Chương 159:
Nói cho cùng, Kiều Phong Khang là một người không bao giờ biết nói “Tôi xin lỗi” với người khác. Du Ánh Tuyết cũng không muốn làm cho anh cảm thấy dễ chịu hơn, hiện tại cô còn đang đau muốn chết đây.
Cô cố ý nói: “Không có chuyện gì. Chẳng qua chú chỉ muốn cháu hận. chú. Tối hôm qua chú làm như vậy, mục đích của chú đã đạt được rồi đó.”
Hận? Chết tiệt!
Những lời anh nói đêm qua chẳng qua là lúc tức giận thôi. Làm sao anh có thể hy vọng cô hận anh chứ? Anh còn ước mình có thể thôi miên cô, gieo mầm tình yêu vào trái tim cô, khiến cô yêu anh không thể kiểm soát được giống như anh yêu cô vậy.
Du Ánh Tuyết mắng xong, không cần biết Kiều Phong Khang nói gì ở bên kia, cô dứt khoát tắt luôn điện thoại.
Rõ ràng là anh đã sai trước, tại sao anh còn dám chất vấn ngược lại cô?
Nếu cô dễ dàng tha thứ cho anh thì cô sẽ quá yếu kém, quá không có nguyên tắc rồi. Hơn nữa, hiện tại vết thương ở đó vẫn còn đau.
Bên kia, văn phòng tập đoàn Kiều Thanh.
Kiều Phong Khang không tức giận khi nghe thấy tiếng bíp trên điện thoại, ngược lại anh cảm thấy hơi nhẹ lòng.
Ít nhất, cô vẫn còn đủ sức để cãi cọ với anh, dù có tức giận cũng không sao. Anh vừa mới đặt điện thoại xuống, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
Nghiêm Danh Sơn mở cửa bước vào: “Tổng giám đốc Khang”
“Có chuyện gì?” Kiều Phong Khang nghiêm mặt, ghé mắt nhìn anh ta.
“Chuyện anh yêu cầu tôi xem xét đã điều tra ra rồi. Quả nhiên, không ngoài dự liệu của anh, có một sự hiểu lầm trong chuyện làm tổn thương cô Anh Tuyết”
Kiều Phong Khang trầm tư: “Kết quả?”
“Tôi cố ý đi một chuyến đến thăm hỏi chủ nhà và vợ của chủ nhà. Đúng như dự đoán, chủ nhà đã được một người khác chỉ dẫn. Hơn nữa, lời nói và thái độ hoàn toàn trái ngược với chúng ta. Theo lời của chủ nhà, người bên kia là một quý bà cao sang, có lẽ đó là kẻ thù của cô Ánh tuyết. Mục đích là để dạy dỗ cô Ánh tuyết.”
Quý bà cao sang! Kẻ thù của cô Ánh Tuyết! Đột nhiên một bóng dáng lóe lên trong tâm trí của Kiều Phong Khang, sắc mặt anh căng thẳng, trầm giọng nói: “Thông báo cho bệnh viện, phòng 808 từ chối tiếp tất cả khách trong mấy ngày tới. Nếu có sự cưỡng chế xông vào, hãy gọi cho tôi ngay lập tức.”
Sắc mặt anh ngưng trọng, giọng điệu càng nghiêm nghị hơn.
Nghiêm Danh Sơn không biết đó là ai mà khiến tổng giám đốc coi trọng như thế. Nhưng anh ta không dám hỏi thêm, lập tức đi ra ngoài, thông báo với bệnh viện.
Tại nhà cũ.
Bà cụ vừa mới rời khỏi giường, đang chăm sóc hoa cỏ ở sân sau thì nghe thấy người giúp việc bước vào báo: “Thưa bà, có khách đến thăm”.
Bà cụ không ngẩng đầu, nói: “Mới sáng sớm đã có là ai đến thăm vậy?”
“Bác gái, là cháu”
Một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào. Tô Hoàng Quyên giao những thứ đã mang đến đưa cho người giúp việc.
Bà cụ nhìn thấy cô ta thì mặt mày rạng rỡ: “Sao cháu lại mang quà đến đây nữa rồi?”
“Không thể coi là quà được, nghe nói gần đây gân cốt của bác trai không được tốt, cháu nhờ người mua hộ thuốc gân cốt ở nước ngoài về. Bình thường không bận việc gì bác cho bác trai uống thử xem, sẽ khỏe hơn rất nhiều đó ạ”
“Cháu nha, chỉ có cháu là quan tâm đến chúng ta thôi” Bà cụ đưa bình tưới cây cho người giúp việc.
Tô Hoàng Quyên nhìn những cây hoa cỏ này, mỉm cười lấy lòng bà cụ: “Bác gái, những cây hoa này là do bác tự tay nuôi dưỡng ạ? Thật sự có sức sống nha.”
“Nuôi chúng phải tốn thời gian và sức lực.” Bà cụ đứng thẳng người lên nhìn cô ta nói: “Nuôi dưỡng hoa là thế này, vun đắp tình cảm cũng vậy. Nếu ngày thường cháu không có việc gì thì hãy đến Kiều Thanh nhiều hơn chút.
Chúng ta đều biết tính cách Phong Khang lạnh lùng, không thích chủ động, cháu nên kiên nhẫn một chút. Dù sao đi chăng nữa, cửa của nhà họ Kiều, ngoài cháu ra, người khác cũng đừng mơ tưởng bước vào.”
Nói xong, nghĩ đến cô gái nhỏ Du Ánh Tuyết, bà cụ vẫn cau mày.
“Dù sao Du Ánh Tuyết cũng chỉ là một đứa trẻ. Cả hai đều đang choáng váng khi ở bên nhau. Cứ chờ xem, chuyện chia tay chỉ là vấn đề thời gian, sẽ không lâu nữa đâu.”
/578
|