“Đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể.” Anh nói nhỏ.
Nhìn kỹ cô một lát, thấy dáng vẻ cô ngơ ngác, mới trầm giọng nói thêm một câu: “Tuy tôi là người lớn, nhưng cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, hiểu chưa?”
Nghe kỹ, có thể nghe ra giọng nói của người đàn ông mơ hồ thay đổi, trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Đàn ông bình thường?
Đàn ông bình thường sao lại có phản ứng đó với vợ chưa cưới của cháu trai mình chứ? Hơn nữa, còn ôm ôm ấp ấp như vậy? Hơn nữa giữa bọn họ chênh nhau có bấy nhiêu tuổi!
Như thế chẳng phải là già mà không nên thân sao? Hơn nữa là khiến người ta cực kỳ khinh thường!
Du Ánh Tuyết nói thầm trong lòng, không dám nói ra miệng.
Cuối cùng dứt khoát mặc kệ Kiều Phong Khang, đẩy tay anh ra, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bỏ chạy.
Cho đến khi bóng lưng kia hoàn toàn biến mất dưới ánh đèn, ánh mắt sáng rực của Kiều Phong Khang mới thu hồi lại, không vào nhà ngay mà dựa vào thân xe, lười biếng châm điếu thuốc.
Hiển nhiên, muốn con nhóc này từ tim tới cơ thể đều hoàn toàn tiếp nhận anh còn có một đoạn đường rất dài.
Chỉ là, sự kiên nhẫn của anh cũng vô cùng có hạn.
Đêm đó, Du Ánh Tuyết ở trên giường lăn qua lộn lại, mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm cô ôm điện thoại di động tra câu “Phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể” của Kiều Phong Khang, tra xong xem như hiểu một chút, nhưng vẫn không tránh khỏi canh cánh trong lòng.
Cô không biết, ở bên cạnh Kiều Phong Khang đang tắm nước lạnh, đau khổ chịu đựng suốt một đêm.
Hôm sau, cả bữa sáng cũng chưa ăn, Du Ánh Tuyết mang theo quầng thâm mắt tới trường.
Cô thật sự không biết nên dùng tư thái gì để đối mặt với chú ba của Kiều Minh Đức.
Cả ngày đều ngơ ngơ ngác ngác, chờ đến tan học cũng lề mà lề mề không dám trở về.
“Cuối cùng cậu làm sao vậy, chẳng lẽ ở nhà của cậu có thú dữ à?” Phùng Linh Nhi cảm thấy lạ.
“Không chỉ là thú dữ, còn là cầm thú.” Du Ánh Tuyết đứng ở ga tàu điện ngầm, nhỏ giọng lầm bầm.
Phùng Linh Nhi thính tai, nghe xong vội vàng hỏi: “Cầm thú gì?”
“Tớ không nói cầm thú gì hết, cậu nghe nhầm rồi.” Chột dạ, Du Ánh Tuyết thề thốt phủ nhận, trong mắt Phùng Linh Nhi càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Cô ấy mờ ám nháy mắt, lấy khuỷu tay chọc cô: “Ánh Tuyết, cầm thú mà cậu nói, không phải là chú ba cực kỳ đẹp trai của cậu đấy chứ?”
“Tớ nói rồi, không có cầm thú gì hết, là cậu nghe nhầm!”
“Chẳng lẽ, anh ta muốn ấy ấy với cậu sao?” Phùng Linh Nhi trực tiếp mặc kệ lời cô, tự mình nói.
Bây giờ tin tức người lớn giở trò đồi bại với con cháu trên tivi có thể nói là nhiều không kể xiết.
Mặt Du Ánh Tuyết đỏ tới tận mang tai, trừng cô ấy: “Cái gì hả, cậu đừng nói nhảm.”
Thật ra Phùng Linh Nhi đang nói nhảm, còn đùa giỡn trêu chọc cô: “Chú ba của cậu đẹp trai như vậy, nếu thật sự làm mấy chuyện cầm thú với cậu, tớ thấy, cậu cứ tắm rửa sạch sẽ, nằm ngửa chờ là được.
Dù sao cậu cũng không lỗ mà.”
Du Ánh Tuyết không tranh cãi vô ích nữa, nhào tới: “Phùng Linh Nhi, cậu là cái đồ dâm ma!”
Cô và Kiều Phong Khang? Ai với ai!
Chỉ là.
Cả ngày hôm nay, cô cứ cảm thấy hơi thở và nhiệt độ của Kiều Phong Khang như thể còn quanh quẩn bên mình, khiến tinh thần cô hốt hoảng.
Cuối cùng cũng không tránh được, Du Ánh Tuyết vẫn bất chấp trở về.
Kết quả, dì Lý mang tới cho cô một tin vô cùng tốt, tối nay Kiều Phong Khang sẽ không về nhà, tốt hơn là, anh đã đi Mỹ công tác, thời gian nửa tháng.
.
Xin hãy đọc truyện tại * .NE T *
Du Ánh Tuyết thở phào, lập tức thẳng lưng dậy.
Thế nhưng, một giây sau cô lại cúi đầu, mặt như đưa đám.
Thế thì chuyện nguyện vọng của cô hoàn toàn không có hi vọng rồi!
Rất nhiều ngày sau đó, quả nhiên Kiều Phong Khang không trở về, cuộc sống của Du Ánh Tuyết khá thoải mái.
Chỉ là thỉnh thoảng chuyện hôm đó sẽ xuất hiện trong đầu cô, khiến cô buồn phiền, bực bội.
Hôm nay, Du Ánh Tuyết vẫn lên tàu điện ngầm đến trường như thường lệ.
Cô ngồi trong góc, đeo tai nghe, nghe tiếng Anh.
Cách kỳ thi đại học không còn bao nhiêu ngày, bây giờ học sinh cấp ba bọn họ đều giành giật từng giây từng phút.
Thường ngày thành tích của cô đều đứng mấy hạng đầu, nhưng bây giờ không dám lén lười biếng xíu nào.
Đang nghe, đột nhiên ánh mắt của học sinh xung quanh cô đều tập trung vào tivi trên tàu điện ngầm, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, có chút hào hứng bàn tán chuyện gì đó.
“Truyền thông tung tin lâu như vậy, bây giờ cuối cùng bạn trai của Tô Hoàng Quyên cũng lộ diện.”
Du Ánh Tuyết biết người tên Tô Hoàng Quyên này.
Cô ta là ngôi sao đang hot.
Nửa năm trước trên facebook có truyền thông tiết lộ cô ta đang qua lại với một người đàn ông bí ẩn, nhưng có thể bối cảnh của người đó không đơn giản, cho nên nửa năm qua truyền thông vẫn chưa thăm dò được thân phận thật của anh.
Không ngờ rằng hôm nay lại bại lộ.
“Anh ta là ai vậy? Đẹp trai quá? Là minh tinh mới ra mắt hả?”
“Minh tinh mới ra mắt cái gì? Cậu chưa từng nghe nói đến Kiều Phong Khang hả, kiến thức quá hạn hẹp!”
“Kiều Phong Khang.
Ồ! Tớ nhớ ra rồi, chính là người đàn ông kim cương mà phụ nữ muốn gả nhất được tuần san bầu chọn trong tháng hai năm nay đúng không?”
Trái một câu “Kiều Phong Khang” phải một câu “Kiều Phong Khang”, thoáng cái Du Ánh Tuyết đã bị thu hút.
Cô dứt khoát giật tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn lên tivi.
Vừa nhìn, trên màn hình là tiêu đề đang nhấp nháy: “Bạn trai bí ẩn của phát thanh viên Tô Hoàng Quyên cuối cùng cũng lộ diện, CEO của tập đoàn Kiều Thanh rơi vào bể tình hạnh phúc, nắm tay Tô Hoàng Quyên cùng đi Hawaii du lịch.”.
/578
|