Edit: Lemon
Beta: Claret
Bị Du Tùy trêu đến mặt đỏ tới mang tai, Thẩm Mộ Xuy tìm cớ chuồn đi.
Lúc đến góc vắng cô mới cảm thấy mặt mình bớt nóng đi một ít.
…Nghĩ gì chứ.
Xấu hổ quá đi mất.
Cô giơ tay vỗ vỗ hai má mình, ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh.
Ban đầu bộ phim này lấy bối cảnh là nơi lần trước cô và Du Tuỳ đã đến, phần diễn ở đây vẫn còn nhiều, quay xong mới chuyển sang nơi khác.
Phong cảnh nơi đây rất được, ngày thu lá vàng rụng khắp núi đồi, nhìn qua vô cùng đẹp.
Lá cây vàng rực, gió vừa thổi qua lá cây liền xào xạo rơi xuống, rất giống cơn mưa hoa.
Thẩm Mộ Xuy bật cười vì liên tưởng của mình, cô vui vẻ lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh, gửi hình cho Chu Tuý Tuý rồi mới chuẩn bị về.
Vừa mới xoay người, cô đã nghe âm thanh cách đó không xa vang đến.
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt một hồi, sau đó nghiêng tai lắng nghe.
Hình như…có tiếng ai đó nói chuyện, còn có giọng người khác nữa.
Cô đi tới trước, âm thanh kia càng thêm rõ ràng.
“Anh làm cái gì thế, a…”
“Em nói xem, như này có thoải mái không?”
“Nói nhỏ thôi, lỡ có người đến đây thì làm thế nào?”
“Không đâu…chỗ này vắng lắm, ai đến được chứ? Chỗ này…Có phải không? Hửm?”
“A…ưm…”
Giọng phụ nữ nũng nịu rên nhẹ, còn có cả tiếng thở dốc rất lớn của đàn ông, chỉ một thoáng thôi đã khiến cả người Thẩm Mộ Xuy cứng đờ tại chỗ.
Đây là…… Đây là ——
“???”
“!!!”
Sau khi phản ứng được mình nghe được cái gì, cả khuôn mặt Thẩm Mộ Xuy đỏ bừng, cô hít sâu một hơi rồi vội vàng quay người đi.
A a a a a a a a!!!
Điên rồi à!!!
Cô chạy nhanh về phía đoàn phim, một nhân viên công tác nhìn thấy khuôn mặt ngại ngùng đỏ bừng của cô thì nghi ngờ hỏi: “Thẩm lão sư, đằng sau có người đuổi theo cô à?”
Thẩm Mộ Xuy: “…… Không, không có.”
Cô dừng bước, vừa ngẩng đầu liền đối mặt với mấy chục ánh mắt tò mò của mọi người.
Tất cả đều đang nhìn cô.
Có người hỏi nhỏ: “Sao mặt Thẩm lão sư đỏ thế?”
Thẩm Mộ Xuy: “!!!”
Cô cũng muốn biết lắm chứ!!!
Đến tận lúc uống hết hai ly nước lạnh rồi ngồi ở phòng nghỉ một lúc rồi mà Thẩm Mộ Xuy vẫn chưa thể thoát khỏi cảnh khó xử vừa rồi.
Hoá ra…người ta nói giới giải trí vô cùng loạn là thật sự.
Cô không kìm được muốn bưng mặt lại, hai người kia điên rồi đấy hả, ở trong đoàn làm phim vậy mà…lại làm chuyện đó, lại còn ở chỗ hoang vu hẻo lánh chứ.
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng nghỉ bị gõ.
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Du Tùy.
“Sao anh lại tới đây?”
Du Tùy nhướng mày nhìn cô: “Sao mặt em đỏ thế?”
Bị hỏi câu này lần hai, Thẩm Mộ Xuy thẹn quá hoá giận dậm chân: “Anh quan tâm làm gì!”
Du Tùy: “……”
Cô oán trách: “Mặt em cứ đỏ như thế đấy, em có cách nào đâu!”
Du Tùy nhìn bộ dáng cô tức muốn hộc máu thì cười trầm một tiếng.
Anh vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt nhìn anh: “Anh đóng cửa lại làm gì?”
Du Tùy nhướng mày, ánh mắt nặng nề nói: “Đến xem sao mặt tiểu sư muội của anh lại đỏ thế.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Hai người nhìn nhau một hồi, Thẩm Mộ Xuy che mặt nói: “Anh đừng hỏi, có hỏi em cũng không biết đâu.”
Du Tùy đột nhiên cười, giơ tay vuốt tóc cô: “Không muốn nói thì đừng nói.”
“Ờm.” Thẩm Mộ Xuy rầu rĩ ờm một tiếng.
Chủ đề này xấu hổ quá, không nói thì hơn.
Du Tùy ít khi thấy cô như vậy, ngón tay thon dài nhéo nhéo cổ cô, thấp giọng cười: “Nghỉ ngơi một chút chứ?”
Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu, “Anh không đi diễn à?”
“Còn đang điều chỉnh thiết bị, được nghỉ nửa tiếng.”
“Ồ.”
Nữa tiếng sau Du Tùy tiếp tục đi đóng phim, Thẩm Mộ Xuy ở phòng nghỉ trong chốc lát, định đi toilet.
Vừa mới ra đến cửa đã gặp một nữ diễn viên trong đoàn phim.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Mộ Xuy cười cười: “Chị Từ Song.”
Từ Song im lặng liếc nhìn cô, “Ừm” một tiếng, ánh mắt có chút né tránh hỏi: “Thẩm lão sư mới đi đâu về vậy?”
Thẩm Mộ Xuy nhướng mày: “Vừa rồi em ở phòng nghỉ đối diễn với Tùy Thần.”
Từ Song nhíu nhíu mày, nhìn bộ dáng cô bình tĩnh như vậy: “Ồ vậy à.”. Cô ấy cười cười: “Không có việc gì, chỉ là thuận miệng hỏi thôi, chị với anh Bách vừa mua trà sữa với ít đồ ngọt về, không thấy em đâu nên tưởng em không có ở đây.”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt: “Em vẫn luôn ở đây mà.”
“Vậy lát nữa em ra uống trà sữa, chị mua riêng vị em thích đấy.”
“Vâng.”
Mãi đến lúc vào toilet rồi Thẩm Mộ Xuy mới nhẹ nhàng thở phào.
Tai Thẩm Mỗ Xuy vốn nhạy cảm, mặc dù lúc đó cô căng thẳng nhưng vẫn nghe ra được hai người kia là ai, là hai người vai nam nữ phụ của bộ phim này, Từ Song và Dung Bách.
Chuyện nam nữ hoan ái cô cũng không nói gì sau lưng cả. Chỉ là địa điểm mà họ chọn…cô tỏ vẻ hết chỗ nói.
Thẩm Mộ Xuy vỗ vỗ mặt mình để bản thân tỉnh táo lại.
Lỡ như bị phát hiện, phỏng chừng cô sẽ xong đời.
*
Thời gian ở đoàn phim luôn trôi rất nhanh.
Độ nóng của tin tức Thẩm Mộ Xuy đóng vai Không Linh công chúa vẫn không giảm, nhưng cả đoàn làm phim và nam chính đều đứng ra giải thích, cho dù mọi người có ý kiến nhưng cũng chẳng có cách nào.
Vai diễn đều được quyết định hết rồi, cũng không thể đổi được nữa.
Vả lại, Thẩm Mộ Xuy vô cùng hợp với hình tượng Không Linh công chúa, ai dám đổi!
Một tuần sau, Ngụy Tiểu Văn và Lý Lộ cùng đến đoàn phim. Ngụy Tiểu Văn tới chăm sóc cô, Lý Lộ thì tới xem lần đầu cô đóng phim.
“Cảm giác ở đây thế nào?”
Thẩm Mộ Xuy ăn bánh kem và trà sữa Lý Lộ mang đến, nước mắt lưng tròng đáp: “Huhuhu gì cũng tốt, mỗi tội không có ăn thôi.”
Lý Lộ nhìn cô ăn ngấu nghiến, dở khóc dở cười: “Em chú ý hình tượng cho chị một chút đi, giờ em đang là một minh tinh đấy.”
Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng, dùng ánh mắt không còn gì để nói nhìn Lý Lộ: “Minh tinh gì chứ, em chỉ là một nước tương bé bỏng không ai chú ý tới.”
“Em chắc chưa?”
Thẩm Mộ Xuy: “…… Cũng không chắc lắm.”
Cô ăn miếng bánh cuối cùng, xoa xoa miệng: “Tình hình hiện tại thế nào rồi?”
Lý Lộ cười, nghiêm túc phân tích cho cô: “Tình hình không tốt cũng không xấu.” Chị nói nhỏ: “Trên mạng có một nhóm người ủng hộ em, nhưng không ủng hộ còn nhiều hơn, còn có một chuyện quan trọng——”
“Chuyện gì vậy chị?”
“Thầy của em nghe tin em đi đóng phim thì nói với các học đệ học muội em là —— sau này học theo ai cũng không được học theo Thẩm Mộ Xuy.”
Thẩm Mộ Xuy: “???”
Cô khó có thể tin hỏi: “Vậy là em trở thành nhân vật phản diện trong mắt các học đệ học muội rồi à?”
Lý Lộ nhướng mày, nhoẻn miệng cười: “Chuyện chị nghe được là vậy đấy. Thầy Nhạc còn gọi riêng cho chị nữa.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô cạn lời rồi.
Một lát sau Lý Lộ nhìn cô nói: “Em với Du Tuỳ ở đoàn phim tém tém lại cho chị.”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt, ngập ngừng nói: “Bọn em tém lắm rồi đó.”
“Tụi em là thanh mai trúc mã trong sáng đấy.”
Nếu Triệu Khang mà nghe vậy thì chắc chắn sẽ chỉ vào Thẩm Mộ Xuy mắng: “Hai người mà trong sáng hả!! Trong sáng cái cục kít chó!!”
Lý Lộ: “….Em chắc chứ?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Vô cùng chắc chắn.”
Ngoại trừ thỉnh thoảng ở phòng nghỉ và phòng trong khách sạn ôm ôm hôn hôn thì đúng là không có làm gì khác, chính là quan hệ thanh mai trú mã trong sáng.
Nhìn cô nói nghiêm túc như vậy, Lý Lộ tạm thời tin.
“Vậy thì tốt rồi, bằng không vừa mới đối phó xong đám người bôi đen em đột nhiên đóng phim, chị còn phải đối phó với fans Du Tùy công kích, quá mệt mỏi.”
Thẩm Mộ Xuy: qwq.
Nói chuyện công việc một lúc, Lý Lộ nhìn sắc mặt cô hồng hào, cười cười nói: “Thấy em không ốm, sắc mặt cũng không tệ, cuối cùng chị cũng có thể báo cáo lại với mẹ em rồi.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, “Mẹ em còn mắng chị được à.”
Lý Lộ nhún vai: “Không biết đâu, nhưng mẹ em không muốn con gái cưng chịu khổ.”
Đổi lại là Chu Túy Túy lúc trẻ chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại là một người mẹ, mặc dù cứng rắn đến đâu vẫn xót con gái mình.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy mấy lời dơ bẩn trên mạng, Chu Túy Túy thiếu chút nữa tự mình ra tay.
Nhưng vì Thẩm Mộ Xuy muốn khiêm tốn, bà nhịn.
Lần này Lý Lộ đến đây, Chu Túy Túy dặn đi dặn lại chị phải an ủi Thẩm Mộ Xuy, mang nhiều đồ ngọt cho cô, có đồ ngọt tâm trạng cô sẽ tốt hơn.
Xem ra đồ ngọt cũng không cần, cô nghĩ thoáng ra thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Khoé mắt cô cong cong, nhẹ giọng nói: “Em biết rồi, tối em sẽ gọi cho mẹ.”
“Được.”
Tối hôm đó, Lý Lộ vẫn còn ở đây với Thẩm Mộ Xuy một ngày, sang hôm sau, vì công việc nên chị không thể không rời đi.
*
Lý Lộ đi rồi, cuộc sống của Thẩm Mộ Xuy ở đoàn phim cũng không có gì thay đổi, điểm thay đổi duy nhất chính là……không còn được ăn ngon nữa.
Cô đóng phim cũng tính là thuận lợi, suất diễn vốn cũng không nhiều lắm, hơn nữa có đạo diễn Tần dạy riêng cho cô, cảnh quay đầu tiên qua vô cùng thuận lợi.
Lúc quay xong một cảnh Thẩm Mộ Xuy còn hơi ngơ ngác: “Xong rồi hả?”
Du Tùy bị cô chọc cười, khóe môi cong lên: “Em không muốn qua nhanh à?”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: “Không phải.”
Cô nhìn về phía đạo diễn Tần đang đứng chỉ huy đổi sân, hỏi: “Đạo diễn Tần, vừa rồi cháu biểu hiện được không?”
Đạo diễn Tần liếc nhìn cô, nói: “Nếu không được tôi còn cho cháu qua đấy à, cháu cũng không đi cửa sau.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Câu này khiến người ta hơi đau lòng đấy nhé.
Du Tùy mỉm cười: “Không có việc gì, anh làm chỗ dựa cho em.”
Thẩm Mộ Xuy liếc anh: “Vậy xin hỏi chỗ dựa Tùy Thần có thể giúp em không bị mắng không?”
Du Tùy trầm tư vài giây, thấp giọng nói: “Cái này hơi khó, ngay cả anh đôi khi cũng bị đạo diễn Tần mắng mà.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô liếc Du Tùy, nói thẳng: “Vậy em còn cần anh làm chỗ dựa chi nữa.”
Du Tùy: “……”
Đạo diễn Tần ở một bên cười ha hả: “Đừng nói có chỗ dựa hay không chỗ dựa, chỉ cần diễn tốt thì đạo diễn Tần chính là chỗ dựa của cháu.”
Du Tùy phản bác: “Sư huynh cũng vậy.”
Nói rồi anh thuận tay vỗ vỗ đầu cô: “Đi thôi, đối diễn cảnh tiếp theo cho em.”
Lông mi Thẩm Mộ Xuy run run, cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay anh, hít sâu một hơi nói: “Vâng.”
Kết quả, đêm đó nhân viên công tác đoàn phim tung cảnh hậu trường lên Weibo, xem như là bác bỏ tin đồn Thẩm Mộ Xuy có chỗ dựa.
Fans đầu tiên là vui tươi hớn hở xem hậu trường, cảm thấy mỗi ngày Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy ở cạnh nhau có thể phát một sọt đường, đến lúc Thẩm Mộ Xuy hỏi, mọi người đều không nhịn được cười.
【 ha ha ha ha ha ha ha đạo diễn Tần thẳng thắn quá!! Không thấy biểu cảm tủi thân của Thẩm lão sư chúng ta sao. 】
【 huhuhu Tùy Thần: Anh chính là chỗ dựa của em!! 】
【Tình cảm sư huynh muội được quá đi chứ!!! Mị có linh cảm mị có thể ăn đường bộ phim này nửa năm.】
【 a a a a a a a hôm nay CP Thần Du phát đường!!! 】
【Hai người này ép tôi phải đu cp đây mà! Trong phim là sư huynh muội, ngoài đời là thanh mai trúc mã, có tình yêu nào tuyệt hơn nữa không!! Không có nhé!!】
……
Buổi tối, Thẩm Mộ Xuy xem xong phần hậu trường đoàn phim đăng lên, buồn cười hỏi Du Tùy.
“Anh xem Weibo chưa.”
Đã nói là đối diễn, cho nên Tùy Thần…quang minh chính đại tới phòng Thẩm lão sư.
Anh nhìn cô gái nhỏ nằm trên đùi mình, nhướng mày: “Weibo chính thức của đoàn phim?”
“Ừm ừm.”
Khóe môi Thẩm Mộ Xuy cong cong, ánh mắt mong chờ nhìn anh: “Đăng cuộc nói chuyện ở hậu trường của chúng mình ấy, giờ có nhiều fans bình luận lắm.”
Du Tùy bị gợi lên hứng thú, cúi đầu hôn xuống khóe môi cô: “Phải không, để anh nhìn xem.”
Xem xong Du Tùy trầm tư vài giây: “Anh ở bên trong nói giúp em đối diễn đúng không?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “…… Đúng rồi, sao vậy ạ?”
Du Tùy mở to mắt, cầm kịch bản đang đặt một bên lên: “Vậy chúng ta đối diễn cảnh ngày mai đi.”
Thẩm Mộ Xuy đứng dậy, sát vào người Du Tùy xem kịch bản.
Im lặng.
Ngày mai cô……có cảnh hôn???
Còn là với Du Tuỳ?
Cô vô thức ngước mắt lên nhìn môi Du Tùy, nuốt nước miếng một cái.
“Cái này…… cũng phải đối diễn nữa ạ?”
Tim cô đập như trống đánh, cô liếm môi, hỏi: “Ngày mai diễn là được rồi mà?”
Du Tùy trịnh trọng nói: “Chúng ta phải luyện trước, miễn cho ngày mai bị NG*.”
*NG: viết tắt của từ not good; không đạt, phải diễn lại.
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Nói như thế cũng có chút có lý.
Cô dừng một chút, bỗng dưng chua chua hỏi: “Anh đóng phim với nữ diễn viên khác cũng như vậy à?”
Du Tùy bình tĩnh nhìn cô, ngón tay thon dài xoa xoa vành tai mềm như bông, giọng nặng nề: “Em nói xem, bộ phim nào anh có cảnh thân mật với nữ diễn viên khác hử?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Hình như là không có.
Mấy nhân vật Du Tùy diễn đều thuộc loại một người chính là cả thế giới, hoàn toàn không cần phụ nữ. Cho dù có nữ chính cũng không có cảnh thân mật.
Hình như anh rất coi trọng vấn đề này.
Nghĩ nghĩ Thẩm Mộ Xuy nhịn không được tò mò: “……Trước kia không có đạo diễn nào tìm anh diễn phim tình cảm hả?”
Du Tùy “Ừm” một tiếng, nâng mặt cô hôn xuống, mơ hồ không rõ nói: “Trước kia đạo diễn nói anh diễn không có tình cảm.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Tin anh mới là lạ ấy.
Nhưng cô vẫn không tự chủ được hỏi: “Vì sao anh diễn không có tình cảm?”
Yết hầu Du Tuỳ giật giật, liếm cánh môi cô, nói nhỏ: “Bởi vì người đó không phải là em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tùy Thần: “Vì người đó không phải là em.”
Beta có lời muốn nói: Cẩu độc thân từ chối beta những đoạn tình cảm ))
Beta: Claret
Bị Du Tùy trêu đến mặt đỏ tới mang tai, Thẩm Mộ Xuy tìm cớ chuồn đi.
Lúc đến góc vắng cô mới cảm thấy mặt mình bớt nóng đi một ít.
…Nghĩ gì chứ.
Xấu hổ quá đi mất.
Cô giơ tay vỗ vỗ hai má mình, ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh.
Ban đầu bộ phim này lấy bối cảnh là nơi lần trước cô và Du Tuỳ đã đến, phần diễn ở đây vẫn còn nhiều, quay xong mới chuyển sang nơi khác.
Phong cảnh nơi đây rất được, ngày thu lá vàng rụng khắp núi đồi, nhìn qua vô cùng đẹp.
Lá cây vàng rực, gió vừa thổi qua lá cây liền xào xạo rơi xuống, rất giống cơn mưa hoa.
Thẩm Mộ Xuy bật cười vì liên tưởng của mình, cô vui vẻ lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh, gửi hình cho Chu Tuý Tuý rồi mới chuẩn bị về.
Vừa mới xoay người, cô đã nghe âm thanh cách đó không xa vang đến.
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt một hồi, sau đó nghiêng tai lắng nghe.
Hình như…có tiếng ai đó nói chuyện, còn có giọng người khác nữa.
Cô đi tới trước, âm thanh kia càng thêm rõ ràng.
“Anh làm cái gì thế, a…”
“Em nói xem, như này có thoải mái không?”
“Nói nhỏ thôi, lỡ có người đến đây thì làm thế nào?”
“Không đâu…chỗ này vắng lắm, ai đến được chứ? Chỗ này…Có phải không? Hửm?”
“A…ưm…”
Giọng phụ nữ nũng nịu rên nhẹ, còn có cả tiếng thở dốc rất lớn của đàn ông, chỉ một thoáng thôi đã khiến cả người Thẩm Mộ Xuy cứng đờ tại chỗ.
Đây là…… Đây là ——
“???”
“!!!”
Sau khi phản ứng được mình nghe được cái gì, cả khuôn mặt Thẩm Mộ Xuy đỏ bừng, cô hít sâu một hơi rồi vội vàng quay người đi.
A a a a a a a a!!!
Điên rồi à!!!
Cô chạy nhanh về phía đoàn phim, một nhân viên công tác nhìn thấy khuôn mặt ngại ngùng đỏ bừng của cô thì nghi ngờ hỏi: “Thẩm lão sư, đằng sau có người đuổi theo cô à?”
Thẩm Mộ Xuy: “…… Không, không có.”
Cô dừng bước, vừa ngẩng đầu liền đối mặt với mấy chục ánh mắt tò mò của mọi người.
Tất cả đều đang nhìn cô.
Có người hỏi nhỏ: “Sao mặt Thẩm lão sư đỏ thế?”
Thẩm Mộ Xuy: “!!!”
Cô cũng muốn biết lắm chứ!!!
Đến tận lúc uống hết hai ly nước lạnh rồi ngồi ở phòng nghỉ một lúc rồi mà Thẩm Mộ Xuy vẫn chưa thể thoát khỏi cảnh khó xử vừa rồi.
Hoá ra…người ta nói giới giải trí vô cùng loạn là thật sự.
Cô không kìm được muốn bưng mặt lại, hai người kia điên rồi đấy hả, ở trong đoàn làm phim vậy mà…lại làm chuyện đó, lại còn ở chỗ hoang vu hẻo lánh chứ.
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng nghỉ bị gõ.
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Du Tùy.
“Sao anh lại tới đây?”
Du Tùy nhướng mày nhìn cô: “Sao mặt em đỏ thế?”
Bị hỏi câu này lần hai, Thẩm Mộ Xuy thẹn quá hoá giận dậm chân: “Anh quan tâm làm gì!”
Du Tùy: “……”
Cô oán trách: “Mặt em cứ đỏ như thế đấy, em có cách nào đâu!”
Du Tùy nhìn bộ dáng cô tức muốn hộc máu thì cười trầm một tiếng.
Anh vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt nhìn anh: “Anh đóng cửa lại làm gì?”
Du Tùy nhướng mày, ánh mắt nặng nề nói: “Đến xem sao mặt tiểu sư muội của anh lại đỏ thế.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Hai người nhìn nhau một hồi, Thẩm Mộ Xuy che mặt nói: “Anh đừng hỏi, có hỏi em cũng không biết đâu.”
Du Tùy đột nhiên cười, giơ tay vuốt tóc cô: “Không muốn nói thì đừng nói.”
“Ờm.” Thẩm Mộ Xuy rầu rĩ ờm một tiếng.
Chủ đề này xấu hổ quá, không nói thì hơn.
Du Tùy ít khi thấy cô như vậy, ngón tay thon dài nhéo nhéo cổ cô, thấp giọng cười: “Nghỉ ngơi một chút chứ?”
Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu, “Anh không đi diễn à?”
“Còn đang điều chỉnh thiết bị, được nghỉ nửa tiếng.”
“Ồ.”
Nữa tiếng sau Du Tùy tiếp tục đi đóng phim, Thẩm Mộ Xuy ở phòng nghỉ trong chốc lát, định đi toilet.
Vừa mới ra đến cửa đã gặp một nữ diễn viên trong đoàn phim.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Mộ Xuy cười cười: “Chị Từ Song.”
Từ Song im lặng liếc nhìn cô, “Ừm” một tiếng, ánh mắt có chút né tránh hỏi: “Thẩm lão sư mới đi đâu về vậy?”
Thẩm Mộ Xuy nhướng mày: “Vừa rồi em ở phòng nghỉ đối diễn với Tùy Thần.”
Từ Song nhíu nhíu mày, nhìn bộ dáng cô bình tĩnh như vậy: “Ồ vậy à.”. Cô ấy cười cười: “Không có việc gì, chỉ là thuận miệng hỏi thôi, chị với anh Bách vừa mua trà sữa với ít đồ ngọt về, không thấy em đâu nên tưởng em không có ở đây.”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt: “Em vẫn luôn ở đây mà.”
“Vậy lát nữa em ra uống trà sữa, chị mua riêng vị em thích đấy.”
“Vâng.”
Mãi đến lúc vào toilet rồi Thẩm Mộ Xuy mới nhẹ nhàng thở phào.
Tai Thẩm Mỗ Xuy vốn nhạy cảm, mặc dù lúc đó cô căng thẳng nhưng vẫn nghe ra được hai người kia là ai, là hai người vai nam nữ phụ của bộ phim này, Từ Song và Dung Bách.
Chuyện nam nữ hoan ái cô cũng không nói gì sau lưng cả. Chỉ là địa điểm mà họ chọn…cô tỏ vẻ hết chỗ nói.
Thẩm Mộ Xuy vỗ vỗ mặt mình để bản thân tỉnh táo lại.
Lỡ như bị phát hiện, phỏng chừng cô sẽ xong đời.
*
Thời gian ở đoàn phim luôn trôi rất nhanh.
Độ nóng của tin tức Thẩm Mộ Xuy đóng vai Không Linh công chúa vẫn không giảm, nhưng cả đoàn làm phim và nam chính đều đứng ra giải thích, cho dù mọi người có ý kiến nhưng cũng chẳng có cách nào.
Vai diễn đều được quyết định hết rồi, cũng không thể đổi được nữa.
Vả lại, Thẩm Mộ Xuy vô cùng hợp với hình tượng Không Linh công chúa, ai dám đổi!
Một tuần sau, Ngụy Tiểu Văn và Lý Lộ cùng đến đoàn phim. Ngụy Tiểu Văn tới chăm sóc cô, Lý Lộ thì tới xem lần đầu cô đóng phim.
“Cảm giác ở đây thế nào?”
Thẩm Mộ Xuy ăn bánh kem và trà sữa Lý Lộ mang đến, nước mắt lưng tròng đáp: “Huhuhu gì cũng tốt, mỗi tội không có ăn thôi.”
Lý Lộ nhìn cô ăn ngấu nghiến, dở khóc dở cười: “Em chú ý hình tượng cho chị một chút đi, giờ em đang là một minh tinh đấy.”
Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng, dùng ánh mắt không còn gì để nói nhìn Lý Lộ: “Minh tinh gì chứ, em chỉ là một nước tương bé bỏng không ai chú ý tới.”
“Em chắc chưa?”
Thẩm Mộ Xuy: “…… Cũng không chắc lắm.”
Cô ăn miếng bánh cuối cùng, xoa xoa miệng: “Tình hình hiện tại thế nào rồi?”
Lý Lộ cười, nghiêm túc phân tích cho cô: “Tình hình không tốt cũng không xấu.” Chị nói nhỏ: “Trên mạng có một nhóm người ủng hộ em, nhưng không ủng hộ còn nhiều hơn, còn có một chuyện quan trọng——”
“Chuyện gì vậy chị?”
“Thầy của em nghe tin em đi đóng phim thì nói với các học đệ học muội em là —— sau này học theo ai cũng không được học theo Thẩm Mộ Xuy.”
Thẩm Mộ Xuy: “???”
Cô khó có thể tin hỏi: “Vậy là em trở thành nhân vật phản diện trong mắt các học đệ học muội rồi à?”
Lý Lộ nhướng mày, nhoẻn miệng cười: “Chuyện chị nghe được là vậy đấy. Thầy Nhạc còn gọi riêng cho chị nữa.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô cạn lời rồi.
Một lát sau Lý Lộ nhìn cô nói: “Em với Du Tuỳ ở đoàn phim tém tém lại cho chị.”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt, ngập ngừng nói: “Bọn em tém lắm rồi đó.”
“Tụi em là thanh mai trúc mã trong sáng đấy.”
Nếu Triệu Khang mà nghe vậy thì chắc chắn sẽ chỉ vào Thẩm Mộ Xuy mắng: “Hai người mà trong sáng hả!! Trong sáng cái cục kít chó!!”
Lý Lộ: “….Em chắc chứ?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Vô cùng chắc chắn.”
Ngoại trừ thỉnh thoảng ở phòng nghỉ và phòng trong khách sạn ôm ôm hôn hôn thì đúng là không có làm gì khác, chính là quan hệ thanh mai trú mã trong sáng.
Nhìn cô nói nghiêm túc như vậy, Lý Lộ tạm thời tin.
“Vậy thì tốt rồi, bằng không vừa mới đối phó xong đám người bôi đen em đột nhiên đóng phim, chị còn phải đối phó với fans Du Tùy công kích, quá mệt mỏi.”
Thẩm Mộ Xuy: qwq.
Nói chuyện công việc một lúc, Lý Lộ nhìn sắc mặt cô hồng hào, cười cười nói: “Thấy em không ốm, sắc mặt cũng không tệ, cuối cùng chị cũng có thể báo cáo lại với mẹ em rồi.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, “Mẹ em còn mắng chị được à.”
Lý Lộ nhún vai: “Không biết đâu, nhưng mẹ em không muốn con gái cưng chịu khổ.”
Đổi lại là Chu Túy Túy lúc trẻ chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại là một người mẹ, mặc dù cứng rắn đến đâu vẫn xót con gái mình.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy mấy lời dơ bẩn trên mạng, Chu Túy Túy thiếu chút nữa tự mình ra tay.
Nhưng vì Thẩm Mộ Xuy muốn khiêm tốn, bà nhịn.
Lần này Lý Lộ đến đây, Chu Túy Túy dặn đi dặn lại chị phải an ủi Thẩm Mộ Xuy, mang nhiều đồ ngọt cho cô, có đồ ngọt tâm trạng cô sẽ tốt hơn.
Xem ra đồ ngọt cũng không cần, cô nghĩ thoáng ra thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Khoé mắt cô cong cong, nhẹ giọng nói: “Em biết rồi, tối em sẽ gọi cho mẹ.”
“Được.”
Tối hôm đó, Lý Lộ vẫn còn ở đây với Thẩm Mộ Xuy một ngày, sang hôm sau, vì công việc nên chị không thể không rời đi.
*
Lý Lộ đi rồi, cuộc sống của Thẩm Mộ Xuy ở đoàn phim cũng không có gì thay đổi, điểm thay đổi duy nhất chính là……không còn được ăn ngon nữa.
Cô đóng phim cũng tính là thuận lợi, suất diễn vốn cũng không nhiều lắm, hơn nữa có đạo diễn Tần dạy riêng cho cô, cảnh quay đầu tiên qua vô cùng thuận lợi.
Lúc quay xong một cảnh Thẩm Mộ Xuy còn hơi ngơ ngác: “Xong rồi hả?”
Du Tùy bị cô chọc cười, khóe môi cong lên: “Em không muốn qua nhanh à?”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: “Không phải.”
Cô nhìn về phía đạo diễn Tần đang đứng chỉ huy đổi sân, hỏi: “Đạo diễn Tần, vừa rồi cháu biểu hiện được không?”
Đạo diễn Tần liếc nhìn cô, nói: “Nếu không được tôi còn cho cháu qua đấy à, cháu cũng không đi cửa sau.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Câu này khiến người ta hơi đau lòng đấy nhé.
Du Tùy mỉm cười: “Không có việc gì, anh làm chỗ dựa cho em.”
Thẩm Mộ Xuy liếc anh: “Vậy xin hỏi chỗ dựa Tùy Thần có thể giúp em không bị mắng không?”
Du Tùy trầm tư vài giây, thấp giọng nói: “Cái này hơi khó, ngay cả anh đôi khi cũng bị đạo diễn Tần mắng mà.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô liếc Du Tùy, nói thẳng: “Vậy em còn cần anh làm chỗ dựa chi nữa.”
Du Tùy: “……”
Đạo diễn Tần ở một bên cười ha hả: “Đừng nói có chỗ dựa hay không chỗ dựa, chỉ cần diễn tốt thì đạo diễn Tần chính là chỗ dựa của cháu.”
Du Tùy phản bác: “Sư huynh cũng vậy.”
Nói rồi anh thuận tay vỗ vỗ đầu cô: “Đi thôi, đối diễn cảnh tiếp theo cho em.”
Lông mi Thẩm Mộ Xuy run run, cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay anh, hít sâu một hơi nói: “Vâng.”
Kết quả, đêm đó nhân viên công tác đoàn phim tung cảnh hậu trường lên Weibo, xem như là bác bỏ tin đồn Thẩm Mộ Xuy có chỗ dựa.
Fans đầu tiên là vui tươi hớn hở xem hậu trường, cảm thấy mỗi ngày Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy ở cạnh nhau có thể phát một sọt đường, đến lúc Thẩm Mộ Xuy hỏi, mọi người đều không nhịn được cười.
【 ha ha ha ha ha ha ha đạo diễn Tần thẳng thắn quá!! Không thấy biểu cảm tủi thân của Thẩm lão sư chúng ta sao. 】
【 huhuhu Tùy Thần: Anh chính là chỗ dựa của em!! 】
【Tình cảm sư huynh muội được quá đi chứ!!! Mị có linh cảm mị có thể ăn đường bộ phim này nửa năm.】
【 a a a a a a a hôm nay CP Thần Du phát đường!!! 】
【Hai người này ép tôi phải đu cp đây mà! Trong phim là sư huynh muội, ngoài đời là thanh mai trúc mã, có tình yêu nào tuyệt hơn nữa không!! Không có nhé!!】
……
Buổi tối, Thẩm Mộ Xuy xem xong phần hậu trường đoàn phim đăng lên, buồn cười hỏi Du Tùy.
“Anh xem Weibo chưa.”
Đã nói là đối diễn, cho nên Tùy Thần…quang minh chính đại tới phòng Thẩm lão sư.
Anh nhìn cô gái nhỏ nằm trên đùi mình, nhướng mày: “Weibo chính thức của đoàn phim?”
“Ừm ừm.”
Khóe môi Thẩm Mộ Xuy cong cong, ánh mắt mong chờ nhìn anh: “Đăng cuộc nói chuyện ở hậu trường của chúng mình ấy, giờ có nhiều fans bình luận lắm.”
Du Tùy bị gợi lên hứng thú, cúi đầu hôn xuống khóe môi cô: “Phải không, để anh nhìn xem.”
Xem xong Du Tùy trầm tư vài giây: “Anh ở bên trong nói giúp em đối diễn đúng không?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “…… Đúng rồi, sao vậy ạ?”
Du Tùy mở to mắt, cầm kịch bản đang đặt một bên lên: “Vậy chúng ta đối diễn cảnh ngày mai đi.”
Thẩm Mộ Xuy đứng dậy, sát vào người Du Tùy xem kịch bản.
Im lặng.
Ngày mai cô……có cảnh hôn???
Còn là với Du Tuỳ?
Cô vô thức ngước mắt lên nhìn môi Du Tùy, nuốt nước miếng một cái.
“Cái này…… cũng phải đối diễn nữa ạ?”
Tim cô đập như trống đánh, cô liếm môi, hỏi: “Ngày mai diễn là được rồi mà?”
Du Tùy trịnh trọng nói: “Chúng ta phải luyện trước, miễn cho ngày mai bị NG*.”
*NG: viết tắt của từ not good; không đạt, phải diễn lại.
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Nói như thế cũng có chút có lý.
Cô dừng một chút, bỗng dưng chua chua hỏi: “Anh đóng phim với nữ diễn viên khác cũng như vậy à?”
Du Tùy bình tĩnh nhìn cô, ngón tay thon dài xoa xoa vành tai mềm như bông, giọng nặng nề: “Em nói xem, bộ phim nào anh có cảnh thân mật với nữ diễn viên khác hử?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Hình như là không có.
Mấy nhân vật Du Tùy diễn đều thuộc loại một người chính là cả thế giới, hoàn toàn không cần phụ nữ. Cho dù có nữ chính cũng không có cảnh thân mật.
Hình như anh rất coi trọng vấn đề này.
Nghĩ nghĩ Thẩm Mộ Xuy nhịn không được tò mò: “……Trước kia không có đạo diễn nào tìm anh diễn phim tình cảm hả?”
Du Tùy “Ừm” một tiếng, nâng mặt cô hôn xuống, mơ hồ không rõ nói: “Trước kia đạo diễn nói anh diễn không có tình cảm.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Tin anh mới là lạ ấy.
Nhưng cô vẫn không tự chủ được hỏi: “Vì sao anh diễn không có tình cảm?”
Yết hầu Du Tuỳ giật giật, liếm cánh môi cô, nói nhỏ: “Bởi vì người đó không phải là em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tùy Thần: “Vì người đó không phải là em.”
Beta có lời muốn nói: Cẩu độc thân từ chối beta những đoạn tình cảm ))
/90
|