Không được để bất kỳ người nào động chạm vào cơ thể, nếu có thì phải dùng mọi cách có thể để thoát khỏi.
Vô thức nhớ đến lời dặn của Nghiên Trì, Thư Nghiên chống tay đứng dậy định bỏ chạy thì bị bàn tay kia túm áo và kéo ngược cô trở lại lại.
Hắn ta ôm cô từ phía sau rồi bắt đầu hít hà vào vùng cổ nhạy cảm, cô cảm thấy nghẹt thở, hô hấp bắt đầu khó khăn.
Không được Thư Nghiên, cô nhất định phải tỉnh táo!
Hít sâu một hơi, cô cúi xuống cắn mạnh vào cánh tay của người đàn ông đó đến khi in hằn dấu răng và bắt đầu rỉ máu. Hắn ta la đau rồi đẩy cô ra xoa vết thương trêи tay đầy tức giận.
“Con nhãi này!”
Có vẻ đã làm hắn ta thêm điên tiết rồi, Thư Nghiên lúc này vẫn đang cố hết sức để lấy lại bình tĩnh nhưng chẳng kịp nghĩ phải làm gì tiếp theo.
Hắn giận dữ đưa tay tát vào một bên má kia, sức của đàn ông nên lập tức đã in rõ một dấu tay, khoé môi cũng rướm máu.
Toàn thân cô sắp đã không còn sức để chống cự nữa rồi, thật sự phải chịu chết ở nơi này sao?
Ánh mắt ấy đến lúc này vẫn nhất quyết không muốn chịu thua, cho dù vậy cô cũng sẽ không bao giờ mở miệng cầu xin tên cầm thú này.
Áo bị hắn xé rách một bên, để lộ bờ vai trắng ngần, một lần nữa hắn lại lao đến với ý định thoả mãn nhu cầu mình mà làm nhục cô gái nhỏ. Thư Nghiên hét lên cố gắng dùng sức đẩy hắn ta ra nhưng vô dụng, sức yếu của cô vốn dĩ không thể chống lại nổi. Cô không chần chừ mà dùng chân đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn, lập tức tảng đá đè nặng trêи người cũng được đẩy ra.
Người đàn ông đó ôm lấy hạ thân vẻ mặt đau đớn, tuyệt vọng vô cùng.
Nhân cơ hội hắn chưa kịp trở mình, Thư Nghiên đứng dậy tìm nơi trốn đi, nhà kho này khá rộng rãi lại còn u tối, có thể lợi thế hơn chút.
Cô bịt chặt miệng trốn sau chiếc bàn bị hỏng một chân, vô tình nhìn thấy cây kéo đã bị gỉ sét liền cầm lấy.
Tên đó sau một lúc khổ sở đứng dậy, gương mặt đã tái xanh. Hắn chậm chạp nhích từng bước chân đi tìm người đã khiến mình ra nông nổi thế này, miệng không ngừng chửi rủa.
“Tốt nhất mày nên trốn kỹ vào, nếu để tao phát hiện thì chắc chắn mày sẽ phải chết thôi con khốn!”
Thư Nghiên đến thở cũng không dám, bản thân run rẩy đến mức cô sợ sẽ gây tiếng động làm hắn phát hiện.
Cô đang rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, mạng nhỏ này hoàn toàn có thể bị lấy đi ngay bây giờ.
Lúc này cô không còn đợi chờ điều gì nữa, chỉ có bản thân hiện tại mới có thể cứu lấy mình.
“Nấp kỹ đi, tao sắp tìm thấy mày rồi.”
Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm, lật tung cả mọi ngóc ngách.
Thư Nghiên cảm nhận được trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bỗng dưng tóc bị túm lấy làm cơ sở kéo cô ra ngoài.
Vẫn là bị phát hiện rồi.
Hắn ta đè mạnh cô xuống nền, dùng sức bóp chặt cổ cô.
Cảm giác khó chịu nơi cổ họng lan ra cả người, gương mặt thoáng chốc đã đỏ bừng. Nước mắt được đà trào ra ngoài, cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Đây là cái giá của việc mày chống đối lại tao, đồ không biết điều.”
Hắn bật cười ghê rợn, Thư Nghiên sống dở chết dở mà rùng mình.
Không thể bỏ cuộc, cô không thể chết ở đây được!
Bàn tay run run, Thư Nghiên cầm cây kéo đưa lên đâm mạnh vào vị trí chí mạng là vùng ngực kia. Một giây sau máu đỏ bắn ra từng tia vào gương mặt nhỏ, bàn tay cũng đã ướt đẫm.
Thời khắc này thời gian như trôi chậm lại trong không khí tràn ngập mùi vị của sự chết chóc.
Bàn tay to lớn nơi cổ cô bất giác thả lỏng, người đàn ông “Ưm” một tiếng rồi lăn đùng xuống sàn mà hai mắt vẫn trợn tròn.
Thư Nghiên ngẩn người, đôi tay đẫm máu vẫn đang lơ lửng giữa không trung, cô cũng quên cả việc mình đang khóc.
Người đàn ông này đã chết ngay dưới tay cô...
Cả thân vẫn không ngừng run rẩy, cô sợ hãi nép sát người vào góc tường nấc lên từng hồi.
“Chú ơi... Tôi... Tôi giết người rồi...”
Vô thức nhớ đến lời dặn của Nghiên Trì, Thư Nghiên chống tay đứng dậy định bỏ chạy thì bị bàn tay kia túm áo và kéo ngược cô trở lại lại.
Hắn ta ôm cô từ phía sau rồi bắt đầu hít hà vào vùng cổ nhạy cảm, cô cảm thấy nghẹt thở, hô hấp bắt đầu khó khăn.
Không được Thư Nghiên, cô nhất định phải tỉnh táo!
Hít sâu một hơi, cô cúi xuống cắn mạnh vào cánh tay của người đàn ông đó đến khi in hằn dấu răng và bắt đầu rỉ máu. Hắn ta la đau rồi đẩy cô ra xoa vết thương trêи tay đầy tức giận.
“Con nhãi này!”
Có vẻ đã làm hắn ta thêm điên tiết rồi, Thư Nghiên lúc này vẫn đang cố hết sức để lấy lại bình tĩnh nhưng chẳng kịp nghĩ phải làm gì tiếp theo.
Hắn giận dữ đưa tay tát vào một bên má kia, sức của đàn ông nên lập tức đã in rõ một dấu tay, khoé môi cũng rướm máu.
Toàn thân cô sắp đã không còn sức để chống cự nữa rồi, thật sự phải chịu chết ở nơi này sao?
Ánh mắt ấy đến lúc này vẫn nhất quyết không muốn chịu thua, cho dù vậy cô cũng sẽ không bao giờ mở miệng cầu xin tên cầm thú này.
Áo bị hắn xé rách một bên, để lộ bờ vai trắng ngần, một lần nữa hắn lại lao đến với ý định thoả mãn nhu cầu mình mà làm nhục cô gái nhỏ. Thư Nghiên hét lên cố gắng dùng sức đẩy hắn ta ra nhưng vô dụng, sức yếu của cô vốn dĩ không thể chống lại nổi. Cô không chần chừ mà dùng chân đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn, lập tức tảng đá đè nặng trêи người cũng được đẩy ra.
Người đàn ông đó ôm lấy hạ thân vẻ mặt đau đớn, tuyệt vọng vô cùng.
Nhân cơ hội hắn chưa kịp trở mình, Thư Nghiên đứng dậy tìm nơi trốn đi, nhà kho này khá rộng rãi lại còn u tối, có thể lợi thế hơn chút.
Cô bịt chặt miệng trốn sau chiếc bàn bị hỏng một chân, vô tình nhìn thấy cây kéo đã bị gỉ sét liền cầm lấy.
Tên đó sau một lúc khổ sở đứng dậy, gương mặt đã tái xanh. Hắn chậm chạp nhích từng bước chân đi tìm người đã khiến mình ra nông nổi thế này, miệng không ngừng chửi rủa.
“Tốt nhất mày nên trốn kỹ vào, nếu để tao phát hiện thì chắc chắn mày sẽ phải chết thôi con khốn!”
Thư Nghiên đến thở cũng không dám, bản thân run rẩy đến mức cô sợ sẽ gây tiếng động làm hắn phát hiện.
Cô đang rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, mạng nhỏ này hoàn toàn có thể bị lấy đi ngay bây giờ.
Lúc này cô không còn đợi chờ điều gì nữa, chỉ có bản thân hiện tại mới có thể cứu lấy mình.
“Nấp kỹ đi, tao sắp tìm thấy mày rồi.”
Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm, lật tung cả mọi ngóc ngách.
Thư Nghiên cảm nhận được trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bỗng dưng tóc bị túm lấy làm cơ sở kéo cô ra ngoài.
Vẫn là bị phát hiện rồi.
Hắn ta đè mạnh cô xuống nền, dùng sức bóp chặt cổ cô.
Cảm giác khó chịu nơi cổ họng lan ra cả người, gương mặt thoáng chốc đã đỏ bừng. Nước mắt được đà trào ra ngoài, cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Đây là cái giá của việc mày chống đối lại tao, đồ không biết điều.”
Hắn bật cười ghê rợn, Thư Nghiên sống dở chết dở mà rùng mình.
Không thể bỏ cuộc, cô không thể chết ở đây được!
Bàn tay run run, Thư Nghiên cầm cây kéo đưa lên đâm mạnh vào vị trí chí mạng là vùng ngực kia. Một giây sau máu đỏ bắn ra từng tia vào gương mặt nhỏ, bàn tay cũng đã ướt đẫm.
Thời khắc này thời gian như trôi chậm lại trong không khí tràn ngập mùi vị của sự chết chóc.
Bàn tay to lớn nơi cổ cô bất giác thả lỏng, người đàn ông “Ưm” một tiếng rồi lăn đùng xuống sàn mà hai mắt vẫn trợn tròn.
Thư Nghiên ngẩn người, đôi tay đẫm máu vẫn đang lơ lửng giữa không trung, cô cũng quên cả việc mình đang khóc.
Người đàn ông này đã chết ngay dưới tay cô...
Cả thân vẫn không ngừng run rẩy, cô sợ hãi nép sát người vào góc tường nấc lên từng hồi.
“Chú ơi... Tôi... Tôi giết người rồi...”
/82
|