Editor: Thùy Linh
Lộ Tinh Minh lặng im.
Sau đó nói: “Cậu bảo Hàn Lệ đưa đi nha khoa đi.”
Nhắc đến Hàn Lệ, quai hàm Vân Tri càng đau.
“Từ nay về sau, về sau sẽ không để ý đến cậu ta nữa.”
Vân Tri oán trách, ngay cả đuôi mắt cũng cong lên vẻ khổ sở.
Lộ Tinh Minh không khống chế được mà cụp mắt, “Vì sao?”
“Không vì gì cả.” Vân Tri hít một hơi, chịu đau tiếp tục nói, “Không để ý tới cậu ấy thì không để ý thôi.”
Cô cũng biết giận mà.
Hàn Lệ muốn cùng Hàn Chúc Chúc đuổi cô đi, mặc kệ đó là lời nói đùa hay thật nhưng cô nghe xong rất đau lòng, đặc biệt là nói sau lưng cô. Nếu nói trước mặt thì không chừng cô còn sẽ tha thứ cho cậu.
Thấy bộ dáng cô tức giận, khóe miệng Lộ Tinh Minh cười khẽ, nhưng ngay sau đó nhịn về, mở cửa phòng ra, khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, “Cậu vào đi, trước tiên để đồ ở đây đã.”
Vân Tri ủ rũ giương mắt, “Hả?”
“Cậu tôi là nha sĩ, có thể đưa cậu qua phòng khám cậu ấy xem thử.”
Vừa nghe đến nha sĩ, cả người Vân Tri đều căng chặt.
Cô lắc đầu không ngừng, “Không cần, qua 2 ngày là khỏi ấy mà, không cần đi nha sĩ.”
“Ồ.” Lộ Tinh Minh liếc xéo qua, nhạt nhẽo nói, “Chỉ sợ con sâu lại ăn thêm một cái răng rồi lại thêm một cái, đến lúc đó thì cậu càng đau hơn thôi, chậc.”
Ăn một cái răng…
Lại ăn một cái nữa…
Khuôn mặt Vân Tri trắng bệch, lạnh cả người, lông tơ đều dựng cả lên.
Thấy cô bị dọa vì lời anh nói, Lộ Tinh Minh cũng không cảm thấy mình bất lương.
“Nghe lời đi, đi tới nha sĩ cũng không phải là chuyện gì lớn.”
Môi Vân Tri run run, đôi mắt sợ hãi mà đỏ lên, hơn nửa ngày mới chậm rãi đứng dậy, bất lực theo Lộ Tinh Minh vào phòng.
Buông cặp sách xuống, anh gọi điện cho cậu của mình, hẹn lịch đưa Vân Tri đến khám.
Phòng khách cách ký túc xá khoảng ba dãy nhà, đạp xe khoảng 15 phút là đến.
Lộ Tinh Minh để Vân Tri đứng ở ven đường chờ, sau đó lấy xe đạp màu đen của mình ra. Sau khi dừng lại trước mặt Vân Tri, anh hất cằm bảo cô lên xe.
Vân Tri không nhúc nhích.
Chiếc xe đạp kia thì đơn giản thôi, nhưng với đôi chân dài của Lộ Tinh Minh lại trở thành “Hương xe mỹ nam”, chỉ có một điều là không có yên sau.
Lộ Tinh Minh hiểu ý cô, ngón tay anh chỉ thanh ngang ở phía trước, giọng nói như ra lệnh: “Ngồi đây.”
Vân Tri mặc váy ngắn, vẻ mặt khó xử, cứ có cảm giác là sẽ cộm mông.
Lộ Tinh Minh thúc giục: “Nhanh lên, đến trễ là phòng khám đóng cửa bây giờ.”
Cô không tình nguyện mà ngồi lên.
Quả nhiên là cộm mông thật.
Khoảng cách nhỏ hẹp, cô không thể cục cựa, một tay đặt ở tay lái, một tay giữ váy.
“Ngồi được chưa?”
Trên đỉnh đầu là giọng nói khàn khàn của thiếu niên.
Vân Tri gật đầu.
Hai tay Lộ Tinh Minh như bao cô ở trong lòng ngực, kín không kẽ hở.
Đôi tay mạnh mẽ của thiếu niên cầm tay lái, xương ngón tay thon dài, lộ ra đường cong rắn chắc. Tay của Lộ Tinh Minh trắng hơn với những người khác, ngay cả lông tơ cũng nhàn nhạt, ánh mặt trời chiếu xuống thành một màu vàng nhạt.
Quần áo trên người anh lại có mùi thơm mát.
Vân Tri thử ngửi, vành tai lại đỏ.
Lộ Tinh Minh không hề cảm thấy, chỉ dẫm lên bàn đạp, đạp xe trên con đường nhỏ.
Hai bên đường có hàng cây xanh, lay động theo gió, dưới chân là hình bóng của hai người, vừa an tĩnh chỉ có thể nghe tiếng xe đạp lộc cộc.
Vân Tri cảm thấy hai người gần nhau quá, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh và tiếng tim đập thình thịch.
Cô tự rụt về phía trước.
Lộ Tinh Minh chú ý đến động tác nhỏ của cô, cúi đầu cảnh cáo, “Đừng lộn xộn, ngã là tôi không có chịu trách nhiệm đâu.”
Vân Tri cứng đờ, không dám động đậy.
“Phía trước có con dốc, cậu ngồi chắc vào.”
Khi nói chuyện, tốc độ xe bắt đầu nhanh hơn, gió thổi vào mặt làm tóc cô bay bay trước mặt Lộ Tinh Minh, còn vướng mấy sợi trong miệng anh.
— Vẫn là mùi sữa bò.
Lộ Tinh Minh bị vài cọng tóc mà trở nên mê mẩn, khó khăn lắm mới thấy được đường phía trước, vừa tránh né vừa hỏi, “Cậu đổi dầu gội đi có được không?”
“Tại sao cơ?” Vân Tri khó hiểu.
“Thôi.” Lộ Tinh Minh thu tầm mắt, “Vậy cũng được, cứ dùng đi.”
Ánh mắt Vân Tri lấp lánh, “Sau này mình sẽ đổi thành mùi đu đủ.”
Ngọt ngào, cái đó cô cũng thích.
Nghĩ đến đồ vật mà mình thích, tâm tình Vân Tri vui vẻ lên nhiều.
Khi nói chuyện thì hai người đã đến cửa phòng khám, Lộ Tinh Minh khóa xe ở bên ngoài, liền muốn đi vào.
Vân Tri rón rén đứng ở ngoài cửa, chậm chạp không có nhúc nhích.
Anh dừng bước, vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Vân Tri nắm chặt tay.
Đây là phòng khám tư nhân, cửa sổ trong suốt dán poster phổ cập về bệnh răng miệng, nhìn vào mấy dòng chữ đậm, hô hấp Vân Tri trở nên dồn dập.
Cô hơi choáng váng, khiếp sợ quên cả đau răng.
Vân Tri lắc đầu, “Mình… Mình không đi nữa!”
Nói liền phải chạy.
Lộ Tinh Minh híp mắt, cánh tay dài duỗi ra giống như diều hâu quắp lấy gà con, túm lấy cổ áo cô dễ như trở bàn tay, lôi cô lại gần.
Anh đỡ Vân Tri, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sáng quắc, trầm giọng cảnh cáo, “Tôi đã bỏ thời gian đưa cậu tới đây, bác sĩ cũng đã hẹn rồi, nếu cậu dám lâm trận bỏ chạy thì xem tôi xử lý cậu như thế nào.”
Vân Tri bẹp miệng, lông mi run run.
Như là muốn khóc.
Lộ Tinh Minh ngẩn ra, bỗng nhiên mềm lòng.
“Đừng sợ.” Anh khom lưng nhìn thẳng vào cô, bàn tay to đặt trên đỉnh đầu, ngữ khí dịu dàng hơn trước, “Tôi ở đây mà.”
Giọng nói của thiếu niên rõ ràng, mắt phượng chuyên chú, bên trong chỉ có hình bóng cô.
Khoảng cách hai người rất gần, có thể nói là cực kỳ thân mật.
Nội tâm Vân Tri xao động biết bao, bình tĩnh nhìn anh nhưng mặt lại đỏ.
Lộ Tinh Minh thấy mặt cô phiếm hồng, cũng ý thức được cử chỉ của mình không ổn, lại thu tay về, đứng thẳng lưng kéo ra khoảng cách.
Anh nghiêng đầu nhìn Vân Tri, trực tiếp lôi tay cô đẩy cửa đi vào.
Lần này Vân Tri không phản kháng nữa.
“Lộ thiếu gia tới rồi à.” Y tá trực ban lễ tân chào hỏi.
Lộ Tinh Minh ừ một tiếng, “Cậu của tôi đâu?”
“Ông ấy đang khám cho bệnh nhân, nhưng bác sĩ đã hẹn trước với cậu rồi, bây giờ có thể vào khám luôn.” Nói rồi y tá nhìn Vân Tri bên cạnh, “Là cậu khám bệnh? Hay là bạn nhỏ này đây?”
Vân Tri ngước mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không phải là bạn nhỏ đâu ạ…”
Y tá nhẹ nhàng cười, “Vậy chắc là em rồi, lại đây điền vào đơn này đi, sau đó chụp ảnh.”
Cô điền vào mẫu đơn, đăng ký xong lại chụp x-ray, sau đó y tá đưa cô vào phòng.
Bên trong có một giường bệnh, bên cạnh là các dụng cụ kiểm tra, dụng cụ lạnh băng làm chân Vân Tri mềm nhũn, không tự chủ được lại kéo tay áo của Lộ Tinh Minh.
Anh rũ mắt, cô gái nhỏ gắt gao túm tay anh, ngón tay lại đang run run.
Lộ Tinh Minh không nói, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô chặt trong lòng bàn tay anh. Lòng bàn tay của thiếu niên dày rộng lại ấm áp, cho cô cảm giác an toàn, không sợ hãi như lúc nãy nữa.
“Lại đây, nằm trên đó để bác xem.”
Vân Tri nhút nhát, sợ sệt buông tay Lộ Tinh Minh ra, chậm rãi nằm trên giường.
“A, há mồm.”
Vân Tri hồi hộp “A” một tiếng.
Bác sĩ bật đèn, dùng dụng cụ căng khoang miệng ra, nghiêm túc kiểm tra một lần, nói: “Có một cái răng bị sâu, có phải là ăn kẹo nhiều đúng không.”
Câu cuối cùng rõ ràng là đang chọc cô.
Vân Tri không khỏi nhìn Lộ Tinh Minh, ánh mắt trách cứ.
Lộ Tinh Minh để tay trong túi quần, thờ ơ đứng một chỗ, môi mấp máy như là chột dạ:
Anh đâu có biết răng của bạn học nhỏ lại yếu như vậy, nếu biết sớm sẽ không cho cô gái nhỏ ăn nhiều kẹo.
“Trước tiên phải điều trị ở gốc trước, sau đó mới chữa lỗ bị sâu ăn.”
Lộ Tinh Minh nhẹ giọng hỏi: “Có đau không ạ?”
Bác sĩ thấy vẻ mặt Vân Tri đang tái nhợt, nghĩ là cô đang vô cùng sợ hãi, vì thế nói: “Có thuốc tê rồi sẽ không đau.”
Lộ Tinh Minh nhìn Vân Tri, “Tôi ở lại đây được không?”
Bác sĩ nói: “Ghế dựa ở bên kia, cậu ngồi đó chờ đi.”
Hai mắt Lộ Tinh Minh lại nhìn cô.
Lúc này toàn thân Vân Tri cứng đờ, nghe bọn họ nói chuyện mà không có phản ứng gì.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh lập lòe. Ngữ khí khựng lại: “Không cần, tôi đứng được rồi.” Nói rồi đứng ở bên cạnh cô, bảo vệ cô trong im lặng.
Bác sĩ cũng không nhiều lời.
Điều trị ở gốc là phương pháp đơn giản, chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu giai đoạn thứ nhất.
Tuy nói là có thuốc tê nhưng khi đầu kìm đâm vào hàm răng, Vân Tri vẫn là đau không chịu nổi.
Cô nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt để ở trên bụng, đầu ngón tay dùng sức mà trắng bệch, đau đến mức muốn chảy nước mắt, giữa trán thình thịch nhảy dựng, đầu cũng đau theo.
Nhìn cô rất khổ sở.
Cái trán đổ mồ hôi, hai mắt đẫm lệ mông lung, đừng nói là Vân Tri, Lộ Tinh Minh cũng thấy đau.
“Bác sĩ, làm chầm chậm thôi, cô ấy đau.”
Trong lòng Lộ Tinh Minh phát khẩn mất vẻ bình tĩnh, không khỏi nhăn mày lại, hai tay lại nắm chặt vào nhau.
“Vậy nghỉ ngơi chút.”
Bác sĩ ngừng động tác.
Hai tay Vân Tri buông ra, thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Tinh Minh thấy cô khó chịu, suy nghĩ rồi đột nhiên đi ra khỏi phòng.
Thấy anh đi rồi, Vân Tri có chút bất an nhưng không làm gì cả chỉ có thể chịu đau đớn, thấp thỏm chờ Lộ Tinh Minh trở về.
Qua cỡ 5 phút, Lộ Tinh Min ại đẩy cửa đi vào.
Thiếu niên thở phì phò, đi nhanh qua, đem một cái đồ chơi mềm mại nhét vào tay Vân Tri.
“Đây.”
Vân Tri ngẩn ra, tiếng nói mơ hồ không rõ: “Ở đâu vậy?”
Lộ Tinh Minh thở không nổi: “Mua đấy, cậu cầm nó đi, đừng bấu chặt tay nữa.”
Đây là lần đầu tiên Lộ Tinh Minh vào cửa hàng đồ chơi, anh không biết lựa cũng không biết cô thích gì nên mua đại một cái.
Miệng lưỡi Lộ Tinh Minh khô cằn, nhưng không cảm thấy mệt.
Vân Tri thấy anh gấp gáp chạy mà đỏ cả cổ, hốc mắt cô nóng lên, chóp mũi cũng chua xót.
Cô nhịn nước mắt trở về, tay nhỏ cầm lấy thỏ bông, nhắm mắt lấy can đảm nói: “Bác sĩ, tiếp tục đi ạ, con không sợ đâu.”
Cũng chỉ là khám răng thôi mà, có gì đâu.
Vân Tri ôm chặt thỏ bông trong lòng ngực, rốt cuộc không sợ hãi.
Bác sĩ khẽ mỉm cười dưới lớp khẩu trang.
Đúng là trẻ nhỏ, ngọt ngào như vậy.
Sau khi khám răng xong đi ra ngoài, cả người Vân Tri hoảng hốt, tưởng tượng lại quá trình đau khổ đó, dưới chân Vân Tri như muốn rớt ra.
Lộ Tinh Minh cất biên lai vào cặp, đeo lên vai. Thấy ánh mắt cô vô hồn như đi vào cõi thần tiên thì trực tiếp kéo tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay, dẫn cô đi về phía trước.
Tay nhỏ của Vân Tri đổ mồ hôi lạnh ngắt.
Cô ôm thỏ bông đi theo sau, lại như người say rượu tùy anh kéo đi đâu thì theo.
Tới một cái ghế dài, Lộ Tinh Minh ấn cô ngồi lên, sau đó ngồi xổm xuống, đem túi chườm nước đá mà y tá đưa cho chườm lên mặt sưng của cô.
Thân mình Vân Tri run một cái, thanh tỉnh trở lại.
“Có đỡ hơn không?”
Khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, môi khô nứt, Lộ Tinh Minh không dám lớn tiếng, sợ làm đau cô.
Vân Tri chọc vào gương mặt tê dại, lắc đầu.
Lộ Tinh Minh cẩn thận hỏi: “Bây giờ có cảm giác gì?”
Cô hít cái mũi, giọng nói run rẩy, “Cảm giác, cảm giác… như vừa mới sinh con.”
Còn, còn khó sinh nữa.
Mí mắt Lộ Tinh Minh nhảy dựng, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Mắt thấy cô chuẩn bị khóc thì nhịn xuống, “Đâu có khoa trương như vậy, còn giống như sinh con cơ à.”
Vân Tri không nói lời nào.
Cô chưa từng sinh con nhưng có một dì trong thôn đã từng, dì ấy nói đau như nhổ răng ấy.
Ô…
Vân Tri bụm mặt.
Về sau cô sẽ không sinh con.
Cũng không ăn kẹo!
Lộ Tinh Minh lặng im.
Sau đó nói: “Cậu bảo Hàn Lệ đưa đi nha khoa đi.”
Nhắc đến Hàn Lệ, quai hàm Vân Tri càng đau.
“Từ nay về sau, về sau sẽ không để ý đến cậu ta nữa.”
Vân Tri oán trách, ngay cả đuôi mắt cũng cong lên vẻ khổ sở.
Lộ Tinh Minh không khống chế được mà cụp mắt, “Vì sao?”
“Không vì gì cả.” Vân Tri hít một hơi, chịu đau tiếp tục nói, “Không để ý tới cậu ấy thì không để ý thôi.”
Cô cũng biết giận mà.
Hàn Lệ muốn cùng Hàn Chúc Chúc đuổi cô đi, mặc kệ đó là lời nói đùa hay thật nhưng cô nghe xong rất đau lòng, đặc biệt là nói sau lưng cô. Nếu nói trước mặt thì không chừng cô còn sẽ tha thứ cho cậu.
Thấy bộ dáng cô tức giận, khóe miệng Lộ Tinh Minh cười khẽ, nhưng ngay sau đó nhịn về, mở cửa phòng ra, khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, “Cậu vào đi, trước tiên để đồ ở đây đã.”
Vân Tri ủ rũ giương mắt, “Hả?”
“Cậu tôi là nha sĩ, có thể đưa cậu qua phòng khám cậu ấy xem thử.”
Vừa nghe đến nha sĩ, cả người Vân Tri đều căng chặt.
Cô lắc đầu không ngừng, “Không cần, qua 2 ngày là khỏi ấy mà, không cần đi nha sĩ.”
“Ồ.” Lộ Tinh Minh liếc xéo qua, nhạt nhẽo nói, “Chỉ sợ con sâu lại ăn thêm một cái răng rồi lại thêm một cái, đến lúc đó thì cậu càng đau hơn thôi, chậc.”
Ăn một cái răng…
Lại ăn một cái nữa…
Khuôn mặt Vân Tri trắng bệch, lạnh cả người, lông tơ đều dựng cả lên.
Thấy cô bị dọa vì lời anh nói, Lộ Tinh Minh cũng không cảm thấy mình bất lương.
“Nghe lời đi, đi tới nha sĩ cũng không phải là chuyện gì lớn.”
Môi Vân Tri run run, đôi mắt sợ hãi mà đỏ lên, hơn nửa ngày mới chậm rãi đứng dậy, bất lực theo Lộ Tinh Minh vào phòng.
Buông cặp sách xuống, anh gọi điện cho cậu của mình, hẹn lịch đưa Vân Tri đến khám.
Phòng khách cách ký túc xá khoảng ba dãy nhà, đạp xe khoảng 15 phút là đến.
Lộ Tinh Minh để Vân Tri đứng ở ven đường chờ, sau đó lấy xe đạp màu đen của mình ra. Sau khi dừng lại trước mặt Vân Tri, anh hất cằm bảo cô lên xe.
Vân Tri không nhúc nhích.
Chiếc xe đạp kia thì đơn giản thôi, nhưng với đôi chân dài của Lộ Tinh Minh lại trở thành “Hương xe mỹ nam”, chỉ có một điều là không có yên sau.
Lộ Tinh Minh hiểu ý cô, ngón tay anh chỉ thanh ngang ở phía trước, giọng nói như ra lệnh: “Ngồi đây.”
Vân Tri mặc váy ngắn, vẻ mặt khó xử, cứ có cảm giác là sẽ cộm mông.
Lộ Tinh Minh thúc giục: “Nhanh lên, đến trễ là phòng khám đóng cửa bây giờ.”
Cô không tình nguyện mà ngồi lên.
Quả nhiên là cộm mông thật.
Khoảng cách nhỏ hẹp, cô không thể cục cựa, một tay đặt ở tay lái, một tay giữ váy.
“Ngồi được chưa?”
Trên đỉnh đầu là giọng nói khàn khàn của thiếu niên.
Vân Tri gật đầu.
Hai tay Lộ Tinh Minh như bao cô ở trong lòng ngực, kín không kẽ hở.
Đôi tay mạnh mẽ của thiếu niên cầm tay lái, xương ngón tay thon dài, lộ ra đường cong rắn chắc. Tay của Lộ Tinh Minh trắng hơn với những người khác, ngay cả lông tơ cũng nhàn nhạt, ánh mặt trời chiếu xuống thành một màu vàng nhạt.
Quần áo trên người anh lại có mùi thơm mát.
Vân Tri thử ngửi, vành tai lại đỏ.
Lộ Tinh Minh không hề cảm thấy, chỉ dẫm lên bàn đạp, đạp xe trên con đường nhỏ.
Hai bên đường có hàng cây xanh, lay động theo gió, dưới chân là hình bóng của hai người, vừa an tĩnh chỉ có thể nghe tiếng xe đạp lộc cộc.
Vân Tri cảm thấy hai người gần nhau quá, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh và tiếng tim đập thình thịch.
Cô tự rụt về phía trước.
Lộ Tinh Minh chú ý đến động tác nhỏ của cô, cúi đầu cảnh cáo, “Đừng lộn xộn, ngã là tôi không có chịu trách nhiệm đâu.”
Vân Tri cứng đờ, không dám động đậy.
“Phía trước có con dốc, cậu ngồi chắc vào.”
Khi nói chuyện, tốc độ xe bắt đầu nhanh hơn, gió thổi vào mặt làm tóc cô bay bay trước mặt Lộ Tinh Minh, còn vướng mấy sợi trong miệng anh.
— Vẫn là mùi sữa bò.
Lộ Tinh Minh bị vài cọng tóc mà trở nên mê mẩn, khó khăn lắm mới thấy được đường phía trước, vừa tránh né vừa hỏi, “Cậu đổi dầu gội đi có được không?”
“Tại sao cơ?” Vân Tri khó hiểu.
“Thôi.” Lộ Tinh Minh thu tầm mắt, “Vậy cũng được, cứ dùng đi.”
Ánh mắt Vân Tri lấp lánh, “Sau này mình sẽ đổi thành mùi đu đủ.”
Ngọt ngào, cái đó cô cũng thích.
Nghĩ đến đồ vật mà mình thích, tâm tình Vân Tri vui vẻ lên nhiều.
Khi nói chuyện thì hai người đã đến cửa phòng khám, Lộ Tinh Minh khóa xe ở bên ngoài, liền muốn đi vào.
Vân Tri rón rén đứng ở ngoài cửa, chậm chạp không có nhúc nhích.
Anh dừng bước, vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Vân Tri nắm chặt tay.
Đây là phòng khám tư nhân, cửa sổ trong suốt dán poster phổ cập về bệnh răng miệng, nhìn vào mấy dòng chữ đậm, hô hấp Vân Tri trở nên dồn dập.
Cô hơi choáng váng, khiếp sợ quên cả đau răng.
Vân Tri lắc đầu, “Mình… Mình không đi nữa!”
Nói liền phải chạy.
Lộ Tinh Minh híp mắt, cánh tay dài duỗi ra giống như diều hâu quắp lấy gà con, túm lấy cổ áo cô dễ như trở bàn tay, lôi cô lại gần.
Anh đỡ Vân Tri, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sáng quắc, trầm giọng cảnh cáo, “Tôi đã bỏ thời gian đưa cậu tới đây, bác sĩ cũng đã hẹn rồi, nếu cậu dám lâm trận bỏ chạy thì xem tôi xử lý cậu như thế nào.”
Vân Tri bẹp miệng, lông mi run run.
Như là muốn khóc.
Lộ Tinh Minh ngẩn ra, bỗng nhiên mềm lòng.
“Đừng sợ.” Anh khom lưng nhìn thẳng vào cô, bàn tay to đặt trên đỉnh đầu, ngữ khí dịu dàng hơn trước, “Tôi ở đây mà.”
Giọng nói của thiếu niên rõ ràng, mắt phượng chuyên chú, bên trong chỉ có hình bóng cô.
Khoảng cách hai người rất gần, có thể nói là cực kỳ thân mật.
Nội tâm Vân Tri xao động biết bao, bình tĩnh nhìn anh nhưng mặt lại đỏ.
Lộ Tinh Minh thấy mặt cô phiếm hồng, cũng ý thức được cử chỉ của mình không ổn, lại thu tay về, đứng thẳng lưng kéo ra khoảng cách.
Anh nghiêng đầu nhìn Vân Tri, trực tiếp lôi tay cô đẩy cửa đi vào.
Lần này Vân Tri không phản kháng nữa.
“Lộ thiếu gia tới rồi à.” Y tá trực ban lễ tân chào hỏi.
Lộ Tinh Minh ừ một tiếng, “Cậu của tôi đâu?”
“Ông ấy đang khám cho bệnh nhân, nhưng bác sĩ đã hẹn trước với cậu rồi, bây giờ có thể vào khám luôn.” Nói rồi y tá nhìn Vân Tri bên cạnh, “Là cậu khám bệnh? Hay là bạn nhỏ này đây?”
Vân Tri ngước mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không phải là bạn nhỏ đâu ạ…”
Y tá nhẹ nhàng cười, “Vậy chắc là em rồi, lại đây điền vào đơn này đi, sau đó chụp ảnh.”
Cô điền vào mẫu đơn, đăng ký xong lại chụp x-ray, sau đó y tá đưa cô vào phòng.
Bên trong có một giường bệnh, bên cạnh là các dụng cụ kiểm tra, dụng cụ lạnh băng làm chân Vân Tri mềm nhũn, không tự chủ được lại kéo tay áo của Lộ Tinh Minh.
Anh rũ mắt, cô gái nhỏ gắt gao túm tay anh, ngón tay lại đang run run.
Lộ Tinh Minh không nói, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô chặt trong lòng bàn tay anh. Lòng bàn tay của thiếu niên dày rộng lại ấm áp, cho cô cảm giác an toàn, không sợ hãi như lúc nãy nữa.
“Lại đây, nằm trên đó để bác xem.”
Vân Tri nhút nhát, sợ sệt buông tay Lộ Tinh Minh ra, chậm rãi nằm trên giường.
“A, há mồm.”
Vân Tri hồi hộp “A” một tiếng.
Bác sĩ bật đèn, dùng dụng cụ căng khoang miệng ra, nghiêm túc kiểm tra một lần, nói: “Có một cái răng bị sâu, có phải là ăn kẹo nhiều đúng không.”
Câu cuối cùng rõ ràng là đang chọc cô.
Vân Tri không khỏi nhìn Lộ Tinh Minh, ánh mắt trách cứ.
Lộ Tinh Minh để tay trong túi quần, thờ ơ đứng một chỗ, môi mấp máy như là chột dạ:
Anh đâu có biết răng của bạn học nhỏ lại yếu như vậy, nếu biết sớm sẽ không cho cô gái nhỏ ăn nhiều kẹo.
“Trước tiên phải điều trị ở gốc trước, sau đó mới chữa lỗ bị sâu ăn.”
Lộ Tinh Minh nhẹ giọng hỏi: “Có đau không ạ?”
Bác sĩ thấy vẻ mặt Vân Tri đang tái nhợt, nghĩ là cô đang vô cùng sợ hãi, vì thế nói: “Có thuốc tê rồi sẽ không đau.”
Lộ Tinh Minh nhìn Vân Tri, “Tôi ở lại đây được không?”
Bác sĩ nói: “Ghế dựa ở bên kia, cậu ngồi đó chờ đi.”
Hai mắt Lộ Tinh Minh lại nhìn cô.
Lúc này toàn thân Vân Tri cứng đờ, nghe bọn họ nói chuyện mà không có phản ứng gì.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh lập lòe. Ngữ khí khựng lại: “Không cần, tôi đứng được rồi.” Nói rồi đứng ở bên cạnh cô, bảo vệ cô trong im lặng.
Bác sĩ cũng không nhiều lời.
Điều trị ở gốc là phương pháp đơn giản, chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu giai đoạn thứ nhất.
Tuy nói là có thuốc tê nhưng khi đầu kìm đâm vào hàm răng, Vân Tri vẫn là đau không chịu nổi.
Cô nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt để ở trên bụng, đầu ngón tay dùng sức mà trắng bệch, đau đến mức muốn chảy nước mắt, giữa trán thình thịch nhảy dựng, đầu cũng đau theo.
Nhìn cô rất khổ sở.
Cái trán đổ mồ hôi, hai mắt đẫm lệ mông lung, đừng nói là Vân Tri, Lộ Tinh Minh cũng thấy đau.
“Bác sĩ, làm chầm chậm thôi, cô ấy đau.”
Trong lòng Lộ Tinh Minh phát khẩn mất vẻ bình tĩnh, không khỏi nhăn mày lại, hai tay lại nắm chặt vào nhau.
“Vậy nghỉ ngơi chút.”
Bác sĩ ngừng động tác.
Hai tay Vân Tri buông ra, thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Tinh Minh thấy cô khó chịu, suy nghĩ rồi đột nhiên đi ra khỏi phòng.
Thấy anh đi rồi, Vân Tri có chút bất an nhưng không làm gì cả chỉ có thể chịu đau đớn, thấp thỏm chờ Lộ Tinh Minh trở về.
Qua cỡ 5 phút, Lộ Tinh Min ại đẩy cửa đi vào.
Thiếu niên thở phì phò, đi nhanh qua, đem một cái đồ chơi mềm mại nhét vào tay Vân Tri.
“Đây.”
Vân Tri ngẩn ra, tiếng nói mơ hồ không rõ: “Ở đâu vậy?”
Lộ Tinh Minh thở không nổi: “Mua đấy, cậu cầm nó đi, đừng bấu chặt tay nữa.”
Đây là lần đầu tiên Lộ Tinh Minh vào cửa hàng đồ chơi, anh không biết lựa cũng không biết cô thích gì nên mua đại một cái.
Miệng lưỡi Lộ Tinh Minh khô cằn, nhưng không cảm thấy mệt.
Vân Tri thấy anh gấp gáp chạy mà đỏ cả cổ, hốc mắt cô nóng lên, chóp mũi cũng chua xót.
Cô nhịn nước mắt trở về, tay nhỏ cầm lấy thỏ bông, nhắm mắt lấy can đảm nói: “Bác sĩ, tiếp tục đi ạ, con không sợ đâu.”
Cũng chỉ là khám răng thôi mà, có gì đâu.
Vân Tri ôm chặt thỏ bông trong lòng ngực, rốt cuộc không sợ hãi.
Bác sĩ khẽ mỉm cười dưới lớp khẩu trang.
Đúng là trẻ nhỏ, ngọt ngào như vậy.
Sau khi khám răng xong đi ra ngoài, cả người Vân Tri hoảng hốt, tưởng tượng lại quá trình đau khổ đó, dưới chân Vân Tri như muốn rớt ra.
Lộ Tinh Minh cất biên lai vào cặp, đeo lên vai. Thấy ánh mắt cô vô hồn như đi vào cõi thần tiên thì trực tiếp kéo tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay, dẫn cô đi về phía trước.
Tay nhỏ của Vân Tri đổ mồ hôi lạnh ngắt.
Cô ôm thỏ bông đi theo sau, lại như người say rượu tùy anh kéo đi đâu thì theo.
Tới một cái ghế dài, Lộ Tinh Minh ấn cô ngồi lên, sau đó ngồi xổm xuống, đem túi chườm nước đá mà y tá đưa cho chườm lên mặt sưng của cô.
Thân mình Vân Tri run một cái, thanh tỉnh trở lại.
“Có đỡ hơn không?”
Khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, môi khô nứt, Lộ Tinh Minh không dám lớn tiếng, sợ làm đau cô.
Vân Tri chọc vào gương mặt tê dại, lắc đầu.
Lộ Tinh Minh cẩn thận hỏi: “Bây giờ có cảm giác gì?”
Cô hít cái mũi, giọng nói run rẩy, “Cảm giác, cảm giác… như vừa mới sinh con.”
Còn, còn khó sinh nữa.
Mí mắt Lộ Tinh Minh nhảy dựng, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Mắt thấy cô chuẩn bị khóc thì nhịn xuống, “Đâu có khoa trương như vậy, còn giống như sinh con cơ à.”
Vân Tri không nói lời nào.
Cô chưa từng sinh con nhưng có một dì trong thôn đã từng, dì ấy nói đau như nhổ răng ấy.
Ô…
Vân Tri bụm mặt.
Về sau cô sẽ không sinh con.
Cũng không ăn kẹo!
/107
|