Bởi vì một câu không quá lễ phép của Cảnh Mân, Cảnh Nhiên vốn muốn gắp cho Trần Việt một cái chân gà cứ như vậy dừng tại giữ không trung, không biết còn cần phải bỏ vào trong chén của cô không, nước tương dính vào chân gà một mực bị treo lấy như vậy, một giọt hai giọt nhỏ trên bàn cơm, khiến bàn ăn trắng noãn thêm vào một vòng sắc thái đẹp đẽ quỷ dị. . . .
Tại ánh mắt bén nhọn của hai cô gái nhìn chằm chằm, tay cầm chiếc đũa cuối cùng vẫn cứng rắn rẽ vào cái vòng ở giữa không trung, đem chân gà bỏ vào trong chén Cảnh Mân.
“Gắp thức ăn cho khách vốn là phải, tiểu quỷ em thật không có lễ phép.” Anh trai Cảnh lo lắng phê bình em gái.
Cảnh Mân nhún vai, cắn chân gà mồm miệng không rõ nói: “Em chỉ là ở nhắc nhở anh ngẫu nhiên cũng nên gắp cho em cái chứ sao.”
Cảnh Nhiên không có để ý em gái làm nũng nữa, chỉ là vùi đầu khổ ăn.
Trần Việt có ý với Cảnh Mân rõ ràng như thế, hắn không phải người mù, cho nên trong nội tâm rất rõ ràng, tại trong nội tâm Trần Việt, phân lượng của anh em bọn họ ai nhẹ ai nặng, không cần phải suy đoán cũng có thể biết rõ.
Thế giới tình cảm trống hơn hai năm, không nghĩ tới động tâm lần nữa lại lựa chọn không tốt là thích một người đồng tính luyến ái! !
Còn chưa kịp cạnh tranh, hắn đã thua từ lúc bắt đầu.
Chuyện như vậy rơi vào trên người ai đều nhất định sẽ cảm thấy sầu chết.
Tình huống hiện tại thật không tốt, có thể nói là tệ hết biết rồi, hắn lại muốn đoạt phụ nữ với em gái! Mặc dù biết Cảnh Mân đã cự tuyệt Trần Việt, nhưng nhìn bộ dạng Trần Việt chưa từ bỏ ý định, khả năng hai người bọn họ tro tàn lại cháy vô cùng lớn.
Hắn không phải nên từ đó cản trở, cắt bỏ sạch sẽ đoạn tơ cuối cùng của hai người bọn họ, làm cho các cô kết thúc triệt để, sau đó hắn có thể như vậy như vậy, như vậy như vậy mà nghĩ cách đem Trần Việt bẻ thẳng!
Nhưng hình thức như vậy hắn có phải rất hèn hạ hay không? Ngay cả em gái mình cũng tính toán vào! Ý nghĩ loé lên trong đầu này, hắn thật muốn đâm chết lòng của mình.
Cảnh Nhiên ngồi xổm một buổi chiều trong góc tối tăm của bãi đỗ xe, nhịn đến lúc kết thúc công việc thì lập tức đội mũ bảo hiểm lên, đeo kính râm, khởi động cái xe máy chạy bằng điện sắp hỏng, phong phong hỏa hỏa (hoả tốc) rời đi.
Tiểu Thư đi theo phía sau ra, nhìn nhìn bóng lưng dần dần chạy xa của sư phụ, lại ngẩng đầu quan sát trời, cảm giác sư phụ mình gần đây thật sự là cao sâu khó lường, bình thường mặt trời to đến sắp nướng cháy người cũng không thấy hắn mang kính mát, bây giờ là trời âm u, hắn ngược lại mang lên, chuyện của người lớn, thật sự là làm cho người ta đoán không ra.
Còn chưa kịp thu hồi tầm mắt nhìn bầu trời, chợt nghe đến trưởng tiệm từ bên cạnh hắn đi qua nói ra: “Đừng nhìn, sư phụ của cậu mang kính râm không phải quan hệ thời tiết, hắn làm chuyện xấu rồi!”
Tiểu Thư nhìn trưởng tiệm nói dứt lời cũng không quay đầu lại bước đi, nhịn không được nhìn trời lần nữa, tư duy của người lớn, hắn quả nhiên là theo không kịp, nguyên lai mang kính râm và làm chuyện xấu cũng có thể đi đôi a!
Ngẫm lại, trên TV những người xã hội đen kia không phải đều là mặc tây trang mang kính râm. . . .
Tiểu Thư đáng thương, riêng một câu của trưởng tiệm, có thể làm cho thần kinh của hắn bị loạn.
Cảnh Nhiên chạy xe máy một đường lung la lung lay, xuyên qua phố không gặp trở ngại, cho nên nói trong thành phố lớn này, chạy xe hơi không nhất định có thể nhanh hơn xe máy, tối thiểu xe hơi không thể tuỳ ý xuyên qua trong hẻm nhỏ chuyển biến chín mươi độ này.
Sau khi tha lộ trình hơn nửa cái thành phố, Cảnh Nhiên rốt cục ngừng xe máy vào trung tâm bãi đỗ xe của bệnh viện.
Bởi vì đã tới một lần, cho nên lần này hắn quen thuộc hướng đi lên lầu, rất nhanh liền lên lầu bốn tìm được một văn phòng.
Ngồi ở trên mặt ghế hành lang, nhìn người phụ nữ muôn hình muôn vẻ ở trước mặt hắn thoáng qua lại, Cảnh Nhiên cau mày phát ngốc, kiên nhẫn chờ bác sĩ Trần tan ca.
Kỳ thật đến bây giờ chính hắn cũng cảm thấy không xác định, tùy tiện chạy đến tìm lão thái thái như vậy, sẽ hữu dụng sao? Lão nhân gia mới nhìn qua không có tính tình gì, luôn vui tươi hớn hở, có thể giúp đỡ hắn sao?
Mặc dù là nghi vấn liên tiếp, nhưng nếu như không hỏi, làm sao có thể biết rõ kết quả? Đây chính là phương pháp xử lí hắn suy nghĩ một cái buổi chiều mới suy nghĩ đến —— muốn theo đuổi Trần Việt, nhất định phải kéo Trần nương nương đến hỗ trợ!
Về phần Cảnh Mân, hắn thật sự hi vọng cô hết hy vọng với Trần Việt, bằng không vì tình yêu mà làm cho anh em cốt nhục tương tàn, vậy cũng chính là bi kịch nhân gi¬an.
Con người quả nhiên vẫn ích kỷ, trong lòng nghĩ một đống vấn đề lớn, chính là không dám suy nghĩ Cảnh Mân có thể đột nhiên muốn châm lại tình cũ với Trần Việt hay không.
Cũng mặc kệ kết cục như thế nào, hắn phải hoàn thành quá trình này, như vậy mới có một công đạo đối với cảm tình của mình!
“Tiểu Nhiên?” Lão thái thái mang theo túi xách vừa bước ra cửa, liền nhìn đến một đôi tay to của Cảnh Nhiên đang dùng sức rút tóc ngắn của mình, tuy trong nội tâm ngoài ý muốn sự xuất hiện của hắn, nhưng cũng bất động thanh sắc cười tủm tỉm ngồi vào bên cạnh hắn.
“Bác gái khoẻ.” Cảnh Nhiên nghiêng đầu, nhu thuận hô một tiếng.
“Người bình thường cũng sẽ không có việc gì chạy đến bệnh viện, nói đi, tìm bác có chuyện gì.” Lão bác sĩ vỗ vỗ đầu của hắn, kéo hắn lên, “Vào trong nói đi.”
Cảnh Nhiên rũ đầu đi theo lão thái thái vào văn phòng, thuận tay đóng cửa lại, tuy cùng lão thái thái tiếp xúc không sâu, luôn xem bà một bộ dáng cười tủm tỉm bình dị gần gũi, nhưng không biết có phải là hắn cảm giác sai hay không, lão cảm thấy trong nháy mắt bà mở to hai mắt kia, thấy trong mắt bà loé lên nhiều điểm sáng bóng.
Cũng bởi vì phát hiện rất nhỏ này, hắn mới tùy tiện chạy tới, chỉ là không biết mình có nhìn lầm rồi hay không, bất quá câu cửa miệng có câu, gừng càng già càng cay! Lão thái thái tu luyện nhiều năm như vậy, làm việc sẽ nhìn thong suốt rõ ràng hơn hắn, huống chi bà là mẹ Trần Việt.
Quanh co lòng vòng không phải điểm mạnh của hắn, cho nên vừa mới ngồi vào chỗ của mình, hắn liền đi thẳng vào vấn đề lộ ra lá bài tẩy: “Bác gái, cháu muốn theo đuổi Trần Việt, không chỉ nghĩ, còn muốn hành động, cháu rất là nghiêm túc.”
Lão thái thái hơi chút dừng lại, nhịn được xúc động muốn ngoáy lỗ tai, bởi vì bà hoài nghi mình có phải là đã bắt đầu sinh ra nghe nhầm hay không.
Nếu như bà nhớ không lầm, từ lúc con gái bà công khai thừa nhận mình là đồng tính luyến ái đến nay, ít ra cũng có bảy, tám năm rồi a, nhìn quen bên người cô lui tới đều là bạn gái, hôm nay lại có người đàn ông chạy tới nói với bà muốn theo đuổi con gái bà.
Lúc này giống như có người đột nhiên chạy tới nói cho bà biết trên bảng đặt cái đinh kỳ thật cũng có thể tùy ý dùng tay lấy xuống, làm cho bà khiếp sợ mà lại không thể tin!
“Tiểu Nhiên, cháu nên biết Trần Việt là đồng tính luyến ái a.” Bà không quá xác định hỏi, tâm tình phức tạp, phức tạp giống như lúc trước Trần Việt chạy tới tự nói với mình, cô là đồng tính luyến ái.
Thân là một bà mẹ, bà tuy khai sáng, nhưng không cách nào làm được không ích kỷ, bà biết rõ độ dễ dàng tha thứ về đồng tính luyến ái của xã hội hiện nay là càng lúc càng rộng, tuy rộng rãi, nhưng thực sự không đến tình trạng đối xử như nhau, mình cũng âm thầm vì con gái giữ không ít tâm tư, thậm chí nghĩ tới trợ giúp con gái uốn nắn giới tính.
Hoảng loạn giống như Cảnh Nhiên lúc mới biết em gái mình là đồng tính luyến ái, bà cũng từng bối rối, từng bất lực, vừa vặn là bác sĩ, bà dễ dàng tỉnh táo hơn so với người thường
Mọi ý nghĩ đều không thắng được tình mẹ trong bà, bà yêu Trần Việt còn hơn cả tánh mạng của mình, cho nên bà nguyện ý vô điều kiện tiếp nhận bất luận quyết định gì của Trần Việt.
Nhưng hôm nay đã có người đàn ông tại trước mặt bà vô cùng nghiêm túc nói với bà muốn theo đuổi Trần Việt, điều này bảo bà làm sao tâm tư không phức tạp!
Bất quá sau khi bà đột nhiên hồi tưởng lại việc của người nào đó, trong nội tâm cũng hiểu rõ thêm ít nhiều.
Cảnh Nhiên nghe được câu hỏi của bà, lòng liền giống bị bỏ vào tủ lạnh nhất của tủ lạnh, trong nháy mắt thật lạnh, thật lạnh, lập tức có chút bất cứ giá nào nói: “Cháu biết rõ, cháu cảm giác mình có thể bẻ thẳng cô, chúng cháu đã xảy ra quan hệ.”
Sau khi nói ra như vậy, hắn có một loại cảm giác thấy chết không sờn, nếu như một giây sau lão thái thái liền quật qua một cái tát, hắn cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Người hiền lành cũng sẽ có bao che khuyết điểm, hắn lớn như vậy tại trước mặt bà nói cùng ăn nằm trên giường với con gái bà, hơn nữa là khi quan hệ của hai người bọn họ cũng không phải điều kiện tiên quyết, cách làm như vậy có thể nói là đang tìm chết! Không loại trừ khả năng lão thái thái sẽ lập tức trở mặt với hắn.
Ngoài ý định, sau khi lão thái thái nghe lời của hắn, không có nổi trận lôi đình như hắn đoán trước, ngược lại đưa mắt khắp nơi cầm lấy cái ly mút một ngụm nước trà sắp lạnh, lại chậm rãi mà đậy cái nắp lên, mới chuyển qua chính thức nhìn hắn.
“Bác không phải người mù, đương nhiên biết rõ các cháu có xảy ra quan hệ.”
Miệng Cảnh Nhiên há đến có thể nuốt vào hai quả trứng, nửa ngày mới ấp úng nói: “Chẳng lẽ là đêm bão.”
Bác sĩ Trần nhếch miệng cười, tuy tuổi lớn, nhưng một hàm răng vẫn được bảo dưỡng trắng noãn sáng lạn, “Các cháu cho rằng nói đang luận bàn bác liền tin a, cũng không phải học đấu vật, luận bàn phải lâu phải chặt như vậy sao? Các cháu còn làm ầm ĩ hơn cả bão bên ngoài, hẳn là có đến hai ba giờ a.”
Khoé miệng Cảnh Nhiên co quắp lại, rất là không nói gì, quả nhiên gừng càng già càng cay, lão thái thái này bất động thanh sắc, lại đem sự tình nhìn thấu triệt, chẳng lẽ giống với Trưởng tiệm Sở, cũng phúc hắc?
Nhìn tiểu tử này ngạc nhiên, bác sĩ Trần vỗ vỗ vai của hắn nói ra: “Vậy cháu, chính là muốn nói cho bác biết cháu muốn theo đuổi con gái của bác?”
Cảnh Nhiên tính gật đầu, sau đó lại tranh thủ thời gi¬an lắc: “Không phải, hi vọng bác có thể giúp cháu.”
“Sao cháu cảm thấy bác có thể giúp cháu?” Khoé môi Lão thái thái nhếch lên vui vẻ nhìn hắn, dưới ánh mắt sáng ngời có thần, che kín nếp nhăn nơi khoé mắt, nếp nhăn ra độ cong hiền lành.
“Bởi vì không ai có thể giống cháu, cho cô ấy cuộc sống yên ổn nhất, bác cũng đã nói, bác ở trong mắt cô ấy đã thấy được tín nhiệm của cô ấy với cháu, đây là lý do cần nhất.”
Hai tay Cảnh Nhiên chống tại trên đùi mở ra, vô cùng nghiêm túc nói, quạt điện trên đỉnh đầu chuyển động ầm ầm, như là đang giúp đỡ phụ trợ ra khí thế kiên định lúc này của hắn.
Lão thái thái y nguyên hé miệng cười khẽ, trong nội tâm lại nhịn không được âm thầm gật đầu, người trẻ tuổi này, chợt nhìn lại, mặc dù có điểm chất phác, thực sự thật thà phúc hậu đến đáng yêu, thật sự thực sự rất quan tâm, nếu quả thật có thể cùng một chỗ với Trần Việt trôi nổi bất định, cũng không phải là một chuyện không tốt, mà cuối cùng mình cũng thật thích hắn.
Vừa nghĩ như thế, rất dĩ nhiên là sinh sôi ra một loại tâm lý mẹ vợ xem con rể, càng xem càng hài lòng, tuy còn chưa xem đến bát tự (ngày sinh tháng đẻ) của hai người bọn họ, nhưng tất cả không thể nói trước, tổng nên thử mới có thể biết!
“Tiểu Nhiên, bác cũng không biết nên giúp cháu như thế nào, bất quá bác cảm thấy chuyện bẻ thẳng Trần Việt, nhiều ít có chút hấp dẫn.”
Cảnh Nhiên vừa nghe, lập tức mừng rỡ, hai tay nắm tay, hai mắt loé sáng, “Bác gái tại sao cảm thấy hấp dẫn?"
Tại ánh mắt bén nhọn của hai cô gái nhìn chằm chằm, tay cầm chiếc đũa cuối cùng vẫn cứng rắn rẽ vào cái vòng ở giữa không trung, đem chân gà bỏ vào trong chén Cảnh Mân.
“Gắp thức ăn cho khách vốn là phải, tiểu quỷ em thật không có lễ phép.” Anh trai Cảnh lo lắng phê bình em gái.
Cảnh Mân nhún vai, cắn chân gà mồm miệng không rõ nói: “Em chỉ là ở nhắc nhở anh ngẫu nhiên cũng nên gắp cho em cái chứ sao.”
Cảnh Nhiên không có để ý em gái làm nũng nữa, chỉ là vùi đầu khổ ăn.
Trần Việt có ý với Cảnh Mân rõ ràng như thế, hắn không phải người mù, cho nên trong nội tâm rất rõ ràng, tại trong nội tâm Trần Việt, phân lượng của anh em bọn họ ai nhẹ ai nặng, không cần phải suy đoán cũng có thể biết rõ.
Thế giới tình cảm trống hơn hai năm, không nghĩ tới động tâm lần nữa lại lựa chọn không tốt là thích một người đồng tính luyến ái! !
Còn chưa kịp cạnh tranh, hắn đã thua từ lúc bắt đầu.
Chuyện như vậy rơi vào trên người ai đều nhất định sẽ cảm thấy sầu chết.
Tình huống hiện tại thật không tốt, có thể nói là tệ hết biết rồi, hắn lại muốn đoạt phụ nữ với em gái! Mặc dù biết Cảnh Mân đã cự tuyệt Trần Việt, nhưng nhìn bộ dạng Trần Việt chưa từ bỏ ý định, khả năng hai người bọn họ tro tàn lại cháy vô cùng lớn.
Hắn không phải nên từ đó cản trở, cắt bỏ sạch sẽ đoạn tơ cuối cùng của hai người bọn họ, làm cho các cô kết thúc triệt để, sau đó hắn có thể như vậy như vậy, như vậy như vậy mà nghĩ cách đem Trần Việt bẻ thẳng!
Nhưng hình thức như vậy hắn có phải rất hèn hạ hay không? Ngay cả em gái mình cũng tính toán vào! Ý nghĩ loé lên trong đầu này, hắn thật muốn đâm chết lòng của mình.
Cảnh Nhiên ngồi xổm một buổi chiều trong góc tối tăm của bãi đỗ xe, nhịn đến lúc kết thúc công việc thì lập tức đội mũ bảo hiểm lên, đeo kính râm, khởi động cái xe máy chạy bằng điện sắp hỏng, phong phong hỏa hỏa (hoả tốc) rời đi.
Tiểu Thư đi theo phía sau ra, nhìn nhìn bóng lưng dần dần chạy xa của sư phụ, lại ngẩng đầu quan sát trời, cảm giác sư phụ mình gần đây thật sự là cao sâu khó lường, bình thường mặt trời to đến sắp nướng cháy người cũng không thấy hắn mang kính mát, bây giờ là trời âm u, hắn ngược lại mang lên, chuyện của người lớn, thật sự là làm cho người ta đoán không ra.
Còn chưa kịp thu hồi tầm mắt nhìn bầu trời, chợt nghe đến trưởng tiệm từ bên cạnh hắn đi qua nói ra: “Đừng nhìn, sư phụ của cậu mang kính râm không phải quan hệ thời tiết, hắn làm chuyện xấu rồi!”
Tiểu Thư nhìn trưởng tiệm nói dứt lời cũng không quay đầu lại bước đi, nhịn không được nhìn trời lần nữa, tư duy của người lớn, hắn quả nhiên là theo không kịp, nguyên lai mang kính râm và làm chuyện xấu cũng có thể đi đôi a!
Ngẫm lại, trên TV những người xã hội đen kia không phải đều là mặc tây trang mang kính râm. . . .
Tiểu Thư đáng thương, riêng một câu của trưởng tiệm, có thể làm cho thần kinh của hắn bị loạn.
Cảnh Nhiên chạy xe máy một đường lung la lung lay, xuyên qua phố không gặp trở ngại, cho nên nói trong thành phố lớn này, chạy xe hơi không nhất định có thể nhanh hơn xe máy, tối thiểu xe hơi không thể tuỳ ý xuyên qua trong hẻm nhỏ chuyển biến chín mươi độ này.
Sau khi tha lộ trình hơn nửa cái thành phố, Cảnh Nhiên rốt cục ngừng xe máy vào trung tâm bãi đỗ xe của bệnh viện.
Bởi vì đã tới một lần, cho nên lần này hắn quen thuộc hướng đi lên lầu, rất nhanh liền lên lầu bốn tìm được một văn phòng.
Ngồi ở trên mặt ghế hành lang, nhìn người phụ nữ muôn hình muôn vẻ ở trước mặt hắn thoáng qua lại, Cảnh Nhiên cau mày phát ngốc, kiên nhẫn chờ bác sĩ Trần tan ca.
Kỳ thật đến bây giờ chính hắn cũng cảm thấy không xác định, tùy tiện chạy đến tìm lão thái thái như vậy, sẽ hữu dụng sao? Lão nhân gia mới nhìn qua không có tính tình gì, luôn vui tươi hớn hở, có thể giúp đỡ hắn sao?
Mặc dù là nghi vấn liên tiếp, nhưng nếu như không hỏi, làm sao có thể biết rõ kết quả? Đây chính là phương pháp xử lí hắn suy nghĩ một cái buổi chiều mới suy nghĩ đến —— muốn theo đuổi Trần Việt, nhất định phải kéo Trần nương nương đến hỗ trợ!
Về phần Cảnh Mân, hắn thật sự hi vọng cô hết hy vọng với Trần Việt, bằng không vì tình yêu mà làm cho anh em cốt nhục tương tàn, vậy cũng chính là bi kịch nhân gi¬an.
Con người quả nhiên vẫn ích kỷ, trong lòng nghĩ một đống vấn đề lớn, chính là không dám suy nghĩ Cảnh Mân có thể đột nhiên muốn châm lại tình cũ với Trần Việt hay không.
Cũng mặc kệ kết cục như thế nào, hắn phải hoàn thành quá trình này, như vậy mới có một công đạo đối với cảm tình của mình!
“Tiểu Nhiên?” Lão thái thái mang theo túi xách vừa bước ra cửa, liền nhìn đến một đôi tay to của Cảnh Nhiên đang dùng sức rút tóc ngắn của mình, tuy trong nội tâm ngoài ý muốn sự xuất hiện của hắn, nhưng cũng bất động thanh sắc cười tủm tỉm ngồi vào bên cạnh hắn.
“Bác gái khoẻ.” Cảnh Nhiên nghiêng đầu, nhu thuận hô một tiếng.
“Người bình thường cũng sẽ không có việc gì chạy đến bệnh viện, nói đi, tìm bác có chuyện gì.” Lão bác sĩ vỗ vỗ đầu của hắn, kéo hắn lên, “Vào trong nói đi.”
Cảnh Nhiên rũ đầu đi theo lão thái thái vào văn phòng, thuận tay đóng cửa lại, tuy cùng lão thái thái tiếp xúc không sâu, luôn xem bà một bộ dáng cười tủm tỉm bình dị gần gũi, nhưng không biết có phải là hắn cảm giác sai hay không, lão cảm thấy trong nháy mắt bà mở to hai mắt kia, thấy trong mắt bà loé lên nhiều điểm sáng bóng.
Cũng bởi vì phát hiện rất nhỏ này, hắn mới tùy tiện chạy tới, chỉ là không biết mình có nhìn lầm rồi hay không, bất quá câu cửa miệng có câu, gừng càng già càng cay! Lão thái thái tu luyện nhiều năm như vậy, làm việc sẽ nhìn thong suốt rõ ràng hơn hắn, huống chi bà là mẹ Trần Việt.
Quanh co lòng vòng không phải điểm mạnh của hắn, cho nên vừa mới ngồi vào chỗ của mình, hắn liền đi thẳng vào vấn đề lộ ra lá bài tẩy: “Bác gái, cháu muốn theo đuổi Trần Việt, không chỉ nghĩ, còn muốn hành động, cháu rất là nghiêm túc.”
Lão thái thái hơi chút dừng lại, nhịn được xúc động muốn ngoáy lỗ tai, bởi vì bà hoài nghi mình có phải là đã bắt đầu sinh ra nghe nhầm hay không.
Nếu như bà nhớ không lầm, từ lúc con gái bà công khai thừa nhận mình là đồng tính luyến ái đến nay, ít ra cũng có bảy, tám năm rồi a, nhìn quen bên người cô lui tới đều là bạn gái, hôm nay lại có người đàn ông chạy tới nói với bà muốn theo đuổi con gái bà.
Lúc này giống như có người đột nhiên chạy tới nói cho bà biết trên bảng đặt cái đinh kỳ thật cũng có thể tùy ý dùng tay lấy xuống, làm cho bà khiếp sợ mà lại không thể tin!
“Tiểu Nhiên, cháu nên biết Trần Việt là đồng tính luyến ái a.” Bà không quá xác định hỏi, tâm tình phức tạp, phức tạp giống như lúc trước Trần Việt chạy tới tự nói với mình, cô là đồng tính luyến ái.
Thân là một bà mẹ, bà tuy khai sáng, nhưng không cách nào làm được không ích kỷ, bà biết rõ độ dễ dàng tha thứ về đồng tính luyến ái của xã hội hiện nay là càng lúc càng rộng, tuy rộng rãi, nhưng thực sự không đến tình trạng đối xử như nhau, mình cũng âm thầm vì con gái giữ không ít tâm tư, thậm chí nghĩ tới trợ giúp con gái uốn nắn giới tính.
Hoảng loạn giống như Cảnh Nhiên lúc mới biết em gái mình là đồng tính luyến ái, bà cũng từng bối rối, từng bất lực, vừa vặn là bác sĩ, bà dễ dàng tỉnh táo hơn so với người thường
Mọi ý nghĩ đều không thắng được tình mẹ trong bà, bà yêu Trần Việt còn hơn cả tánh mạng của mình, cho nên bà nguyện ý vô điều kiện tiếp nhận bất luận quyết định gì của Trần Việt.
Nhưng hôm nay đã có người đàn ông tại trước mặt bà vô cùng nghiêm túc nói với bà muốn theo đuổi Trần Việt, điều này bảo bà làm sao tâm tư không phức tạp!
Bất quá sau khi bà đột nhiên hồi tưởng lại việc của người nào đó, trong nội tâm cũng hiểu rõ thêm ít nhiều.
Cảnh Nhiên nghe được câu hỏi của bà, lòng liền giống bị bỏ vào tủ lạnh nhất của tủ lạnh, trong nháy mắt thật lạnh, thật lạnh, lập tức có chút bất cứ giá nào nói: “Cháu biết rõ, cháu cảm giác mình có thể bẻ thẳng cô, chúng cháu đã xảy ra quan hệ.”
Sau khi nói ra như vậy, hắn có một loại cảm giác thấy chết không sờn, nếu như một giây sau lão thái thái liền quật qua một cái tát, hắn cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Người hiền lành cũng sẽ có bao che khuyết điểm, hắn lớn như vậy tại trước mặt bà nói cùng ăn nằm trên giường với con gái bà, hơn nữa là khi quan hệ của hai người bọn họ cũng không phải điều kiện tiên quyết, cách làm như vậy có thể nói là đang tìm chết! Không loại trừ khả năng lão thái thái sẽ lập tức trở mặt với hắn.
Ngoài ý định, sau khi lão thái thái nghe lời của hắn, không có nổi trận lôi đình như hắn đoán trước, ngược lại đưa mắt khắp nơi cầm lấy cái ly mút một ngụm nước trà sắp lạnh, lại chậm rãi mà đậy cái nắp lên, mới chuyển qua chính thức nhìn hắn.
“Bác không phải người mù, đương nhiên biết rõ các cháu có xảy ra quan hệ.”
Miệng Cảnh Nhiên há đến có thể nuốt vào hai quả trứng, nửa ngày mới ấp úng nói: “Chẳng lẽ là đêm bão.”
Bác sĩ Trần nhếch miệng cười, tuy tuổi lớn, nhưng một hàm răng vẫn được bảo dưỡng trắng noãn sáng lạn, “Các cháu cho rằng nói đang luận bàn bác liền tin a, cũng không phải học đấu vật, luận bàn phải lâu phải chặt như vậy sao? Các cháu còn làm ầm ĩ hơn cả bão bên ngoài, hẳn là có đến hai ba giờ a.”
Khoé miệng Cảnh Nhiên co quắp lại, rất là không nói gì, quả nhiên gừng càng già càng cay, lão thái thái này bất động thanh sắc, lại đem sự tình nhìn thấu triệt, chẳng lẽ giống với Trưởng tiệm Sở, cũng phúc hắc?
Nhìn tiểu tử này ngạc nhiên, bác sĩ Trần vỗ vỗ vai của hắn nói ra: “Vậy cháu, chính là muốn nói cho bác biết cháu muốn theo đuổi con gái của bác?”
Cảnh Nhiên tính gật đầu, sau đó lại tranh thủ thời gi¬an lắc: “Không phải, hi vọng bác có thể giúp cháu.”
“Sao cháu cảm thấy bác có thể giúp cháu?” Khoé môi Lão thái thái nhếch lên vui vẻ nhìn hắn, dưới ánh mắt sáng ngời có thần, che kín nếp nhăn nơi khoé mắt, nếp nhăn ra độ cong hiền lành.
“Bởi vì không ai có thể giống cháu, cho cô ấy cuộc sống yên ổn nhất, bác cũng đã nói, bác ở trong mắt cô ấy đã thấy được tín nhiệm của cô ấy với cháu, đây là lý do cần nhất.”
Hai tay Cảnh Nhiên chống tại trên đùi mở ra, vô cùng nghiêm túc nói, quạt điện trên đỉnh đầu chuyển động ầm ầm, như là đang giúp đỡ phụ trợ ra khí thế kiên định lúc này của hắn.
Lão thái thái y nguyên hé miệng cười khẽ, trong nội tâm lại nhịn không được âm thầm gật đầu, người trẻ tuổi này, chợt nhìn lại, mặc dù có điểm chất phác, thực sự thật thà phúc hậu đến đáng yêu, thật sự thực sự rất quan tâm, nếu quả thật có thể cùng một chỗ với Trần Việt trôi nổi bất định, cũng không phải là một chuyện không tốt, mà cuối cùng mình cũng thật thích hắn.
Vừa nghĩ như thế, rất dĩ nhiên là sinh sôi ra một loại tâm lý mẹ vợ xem con rể, càng xem càng hài lòng, tuy còn chưa xem đến bát tự (ngày sinh tháng đẻ) của hai người bọn họ, nhưng tất cả không thể nói trước, tổng nên thử mới có thể biết!
“Tiểu Nhiên, bác cũng không biết nên giúp cháu như thế nào, bất quá bác cảm thấy chuyện bẻ thẳng Trần Việt, nhiều ít có chút hấp dẫn.”
Cảnh Nhiên vừa nghe, lập tức mừng rỡ, hai tay nắm tay, hai mắt loé sáng, “Bác gái tại sao cảm thấy hấp dẫn?"
/40
|