CHƯƠNG 16
“Sao đột nhiên anh lại biến thành con người?” Đàm Du Nhiễm liếc nhìn chiếc áo sơ mi trên người Tần Diệc Phong, cô có đủ lý do để nghi ngờ anh ta đang có âm mưụ
Ngay cả quần áo cũng đã chuẩn bị xong, con mèo này đợi ngày này lâu lắm rồi phải không?
“Mấy con mèo kia không ở đây, nên anh có thể nói chuyện với em thuận tiện hơn.” Tần Diệc Phong quay sang góc mà lũ mèo hay nằm, Đàm Du Nhiễm nhận ra Lạc Anh và Phỉ Sâm cũng không thấy đâụ
Con mèo của cô tự chạy ra khỏi nhà?
“Bọn họ đi đâu rồi?” Đàm Du Nhiễm sợ chết khiếp, dù biết bọn họ đều là con người nhưng với tư cách chủ nhân, cô vẫn cảm thấy lo lắngi khi những con mèo của mình biến mất.
“Hình như có chuyện xảy ra trong công ty nên anh em bọn họ phải quay về xử lý.” Tần Diệc Phong giải thích với Đàm Du Nhiễm.
Có phải cô vừa nghe Phỉ Phỉ nói "công ty" không? Lạc Anh và Phỉ Sâm đều là nhân viên văn phòng?
"Bọn họ có nói khi nào họ về không?” Đàm Du Nhiễm không nhịn được nhìn vào góc tường lần nữa, cô đã quen với việc trong nhà nuôi hai con mèo, bây giờ thấy căn nhà vắng vẻ như vậy, cô có chút khó chịụ
"Chắc họ sẽ quay về nhanh thôi, không chừng sáng mai em thức dậy sẽ nhìn thấy bọn họ.” Tần Diệc Phong sờ sờ đầu Đàm Du Nhiễm, an ủi cô.
Tần Diệc Phong đột nhiên nhìn về phía cửa.
"Một con mèo đã quay trở vê rồi, hiếm khi mới được ở một mình với em, thật đáng tiếc.” Tần Diệc Phong thở dài.
“Cái gì?”
Giây tiếp theo, cô liền hiểu những gì Tần Diệc Phong nói.
Cửa nhà có tiếng mở ra.
Bạch Thiển ló ra sau cánh cửa.
"Viên Viên.” Đàm Du Nhiễm chạy về phía Bạch Thiển, nhào vào lòng cậụ
"Nhớ tôi vậy sao?” Bạch Thiển cười sủng nịnh, cậu ôm Đàm Du Nhiễm, xoa đầu cô.
Bạch Thiển ngẩng đầu lên, cậu thấy một người đàn ông đang đứng trong phòng khách.
"Mèo ragdoll.” Bai Shao lộ ra vẻ chán ghét.
Sau khi nghe Bạch Thiển nói Dàm Du Nhiễm nhận ra cô quá nhiệt tình, dường như cô rất mong cậu trở về.
Đàm Du Nhiễm thừa nhận rằng cô lo lắng Bạch Thiển sẽ không quay trở về, và nỗi lo ấy này càng trở nên nghiêm trọng hơn ngay sau khi cô nhìn Lạc Anh và Phỉ Sâm cũng đã rời đi.
Tan Youran từ nhỏ đã quen với cô đơn, rất sợ cảm giác bị bỏ lại, khi nhìn thấy Bai Shao trở lại, cô không kìm được mà nhào vào vòng tay anh.
Đàm Du Nhiễm nhẹ nhàng đẩy Bạch Thiển ra, nhưng bị cậu bá đạo giữ chặt.
“Tại sao chỉ có một mình anh ở nhà, hai người kia đâu?” Bạch Thiển nhăn mũi, lòng chiếm hữu của cậu rất mạnh, cậu ôm chặt Đàm Du Nhiễm trong lòng.
"Họ tạm thời trở về.” Tần Diệc không quan tâm đến thái độ của Bạch Thiển, anh thản nhiên ngồi xuống ghế sofa.
Anh phải cố gắng hơn, cô dâu của anh có vẻ rất thích con mèo trắng kia.
“Cậu ra vào nhà có vẻ thoải mái quá nhỉ?” Nhìn bộ dáng ngơ ngác đáng yêu của vợ mình, Tần Diệc Phong tốt bụng ám chỉ một câụ
"Đúng vậy Làm thế nào mà cậu có chìa khóa nhà?" Đàm Du Nhiễm "ngơ ngác đáng yêú lúc này mới nhận ra có điều gì đó không đúng, cô quay sang chất vấn Bạch Thiển.
"Tôi lấy của chị mang đi đánh thêm. Tất cả mèo trong nhà đều có." Bạch Thiển lắc lắc chiếc chìa khóa trước mặt Đàm Du Nhiễm.
"Cái gì? Phỉ Phỉ, anh cũng có sao?" Đàm Du Nhiễm nhìn Tần Diệc Phong.
Tần Diệc Phong không ngờ anh đốt rừng lại bị gió thổi ngược về chính mình, anh mỉm cười.
“Theo cách này, anh sẽ ra vào nhà em dễ dàng hơn.” Tần Diệc Phong giải thích.
“Không chỉ có chìa khóa, tôi còn biết cả mật khẩu thẻ ngân hàng của chị.” Bạch Thiển xoa đầu Đàm Du Nhiễm.
Người phụ nữ này sao có thể ngốc nghếch đáng yêu như vậy.
Cảm xúc khi nhìn thấy Bạch Thiển trở về nhà đã biến mất trong tích tắc.
Hai con mèo gian dối này.
"Nhu Nhu đâu? Cậu ấy không sao chứ?" Đàm Du Nhiễm nghĩ rằng com mèo cam sẽ quay trở về với con mèo trắng, không ngờ chỉ có một con quay lại.
“Vài ngày nữa nó mới về. Trong nhà em ấy có chuyện gấp.” Bai Shao không nói Thu Vũ đang làm gì để không làm Đàm Du Nhiễm lo lắng thêm.
"Cậu ấy đi học phải không?” Đàm Du Nhiễm nghiêng đầu hỏi.
Cả hai chú mèo con đều đang tuổi đi học, cũng không biết làm thế nào mà chúng đều dành thời gian trong nhà của cô quậy phá mỗi ngày.
“Không, hai chúng tôi không được giáo dục giống nhân loại, chúng tôi tự học ở nhà.” Bạch Thiển nói.
Bình thường, mèo cũng sẽ đi học và đi làm giống như con người, giống như Tần Diệc Phong, nhưng ngành nghề của hai gia đình cậu khá đặc biệt.
Tất nhiên, Bạch Thiển không nói với Đàm Du Nhiễm điều đó.
/296
|