“Ông nội bà nội, hai người ngồi xuống đi.” Du Ánh Tuyết tiến lên một bước đỡ lấy hai người già ngồi xuống ghế dài, ánh mắt rũ xuống mang theo chút bi thương.
Bà cụ vẫn luôn nắm lấy tay cô, bàn tay hai người đều lạnh như băng, hiển nhiên tất cả mọi người đều lo lắng giống nhau.
“Nhóc con, tối hôm qua cháu ở đâu? Chẳng lẽ không phải ở cùng với Minh Đức sao?”
Đột nhiên bà cụ cất tiếng hỏi.
Du Ánh Tuyết bị hỏi đến mức run cầm cập, cô không biết nên trả lời thế nào bèn giương mắt nhìn bà cụ.
Thế nhưng...!vừa mới chớp mắt một cái, cô đã phải lập tức dời tầm mắt, mồ hôi trong bàn tay túa ra ào ạt.
“Tối hôm qua Ánh Tuyết không ở cùng với Minh Đức.” Du Ánh Tuyết còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên trả lời thay cô.
Liếc mắt nhìn sang, Kiều Phong Khang đang chậm rãi bước đến trên hành lang.
Sắc mặt anh vô cùng ngưng trọng, ánh mắt dừng lại trên người Du Ánh Tuyết mang theo vẻ trấn an giống như muốn nói với cô rằng có anh ở đây, cô không cần hoảng hốt.
Du Ánh Tuyết nhìn sâu vào đôi mắt kia, cô chỉ cảm thấy trong ánh mắt anh có một loại ma lực thần kỳ có thể khiến người khác an tâm hơn rất nhiều.
Anh đi đến bên cạnh Du Ánh Tuyết, đứng sánh vai trấn an cô: “Tối hôm qua Ánh Tuyết trở về chỗ của con nên cũng không biết chuyện của Minh Đức.”
Nghe anh trả lời như thế, Du Ánh Tuyết khẽ chấn động liếc mắt sang thăm dò anh.
Vẻ mặt của Kiều Phong Khang và cô hoàn toàn khác biệt, dáng vẻ của anh rất hiên ngang, không hề sợ hãi giống như đã chuẩn bị tinh thần để che mưa chắn gió cho cô từ sớm.
Thế nhưng, những người lớn ở đây cũng không hề có suy nghĩ gì khác.
Vốn dĩ Du Ánh Tuyết được anh mang về nuôi, trở về chỗ anh cũng giống như trở về nhà bình thường mà thôi.
Cuộc phẫu thuật được tiến hành trong khoảng thời gian rất dài, từ đầu đến cuối Minh Đức đều không hề được đẩy ra, càng không có tin tức gì báo tới.
Tất cả mọi người chờ đợi đều đã kiệt sức, tinh thần tiều tụy hẳn ra.
Du Ánh Tuyết cúi đầu ngồi bên cạnh bà cụ, mãi đến một giờ trưa cô cũng chưa ăn được gì.
Kiều Phong Khang bảo Lý Thanh mang thức ăn đến, cuối cùng khi Lý Thanh vừa muốn đi thì mọi người đều nói không đói bụng.
Buổi chiều, trong công ty còn có chuyện quan trọng nên Kiều Phong Khang không thể không đi trước.
Tuy nhiên bên ngoài phòng phẫu thuật còn có một cô nhóc khiến anh không yên lòng.
Anh nhấc bước đến trước mặt Du Ánh Tuyết, cô cũng không hề ngẩng đầu mà chỉ yên lặng chờ đợi.
Kiều Phong Khang ngồi xổm người xuống, ánh mắt đối diện với cô.
“Trong công ty còn có việc gấp, bây giờ chú phải qua đó xử lý một chút, cháu ở đây được không?”
Anh thấp giọng hỏi vô cùng dịu dàng.
Tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong bi thương, ngoại trừ Lý Thanh thì không có ai chú ý đến người đàn ông luôn luôn kiêu ngạo kia lại ngồi xổm xuống, hạ thấp thân phận để nói chuyện với cô gái nhỏ này.
“...Ừm.” Du Ánh Tuyết nhàn nhạt gật đầu, giọng nói của anh hoàn toàn có thể khiến cô an tâm hơn.
“Chú sẽ để thư ký Thanh ở lại đây, nếu như đói thì bảo cô ấy đi mua chút đồ ăn, biết không?”
“Được.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu một lần nữa.
“Có chuyện gì thì bảo thư ký Thanh gọi điện thoại cho chú nhé.” Kiều Phong Khang vừa nói vừa nắm lấy tay Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết còn đang bị vùi lấp trong bi thương nên không giãy tay ra, ngón tay khéo léo nằm yên trong lòng bàn tay anh.
“Được.” Cô tiếp tục nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Kiều Phong Khang nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Bàn tay Du Ánh Tuyết bị buông ra, hơi ấm bao phủ quanh cô cũng biến mất ngay sau đó.
Cô ngượng ngùng liếc mắt, tầm mắt không tự chủ được cứ mãi đuổi theo bóng lưng Kiều Phong Khang.
Cô biết rõ bản thân mình như vậy rất đáng ghét, nhưng mà cô đã không thể nào quay lại được nữa rồi.
Mãi đến khi anh hoàn toàn biến mất trong hành lang dài kia, cô mới chậm rãi thu hồi tầm mắt lại, cúi đầu run sợ nhìn xuống bàn tay mình.
Trên thực tế, trước kia cô cũng có nắm tay Minh Đức nhưng mà...!loại cảm giác đó lại khác với lúc nắm tay chú ba...!
Ở bên cạnh Minh Đức, cô luôn cảm thấy rất bình thản, an tĩnh, hòa bình nhưng khi ở cùng với chú ba thì cô lại lo được lo mất, tâm trạng cũng lên xuống theo mọi hành động của anh.
Ngay cả...!cơ thể cũng giống như bị anh điều khiển vậy, chính bản thân cô cũng khó lòng kiềm chế được.
Đây là “tình yêu” mà chú ba hay nói sao?
Cô thật sự rất mê man, không thể xác định được nhưng cô lại biết rõ đây là một loại “tình cảm khó thể kiềm chế”.
Cô không muốn thừa nhận loại cảm giác này, thậm chí sáng hôm nay khi chú ba từ trên giường bước xuống, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là muốn trốn tránh, nhưng mà...!cô lừa gạt bản thân mình như vậy được bao lâu chứ?
Nghĩ đến những chuyện này, đầu cô càng cúi gằm xuống hơn, lông mi cũng run rẩy mãnh liệt, đôi mắt lại phủ một lớp sương mờ mịt.
Nếu như...!chờ đến khi Minh Đức tỉnh lại, cô nói chuyện tối hôm qua với anh ta thì nhất định anh ta sẽ hận cô đến chết đúng không?
Nhưng mà, cô cũng không đành lòng lừa gạt anh ta...!
Kiều Phong Khang vừa mới xuống xe đã bị một chàng trai cản đường, nhân viên bảo an của Kiều Thanh muốn lôi cậu ta đi nhưng Kiều Phong Khang dùng ánh mắt cản lại, để cậu ta tự giới thiệu.
“Tôi là anh em của Minh Đức, nghe nói cậu ấy xảy ra tai nạn xe cộ.” Người đến là Phan Chí Cương, vừa nghe nói Kiều Minh Đức bị đụng xe bất tỉnh nhân sự thì đầu óc cậu ta lập tức nóng lên, chạy đến đây đòi công đạo cho anh em.
“Tìm tôi à?”
Kiều Phong Khang quan sát cậu ta một chút, nhìn thấy Phan Chí Cương gật đầu thì mới nói: “Lên lầu nói, tôi chỉ có mười phút thôi.”
Phan Chí Cương cũng không hề sợ hãi, nhanh chân đi theo anh.
Nghiêm Danh Sơn dẫn Phan Chí Cương vào phòng nghỉ ngơi, Kiều Phong Khang sửa sang lại bản thân một chút, thay bộ đồ khác rồi mới đến gặp cậu ta.
“Có chuyện gì không?”
Không có nhiều thời gian trò chuyện, sau khi khóa cửa lại thì Kiều Phong Khang lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Phan Chí Cương còn trẻ tuổi, có câu người ta hay nói đó chính là nghé con mới sinh không sợ cọp, vì thế cậu ta cũng nói thẳng: “Tôi chỉ nói một câu thôi: Người anh em của tôi rất sùng bái chú, nếu như chú thật sự xem cậu ấy là cháu mình thì đừng cướp phụ nữ với cậu ấy.
Hơn nữa, với thân phận làm chú mà cướp phụ nữ của cháu mình, nói ra chẳng phải sẽ khiến thiên hạ cười nhạo sao?”
Kiều Phong Khang khẽ mỉm cười, chân mày anh nhướng lên quan sát cậu ta mấy lần.
“Minh Đức có anh em giống như cậu, quả thật là phúc đức của cậu ta đấy.”
“Nhưng mà cậu ấy nhất định không ngờ mình lại có một người chú như vậy.” Phan Chí Cương đáp trả không khách sáo.
Giọng điệu của Kiều Phong Khang vẫn bình tĩnh như trước: “Nếu như có thể đoạt lấy, thì đã định trước đó không thuộc về cậu ta.”
“Không phải, tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng chú đang âm mưu điều gì.
Chú cố ý muốn Minh Đức khó chịu đúng không? Chú đường đường là tổng giám đốc của Kiều Thanh, muốn phụ nữ thế nào mà không có chứ, tại sao hết lần này đến lần khác chú lại chọn Du Ánh Tuyết?”
Kiều Phong Khang nhìn Phan Chí Cương chạy đến trước mặt mình trách móc, bất bình thay cho anh em thì gương mặt anh vẫn duy trì sự thờ ơ.
Ngược lại, anh nghiêm túc hỏi cậu ta: “Cậu đã từng thật sự yêu một người chưa?”
“Không, vậy thì sao chứ?”
Phan Chí Cương ngay thẳng hỏi lại.
“Khi nào cậu thật sự yêu một người thì lúc đó cậu sẽ biết cho dù đối phương là ai, cho dù cậu phải trả giá như thế nào thì cậu cũng muốn đoạt lấy cô ấy về bên cạnh mình.
Bởi vì chỉ có tự tay mang lại hạnh phúc cho cô ấy thì đời này cậu mới có thể yên tâm, không nuối tiếc gì nữa.”
Cho nên...!cho dù đối phương là Minh Đức thì anh cũng chỉ có thể làm chuyện trái với ý trời như vậy mà thôi.
Không phải anh không biết làm vậy sẽ bị người đời phỉ nhổ nhưng mà so với những lời chỉ trích bên ngoài thì điều đáng sợ hơn chính là nửa đời còn lại không thể có được cô nhóc kia.
Phan Chí Cương ngẩn người, cậu ta không thể nào ngờ đến chú ba nghiêm túc lạnh lùng trong miệng Kiều Minh Đức lại có thể nói ra những lời như vậy.
Mặc dù cậu ta không hiểu tình yêu là gì nhưng vẫn không tránh được xúc động.
Hơn nữa, trước khi đến đây, vốn dĩ cậu ta vẫn cho rằng Kiều Phong Khang chỉ xem Du Ánh Tuyết như một món đồ chơi mà thôi.
Dù sao tuổi tác của hai người họ quá khác biệt, làm sao có thể nói đến chuyện tình yêu chứ?
“Được rồi, cho dù những lời chú nói có đạo lý nhưng mà dù sao cô ấy cũng là vợ chưa cưới của Minh Đức, yêu đương với Minh Đức trước mà.
Cho dù là tình yêu thì cũng phải có thứ tự trước sau chứ, chú nói có đúng không?”
“Trong tình yêu, trước nay chỉ có không thương hoặc là không đủ yêu mà thôi, cái gì gọi là thứ tự trước sau chứ? Nhưng mà nếu thật sự nói đến thứ tự trước sau...”
Nói đến đây, anh hơi dừng lại một chút, quét mắt nhìn sang Phan Chí Cương rồi nói: “Vào lúc tôi có tình cảm với cô ấy, Minh Đức còn đang nghĩ cách vứt bỏ cô ấy đấy.
Đây chính là thứ tự trước sau mà cậu nói hả?”
Nếu bàn luận về ai yêu trước thì Kiều Phong Khang anh lại thua người ngoài sao? Không hề thua ai cả nhé!
Phan Chí Cương sững sờ một lần nữa, vào lúc này cánh cửa phòng nghỉ được mở ra, Nghiêm Danh Sơn ló đầu vào: “Tổng giám đốc Khang, vợ chồng ông Smith đã đến rồi.”
“Ừm.” Kiều Phong Khang khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy ưu nhã cài lại cúc áo kim cương rồi nói: “Cho người tiễn cậu đây về đi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi nói chuyện với vợ chồng ông Smith xong thì trời cũng đã tối.
Nghiêm Danh Sơn lập tức đẩy cửa đi vào nói: “Tổng giám đốc Khang, cuộc phẫu thuật của Minh Đức đã xong rồi.”
“Tình hình thế nào?”
“Dù sao thì phẫu thuật não cũng không giống như những cuộc phẫu thuật bình thường...”
Nghiêm Danh Sơn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có thể tỉnh lại hay không thì còn lại xem sau nữa.”
Bàn tay đang thu dọn tài liệu của Kiều Phong Khang hơi dừng lại, anh ngã người ra sau ghế, tay miết nhẹ huyệt thái dương.
Kiều Phong Khang im lặng một lúc lâu, sau đó rốt cuộc cũng mở miệng:img
Cô còn quá nhỏ, chưa từng trải qua nhiều chuyện thăng trầm của đời người, làm sao có thể chịu nổi gánh nặng liên quan đến sinh mạng chứ? Nhất là bây giờ cô càng mang trong lòng sự áy náy nồng đậm...!
Kiều Phong Khang đang miên man suy nghĩ, bất chợt vào lúc này, cái đầu nhỏ của cô chúi về phía trước, cả người đều sắp ngã xuống.
Anh giật mình thấy vậy bèn nhanh chân bước lên phía trước một bước, ngồi xổm người xuống để cả người mềm nhũn của cô dựa vào ngực anh, cằm dưới đè lên bả vai anh..
/578
|