CHƯƠNG 27
“Viên Viên, cứu tôi ” Đàm Du Nhiễm nhào vào vòng tay Bạch Thiển, người đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Bạch Thiển ném cuốn sách sang một bên, bình tĩnh đỡ lấy vợ mình.
“Chỉ là gặp phụ huynh thôi mà, sớm muộn gì chị cũng phải gặp.” Bạch Thiển nghe rất rõ chuyện xảy ra trong phòng.
“Lạc Anh đã biến thành con người đó ” Đây mới thực sự là điều mà Đàm Du Nhiễm để ý.
Lạc Anh và Phỉ Sâm là hai con mèo cô nuôi lâu nhất, sau khi biết họ thuộc tộc mèo, họ còn là những người duy nhất chưa biến thành con người, cô luôn nghĩ rằng cô không được nhìn thấy hình dạng con người của họ trong một thời gian ngắn nữa.
Hôm nay đột nhiên nhìn thấy, lại còn trần như nhộng, liền dọa cô sợ hãi cực độ.
Bàn tay của Bạch Thiển đang trấn an Đàm Du Nhiễm dừng lại hai giây, như thể đang cân nhắc xem cậu có nên đánh vào đầu cô một cái hay không.
Người phụ nữ ngu ngốc này.
"Nhiễm Nhiễm, khi nào chị rảnh em cũng muốn đưa chị về nhà gặp ba mẹ, tuy rằng ba mẹ em không vội nhưng em muốn giới thiệu chị với họ càng sớm càng tốt." Thu Vũ đi tới, nũng nịu nói.
Vừa rồi Bạch Thiển vào phòng ngăn cản cuộc chiến giữa Tần Diệc Phong và Thu Vũ, sau đó hai người họ biến thành mèo, mỗi người độc chiếm một góc phòng khách.
Sau khi Thu Vũ nghe thấy chủ đề gặp gỡ ba mẹ, cậu liền phấn khích biến thành con người, trong khi đó con mèo ragdoll vẫn nằm trong góc nhìn cậu ta với ánh mắt khinh thường, nó vẫy đuôi một cách không kiên nhẫn.
“Nếu em không phản đối, anh sẽ thông báo với gia đình.” Lạc Anh bước ra khỏi phòng với vẻ mặt bình thản, nói xong liền biến thành một con mèo, bước đến nằm cạnh Phỉ Sâm.
Phương thức lên sân khấu ngắn gọn mạnh mẽ.
Không đúng, cô còn chưa chuẩn bị tâm lí gặp phụ huynh nha.
“Em chưa nói đáp ứng gặp ba mẹ của hai người ” Đàm Du Nhiễm lao đến trước mặt hai con mèo, giận dữ hét lớn.
Lạc Anh không để ý đến cô nhưng Phỉ Sâm lại nhìn cô một cái.
Ý là cô không thể cự tuyệt?
Gặp phụ huynh của mèo cần phải chuẩn bị những gì?
“Tôi phải làm gì đây?” Đàm Du Nhiễm bất lực nhìn Bạch Thiển.
“Không sao, chị thu dọn đồ đạc qua đó ở vài ngày, tộc mèo rất hiếu khách.” Bạch Thiển nhún vai, tiếp tục xem TV.
Đàm Du Nhiễm cảm thấy rằng vấn đề của cô vẫn chưa được giải quyết.
"Tôi có phải học lễ nghi gì không? Tôi phải mặc quần áo như thế nào? Trả lời tôi đi." Tan Youran ngồi xổm trước mặt Lạc Anh và Phỉ Sâm, không ngừng nói năng lộn xộn.
“Không đúng, gặp phụ huynh của anh, cũng là phụ huynh của anh phải không?” Đàm Du Nhiễm chỉ vào Lakc Anh, sau đó chỉ vào Phỉ Sâm.
Theo như cô biết thì hai con mèo là anh em sinh đôi cho nên Lạc Anh muốn cô gặp ba mẹ của bọn họ?
Cuối cùng Đàm Du Nhiễm cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ba mẹ họ không hài lòng khi hai người con trai có chung một người vợ? Cô không bị họ gây khó dễ đó chứ?
“Ngay cả Phỉ Sâm mình còn chưa gặp, bây giờ còn phải gặp ba mẹ họ?” Hai tay Đàm Du Nhiễm ôm má, cô cảm thấy mình không ổn lắm.
Mặc dù Đàm Du Nhiễm muốn có mối quan hệ tiến hành tuần tự, nhưng không phải mối quan hệ có tốc độ tên lửa như thế này.
Đột nhiên kêu người ta về gặp phụ huynh là có ý gì?
Không con mèo nào đi theo kế hoạch của cô, không tùy tiện đẩy cô lăn giường thì lại đột nhiên kêu cô đi gặp phụ huynh.
Đàm Du Nhiễm giống như củ cải trắng, cô loạng choạng bước vào thư phòng rồi nhốt mình bên trong suy nghĩ chuyện nhân sinh.
Mấy con mèo ở trong phòng khách nhìn nhau, Thu Vũ và Tần Diệc Phong cũng không thèm cãi nhau nữa.
“Cô ấy có vẻ rất bối rối.” Bạch Thiển tắt TV.
“Mấy người cái gì cũng không nói, đương nhiên là làm cô ấy bối rối rồi.” Tần Diệc Phong biến thành con người, tao nhã ngồi trên chiếc tủ thấp.
“Không phải là do mấy người tùy tiện động dục làm phiền cô ấy sao?” Phỉ Sâm cũng biến thành một người đàn ông đẹp trai, tự mình cầm quần áo lên mặc vào.
"Anh còn dám nói? Chị ấy bối rối là do mấy anh muốn chị ấy đi gặp ba mẹ mình." Nhu Nhu chỉ vào người Phỉ Sâm.
"Đừng cãi nhau nữa, chúng ta làm gì bây giờ? Hình như cô đã đạt đến giới hạn chịu đựng đối với chúng ta rồi." Bạch Thiển hỏi.
"Không phải chúng ta đều biết cô ấy muốn gì sao? Cứ làm theo những gì cô ấy muốn." Lạc Anh biến thành người, anh dựa lưng vào tường nói.
Bọn họ đều biết, thứ mà Đàm Du Nhiễm muốn rất đơn giản, cô muốn vui vẻ nói chuyện yên đương, chứ không phải bị bó buộc trong hôn nhân.
“Nói thì dễ.” Bạch Thiển trợn mắt.
Gia tộc của Bạch Thiển và Thu Vũ rất phức tạp, làm thế nào họ có thể tiếp tục bồi dưỡng tình cảm với Đàm Du Nhiễm đây?
“Dù sao thì hãy cố gắng làm theo cách cô ấy muốn, đừng làm cô ấy khó xử.” Lạc Anh bình tĩnh nói.
“Cuối tuần sau anh đưa cô ấy đi gặp ba mẹ, chúng ta xem xét tình hình trước, cố gấng đừng làm cô ấy sợ.” Tần Diệc Phong cười nói.
Không phải lũ mèo không muốn nói cho Đàm Du Nhiễm biết gia cảnh của mình, nhưng lai lịch của họ hơi phức tạp, điều này như một tầm màn ngăn họ với nhaụ
Tình cảm thi không cần phải nói, bọn họ đã rất thích cô từ lâu, đối với họ thì tình yêu là thứ không gì sánh bằng.
Nhưng do nền văn hóa giữa hai bên có nhiều điểm bất đồng, lần đầu tiên lũ mèo cảm thấy theo đuổi vợ thật khó.
/296
|