Edit: Claret
Beta: Claret
Đêm đó Du Tuỳ dùng hành động biểu đạt cho Thẩm Mộ Xuy biết thế nào là mấy chữ “Tình yêu mãnh liệt”.
Sau khi xong chuyện, Thẩm Mộ Xuy khóc thút thít lấy điện thoại ra, sửa ngay lại tên nhóm cho đứng đắn.
Du Tuỳ ôm người vào trong lòng, nhìn hành động của cô, cười: “Sao lại sửa vậy em?”
Thẩm Mộ Xuy liếc anh, đỏ bừng mặt phàn nàn: “Anh nói xem?”
Du Tuỳ cười, vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng: “Mệt không em?”
“Hơi hơi.”
Du Tuỳ “Ừ” rồi nói nhỏ: “Vậy ngủ đi.”
Nhưng cho dù thế thì Thẩm Mộ Xuy vẫn không tài nào ngủ được.
Cơ thể dẫu mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn vô cùng tràn đầy.
Nghĩ rồi, cô ngước lên nhìn quai hàm Du Tuỳ, giơ tay sờ sờ, hỏi nhỏ: “Hôm qua em quên không hỏi, những người thân khác của anh đâu rồi?”
Du Tuỳ trầm giọng nói: “Ở thành phố S, sức khoẻ ông ngoại không tốt lắm, lần trước anh về ông đang nằm viện.”
Thẩm Mộ Xuy “À à” hai tiếng, ôm anh: “Thế lần sau em và anh đi thăm ông nha.”
“Được.”
“Anh…anh không về nhà vì có phải là do trở ngại trong lòng không?”
Trải qua quá nhiều chuyện như vậy, có lẽ cả đời này Du Tuỳ không định tiếp quản công ty nhà mình nữa.
Du Tuỳ gật đầu: “Cũng một phần.”
“Giờ anh còn sợ nước không?”
Thẩm Mộ Xuy đột nhiên hỏi.
Du Tuỳ ngẩn người, nhìn cô rất ngạc nhiên: “Sao tự nhiên em hỏi chuyện này?”
Thẩm Mộ Xuy cười, nghiêm túc nói: “Anh cứ trả lời em trước đã.”
Du Tuỳ gật đầu: “Có một chút.”
Mặc dù anh không trải qua những chuyện đó, nhưng những video và hình ảnh lúc ấy cùng với những lời mẹ Du vẫn hay lẩm bẩm đều nói cho Du Tuỳ biết họ đã trải qua một chuyện đáng sợ tới mức nào.
Giai đoạn đó khiến tinh thần mẹ Du bị khủng hoảng, Du Tuỳ cũng chẳng thoải mái chút nào.
Có một khoảng thời gian anh chỉ cần chợp mắt là sẽ mơ thấy mình đứng ở đầu mũi thuyền, sóng thần đột nhiên đánh úp lại khiến người khác không kịp đề phòng, bên tai toàn là tiếng hét thất thanh và tiếng khóc thê lương.
Khoảng thời gian ấy, vì không muốn mẹ Du phải lo lắng nên Du Tuỳ cũng từng lén đi gặp bác sĩ.
Khi ấy anh biết mình không thể đổ bệnh, nếu anh cũng đổ bệnh thì ai sẽ chăm sóc mẹ, huống hồ trong lòng anh còn một người anh nhớ mãi không quên.
Thẩm Mộ Xuy “À”, sờ đầu anh: “Sau này chúng ta không đến bãi biển nữa.”
Du Tuỳ bật cười, hôn lên khoé môi cô: “Chắc bãi biển không thành vấn đề đâu, anh khắc phục được mà.”
“Vâng ạ, nhưng tốt nhất là không đi.”
Du Tuỳ cười, ôm chặt người trong lòng hơn, lẩm bẩm: “Ngủ thôi em.”
“Vâng ạ. Anh ngủ ngon.”
Thẩm Mộ Xuy hôn cằm anh, dịu dàng nói: “Sau này có em ở bên anh rồi.”
Du Tuỳ hiểu, anh không đáp lại, nhưng vòng tay ôm cô càng chặt hơn.
Một đêm mơ đẹp.
Có Thẩm Mộ Xuy bên cạnh, Du Tuỳ có thể ngủ ngon hơn.
Sáng hôm sau, lúc Thẩm Mộ Xuy tỉnh dậy Du Tuỳ đã không còn ở khách sạn nữa rồi.
Thực ra cô cũng không sốt ruột chạy đến phim trường, mình cô ở khách sạn thoải mái tắm rửa, ăn gì đó rồi mới ở khách sạn bắt đầu làm việc.
Đến đoàn phim của Du Tuỳ cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng Thẩm Mộ Xuy sợ quấy rầy tiến độ công việc của mọi ngừoi, vừa hay cô cũng chuẩn bị sẵn một loạt công việc cho mình rồi, nên chỉ định đến tối lại tìm Du Tuỳ ăn chung thôi.
Đang làm việc thì Cố Thư lén lút gọi điện cho Thẩm Mộ Xuy.
“Ngủ Ngủ, cậu đang làm gì đấy?”
Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, rất ngạc nhiên: “Đang viết ca khúc mới, sao đấy?”
Cố Thư “À”, kéo dài âm cuối ra, nói: “Không đến đoàn phim của Du Tuỳ à?”
“Không.”
Thẩm Mộ Xuy dừng lại một chút: “Cậu gọi tớ làm gì đấy?”
Cố Thư “Chậc chậc”. hết sức bất mãn: “Thế không có việc gì tớ không được gọi cho cậu à, hừ, đúng là có đàn ông lập tức không cần chị em nữa.”’
Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười: “Cậu đang gây sự vô cớ đấy, nói đi, anh Duyên Tu làm gì cậu rồi, có phải cậu lại định nhờ tớ gì không?”
Cố Thư: “…”
Cô nghẹn lời, nhỏ giọng thầm thì: “Cậu có thể đừng thông minh như vậy được không?”
Thẩm Mộ Xuy cười, kéo dài âm cuối, nói: “Thế thì hơi khó, lúc nào tớ cũng thông minh thế mà, giờ cậu bảo tớ đừng thông minh nữa thì không được đâu.”
Cố Thư: “…”
Hai người đùa giỡn ầm ĩ một hồi, Cố Thư nghiêm túc nói: “Thực ra cũng không đến mức nhờ cậu đâu, tớ hơi chán thôi.”
“Đang ở nhà à?”
“Ừ.”
Tự nhiên nghe giọng Cố Thư uể oải, cô bỗng dưng có một suy đoán: “Từ từ…” Thẩm Mộ Xuy mím môi, cố kìm nén sự kinh ngạc của mình: “Anh Duyên Tu nhốt cậu ở nhà đấy à?”
Cố Thư: “…”
Điện thoại im lặng mười mấy giây.
Thẩm Mộ Xuy hiểu sự im lặng này có nghĩa là gì, cô nuốt nước bọt, vô cùng kinh ngạc: “Hồi trước tớ nói vớ vẩn mấy câu thôi, thế mà thành thật rồi à….Anh Duyên Tu cũng mạnh mẽ ghê, đúng là không hổ danh tổng tài bá đạo.”
Cô ngừng một chút, lời đầy cảm thán: “Bái phục, bái phục!”
Cố Thư bất đắc dĩ trợn mắt:”Cậu ngậm miệng lại được chưa, cậu còn thế nữa tớ kệ cậu đấy.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười: “Cậu kệ tớ thế còn ai quan tâm cậu nữa? Cậu có tin chuyện cậu bị nhốt sẽ được cả giới này biết hết không?” Nói rồi Thẩm Mộ Xuy vô cùng hứng thú: “Ê mau nói tớ nghe, cầm tù play kích thích lắm đúng không?”
Cố Thư không muốn nói chuyện nữa.
Cô ấy không nên gọi cho Thẩm Mộ Xuy mới phải.
“Cố Thư.”
“Thư Thư bé bỏng.”
“Thư Thư bé nhỏ à, thoả mãn tính hiếu kì của tớ đi mà, một chút thôi cũng được.”
Nghe tiếng làm nũng bên tai, Cố Thư không nhịn được nữa mà hừ một tiếng: “Cậu muốn biết thì để Tuỳ Thần nhà cậu làm với cậu là biết ngay, tớ nghĩ anh ta sẽ rất nhiệt tình đó.”
Nói xong, Cố Thư giả vờ tức giận cúp điện thoại.
Nhìn cuộc gọi bị ngắt, Thẩm Mộ Xuy bật cười gọi video cho Cố Thư, nhìn vẻ mặt không có tinh thần của người trong màn hình, cô không thể không tỏ vẻ thán phục Cố Duyên Tu.
Như này cũng quá quá đỉnh rồi.
Cố Thư liếc cô, vẻ mặt “Nếu cậu còn tiếp tục nói nhảm nữa tớ sẽ cúp điện thoại đấy” làm Thẩm Mộ Xuy cũng không dám trêu nữa.
Cô cười, nghiêm túc quan tâm bạn mình.
“Cậu có cần tớ bảo Thẩm Tinh Châu đến thăm cậu không?”
“Không cần đâu.”
Cố Thư thở dài: “Thực ra cũng hơi chán thật.”
“À.”
“Cậu viết bài hát cho ai thế?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn cô: “Tiếu Lạc ấy.”
“Hả?”
Cố Thư kinh ngạc nhìn cô: “Cậu viết bài hát cho Tiếu Lạc mà Du Tuỳ không ghen đấy à?”
Thẩm Mộ Xuy vô tội chớp mắt: “Ủa sao phải ghen, cả người tớ đều là của anh ấy rồi, chuyện công việc nghiêm túc như này có gì mà ghen chứ.”
Du Tuỳ mới vào phòng đã nghe thấy câu này của bạn gái. Thoắt cái ghen tuông sắp trào ra cũng biến đâu không thấy tăm hơi nữa.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Mộ Xuy ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh về rồi?”
Du Tuỳ “Ừ”, nhìn cô: “Đang gọi cho Cố Thư à?”
“Vâng ạ.”
“Hai em cứ nói chuyện đi, tối nay em muốn ăn gì?”
Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ: “Gì cũng được ạ.”
“Ừm.”
Cố Thư hết chịu nổi hai người, vội vàng nói mấy câu rồi tắt máy.
Cô ấy nhìn cửa phòng đóng chặt, chán nản gục xuống ghế sofa, bao giờ cô mới có tình yêu đẹp như thế không biết!
Tức chết được!
Cúp điện thoại xong, Thẩm Mộ Xuy chạy ào ra cửa.
“Sao đột nhiên anh về thế?”
Du Tuỳ kéo người đang chạy về phía mình vào lòng, cưng chiều “Ừm” một tiếng, hôn lên khoé môi cô: “Nhớ em, về xem em thế nào rồi.”
Thẩm Mộ Xuy cười giòn tan, ôm cổ anh, chủ động hôn: “Em cũng nhớ anh.”
Du Tuỳ cụp mắt, cười: “Có muốn làm gì không?”
Thẩm Mộ Xuy nghĩ rồi đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng.
“Có đấy, Du Tuỳ này, bao giờ về tụi mình đi xăm được không?”
Du Tuỳ hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cô: “Sao tự nhiên em lại muốn đi xăm?”
Thẩm Mộ Xuy cười hì hì: “Hồi chiều em xem hai bộ phim nước ngoài để tìm linh cảm, tự nhiên em thấy mấy hình xăm nhỏ tinh xảo rất hợp, hơn nữa hai người cùng nhau xăm lại có ý nghĩa khác.”
Du Tuỳ trầm tư nghĩ rồi gật đầu: “Được, lúc về sẽ đi.”
“Vâng vâng.”
Du Tuỳ nhìn cô gái nhỏ vô cùng phấn khích đang treo lên mình, anh vòng tay đỡ lấy cô, cọ cọ chúp mũi hai người, cười nói: “Đi nào, đưa em đi ăn trước đã.”
“Anh còn chưa nói sao anh về đâu nha.”
“Nhớ em, về gặp em thôi.”
Nghe vậy khoé miệng Thẩm Mộ Xuy không khỏi cong lên.
Nửa tháng kế tiếp, Thẩm Mộ Xuy công khai có mặt tại đoàn phim, cô vẫn còn suất diễn nên có bị phóng viên chụp trộm được cũng không sao cả.
Nhân viên công tác trong đoàn phim thích hai người quá nên cũng chưa để lọt mảy may tin nào ra ngoài cả.
Chuyện này thực sự khiến Thẩm Mộ Xuy ngạc nhiên.
Cô còn tưởng tình cảm của mình với Du Tuỳ sẽ không giấu được bao lâu nữa chứ.
Sau một tháng, Thẩm Mộ Xuy về nhà.
Du Tuỳ về tham gia một hoạt động cùng cô, sau khi hoạt động kết thúc, hai người còn cùng nhau đi xăm, thoả mãn mơ ước của Thẩm Mộ Xuy.
“Có đau không em?”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Không đau.”
Cô giơ tay ôm Du Tuỳ làm nũng: “Anh nói nữa là em nghĩ mình đau cùng một chỗ đấy.”
Du Tuỳ không nói gì, giữ gáy cô hôn xuống, dùng hành động biểu hiện cảm xúc của mình.
“Giờ mình đi đâu nhỉ, mai anh lại về đoàn phim à?”
“Ừm.”
Du Tuỳ nhìn cô, nghĩ rồi nói: “Đưa em đi dạo nhé?”
Tính ra hai người ở đoàn phim đúng là không thể ra ngoài hẹn hò được.
Mặc dù hôm nào họ cũng ở cùng nhau nhưng những cảm xúc nghi thức gì đấy vẫn phải có.
Tháng Hai mới đến Tết, suất diễn của Thẩm Mộ Xuy đã xong rồi, chắc Du Tuỳ còn phải quay hơn một tuần nữa.
Nghĩ vậy Thẩm Mộ Xuy hơi tiếc.
Cô nũng nịu vùi trong lòng anh làm nũng: “Được, đến chỗ nào ít người đi anh.”
“Được, nghe em.”
Ban đêm lạnh, Du Tuỳ lái xe đưa Thẩm Mộ Xuy ra ngoài.
Bỗng nhiên, Thẩm Mộ Xuy “A” lên một tiếng: “Hay chúng ta đi ngoại thành đi anh.” Ánh mắt cô sáng rực: “Em biết một chỗ buổi tối gần như không có ai đấy.”
Du Tuỳ cụp mắt cười: “Ngọn núi nhỏ trước đây chúng ta đi qua đúng không em?”
“Đúng đúng đúng.”
Hồi nhỏ hai người theo Chu Tuý Tuý và Thẩm Nam đi qua rất nhiều ngọn núi nhỏ, khi ấy Thẩm Mam và Chu Tuý Tuý cố ý huấn luyện hai người, cứ đến cuối tuần là dẫn họ đi leo núi nấu cơm dã ngoại, để lại rất nhiều kí ức đẹp.
Du Tuỳ nghĩ, từ lúc về đến giờ đúng là hai người chưa đi qua thật.
Anh gật đầu không do dự: “Chúng ta đến đó đi.”
“Vâng.”
Xe dừng lại cách đó không xa, Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ đi đến một chỗ.
Chỗ này ban đêm cơ bản không bóng người, dù sao cũng không có đôi tình nhân nào ngốc hơn, nửa đêm đến đây hẹn hò cả.
Nhưng Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ là ngoại lệ.
Hai người không phải kẻ ngốc.
“Nhìn đằng kia kìa.” Thẩm Mộ Xuy thích thú: “Có phải hồi nhỏ chúng ta nấu cơm dã ngoại bên kia không?”
Du Tuỳ nhìn theo, cười: “Đúng vậy.”
Anh xoa đầu Thẩm Mộ Xuy, nói nhỏ: “Trí nhớ tốt đấy.”
Thẩm Mộ Xuy kiêu ngạo vểnh cằm lên: “Tất nhiên rồi.”
Cô chốt lại: “Chuyện nào liên quan đến anh em nhớ kĩ lắm.”
Du Tuỳ cúi đầu, ánh mắt nhìn cô nặng nề, yết hầu lên xuống: “Anh biết.”
Anh ôm lấy cô gái nhỏ: “Cảm ơn em.”
Thẩm Mộ Xuy “’Ừ” một tiếng, ôm anh làm nũng: “Đừng khách sáo mà.”
Cô chớp mắt, cười nói: “Sau này anh nhớ đối tốt với em là được.”
Du Tuỳ hôn lên khóe môi cô, mơ hồ hỏi: “Giờ anh không đối tốt với em à?”
Thẩm Mộ Xuy “Ưm”, cảm nhận anh đang cưỡng hôn.
“…Tốt.”
Thực sự tốt quá.
Hai người hôn xong, đột nhiên Thẩm Mộ Xuy làm nũng, bảo đứng nhiều mệt quá.
Du Tuỳ bất đắc dĩ nhìn vẻ lém lỉnh trong mắt cô: “Muốn ôm hay cõng nào?”
Thẩm Mộ Xuy cười hì hì, nhảy lên người anh: “Muốn ôm.”
“Chúng ta qua bên kia xem đi, bên kia nhìn được toàn cảnh thành phố về đêm đấy.”
“Được.”
Chỉ cần Thẩm Mộ Xuy nói, Du Tuỳ sẽ đáp ứng.
Đêm nay, hai người ở trong núi rất lâu, cuối cùng, Thẩm Mộ Xuy bị Du Tuỳ hôn đến mức suy nghĩ rối loạn, không nhịn được nữa, Du Tuỳ mới đưa cô về nhà.
…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ đều bị chuông điện thoại đánh thức.
Hai người cùng tỉnh giấc, còn ngái ngủ nhìn nhau.
Du Tuỳ an ủi sự tức giận lúc mới rời giường của Thẩm Mộ Xuy, nói nhỏ: “Em ngủ một lúc nữa đi, anh đi nghe điện thoại.”
Thẩm Mộ Xuy thấy điện thoại cả hai cùng reo, im lặng nhìn nhau rồi lắc đầu: “Chắc có chuyện lớn rồi, bình thường chị Lộ không gọi em liên tục thế đâu.”
Hai người nghe máy cùng lúc, đầu dây bên kia vang lên tiếng người đại diện không khác lắm: “Du Tuỳ/Ngủ Ngủ, chuyện tình yêu của hai người bị lộ rồi!!”
Hai người đều sửng sốt, dường như không nghĩ đến chuyện này.
Thẩm Mộ Xuy ngỡ ngàng, liếm môi: “Vừa mới ạ?”
“Đúng vậy, một video hai người hôn nhau thắm thiết bị leak ra, cư dân mạng bùng nổ rồi!”
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời, da đầu tê dại: “Video hôn thắm thiết ạ?”
Lý Lộ: “Đúng rồi đấy.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Tác giả có lời muốn nói
Ngủ Ngủ: Công khai thì công khai chứ, sao lại công khai kiểu này không biết (ngượng ngùng)
Tuỳ Thần: Xem sau này ai còn thầm thương trộm nhớ vợ tui nữa.
Tác giả: Tôi nghi ngờ Tuỳ Thần cố ý.
Beta: Claret
Đêm đó Du Tuỳ dùng hành động biểu đạt cho Thẩm Mộ Xuy biết thế nào là mấy chữ “Tình yêu mãnh liệt”.
Sau khi xong chuyện, Thẩm Mộ Xuy khóc thút thít lấy điện thoại ra, sửa ngay lại tên nhóm cho đứng đắn.
Du Tuỳ ôm người vào trong lòng, nhìn hành động của cô, cười: “Sao lại sửa vậy em?”
Thẩm Mộ Xuy liếc anh, đỏ bừng mặt phàn nàn: “Anh nói xem?”
Du Tuỳ cười, vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng: “Mệt không em?”
“Hơi hơi.”
Du Tuỳ “Ừ” rồi nói nhỏ: “Vậy ngủ đi.”
Nhưng cho dù thế thì Thẩm Mộ Xuy vẫn không tài nào ngủ được.
Cơ thể dẫu mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn vô cùng tràn đầy.
Nghĩ rồi, cô ngước lên nhìn quai hàm Du Tuỳ, giơ tay sờ sờ, hỏi nhỏ: “Hôm qua em quên không hỏi, những người thân khác của anh đâu rồi?”
Du Tuỳ trầm giọng nói: “Ở thành phố S, sức khoẻ ông ngoại không tốt lắm, lần trước anh về ông đang nằm viện.”
Thẩm Mộ Xuy “À à” hai tiếng, ôm anh: “Thế lần sau em và anh đi thăm ông nha.”
“Được.”
“Anh…anh không về nhà vì có phải là do trở ngại trong lòng không?”
Trải qua quá nhiều chuyện như vậy, có lẽ cả đời này Du Tuỳ không định tiếp quản công ty nhà mình nữa.
Du Tuỳ gật đầu: “Cũng một phần.”
“Giờ anh còn sợ nước không?”
Thẩm Mộ Xuy đột nhiên hỏi.
Du Tuỳ ngẩn người, nhìn cô rất ngạc nhiên: “Sao tự nhiên em hỏi chuyện này?”
Thẩm Mộ Xuy cười, nghiêm túc nói: “Anh cứ trả lời em trước đã.”
Du Tuỳ gật đầu: “Có một chút.”
Mặc dù anh không trải qua những chuyện đó, nhưng những video và hình ảnh lúc ấy cùng với những lời mẹ Du vẫn hay lẩm bẩm đều nói cho Du Tuỳ biết họ đã trải qua một chuyện đáng sợ tới mức nào.
Giai đoạn đó khiến tinh thần mẹ Du bị khủng hoảng, Du Tuỳ cũng chẳng thoải mái chút nào.
Có một khoảng thời gian anh chỉ cần chợp mắt là sẽ mơ thấy mình đứng ở đầu mũi thuyền, sóng thần đột nhiên đánh úp lại khiến người khác không kịp đề phòng, bên tai toàn là tiếng hét thất thanh và tiếng khóc thê lương.
Khoảng thời gian ấy, vì không muốn mẹ Du phải lo lắng nên Du Tuỳ cũng từng lén đi gặp bác sĩ.
Khi ấy anh biết mình không thể đổ bệnh, nếu anh cũng đổ bệnh thì ai sẽ chăm sóc mẹ, huống hồ trong lòng anh còn một người anh nhớ mãi không quên.
Thẩm Mộ Xuy “À”, sờ đầu anh: “Sau này chúng ta không đến bãi biển nữa.”
Du Tuỳ bật cười, hôn lên khoé môi cô: “Chắc bãi biển không thành vấn đề đâu, anh khắc phục được mà.”
“Vâng ạ, nhưng tốt nhất là không đi.”
Du Tuỳ cười, ôm chặt người trong lòng hơn, lẩm bẩm: “Ngủ thôi em.”
“Vâng ạ. Anh ngủ ngon.”
Thẩm Mộ Xuy hôn cằm anh, dịu dàng nói: “Sau này có em ở bên anh rồi.”
Du Tuỳ hiểu, anh không đáp lại, nhưng vòng tay ôm cô càng chặt hơn.
Một đêm mơ đẹp.
Có Thẩm Mộ Xuy bên cạnh, Du Tuỳ có thể ngủ ngon hơn.
Sáng hôm sau, lúc Thẩm Mộ Xuy tỉnh dậy Du Tuỳ đã không còn ở khách sạn nữa rồi.
Thực ra cô cũng không sốt ruột chạy đến phim trường, mình cô ở khách sạn thoải mái tắm rửa, ăn gì đó rồi mới ở khách sạn bắt đầu làm việc.
Đến đoàn phim của Du Tuỳ cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng Thẩm Mộ Xuy sợ quấy rầy tiến độ công việc của mọi ngừoi, vừa hay cô cũng chuẩn bị sẵn một loạt công việc cho mình rồi, nên chỉ định đến tối lại tìm Du Tuỳ ăn chung thôi.
Đang làm việc thì Cố Thư lén lút gọi điện cho Thẩm Mộ Xuy.
“Ngủ Ngủ, cậu đang làm gì đấy?”
Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, rất ngạc nhiên: “Đang viết ca khúc mới, sao đấy?”
Cố Thư “À”, kéo dài âm cuối ra, nói: “Không đến đoàn phim của Du Tuỳ à?”
“Không.”
Thẩm Mộ Xuy dừng lại một chút: “Cậu gọi tớ làm gì đấy?”
Cố Thư “Chậc chậc”. hết sức bất mãn: “Thế không có việc gì tớ không được gọi cho cậu à, hừ, đúng là có đàn ông lập tức không cần chị em nữa.”’
Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười: “Cậu đang gây sự vô cớ đấy, nói đi, anh Duyên Tu làm gì cậu rồi, có phải cậu lại định nhờ tớ gì không?”
Cố Thư: “…”
Cô nghẹn lời, nhỏ giọng thầm thì: “Cậu có thể đừng thông minh như vậy được không?”
Thẩm Mộ Xuy cười, kéo dài âm cuối, nói: “Thế thì hơi khó, lúc nào tớ cũng thông minh thế mà, giờ cậu bảo tớ đừng thông minh nữa thì không được đâu.”
Cố Thư: “…”
Hai người đùa giỡn ầm ĩ một hồi, Cố Thư nghiêm túc nói: “Thực ra cũng không đến mức nhờ cậu đâu, tớ hơi chán thôi.”
“Đang ở nhà à?”
“Ừ.”
Tự nhiên nghe giọng Cố Thư uể oải, cô bỗng dưng có một suy đoán: “Từ từ…” Thẩm Mộ Xuy mím môi, cố kìm nén sự kinh ngạc của mình: “Anh Duyên Tu nhốt cậu ở nhà đấy à?”
Cố Thư: “…”
Điện thoại im lặng mười mấy giây.
Thẩm Mộ Xuy hiểu sự im lặng này có nghĩa là gì, cô nuốt nước bọt, vô cùng kinh ngạc: “Hồi trước tớ nói vớ vẩn mấy câu thôi, thế mà thành thật rồi à….Anh Duyên Tu cũng mạnh mẽ ghê, đúng là không hổ danh tổng tài bá đạo.”
Cô ngừng một chút, lời đầy cảm thán: “Bái phục, bái phục!”
Cố Thư bất đắc dĩ trợn mắt:”Cậu ngậm miệng lại được chưa, cậu còn thế nữa tớ kệ cậu đấy.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười: “Cậu kệ tớ thế còn ai quan tâm cậu nữa? Cậu có tin chuyện cậu bị nhốt sẽ được cả giới này biết hết không?” Nói rồi Thẩm Mộ Xuy vô cùng hứng thú: “Ê mau nói tớ nghe, cầm tù play kích thích lắm đúng không?”
Cố Thư không muốn nói chuyện nữa.
Cô ấy không nên gọi cho Thẩm Mộ Xuy mới phải.
“Cố Thư.”
“Thư Thư bé bỏng.”
“Thư Thư bé nhỏ à, thoả mãn tính hiếu kì của tớ đi mà, một chút thôi cũng được.”
Nghe tiếng làm nũng bên tai, Cố Thư không nhịn được nữa mà hừ một tiếng: “Cậu muốn biết thì để Tuỳ Thần nhà cậu làm với cậu là biết ngay, tớ nghĩ anh ta sẽ rất nhiệt tình đó.”
Nói xong, Cố Thư giả vờ tức giận cúp điện thoại.
Nhìn cuộc gọi bị ngắt, Thẩm Mộ Xuy bật cười gọi video cho Cố Thư, nhìn vẻ mặt không có tinh thần của người trong màn hình, cô không thể không tỏ vẻ thán phục Cố Duyên Tu.
Như này cũng quá quá đỉnh rồi.
Cố Thư liếc cô, vẻ mặt “Nếu cậu còn tiếp tục nói nhảm nữa tớ sẽ cúp điện thoại đấy” làm Thẩm Mộ Xuy cũng không dám trêu nữa.
Cô cười, nghiêm túc quan tâm bạn mình.
“Cậu có cần tớ bảo Thẩm Tinh Châu đến thăm cậu không?”
“Không cần đâu.”
Cố Thư thở dài: “Thực ra cũng hơi chán thật.”
“À.”
“Cậu viết bài hát cho ai thế?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn cô: “Tiếu Lạc ấy.”
“Hả?”
Cố Thư kinh ngạc nhìn cô: “Cậu viết bài hát cho Tiếu Lạc mà Du Tuỳ không ghen đấy à?”
Thẩm Mộ Xuy vô tội chớp mắt: “Ủa sao phải ghen, cả người tớ đều là của anh ấy rồi, chuyện công việc nghiêm túc như này có gì mà ghen chứ.”
Du Tuỳ mới vào phòng đã nghe thấy câu này của bạn gái. Thoắt cái ghen tuông sắp trào ra cũng biến đâu không thấy tăm hơi nữa.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Mộ Xuy ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh về rồi?”
Du Tuỳ “Ừ”, nhìn cô: “Đang gọi cho Cố Thư à?”
“Vâng ạ.”
“Hai em cứ nói chuyện đi, tối nay em muốn ăn gì?”
Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ: “Gì cũng được ạ.”
“Ừm.”
Cố Thư hết chịu nổi hai người, vội vàng nói mấy câu rồi tắt máy.
Cô ấy nhìn cửa phòng đóng chặt, chán nản gục xuống ghế sofa, bao giờ cô mới có tình yêu đẹp như thế không biết!
Tức chết được!
Cúp điện thoại xong, Thẩm Mộ Xuy chạy ào ra cửa.
“Sao đột nhiên anh về thế?”
Du Tuỳ kéo người đang chạy về phía mình vào lòng, cưng chiều “Ừm” một tiếng, hôn lên khoé môi cô: “Nhớ em, về xem em thế nào rồi.”
Thẩm Mộ Xuy cười giòn tan, ôm cổ anh, chủ động hôn: “Em cũng nhớ anh.”
Du Tuỳ cụp mắt, cười: “Có muốn làm gì không?”
Thẩm Mộ Xuy nghĩ rồi đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng.
“Có đấy, Du Tuỳ này, bao giờ về tụi mình đi xăm được không?”
Du Tuỳ hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cô: “Sao tự nhiên em lại muốn đi xăm?”
Thẩm Mộ Xuy cười hì hì: “Hồi chiều em xem hai bộ phim nước ngoài để tìm linh cảm, tự nhiên em thấy mấy hình xăm nhỏ tinh xảo rất hợp, hơn nữa hai người cùng nhau xăm lại có ý nghĩa khác.”
Du Tuỳ trầm tư nghĩ rồi gật đầu: “Được, lúc về sẽ đi.”
“Vâng vâng.”
Du Tuỳ nhìn cô gái nhỏ vô cùng phấn khích đang treo lên mình, anh vòng tay đỡ lấy cô, cọ cọ chúp mũi hai người, cười nói: “Đi nào, đưa em đi ăn trước đã.”
“Anh còn chưa nói sao anh về đâu nha.”
“Nhớ em, về gặp em thôi.”
Nghe vậy khoé miệng Thẩm Mộ Xuy không khỏi cong lên.
Nửa tháng kế tiếp, Thẩm Mộ Xuy công khai có mặt tại đoàn phim, cô vẫn còn suất diễn nên có bị phóng viên chụp trộm được cũng không sao cả.
Nhân viên công tác trong đoàn phim thích hai người quá nên cũng chưa để lọt mảy may tin nào ra ngoài cả.
Chuyện này thực sự khiến Thẩm Mộ Xuy ngạc nhiên.
Cô còn tưởng tình cảm của mình với Du Tuỳ sẽ không giấu được bao lâu nữa chứ.
Sau một tháng, Thẩm Mộ Xuy về nhà.
Du Tuỳ về tham gia một hoạt động cùng cô, sau khi hoạt động kết thúc, hai người còn cùng nhau đi xăm, thoả mãn mơ ước của Thẩm Mộ Xuy.
“Có đau không em?”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Không đau.”
Cô giơ tay ôm Du Tuỳ làm nũng: “Anh nói nữa là em nghĩ mình đau cùng một chỗ đấy.”
Du Tuỳ không nói gì, giữ gáy cô hôn xuống, dùng hành động biểu hiện cảm xúc của mình.
“Giờ mình đi đâu nhỉ, mai anh lại về đoàn phim à?”
“Ừm.”
Du Tuỳ nhìn cô, nghĩ rồi nói: “Đưa em đi dạo nhé?”
Tính ra hai người ở đoàn phim đúng là không thể ra ngoài hẹn hò được.
Mặc dù hôm nào họ cũng ở cùng nhau nhưng những cảm xúc nghi thức gì đấy vẫn phải có.
Tháng Hai mới đến Tết, suất diễn của Thẩm Mộ Xuy đã xong rồi, chắc Du Tuỳ còn phải quay hơn một tuần nữa.
Nghĩ vậy Thẩm Mộ Xuy hơi tiếc.
Cô nũng nịu vùi trong lòng anh làm nũng: “Được, đến chỗ nào ít người đi anh.”
“Được, nghe em.”
Ban đêm lạnh, Du Tuỳ lái xe đưa Thẩm Mộ Xuy ra ngoài.
Bỗng nhiên, Thẩm Mộ Xuy “A” lên một tiếng: “Hay chúng ta đi ngoại thành đi anh.” Ánh mắt cô sáng rực: “Em biết một chỗ buổi tối gần như không có ai đấy.”
Du Tuỳ cụp mắt cười: “Ngọn núi nhỏ trước đây chúng ta đi qua đúng không em?”
“Đúng đúng đúng.”
Hồi nhỏ hai người theo Chu Tuý Tuý và Thẩm Nam đi qua rất nhiều ngọn núi nhỏ, khi ấy Thẩm Mam và Chu Tuý Tuý cố ý huấn luyện hai người, cứ đến cuối tuần là dẫn họ đi leo núi nấu cơm dã ngoại, để lại rất nhiều kí ức đẹp.
Du Tuỳ nghĩ, từ lúc về đến giờ đúng là hai người chưa đi qua thật.
Anh gật đầu không do dự: “Chúng ta đến đó đi.”
“Vâng.”
Xe dừng lại cách đó không xa, Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ đi đến một chỗ.
Chỗ này ban đêm cơ bản không bóng người, dù sao cũng không có đôi tình nhân nào ngốc hơn, nửa đêm đến đây hẹn hò cả.
Nhưng Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ là ngoại lệ.
Hai người không phải kẻ ngốc.
“Nhìn đằng kia kìa.” Thẩm Mộ Xuy thích thú: “Có phải hồi nhỏ chúng ta nấu cơm dã ngoại bên kia không?”
Du Tuỳ nhìn theo, cười: “Đúng vậy.”
Anh xoa đầu Thẩm Mộ Xuy, nói nhỏ: “Trí nhớ tốt đấy.”
Thẩm Mộ Xuy kiêu ngạo vểnh cằm lên: “Tất nhiên rồi.”
Cô chốt lại: “Chuyện nào liên quan đến anh em nhớ kĩ lắm.”
Du Tuỳ cúi đầu, ánh mắt nhìn cô nặng nề, yết hầu lên xuống: “Anh biết.”
Anh ôm lấy cô gái nhỏ: “Cảm ơn em.”
Thẩm Mộ Xuy “’Ừ” một tiếng, ôm anh làm nũng: “Đừng khách sáo mà.”
Cô chớp mắt, cười nói: “Sau này anh nhớ đối tốt với em là được.”
Du Tuỳ hôn lên khóe môi cô, mơ hồ hỏi: “Giờ anh không đối tốt với em à?”
Thẩm Mộ Xuy “Ưm”, cảm nhận anh đang cưỡng hôn.
“…Tốt.”
Thực sự tốt quá.
Hai người hôn xong, đột nhiên Thẩm Mộ Xuy làm nũng, bảo đứng nhiều mệt quá.
Du Tuỳ bất đắc dĩ nhìn vẻ lém lỉnh trong mắt cô: “Muốn ôm hay cõng nào?”
Thẩm Mộ Xuy cười hì hì, nhảy lên người anh: “Muốn ôm.”
“Chúng ta qua bên kia xem đi, bên kia nhìn được toàn cảnh thành phố về đêm đấy.”
“Được.”
Chỉ cần Thẩm Mộ Xuy nói, Du Tuỳ sẽ đáp ứng.
Đêm nay, hai người ở trong núi rất lâu, cuối cùng, Thẩm Mộ Xuy bị Du Tuỳ hôn đến mức suy nghĩ rối loạn, không nhịn được nữa, Du Tuỳ mới đưa cô về nhà.
…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ đều bị chuông điện thoại đánh thức.
Hai người cùng tỉnh giấc, còn ngái ngủ nhìn nhau.
Du Tuỳ an ủi sự tức giận lúc mới rời giường của Thẩm Mộ Xuy, nói nhỏ: “Em ngủ một lúc nữa đi, anh đi nghe điện thoại.”
Thẩm Mộ Xuy thấy điện thoại cả hai cùng reo, im lặng nhìn nhau rồi lắc đầu: “Chắc có chuyện lớn rồi, bình thường chị Lộ không gọi em liên tục thế đâu.”
Hai người nghe máy cùng lúc, đầu dây bên kia vang lên tiếng người đại diện không khác lắm: “Du Tuỳ/Ngủ Ngủ, chuyện tình yêu của hai người bị lộ rồi!!”
Hai người đều sửng sốt, dường như không nghĩ đến chuyện này.
Thẩm Mộ Xuy ngỡ ngàng, liếm môi: “Vừa mới ạ?”
“Đúng vậy, một video hai người hôn nhau thắm thiết bị leak ra, cư dân mạng bùng nổ rồi!”
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời, da đầu tê dại: “Video hôn thắm thiết ạ?”
Lý Lộ: “Đúng rồi đấy.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Tác giả có lời muốn nói
Ngủ Ngủ: Công khai thì công khai chứ, sao lại công khai kiểu này không biết (ngượng ngùng)
Tuỳ Thần: Xem sau này ai còn thầm thương trộm nhớ vợ tui nữa.
Tác giả: Tôi nghi ngờ Tuỳ Thần cố ý.
/90
|