Edit: Jasmine
Mãi cho đến khi trời tối bà nội Hàn mới tỉnh lại.
Thấy bà tỉnh lại, ba Hàn vội vàng đi tới vây quanh mẹ mình, “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Hơi thở của bà nội Hàn mong manh, yếu ớt thở dốc hai tiếng, run rẩy nâng tay lên.
Ba Hàn vội vàng kề sát tai nghe, “Mẹ, mẹ muốn nói gì thế?”
Môi bà nội Hàn giật giật, “Ngày mai…… Ngày mai để cho cái tai họa đó đi đi.”
Ba mẹ Hàn đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy sửng sốt.
“Mẹ, mẹ đang nói ai vậy?”
“Mày đừng giả ngu với tao.” Bà nội Hàn lấy lại tinh thần, chống người ngồi dậy, “Bây giờ, đưa cái kia nghiệt chủng kia ra khỏi nhà ngay lập tức! Đừng để nó lởn vởn trước mắt tao nữa, nó chính là khắc tinh, chính là tai họa, chính là muốn làm cho tao chết!”
Nói xong câu cuối cùng, bà nội Hàn trở nên điên cuồng, giọng nói chói tai tràn đầy căm ghét.
Nghĩ đến cái đầu lâu mình nhìn thấy trước khi hôn mê, trước mắt bà nội Hàn tối sầm, lại ngã xuống gối.
“Mẹ đừng kích động, chú ý thân thể, có chuyện gì thì chúng ta không thể từ từ nói được sao, làm gì mà một hai phải tức giận.”
Ba Hàn khuyên giải an ủi không những không làm cho bà bình tĩnh lại, ngược lại càng làm bà nổi nóng hơn, hai mắt đỏ bừng.
“Cái thứ đồ chơi kia ở trong phòng nó con cũng thấy rồi đấy? Nào có ai Tết nhất lại đem cái loại đồ chơi đó về nhà, chắc chắn là nó cố ý! Chắc chắn là nó muốn làm tao tức chết…… Nó muốn làm tao tức chết……”
Hơi thở của bà nội Hàn không ổn định, cứ lặp đi lặp lại một câu đứt quãng đó.
Mẹ Hàn bước lên vài bước “Mẹ, Vân Tri đi đến nhà bạn chơi rồi, chờ đến tối em ấy trở về thì hỏi một chút chuyện này là như thế nào, mẹ nghỉ ngơi trước đi, ngàn vạn lần đừng tức giận làm hại thân thể.”
“Đến nhà bạn chơi?” Bà nội Hàn cười khẩy, “Ngược lại thì hai người các con tin tưởng cái tai họa đó quá nhỉ, nó ở chỗ này trời xa đất lạ, làm gì có bạn bè, còn không biết chừng đã làm chuyện gì mờ ám ở sau lưng các con rồi.”
Mẹ Hàn nhíu mày, “Bọn con biết mẹ có thành kiến với Vân Tri, nhưng Vân Tri được sư phụ Liễu Thiền giáo dục rất tốt, em ấy có chừng mực, sẽ không làm chuyện xằng bậy.”
Bà nội Hàn lại châm chọc “Ông sư phụ đó của nó cũng không phải là dạng tốt đẹp gì.”
“Mẹ……”
“Mẹ biết, ông ta tới tìm con là để uy hiếp con, nếu không thì con cũng sẽ không thu nhận và giúp đỡ cái tai họa kia.”
Lời nói của bà nội Hàn làm cho mẹ Hàn bối rối, không khỏi nhìn về phía chồng mình.
Mặt ông lộ vẻ xấu hổ, thận trọng né tránh ánh mắt của mẹ Hàn, duỗi tay kéo ống tay áo của mẹ mình, thấp giọng nhắc nhở “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, sư phụ Liễu Thiền không phải là người như vậy, Vân Tri cũng không phải giống như mẹ nghĩ đâu.”
Bà nội Hàn bịt tai bịt mắt lại, mặc cho ba Hàn nói cái gì cũng không thèm để vào tai, vẫn cố chấp lặp lại “Nếu con muốn mẹ sống lâu thêm vài năm nữa thì phải để nó đi; còn nếu con muốn mẹ sớm xuống mồ cùng với cái người ba không tiền đồ kia của con trước, thì để cho nó ở lại. Tóm lại con tự mình suy nghĩ lại đi.”
Nói xong, bà cụ lật người, nhắm mắt lại không để ý hai người nữa.
Vợ chồng hai người đi ra khỏi phòng, vẻ mặt mẹ Hàn âm trầm, bà kéo tay áo ba Hàn, kéo ông đi thẳng vào thư phòng.
Mẹ Hàn khóa cửa lại, rồi lạnh giọng chất vấn “Lời mẹ anh vừa nói là có ý gì?”
Ba Hàn cau mày, châm điếu thuốc, phiền lòng đi qua đi lại.
Mẹ Hàn bước lên giật lấy điếu thuốc trong tay ông, hung hăng nghiền nát nó trong gạt tàn, không buông tha tiếp tục chất vấn “Em hỏi anh đó, anh và mẹ anh đang làm gì ở sau lưng em vậy?”
Mẹ Hàn rất cố chấp.
Ba Hàn ở trên thương trường oai phong một cõi, nhưng duy nhất đối với vợ mình thì lại ngoan ngoãn nghe lời, bình thường khi nhìn thấy mặt bà ủ rũ là trong lòng ông đã sợ vô cùng rồi, đối diện với ánh mắt sắc bén của vợ, ba Hàn ngay lập tức sợ hãi.
“Thật ra…… Vân Tri không phải bị La Mạn Ngâm vứt bỏ.”
Ba Hàn thở dài, từ từ kể ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra mười mấy năm qua.
La Mạn Ngâm là mẹ đẻ của Vân Tri, là gái điếm nổi tiếng ở Lăng Thành, trời sinh đã có diện mạo không những xinh đẹp lại còn dịu dàng, nếu không thì cũng sẽ không làm cho ông cụ Hàn lớn tuổi vậy rồi mà còn mê đến mức năm mê ba đạo*.
(*Năm mê ba đạo: Từ này là một câu cửa miệng ở Bắc Kinh, nó còn là thành ngữ của Phật giáo. Năm mê là nguyên nhân, ba đạo là kết cục. Năm mê bao gồm: tiền tài, sắc đẹp, danh tiếng, ăn, ngủ; ba đạo bao gồm: địa ngục, quỷ đói, súc sinh. Si mê một trong năm mê này, chắc chắn sẽ rơi vào ba đạo còn lại)
Tuy bà ta đẹp nhưng cũng có lòng dạ, thấy ông cụ Hàn dễ lừa lại còn có chút của cải, vì thế nên muốn lợi dụng đứa con trong bụng để vơ vét chút tài sản, nhưng không ngờ lại bị bà cụ Hàn hung hăng dạy cho một trận. La Mạn Ngâm không chịu được sự ức hiếp này, nên khi đứa bé còn chưa đủ tháng đã cho người vứt ở trước cửa Hàn gia, còn mình thì phủi mông đi mất, đến nay cũng không rõ tăm hơi.
Đứa bé kia chính là một cái gai độc đâm vào trong lòng bà nội Hàn.
Tất nhiên là bà cụ không muốn làm người tốt đi nuôi nấng con gái của chồng mình với tình nhân, vậy không phải là đúng với mưu kế của La Mạn Ngâm hay sao. Ban đầu bà nội Hàn muốn thu xếp cho đứa bé ở cô nhi viện, nhưng vì vẫn chưa hết tức giận nên đã sai người ném đứa bé vào sâu trong núi, để nó tự sinh tự diệt,
Kết quả là người được phái đi động lòng cảm thông, sợ đứa bé bị chết cóng ở trong núi sâu, thế nên đã đặt nó ở cửa một ngôi chùa nào đó. Không những đã hoàn thành hết nhiệm vụ bà nội Hàn giao cho, mà còn nhận được một đống tiền.
Sau khi xử lý xong đứa bé, bà nội Hàn đã để lại ảnh chụp của đứa bé và tin nhắn giả cho ông cụ Hàn, để ông tin chắc là La Mạn Ngâm đã vứt bỏ đứa nhỏ.
Trên ảnh chụp là một đứa bé trắng nõn động lòng người, ông cụ Hàn càng nhìn càng thích, càng nhìn càng căm hận ả tình nhân bé nhỏ ngày xưa kia. Ông cầm bức hình trong tay, mỗi ngày mỗi đêm đều trôi qua trong nhung nhớ, thân thể cũng ngày một suy yếu dần.
Mãi cho đến khi ông cụ Hàn tắt thở, sư phụ Liễu Thiền mới từ ngàn dặm xa xôi tìm tới, lúc đó ba Hàn mới biết được sự thật.
“Sư phụ Liễu Thiền đã đi tìm người thân của Vân Tri từ vài năm trước rồi, không ngờ đúng lúc đang vân du* thì lại gặp được người đàn ông đã vứt Vân Tri đi, đối phương cũng nhận ra ông, cuối cùng cũng nói ra hết tất cả mọi chuyện.”
(Vân du: Danh từ nhà Phật, ý nói nhà sư đi lang thang nay đây mai đó như đám mây bay vô định – Nguồn: Wiktionary)
Ba Hàn xoa huyệt thái dương, vẻ mặt tràn đầy u sầu lo lắng.
Có thể nói rằng cái chết của ba ông cũng là do một tay mẹ ông gây ra.
Cảnh ngộ bất hạnh của con bé cũng có liên quan đến mẹ ông.
Nhưng ông có thể nói gì được chứ? Ông có thể đi trách tội sao?
Khi còn nhỏ người chăm sóc anh em bọn họ chính là mẹ, đối tốt với ông cũng là mẹ, chịu oan ức che chở cho bọn họ cũng vẫn là mẹ; về phần ba của ông, mãi mãi cũng chỉ để lại cho bọn họ một bóng dáng say rượu rời đi.
“Sư phụ Liễu Thiền đã tới tìm anh từ một năm trước, cũng giải thích rõ ý đồ đến đây của mình, tính cách của sư phụ hiền lành, nói chuyện lịch sự, bây giờ tới tìm anh để nhờ anh chăm sóc cho Vân Tri hoàn toàn cũng là bất đắc dĩ.”
Ba Hàn đồng ý với sư phụ Liễu Thiền chỉ vì hai nguyên nhân: một là muốn thay mẹ bù đắp sai lầm lúc trước, hai là muốn hoàn thành ước nguyện của ba. Vả lại sư phụ cũng từ vạn dặm xa xôi tới đây, trên người còn có bệnh, vậy nên ông sao dám từ chối.
“Tóm lại việc cần làm bây giờ là phải trấn an mẹ trước, chờ đến khi khai giảng lại nói sau.”
Mẹ Hàn gật đầu, chuyện tới nước này thì cũng chỉ còn cách làm bà nguôi giận trước rồi mới tính tiếp.
**
Cả ngày bà nội Hàn đều không ra khỏi phòng, mãi cho đến ban đêm, khi biệt viện chìm vào tĩnh lặng.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô, đôi mắt bà cụ mở to, vén rèm cửa sổ lên rồi len lén nhìn ra bên ngoài.
Dưới ánh đèn đường, cô gái đang nói lời chào tạm biệt với chàng trai.
Bà hung tợn nghiến răng, khoác thêm một lớp áo choàng rồi lập tức đi xuống lầu.
Vân Tri không biết bà nội Hàn đang ở trong phòng chờ cô, còn đang chuẩn bị giơ nanh múa vuốt với cô. Vân Tri nhìn theo bóng dáng cái xe đang rời đi như thường lệ, rồi xoay người đi vào trong sân.
Thân thể của Thất Mã được điều trị rất tốt, bác sĩ nói nếu không có trở ngại gì thì hai ngày nữa là có thể xuất viện, bởi vậy nên tâm tình của cô vô cùng sung sướng.
Vân Tri ngước mắt lên nhìn về phía tòa nhà trước mặt.
Một khoảng đen nhánh.
Chắc mọi người đều ngủ rồi.
Cô lo lắng rằng nếu đi từ cửa chính vào nhà thì sẽ quấy rầy đến mọi người, vậy nên cô vòng ra sau vườn hoa, từ cửa nhỏ phía sau trở về phòng.
Đèn trên tường phòng khách sáng lên, đám người hầu đều đã đi nghỉ ngơi, bốn phía yên tĩnh.
Vân Tri ôm cặp sách, rón ra rón rén đi vào phòng khách, đang định đi lên lầu thì nhìn thấy một bóng đen chắn trước mặt mình.
Vân Tri ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bà nội Hàn đang đứng bên cạnh cầu thang, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Trong lòng Vân Tri căng thẳng, lập tức mất đi phản ứng.
Cũng không biết có phải là do cô ảo giác hay không mà sao cô cảm thấy bà nội Hàn cố ý ngồi xổm ở chỗ này chờ cô về.
Vân Tri lầm bầm nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nói chào buổi tối, rồi vòng qua người bà chuẩn bị đi lên lầu.
Bà nội Hàn tức giận nói “Mày còn trở về làm gì? Tao thấy mày sống ở bên ngoài luôn cũng được đấy.”
Vân Tri ngước mắt lên nhìn, rồi một lúc sau lại nhìn chằm chằm vào mũi chân không nói lời nào.
“Mày lại đây cho tao.”
Bà nội Hàn siết chặt áo choàng của mình lại, rồi đi đến phòng khách cầm một cái đầu lâu ở dưới đất đặt lên bàn, “Đây là cái gì?”
Vân Tri chậm chạm bước tới, mắt nhìn vào bên trong.
Cô ngẩn người.
Bà nội Hàn nghiến răng nghiến lợi “Tao thấy cái này ở trong phòng mày, mày nói thật đi, có phải mày mang cái thứ đồ chơi này về nhà là cố ý muốn hù chết tao đúng không?”
Vân Tri lấy lại tinh thần, vội lắc đầu, mềm mại giải thích “Không phải đâu ạ, bà đừng hiểu lầm. Đây là quà nhân viên tặng cho cháu hôm cháu đi nhà mà chơi, cháu chỉ muốn giữ lại làm kỉ niệm thôi.” Cô sợ bà cụ nghĩ nhiều, sốt ruột nói tiếp, “Cháu nói thật mà, lúc đó Hàn Lệ cũng ở cùng cháu, cháu không có suy nghĩ cố ý dọa bà đâu.”
Bởi vì cô sợ sẽ dọa đến bà, cho nên mới đặt ở góc phòng ngủ.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Vân Tri hoài nghi “Bà vào phòng của cháu sao?”
Sắc mặt của bà nội Hàn cứng lại, bà đánh giá Vân Tri từ trên xuống dưới, biểu cảm nhìn cô giống như nhìn thấy ăn mày ở ven đường, tràn đầy khinh thường ghét bỏ.
“Phòng nào là phòng của mày, đây là nhà của tao, mày vào nhà tao lấy đồ là không đúng.”
Vân Tri há mồm, lông mi khẽ run, cuối cùng cũng không nói gì.
Cô im lặng không lên tiếng, ôm lấy cái hộp, nhỏ giọng nói “Bà đừng nóng giận, bây giờ cháu sẽ ném nó ra ngoài ngay.”
Cô giữ lại nó cũng không có ý gì khác cả, chỉ cảm thấy nó chơi cũng được nên muốn giữ lại làm kỉ niệm. Đặc biệt, nó còn làm chứng cho nụ hôn đầu tiên của cô và Lộ Tinh Minh.
Vân Tri thu hồi sự đáng tiếc nho nhỏ trong lòng mình, ôm chặt cái hộp chuẩn bị cầm đi vứt vào thùng rác.
Bà nội Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ xinh của Vân Tri, nỗi căm ghét từ trong lòng nổi dậy, nói thẳng “Không cần.”
Vân Tri quay đầu lại.
“Mày thu dọn một chút đồ đạc đi, ngày mai dọn ra ngoài ở.”
Bà đang muốn đuổi cô đi.
Ánh đèn rơi trên mặt đất, phòng khách to như vậy nhưng lại yên tĩnh không một tiếng động.
Ánh mắt Vân Tri bình tĩnh, cánh tay cô siết chặt cái hộp lại.
“Tao chỉ có một đứa cháu trai là Hàn Lệ thôi, tao thật sự không quen nhìn nó mỗi ngày phải đi theo sau mày, thời gian lâu quá sẽ không đảm bảo được có bị người khác nhìn thấy rồi nói lung tung hay không.”
Lời nói của bà nội Hàn có ẩn ý, Vân Tri nhẹ nhàng chớp mắt, thấp giọng ngập ngừng; “Ý của bà là……”
“Ý của tao là mày sống phóng đãng như thế nào là chuyện của mày, nhưng đừng dạy hư cháu trai tao.”
Lời nói chanh chua sỉ nhục của bà làm đầu Vân Tri nóng lên, bên tai ù đi.
Hơn nửa ngày ý thức của cô mới trở về.
“Bà, bà đừng nói lung tung, cháu không có sống phóng đãng.”
Cô rất ngoan.
Vẫn luôn rất ngoan.
Trước đây đã không sống phóng đãng, bây giờ cũng không sống phóng đãng, sau này sẽ càng không sống phóng đãng.
Cô luôn vâng theo lời dạy bảo của sư phụ, từ trước tới nay luôn giữ mình trong sạch, liêm khiết, lời này của bà nội Hàn không khác nào đang nghi ngờ, vu khống nhân cách của cô.
Bà nội Hàn cười nhạo “Ngày nào anh mày cũng lải nhải bên tai tao, nói là mày lớn lên ở trong chùa nên rất nghe lời hiểu chuyện. Nhưng nào có ai nghe lời hiểu chuyện mà nửa đêm vẫn còn ở bên ngoài? Nào có ai nghe lời hiểu chuyện mà đi sớm về khuya ở cùng một chỗ với một thằng con trai hư hỏng? Mày nói mày không có làm, nhưng mắt tao không bị mù, tao nhìn thấy rõ ràng.”
“Nếu nhà này không chứa chấp nổi mày nữa, thì mày cũng nhanh đi đi. Cũng đừng làm mấy chuyện mất mặt khiến cho mọi người gièm pha làm Hàn gia tao xấu hổ nữa.”
Mỗi một câu một chữ của bà đều sắc bén chói tai, đanh thép.
Vân Tri nghe thấy vậy hốc mắt đỏ lên, máu nóng dâng trào.
“Bà không thể nói cháu như vậy được, từ trước tới nay người đưa cháu về nhà đều là bạn cùng lớp của cháu, chúng cháu quang minh chính đại, bà không thể bởi vì chán ghét cháu mà lại hắt bát nước bẩn lung tung lên người khác được, đấy là vu khống rồi.”
“Tao vu khống mày? Nếu mày đàng hoàng thì tao có thể vu khống được mày sao!”
Bà nội Hàn càng nói càng kích động “Cái xe kia cũng phải khoảng 45 vạn, bạn học của mày có thể mua nổi xe như vậy sao? Với lại, có bạn học bình thường nào lại ở trên đường cái tình chàng ý thiếp với nhau không? Đúng là không biết xấu hổ.”
Vân Tri bị chặn họng, đôi mắt đỏ ngầu nhưng lại không nói được gì.
Bà nội Hàn liếc xéo Vân Tri.
Con bé này trắng nõn xinh đẹp, có một đôi mắt hạnh ướt át giống mẹ nó như đúc, lúc trước chính đôi mắt này đã câu dẫn đàn ông làm cho họ lầm đường lạc lối.
Những chuyện cũ kinh khủng năm xưa bỗng xuất hiện trong đầu, bà nội Hàn ngay lập tức mất đi lý trí, không khống chế được liền trút hết mọi căm hận đối với chồng mình xuống người Vân Tri.
“Mọi người đều nói con giống mẹ, mẹ mày thích hẹn đàn ông lúc nửa đêm, về điểm này thì mày đã thừa hưởng trọn vẹn đấy.”
Sắc mặt Vân Tri tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Biểu cảm của cô làm cho bà nội Hàn cảm thấy vui sướng khi trả được thù, miệng tiếp tục nhục nhã cô.
“Nếu mày muốn làm chuyện xấu thì dọn ra ngoài mà làm, chỉ cần đừng làm mấy chuyện mất mặt ở dưới mí mắt bọn tao là được. Tuy rằng Hàn gia không phải là gia tộc gì to lớn, nhưng cũng không phải là gia đình bình dân, một mình mày mất mặt thì không sao, nhưng bọn tao không thể mất mặt cùng với mày được, như vậy sẽ làm trò cười cho người ta.”
Bà nội Hàn còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng động mạnh mẽ dữ dội truyền đến tai.
Vân Tri ném thẳng cái hộp xuống đất.
Cô không thể kiềm chế được sự phẫn nộ của mình, trong mắt có nước mắt, cũng có sự tức giận mãnh liệt.
“Cháu tôn trọng bà vì bà là bề trên, nhưng không có nghĩa là cháu có thể chịu đựng được việc bà nhục nhã cháu.” Hai mắt Vân Tri nhìn thấu bà, “Bà hãy để tay lên ngực mình tự hỏi đi, là bà thật sự nhìn thấy cháu ở cùng với người khác, hay chỉ là muốn tìm một cái cớ dơ bẩn để đuổi cháu đi.”
Vân Tri dứt khoát vạch trần ý đồ của bà nội Hàn.
Suy nghĩ của bà nội Hàn ngang nhiên bị vạch trần, ngay lập tức không nén được tức giận, giọng khàn khàn gào rống lên để che dấu sự hoảng loạn trong lòng mình “Tao nhìn thấy hết rồi, mày còn già mồm!”
“Là bà giả vờ nhìn thấy!” Vân Tri lau nước mắt đang vô thức trào ra của mình, rồi vòng qua người bà đi lên lầu, “Bây giờ bà không tỉnh táo nên cháu không muốn nói chuyện với bà.”
Đầu óc không tỉnh táo?
Bà nội Hàn bị những lời này chọc tức, chỉ vào mặt cô mắng “Mày, đây là thái độ nói chuyện với người lớn của mày sao?”
Tính tình Vân Tri quật cường, kéo cái tay đang chỉ vào mặt mình xuống, thẳng thắn dạy bảo “Khi nói chuyện không được chỉ tay vào người khác, như vậy là mất lịch sự!”
“Mày lại còn muốn dạy bảo tao cơ à?” Bà nội Hàn chế nhạo, “Hành vi, cách cư xử “chuẩn mực” của mày giống y như đúc người mẹ không biết xấu hổ của mày, không có một chút giáo dục nào, mày lớn lên cũng chỉ có thể đi theo vết xe đổ của mẹ mày mà thôi!”
Tiếng tranh cãi của hai người càng lúc càng lớn, cuối cùng đã đánh thức mọi người Hàn gia đang nghỉ ngơi trên lầu.
Đèn liên tiếp được bật lên, những tia sáng chói mắt tỏa ra từ đèn treo lớn làm cho mọi người không mở được mắt.
Bà nội Hàn bất lực ngồi trên sô pha, nhắm hai mắt lộ vẻ mặt bi thương.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Thấy sắc mặt bà không được tốt, ba Hàn vội vàng chạy tới.
Giọng bà nội Hàn yếu ớt, ngón tay run rẩy chỉ vào Vân Tri đứng bên cạnh, “Nó…… hỏi nó đấy, hôm trước lén lút trèo tường đi ra ngoài mẹ còn chưa tính sổ. Hôm nay mẹ thấy nó về cùng với một đứa con trai xa lạ, vì thế mới hỏi nhiều hai câu, kết quả làm cho ai đó không vui……”
Bà nội Hàn nói xong liền rơi nước mắt “Con nói xem tại sao số của mẹ lại khổ sở như vậy, lúc trước ba con còn sống thì đi tìm người đàn bà khác ở dưới mí mắt mẹ, bây giờ ba con đã mất rồi thì con lại ngay lập tức đem thứ nghiệt chủng này đến trước mặt mẹ. Nó ăn ở Hàn gia, dùng đồ của Hàn gia, chúng ta cho nó đi học, cho nó ăn ngon mặc đẹp, kết quả thì sao? Nó mang về một cái đầu lâu máu chảy đầm đìa làm mẹ sợ…… Bây giờ lại còn cố ý chọc giận mẹ nữa.”
Bà nội Hàn càng nói càng không có sức, nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều hơn.
Ba Hàn cũng nghe hiểu được gần hết chuyện đang xảy ra.
Ông vỗ lưng bà không ngừng trấn an, sốt ruột nhìn về phía Vân Tri nói “Vân Tri, hơn nửa đêm em mới trở về là không đúng, mau đến nói xin lỗi bác đi.”
Vân Tri cao ngạo ngẩng cao đầu, đứng thẳng người, không hề có ý định cúi đầu nhận sai.
Ba Hàn nóng nảy, “Vân Tri, nhanh lên.”
Cô thu hồi tầm mắt, rồi đột nhiên vòng qua ba người, bước thong thả đi lên lầu.
Ba mẹ Hàn đều ngây người, còn chưa kịp gọi lại, đã thấy bà nội Hàn ngồi bên cạnh đang mất khống chế, khóc càng lớn tiếng hơn.
Bây giờ ba Hàn đang rất đau đầu, cũng không rảnh để lo chuyện khác, ngồi xổm xuống trước mặt bà rồi dỗ dành bà như dỗ đứa trẻ.
Dưới lầu thì ồn ào nhốn nháo, còn trên lầu thì tĩnh lặng không tiếng động.
Vân Tri lập tức trở về phòng, kéo tủ quần áo ra tìm túi hành lý cũ nát khi đến đây của mình, lúc cô tới đây cũng không mang theo nhiều hành lý lắm, chỉ có hai bộ mùa hè và hai bộ mùa đông, còn lại đều là mấy thứ đồ nhỏ linh tinh vụn vặt. Vân Tri không do dự, nhét hết đồ của mình vào bên trong hành lý, cuối cùng cởi bộ quần áo đang mặc trên người xuống, rồi thay bằng cái áo bông không được ấm áp lắm của mình.
Cô xách theo cái túi, không hề lưu luyến đi ra khỏi phòng, không ngờ khi mở cửa lại chạm mặt Hàn Chúc Chúc.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Tri, Hàn Chúc Chúc sững sờ một lúc lâu.
Hai người nhìn chằm chằm nhau ba giây, Vân Tri thu lại ánh mắt trước, rồi mang hành lý đi xuống lầu.
Thấy cô đi xuống, Hàn phu nhân kinh ngạc, miệng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh “Vân Tri, em đang làm gì vậy?”
Vân Tri lặng im không nói gì, rồi móc điện thoại trong túi ra đặt lên bàn trà, đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn ba mẹ Hàn, nói từng câu từng chữ “Tiền tiêu vặt hai người cho em, em chưa động lấy một đồng, điện thoại và máy tính đều là do anh chị mua, em cũng không cần, còn có những bộ quần áo đó em đều để lại trong tủ quần áo.”
Nói xong, Vân Tri cúi người thật sâu chào “Em thật sự rất biết ơn anh chị đã đưa em tới đây, cũng cảm ơn anh chị đã cho em đi học, nhưng mà em phải phụ lòng của hai người rồi.”
Cô cắn chặt đôi môi, mặt tràn đầy cố chấp và quật cường.
“Vân Tri……” Môi Hàn phu nhân ấp úng, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô khan, khó khăn lắm mới nói ra một chữ.
“Em đi đây ạ.” Đôi mắt Vân Tri chua xót, trong lòng lại buồn bã hiu quạnh vô cùng, “Về phần học phí thì em sẽ trả lại cho anh chị trước mùa xuân, tuy em không biết vì sao hai người khăng khăng mang em tới đây, nhưng quả thực là hai người đã thay đổi em, tất cả mọi chuyện em đều sẽ nhớ kỹ, đợi sau này em có khả năng chắc chắn sẽ báo đáp anh chị.”
Cô cúi đầu, đặt túi hành lý lên vai, rồi đi nhanh về phía cửa.
Cuối cùng ba Hàn cũng phản ứng lại, ba bước đuổi theo, nắm lấy cánh tay của Vân Tri và kéo cô lại.
“Vân Tri, anh không cho phép em làm loạn nữa!”
Vẻ mặt ba Hàn nghiêm khắc, khác xa với vẻ mặt hiền hoà lương thiện ngày xưa.
Ông ra lệnh cho Vân Tri “Bây giờ về phòng cho anh, ngay lập tức.”
Vân Tri mím chặt môi dưới, đối với lời ông nói mắt điếc tai ngơ, quyết tâm phải đi.
“Đừng làm loạn nữa!” Ba Hàn siết chặt bả vai Vân Tri, không cho cô tiếp tục đi về phía trước, “Nếu bây giờ em đi ra ngoài rồi gặp chuyện gì thì sao, anh biết ăn nói sao với sư phụ em!”
Nhắc đến sư phụ, bả vai Vân Tri run lên, cuối cùng cô cũng từ từ bình tĩnh lại, không có hành động gì nữa.
Không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Nhưng mà vào lúc này, bà nội Hàn cười khẩy một tiếng, “Con cứ để cho nó đi đi, nếu thật sự xảy ra chuyện, ông sư phụ kia của nó cũng sẽ không biết đâu.”
Vân Tri chậm rãi ngẩng đầu nhìn bà.
Bây giờ bà nội Hàn đã bình tĩnh trở lại, cười vô cùng dữ tợn trào phúng “Còn không phải là vì sư phụ nó sắp chết sao, cho nên con mới nhận nuôi nó ……”
“Mẹ!” Vẻ mặt của ba Hàn nháy mắt thay đổi, “Mẹ đừng nói lung tung trước mặt trẻ nhỏ!”
“Mẹ nói lung tung chỗ nào!” Khóe mắt của bà nội Hàn như muốn nứt ra, “Lúc trước là do lão hòa thượng ấy tự mình tìm tới cửa, con cho rằng con gạt mẹ thì mẹ không biết hai người nói gì sao. Con làm người tốt được đấy, làm tốt lắm, nhưng chính con đã đẩy mẹ vào tình cảnh như thế này!”
Ba Hàn cắn chặt răng, vung tay lên nói với mẹ Hàn “A Thanh, đưa mẹ đi lên lầu!”
Bà nội Hàn đi theo mẹ Hàn, không nói gì nữa, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Vân Tri, ánh mắt kia giống như là muốn đem cô xé thành từng mảnh.
“Mẹ mày vứt bỏ mày, bây giờ sư phụ cũng muốn vứt bỏ mày, đây là báo ứng của mày đó.”
Lời nói phát ra từ kẽ răng của bà nội Hàn giống như rắn độc, đều lạnh băng đến thấu xương.
Vân Tri đứng đơ người tại chỗ như một pho tượng.
Khí lạnh từ lòng bàn chân lan tỏa ra khắp người, từ từ hướng lên trên rồi dừng lại quấn quanh lục phủ ngũ tạng của cô, khiến cô không thể cử động được.
Những lời nói đó thật đáng sợ, trái tim cô giống như bị một bàn tay gắt gao bóp chặt lấy, nó làm cô đau đớn, làm cô không thể hô hấp.
Vân Tri choáng váng, cổ họng cô co thắt lại, đắng chát.
Cô ngây người nhìn chằm chằm vào chân mình, rồi lại nhìn vào gương mặt của ba Hàn.
Môi ông lúc đóng lúc mở, giống như đang gọi cô, nhưng mà Vân Tri không nghe thấy gì cả.
Lỗ tai cô như mất đi chức năng vốn có, ngay cả dây thần kinh vào giờ phút này cũng bị tê liệt, chỉ còn lại bóng tối mênh mang bao phủ cô.
“Vân Tri!”
Tiếng gọi của ba Hàn ù ù bên tai.
“Em đừng nghe lời bác nói lung tung, bây giờ em lên trên nghỉ ngơi trước đi, được không?”
Ông ôm lấy Vân Tri rồi chậm rãi đi về phía trước.
Thân thể Vân Tri cứng ngắc giống như một con rối gỗ đi theo ông.
Cuối cùng cô đột nhiên dừng lại, cố gắng vùng ra khỏi tay của ba Hàn giống như một con dã thú, cầm lấy cái túi trên bàn rồi lao vào trong màn đêm lạnh lẽo.
“Vân Tri ——!”
“Vân Tri em quay lại đây!”
Tiếng gọi của ba Hàn đã biết trước là sẽ không được đáp lại.
Ông đau đầu xoa huyệt thái dương, đang nghĩ ngợi định gọi người đuổi theo thì đã thấy Hàn Chúc Chúc từ trên lầu chạy xuống dưới nhanh như tia chớp.
“Bây giờ chú gọi điện thoại cho nhóm chú Vương trước đi, còn cháu sẽ đi ra ngoài đuổi theo Hàn Vân Tri, xem xem có thể đuổi kịp được không.”
Ba Hàn sửng sốt, ngạc nhiên phát hiện ra Hàn Chúc Chúc đã ăn mặc chỉnh tề như vậy từ lúc nào rồi không biết.
Không chờ ông gật đầu đồng ý, Hàn Chúc Chúc đã chạy ra ngoài, chạy theo hướng Vân Tri rời đi.
Mãi cho đến khi trời tối bà nội Hàn mới tỉnh lại.
Thấy bà tỉnh lại, ba Hàn vội vàng đi tới vây quanh mẹ mình, “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Hơi thở của bà nội Hàn mong manh, yếu ớt thở dốc hai tiếng, run rẩy nâng tay lên.
Ba Hàn vội vàng kề sát tai nghe, “Mẹ, mẹ muốn nói gì thế?”
Môi bà nội Hàn giật giật, “Ngày mai…… Ngày mai để cho cái tai họa đó đi đi.”
Ba mẹ Hàn đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy sửng sốt.
“Mẹ, mẹ đang nói ai vậy?”
“Mày đừng giả ngu với tao.” Bà nội Hàn lấy lại tinh thần, chống người ngồi dậy, “Bây giờ, đưa cái kia nghiệt chủng kia ra khỏi nhà ngay lập tức! Đừng để nó lởn vởn trước mắt tao nữa, nó chính là khắc tinh, chính là tai họa, chính là muốn làm cho tao chết!”
Nói xong câu cuối cùng, bà nội Hàn trở nên điên cuồng, giọng nói chói tai tràn đầy căm ghét.
Nghĩ đến cái đầu lâu mình nhìn thấy trước khi hôn mê, trước mắt bà nội Hàn tối sầm, lại ngã xuống gối.
“Mẹ đừng kích động, chú ý thân thể, có chuyện gì thì chúng ta không thể từ từ nói được sao, làm gì mà một hai phải tức giận.”
Ba Hàn khuyên giải an ủi không những không làm cho bà bình tĩnh lại, ngược lại càng làm bà nổi nóng hơn, hai mắt đỏ bừng.
“Cái thứ đồ chơi kia ở trong phòng nó con cũng thấy rồi đấy? Nào có ai Tết nhất lại đem cái loại đồ chơi đó về nhà, chắc chắn là nó cố ý! Chắc chắn là nó muốn làm tao tức chết…… Nó muốn làm tao tức chết……”
Hơi thở của bà nội Hàn không ổn định, cứ lặp đi lặp lại một câu đứt quãng đó.
Mẹ Hàn bước lên vài bước “Mẹ, Vân Tri đi đến nhà bạn chơi rồi, chờ đến tối em ấy trở về thì hỏi một chút chuyện này là như thế nào, mẹ nghỉ ngơi trước đi, ngàn vạn lần đừng tức giận làm hại thân thể.”
“Đến nhà bạn chơi?” Bà nội Hàn cười khẩy, “Ngược lại thì hai người các con tin tưởng cái tai họa đó quá nhỉ, nó ở chỗ này trời xa đất lạ, làm gì có bạn bè, còn không biết chừng đã làm chuyện gì mờ ám ở sau lưng các con rồi.”
Mẹ Hàn nhíu mày, “Bọn con biết mẹ có thành kiến với Vân Tri, nhưng Vân Tri được sư phụ Liễu Thiền giáo dục rất tốt, em ấy có chừng mực, sẽ không làm chuyện xằng bậy.”
Bà nội Hàn lại châm chọc “Ông sư phụ đó của nó cũng không phải là dạng tốt đẹp gì.”
“Mẹ……”
“Mẹ biết, ông ta tới tìm con là để uy hiếp con, nếu không thì con cũng sẽ không thu nhận và giúp đỡ cái tai họa kia.”
Lời nói của bà nội Hàn làm cho mẹ Hàn bối rối, không khỏi nhìn về phía chồng mình.
Mặt ông lộ vẻ xấu hổ, thận trọng né tránh ánh mắt của mẹ Hàn, duỗi tay kéo ống tay áo của mẹ mình, thấp giọng nhắc nhở “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, sư phụ Liễu Thiền không phải là người như vậy, Vân Tri cũng không phải giống như mẹ nghĩ đâu.”
Bà nội Hàn bịt tai bịt mắt lại, mặc cho ba Hàn nói cái gì cũng không thèm để vào tai, vẫn cố chấp lặp lại “Nếu con muốn mẹ sống lâu thêm vài năm nữa thì phải để nó đi; còn nếu con muốn mẹ sớm xuống mồ cùng với cái người ba không tiền đồ kia của con trước, thì để cho nó ở lại. Tóm lại con tự mình suy nghĩ lại đi.”
Nói xong, bà cụ lật người, nhắm mắt lại không để ý hai người nữa.
Vợ chồng hai người đi ra khỏi phòng, vẻ mặt mẹ Hàn âm trầm, bà kéo tay áo ba Hàn, kéo ông đi thẳng vào thư phòng.
Mẹ Hàn khóa cửa lại, rồi lạnh giọng chất vấn “Lời mẹ anh vừa nói là có ý gì?”
Ba Hàn cau mày, châm điếu thuốc, phiền lòng đi qua đi lại.
Mẹ Hàn bước lên giật lấy điếu thuốc trong tay ông, hung hăng nghiền nát nó trong gạt tàn, không buông tha tiếp tục chất vấn “Em hỏi anh đó, anh và mẹ anh đang làm gì ở sau lưng em vậy?”
Mẹ Hàn rất cố chấp.
Ba Hàn ở trên thương trường oai phong một cõi, nhưng duy nhất đối với vợ mình thì lại ngoan ngoãn nghe lời, bình thường khi nhìn thấy mặt bà ủ rũ là trong lòng ông đã sợ vô cùng rồi, đối diện với ánh mắt sắc bén của vợ, ba Hàn ngay lập tức sợ hãi.
“Thật ra…… Vân Tri không phải bị La Mạn Ngâm vứt bỏ.”
Ba Hàn thở dài, từ từ kể ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra mười mấy năm qua.
La Mạn Ngâm là mẹ đẻ của Vân Tri, là gái điếm nổi tiếng ở Lăng Thành, trời sinh đã có diện mạo không những xinh đẹp lại còn dịu dàng, nếu không thì cũng sẽ không làm cho ông cụ Hàn lớn tuổi vậy rồi mà còn mê đến mức năm mê ba đạo*.
(*Năm mê ba đạo: Từ này là một câu cửa miệng ở Bắc Kinh, nó còn là thành ngữ của Phật giáo. Năm mê là nguyên nhân, ba đạo là kết cục. Năm mê bao gồm: tiền tài, sắc đẹp, danh tiếng, ăn, ngủ; ba đạo bao gồm: địa ngục, quỷ đói, súc sinh. Si mê một trong năm mê này, chắc chắn sẽ rơi vào ba đạo còn lại)
Tuy bà ta đẹp nhưng cũng có lòng dạ, thấy ông cụ Hàn dễ lừa lại còn có chút của cải, vì thế nên muốn lợi dụng đứa con trong bụng để vơ vét chút tài sản, nhưng không ngờ lại bị bà cụ Hàn hung hăng dạy cho một trận. La Mạn Ngâm không chịu được sự ức hiếp này, nên khi đứa bé còn chưa đủ tháng đã cho người vứt ở trước cửa Hàn gia, còn mình thì phủi mông đi mất, đến nay cũng không rõ tăm hơi.
Đứa bé kia chính là một cái gai độc đâm vào trong lòng bà nội Hàn.
Tất nhiên là bà cụ không muốn làm người tốt đi nuôi nấng con gái của chồng mình với tình nhân, vậy không phải là đúng với mưu kế của La Mạn Ngâm hay sao. Ban đầu bà nội Hàn muốn thu xếp cho đứa bé ở cô nhi viện, nhưng vì vẫn chưa hết tức giận nên đã sai người ném đứa bé vào sâu trong núi, để nó tự sinh tự diệt,
Kết quả là người được phái đi động lòng cảm thông, sợ đứa bé bị chết cóng ở trong núi sâu, thế nên đã đặt nó ở cửa một ngôi chùa nào đó. Không những đã hoàn thành hết nhiệm vụ bà nội Hàn giao cho, mà còn nhận được một đống tiền.
Sau khi xử lý xong đứa bé, bà nội Hàn đã để lại ảnh chụp của đứa bé và tin nhắn giả cho ông cụ Hàn, để ông tin chắc là La Mạn Ngâm đã vứt bỏ đứa nhỏ.
Trên ảnh chụp là một đứa bé trắng nõn động lòng người, ông cụ Hàn càng nhìn càng thích, càng nhìn càng căm hận ả tình nhân bé nhỏ ngày xưa kia. Ông cầm bức hình trong tay, mỗi ngày mỗi đêm đều trôi qua trong nhung nhớ, thân thể cũng ngày một suy yếu dần.
Mãi cho đến khi ông cụ Hàn tắt thở, sư phụ Liễu Thiền mới từ ngàn dặm xa xôi tìm tới, lúc đó ba Hàn mới biết được sự thật.
“Sư phụ Liễu Thiền đã đi tìm người thân của Vân Tri từ vài năm trước rồi, không ngờ đúng lúc đang vân du* thì lại gặp được người đàn ông đã vứt Vân Tri đi, đối phương cũng nhận ra ông, cuối cùng cũng nói ra hết tất cả mọi chuyện.”
(Vân du: Danh từ nhà Phật, ý nói nhà sư đi lang thang nay đây mai đó như đám mây bay vô định – Nguồn: Wiktionary)
Ba Hàn xoa huyệt thái dương, vẻ mặt tràn đầy u sầu lo lắng.
Có thể nói rằng cái chết của ba ông cũng là do một tay mẹ ông gây ra.
Cảnh ngộ bất hạnh của con bé cũng có liên quan đến mẹ ông.
Nhưng ông có thể nói gì được chứ? Ông có thể đi trách tội sao?
Khi còn nhỏ người chăm sóc anh em bọn họ chính là mẹ, đối tốt với ông cũng là mẹ, chịu oan ức che chở cho bọn họ cũng vẫn là mẹ; về phần ba của ông, mãi mãi cũng chỉ để lại cho bọn họ một bóng dáng say rượu rời đi.
“Sư phụ Liễu Thiền đã tới tìm anh từ một năm trước, cũng giải thích rõ ý đồ đến đây của mình, tính cách của sư phụ hiền lành, nói chuyện lịch sự, bây giờ tới tìm anh để nhờ anh chăm sóc cho Vân Tri hoàn toàn cũng là bất đắc dĩ.”
Ba Hàn đồng ý với sư phụ Liễu Thiền chỉ vì hai nguyên nhân: một là muốn thay mẹ bù đắp sai lầm lúc trước, hai là muốn hoàn thành ước nguyện của ba. Vả lại sư phụ cũng từ vạn dặm xa xôi tới đây, trên người còn có bệnh, vậy nên ông sao dám từ chối.
“Tóm lại việc cần làm bây giờ là phải trấn an mẹ trước, chờ đến khi khai giảng lại nói sau.”
Mẹ Hàn gật đầu, chuyện tới nước này thì cũng chỉ còn cách làm bà nguôi giận trước rồi mới tính tiếp.
**
Cả ngày bà nội Hàn đều không ra khỏi phòng, mãi cho đến ban đêm, khi biệt viện chìm vào tĩnh lặng.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô, đôi mắt bà cụ mở to, vén rèm cửa sổ lên rồi len lén nhìn ra bên ngoài.
Dưới ánh đèn đường, cô gái đang nói lời chào tạm biệt với chàng trai.
Bà hung tợn nghiến răng, khoác thêm một lớp áo choàng rồi lập tức đi xuống lầu.
Vân Tri không biết bà nội Hàn đang ở trong phòng chờ cô, còn đang chuẩn bị giơ nanh múa vuốt với cô. Vân Tri nhìn theo bóng dáng cái xe đang rời đi như thường lệ, rồi xoay người đi vào trong sân.
Thân thể của Thất Mã được điều trị rất tốt, bác sĩ nói nếu không có trở ngại gì thì hai ngày nữa là có thể xuất viện, bởi vậy nên tâm tình của cô vô cùng sung sướng.
Vân Tri ngước mắt lên nhìn về phía tòa nhà trước mặt.
Một khoảng đen nhánh.
Chắc mọi người đều ngủ rồi.
Cô lo lắng rằng nếu đi từ cửa chính vào nhà thì sẽ quấy rầy đến mọi người, vậy nên cô vòng ra sau vườn hoa, từ cửa nhỏ phía sau trở về phòng.
Đèn trên tường phòng khách sáng lên, đám người hầu đều đã đi nghỉ ngơi, bốn phía yên tĩnh.
Vân Tri ôm cặp sách, rón ra rón rén đi vào phòng khách, đang định đi lên lầu thì nhìn thấy một bóng đen chắn trước mặt mình.
Vân Tri ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bà nội Hàn đang đứng bên cạnh cầu thang, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Trong lòng Vân Tri căng thẳng, lập tức mất đi phản ứng.
Cũng không biết có phải là do cô ảo giác hay không mà sao cô cảm thấy bà nội Hàn cố ý ngồi xổm ở chỗ này chờ cô về.
Vân Tri lầm bầm nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nói chào buổi tối, rồi vòng qua người bà chuẩn bị đi lên lầu.
Bà nội Hàn tức giận nói “Mày còn trở về làm gì? Tao thấy mày sống ở bên ngoài luôn cũng được đấy.”
Vân Tri ngước mắt lên nhìn, rồi một lúc sau lại nhìn chằm chằm vào mũi chân không nói lời nào.
“Mày lại đây cho tao.”
Bà nội Hàn siết chặt áo choàng của mình lại, rồi đi đến phòng khách cầm một cái đầu lâu ở dưới đất đặt lên bàn, “Đây là cái gì?”
Vân Tri chậm chạm bước tới, mắt nhìn vào bên trong.
Cô ngẩn người.
Bà nội Hàn nghiến răng nghiến lợi “Tao thấy cái này ở trong phòng mày, mày nói thật đi, có phải mày mang cái thứ đồ chơi này về nhà là cố ý muốn hù chết tao đúng không?”
Vân Tri lấy lại tinh thần, vội lắc đầu, mềm mại giải thích “Không phải đâu ạ, bà đừng hiểu lầm. Đây là quà nhân viên tặng cho cháu hôm cháu đi nhà mà chơi, cháu chỉ muốn giữ lại làm kỉ niệm thôi.” Cô sợ bà cụ nghĩ nhiều, sốt ruột nói tiếp, “Cháu nói thật mà, lúc đó Hàn Lệ cũng ở cùng cháu, cháu không có suy nghĩ cố ý dọa bà đâu.”
Bởi vì cô sợ sẽ dọa đến bà, cho nên mới đặt ở góc phòng ngủ.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Vân Tri hoài nghi “Bà vào phòng của cháu sao?”
Sắc mặt của bà nội Hàn cứng lại, bà đánh giá Vân Tri từ trên xuống dưới, biểu cảm nhìn cô giống như nhìn thấy ăn mày ở ven đường, tràn đầy khinh thường ghét bỏ.
“Phòng nào là phòng của mày, đây là nhà của tao, mày vào nhà tao lấy đồ là không đúng.”
Vân Tri há mồm, lông mi khẽ run, cuối cùng cũng không nói gì.
Cô im lặng không lên tiếng, ôm lấy cái hộp, nhỏ giọng nói “Bà đừng nóng giận, bây giờ cháu sẽ ném nó ra ngoài ngay.”
Cô giữ lại nó cũng không có ý gì khác cả, chỉ cảm thấy nó chơi cũng được nên muốn giữ lại làm kỉ niệm. Đặc biệt, nó còn làm chứng cho nụ hôn đầu tiên của cô và Lộ Tinh Minh.
Vân Tri thu hồi sự đáng tiếc nho nhỏ trong lòng mình, ôm chặt cái hộp chuẩn bị cầm đi vứt vào thùng rác.
Bà nội Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ xinh của Vân Tri, nỗi căm ghét từ trong lòng nổi dậy, nói thẳng “Không cần.”
Vân Tri quay đầu lại.
“Mày thu dọn một chút đồ đạc đi, ngày mai dọn ra ngoài ở.”
Bà đang muốn đuổi cô đi.
Ánh đèn rơi trên mặt đất, phòng khách to như vậy nhưng lại yên tĩnh không một tiếng động.
Ánh mắt Vân Tri bình tĩnh, cánh tay cô siết chặt cái hộp lại.
“Tao chỉ có một đứa cháu trai là Hàn Lệ thôi, tao thật sự không quen nhìn nó mỗi ngày phải đi theo sau mày, thời gian lâu quá sẽ không đảm bảo được có bị người khác nhìn thấy rồi nói lung tung hay không.”
Lời nói của bà nội Hàn có ẩn ý, Vân Tri nhẹ nhàng chớp mắt, thấp giọng ngập ngừng; “Ý của bà là……”
“Ý của tao là mày sống phóng đãng như thế nào là chuyện của mày, nhưng đừng dạy hư cháu trai tao.”
Lời nói chanh chua sỉ nhục của bà làm đầu Vân Tri nóng lên, bên tai ù đi.
Hơn nửa ngày ý thức của cô mới trở về.
“Bà, bà đừng nói lung tung, cháu không có sống phóng đãng.”
Cô rất ngoan.
Vẫn luôn rất ngoan.
Trước đây đã không sống phóng đãng, bây giờ cũng không sống phóng đãng, sau này sẽ càng không sống phóng đãng.
Cô luôn vâng theo lời dạy bảo của sư phụ, từ trước tới nay luôn giữ mình trong sạch, liêm khiết, lời này của bà nội Hàn không khác nào đang nghi ngờ, vu khống nhân cách của cô.
Bà nội Hàn cười nhạo “Ngày nào anh mày cũng lải nhải bên tai tao, nói là mày lớn lên ở trong chùa nên rất nghe lời hiểu chuyện. Nhưng nào có ai nghe lời hiểu chuyện mà nửa đêm vẫn còn ở bên ngoài? Nào có ai nghe lời hiểu chuyện mà đi sớm về khuya ở cùng một chỗ với một thằng con trai hư hỏng? Mày nói mày không có làm, nhưng mắt tao không bị mù, tao nhìn thấy rõ ràng.”
“Nếu nhà này không chứa chấp nổi mày nữa, thì mày cũng nhanh đi đi. Cũng đừng làm mấy chuyện mất mặt khiến cho mọi người gièm pha làm Hàn gia tao xấu hổ nữa.”
Mỗi một câu một chữ của bà đều sắc bén chói tai, đanh thép.
Vân Tri nghe thấy vậy hốc mắt đỏ lên, máu nóng dâng trào.
“Bà không thể nói cháu như vậy được, từ trước tới nay người đưa cháu về nhà đều là bạn cùng lớp của cháu, chúng cháu quang minh chính đại, bà không thể bởi vì chán ghét cháu mà lại hắt bát nước bẩn lung tung lên người khác được, đấy là vu khống rồi.”
“Tao vu khống mày? Nếu mày đàng hoàng thì tao có thể vu khống được mày sao!”
Bà nội Hàn càng nói càng kích động “Cái xe kia cũng phải khoảng 45 vạn, bạn học của mày có thể mua nổi xe như vậy sao? Với lại, có bạn học bình thường nào lại ở trên đường cái tình chàng ý thiếp với nhau không? Đúng là không biết xấu hổ.”
Vân Tri bị chặn họng, đôi mắt đỏ ngầu nhưng lại không nói được gì.
Bà nội Hàn liếc xéo Vân Tri.
Con bé này trắng nõn xinh đẹp, có một đôi mắt hạnh ướt át giống mẹ nó như đúc, lúc trước chính đôi mắt này đã câu dẫn đàn ông làm cho họ lầm đường lạc lối.
Những chuyện cũ kinh khủng năm xưa bỗng xuất hiện trong đầu, bà nội Hàn ngay lập tức mất đi lý trí, không khống chế được liền trút hết mọi căm hận đối với chồng mình xuống người Vân Tri.
“Mọi người đều nói con giống mẹ, mẹ mày thích hẹn đàn ông lúc nửa đêm, về điểm này thì mày đã thừa hưởng trọn vẹn đấy.”
Sắc mặt Vân Tri tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Biểu cảm của cô làm cho bà nội Hàn cảm thấy vui sướng khi trả được thù, miệng tiếp tục nhục nhã cô.
“Nếu mày muốn làm chuyện xấu thì dọn ra ngoài mà làm, chỉ cần đừng làm mấy chuyện mất mặt ở dưới mí mắt bọn tao là được. Tuy rằng Hàn gia không phải là gia tộc gì to lớn, nhưng cũng không phải là gia đình bình dân, một mình mày mất mặt thì không sao, nhưng bọn tao không thể mất mặt cùng với mày được, như vậy sẽ làm trò cười cho người ta.”
Bà nội Hàn còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng động mạnh mẽ dữ dội truyền đến tai.
Vân Tri ném thẳng cái hộp xuống đất.
Cô không thể kiềm chế được sự phẫn nộ của mình, trong mắt có nước mắt, cũng có sự tức giận mãnh liệt.
“Cháu tôn trọng bà vì bà là bề trên, nhưng không có nghĩa là cháu có thể chịu đựng được việc bà nhục nhã cháu.” Hai mắt Vân Tri nhìn thấu bà, “Bà hãy để tay lên ngực mình tự hỏi đi, là bà thật sự nhìn thấy cháu ở cùng với người khác, hay chỉ là muốn tìm một cái cớ dơ bẩn để đuổi cháu đi.”
Vân Tri dứt khoát vạch trần ý đồ của bà nội Hàn.
Suy nghĩ của bà nội Hàn ngang nhiên bị vạch trần, ngay lập tức không nén được tức giận, giọng khàn khàn gào rống lên để che dấu sự hoảng loạn trong lòng mình “Tao nhìn thấy hết rồi, mày còn già mồm!”
“Là bà giả vờ nhìn thấy!” Vân Tri lau nước mắt đang vô thức trào ra của mình, rồi vòng qua người bà đi lên lầu, “Bây giờ bà không tỉnh táo nên cháu không muốn nói chuyện với bà.”
Đầu óc không tỉnh táo?
Bà nội Hàn bị những lời này chọc tức, chỉ vào mặt cô mắng “Mày, đây là thái độ nói chuyện với người lớn của mày sao?”
Tính tình Vân Tri quật cường, kéo cái tay đang chỉ vào mặt mình xuống, thẳng thắn dạy bảo “Khi nói chuyện không được chỉ tay vào người khác, như vậy là mất lịch sự!”
“Mày lại còn muốn dạy bảo tao cơ à?” Bà nội Hàn chế nhạo, “Hành vi, cách cư xử “chuẩn mực” của mày giống y như đúc người mẹ không biết xấu hổ của mày, không có một chút giáo dục nào, mày lớn lên cũng chỉ có thể đi theo vết xe đổ của mẹ mày mà thôi!”
Tiếng tranh cãi của hai người càng lúc càng lớn, cuối cùng đã đánh thức mọi người Hàn gia đang nghỉ ngơi trên lầu.
Đèn liên tiếp được bật lên, những tia sáng chói mắt tỏa ra từ đèn treo lớn làm cho mọi người không mở được mắt.
Bà nội Hàn bất lực ngồi trên sô pha, nhắm hai mắt lộ vẻ mặt bi thương.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Thấy sắc mặt bà không được tốt, ba Hàn vội vàng chạy tới.
Giọng bà nội Hàn yếu ớt, ngón tay run rẩy chỉ vào Vân Tri đứng bên cạnh, “Nó…… hỏi nó đấy, hôm trước lén lút trèo tường đi ra ngoài mẹ còn chưa tính sổ. Hôm nay mẹ thấy nó về cùng với một đứa con trai xa lạ, vì thế mới hỏi nhiều hai câu, kết quả làm cho ai đó không vui……”
Bà nội Hàn nói xong liền rơi nước mắt “Con nói xem tại sao số của mẹ lại khổ sở như vậy, lúc trước ba con còn sống thì đi tìm người đàn bà khác ở dưới mí mắt mẹ, bây giờ ba con đã mất rồi thì con lại ngay lập tức đem thứ nghiệt chủng này đến trước mặt mẹ. Nó ăn ở Hàn gia, dùng đồ của Hàn gia, chúng ta cho nó đi học, cho nó ăn ngon mặc đẹp, kết quả thì sao? Nó mang về một cái đầu lâu máu chảy đầm đìa làm mẹ sợ…… Bây giờ lại còn cố ý chọc giận mẹ nữa.”
Bà nội Hàn càng nói càng không có sức, nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều hơn.
Ba Hàn cũng nghe hiểu được gần hết chuyện đang xảy ra.
Ông vỗ lưng bà không ngừng trấn an, sốt ruột nhìn về phía Vân Tri nói “Vân Tri, hơn nửa đêm em mới trở về là không đúng, mau đến nói xin lỗi bác đi.”
Vân Tri cao ngạo ngẩng cao đầu, đứng thẳng người, không hề có ý định cúi đầu nhận sai.
Ba Hàn nóng nảy, “Vân Tri, nhanh lên.”
Cô thu hồi tầm mắt, rồi đột nhiên vòng qua ba người, bước thong thả đi lên lầu.
Ba mẹ Hàn đều ngây người, còn chưa kịp gọi lại, đã thấy bà nội Hàn ngồi bên cạnh đang mất khống chế, khóc càng lớn tiếng hơn.
Bây giờ ba Hàn đang rất đau đầu, cũng không rảnh để lo chuyện khác, ngồi xổm xuống trước mặt bà rồi dỗ dành bà như dỗ đứa trẻ.
Dưới lầu thì ồn ào nhốn nháo, còn trên lầu thì tĩnh lặng không tiếng động.
Vân Tri lập tức trở về phòng, kéo tủ quần áo ra tìm túi hành lý cũ nát khi đến đây của mình, lúc cô tới đây cũng không mang theo nhiều hành lý lắm, chỉ có hai bộ mùa hè và hai bộ mùa đông, còn lại đều là mấy thứ đồ nhỏ linh tinh vụn vặt. Vân Tri không do dự, nhét hết đồ của mình vào bên trong hành lý, cuối cùng cởi bộ quần áo đang mặc trên người xuống, rồi thay bằng cái áo bông không được ấm áp lắm của mình.
Cô xách theo cái túi, không hề lưu luyến đi ra khỏi phòng, không ngờ khi mở cửa lại chạm mặt Hàn Chúc Chúc.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Tri, Hàn Chúc Chúc sững sờ một lúc lâu.
Hai người nhìn chằm chằm nhau ba giây, Vân Tri thu lại ánh mắt trước, rồi mang hành lý đi xuống lầu.
Thấy cô đi xuống, Hàn phu nhân kinh ngạc, miệng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh “Vân Tri, em đang làm gì vậy?”
Vân Tri lặng im không nói gì, rồi móc điện thoại trong túi ra đặt lên bàn trà, đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn ba mẹ Hàn, nói từng câu từng chữ “Tiền tiêu vặt hai người cho em, em chưa động lấy một đồng, điện thoại và máy tính đều là do anh chị mua, em cũng không cần, còn có những bộ quần áo đó em đều để lại trong tủ quần áo.”
Nói xong, Vân Tri cúi người thật sâu chào “Em thật sự rất biết ơn anh chị đã đưa em tới đây, cũng cảm ơn anh chị đã cho em đi học, nhưng mà em phải phụ lòng của hai người rồi.”
Cô cắn chặt đôi môi, mặt tràn đầy cố chấp và quật cường.
“Vân Tri……” Môi Hàn phu nhân ấp úng, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô khan, khó khăn lắm mới nói ra một chữ.
“Em đi đây ạ.” Đôi mắt Vân Tri chua xót, trong lòng lại buồn bã hiu quạnh vô cùng, “Về phần học phí thì em sẽ trả lại cho anh chị trước mùa xuân, tuy em không biết vì sao hai người khăng khăng mang em tới đây, nhưng quả thực là hai người đã thay đổi em, tất cả mọi chuyện em đều sẽ nhớ kỹ, đợi sau này em có khả năng chắc chắn sẽ báo đáp anh chị.”
Cô cúi đầu, đặt túi hành lý lên vai, rồi đi nhanh về phía cửa.
Cuối cùng ba Hàn cũng phản ứng lại, ba bước đuổi theo, nắm lấy cánh tay của Vân Tri và kéo cô lại.
“Vân Tri, anh không cho phép em làm loạn nữa!”
Vẻ mặt ba Hàn nghiêm khắc, khác xa với vẻ mặt hiền hoà lương thiện ngày xưa.
Ông ra lệnh cho Vân Tri “Bây giờ về phòng cho anh, ngay lập tức.”
Vân Tri mím chặt môi dưới, đối với lời ông nói mắt điếc tai ngơ, quyết tâm phải đi.
“Đừng làm loạn nữa!” Ba Hàn siết chặt bả vai Vân Tri, không cho cô tiếp tục đi về phía trước, “Nếu bây giờ em đi ra ngoài rồi gặp chuyện gì thì sao, anh biết ăn nói sao với sư phụ em!”
Nhắc đến sư phụ, bả vai Vân Tri run lên, cuối cùng cô cũng từ từ bình tĩnh lại, không có hành động gì nữa.
Không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Nhưng mà vào lúc này, bà nội Hàn cười khẩy một tiếng, “Con cứ để cho nó đi đi, nếu thật sự xảy ra chuyện, ông sư phụ kia của nó cũng sẽ không biết đâu.”
Vân Tri chậm rãi ngẩng đầu nhìn bà.
Bây giờ bà nội Hàn đã bình tĩnh trở lại, cười vô cùng dữ tợn trào phúng “Còn không phải là vì sư phụ nó sắp chết sao, cho nên con mới nhận nuôi nó ……”
“Mẹ!” Vẻ mặt của ba Hàn nháy mắt thay đổi, “Mẹ đừng nói lung tung trước mặt trẻ nhỏ!”
“Mẹ nói lung tung chỗ nào!” Khóe mắt của bà nội Hàn như muốn nứt ra, “Lúc trước là do lão hòa thượng ấy tự mình tìm tới cửa, con cho rằng con gạt mẹ thì mẹ không biết hai người nói gì sao. Con làm người tốt được đấy, làm tốt lắm, nhưng chính con đã đẩy mẹ vào tình cảnh như thế này!”
Ba Hàn cắn chặt răng, vung tay lên nói với mẹ Hàn “A Thanh, đưa mẹ đi lên lầu!”
Bà nội Hàn đi theo mẹ Hàn, không nói gì nữa, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Vân Tri, ánh mắt kia giống như là muốn đem cô xé thành từng mảnh.
“Mẹ mày vứt bỏ mày, bây giờ sư phụ cũng muốn vứt bỏ mày, đây là báo ứng của mày đó.”
Lời nói phát ra từ kẽ răng của bà nội Hàn giống như rắn độc, đều lạnh băng đến thấu xương.
Vân Tri đứng đơ người tại chỗ như một pho tượng.
Khí lạnh từ lòng bàn chân lan tỏa ra khắp người, từ từ hướng lên trên rồi dừng lại quấn quanh lục phủ ngũ tạng của cô, khiến cô không thể cử động được.
Những lời nói đó thật đáng sợ, trái tim cô giống như bị một bàn tay gắt gao bóp chặt lấy, nó làm cô đau đớn, làm cô không thể hô hấp.
Vân Tri choáng váng, cổ họng cô co thắt lại, đắng chát.
Cô ngây người nhìn chằm chằm vào chân mình, rồi lại nhìn vào gương mặt của ba Hàn.
Môi ông lúc đóng lúc mở, giống như đang gọi cô, nhưng mà Vân Tri không nghe thấy gì cả.
Lỗ tai cô như mất đi chức năng vốn có, ngay cả dây thần kinh vào giờ phút này cũng bị tê liệt, chỉ còn lại bóng tối mênh mang bao phủ cô.
“Vân Tri!”
Tiếng gọi của ba Hàn ù ù bên tai.
“Em đừng nghe lời bác nói lung tung, bây giờ em lên trên nghỉ ngơi trước đi, được không?”
Ông ôm lấy Vân Tri rồi chậm rãi đi về phía trước.
Thân thể Vân Tri cứng ngắc giống như một con rối gỗ đi theo ông.
Cuối cùng cô đột nhiên dừng lại, cố gắng vùng ra khỏi tay của ba Hàn giống như một con dã thú, cầm lấy cái túi trên bàn rồi lao vào trong màn đêm lạnh lẽo.
“Vân Tri ——!”
“Vân Tri em quay lại đây!”
Tiếng gọi của ba Hàn đã biết trước là sẽ không được đáp lại.
Ông đau đầu xoa huyệt thái dương, đang nghĩ ngợi định gọi người đuổi theo thì đã thấy Hàn Chúc Chúc từ trên lầu chạy xuống dưới nhanh như tia chớp.
“Bây giờ chú gọi điện thoại cho nhóm chú Vương trước đi, còn cháu sẽ đi ra ngoài đuổi theo Hàn Vân Tri, xem xem có thể đuổi kịp được không.”
Ba Hàn sửng sốt, ngạc nhiên phát hiện ra Hàn Chúc Chúc đã ăn mặc chỉnh tề như vậy từ lúc nào rồi không biết.
Không chờ ông gật đầu đồng ý, Hàn Chúc Chúc đã chạy ra ngoài, chạy theo hướng Vân Tri rời đi.
/107
|