Sau khi lễ tân chuyển một cuộc điện thoại ngoại tuyến tới Sầm Xuân Kiều, ban đầu thái độ của bà ta rất hờ hững, sau đó sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, từ khóe mắt lộ ra sự vui mừng, liên tục hỏi: “Thật sao?”
Lúc để điện thoại xuống thì cực kỳ sung sướng.
Mấy thông tin như thế mà cũng có thể bán lấy tiền, trước đây bà ta không hề hay biết, sau khi xảy ra sự việc liên quan tới mạng người đó, việc làm ăn của quán trọ dần xuống dốc, bà ta chuyển sang làm phục vụ cho nhà hàng gần bến xe, nơi này có rất nhiều khách qua lại, người đến kẻ đi, toàn kể những chuyện lạ lùng, thông tin cũng có thể đem ra buôn bán, bà ta biết được cũng là nhờ làm ở đây.
Trước khi đến, bà ta cũng từng tìm hiểu, vụ án hồ Lạc Mã và một vụ án nữa quả thực là những vụ án kỳ lạ chưa được giải quyết.
Sầm Xuân Kiều mở cửa ra ngoài, người ở phòng đối diện cũng mở cửa bước ra gần như cùng lúc, là Lý Thản.
Sầm Xuân Kiều nhìn ông ta với vẻ khó chịu, kéo vali hành lý đi thẳng về phía quầy lễ tân, tình cờ gặp được cả Vạn Phong Hỏa và Mộc Đại cũng đang ở đó.
Vạn Phong Hỏa cảm thấy khó hiểu, rõ ràng hôm qua Sầm Xuân Kiều còn nói với ông ta, trừ vụ án hồ Lạc Mã, bà ta còn một vụ án khác muốn kể, nhưng tại sao đột nhiên hôm nay lại muốn bỏ đi? Hay là bị mấy từ “giả dối” của Lý Thản làm cho tức tối?
Không đúng, Sầm Xuân Kiều là một kẻ tham tiền, sáng nay bởi vì chuyện tiền nong mới tranh cãi với ông ta mãi không thôi.
Tuy Vạn Phong Hỏa rất bực mình nhưng ông ta cố nén xuống không nói ra, tỏ ra thân thiện chào hỏi bà ta: “Bà phải đi rồi sao?”
“Nhà tôi có việc gấp, đành phải quay về.”
Lý Thản cười mỉa mai mấy tiếng, trong suy nghĩ của ông ta, Sầm Xuân Kiều chính là một tên lừa đảo chính hiệu. Nhưng vẻ mặt của Sầm Xuân Kiều vẫn rất bình tĩnh, chào hỏi mọi người rồi rời đi.
Sau khi Sầm Xuân Kiều đi, Vạn Phong Hỏa giải thích với Mộc Đại và Lý Thản, tìm hiểu tin tức là như thế đó, lúc gặp phải một vấn đề nan giải, nếu không tìm được điểm mấu chốt, thời cơ chưa tới thì việc chờ đợi thêm mấy chăm mới có tin tức là chuyện bình thường.
Ý muốn nói, hiện tại thì chuyện này đi vào ngõ cụt, nếu như có tin tức mới tôi nhất định sẽ thông báo cho mọi người sau.
Lý Thản im lặng, không nói không rời đi cũng không nói muốn rời đi. Mộc Đại gọi điện thoại cho bà Hoắc Từ Hồng, dì Hồng dịu dàng nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì con muốn về nhà thì về, muốn ở lại chơi thì ở lại, Trùng Khánh có nhiều nơi rất thú vị, cứ ở lại mấy ngày nữa, chuyện trong cửa hàng không phải lo, Nhất Vạn Tam làm việc rất tốt.”
Nhất Vạn Tam Nhất Vạn Tam, nghe đến cái tên này là thấy tức mình, Mộc Đại mất hứng nói: “Dì Hồng, dì đừng bị anh ta dụ dỗ.”
Dì Hồng bật cười: “Con đừng suy nghĩ linh tinh, cậu ấy mới bao nhiêu tuổi chứ.”
Dì Hồng là người thật thà, sao có thể dùng lẽ thường tình để nghĩ về tên Nhất Vạn Tam đó được, Mộc Đại cảm thấy, chỉ cần có thể kiếm lợi, bảo Nhất Vạn Tam đi dụ dỗ cụ bà tám mươi thì anh ta cũng đồng ý, huống chi dì Hồng vẫn còn bóng dáng thướt tha.
Đúng là đem dê đặt lên miệng sói, quá không ổn, Mộc Đại nhanh chóng quyết định: “Dì Hồng, mấy hôm nữa con sẽ về, dì bảo Nhất Vạn Tam ngoan ngoãn một chút.”
*****
Sau khi gọi điện thoại cho dì Hồng, Mộc Đại đi tới phòng 108 hỏi Vạn Phong Hỏa địa chỉ của Mã Đồ Văn, Vạn Phong Hỏa nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Không phải cô thích anh ta đấy chứ?”
Mộc Đại cười ha ha: “Biết đâu đấy.”
Vạn Phong Hỏa được dịp mở rộng tầm mắt: “Mấy cô gái trẻ thời nay, mắt mũi đều hỏng hết rồi.”
Lấy địa chỉ xong, Mộc Đại vẫn chưa đi: “Chú Vạn, lần này bà Sầm Xuân Kiều kia được trả bao nhiêu tiền?”
Cô tỏ ra hứng thú cực kỳ: “Tính cháu thích tự do tự tại, tốt nghiệp xong bắt ngồi văn phòng làm việc thì chịu không nổi. Dì Hồng để cháu giúp việc ở quán bar nhưng cháu cũng không có hứng thú. Nếu như nghề này có thể kiếm nhiều tiền thì chú thêm cháu vào đường dây, cháu đi hỏi thăm tin tức khắp nơi, có thể kiếm được tiền cũng tốt.”
Vạn Phong Hỏa vốn quý mến Mộc Đại, cũng vui vẻ trả lời cô: “Khoảng mấy vạn tệ mỗi lần thôi!”
Mộc Đại hít một ngụm khí lạnh: Mấy vạn tệ! Vạn Phong Hỏa làm quản lý, ở giữa còn có kẻ chia hoa hồng, rốt cuộc dì Hồng bỏ ra bao nhiêu tiền?
Vạn Phong Hỏa cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô: “Cô bé à, tin tức ấy mà, phải tìm đúng người mới có thể bán được. Cô cũng không phải xót tiền thay dì Hồng đâu, bà ấy còn không phải người bỏ ra nhiều nhất.”
Mộc Đại muốn hỏi tiếp, Vạn Phong Hỏa bèn chìa thẳng lòng bàn tay ra, ý nói: Cô muốn hỏi tiếp thì phải đưa tiền đây.
Dì Hồng còn chưa phải người bỏ ra nhiều nhất? Nhìn Lý Thản cũng không phải dạng người có nhiều tiền, chẳng lẽ người bỏ ra nhiều nhất là Mã Đồ Văn?
Không không, hẳn là người ở phía sau anh ta.
******
Đi tới nhà Mã Đồ Văn thì đã sắp đến trưa, khu nhà cũ kĩ ồn ào, Mã Đồ Văn ôm đàn ghita trước cửa một nhà ở tầng một luyện giọng, gân cổ hát: “Tôi muốn bay lên cao… bay lên cao la la la….”
Hai âm “la la” hắn không lên cao nổi, nghe như có người bóp cổ lắn, còn lắc lắc hai cái một cách tàn nhẫn.
Hai tên côn đồ ngồi cạnh vỗ tay ầm ầm: “Hay! Hay! Anh Mã hát quá hay!”
Mộc Đại bình tĩnh nhìn bốn phía, không có gì khác thường, cũng không có chiếc xe mà Tào Nghiêm Hoa nhắc tới, xem ra La Nhận còn chưa đến, cô vui vẻ đi dạo xung quanh, trời chạng vạng tối, trong khu nhà các hàng quán lục tục mở hàng, có cửa hàng đậu phụ, rồi mì vằn thắn, Mộc Đại gọi một bát mì, đang cúi đầu húp nước dùng, bỗng nghe được tiếng bánh xe của vali.
Có người phụ nữ hỏi thăm: “Chỗ đó có phải tầng ba không?”
Sầm Xuân Kiều!
Mộc Đại cúi đầu nhìn rau thơm trong bát mì, trong đầu dần sáng tỏ: Thảo nào Sầm Xuân Kiều đột nhiên thu dọn đồ đạc rời đi, không phải bà ta muốn về nhà mà là giữa đường có người chặn ngang thu mua.
Với tính cách tham lam của bà ta, nếu có thể giao dịch trực tiếp với người muốn mua tin, không phải qua trung gian, tội gì không làm?
Mộc Đại vờ như ăn tiếp, khóe mắt lại liếc theo Sầm Xuân Kiều, quả nhiên, bà ta đi thẳng về phía tòa nhà đối diện, kéo vali hành lý khuất bóng trong cầu thang chật hẹp.
Mã Đồ Văn ở tầng ba.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ La Nhận xuất hiện.
*******
Hơn chín giờ tối, Mộc Đại thấy một chiếc Hummer chạy vào khu nhà, thực ra cô không hiểu lắm về xe, nhưng theo bản năng cũng cảm thấy chiếc xe này rất ngang tàng kiêu ngạo, không hợp với hình ảnh của khu nhà này chút nào. Không ngoài dự đoán, người bước từ trên xe xuống đúng là La Nhận.
Ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu Mộc Đại là: Kỹ năng lái xe không tồi, đường tới khu nhà gập ghềnh như vậy, anh ta vẫn có thể lái xe vào.
Sau khi đỗ xe, La Nhận đi thẳng tới tòa nhà, nhưng trước khi lên lầu, dường như chợt phát hiện ra điều gì, thoáng nghi ngờ nhìn về phía Mộc Đại.
Trong lòng Mộc Đại hơi hoảng, thực ra cô không dám trực tiếp theo dõi La Nhận, mà chọn một góc rất tinh vi, đối diện với kính chiếu hậu của một chiếc xe, phạm vi phản chiếu của kính chiếu hậu lại trùng hợp là đường vào nhà Mã Đồ Văn. Tức là, hiện tại cô đang ngồi quay lưng với La Nhận.
Nói cách khác, La Nhận không thể phát hiện ra, chỉ là trong khoảnh khắc, anh ta hơi nghi ngờ mà thôi…
Sư phụ từng nói, có hai loại người luôn cực kỳ cảnh giác với bất kỳ chuyện gì khác thường quanh mình, một là loại người đã từng trải qua rất nhiều nguy hiểm, dần hình thành giác quan thứ sau đối với nguy hiểm, một là loại người tập võ lâu năm, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương.
Người tên La Nhận này, dường như…bao gồm cả hai.
*******
Không lâu sau khi La Nhận đi vào, Mộc Đại vòng ra sau tòa nhà, tòa nhà này nằm độc lập, không có tòa nhà đối diện, cũng bớt đi nhiều phiền toái, Mộc Đại nhìn lên cửa sổ nhà Mã Đồ Văn, hít sâu một hơi, áp lưng vào tường, đạp tường lên cao, đến độc cao chừng hai mét thì xoay nửa người, tập trung lực ở hai tay, hai chân và bụng đẩy lực, trong thoáng chốc đã lên tới bệ cửa sổ.
Cửa sổ đóng không kín, tiếng nói bên trong truyền ra ngắt quãng, là giọng của Sầm Xuân Kiều.
“Vụ án hồ Lạc Mã chỉ là một vụ thôi, thực ra Lưu Thụ Hải nói, hắn ta có liên quan tới hai vụ án. Nhưng tôi cũng không hiểu nổi, tại sao hai vụ án đó lại xảy ra cách nhau nhiều năm như vậy.”
La Nhận hỏi bà ta: “Vụ án thứ hai xảy ra ở đâu?”
“Ở Nội Mông, ở gần ranh giới giữa Nội Mông và Ngoại Mông, chỗ giao nhau giữa hai làng, nhưng không biết rõ cụ thể ở đâu, hắn chỉ nói là ở trên đồng cỏ.”
“Người chết là dân du mục?”
“Vâng, là dân du mục.”
“Hiện trường vụ án như thế nào?”
“Đều như nhau, cũng bị sợi tơ xuyên qua người. Nhưng hắn nói trong lều có bốn người, vì thế nên tình cảnh là một người ôm mặt, như đang trốn tránh, một người cầm dao, như đang định chém xuống, người thứ đưa hai tay đẩy, như đang khuyên can. Người thứ tư ở cách ba người kia một khoảng, hay tay chụm bên miệng, giống như đang hô hào.”
La Nhận ừ một tiếng: “Dùng sợi gì để xuyên qua?”
“Là từ sợi của dây buộc ngựa, là lều vải nên không cần đóng đinh người lên, một đầu sợi quấn quanh dao găm cắm ở cửa lều, đầu sợi kia xuyên qua từng người.”
La Nhận không đáp lời.
Trên cửa sổ hơi tối đi, dường như có người đang đi về phía này, trong lòng Mộc Đại run lên, hơi dịch sang bên cạnh.
La Nhận mở cửa sổ ra, hình như hơi khó chịu nói với Mã Đồ Văn: “Đưa cho tôi điếu thuốc.”
Khói thuốc mờ mịt lan tỏa.
********
Trong phòng rơi vào im lặng.
Mộc Đại cũng hơi rối loạn, lời của Sầm Xuân Kiều rất rõ ràng hợp lý, không giống như bịa đặt, hơn nữa cô cũng thấy các chi tiết nhỏ trùng khớp, ở vụ án hồ Lạc Mã dùng sợi tơ từ lưới đánh cá, bởi ở đó nhiều ngư dân. Còn đồng cỏ ở Nội Mông, thì dùng sợi ở dây buộc ngựa.
Có thể nghe ra, cảnh tượng mà hung thủ muốn biểu đạt không giới hạn ở số lượng ba người, nhưng rốt cuộc cảnh tượng này có ý nghĩa gì?
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có khói thuốc vẫn không dứt, Mộc Đại cau mày: tên La Nhận này là cái ống khói à, còn muốn hút bao lâu nữa?
Một lát sau, Mộc Đại thấy có gì đó không ổn, cô nín thở lắng nghe, như chợt phát hiện ra cái gì, cô xoay người nhìn qua cửa sổ.
Trong phòng không có ai, chỉ có một điếu thuốc đặt trên bệ cửa sổ, điếu thuốc đã cháy tới cuống.
Sắc mặt của Mộc Đại tối sầm, cắn răng luồn vào trong nhà, lúc bước vào con còn dẫm phải một lon bia, suýt nữa té ngã, may mà kịp đứng vững.
Gian phòng không lớn, vừa nhìn là hiểu ngay, cửa lớn hơi hé mở, người đã đi từ lâu.
La Nhận!
Mộc Đại như đang tưởng tượng ra, anh ta vừa dùng ánh mắt ra hiêu cho Mã Đồ Văn và Sầm Xuân Kiều lặng lẽ rời đi, vừa bình tĩnh đến bên cửa sổ châm thuốc.
Thương thay cho cô, còn cố gắng thận trọng, treo mình trên tường giữa gió lạnh vù vù, bị khói thuốc hun đến ngạt thở!
Nếu tường mà mềm đi, cô thực sự muốn đập đầu cho xong!
Điện thoại vang lên.
Mộc Đại tìm mãi mới thấy điện thoại bị vùi trong một đống đồ linh tinh trên bàn uống nước, từ khi điện thoại di dộng trở nên phổ biến, có rất ít nhà còn lắp điện thoại bàn, vốn định mặc kệ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô vẫn nhấc lên nghe.
Đầu kia truyền tới tiếng La Nhận cười khẽ, còn cả tiếng xe chạy trên đường, xem ra họ đã lên xe, chẳng cần đuổi theo, có đuổi cũng không kịp.
Tiếng cười này, quả thực khiến cô điên đầu.
“Cô bé à, thật đáng thương, bám trên tường có mệt không? Trên bàn còn dâu tây đấy, đừng khách sáo, rửa đi mà ăn.”
Mộc Đại còn chưa kịp mở miệng, đầu kia đã cúp máy.
Lúc để điện thoại xuống thì cực kỳ sung sướng.
Mấy thông tin như thế mà cũng có thể bán lấy tiền, trước đây bà ta không hề hay biết, sau khi xảy ra sự việc liên quan tới mạng người đó, việc làm ăn của quán trọ dần xuống dốc, bà ta chuyển sang làm phục vụ cho nhà hàng gần bến xe, nơi này có rất nhiều khách qua lại, người đến kẻ đi, toàn kể những chuyện lạ lùng, thông tin cũng có thể đem ra buôn bán, bà ta biết được cũng là nhờ làm ở đây.
Trước khi đến, bà ta cũng từng tìm hiểu, vụ án hồ Lạc Mã và một vụ án nữa quả thực là những vụ án kỳ lạ chưa được giải quyết.
Sầm Xuân Kiều mở cửa ra ngoài, người ở phòng đối diện cũng mở cửa bước ra gần như cùng lúc, là Lý Thản.
Sầm Xuân Kiều nhìn ông ta với vẻ khó chịu, kéo vali hành lý đi thẳng về phía quầy lễ tân, tình cờ gặp được cả Vạn Phong Hỏa và Mộc Đại cũng đang ở đó.
Vạn Phong Hỏa cảm thấy khó hiểu, rõ ràng hôm qua Sầm Xuân Kiều còn nói với ông ta, trừ vụ án hồ Lạc Mã, bà ta còn một vụ án khác muốn kể, nhưng tại sao đột nhiên hôm nay lại muốn bỏ đi? Hay là bị mấy từ “giả dối” của Lý Thản làm cho tức tối?
Không đúng, Sầm Xuân Kiều là một kẻ tham tiền, sáng nay bởi vì chuyện tiền nong mới tranh cãi với ông ta mãi không thôi.
Tuy Vạn Phong Hỏa rất bực mình nhưng ông ta cố nén xuống không nói ra, tỏ ra thân thiện chào hỏi bà ta: “Bà phải đi rồi sao?”
“Nhà tôi có việc gấp, đành phải quay về.”
Lý Thản cười mỉa mai mấy tiếng, trong suy nghĩ của ông ta, Sầm Xuân Kiều chính là một tên lừa đảo chính hiệu. Nhưng vẻ mặt của Sầm Xuân Kiều vẫn rất bình tĩnh, chào hỏi mọi người rồi rời đi.
Sau khi Sầm Xuân Kiều đi, Vạn Phong Hỏa giải thích với Mộc Đại và Lý Thản, tìm hiểu tin tức là như thế đó, lúc gặp phải một vấn đề nan giải, nếu không tìm được điểm mấu chốt, thời cơ chưa tới thì việc chờ đợi thêm mấy chăm mới có tin tức là chuyện bình thường.
Ý muốn nói, hiện tại thì chuyện này đi vào ngõ cụt, nếu như có tin tức mới tôi nhất định sẽ thông báo cho mọi người sau.
Lý Thản im lặng, không nói không rời đi cũng không nói muốn rời đi. Mộc Đại gọi điện thoại cho bà Hoắc Từ Hồng, dì Hồng dịu dàng nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì con muốn về nhà thì về, muốn ở lại chơi thì ở lại, Trùng Khánh có nhiều nơi rất thú vị, cứ ở lại mấy ngày nữa, chuyện trong cửa hàng không phải lo, Nhất Vạn Tam làm việc rất tốt.”
Nhất Vạn Tam Nhất Vạn Tam, nghe đến cái tên này là thấy tức mình, Mộc Đại mất hứng nói: “Dì Hồng, dì đừng bị anh ta dụ dỗ.”
Dì Hồng bật cười: “Con đừng suy nghĩ linh tinh, cậu ấy mới bao nhiêu tuổi chứ.”
Dì Hồng là người thật thà, sao có thể dùng lẽ thường tình để nghĩ về tên Nhất Vạn Tam đó được, Mộc Đại cảm thấy, chỉ cần có thể kiếm lợi, bảo Nhất Vạn Tam đi dụ dỗ cụ bà tám mươi thì anh ta cũng đồng ý, huống chi dì Hồng vẫn còn bóng dáng thướt tha.
Đúng là đem dê đặt lên miệng sói, quá không ổn, Mộc Đại nhanh chóng quyết định: “Dì Hồng, mấy hôm nữa con sẽ về, dì bảo Nhất Vạn Tam ngoan ngoãn một chút.”
*****
Sau khi gọi điện thoại cho dì Hồng, Mộc Đại đi tới phòng 108 hỏi Vạn Phong Hỏa địa chỉ của Mã Đồ Văn, Vạn Phong Hỏa nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Không phải cô thích anh ta đấy chứ?”
Mộc Đại cười ha ha: “Biết đâu đấy.”
Vạn Phong Hỏa được dịp mở rộng tầm mắt: “Mấy cô gái trẻ thời nay, mắt mũi đều hỏng hết rồi.”
Lấy địa chỉ xong, Mộc Đại vẫn chưa đi: “Chú Vạn, lần này bà Sầm Xuân Kiều kia được trả bao nhiêu tiền?”
Cô tỏ ra hứng thú cực kỳ: “Tính cháu thích tự do tự tại, tốt nghiệp xong bắt ngồi văn phòng làm việc thì chịu không nổi. Dì Hồng để cháu giúp việc ở quán bar nhưng cháu cũng không có hứng thú. Nếu như nghề này có thể kiếm nhiều tiền thì chú thêm cháu vào đường dây, cháu đi hỏi thăm tin tức khắp nơi, có thể kiếm được tiền cũng tốt.”
Vạn Phong Hỏa vốn quý mến Mộc Đại, cũng vui vẻ trả lời cô: “Khoảng mấy vạn tệ mỗi lần thôi!”
Mộc Đại hít một ngụm khí lạnh: Mấy vạn tệ! Vạn Phong Hỏa làm quản lý, ở giữa còn có kẻ chia hoa hồng, rốt cuộc dì Hồng bỏ ra bao nhiêu tiền?
Vạn Phong Hỏa cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô: “Cô bé à, tin tức ấy mà, phải tìm đúng người mới có thể bán được. Cô cũng không phải xót tiền thay dì Hồng đâu, bà ấy còn không phải người bỏ ra nhiều nhất.”
Mộc Đại muốn hỏi tiếp, Vạn Phong Hỏa bèn chìa thẳng lòng bàn tay ra, ý nói: Cô muốn hỏi tiếp thì phải đưa tiền đây.
Dì Hồng còn chưa phải người bỏ ra nhiều nhất? Nhìn Lý Thản cũng không phải dạng người có nhiều tiền, chẳng lẽ người bỏ ra nhiều nhất là Mã Đồ Văn?
Không không, hẳn là người ở phía sau anh ta.
******
Đi tới nhà Mã Đồ Văn thì đã sắp đến trưa, khu nhà cũ kĩ ồn ào, Mã Đồ Văn ôm đàn ghita trước cửa một nhà ở tầng một luyện giọng, gân cổ hát: “Tôi muốn bay lên cao… bay lên cao la la la….”
Hai âm “la la” hắn không lên cao nổi, nghe như có người bóp cổ lắn, còn lắc lắc hai cái một cách tàn nhẫn.
Hai tên côn đồ ngồi cạnh vỗ tay ầm ầm: “Hay! Hay! Anh Mã hát quá hay!”
Mộc Đại bình tĩnh nhìn bốn phía, không có gì khác thường, cũng không có chiếc xe mà Tào Nghiêm Hoa nhắc tới, xem ra La Nhận còn chưa đến, cô vui vẻ đi dạo xung quanh, trời chạng vạng tối, trong khu nhà các hàng quán lục tục mở hàng, có cửa hàng đậu phụ, rồi mì vằn thắn, Mộc Đại gọi một bát mì, đang cúi đầu húp nước dùng, bỗng nghe được tiếng bánh xe của vali.
Có người phụ nữ hỏi thăm: “Chỗ đó có phải tầng ba không?”
Sầm Xuân Kiều!
Mộc Đại cúi đầu nhìn rau thơm trong bát mì, trong đầu dần sáng tỏ: Thảo nào Sầm Xuân Kiều đột nhiên thu dọn đồ đạc rời đi, không phải bà ta muốn về nhà mà là giữa đường có người chặn ngang thu mua.
Với tính cách tham lam của bà ta, nếu có thể giao dịch trực tiếp với người muốn mua tin, không phải qua trung gian, tội gì không làm?
Mộc Đại vờ như ăn tiếp, khóe mắt lại liếc theo Sầm Xuân Kiều, quả nhiên, bà ta đi thẳng về phía tòa nhà đối diện, kéo vali hành lý khuất bóng trong cầu thang chật hẹp.
Mã Đồ Văn ở tầng ba.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ La Nhận xuất hiện.
*******
Hơn chín giờ tối, Mộc Đại thấy một chiếc Hummer chạy vào khu nhà, thực ra cô không hiểu lắm về xe, nhưng theo bản năng cũng cảm thấy chiếc xe này rất ngang tàng kiêu ngạo, không hợp với hình ảnh của khu nhà này chút nào. Không ngoài dự đoán, người bước từ trên xe xuống đúng là La Nhận.
Ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu Mộc Đại là: Kỹ năng lái xe không tồi, đường tới khu nhà gập ghềnh như vậy, anh ta vẫn có thể lái xe vào.
Sau khi đỗ xe, La Nhận đi thẳng tới tòa nhà, nhưng trước khi lên lầu, dường như chợt phát hiện ra điều gì, thoáng nghi ngờ nhìn về phía Mộc Đại.
Trong lòng Mộc Đại hơi hoảng, thực ra cô không dám trực tiếp theo dõi La Nhận, mà chọn một góc rất tinh vi, đối diện với kính chiếu hậu của một chiếc xe, phạm vi phản chiếu của kính chiếu hậu lại trùng hợp là đường vào nhà Mã Đồ Văn. Tức là, hiện tại cô đang ngồi quay lưng với La Nhận.
Nói cách khác, La Nhận không thể phát hiện ra, chỉ là trong khoảnh khắc, anh ta hơi nghi ngờ mà thôi…
Sư phụ từng nói, có hai loại người luôn cực kỳ cảnh giác với bất kỳ chuyện gì khác thường quanh mình, một là loại người đã từng trải qua rất nhiều nguy hiểm, dần hình thành giác quan thứ sau đối với nguy hiểm, một là loại người tập võ lâu năm, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương.
Người tên La Nhận này, dường như…bao gồm cả hai.
*******
Không lâu sau khi La Nhận đi vào, Mộc Đại vòng ra sau tòa nhà, tòa nhà này nằm độc lập, không có tòa nhà đối diện, cũng bớt đi nhiều phiền toái, Mộc Đại nhìn lên cửa sổ nhà Mã Đồ Văn, hít sâu một hơi, áp lưng vào tường, đạp tường lên cao, đến độc cao chừng hai mét thì xoay nửa người, tập trung lực ở hai tay, hai chân và bụng đẩy lực, trong thoáng chốc đã lên tới bệ cửa sổ.
Cửa sổ đóng không kín, tiếng nói bên trong truyền ra ngắt quãng, là giọng của Sầm Xuân Kiều.
“Vụ án hồ Lạc Mã chỉ là một vụ thôi, thực ra Lưu Thụ Hải nói, hắn ta có liên quan tới hai vụ án. Nhưng tôi cũng không hiểu nổi, tại sao hai vụ án đó lại xảy ra cách nhau nhiều năm như vậy.”
La Nhận hỏi bà ta: “Vụ án thứ hai xảy ra ở đâu?”
“Ở Nội Mông, ở gần ranh giới giữa Nội Mông và Ngoại Mông, chỗ giao nhau giữa hai làng, nhưng không biết rõ cụ thể ở đâu, hắn chỉ nói là ở trên đồng cỏ.”
“Người chết là dân du mục?”
“Vâng, là dân du mục.”
“Hiện trường vụ án như thế nào?”
“Đều như nhau, cũng bị sợi tơ xuyên qua người. Nhưng hắn nói trong lều có bốn người, vì thế nên tình cảnh là một người ôm mặt, như đang trốn tránh, một người cầm dao, như đang định chém xuống, người thứ đưa hai tay đẩy, như đang khuyên can. Người thứ tư ở cách ba người kia một khoảng, hay tay chụm bên miệng, giống như đang hô hào.”
La Nhận ừ một tiếng: “Dùng sợi gì để xuyên qua?”
“Là từ sợi của dây buộc ngựa, là lều vải nên không cần đóng đinh người lên, một đầu sợi quấn quanh dao găm cắm ở cửa lều, đầu sợi kia xuyên qua từng người.”
La Nhận không đáp lời.
Trên cửa sổ hơi tối đi, dường như có người đang đi về phía này, trong lòng Mộc Đại run lên, hơi dịch sang bên cạnh.
La Nhận mở cửa sổ ra, hình như hơi khó chịu nói với Mã Đồ Văn: “Đưa cho tôi điếu thuốc.”
Khói thuốc mờ mịt lan tỏa.
********
Trong phòng rơi vào im lặng.
Mộc Đại cũng hơi rối loạn, lời của Sầm Xuân Kiều rất rõ ràng hợp lý, không giống như bịa đặt, hơn nữa cô cũng thấy các chi tiết nhỏ trùng khớp, ở vụ án hồ Lạc Mã dùng sợi tơ từ lưới đánh cá, bởi ở đó nhiều ngư dân. Còn đồng cỏ ở Nội Mông, thì dùng sợi ở dây buộc ngựa.
Có thể nghe ra, cảnh tượng mà hung thủ muốn biểu đạt không giới hạn ở số lượng ba người, nhưng rốt cuộc cảnh tượng này có ý nghĩa gì?
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có khói thuốc vẫn không dứt, Mộc Đại cau mày: tên La Nhận này là cái ống khói à, còn muốn hút bao lâu nữa?
Một lát sau, Mộc Đại thấy có gì đó không ổn, cô nín thở lắng nghe, như chợt phát hiện ra cái gì, cô xoay người nhìn qua cửa sổ.
Trong phòng không có ai, chỉ có một điếu thuốc đặt trên bệ cửa sổ, điếu thuốc đã cháy tới cuống.
Sắc mặt của Mộc Đại tối sầm, cắn răng luồn vào trong nhà, lúc bước vào con còn dẫm phải một lon bia, suýt nữa té ngã, may mà kịp đứng vững.
Gian phòng không lớn, vừa nhìn là hiểu ngay, cửa lớn hơi hé mở, người đã đi từ lâu.
La Nhận!
Mộc Đại như đang tưởng tượng ra, anh ta vừa dùng ánh mắt ra hiêu cho Mã Đồ Văn và Sầm Xuân Kiều lặng lẽ rời đi, vừa bình tĩnh đến bên cửa sổ châm thuốc.
Thương thay cho cô, còn cố gắng thận trọng, treo mình trên tường giữa gió lạnh vù vù, bị khói thuốc hun đến ngạt thở!
Nếu tường mà mềm đi, cô thực sự muốn đập đầu cho xong!
Điện thoại vang lên.
Mộc Đại tìm mãi mới thấy điện thoại bị vùi trong một đống đồ linh tinh trên bàn uống nước, từ khi điện thoại di dộng trở nên phổ biến, có rất ít nhà còn lắp điện thoại bàn, vốn định mặc kệ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô vẫn nhấc lên nghe.
Đầu kia truyền tới tiếng La Nhận cười khẽ, còn cả tiếng xe chạy trên đường, xem ra họ đã lên xe, chẳng cần đuổi theo, có đuổi cũng không kịp.
Tiếng cười này, quả thực khiến cô điên đầu.
“Cô bé à, thật đáng thương, bám trên tường có mệt không? Trên bàn còn dâu tây đấy, đừng khách sáo, rửa đi mà ăn.”
Mộc Đại còn chưa kịp mở miệng, đầu kia đã cúp máy.
/127
|