Im lặng một hồi lâu, Hàn Lệ ngước lên nhìn, “Đi đến chỗ nó làm gì.”
“Thì chúc tết.”
Nói tới chúc tết, Vân Tri nhớ tới còn bao lì xì chưa kịp đưa cho cháu.
Cô quơ quơ cánh tay của Hàn Lệ, vội vã thúc giục: “Hàn Lệ, cậu chúc tết cô đi, nhanh lên.”
“Ồ, năm mới vui vẻ.” Thái độ của Hàn Lệ qua loa hơn cả Hàn Chúc Chúc.
Vân Tri không vui phồng má lên, mắt u oán.
Hàn Lệ thở dài, chắp tay khom người, giọng kéo dài chậm chạp: “Cháu xin chúc cô năm mới vui vẻ, bình an, tóc nhanh mọc.”
Sao mấy người này cứ phải chúc câu này thế!
Vẻ mặt Vân Tri trông khó chịu nhưng trong lòng đang rất vui vẻ.
Cô nhét bao lì xì mỏng vào tay Hàn Lệ, “Vậy cậu chuẩn bị nhanh đi, chúng ta đến chỗ thí chủ.”
Hàn Lệ không ngờ Vân Tri lại ra dáng trưởng bối như vậy, bao lì xì cũng chuẩn bị, cậu nhếch mày rậm, mở ra ngay trước mặt Vân Tri.
Bên trong là 300, còn thiệp chúc năm mới nho nhỏ, trên thiệp vẽ một người que xấu xí đang giận dữ, cười ngốc nghếch, nếu cậu đoán không sai thì người đó chính là cậu, phía dưới là dòng chữ quyên tú.
[ Chúc Hàn Lệ nhanh cao. ]
Hàn Lệ xùy cười, nhìn Vân Tri: “Này, bây giờ tôi lùn lắm sao?”
Vân Tri nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: “So với Lộ thí chủ thì lùn.”
Hàn Lệ chẹp miệng, cất bao lì xì, trong miệng lầm bầm: “Lộ thí chủ Lộ thí chủ, tôi thấy cô u mê nó quá rồi. Cũng không biết chó Lộ đó có gì tốt mà khiến cô mê như vậy, chắc chắn là trúng tà.”
Vân Tri nổi giận trong nháy mắt: “Hàn Lệ, cậu không được nói xấu thí chủ!”
Hàn Lệ lại liếc mắt, xoay người đi thay đồ không rảnh để so đo với Vân Tri.
Chẳng qua là cậu đang nói sự thật thôi mà, nói xấu chỗ nào.
Quả nhiên, con gái bị trúng bùa yêu bất chấp lý lẽ.
Hàn Lệ ăn mặc chỉnh tề, chúc tết ba mẹ và bà nội xong xuôi nhận bao lì xì, bị Vân Tri kéo đi tìm Lộ Tinh Minh, cậu bất đắc dĩ, buồn rầu đi theo sau lưng Vân Tri.
Bên ngoài mùi rất nặng, mùi pháo hoa quanh quẩn ở chóp mũi.
Vân Tri đi siêu thị trước, ở đây nhộn nhịp, đầy ắp cả người, giá cả cũng đắt hơn gấp đôi những ngày thường, làm Vân Tri vô cùng nhức nhối, cuối cùng vẫn là nhịn đau mua hai bao lớn đồ ăn và đồ dùng.
Sau khi đi ra siêu thị, cô nhìn thấy bên đường có người bán đèn lồng đôi, Vân Tri bước đến, chỉ vào những cái màu hồng rực rỡ: “Chú ơi, cái này bao nhiêu một cặp?”
“Mười lăm một cặp.”
“Còn cái có chữ Phúc ạ?”
“Mười, giấy mạ vàng thì mười lăm.”
Vân Tri do dự sờ ví tiền của mình: “Chú ơi, bán cháu hai cái hai mười đồng thôi có được không? Con còn có 5 đồng ngồi xe buýt thôi.”
Cô mặc đồ bông màu đỏ thật dày, khuôn mặt nhỏ nhắn được quàng ở khăn choàng cổ, đôi mắt trong suốt đáng yêu.
Ông chủ lập tức cười, “Được, cô gái nhỏ đáng yêu như vậy tính con hai mươi thôi đấy.”
Vừa nói, ông chủ xếp hai cái đèn lồng có chữ Phúc vào túi, cuối cùng còn đưa cho cô một chuỗi bình an.
Vân Tri nhận lấy, nói cảm ơn.
Vẻ mặt cô hớn hở như mới nhặt được tiền.
Hàn Lệ khinh khỉnh nói: “Năm đồng thôi mà, cô cũng phí lời.”
Từ nhỏ cậu đã tiêu xài phung phí, không có khái niệm gì với vật chất đồng tiền, tự nhiên cũng không biết niềm vui nho nhỏ này của Vân Tri.
“Ở đây đón xe đi.” Hàn Lệ đứng lại bên lề đường.
“Bây giờ là cao điểm, đón xe quá đắt còn dễ bị kẹt xe nữa, chúng ta đi tàu điện ngầm đi mà, trước mặt chính là trạm xe rồi.”
Hàn Lệ cau mày, lười biếng đi sau cô, “Cô biết chó Lộ ở đâu sao?”
Vân Tri gật đầu, “Tối hôm qua Lộ thí chủ đã nhắn địa chỉ cho cô rồi, tên gì Cẩm Đô Hoa Uyển ấy, lúc sáng cô có tra trên mạng rồi, ngồi tàu điện ngầm tuyến số 10 đi thẳng là tới.”
Hàn Lệ ngáp một cái, không nói gì nữa.
Tàu điện ngầm chen chúc, người nối người, không có nơi để đặt chân, luôn có người đụng cậu, đạp cậu, Hàn Lệ bị đối xử như vậy lập tức nóng nảy muốn mắng người.
Rất nhanh đến Cẩm Đổ Hoa Uyển.
Vân Tri cầm theo túi lớn túi nhỏ, đi nhanh như bay chạy vào tiểu khu.
Biết cô sẽ tới nên Lộ Tinh Minh đã sớm chờ ở cửa.
Chỉ cần liếc mắt là thấy.
Cô gái nhỏ tay trái cầm một túi, tay phải là túi lớn, cục bông tròn trên mũ bay bay, cô chạy thật nhanh, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì.
— Nhìn từ xa như con thỏ bông màu đỏ.
“Thí chủ—!”
Gần Lộ Tinh Minh trong gang tấc, Vân Tri giang hai cánh tay, chân dùng sức bám chặt trên người Lộ Tinh Minh.
Anh bị bất ngờ lùi về sau hai bước, hai tay nắm chặt chân của Vân Tri, để cho cả người cô bám chặt trên người mình.
Cô gái nhỏ không hề nặng, nhưng hai túi đồ kia không nhẹ.
Lộ Tinh Minh thở dốc, “Đụng anh cái nào.”
Mắt Vân Tri cong lên như vầng trăng, nghe lời đụng vào trán anh một cái.
Hai người không coi ai ra gì.
Hàn Lệ mặt vô cảm.
Cậu phải trải qua trăm ngàn đắng cay để tới đây mục đích là gì? Chủ động ăn thức ăn cho chó?
Ánh mắt Hàn Lệ u oán, Lộ Tinh Minh để Vân Tri xuống, ngước mắt nhìn cậu, khẽ cười lên tiếng chào hỏi, “Đã lâu không gặp, tiểu Lệ.”
Hàn Lệ hung hăng nghiến răng: “Đừng có kêu tên bố mày, nghe ngứa quá.”
Lộ Tinh Minh không hề tức giận, tự nhiên nhận lấy đồ vật trên tay Vân Tri, kéo đôi tay lạnh buốt của cô vào bên trong.
Cẩm Đô Hoa Uyển là khu biệt thự ở vườn, được chia thành hai loại, loại chung cư và nhà riêng.
Lộ Tinh Minh là ở riêng, đi qua một con đường quanh co được lát bằng ván gỗ, đến một tòa nhà hai tầng nhỏ ở cuối, anh không khóa cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.
Cỏ dại trong sân rậm rạp, hiển nhiên là lâu rồi không có người quét dọn.
Trong nhà trống trải, chỉ bày một ít đồ cần thiết.
“Nhà này là của ai vậy?” Hàn Lệ đánh giá xung quanh, nhìn ghế sô pha cũ kỹ, đồng hồ treo trên tường cũng đã cũ.
Giọng Lộ Tinh Minh lạnh nhạt, “Nhà của mẹ tao.”
Vân Tri ngẩn ra, không khỏi nhìn anh.
Lộ Tinh Minh nhanh chóng tránh tầm mắt của cô, tay áo vén đến cùi chỏ, ngay ngắn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng vào lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của Hàn Lệ: “Đây là mẹ mày à? Đẹp thật.”
Hàn Lệ đang xem album ảnh đặt trên bàn.
Vân Tri căng thẳng trong lòng, vội vàng đoạt lấy album, dạy dỗ cậu: “Hàn Lệ, đừng tự tiện lục đồ người khác.”
Hàn Lệ vác tay sau đầu, dửng dưng: “Cô cũng đã muốn làm vợ của nó rồi mà, sao có thể coi là người khác.”
Hô hấp Vân Tri đọng lại, ngượng đỏ mặt: “Cậu… Cậu không nên nói bậy bạ, ai nói cô muốn làm vợ thí chủ.”
Hàn Lệ học theo dáng vẻ của Vân Tri, giọng nói nũng nịu: “Ái chà, người ta phải đi tìm Lộ thí chủ ~”
Cậu bắt chước y đúc, ngay cả vẻ mặt đáng yêu cũng y hệt.
Sống lưng Vân Tri cứng đờ, không nhúc nhích. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, sau khi bắt đầu phản ứng lại mới đánh Hàn Lệ.
“Cậu học ai cái thói nói chuyện không lễ phép đấy!”
Hàn Lệ bay qua ghế sô pha, lè lưỡi với Vân Tri.
Cô vừa tức vừa giận, tức giận đuổi theo Hàn Lệ chạy khắp nhà.
Phanh!
Ghế sô pha ngã.
Đoang!
Bình hoa rớt.
Sau một hồi tiếng động vang lên, căn phòng vừa mới chinh tề lúc nãy đã không có cách nào nhìn nổi.
Lộ Tinh Minh vừa từ phòng bếp đi ra, giơ tay ôm lấy cái gối bị ném qua, sau khi trầm mặc nhìn quanh, anh bước lên kéo lấy cổ áo của Hàn Lệ, tay phải ôm eo Vân Tri, bắt hai người dừng lại mới nói: “Hai người nghĩ đây là sân chơi à?”
Nhìn sàn nhà bày bừa, Vân Tri run người, chột dạ cúi đầu xuống.
Lộ Tinh Minh hất cằm, ra lệnh cho Hàn lệ: “Dọn sạch.”
“.. Mắc mớ gì tao phải dọn.” Hàn Lệ trách móc, một bên đàng hoàng đỡ băng ghế dậy.
Vân Tri dè dặt ngước mắt nhìn, thấy anh không có dấu hiệu tức giận mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó kéo tay áo anh, “Thí chủ, chỗ đó có một cuốn album.”
“Ừ.”
Vân Tri mong đợi, “Em có thể xem không?”
Ba giây im lặng, Lộ Tinh Minh gật đầu.
Được chủ nhân đồng ý, Vân Tri tiến lên ôm lấy quyển album vào lòng, ngồi trên sô pha, cẩn thận lật xem.
Bên trong có nhiều hình chụp Lộ Tinh Minh khi còn nhỏ với mẹ của anh.
Mẹ của anh đẹp vô cùng, cho dù chỉ là một tấm hình nhìn cũng có thể nhận thấy sự cao quý trong bà.
Bà cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nhìn ống kính lại bình tĩnh cô quạnh, chỉ có khi đối mặt với Lộ Tinh Minh thì mi mắt mới toát ra mấy phần dịu dàng.
Vân Tri nghe nói mẹ Lộ Tinh Minh qua đời sau khi nhảy sông tự tử, cô đáng tiếc lại xúc động, không có cách nào tưởng tượng được phải bị tổn thương bao nhiêu mới khiến một người mẹ hòa nhã như vậy lại có thể ôm con đi tự tử.
“Đây là thí chủ khi còn nhỏ sao?”
Vân Tri chỉ vào một tấm hình hỏi.
Lộ Tinh Minh nhìn qua, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Vân Tri chạm vào gương mặt nghiêm túc của đứa trẻ trong hình, không nhịn được mà nói: “Thí chủ khi còn bé thật đáng yêu ~”
Mặc âu phục, lưng thẳng tắp, gương mặt non nớt nhưng cố làm ra vẻ mặt trầm ổn trưởng thành.
Lộ Tinh Minh bị khen đáng yêu, gương mặt phức tạp, anh xoa đầu tóc giả của Vân Tri, “Vân Tri.”
“Hửm?” Vân Tri đang nghiêm túc xem hình, chỉ đáp lại anh cho có lệ.
“Em khen Lộ Tinh Minh lúc nhỏ đáng yêu, còn Lộ Tinh Minh lúc lớn sẽ ghen đấy.”
Đàu ngón tay của Vân Tri dừng lại, chậm rãi nhìn anh.
Vài tia nắng mặt trời lọt vào mắt Lộ Tinh Minh, khiến thiếu niên lạnh lùng trở nên vô cùng nhu hòa.
Vân Tri rung động, mím môi, xấu hổ nói: “Nhưng mà em thích nhất là Lộ Tinh Minh lúc lớn.” Nói xong bỏ quyển album xuống, ôm lấy anh, ngọt ngào nũng nịu: “Thí chủ là tốt nhất!”
Trên người cô gái nhỏ có mùi thơm, nhẹ nhàng dễ ngửi.
Anh chôn mặt ở hõm vai cô hít một hơi, hai cánh tay ôm chặt, nhắm mắt hưởng thụ mùi hương này.
Nhưng hết lần này tới lần khác luôn có người không biết điều mà phá hỏng.
“Đói rồi, bao giờ mới được ăn cơm đây?”
Vân Tri bỗng nhiên thức tỉnh, tay chân luống cuống đẩy Lộ Tinh Minh ra, kéo khoảng cách thật xa, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cúi đầu xem hình, nhưng mặt mũi và lỗ tai đỏ rực như anh đào đã bán đứng cô.
Hàn Lệ chẹp miệng.
“Hai người cứ tiếp tục đi.” Vừa nói xoay người, sau đó dừng lại quay đầu lại, kêu vân Tri: “Nhớ cái túi sủi cảo đó nhé, nhanh lên một chút, dạ dày tôi mà đói thì không nghe lời đâu.”
Ùng ục không dứt, chán ghét.
Mặt Lộ Tinh Minh vô cảm, ánh mắt u ám, như là muốn xé nát cậu ra vậy.
Hàn Lệ đang cho rằng Lộ Tinh Minh muốn xông lại đánh cậu thì lại nghe anh nói một chữ:
“Cút.”
“Thì chúc tết.”
Nói tới chúc tết, Vân Tri nhớ tới còn bao lì xì chưa kịp đưa cho cháu.
Cô quơ quơ cánh tay của Hàn Lệ, vội vã thúc giục: “Hàn Lệ, cậu chúc tết cô đi, nhanh lên.”
“Ồ, năm mới vui vẻ.” Thái độ của Hàn Lệ qua loa hơn cả Hàn Chúc Chúc.
Vân Tri không vui phồng má lên, mắt u oán.
Hàn Lệ thở dài, chắp tay khom người, giọng kéo dài chậm chạp: “Cháu xin chúc cô năm mới vui vẻ, bình an, tóc nhanh mọc.”
Sao mấy người này cứ phải chúc câu này thế!
Vẻ mặt Vân Tri trông khó chịu nhưng trong lòng đang rất vui vẻ.
Cô nhét bao lì xì mỏng vào tay Hàn Lệ, “Vậy cậu chuẩn bị nhanh đi, chúng ta đến chỗ thí chủ.”
Hàn Lệ không ngờ Vân Tri lại ra dáng trưởng bối như vậy, bao lì xì cũng chuẩn bị, cậu nhếch mày rậm, mở ra ngay trước mặt Vân Tri.
Bên trong là 300, còn thiệp chúc năm mới nho nhỏ, trên thiệp vẽ một người que xấu xí đang giận dữ, cười ngốc nghếch, nếu cậu đoán không sai thì người đó chính là cậu, phía dưới là dòng chữ quyên tú.
[ Chúc Hàn Lệ nhanh cao. ]
Hàn Lệ xùy cười, nhìn Vân Tri: “Này, bây giờ tôi lùn lắm sao?”
Vân Tri nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: “So với Lộ thí chủ thì lùn.”
Hàn Lệ chẹp miệng, cất bao lì xì, trong miệng lầm bầm: “Lộ thí chủ Lộ thí chủ, tôi thấy cô u mê nó quá rồi. Cũng không biết chó Lộ đó có gì tốt mà khiến cô mê như vậy, chắc chắn là trúng tà.”
Vân Tri nổi giận trong nháy mắt: “Hàn Lệ, cậu không được nói xấu thí chủ!”
Hàn Lệ lại liếc mắt, xoay người đi thay đồ không rảnh để so đo với Vân Tri.
Chẳng qua là cậu đang nói sự thật thôi mà, nói xấu chỗ nào.
Quả nhiên, con gái bị trúng bùa yêu bất chấp lý lẽ.
Hàn Lệ ăn mặc chỉnh tề, chúc tết ba mẹ và bà nội xong xuôi nhận bao lì xì, bị Vân Tri kéo đi tìm Lộ Tinh Minh, cậu bất đắc dĩ, buồn rầu đi theo sau lưng Vân Tri.
Bên ngoài mùi rất nặng, mùi pháo hoa quanh quẩn ở chóp mũi.
Vân Tri đi siêu thị trước, ở đây nhộn nhịp, đầy ắp cả người, giá cả cũng đắt hơn gấp đôi những ngày thường, làm Vân Tri vô cùng nhức nhối, cuối cùng vẫn là nhịn đau mua hai bao lớn đồ ăn và đồ dùng.
Sau khi đi ra siêu thị, cô nhìn thấy bên đường có người bán đèn lồng đôi, Vân Tri bước đến, chỉ vào những cái màu hồng rực rỡ: “Chú ơi, cái này bao nhiêu một cặp?”
“Mười lăm một cặp.”
“Còn cái có chữ Phúc ạ?”
“Mười, giấy mạ vàng thì mười lăm.”
Vân Tri do dự sờ ví tiền của mình: “Chú ơi, bán cháu hai cái hai mười đồng thôi có được không? Con còn có 5 đồng ngồi xe buýt thôi.”
Cô mặc đồ bông màu đỏ thật dày, khuôn mặt nhỏ nhắn được quàng ở khăn choàng cổ, đôi mắt trong suốt đáng yêu.
Ông chủ lập tức cười, “Được, cô gái nhỏ đáng yêu như vậy tính con hai mươi thôi đấy.”
Vừa nói, ông chủ xếp hai cái đèn lồng có chữ Phúc vào túi, cuối cùng còn đưa cho cô một chuỗi bình an.
Vân Tri nhận lấy, nói cảm ơn.
Vẻ mặt cô hớn hở như mới nhặt được tiền.
Hàn Lệ khinh khỉnh nói: “Năm đồng thôi mà, cô cũng phí lời.”
Từ nhỏ cậu đã tiêu xài phung phí, không có khái niệm gì với vật chất đồng tiền, tự nhiên cũng không biết niềm vui nho nhỏ này của Vân Tri.
“Ở đây đón xe đi.” Hàn Lệ đứng lại bên lề đường.
“Bây giờ là cao điểm, đón xe quá đắt còn dễ bị kẹt xe nữa, chúng ta đi tàu điện ngầm đi mà, trước mặt chính là trạm xe rồi.”
Hàn Lệ cau mày, lười biếng đi sau cô, “Cô biết chó Lộ ở đâu sao?”
Vân Tri gật đầu, “Tối hôm qua Lộ thí chủ đã nhắn địa chỉ cho cô rồi, tên gì Cẩm Đô Hoa Uyển ấy, lúc sáng cô có tra trên mạng rồi, ngồi tàu điện ngầm tuyến số 10 đi thẳng là tới.”
Hàn Lệ ngáp một cái, không nói gì nữa.
Tàu điện ngầm chen chúc, người nối người, không có nơi để đặt chân, luôn có người đụng cậu, đạp cậu, Hàn Lệ bị đối xử như vậy lập tức nóng nảy muốn mắng người.
Rất nhanh đến Cẩm Đổ Hoa Uyển.
Vân Tri cầm theo túi lớn túi nhỏ, đi nhanh như bay chạy vào tiểu khu.
Biết cô sẽ tới nên Lộ Tinh Minh đã sớm chờ ở cửa.
Chỉ cần liếc mắt là thấy.
Cô gái nhỏ tay trái cầm một túi, tay phải là túi lớn, cục bông tròn trên mũ bay bay, cô chạy thật nhanh, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì.
— Nhìn từ xa như con thỏ bông màu đỏ.
“Thí chủ—!”
Gần Lộ Tinh Minh trong gang tấc, Vân Tri giang hai cánh tay, chân dùng sức bám chặt trên người Lộ Tinh Minh.
Anh bị bất ngờ lùi về sau hai bước, hai tay nắm chặt chân của Vân Tri, để cho cả người cô bám chặt trên người mình.
Cô gái nhỏ không hề nặng, nhưng hai túi đồ kia không nhẹ.
Lộ Tinh Minh thở dốc, “Đụng anh cái nào.”
Mắt Vân Tri cong lên như vầng trăng, nghe lời đụng vào trán anh một cái.
Hai người không coi ai ra gì.
Hàn Lệ mặt vô cảm.
Cậu phải trải qua trăm ngàn đắng cay để tới đây mục đích là gì? Chủ động ăn thức ăn cho chó?
Ánh mắt Hàn Lệ u oán, Lộ Tinh Minh để Vân Tri xuống, ngước mắt nhìn cậu, khẽ cười lên tiếng chào hỏi, “Đã lâu không gặp, tiểu Lệ.”
Hàn Lệ hung hăng nghiến răng: “Đừng có kêu tên bố mày, nghe ngứa quá.”
Lộ Tinh Minh không hề tức giận, tự nhiên nhận lấy đồ vật trên tay Vân Tri, kéo đôi tay lạnh buốt của cô vào bên trong.
Cẩm Đô Hoa Uyển là khu biệt thự ở vườn, được chia thành hai loại, loại chung cư và nhà riêng.
Lộ Tinh Minh là ở riêng, đi qua một con đường quanh co được lát bằng ván gỗ, đến một tòa nhà hai tầng nhỏ ở cuối, anh không khóa cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.
Cỏ dại trong sân rậm rạp, hiển nhiên là lâu rồi không có người quét dọn.
Trong nhà trống trải, chỉ bày một ít đồ cần thiết.
“Nhà này là của ai vậy?” Hàn Lệ đánh giá xung quanh, nhìn ghế sô pha cũ kỹ, đồng hồ treo trên tường cũng đã cũ.
Giọng Lộ Tinh Minh lạnh nhạt, “Nhà của mẹ tao.”
Vân Tri ngẩn ra, không khỏi nhìn anh.
Lộ Tinh Minh nhanh chóng tránh tầm mắt của cô, tay áo vén đến cùi chỏ, ngay ngắn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng vào lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của Hàn Lệ: “Đây là mẹ mày à? Đẹp thật.”
Hàn Lệ đang xem album ảnh đặt trên bàn.
Vân Tri căng thẳng trong lòng, vội vàng đoạt lấy album, dạy dỗ cậu: “Hàn Lệ, đừng tự tiện lục đồ người khác.”
Hàn Lệ vác tay sau đầu, dửng dưng: “Cô cũng đã muốn làm vợ của nó rồi mà, sao có thể coi là người khác.”
Hô hấp Vân Tri đọng lại, ngượng đỏ mặt: “Cậu… Cậu không nên nói bậy bạ, ai nói cô muốn làm vợ thí chủ.”
Hàn Lệ học theo dáng vẻ của Vân Tri, giọng nói nũng nịu: “Ái chà, người ta phải đi tìm Lộ thí chủ ~”
Cậu bắt chước y đúc, ngay cả vẻ mặt đáng yêu cũng y hệt.
Sống lưng Vân Tri cứng đờ, không nhúc nhích. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, sau khi bắt đầu phản ứng lại mới đánh Hàn Lệ.
“Cậu học ai cái thói nói chuyện không lễ phép đấy!”
Hàn Lệ bay qua ghế sô pha, lè lưỡi với Vân Tri.
Cô vừa tức vừa giận, tức giận đuổi theo Hàn Lệ chạy khắp nhà.
Phanh!
Ghế sô pha ngã.
Đoang!
Bình hoa rớt.
Sau một hồi tiếng động vang lên, căn phòng vừa mới chinh tề lúc nãy đã không có cách nào nhìn nổi.
Lộ Tinh Minh vừa từ phòng bếp đi ra, giơ tay ôm lấy cái gối bị ném qua, sau khi trầm mặc nhìn quanh, anh bước lên kéo lấy cổ áo của Hàn Lệ, tay phải ôm eo Vân Tri, bắt hai người dừng lại mới nói: “Hai người nghĩ đây là sân chơi à?”
Nhìn sàn nhà bày bừa, Vân Tri run người, chột dạ cúi đầu xuống.
Lộ Tinh Minh hất cằm, ra lệnh cho Hàn lệ: “Dọn sạch.”
“.. Mắc mớ gì tao phải dọn.” Hàn Lệ trách móc, một bên đàng hoàng đỡ băng ghế dậy.
Vân Tri dè dặt ngước mắt nhìn, thấy anh không có dấu hiệu tức giận mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó kéo tay áo anh, “Thí chủ, chỗ đó có một cuốn album.”
“Ừ.”
Vân Tri mong đợi, “Em có thể xem không?”
Ba giây im lặng, Lộ Tinh Minh gật đầu.
Được chủ nhân đồng ý, Vân Tri tiến lên ôm lấy quyển album vào lòng, ngồi trên sô pha, cẩn thận lật xem.
Bên trong có nhiều hình chụp Lộ Tinh Minh khi còn nhỏ với mẹ của anh.
Mẹ của anh đẹp vô cùng, cho dù chỉ là một tấm hình nhìn cũng có thể nhận thấy sự cao quý trong bà.
Bà cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nhìn ống kính lại bình tĩnh cô quạnh, chỉ có khi đối mặt với Lộ Tinh Minh thì mi mắt mới toát ra mấy phần dịu dàng.
Vân Tri nghe nói mẹ Lộ Tinh Minh qua đời sau khi nhảy sông tự tử, cô đáng tiếc lại xúc động, không có cách nào tưởng tượng được phải bị tổn thương bao nhiêu mới khiến một người mẹ hòa nhã như vậy lại có thể ôm con đi tự tử.
“Đây là thí chủ khi còn nhỏ sao?”
Vân Tri chỉ vào một tấm hình hỏi.
Lộ Tinh Minh nhìn qua, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Vân Tri chạm vào gương mặt nghiêm túc của đứa trẻ trong hình, không nhịn được mà nói: “Thí chủ khi còn bé thật đáng yêu ~”
Mặc âu phục, lưng thẳng tắp, gương mặt non nớt nhưng cố làm ra vẻ mặt trầm ổn trưởng thành.
Lộ Tinh Minh bị khen đáng yêu, gương mặt phức tạp, anh xoa đầu tóc giả của Vân Tri, “Vân Tri.”
“Hửm?” Vân Tri đang nghiêm túc xem hình, chỉ đáp lại anh cho có lệ.
“Em khen Lộ Tinh Minh lúc nhỏ đáng yêu, còn Lộ Tinh Minh lúc lớn sẽ ghen đấy.”
Đàu ngón tay của Vân Tri dừng lại, chậm rãi nhìn anh.
Vài tia nắng mặt trời lọt vào mắt Lộ Tinh Minh, khiến thiếu niên lạnh lùng trở nên vô cùng nhu hòa.
Vân Tri rung động, mím môi, xấu hổ nói: “Nhưng mà em thích nhất là Lộ Tinh Minh lúc lớn.” Nói xong bỏ quyển album xuống, ôm lấy anh, ngọt ngào nũng nịu: “Thí chủ là tốt nhất!”
Trên người cô gái nhỏ có mùi thơm, nhẹ nhàng dễ ngửi.
Anh chôn mặt ở hõm vai cô hít một hơi, hai cánh tay ôm chặt, nhắm mắt hưởng thụ mùi hương này.
Nhưng hết lần này tới lần khác luôn có người không biết điều mà phá hỏng.
“Đói rồi, bao giờ mới được ăn cơm đây?”
Vân Tri bỗng nhiên thức tỉnh, tay chân luống cuống đẩy Lộ Tinh Minh ra, kéo khoảng cách thật xa, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cúi đầu xem hình, nhưng mặt mũi và lỗ tai đỏ rực như anh đào đã bán đứng cô.
Hàn Lệ chẹp miệng.
“Hai người cứ tiếp tục đi.” Vừa nói xoay người, sau đó dừng lại quay đầu lại, kêu vân Tri: “Nhớ cái túi sủi cảo đó nhé, nhanh lên một chút, dạ dày tôi mà đói thì không nghe lời đâu.”
Ùng ục không dứt, chán ghét.
Mặt Lộ Tinh Minh vô cảm, ánh mắt u ám, như là muốn xé nát cậu ra vậy.
Hàn Lệ đang cho rằng Lộ Tinh Minh muốn xông lại đánh cậu thì lại nghe anh nói một chữ:
“Cút.”
/107
|