Tinh thần không thể chống lại sự mệt mỏi của cơ thể, không biết khi nào, tôi đã ngủ thiếp đi.
Tôi bị đánh thức bởi một cuộc cãi vã, tôi mở mắt ra và phát hiện mình đã nằm trên giường.
Đúng lúc này, âm thanh vừa rồi rõ ràng rất lớn nhưng lại đột nhiên biến mất.
Tôi muốn nhìn thử xem có phải Bác Sinh trở về hay không, ai ngờ kéo cửa một cái lại nhìn thấy cảnh tượng làm tôi há to mồm rùng mình!
— Trong sảnh được bật đèn bàn, gạch lát nền trông ấm áp và trắng, lại càng bắt mắt hơn với một vũng vết tích màu đỏ thẫm — — đó là máu sao?! Nguồn máu đến từ Trần Kỳ — Trần Kỳ nằm thẳng đờ trên mặt đất, không một tiếng động, không nhúc nhích! — Một người cúi đầu đứng ở trước mặt cậu ấy, nhưng nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra người này không phải ai khác, mà là Bác Sinh!
Dường như nghe thấy tiếng động, Bác Sinh xoay đầu lại, tôi theo bản năng lùi lại, trực tiếp lùi về trên giường.
Tôi gắt gao nhắm mắt lại, răng trên cắn chặt răng dưới, động cũng không dám động. Tôi nghe bên ngoài dần dần có tiếng bước chân tới gần, cảm giác được anh ấy tiến vào, trong yên lặng, tay của anh ấy sờ lên mặt của tôi, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Cơ bắp toàn thân tôi đều cứng đờ, sợ hãi nghĩ có phải chính mình bị phát hiện rồi không, bởi vì tôi chưa kịp đóng cửa lại, còn để lại một khe nhỏ, nhưng tay của Bác Sinh dừng lại trên mặt tôi chốc lát rồi lại rời đi. Sau đó tôi nghe thấy âm thanh xoay khóa cửa, anh ấy hình như đang xoay thử. Sau đó nữa, cửa bị đóng lại.
Anh ấy đi rồi nhưng tôi vẫn không dám mở to mắt, bởi vì tôi không thể tin được tất cả những gì tôi nhìn thấy — Bác Sinh giết Trần Kỳ?!
Tại sao lại như vậy?
Chắc là tôi đang nằm mơ rồi! Tôi tự nhủ như vậy, tôi hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, đau quá! Không có tỉnh!
Là thật ư?!
Bỗng nhiên tôi nghe thấy ngoài nhà có tiếng khởi động xe, giữa hai căn biệt thự cách nhau rất xa, chỉ có xe của Trần Kỳ đậu lại ở trước cửa nhà!
Trần Kỳ không phải đã…
Tôi đánh bạo đứng lên, rón rén đứng bên cửa sổ nhìn, quả thực là xe của Trần Kỳ khởi động!
Xe lướt qua cửa sổ, có một người ngồi trên ghế lái, mặc áo khoác của Trần Kỳ, nhưng tôi biết đó không thể nào là Trần Kỳ, tôi nhìn xe lái đi xa, đáy lòng rét run từng cơn.
Tôi nhớ tới trước đây không lâu, ngay tại trong căn phòng này, Trần Kỳ còn êm đẹp ở cùng với tôi, cậu ấy nói với tôi: “Có vài người mặc dù có lẽ đã quen biết rất lâu rồi, nhưng thực ra cũng không nhất định thực sự hiểu rõ.”
Tôi nói: “Cậu đang nói Bác Sinh sao?”
Trần Kỳ không có trả lời, chỉ nói: “Có lẽ, mỗi người đều có bí mật không muốn để cho người khác biết.”
Đúng vậy, bí mật.
Bí mật mà Bác Sinh vẫn luôn giấu diếm chính là thân thế của anh ấy, hiện tại, Trần Kỳ đã biết.
Chẳng lẽ cũng bởi vì Trần Kỳ đã biết thân thế của Bác Sinh cho nên anh ấy liền giết cậu ấy?!
Có đến nỗi đó không?
Hay là, còn có chuyện gì khác mà tôi không biết?
Bỗng nhiên, trong đầu của tôi chợt lóe lên một thứ gì đó. Đó là một chuyện tôi không muốn nghĩ đến, hoặc là nói, bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy hiện trường giết người, tôi vốn còn chưa kịp nhớ tới. Lúc này đây, chuyện này lại đột nhiên nhảy ra, khiến cho tôi lập tức bưng kín miệng của mình!
Tôi nhớ ra rồi, nhớ tới vì sao lúc đầu tôi ngồi ở trên ghế sô pha đợi Bác Sinh, sau đó lại tỉnh lại ở trên giường.
Kỳ thật, nếu như có thể, tôi tình nguyện vĩnh viễn không nhớ rõ chuyện này, tình nguyện đoạn ký ức này mãi mãi cũng là lỗ hổng!
Tôi được Trần Kỳ đỡ lên giường, khi đó lòng tôi như đay rối, đầu nặng như đấu — bởi vì tôi từ trong miệng Trần Kỳ biết một chuyện của tôi mà Bác Sinh vẫn luôn lén gạt đi — thai nhi của tôi không phải chết trong vụ tai nạn xe hơi!
Lúc tôi hôn mê nằm viện, bác sĩ chủ trị của tôi quen biết với Trần Kỳ, anh ta xem qua bệnh án của tôi, biết tôi là bệnh nhân của bệnh viện Trần Kỳ. Có lần hai người ngẫu nhiên gặp phải, anh ta vô ý nhắc tới tôi, nói con của tôi là phá thai ra, chỉ mới hơn 5 tháng — con bé đã sớm đình chỉ phát dục! Đã sớm là cái tử thai!
Lúc ấy, Trần Kỳ nói với tôi: “Đứa bé là tự mình đình chỉ phát dục, không liên quan tới chuyện tai nạn xe hơi, không phải cậu không bảo vệ con bé tốt! Cho nên cậu không cần tự trách!”
Sau khi tôi nghe xong lại sửng sốt thật lâu, lập tức hô lớn một tiếng: “Không thể nào!”
Trần Kỳ rất kinh ngạc: “Cậu không biết? Bác Sinh không có nói cho cậu sao?”
Tôi kích động hô: “Tại sao có thể như vậy chứ? Đình chỉ phát dục? Lần trước làm siêu âm tớ còn trông thấy con bé đang động mà!”
Trần Kỳ nói: “Cái này, nguyên nhân sẽ phát sinh loại tình huống này nhiều lắm.” Còn nói: “Thực ra, tớ cũng cảm thấy thật kỳ quái, mặc dù lúc ban đầu mang thai cậu từng bị kinh hãi, nhưng sau đó đã ổn định, tình trạng thân thể của cậu cũng ổn, lúc khám năm tháng còn rất tốt mà. Theo lý mà nói…”
Trần Kỳ nhìn tôi, hỏi tôi: “Một tháng này, cậu từng mắc bệnh sao? Có từng tiếp xúc thứ gì có phóng xạ không? Có từng ăn thứ gì đặc biệt không? Từng uống thuốc gì không?”
Lúc trước tôi vẫn luôn lắc đầu nói “Không có”, mãi đến khi nghe được một câu cuối cùng, tôi bỗng nhiên ngẩng đầu: “Thuốc?”
Tôi nói: “Tháng trước không phải tớ mơ thấy ác mộng sao? Bác Sinh phối cho tớ một đơn thuốc Bắc an thần.”
Trần Kỳ hỏi: “Thuốc Bắc gì?”
Tôi thấp thỏm đi lấy thuốc cho Trần Kỳ xem, Trần Kỳ tách viên thuốc ra ngửi xem, tôi ở một bên cẩn thận từng li từng tí nhìn, trong lòng cũng đã dời sông lấp biển.
Tôi nhớ tới những năm này yêu nhau với Bác Sinh, bởi vì Bác Sinh thi nghiên cứu, thi tiến sĩ, tôi vì anh ấy phá thai hai lần. Nhưng bây giờ nghĩ đến, Bác Sinh không muốn hai đứa bé kia, thật sự chỉ là bởi vì việc học, công việc? Nhưng mà, đứa bé thứ ba này, rõ ràng anh ấy biểu hiện yêu quý đến vậy mà?
Không, tôi nhớ ra rồi, ngay từ đầu, không phải Bác Sinh, là tôi — tôi cố chấp muốn đứa bé này! Lúc biết được mang thai, tiểu Chi vừa mới chết, tôi khóc nói với Bác Sinh: “Trên đời này sẽ có chuyện đầu thai như này sao? Tiểu Chi sẽ đầu thai trở thành con của em sao?”
Mặc dù đứa bé này tới đột ngột, nhưng tôi vẫn khư khư cố chấp chắc chắn phải có được con bé, mà không giống hai lần trước, là sau khi tôi thương lượng với Bác Sinh mới quyết định.
Nói như vậy, có phải yêu thích của Bác Sinh đối với đứa bé trong bụng tôi, là giả vờ?
Trần Kỳ cũng nói, bởi vì thân thế đặc thù, Bác Sinh đã từng nói với chính mình, đứa nhỏ đi tới thế giới này chịu khổ, không bằng không tới.
Có lẽ, anh ấy vốn không muốn đứa bé này, anh ấy làm ra tất cả biểu hiện giả dối, chỉ là vì tùy thời…
Tôi đối với ý nghĩ này của mình sợ hết hồn, tôi vậy mà lại đang nghi ngờ Bác Sinh sao?!
Trong chớp mắt, tôi tóm lấy Trần Kỳ còn đang xem thuốc.
Tôi nói: “Không phải là thuốc này! Bác Sinh biết tớ mang thai, sẽ không cho tớ ăn bậy đâu!”
Trần Kỳ nhìn tôi.
Tôi tránh né ánh mắt của cậu ấy: “Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”
Trần Kỳ lúc này mới thở dài nói: “Có vài người mặc dù có lẽ đã quen biết rất lâu rồi, nhưng thực ra cũng không nhất định thực sự hiểu rõ.”
Tôi vô thức tiếp lời: “Cậu đang nói Bác Sinh sao?”
Trần Kỳ không có trả lời, chỉ nói: “Có lẽ, mỗi người đều có bí mật không muốn để cho người khác biết.”
Tôi đã hiểu, Trần Kỳ cũng đang nghi ngờ Bác Sinh.
Tôi không hi vọng cậu ấy nói thêm gì nữa, bởi vì tôi sợ hãi.
Thế là tôi nói tôi nhức đầu, là thật sự nhức.
Trần Kỳ dìu tôi lên giường, đắp kín mền cho tôi.
Tôi không muốn đối mặt, thế là ép buộc mình đi ngủ.
Đoạn ký ức thiếu sót này, vừa được phục hồi rồi.
Vừa phục hồi, lại dường như đủ thuyết phục.
Tôi đi ngủ, Bác Sinh về nhà, Trần Kỳ có lẽ là nói ra thân thế của anh ấy, thậm chí nói ra sự nghi ngờ của cậu ấy đối với cái chết của đứa bé!
Có lẽ bởi vì Bác Sinh không thừa nhận, có lẽ là bởi vì gì khác, bọn họ xảy ra tranh chấp, cho nên trong lúc ngủ mơ tôi nghe thấy được tiếng cãi vã!
Nhất định là như vậy!
Nhưng mà, tôi không nghĩ tới chính là, Bác Sinh —— người đàn ông tôi vẫn luôn cho rằng là người mà tôi yêu nhất thân nhất, người tốt —— vậy mà lại giết người!
Tôi lệnh cho mình phải tỉnh táo, tôi đi kéo cửa, phát hiện không ngoài dự đoán, cửa đã bị khóa.
Tôi lấy ra một cây kẹp tăm, rất nhanh mở được khóa cửa, Bác Sinh không biết tôi biết chiêu này, ngay cả chính tôi gần như cũng quên tôi còn có bản lãnh này. Đây là lúc trước ở cô nhi viện tôi học cùng với một cô gái, lúc chúng tôi bị nhốt trong phòng tối, mỗi một lần đều dựa vào phương pháp này thuận lợi trốn thoát.
Tôi đi đến phòng khách, đồng hồ phòng khách đang chỉ hướng rạng sáng 3 giờ. Trần Kỳ không thấy, vết máu cũng không thấy, trên mặt đất còn có chút ẩm ướt, hẳn là từng được lau qua.
Tôi áp chế kinh hoàng nghĩ thầm, Trần Kỳ là bị Bác Sinh mang đi sao? Mang đi hủy thi diệt tích?!
Tôi hỏi mình, bây giờ, tôi nên làm cái gì bây giờ?
Tôi nên chạy trốn sao? Tôi nên báo cảnh sát sao?
Tôi nên đi tố cáo chồng của mình sao?
Gặp phải loại tình huống này, một người phụ nữ tốt, một người vợ hợp cách, rốt cuộc phải nên làm như thế nào?
“Để cho tôi dạy cô làm thế nào!” Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên từ sau lưng tôi, tôi dồn sức xoay người lại —— chính xác mà nói là thân thể của tôi bị kéo mạnh ra sau bởi một cỗ lực lượng —— trước mặt của tôi xuất hiện một người phụ nữ quen thuộc, đang cười nhìn tôi.
Đây —— không phải là chính bản thân tôi sao?
“Ảo giác!” Tôi nói với mình ở trong lòng, hôm nay tôi chịu quá nhiều kích thích rồi, lúc này xuất hiện ảo giác vậy mà tôi lại không có sợ như vậy, tôi cúi đầu xuống, nói với mình đừng đi nhìn người phụ nữ trước mặt, đang lúc cúi đầu xuống, chợt tôi nhận ra lúc đầu tôi đang mặc bộ quần áo ở nhà, bây giờ tôi lại đang mặc bộ đồ thể thao màu xanh, bộ đồ thể thao này nhìn rất quen, tôi đã nhìn thấy nó ở đâu nhỉ?
Là tiểu Chi!
Đúng, là tiểu Chi, đây là viện phục của chỗ cô nhi viện lúc trước của tiểu Chi, cách đây không lâu tôi mới từng thấy qua!
Không đúng, tiểu Chi đã rời khỏi cô nhi viện từ rất lâu rồi, vì sao tôi lại từng thấy bộ quần áo này cách đây không lâu? Cách đây không lâu?
Tôi bỗng nhiên nhớ lại! Là người không có mặt mà tôi nhìn thấy trong ảo giác của tôi, cô ta mặc một bộ quần áo thể thao như vậy!
Ý nghĩ đột ngột khiến tôi ngẩng đầu lên, “A ——” Tôi rít lên một tiếng ——
Tôi nhìn thấy —— người phụ nữ mặt mũi hiền lành đứng trước mặt tôi vừa rồi, người phụ nữ trông giống hệt tôi như đúc đã thay đổi —— biến thành người không có mặt trong cơn ác mộng của tôi —— khuôn mặt sưng tím tái, ngũ quan lở loét kinh khủng, cô ta giống như tôi, miệng của cô ta mở rộng như lỗ thủng —— cô ta cũng đang rít gào —— hóa ra, thứ trước mặt tôi vốn là một tấm gương!
Hóa ra, tôi chính là —— người không có mặt?!
Tôi bị đánh thức bởi một cuộc cãi vã, tôi mở mắt ra và phát hiện mình đã nằm trên giường.
Đúng lúc này, âm thanh vừa rồi rõ ràng rất lớn nhưng lại đột nhiên biến mất.
Tôi muốn nhìn thử xem có phải Bác Sinh trở về hay không, ai ngờ kéo cửa một cái lại nhìn thấy cảnh tượng làm tôi há to mồm rùng mình!
— Trong sảnh được bật đèn bàn, gạch lát nền trông ấm áp và trắng, lại càng bắt mắt hơn với một vũng vết tích màu đỏ thẫm — — đó là máu sao?! Nguồn máu đến từ Trần Kỳ — Trần Kỳ nằm thẳng đờ trên mặt đất, không một tiếng động, không nhúc nhích! — Một người cúi đầu đứng ở trước mặt cậu ấy, nhưng nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra người này không phải ai khác, mà là Bác Sinh!
Dường như nghe thấy tiếng động, Bác Sinh xoay đầu lại, tôi theo bản năng lùi lại, trực tiếp lùi về trên giường.
Tôi gắt gao nhắm mắt lại, răng trên cắn chặt răng dưới, động cũng không dám động. Tôi nghe bên ngoài dần dần có tiếng bước chân tới gần, cảm giác được anh ấy tiến vào, trong yên lặng, tay của anh ấy sờ lên mặt của tôi, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Cơ bắp toàn thân tôi đều cứng đờ, sợ hãi nghĩ có phải chính mình bị phát hiện rồi không, bởi vì tôi chưa kịp đóng cửa lại, còn để lại một khe nhỏ, nhưng tay của Bác Sinh dừng lại trên mặt tôi chốc lát rồi lại rời đi. Sau đó tôi nghe thấy âm thanh xoay khóa cửa, anh ấy hình như đang xoay thử. Sau đó nữa, cửa bị đóng lại.
Anh ấy đi rồi nhưng tôi vẫn không dám mở to mắt, bởi vì tôi không thể tin được tất cả những gì tôi nhìn thấy — Bác Sinh giết Trần Kỳ?!
Tại sao lại như vậy?
Chắc là tôi đang nằm mơ rồi! Tôi tự nhủ như vậy, tôi hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, đau quá! Không có tỉnh!
Là thật ư?!
Bỗng nhiên tôi nghe thấy ngoài nhà có tiếng khởi động xe, giữa hai căn biệt thự cách nhau rất xa, chỉ có xe của Trần Kỳ đậu lại ở trước cửa nhà!
Trần Kỳ không phải đã…
Tôi đánh bạo đứng lên, rón rén đứng bên cửa sổ nhìn, quả thực là xe của Trần Kỳ khởi động!
Xe lướt qua cửa sổ, có một người ngồi trên ghế lái, mặc áo khoác của Trần Kỳ, nhưng tôi biết đó không thể nào là Trần Kỳ, tôi nhìn xe lái đi xa, đáy lòng rét run từng cơn.
Tôi nhớ tới trước đây không lâu, ngay tại trong căn phòng này, Trần Kỳ còn êm đẹp ở cùng với tôi, cậu ấy nói với tôi: “Có vài người mặc dù có lẽ đã quen biết rất lâu rồi, nhưng thực ra cũng không nhất định thực sự hiểu rõ.”
Tôi nói: “Cậu đang nói Bác Sinh sao?”
Trần Kỳ không có trả lời, chỉ nói: “Có lẽ, mỗi người đều có bí mật không muốn để cho người khác biết.”
Đúng vậy, bí mật.
Bí mật mà Bác Sinh vẫn luôn giấu diếm chính là thân thế của anh ấy, hiện tại, Trần Kỳ đã biết.
Chẳng lẽ cũng bởi vì Trần Kỳ đã biết thân thế của Bác Sinh cho nên anh ấy liền giết cậu ấy?!
Có đến nỗi đó không?
Hay là, còn có chuyện gì khác mà tôi không biết?
Bỗng nhiên, trong đầu của tôi chợt lóe lên một thứ gì đó. Đó là một chuyện tôi không muốn nghĩ đến, hoặc là nói, bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy hiện trường giết người, tôi vốn còn chưa kịp nhớ tới. Lúc này đây, chuyện này lại đột nhiên nhảy ra, khiến cho tôi lập tức bưng kín miệng của mình!
Tôi nhớ ra rồi, nhớ tới vì sao lúc đầu tôi ngồi ở trên ghế sô pha đợi Bác Sinh, sau đó lại tỉnh lại ở trên giường.
Kỳ thật, nếu như có thể, tôi tình nguyện vĩnh viễn không nhớ rõ chuyện này, tình nguyện đoạn ký ức này mãi mãi cũng là lỗ hổng!
Tôi được Trần Kỳ đỡ lên giường, khi đó lòng tôi như đay rối, đầu nặng như đấu — bởi vì tôi từ trong miệng Trần Kỳ biết một chuyện của tôi mà Bác Sinh vẫn luôn lén gạt đi — thai nhi của tôi không phải chết trong vụ tai nạn xe hơi!
Lúc tôi hôn mê nằm viện, bác sĩ chủ trị của tôi quen biết với Trần Kỳ, anh ta xem qua bệnh án của tôi, biết tôi là bệnh nhân của bệnh viện Trần Kỳ. Có lần hai người ngẫu nhiên gặp phải, anh ta vô ý nhắc tới tôi, nói con của tôi là phá thai ra, chỉ mới hơn 5 tháng — con bé đã sớm đình chỉ phát dục! Đã sớm là cái tử thai!
Lúc ấy, Trần Kỳ nói với tôi: “Đứa bé là tự mình đình chỉ phát dục, không liên quan tới chuyện tai nạn xe hơi, không phải cậu không bảo vệ con bé tốt! Cho nên cậu không cần tự trách!”
Sau khi tôi nghe xong lại sửng sốt thật lâu, lập tức hô lớn một tiếng: “Không thể nào!”
Trần Kỳ rất kinh ngạc: “Cậu không biết? Bác Sinh không có nói cho cậu sao?”
Tôi kích động hô: “Tại sao có thể như vậy chứ? Đình chỉ phát dục? Lần trước làm siêu âm tớ còn trông thấy con bé đang động mà!”
Trần Kỳ nói: “Cái này, nguyên nhân sẽ phát sinh loại tình huống này nhiều lắm.” Còn nói: “Thực ra, tớ cũng cảm thấy thật kỳ quái, mặc dù lúc ban đầu mang thai cậu từng bị kinh hãi, nhưng sau đó đã ổn định, tình trạng thân thể của cậu cũng ổn, lúc khám năm tháng còn rất tốt mà. Theo lý mà nói…”
Trần Kỳ nhìn tôi, hỏi tôi: “Một tháng này, cậu từng mắc bệnh sao? Có từng tiếp xúc thứ gì có phóng xạ không? Có từng ăn thứ gì đặc biệt không? Từng uống thuốc gì không?”
Lúc trước tôi vẫn luôn lắc đầu nói “Không có”, mãi đến khi nghe được một câu cuối cùng, tôi bỗng nhiên ngẩng đầu: “Thuốc?”
Tôi nói: “Tháng trước không phải tớ mơ thấy ác mộng sao? Bác Sinh phối cho tớ một đơn thuốc Bắc an thần.”
Trần Kỳ hỏi: “Thuốc Bắc gì?”
Tôi thấp thỏm đi lấy thuốc cho Trần Kỳ xem, Trần Kỳ tách viên thuốc ra ngửi xem, tôi ở một bên cẩn thận từng li từng tí nhìn, trong lòng cũng đã dời sông lấp biển.
Tôi nhớ tới những năm này yêu nhau với Bác Sinh, bởi vì Bác Sinh thi nghiên cứu, thi tiến sĩ, tôi vì anh ấy phá thai hai lần. Nhưng bây giờ nghĩ đến, Bác Sinh không muốn hai đứa bé kia, thật sự chỉ là bởi vì việc học, công việc? Nhưng mà, đứa bé thứ ba này, rõ ràng anh ấy biểu hiện yêu quý đến vậy mà?
Không, tôi nhớ ra rồi, ngay từ đầu, không phải Bác Sinh, là tôi — tôi cố chấp muốn đứa bé này! Lúc biết được mang thai, tiểu Chi vừa mới chết, tôi khóc nói với Bác Sinh: “Trên đời này sẽ có chuyện đầu thai như này sao? Tiểu Chi sẽ đầu thai trở thành con của em sao?”
Mặc dù đứa bé này tới đột ngột, nhưng tôi vẫn khư khư cố chấp chắc chắn phải có được con bé, mà không giống hai lần trước, là sau khi tôi thương lượng với Bác Sinh mới quyết định.
Nói như vậy, có phải yêu thích của Bác Sinh đối với đứa bé trong bụng tôi, là giả vờ?
Trần Kỳ cũng nói, bởi vì thân thế đặc thù, Bác Sinh đã từng nói với chính mình, đứa nhỏ đi tới thế giới này chịu khổ, không bằng không tới.
Có lẽ, anh ấy vốn không muốn đứa bé này, anh ấy làm ra tất cả biểu hiện giả dối, chỉ là vì tùy thời…
Tôi đối với ý nghĩ này của mình sợ hết hồn, tôi vậy mà lại đang nghi ngờ Bác Sinh sao?!
Trong chớp mắt, tôi tóm lấy Trần Kỳ còn đang xem thuốc.
Tôi nói: “Không phải là thuốc này! Bác Sinh biết tớ mang thai, sẽ không cho tớ ăn bậy đâu!”
Trần Kỳ nhìn tôi.
Tôi tránh né ánh mắt của cậu ấy: “Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”
Trần Kỳ lúc này mới thở dài nói: “Có vài người mặc dù có lẽ đã quen biết rất lâu rồi, nhưng thực ra cũng không nhất định thực sự hiểu rõ.”
Tôi vô thức tiếp lời: “Cậu đang nói Bác Sinh sao?”
Trần Kỳ không có trả lời, chỉ nói: “Có lẽ, mỗi người đều có bí mật không muốn để cho người khác biết.”
Tôi đã hiểu, Trần Kỳ cũng đang nghi ngờ Bác Sinh.
Tôi không hi vọng cậu ấy nói thêm gì nữa, bởi vì tôi sợ hãi.
Thế là tôi nói tôi nhức đầu, là thật sự nhức.
Trần Kỳ dìu tôi lên giường, đắp kín mền cho tôi.
Tôi không muốn đối mặt, thế là ép buộc mình đi ngủ.
Đoạn ký ức thiếu sót này, vừa được phục hồi rồi.
Vừa phục hồi, lại dường như đủ thuyết phục.
Tôi đi ngủ, Bác Sinh về nhà, Trần Kỳ có lẽ là nói ra thân thế của anh ấy, thậm chí nói ra sự nghi ngờ của cậu ấy đối với cái chết của đứa bé!
Có lẽ bởi vì Bác Sinh không thừa nhận, có lẽ là bởi vì gì khác, bọn họ xảy ra tranh chấp, cho nên trong lúc ngủ mơ tôi nghe thấy được tiếng cãi vã!
Nhất định là như vậy!
Nhưng mà, tôi không nghĩ tới chính là, Bác Sinh —— người đàn ông tôi vẫn luôn cho rằng là người mà tôi yêu nhất thân nhất, người tốt —— vậy mà lại giết người!
Tôi lệnh cho mình phải tỉnh táo, tôi đi kéo cửa, phát hiện không ngoài dự đoán, cửa đã bị khóa.
Tôi lấy ra một cây kẹp tăm, rất nhanh mở được khóa cửa, Bác Sinh không biết tôi biết chiêu này, ngay cả chính tôi gần như cũng quên tôi còn có bản lãnh này. Đây là lúc trước ở cô nhi viện tôi học cùng với một cô gái, lúc chúng tôi bị nhốt trong phòng tối, mỗi một lần đều dựa vào phương pháp này thuận lợi trốn thoát.
Tôi đi đến phòng khách, đồng hồ phòng khách đang chỉ hướng rạng sáng 3 giờ. Trần Kỳ không thấy, vết máu cũng không thấy, trên mặt đất còn có chút ẩm ướt, hẳn là từng được lau qua.
Tôi áp chế kinh hoàng nghĩ thầm, Trần Kỳ là bị Bác Sinh mang đi sao? Mang đi hủy thi diệt tích?!
Tôi hỏi mình, bây giờ, tôi nên làm cái gì bây giờ?
Tôi nên chạy trốn sao? Tôi nên báo cảnh sát sao?
Tôi nên đi tố cáo chồng của mình sao?
Gặp phải loại tình huống này, một người phụ nữ tốt, một người vợ hợp cách, rốt cuộc phải nên làm như thế nào?
“Để cho tôi dạy cô làm thế nào!” Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên từ sau lưng tôi, tôi dồn sức xoay người lại —— chính xác mà nói là thân thể của tôi bị kéo mạnh ra sau bởi một cỗ lực lượng —— trước mặt của tôi xuất hiện một người phụ nữ quen thuộc, đang cười nhìn tôi.
Đây —— không phải là chính bản thân tôi sao?
“Ảo giác!” Tôi nói với mình ở trong lòng, hôm nay tôi chịu quá nhiều kích thích rồi, lúc này xuất hiện ảo giác vậy mà tôi lại không có sợ như vậy, tôi cúi đầu xuống, nói với mình đừng đi nhìn người phụ nữ trước mặt, đang lúc cúi đầu xuống, chợt tôi nhận ra lúc đầu tôi đang mặc bộ quần áo ở nhà, bây giờ tôi lại đang mặc bộ đồ thể thao màu xanh, bộ đồ thể thao này nhìn rất quen, tôi đã nhìn thấy nó ở đâu nhỉ?
Là tiểu Chi!
Đúng, là tiểu Chi, đây là viện phục của chỗ cô nhi viện lúc trước của tiểu Chi, cách đây không lâu tôi mới từng thấy qua!
Không đúng, tiểu Chi đã rời khỏi cô nhi viện từ rất lâu rồi, vì sao tôi lại từng thấy bộ quần áo này cách đây không lâu? Cách đây không lâu?
Tôi bỗng nhiên nhớ lại! Là người không có mặt mà tôi nhìn thấy trong ảo giác của tôi, cô ta mặc một bộ quần áo thể thao như vậy!
Ý nghĩ đột ngột khiến tôi ngẩng đầu lên, “A ——” Tôi rít lên một tiếng ——
Tôi nhìn thấy —— người phụ nữ mặt mũi hiền lành đứng trước mặt tôi vừa rồi, người phụ nữ trông giống hệt tôi như đúc đã thay đổi —— biến thành người không có mặt trong cơn ác mộng của tôi —— khuôn mặt sưng tím tái, ngũ quan lở loét kinh khủng, cô ta giống như tôi, miệng của cô ta mở rộng như lỗ thủng —— cô ta cũng đang rít gào —— hóa ra, thứ trước mặt tôi vốn là một tấm gương!
Hóa ra, tôi chính là —— người không có mặt?!
/9
|