Tư Thịnh không nói gì, tự nhiên căng thẳng khó hiểu.
Sao Nghiên Vi lại đến đây làm gì, còn nộp hồ sơ xin ứng tuyển nữa?
Cô tốt nghiệp trường đại học nghệ thuật Bắc Kinh, hiện đang làm người mẫu ảnh cho các trang bìa tạp chí. Có khá nhiều công ty giải trí nổi tiếng mời cô gia nhập và cô cũng đang suy xét về việc này.
Ngành nghề không có chút liên quan gì đến nhau cả, sao lại có thể nghĩ đến chuyện ứng tuyển làm thư ký nhỉ?
À đúng rồi, cô là vì ai đó nên mới đến đây, còn phỏng vấn chỉ là cái cớ!
Tư Thịnh gấp gáp đứng dậy quay sang Nghiên Trì đang khá thong thả xem hồ sơ của những người khác, anh bảo, “Nghiên tổng, cậu phỏng vấn Nghiên Vi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu đã đi vào khoảng năm phút trước thì phải?”
“Tôi... Chắc là cậu nhớ lầm rồi.”
Hắn kéo Tư Thịnh ngồi xuống ghế, tiện tay vỗ vỗ vai anh.
“Hay là vậy đi, để Tư phó tổng phỏng vấn, tôi đi vệ sinh giúp cậu.”
Lúc này đã là lúc nào rồi, hắn còn đùa...
Nhân viên thông báo đến người phỏng vấn tiếp theo, Nghiên Vi quay sang đập tay Thư Nghiên lấy tinh thần rồi vào trong. Ban đầu cô còn chuẩn bị khá kỹ lưỡng phần giới thiệu vì tưởng còn nhiều người khác nữa cơ, hoá ra chỉ có hai người, vậy thì thoải mái hơn rồi.
“Chào tổng giám đốc, chào phó tổng giám đốc ạ. Em là Nghiên Vi, em muốn ứng tuyển vào vị trí thư ký phó tổng giám đốc.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt cùng thể hiện một ý: Cậu hỏi em ấy đi!
Nghiên Trì hắng giọng. Dù gì hắn cũng là anh họ, thân làm anh thôi đành giúp cô lần nữa vậy.
“Tại sao em lại muốn làm thư ký của cậu ta?”
“Vì em thích anh ấy, cũng muốn thử công việc này một lần.”
Nghiên Vi là cô gái có tư chất thông minh, nếu ban đầu lựa chọn theo ngành này thì có lẽ bây giờ đã đủ điều kiện ứng tuyển, nhưng rất tiếc là học trái ngành nên cô chẳng có kinh nghiệm gì về ngành này cả.
Hắn quay sang Tư phó tổng vẫn đang trầm ngâm thì hỏi, “Cậu thấy sao?”
Còn có thể thấy sao nữa, đương nhiên là không phù hợp rồi!
“Nghiên Vi à, nơi này không phải nơi để đùa đâu.”
“Em không có đùa!”
Nhiệt độ trong phòng có lẽ sẽ sắp tăng rồi đấy. Nghiên Trì thở dài cầm chiếc điều khiển hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp.
“Anh thấy em không hợp đâu.”
“Sao lại không hợp chứ?”
Tính cách Nghiên Vi thì nóng nảy, mà Tư Thịnh nhiều khi khá thẳng tính nên khó có thể mà hoà hợp.
“Nếu anh nghĩ em không biết gì về chuyên ngành này thì em sẽ học, em nhất định sẽ biết mà.”
“Em không hiểu vấn đề ở đây à? Anh tuyển thư ký là tuyển ngay bây giờ chứ không phải tuyển để vài năm nữa mới dùng tới, không lẽ em bắt anh đợi đến vài năm nữa rồi mới có thư ký ư?”
“Em có thể vừa làm vừa học hỏi...”
“Nghiên Vi, mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Cuối cùng cũng không thể tránh khỏi cuộc tranh cãi, cô vẫn rất cố chấp, còn anh thì cũng không chịu thoả hiệp.
Nghiên Trì đứng dậy đến giữ lấy Nghiên Vi, cứ tiếp tục thế này thì chuyện sẽ mãi không đến hồi kết, chi bằng kết thúc sớm một chút, đau buồn sớm hơn một chút rồi mọi chuyện sẽ nhanh qua thôi.
“Nghiên Vi, em không cần cố gắng nữa vì sẽ không có kết quả như em mong muốn đâu. Cho dù là công việc, hay là Tư Thịnh... Em hãy từ bỏ đi.”
“Anh họ, lúc nhỏ ông nội có nói với chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức là sẽ đạt được kết quả như mong muốn mà.”
Cô mím môi kiềm chế cảm xúc của bản thân, đầu óc bỗng chốc trống rỗng. Cô vẫn luôn tin là như thế, nhưng suốt bao nhiêu năm nay dù cho cô có cố gắng làm gì thì cũng không được kết quả tốt cả. Thật sự là không thể sao?
Nghiên Vi hít sâu một hơi bước đến trước mặt Tư Thịnh, “Anh cũng nghĩ giống anh họ?”
“Có nhiều chuyện không thể gượng ép...”
Trong chuyện này, giống như cô đang rất nỗ lực để chạy về phía anh, còn anh thì lại quay lưng bỏ đi.
Tình yêu này chỉ xuất phát từ một phía, tình đơn phương từ chính cô. Có lẽ sẽ không nhận lại được gì như Nghiên Trì nói, hoặc là có nhận, nhưng chỉ toàn nỗi đau. Có lẽ cũng đã đến lúc nên buông bỏ rồi.
Mi mắt ngấn nước, sống mũi cay cay, Nghiên Vi không nói gì nữa mà quay rời đi.
Tư Thịnh lấy cây bút ném về phía Nghiên Trì vẫn đứng yên chỗ đó, “Sao cậu không đuổi theo?”
“Người làm con bé buồn là cậu, sao tôi phải là người đuổi theo? Hơn nữa con bé không phải người mù quáng đâm đầu vào tình yêu mà làm những việc ngu ngốc gì đâu, cùng lắm vài ngày sẽ bình thường lại thôi.”
Đúng vậy, cô rất mạnh mẽ, sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần thôi.
Cả hai nghỉ ngơi một phút rồi cuộc phỏng vấn tiếp tục bắt đầu.
...
Nghiên Vi vừa ra ngoài đã vội kéo theo Thư Nghiên đi, cô nhìn sắc mặt ấy thì cũng đoán được kết quả thế nào.
“Chị không sao chứ?”
“Có thể là không sao cả.”
“Chúng ta đi đâu thế? Chị có nói với Nghiên Trì chưa?”
“Nói với anh ấy làm gì chứ, họ đều là những người vô lương tâm, bây giờ lo phỏng vấn chẳng quan tâm gì đến chúng ta đâu.”
Thư Nghiên thấy Nghiên Vi có vẻ không vui đành không nói gì nữa, cô ngoan ngoãn ngồi yên ở ghế lái phụ mà chẳng biết mình bị đưa đến nơi nào.
Nghiên Trì trước khi vào có bảo cô để ý an ủi Nghiên Vi, nhưng cô không biết rõ tình hình thế nào thì biết an ủi gì đây. Định lấy điện thoại hỏi hắn thử xem nhưng hôm qua quên sạc nên hết pin mất rồi.
Tới quán rượu, dường như Nghiên Vi là khách quen nên được tiếp đãi rất nhiệt tình.
Trêи bàn trống nhanh chóng đã được đặt đầy rượu, Thư Nghiên ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt.
“Chị muốn uống rượu sao?”
“Ừ, uống chơi thôi, em thử không?”
Mười mấy chai thế này mà bảo uống chơi?
Thư Nghiên dở khóc dở cười mà lắc đầu, “Em không biết uống.”
“Không biết thì uống cho biết, ban đầu chị cũng giống như em vậy. Nhưng cái này rất thần kỳ nha, sau khi uống vào thì tâm trạng xấu sẽ tốt lên đó, em uống thử đi.”
Nghiên Vi rót một cốc đầy đẩy đến trước mặt cô, ánh mắt đầy trông chờ.
Bé con uống rượu, là xảy ra chuyện lớn mất thôi.
Đưa cốc rượu lên miệng, cứ tưởng dễ uống lắm nên cô uống luôn một ngụm lớn. Khoang miệng tràn ngập hơi cay, gương mặt lại đỏ bừng, cô ho sặc sụa một lúc. Ban đầu thì có hơi khó thích ứng nhưng lúc sau lại thấy khá thú vị, mùi vị rất đặc biệt.
Chỉ trong chốc lát, cốc rượu đã vơi hơn một nửa, Thư Nghiên bắt đầu ăn nói một cách lạc quẻ, “Cái này ngon quá... Chị ơi, ‘dượu’ ngon, em muốn uống ‘dượu’ nữa.”
Nghiên Vi lúc này cũng không còn tỉnh táo, tự nhiên đang bật cười ha hả rồi chuyển cảnh khóc sướt mướt, xong lại nói những từ không có nội dung.
Khách hàng ở đây cũng bị hai cô gái doạ sợ mà bỏ đi vài người.
“Các người... Nhìn gì mà nhìn? Bổn tiểu thư không dễ dàng để người khác nhìn thấy đâu nhé... Nếu không muốn chết, thì sống đi!.”
Sao Nghiên Vi lại đến đây làm gì, còn nộp hồ sơ xin ứng tuyển nữa?
Cô tốt nghiệp trường đại học nghệ thuật Bắc Kinh, hiện đang làm người mẫu ảnh cho các trang bìa tạp chí. Có khá nhiều công ty giải trí nổi tiếng mời cô gia nhập và cô cũng đang suy xét về việc này.
Ngành nghề không có chút liên quan gì đến nhau cả, sao lại có thể nghĩ đến chuyện ứng tuyển làm thư ký nhỉ?
À đúng rồi, cô là vì ai đó nên mới đến đây, còn phỏng vấn chỉ là cái cớ!
Tư Thịnh gấp gáp đứng dậy quay sang Nghiên Trì đang khá thong thả xem hồ sơ của những người khác, anh bảo, “Nghiên tổng, cậu phỏng vấn Nghiên Vi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu đã đi vào khoảng năm phút trước thì phải?”
“Tôi... Chắc là cậu nhớ lầm rồi.”
Hắn kéo Tư Thịnh ngồi xuống ghế, tiện tay vỗ vỗ vai anh.
“Hay là vậy đi, để Tư phó tổng phỏng vấn, tôi đi vệ sinh giúp cậu.”
Lúc này đã là lúc nào rồi, hắn còn đùa...
Nhân viên thông báo đến người phỏng vấn tiếp theo, Nghiên Vi quay sang đập tay Thư Nghiên lấy tinh thần rồi vào trong. Ban đầu cô còn chuẩn bị khá kỹ lưỡng phần giới thiệu vì tưởng còn nhiều người khác nữa cơ, hoá ra chỉ có hai người, vậy thì thoải mái hơn rồi.
“Chào tổng giám đốc, chào phó tổng giám đốc ạ. Em là Nghiên Vi, em muốn ứng tuyển vào vị trí thư ký phó tổng giám đốc.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt cùng thể hiện một ý: Cậu hỏi em ấy đi!
Nghiên Trì hắng giọng. Dù gì hắn cũng là anh họ, thân làm anh thôi đành giúp cô lần nữa vậy.
“Tại sao em lại muốn làm thư ký của cậu ta?”
“Vì em thích anh ấy, cũng muốn thử công việc này một lần.”
Nghiên Vi là cô gái có tư chất thông minh, nếu ban đầu lựa chọn theo ngành này thì có lẽ bây giờ đã đủ điều kiện ứng tuyển, nhưng rất tiếc là học trái ngành nên cô chẳng có kinh nghiệm gì về ngành này cả.
Hắn quay sang Tư phó tổng vẫn đang trầm ngâm thì hỏi, “Cậu thấy sao?”
Còn có thể thấy sao nữa, đương nhiên là không phù hợp rồi!
“Nghiên Vi à, nơi này không phải nơi để đùa đâu.”
“Em không có đùa!”
Nhiệt độ trong phòng có lẽ sẽ sắp tăng rồi đấy. Nghiên Trì thở dài cầm chiếc điều khiển hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp.
“Anh thấy em không hợp đâu.”
“Sao lại không hợp chứ?”
Tính cách Nghiên Vi thì nóng nảy, mà Tư Thịnh nhiều khi khá thẳng tính nên khó có thể mà hoà hợp.
“Nếu anh nghĩ em không biết gì về chuyên ngành này thì em sẽ học, em nhất định sẽ biết mà.”
“Em không hiểu vấn đề ở đây à? Anh tuyển thư ký là tuyển ngay bây giờ chứ không phải tuyển để vài năm nữa mới dùng tới, không lẽ em bắt anh đợi đến vài năm nữa rồi mới có thư ký ư?”
“Em có thể vừa làm vừa học hỏi...”
“Nghiên Vi, mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Cuối cùng cũng không thể tránh khỏi cuộc tranh cãi, cô vẫn rất cố chấp, còn anh thì cũng không chịu thoả hiệp.
Nghiên Trì đứng dậy đến giữ lấy Nghiên Vi, cứ tiếp tục thế này thì chuyện sẽ mãi không đến hồi kết, chi bằng kết thúc sớm một chút, đau buồn sớm hơn một chút rồi mọi chuyện sẽ nhanh qua thôi.
“Nghiên Vi, em không cần cố gắng nữa vì sẽ không có kết quả như em mong muốn đâu. Cho dù là công việc, hay là Tư Thịnh... Em hãy từ bỏ đi.”
“Anh họ, lúc nhỏ ông nội có nói với chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức là sẽ đạt được kết quả như mong muốn mà.”
Cô mím môi kiềm chế cảm xúc của bản thân, đầu óc bỗng chốc trống rỗng. Cô vẫn luôn tin là như thế, nhưng suốt bao nhiêu năm nay dù cho cô có cố gắng làm gì thì cũng không được kết quả tốt cả. Thật sự là không thể sao?
Nghiên Vi hít sâu một hơi bước đến trước mặt Tư Thịnh, “Anh cũng nghĩ giống anh họ?”
“Có nhiều chuyện không thể gượng ép...”
Trong chuyện này, giống như cô đang rất nỗ lực để chạy về phía anh, còn anh thì lại quay lưng bỏ đi.
Tình yêu này chỉ xuất phát từ một phía, tình đơn phương từ chính cô. Có lẽ sẽ không nhận lại được gì như Nghiên Trì nói, hoặc là có nhận, nhưng chỉ toàn nỗi đau. Có lẽ cũng đã đến lúc nên buông bỏ rồi.
Mi mắt ngấn nước, sống mũi cay cay, Nghiên Vi không nói gì nữa mà quay rời đi.
Tư Thịnh lấy cây bút ném về phía Nghiên Trì vẫn đứng yên chỗ đó, “Sao cậu không đuổi theo?”
“Người làm con bé buồn là cậu, sao tôi phải là người đuổi theo? Hơn nữa con bé không phải người mù quáng đâm đầu vào tình yêu mà làm những việc ngu ngốc gì đâu, cùng lắm vài ngày sẽ bình thường lại thôi.”
Đúng vậy, cô rất mạnh mẽ, sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần thôi.
Cả hai nghỉ ngơi một phút rồi cuộc phỏng vấn tiếp tục bắt đầu.
...
Nghiên Vi vừa ra ngoài đã vội kéo theo Thư Nghiên đi, cô nhìn sắc mặt ấy thì cũng đoán được kết quả thế nào.
“Chị không sao chứ?”
“Có thể là không sao cả.”
“Chúng ta đi đâu thế? Chị có nói với Nghiên Trì chưa?”
“Nói với anh ấy làm gì chứ, họ đều là những người vô lương tâm, bây giờ lo phỏng vấn chẳng quan tâm gì đến chúng ta đâu.”
Thư Nghiên thấy Nghiên Vi có vẻ không vui đành không nói gì nữa, cô ngoan ngoãn ngồi yên ở ghế lái phụ mà chẳng biết mình bị đưa đến nơi nào.
Nghiên Trì trước khi vào có bảo cô để ý an ủi Nghiên Vi, nhưng cô không biết rõ tình hình thế nào thì biết an ủi gì đây. Định lấy điện thoại hỏi hắn thử xem nhưng hôm qua quên sạc nên hết pin mất rồi.
Tới quán rượu, dường như Nghiên Vi là khách quen nên được tiếp đãi rất nhiệt tình.
Trêи bàn trống nhanh chóng đã được đặt đầy rượu, Thư Nghiên ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt.
“Chị muốn uống rượu sao?”
“Ừ, uống chơi thôi, em thử không?”
Mười mấy chai thế này mà bảo uống chơi?
Thư Nghiên dở khóc dở cười mà lắc đầu, “Em không biết uống.”
“Không biết thì uống cho biết, ban đầu chị cũng giống như em vậy. Nhưng cái này rất thần kỳ nha, sau khi uống vào thì tâm trạng xấu sẽ tốt lên đó, em uống thử đi.”
Nghiên Vi rót một cốc đầy đẩy đến trước mặt cô, ánh mắt đầy trông chờ.
Bé con uống rượu, là xảy ra chuyện lớn mất thôi.
Đưa cốc rượu lên miệng, cứ tưởng dễ uống lắm nên cô uống luôn một ngụm lớn. Khoang miệng tràn ngập hơi cay, gương mặt lại đỏ bừng, cô ho sặc sụa một lúc. Ban đầu thì có hơi khó thích ứng nhưng lúc sau lại thấy khá thú vị, mùi vị rất đặc biệt.
Chỉ trong chốc lát, cốc rượu đã vơi hơn một nửa, Thư Nghiên bắt đầu ăn nói một cách lạc quẻ, “Cái này ngon quá... Chị ơi, ‘dượu’ ngon, em muốn uống ‘dượu’ nữa.”
Nghiên Vi lúc này cũng không còn tỉnh táo, tự nhiên đang bật cười ha hả rồi chuyển cảnh khóc sướt mướt, xong lại nói những từ không có nội dung.
Khách hàng ở đây cũng bị hai cô gái doạ sợ mà bỏ đi vài người.
“Các người... Nhìn gì mà nhìn? Bổn tiểu thư không dễ dàng để người khác nhìn thấy đâu nhé... Nếu không muốn chết, thì sống đi!.”
/82
|