Về Nghiên Gia, hắn một mạch bế Thư Nghiên đi thẳng lên phòng, cô còn không chịu đứng xuống mà một mực ghì chặt lấy hắn.
Hắn thề sẽ không bao giờ để cô uống rượu nữa, mà cho dù có uống cũng không để ra nông nổi này.
“Bé con, ngoan xuống đi nào.”
“Ưm...”
Thư Nghiên lảo đảo đứng lên giường, ánh mắt cô nhìn hắn có vẻ khiêu khích. Nghiên Trì lắc đầu bất lực đỡ lấy eo cô tránh người loạng choạng mà bị ngã.
Chăm sóc cho người say cũng không phải là việc đơn giản gì.
Nhưng sao tự nhiên lại yên lặng rồi?
“Em không sao đấy chứ?”
Gương mặt bất giác đỏ bừng, cô thốt nhẹ một tiếng rồi chống tay vào khuôn ngực rắn chắc kia và nôn lên người hắn.
Nghiên Trì cứng người mất một phút, hai tay vẫn chu đáo đỡ lấy cô gái nhỏ mà đứng yên không động.
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn, đúng hơn là quên không nghĩ tới!
Có phải là hắn quá dễ dãi, quá nhân từ rồi không?
Thư Nghiên lần này ngủ thật rồi, cô ngoan ngoãn nằm xuống giường không chọc vào hắn nữa. Bây giờ ngủ được thì cứ ngủ, biết đâu khi dậy thì khó mà ngủ được với hắn.
Không chịu được nổi mùi chua chua này nữa, Nghiên Trì lập tức cởi áo rồi vào nhà tắm. Thật khâm phục bản thân mình thật cao thượng mà! Nếu hôm nay không phải là cô, mà là người con gái khác, hắn chắc chắn sẽ mặc kệ luôn rồi.
Tắm rửa sạch sẽ lại, cơ thể cũng không còn vương vấn mùi rượu nồng nữa, hắn quay ra lau tay chân cho cô.
Lần này cũng có chút bất cẩn rồi, nếu như cô lại một lần nữa bị bắt đi thì hắn phải làm sao đây?
Cầm bàn tay nhỏ của cô trong tay, hắn xoa nhẹ. Đã không biết uống rượu mà lại uống nhiều như thế, thật hết nói nổi mà. Khi tỉnh dậy đằng nào cũng bị đau đầu cho xem!
“Chú ơi... Xin lỗi, em sai rồi, em không uống ‘dượu’ nữa...”
Thư Nghiên lẩm bẩm nói từng từ, trong mơ mới biết rằng bản thân có lỗi sao?
Hắn đưa tay vuốt tóc cô, lại nhân tiện bẹo má một cái. Lúc say vẫn không ngừng đáng yêu, thế thì hắn lại càng không thể ngừng yêu cô.
Nhìn đồng hồ đã sắp tới giờ trưa, cũng chẳng biết Tư Thịnh có thuận lợi đưa Nghiên Vi về không nữa.
...
Phải mất hơn nửa tiếng mới thuyết phục được Nghiên Vi, Tư Thịnh thở hồng hộc đỡ cô về nhà. Lúc say cũng không khác gì lúc bình thường, đều không yên tĩnh nổi một giây.
Đứng trước cửa nhà, nhìn khoá cửa bằng mật mã số, thực ra thì anh chẳng biết mật mã là gì cả, làm sao vào trong đây?
Hỏi cô thì chi bằng không hỏi, vì bây giờ cô đã không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Ngày tháng sinh nhât của cô? Của bố mẹ cô? Hay là những con số cô yêu thích ghép lại với nhau?
Chẳng có con số nào đúng cả!
“Huh... Nhà ai trông đẹp thế...”
Nghiên Vi kêu lên kinh ngạc, cô nhìn căn biệt thự trước mặt mà không ngừng hô hoán.
Trước đây nơi này còn có bố mẹ và em trai sinh sống nữa, nhưng họ đã và đang sinh sống ở nước ngoài nên bây giờ tổ ấm này chỉ còn lại một mình cô.
Tư Thịnh thử hàng chục con số khác nhau nhưng vẫn không được, tình thế bí bách thật rồi.
Cô là người có đầu óc khá đơn giản, chắc chắn mật khẩu sẽ không quá phức tạp. Những gì cô thích nhất, mà liên quan tới con số?
Anh đắn đo một lúc liền chuyển sang nghi hoặc, “Không lẽ là sinh nhật mình?”
Tay vô thức nhập dãy số liên quan đến sinh nhật của bản thân, lập tức cánh cửa mở ra một cách kỳ diệu.
Thật sự là vậy sao...
Đưa Nghiên Vi vào trong, cô liền tìm tới chiếc giường nằm xuống lăn vài vòng thoải mái.
Tư Thịnh vội xuống nhà bếp pha một ly giải rượu cho cô uống, tuy vậy nhưng trạng thái vẫn đang nửa say nửa tỉnh.
“Anh là ai, sao lại vào nhà tôi!”
Anh........
“Ơ... Anh thật là đẹp trai, người tôi yêu cũng đẹp giống anh vậy đó. Nhưng mà... Anh ấy lại không yêu tôi...”
Nói đến đây thì Nghiên bật khóc như một đứa trẻ, trông vừa buồn cười lại vừa thương.
“Tôi đã làm rất nhiều việc để anh ấy động lòng, bản thân tôi không cần đến liêm sỉ để công khai theo đuổi anh ấy, bị người khác chê cười, vậy mà anh ấy một chút cũng không rung động. Anh nói xem, có phải anh ấy có vấn đề không, có phải anh ấy không thích con gái không... Tại sao anh ấy không thích tôi chứ!”
“Tư Thịnh là tên xấu xa! Anh tưởng em cần anh chắc, anh tưởng em không thể từ bỏ anh à? Hôm nay, chính là hôm nay, là ngày Nghiên Vi từ bỏ Tư Thịnh...”
Cô nâng giọng tuyên bố, như để người nghe, như để mình nghe...
Anh ngồi bên cạnh nhưng không nói được gì, Nghiên Vi là cô gái mạnh mẽ nhất từ trước tới giờ anh biết, cho dù bị nhiều lần từ chối thế nào cô cũng không rơi nước mắt. Nhưng có lẽ hôm nay, không cố gắng được nữa rồi...
“Trông anh giống Tư Thịnh của tôi thật đấy...”
Cô sờ vào mặt anh, không kiềm lòng được mà nhỏm người đến hôn vào bờ môi ấy. Tư Thịnh phản ứng không kịp mà ngồi bất động tại chỗ, đến khi nhận ra thì cũng không còn sức để tránh.
Sau nụ hôn vô ý, Nghiên Vi mỉm cười đầy thoả mãn rồi nằm xuống thϊế͙p͙ đi.
Ở cạnh nhau tử nhỏ đến lớn anh vẫn luôn nghĩ rằng cô vẫn chỉ là một cô em gái bé bỏng, chưa trải nghiệm được sự đời, chưa thích hợp với chuyện yêu đương. Chỉ là hôm nay anh nhận ra rằng, cô thật sự đã trưởng thành...
Hắn thề sẽ không bao giờ để cô uống rượu nữa, mà cho dù có uống cũng không để ra nông nổi này.
“Bé con, ngoan xuống đi nào.”
“Ưm...”
Thư Nghiên lảo đảo đứng lên giường, ánh mắt cô nhìn hắn có vẻ khiêu khích. Nghiên Trì lắc đầu bất lực đỡ lấy eo cô tránh người loạng choạng mà bị ngã.
Chăm sóc cho người say cũng không phải là việc đơn giản gì.
Nhưng sao tự nhiên lại yên lặng rồi?
“Em không sao đấy chứ?”
Gương mặt bất giác đỏ bừng, cô thốt nhẹ một tiếng rồi chống tay vào khuôn ngực rắn chắc kia và nôn lên người hắn.
Nghiên Trì cứng người mất một phút, hai tay vẫn chu đáo đỡ lấy cô gái nhỏ mà đứng yên không động.
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn, đúng hơn là quên không nghĩ tới!
Có phải là hắn quá dễ dãi, quá nhân từ rồi không?
Thư Nghiên lần này ngủ thật rồi, cô ngoan ngoãn nằm xuống giường không chọc vào hắn nữa. Bây giờ ngủ được thì cứ ngủ, biết đâu khi dậy thì khó mà ngủ được với hắn.
Không chịu được nổi mùi chua chua này nữa, Nghiên Trì lập tức cởi áo rồi vào nhà tắm. Thật khâm phục bản thân mình thật cao thượng mà! Nếu hôm nay không phải là cô, mà là người con gái khác, hắn chắc chắn sẽ mặc kệ luôn rồi.
Tắm rửa sạch sẽ lại, cơ thể cũng không còn vương vấn mùi rượu nồng nữa, hắn quay ra lau tay chân cho cô.
Lần này cũng có chút bất cẩn rồi, nếu như cô lại một lần nữa bị bắt đi thì hắn phải làm sao đây?
Cầm bàn tay nhỏ của cô trong tay, hắn xoa nhẹ. Đã không biết uống rượu mà lại uống nhiều như thế, thật hết nói nổi mà. Khi tỉnh dậy đằng nào cũng bị đau đầu cho xem!
“Chú ơi... Xin lỗi, em sai rồi, em không uống ‘dượu’ nữa...”
Thư Nghiên lẩm bẩm nói từng từ, trong mơ mới biết rằng bản thân có lỗi sao?
Hắn đưa tay vuốt tóc cô, lại nhân tiện bẹo má một cái. Lúc say vẫn không ngừng đáng yêu, thế thì hắn lại càng không thể ngừng yêu cô.
Nhìn đồng hồ đã sắp tới giờ trưa, cũng chẳng biết Tư Thịnh có thuận lợi đưa Nghiên Vi về không nữa.
...
Phải mất hơn nửa tiếng mới thuyết phục được Nghiên Vi, Tư Thịnh thở hồng hộc đỡ cô về nhà. Lúc say cũng không khác gì lúc bình thường, đều không yên tĩnh nổi một giây.
Đứng trước cửa nhà, nhìn khoá cửa bằng mật mã số, thực ra thì anh chẳng biết mật mã là gì cả, làm sao vào trong đây?
Hỏi cô thì chi bằng không hỏi, vì bây giờ cô đã không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Ngày tháng sinh nhât của cô? Của bố mẹ cô? Hay là những con số cô yêu thích ghép lại với nhau?
Chẳng có con số nào đúng cả!
“Huh... Nhà ai trông đẹp thế...”
Nghiên Vi kêu lên kinh ngạc, cô nhìn căn biệt thự trước mặt mà không ngừng hô hoán.
Trước đây nơi này còn có bố mẹ và em trai sinh sống nữa, nhưng họ đã và đang sinh sống ở nước ngoài nên bây giờ tổ ấm này chỉ còn lại một mình cô.
Tư Thịnh thử hàng chục con số khác nhau nhưng vẫn không được, tình thế bí bách thật rồi.
Cô là người có đầu óc khá đơn giản, chắc chắn mật khẩu sẽ không quá phức tạp. Những gì cô thích nhất, mà liên quan tới con số?
Anh đắn đo một lúc liền chuyển sang nghi hoặc, “Không lẽ là sinh nhật mình?”
Tay vô thức nhập dãy số liên quan đến sinh nhật của bản thân, lập tức cánh cửa mở ra một cách kỳ diệu.
Thật sự là vậy sao...
Đưa Nghiên Vi vào trong, cô liền tìm tới chiếc giường nằm xuống lăn vài vòng thoải mái.
Tư Thịnh vội xuống nhà bếp pha một ly giải rượu cho cô uống, tuy vậy nhưng trạng thái vẫn đang nửa say nửa tỉnh.
“Anh là ai, sao lại vào nhà tôi!”
Anh........
“Ơ... Anh thật là đẹp trai, người tôi yêu cũng đẹp giống anh vậy đó. Nhưng mà... Anh ấy lại không yêu tôi...”
Nói đến đây thì Nghiên bật khóc như một đứa trẻ, trông vừa buồn cười lại vừa thương.
“Tôi đã làm rất nhiều việc để anh ấy động lòng, bản thân tôi không cần đến liêm sỉ để công khai theo đuổi anh ấy, bị người khác chê cười, vậy mà anh ấy một chút cũng không rung động. Anh nói xem, có phải anh ấy có vấn đề không, có phải anh ấy không thích con gái không... Tại sao anh ấy không thích tôi chứ!”
“Tư Thịnh là tên xấu xa! Anh tưởng em cần anh chắc, anh tưởng em không thể từ bỏ anh à? Hôm nay, chính là hôm nay, là ngày Nghiên Vi từ bỏ Tư Thịnh...”
Cô nâng giọng tuyên bố, như để người nghe, như để mình nghe...
Anh ngồi bên cạnh nhưng không nói được gì, Nghiên Vi là cô gái mạnh mẽ nhất từ trước tới giờ anh biết, cho dù bị nhiều lần từ chối thế nào cô cũng không rơi nước mắt. Nhưng có lẽ hôm nay, không cố gắng được nữa rồi...
“Trông anh giống Tư Thịnh của tôi thật đấy...”
Cô sờ vào mặt anh, không kiềm lòng được mà nhỏm người đến hôn vào bờ môi ấy. Tư Thịnh phản ứng không kịp mà ngồi bất động tại chỗ, đến khi nhận ra thì cũng không còn sức để tránh.
Sau nụ hôn vô ý, Nghiên Vi mỉm cười đầy thoả mãn rồi nằm xuống thϊế͙p͙ đi.
Ở cạnh nhau tử nhỏ đến lớn anh vẫn luôn nghĩ rằng cô vẫn chỉ là một cô em gái bé bỏng, chưa trải nghiệm được sự đời, chưa thích hợp với chuyện yêu đương. Chỉ là hôm nay anh nhận ra rằng, cô thật sự đã trưởng thành...
/82
|