
Trong khoang thuyền vọng ra tiếng cười đùa thoải mái, La Nhận vô thức đánh mắt qua nhìn, Tào Nghiêm Hoa không biết sao mà gục xuống bàn, Mộc Đại đang tức giận lôi gã dậy.
Anh xoay người, hạ giọng: “Có ý gì?”
“Hiện giờ tôi cũng chỉ là phỏng đoán, nhưng không biết vì sao, cảm giác này rất mãnh liệt – tôi cảm giác, năm vị trí trống mà tôi nói ban nãy, các cậu lấp vào, nhưng chưa chắc đã có thể rời khỏi.”
“Nói cách khác, lúc được chọn, các cậu không thể cự tuyệt. Sau khi tham dự, cũng không có quyền tự do bỏ mặc không làm nữa.”
Một luồng khí lạnh chạy dọc lên sống lưng La Nhận, anh bỗng đưa tay ra nắm lấy mạn thuyền.
Có ý gì?
Mặc dù trước đó đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn với Mộc Đại, nhưng thực ra anh vẫn có sắp xếp riêng với cô, anh không muốn để Mộc Đại bị cuốn vào những chuyện hung hiểm gian nguy sắp tới, đúng, Mộc Đại có thể sẽ chủ động yêu cầu tham dự, nhưng việc này và việc cô căn bản là không thể rời đi là hai chuyện khác nhau!
Điều này khiến anh liên tưởng tới đôi giày đỏ trong câu chuyện cổ tích đầy ma mị, mơ mơ màng màng đi vào rồi sẽ không thể cởi ra được, cho đến chết ư?
Anh hỏi câu này ra: “Cho đến chết ư?”
Thần Côn đáp: “Chết rồi sẽ có người mới thế vào, cho đến khi chuyện này làm xong tới cùng.”
Đã hiểu.
La Nhận trầm mặc cúp máy.
Nếu lời Thần Côn nói là thật, vậy thứ lồng Phượng Hoàng Loan cần cũng không phải là họ mà chỉ là ai đó để có thể lấp vào chỗ trống.
Kim mộc thủy hỏa thổ không phải là để chỉ cụ thể ai mà chỉ là một dấu hiệu được mặt nạ hóa, ai cũng có thể làm, không đảm nhiệm được cũng không thể rút, chỉ có thể gánh đến chết, ngay sau đó sẽ có người thay thế bổ sung, tre già măng mọc.
Đối với lồng Phượng Hoàng Loan mà nói, năm hành kim mộc thủy hỏa thổ, thế nào cũng phải có người để nó sai sử, nó tuyệt đối không quan tâm người đó là nam hay nữ, họ La hay họ Mộc, chỉ cần có người là được.
Anh, Mộc Đại, Một Vạn Ba, Hồng Sa và Tào Nghiêm Hoa, là nhóm kim mộc thủy hỏa thổ đầu tiên.
Quá nhiều thứ nguy hiểm và không thể biết, trên đường, ai cũng có thể bị thay, mà thay thế chỉ có thể xảy ra trong một tình huống duy nhất.
Tử vong.
La Nhận đứng bên cửa, nhìn từng người trong buồng.
Kỳ thực, thời gian quen biết rất ngắn, ngoài Mộc Đại là bạn gái anh, những người khác, đừng nói tới bạn sinh tử, quen thân yêu thích còn chẳng tới nữa là.
Vậy nhưng anh không hi vọng phải nhìn bất kỳ ai gặp chuyện không may.
Cũng không biết qua bao lâu, phía sau vọng tới tiếng bước chân, tiếng động này, anh có thể nghe ra là ai.
La Nhận mỉm cười, cũng không quay đầu lại, chỉ chìa tay ra sau.
Quả nhiên, có người nắm lấy tay anh.
Ấm áp, mảnh mai, mềm mại, La Nhận nắm ngược lại, kéo nhẹ qua, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Hỏi cô: “Ăn xong rồi?”
Cô lấy đồ ăn trong túi áo ra đưa cho anh, bánh mì bị đè bẹp và bánh quy nát vụn.
Nói: “Đám Tào Mập giờ chỉ giỏi phá hoại thôi, ăn gì cũng tranh đoạt, không cho họ một trận thì không giành được.”
Lại thở dài: “Có bạn trai rồi áp lực còn lớn hơn trước đây nữa, ăn gì cũng phải đoạt hai phần.”
La Nhận bật cười, anh mở túi bánh mì, lấy cái bánh dẹp lép ra cắn một miếng, nói: “Cơ mà, có bạn gái rồi ăn gì cũng ngọt hơn trước.”
Mộc Đại hơi đỏ mặt, lại vô cùng hân hoan, trong mắt sáng lên như ánh sao lấp lánh, cô ôm lấy đầu gối, nhẹ nhàng gác cằm lên, nhìn anh ăn, còn giục anh: “Ăn đi chứ.”
Thật sự thích cô, cũng không tìm được lý do gì để không thích cô.
La Nhận nghĩ một chút, hỏi cô: “Em thật sự nhận Tào Nghiêm Hoa làm đồ đệ?”
Mộc Đại gật đầu: “Em cảm thấy con người anh ta không xấu, anh ta chưa chắc đã học được võ thuật thượng thừa nhưng mà để tăng cường sức khỏe thì cũng tốt mà.”
La Nhận gật đầu: “Lúc nào rảnh rỗi, em dạy anh ta nhiều chút, sau này…”
Nghĩ đến sau này có thể sẽ có chuyện xảy ra, trong lòng ít nhiều có chút nghẹn ứ, bèn đổi sang cách nói nghe nhẹ nhõm hơn: “Sau này gọi hội đi đánh nhau cũng thêm được một người hưởng ứng.”
***
Hôm sau trời vừa tảng sáng, hai chiếc thuyền lại một lần nữa xuất phát.
Người cũng chia ra làm hai, La Nhận, Mộc Đại, Viêm Hồng Sa một thuyền, Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa lên thuyền còn lại.
Viêm Hồng Sa đã có thể bước đi, tự mình hết đá chân lại vặn eo trên boong thuyền, Tào Nghiêm Hoa ở đối diện nhìn mà ngưỡng mộ: Ngày đó lúc tán phết, gã đã biết Viêm Hồng Sa cũng tập võ, hơn nữa, tỷ thí với người khác vài chiêu cũng không thành vấn đề.
Thực sự là quá bất công, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa đều biết võ mà gã và Tam Tam thì lại vai không thể gánh tay không thể xách, đều là hạng đàn ông yếu ớt.
Hai ngày nay ra ngoài không có lúc nào rảnh để tập luyện, Tào Nghiêm Hoa cảm thấy khiếp sợ, bèn vội vàng nằm xuống, làm vài cái hít đất.
Viêm Hồng Sa ở đối diện trông thấy, hỏi Mộc Đại: “Tào Mập đang làm gì vậy?”
Mộc Đại quay sang liếc một cái, dửng dưng một câu: “Chắc là thấy mệt nên nằm xuống nghỉ thôi.”
***
Dừng thuyền, tắt máy, quăng thừng, khoảng không giữa hai thuyền căng lên một sợi dây.
La Nhận giúp Mộc Đại đẩy thuyền nhỏ xuống nước, thấp giọng dặn: “Cẩn thận đấy.”
Mộc Đại nói: “Yên tâm đi, em sẽ không rơi xuống nước đâu.”
Cô chậm rãi khua mái chèo, chèo vào vùng biển.
Ào ào, ào ào, mái chèo tạo thành gợn sóng, ánh nắng rất đẹp, nhưng mây rất nhiều, có lúc che khuất mặt trời, trên mặt biển không có ánh nắng, có chút âm u lạnh lẽo.
La Nhận và Một Vạn Ba đã mặc xong đồ lặn, mỗi người đeo một ống dưỡng khí nhỏ, Tào Nghiêm Hoa đang kiểm tra bánh tời thả lưới, Viêm Hồng Sa đang xem mắt nước, cách một lúc lại vẫy tay với Mộc Đại: “Chưa tới đâu, cô thả lỏng đi.”
Cũng chẳng thể nào thả lòng được, dù sao cô cũng không biết bơi, mặt sàn dưới chân cũng chẳng lấy gì làm kiên cố, cứ đong đưa bập bềnh.
Ào ào, ào ào.
Mộc Đại cũng không rõ mình đã chèo qua chèo lại mấy lần, người hai bên thuyền đều đang dựa vào mạn thuyền nhìn cô như nhìn một con khỉ biết chèo thuyền trong vườn thú.
Viêm Hồng Sa nhìn lướt qua màn hình máy tính, lười biếng ngáp dài: “Chưa tới.”
Lão trai ngọc có thể đã khôn lên, không dễ bị dụ lên mặt nước như vậy.
Mộc Đại chèo đến phát mệt, gác ngang mái chèo lên thuyền, ôm đầu gối nghỉ tạm, cằm gác lên đầu gối, không biết có phải vì đêm qua ngủ không ngon không mà cơn buồn ngủ kéo tới, không nhịn được ngáp một cái.
Ngáp còn chưa xong, chợt sửng sốt.
Xa xa trên mặt biển có một mớn nước thẳng tắp, trắng xóa đang phi rất nhanh về phía bên này, mới nhìn còn thấy xa, chớp mắt một cái đã gần hơn rất nhiều.
Mộc Đại không kìm được đứng bật dậy, móc ống nhòm ra nhìn.
Bọt nước xoáy tròn, chỗ lên xuống có thể nhìn thấy vỏ trai màu xám xanh.
Là lão trai ngọc!
Nó không trực tiếp trồi lên từ đáy biển vùng này mà là từ một chỗ rất xa khác qua đây, bởi vậy nên mắt nước không thể nhìn thấy.
Nó thậm chí còn phá vỡ thường lệ, dựng thẳng trong nước như một bánh răng xoay tròn tốc độ cao, bởi vậy nên mới chỉ có một mớn nước nhỏ hẹp.
Mà phương hướng mớn nước kia lao tới là…
Mộc Đại kinh hãi: Vậy gần như là có thể vừa vặn bổ thuyền nhỏ của cô ra làm hai!
Mớn nước nháy mắt đã tới gần, con ngươi cô gần như có thể phản chiếu hình ảnh bọt nước tung lên.
La Nhận la lớn: “Mộc Đại! Bỏ thuyền!”
Trong lòng Mộc Đại rét run, tay chân cũng run lên, như vô số lần luyện tập từ trước, nháy mắt đề khí nhảy lên, tay vừa chạm vào dây thừng đã nhẹ nhàng bay người lên, cả thân vắt lên thừng.
Đúng lúc đó, chuyện mà không ai ngờ tới đã xảy ra.
Rào một tiếng lớn, lão trai ngọc xoay vòng vọt lên khỏi mặt nước, xông thẳng vào Mộc Đại đang trên thừng.
Mộc Đại nghe thấy tiếng Tào Nghiêm Hoa vì hoảng sợ cực độ mà trở nên chói gắt kỳ dị.
“Nó bay! Nó biết bay!”
Anh hỏi: “Nếu không phải là được chọn, vậy vì sao mỗi người lại ứng với một cái?”
Câu trả lời của Thần Côn là: “Còn không phải bởi vì lúc đó bốn người các cậu vừa vặn có mặt ở hiện trường sao, mỗi người một cái mà phân thôi!”
La Nhận hít ngược một hơi khí lạnh: Thế này gọi là gì? Giữa đường bắt khách? Được ai hay người nấy?
La Nhận lại hỏi: “Vậy người thứ năm ứng với hỏa thì tìm thế nào?”
“Các cậu đang đối phó với thanh Hung Giản thứ hai, có thêm ai tham gia vào không, có thì chính là người mới vào đấy. Nếu không có thì kéo bừa một người tới, người kéo tới chính là hỏa.”
Chơi gì kỳ vậy? La Nhận không biết nên khóc hay nên cười.
Thần Côn lại rất nghiêm túc.
Lão nói: “Củ Cải Nhỏ, cậu đừng đọc mấy thứ tiểu thuyết linh tinh rồi tưởng những chuyện thế này là có số mệnh an bài, cho là các cậu vì có thiên phú dị bẩm gì đó mà được lồng Phượng Hoàng Loan điều tra tổ tông tám đời sau đó vất vả khổ sở tập hợp các cô các cậu lại một chỗ, cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là ngẫu nhiên thôi.”
Còn nói: “Nếu lần đó ở Tiểu Thương Hà, tôi cũng chạy tới hiện trường thì tám phần mười hỏa chính là tôi.”
La Nhận chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi: “Sao có thể tùy tiện vậy chứ?”
Thần Côn bật cười: “Cậu thấy tùy tiện à? Tôi lại cảm thấy rất hợp tình hợp lí đó.”
“Tình cảnh năm đó như thế nào, chờ lâu như vậy, mãi mới xuất hiện một bậc đại đức là Lão Tử, dẫn bảy điềm xấu tội lỗi vào bảy thanh Hung Giản, sau đó dùng lồng Phượng Hoàng Loan phong ấn lại.”
“Lồng Phượng Hoàng Loan, thẻ tre bằng gỗ, kỳ thật đều làm từ vật chất mà nên, là vật chất, cậu hiểu không?”
La Nhận đỡ trán thở dài, chuyện này thì liên quan gì tới vật chất?
Mộc Đại thấy cuộc gọi này có vẻ như sẽ không sớm kết thúc, vậy nên tự vào khoang thuyền ăn trước.
“Những món đồ từ vật chất này, trước thời Lão Tử cũng có thể tạo ra được, tạo cả đống cũng được.”
La Nhận đã lờ mờ hiểu được đôi chút, ý Thần Côn là: lồng Phượng Hoàng Loan và thẻ tre là có từ trước khi Lão Tử tới, nhưng vì sao khi đó lại không thể phong ấn được bảy điềm gở này?
Vậy nên, nhân tố mấu chốt của việc phong ấn không phải là lồng Phượng Hoàng Loan mà là Lão Tử. Hoặc giả, cả hai đều quan trọng, nhưng tầm quan trọng của Lão Tử lớn hơn.
Thần Côn nói: “Cậu muốn tìm một nhân vật như Lão Tử vào thời nay cũng rất khó khăn, vậy nên tôi mơ hồ có một cảm giác, lồng Phượng Hoàng Loan là đang mượn sức người.”
“Chuyện này giống như có năm vị trí trống, cấp bách cần có người bổ khuyết, dựa vào chỉ dẫn của nó mà làm việc, năm người này là ai, phẩm hạnh thế nào, có gì đặc biệt hay không, thực ra không quan trọng, nó chỉ cần lấp đầy chỗ trống là được.”
Nói đến đây, Thần Côn thở dài: “Thực ra nói các cậu không có gì đặc biệt cũng không đúng, các cậu thực ra cũng đặc biệt – các cậu có thể là nhóm người đầu tiên đứng ra chống đối lại Hung Giản.”
Lời này không sai, trước họ, dường như Hung Giản luôn không ngừng hại người, không kiêng dè gì hết, từ Trương Quang Hoa chuyển sang Lưu Thụ Hải, lại từ Lưu Thụ Hải chuyển sang La Văn Miểu, người khác chỉ xem với ánh mắt hiếu kỳ rồi thảo luận bàn tán chứ không ai thực sự liên hệ các vụ án vào với nhau, bắt tay vào làm điều gì.
Lần đó ở Tiểu Thương Hà, họ đã thật sự đánh thắng Hung Giản, không những thế còn vây khốn được nó, tự mình làm một cái thùng hội ý “kim mộc thủy hỏa thổ”, tuy rằng không bao lâu sau cái thùng đã mất hiệu lực.
Như vậy có phải là “được chọn” không?
La Nhận cười: “Được chọn thì được chọn, dù sao thì, để có thể cứu Sính Đình khỏi hẳn, mục tiêu gốc của tôi cũng chính là phong ấn bảy thanh Hung Giản, nếu như đó là phương pháp trị tận gốc.”
Thần Côn đột nhiên lại im lặng khác thường.
Sự im lặng bất thường này khiến La Nhận có chút bất an.
“Sao vậy?”
Thần Côn hơi lưỡng lự.
“Củ Cải Nhỏ, tôi phải nhắc nhở cậu, tôi chứng kiến nhiều chuyện tương tự thế này rồi, cậu đừng đơn giản cho rằng bảy thanh Hung Giản là hóa thân của tà ác thì lồng Phượng Hoàng Loan sẽ là đại biểu cho chính nghĩa và cái thiện, không có giới hạn rõ ràng như vậy đâu, để đạt được mục đích, trong quá trình nó có thể không từ thủ đoạn.”
Trong khoang thuyền vọng ra tiếng cười đùa thoải mái, La Nhận vô thức đánh mắt qua nhìn, Tào Nghiêm Hoa không biết sao mà gục xuống bàn, Mộc Đại đang tức giận lôi gã dậy.
Anh xoay người, hạ giọng: “Có ý gì?”
“Hiện giờ tôi cũng chỉ là phỏng đoán, nhưng không biết vì sao, cảm giác này rất mãnh liệt – tôi cảm giác, năm vị trí trống mà tôi nói ban nãy, các cậu lấp vào, nhưng chưa chắc đã có thể rời khỏi.”
“Nói cách khác, lúc được chọn, các cậu không thể cự tuyệt. Sau khi tham dự, cũng không có quyền tự do bỏ mặc không làm nữa.”
Một luồng khí lạnh chạy dọc lên sống lưng La Nhận, anh bỗng đưa tay ra nắm lấy mạn thuyền.
Có ý gì?
Mặc dù trước đó đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn với Mộc Đại, nhưng thực ra anh vẫn có sắp xếp riêng với cô, anh không muốn để Mộc Đại bị cuốn vào những chuyện hung hiểm gian nguy sắp tới, đúng, Mộc Đại có thể sẽ chủ động yêu cầu tham dự, nhưng việc này và việc cô căn bản là không thể rời đi là hai chuyện khác nhau!
Điều này khiến anh liên tưởng tới đôi giày đỏ trong câu chuyện cổ tích đầy ma mị, mơ mơ màng màng đi vào rồi sẽ không thể cởi ra được, cho đến chết ư?
Anh hỏi câu này ra: “Cho đến chết ư?”
Thần Côn đáp: “Chết rồi sẽ có người mới thế vào, cho đến khi chuyện này làm xong tới cùng.”
Đã hiểu.
La Nhận trầm mặc cúp máy.
Nếu lời Thần Côn nói là thật, vậy thứ lồng Phượng Hoàng Loan cần cũng không phải là họ mà chỉ là ai đó để có thể lấp vào chỗ trống.
Kim mộc thủy hỏa thổ không phải là để chỉ cụ thể ai mà chỉ là một dấu hiệu được mặt nạ hóa, ai cũng có thể làm, không đảm nhiệm được cũng không thể rút, chỉ có thể gánh đến chết, ngay sau đó sẽ có người thay thế bổ sung, tre già măng mọc.
Đối với lồng Phượng Hoàng Loan mà nói, năm hành kim mộc thủy hỏa thổ, thế nào cũng phải có người để nó sai sử, nó tuyệt đối không quan tâm người đó là nam hay nữ, họ La hay họ Mộc, chỉ cần có người là được.
Anh, Mộc Đại, Một Vạn Ba, Hồng Sa và Tào Nghiêm Hoa, là nhóm kim mộc thủy hỏa thổ đầu tiên.
Quá nhiều thứ nguy hiểm và không thể biết, trên đường, ai cũng có thể bị thay, mà thay thế chỉ có thể xảy ra trong một tình huống duy nhất.
Tử vong.
La Nhận đứng bên cửa, nhìn từng người trong buồng.
Kỳ thực, thời gian quen biết rất ngắn, ngoài Mộc Đại là bạn gái anh, những người khác, đừng nói tới bạn sinh tử, quen thân yêu thích còn chẳng tới nữa là.
Vậy nhưng anh không hi vọng phải nhìn bất kỳ ai gặp chuyện không may.
Cũng không biết qua bao lâu, phía sau vọng tới tiếng bước chân, tiếng động này, anh có thể nghe ra là ai.
La Nhận mỉm cười, cũng không quay đầu lại, chỉ chìa tay ra sau.
Quả nhiên, có người nắm lấy tay anh.
Ấm áp, mảnh mai, mềm mại, La Nhận nắm ngược lại, kéo nhẹ qua, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Hỏi cô: “Ăn xong rồi?”
Cô lấy đồ ăn trong túi áo ra đưa cho anh, bánh mì bị đè bẹp và bánh quy nát vụn.
Nói: “Đám Tào Mập giờ chỉ giỏi phá hoại thôi, ăn gì cũng tranh đoạt, không cho họ một trận thì không giành được.”
Lại thở dài: “Có bạn trai rồi áp lực còn lớn hơn trước đây nữa, ăn gì cũng phải đoạt hai phần.”
La Nhận bật cười, anh mở túi bánh mì, lấy cái bánh dẹp lép ra cắn một miếng, nói: “Cơ mà, có bạn gái rồi ăn gì cũng ngọt hơn trước.”
Mộc Đại hơi đỏ mặt, lại vô cùng hân hoan, trong mắt sáng lên như ánh sao lấp lánh, cô ôm lấy đầu gối, nhẹ nhàng gác cằm lên, nhìn anh ăn, còn giục anh: “Ăn đi chứ.”
Thật sự thích cô, cũng không tìm được lý do gì để không thích cô.
La Nhận nghĩ một chút, hỏi cô: “Em thật sự nhận Tào Nghiêm Hoa làm đồ đệ?”
Mộc Đại gật đầu: “Em cảm thấy con người anh ta không xấu, anh ta chưa chắc đã học được võ thuật thượng thừa nhưng mà để tăng cường sức khỏe thì cũng tốt mà.”
La Nhận gật đầu: “Lúc nào rảnh rỗi, em dạy anh ta nhiều chút, sau này…”
Nghĩ đến sau này có thể sẽ có chuyện xảy ra, trong lòng ít nhiều có chút nghẹn ứ, bèn đổi sang cách nói nghe nhẹ nhõm hơn: “Sau này gọi hội đi đánh nhau cũng thêm được một người hưởng ứng.”
***
Hôm sau trời vừa tảng sáng, hai chiếc thuyền lại một lần nữa xuất phát.
Người cũng chia ra làm hai, La Nhận, Mộc Đại, Viêm Hồng Sa một thuyền, Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa lên thuyền còn lại.
Viêm Hồng Sa đã có thể bước đi, tự mình hết đá chân lại vặn eo trên boong thuyền, Tào Nghiêm Hoa ở đối diện nhìn mà ngưỡng mộ: Ngày đó lúc tán phết, gã đã biết Viêm Hồng Sa cũng tập võ, hơn nữa, tỷ thí với người khác vài chiêu cũng không thành vấn đề.
Thực sự là quá bất công, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa đều biết võ mà gã và Tam Tam thì lại vai không thể gánh tay không thể xách, đều là hạng đàn ông yếu ớt.
Hai ngày nay ra ngoài không có lúc nào rảnh để tập luyện, Tào Nghiêm Hoa cảm thấy khiếp sợ, bèn vội vàng nằm xuống, làm vài cái hít đất.
Viêm Hồng Sa ở đối diện trông thấy, hỏi Mộc Đại: “Tào Mập đang làm gì vậy?”
Mộc Đại quay sang liếc một cái, dửng dưng một câu: “Chắc là thấy mệt nên nằm xuống nghỉ thôi.”
***
Dừng thuyền, tắt máy, quăng thừng, khoảng không giữa hai thuyền căng lên một sợi dây.
La Nhận giúp Mộc Đại đẩy thuyền nhỏ xuống nước, thấp giọng dặn: “Cẩn thận đấy.”
Mộc Đại nói: “Yên tâm đi, em sẽ không rơi xuống nước đâu.”
Cô chậm rãi khua mái chèo, chèo vào vùng biển.
Ào ào, ào ào, mái chèo tạo thành gợn sóng, ánh nắng rất đẹp, nhưng mây rất nhiều, có lúc che khuất mặt trời, trên mặt biển không có ánh nắng, có chút âm u lạnh lẽo.
La Nhận và Một Vạn Ba đã mặc xong đồ lặn, mỗi người đeo một ống dưỡng khí nhỏ, Tào Nghiêm Hoa đang kiểm tra bánh tời thả lưới, Viêm Hồng Sa đang xem mắt nước, cách một lúc lại vẫy tay với Mộc Đại: “Chưa tới đâu, cô thả lỏng đi.”
Cũng chẳng thể nào thả lòng được, dù sao cô cũng không biết bơi, mặt sàn dưới chân cũng chẳng lấy gì làm kiên cố, cứ đong đưa bập bềnh.
Ào ào, ào ào.
Mộc Đại cũng không rõ mình đã chèo qua chèo lại mấy lần, người hai bên thuyền đều đang dựa vào mạn thuyền nhìn cô như nhìn một con khỉ biết chèo thuyền trong vườn thú.
Viêm Hồng Sa nhìn lướt qua màn hình máy tính, lười biếng ngáp dài: “Chưa tới.”
Lão trai ngọc có thể đã khôn lên, không dễ bị dụ lên mặt nước như vậy.
Mộc Đại chèo đến phát mệt, gác ngang mái chèo lên thuyền, ôm đầu gối nghỉ tạm, cằm gác lên đầu gối, không biết có phải vì đêm qua ngủ không ngon không mà cơn buồn ngủ kéo tới, không nhịn được ngáp một cái.
Ngáp còn chưa xong, chợt sửng sốt.
Xa xa trên mặt biển có một mớn nước thẳng tắp, trắng xóa đang phi rất nhanh về phía bên này, mới nhìn còn thấy xa, chớp mắt một cái đã gần hơn rất nhiều.
Mộc Đại không kìm được đứng bật dậy, móc ống nhòm ra nhìn.
Bọt nước xoáy tròn, chỗ lên xuống có thể nhìn thấy vỏ trai màu xám xanh.
Là lão trai ngọc!
Nó không trực tiếp trồi lên từ đáy biển vùng này mà là từ một chỗ rất xa khác qua đây, bởi vậy nên mắt nước không thể nhìn thấy.
Nó thậm chí còn phá vỡ thường lệ, dựng thẳng trong nước như một bánh răng xoay tròn tốc độ cao, bởi vậy nên mới chỉ có một mớn nước nhỏ hẹp.
Mà phương hướng mớn nước kia lao tới là…
Mộc Đại kinh hãi: Vậy gần như là có thể vừa vặn bổ thuyền nhỏ của cô ra làm hai!
Mớn nước nháy mắt đã tới gần, con ngươi cô gần như có thể phản chiếu hình ảnh bọt nước tung lên.
La Nhận la lớn: “Mộc Đại! Bỏ thuyền!”
Trong lòng Mộc Đại rét run, tay chân cũng run lên, như vô số lần luyện tập từ trước, nháy mắt đề khí nhảy lên, tay vừa chạm vào dây thừng đã nhẹ nhàng bay người lên, cả thân vắt lên thừng.
Đúng lúc đó, chuyện mà không ai ngờ tới đã xảy ra.
Rào một tiếng lớn, lão trai ngọc xoay vòng vọt lên khỏi mặt nước, xông thẳng vào Mộc Đại đang trên thừng.
Mộc Đại nghe thấy tiếng Tào Nghiêm Hoa vì hoảng sợ cực độ mà trở nên chói gắt kỳ dị.
“Nó bay! Nó biết bay!”
/127
|