Chương 453:
Kiều Minh Đức đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc lúc này, nhẹ giọng “à” một tiếng, nhưng không đi ra ngoài mà đứng nhìn chăm chằm ở đó.
Du Ánh Tuyết đỏ mặt, đẩy Kiều Phong Khang trong khi nhìn chằm chằm vào Kiều Minh Đức .
Một việc tốt bị cắt ngang, Kiều Phong Khang không vui.
“Đi vào mà không biết gõ cửa à, học ở đâu ra thế?” Kiều Minh Đức gật đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.
Theo lí mà nói, người biết suy nghĩ sẽ không quay lại đây lần nữa. Tuy nhiên, kết quả là…
Khi Kiều Phong Khang muốn hôn Du Ánh Tuyết một lần nữa, cửa lại bị gõ.
“Chú ba, cháu gõ cửa rồi, cháu muốn vào phòng” Kiều Phong Khang cảm thấy đứa cháu của mình chắc chắn là cố ý. Anh ngồi thẳng dậy và nói: “Mời vào” Kiều Minh Đức bước vào với một nụ cười híp mắt.
“Có chuyện gì à?” Kiều Phong Khang liếc anh ta một cái: “Tốt nhất nên là chuyện rất quan trọng.”
“Rất, rất quan trọng.’ Kiều Minh Đức nói, nhưng ánh mắt lại rơi vào hộp cơm trên bàn cà phê: “Cháu đói bụng.
Cháu vừa thấy Du Ánh Tuyết bưng hộp cơm tới, cho nên…” Không nói nên lời.
Du Ánh Tuyết trợn mắt nói: “Đúng là đồ ăn! Nhưng mà, coi như anh có vận may. Em biết chắc hẳn anh vẫn còn ở đây, nên cũng mang cho anh một phần” Cô vừa nói vừa mở hộp cơm rồi lấy hai phần cơm ra.
Kiều Minh Đức đói thật rồi, anh ta ngồi trên sô pha đối diện hai người, vừa bắt đầu đã ăn như hổ đói, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
Du Ánh Tuyết ngẩn ra: “Anh Đức, ăn chậm thôi, đã bao lâu rồi không ăn nổi một bữa đàng hoàng rồi?” Vừa nói cô vừa đứng dậy đi rót cho anh ta một cốc nước.
“Không phải đều tại chú ba sao, chú ấy nhất định giao cho anh gánh nặng như vậy, đừng nói đến ăn, bây giờ anh muốn ngủ trọn một giấc cũng chẳng được” Anh ta nói rồi chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình, tỏ ra ấm ức rồi nói quá lên: “Em xem xem, có phải quầng thâm rất to và đen không, có ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh không?” Du Ánh Tuyết vẫn đứng dậy nghiêng người giúp anh ta xem.
Sau đó cô gật đầu. Vừa to vừa đen thật. Nhưng mà, anh có nền tảng tốt, đừng lo lắng, anh vẫn đẹp trai, và không có vấn đề gì nếu đi săn gái.” Vừa nói cô vừa vỗ nhẹ vào khuôn mặt điển trai của Kiều Minh Đức hai lần một cách thoải mái.
Kết quả là có người đột nhiên buồn bực.
“Được, được rồi, cháu trở về phòng làm việc của mình ăn cơm đi!” Kiều Phong Khang vẫy tay đuổi Kiều Minh Đức đi.
“Năm phút, cho cháu năm phút nữa. Văn phòng của cháu ở tầng dưới, cứ thế này mà đi xuống thì thật khó coi: Kiều Minh Đức ở lại.
Không có ý nghĩa gì khi ăn một mình trong văn phòng, vừa vắng vẻ, vừa đối mặt với rất nhiều t: anh ta đau đầu liệu khiến Thật tuyệt khi được ở đây, cùng Du Ánh Tuyết trò chuyện.
“Du Ánh Tuyết, không phải em nói muốn đến làm việc sao? Bên anh tình cờ thiếu một vị trí, em qua lấp đầy đi.
Dù sao, em ở nhà mỗi ngày cũng không có việc gì.” Kiều Minh Đức vừa ăn vừa nói.
“Thật không? Vị trí nào? Em sẽ mang sơ yếu lý lịch của mình đến để ứng tuyển” Du Ánh Tuyết trông rất thích thú.
Hai người cứ thế tiếp lời nhau, từ công việc đến cuộc sống, từ cuộc sống đến công việc, cuộc trò chuyện dường như bất tận.
Vì vậy, có người ngồi sang một bên và mặt anh ta tối sầm lại.
Những người trạc tuổi nhau, có cùng chủ đề nói chuyện thì đương nhiên dễ hiểu. Có điều. Có phải nhiều chủ đề quá rồi không? Nhiều đến nỗi hai người họ quên mất sự tồn tại của anh!
Thật quá đáng!
“Ăn xong chưa?” Cuối cùng cũng có người khẽ lên tiếng.
Anh cứ nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay.
“.. Chú ba, không phải chú thật sự ngồi canh giờ đấy chứ, ngay cả cơm cũng không ăn sao?” Kiều Minh Đức ngẩn người nhìn anh.
“Năm phút, không hơn, không kém” Du Ánh Tuyết khóe môi giật giật.
“Nhưng, cái này… cháu mới chỉ ăn có một nửa” Cơm trong hộp Kiều Minh Đức còn rất nhiều.
Lúc nãy nói chuyện với Du Ánh Tuyết say sưa quá, nên không để ý ăn cơm mấy.
Kiều Phong Khang không vội vàng đuổi anh ta, chỉ mở hộp cơm của anh ta, dùng bữa một cách tao nhã, và nói một cách thanh lịch: “Gần đây, mẹ của cháu nói chuyện với chú về Bạch Yên Nhiên và cháu. Sau lần cháu nhờ vả trước đó. Chẳng bao lâu sau, chú lại nhìn thấy Bạch Yên Nhiên tại một cuộc triển lãm nghệ thuật và chú vẫn thích cô ấy. Chú nghĩ nếu mẹ cháu đã hài lòng như vậy thì cô ấy không tệ đâu.
/578
|