CHƯƠNG 29
Thấy ba người kia trò chuyện vui vẻ, con mèo màu cam có chút đứng ngồi không yên.
Thu Vũ nhảy ra khỏi khung leo cho mèo, sau đó cậu nhảy lên bàn ăn, nhào vào lòng Đàm Du Nhiễm rồi cuộn người nằm xuống
“A, Nhu Nhu ngoan.” Đàm Du Nhiễm tùy ý để Thu Vũ nằm trong lòng, cô tiếp tục gắp raụ
Đàm Du Nhiễm đã quen với việc bất kể cô làm gì, đều sẽ có một con mèo tới quấy rầy cô.
"Meo meo " Con mèo màu cam có vẻ không vui vì bị Đàm Du Nhiễm phớt lờ, nó nhảy xuống sàn rồi lao vào phòng ngủ của cô.
Vài phút sau, Thu Vũ trong hình dạng con người chạy ra khỏi phòng.
“Nhiễm Nhiễm, chị không thể thích họ chỉ vì họ đẹp trai ” Chàng trai ôm chặt Đàm Du Nhiễm, nghẹn ngào nói.
Đàm Du Nhiễm bối rối.
“Tôi không thích họ nha.” Dứt lời, Đàm Du Nhiễm cảm thấy có bốn con mắt đang nhìn cô.
“Tôi không phải không thích hai anh.” Đàm Du Nhiễm vội vàng thanh minh.
“Nhiễm Nhiễm.” Thu Vũ cọ cọ vào cổ Đàm Du Nhiễm.
Đàm Du Nhiễm tiếp tục chiều theo bé mèo cam đang ghen tỵ.
Ngay lúc Đàm Du Nhiễm lau nước mắt trên mặt Thu Vũ, cô chợt nhìn thấy một vết máu mờ trên xương quai xanh của chàng trai.
“Đây là cái gì?” Đàm Du Nhiễm vén cổ áo của Thu Vũ lên.
“Không có gì, không có gì cả.” Thu Vũ hoảng sợ, lần đầu tiên cậu tránh né sự đụng chạm của Đàm Du Nhiễm, không cho cô kiểm tra cơ thể của mình.
“Cậu bị thương à?” Đàm Du Nhiễm nắm chặt cổ áo của Thu Vũ, kéo cậu trở lại.
Cổ áo bị Đàm Du Nhiễm tóm được, lộ ra vết thương sâu được quần áo che đậy rất kỹ, nếu không phải có vết máu trên da thì chắc cô sẽ không phát hiện ra.
“Sao cậu lại bị thương?” Đàm Du Nhiễm nhìn Thu Vũ.
Vết thương kia chắc chắn không phải do sơ ý, vết đâm rất sâu, việc Thu Vũ vẫn còn sống quả là một điều kỳ tích.
Thu Vũ tỏ vẻ đáng thương nhìn Đàm Du Nhiễm, nhưng cậu không trả lời câu hỏi của cô.
Hai người đàn ông trong bàn tiếp tục dùng bữa với vẻ mặt bình thản, dường như bọn họ không có ý định giúp Thu Vũ.
“Nhiễm Nhiễm, vết thương này sẽ mau lành thôi, không sao đâụ” Thu Vũ nhìn Đàm Du Nhiễm với ánh mắt cầu xin, hy vọng cô sẽ không hỏi thêm câu nào nữa.
Đàm Du Nhiễm cảm thấy cảm giác tức giận và bất lực trào dâng trong lòng.
Chuyện gì họ cũng không nói cho cô biết, ngay cả lý do bị thương là gì họ cũng không nói, rốt cuộc cô là gì trong mắt họ?
“Vết thương nghiêm trọng như vậy cũng không nói cho tôi biết, ngay cả khi tôi phát hiện ra cậu cũng không muốn nói cho tôi biết nguyên nhân, tại sao mấy người lại không chịu nói cho tôi biết chứ?" Hốc mắt Đàm Du Nhiễm phiếm hồng.
Cô cảm thấy bất lực, còn có đau lòng.
Làm sao một đứa trẻ như Thu Vũ lại có thể bị thương nặng như vậy?
Lạc Anh nhận thấy tâm trạng của Đàm Du Nhiễm không tốt, anh liền đặt đũa xuống, vào phòng lấy một hộp thuốc ra.
"Hoàn cảnh của cậu ta có chút đặc biệt, sau này cậu ta sẽ nói cho em biết, em giúp cậu ta bôi thuốc trước đi." Lạc Anh nhét hộp thuốc vào tay Đàm Du Nhiễm.
“Lớn đầu rồi còn tức giận với một đứa trẻ, thật mất mặt.” Phỉ Sâm khinh thường nhìn Đàm Du Nhiễm.
Đàm Du Nhiễm rất muốn đập hộp thuốc vào đầu Phỉ Sâm.
“Bôi thuốc trước.” Đàm Du Nhiễm thở dài, cô kéo Thu Vũ lại gần.
“Vết thương sẽ mau chóng lành thôi, chị không cần bôi thuốc đâụ” Đàm Du Nhiễm trừng mắt, Thu Vũ lập tức im lặng.
Đàm Du Nhiễm đưa Thu Vũ về phòng ngủ, bắt cậu ngồi trên giường sau đó cởi áo sơ mi của cậu ra.
Vết đâm gần như đâm vào xương.
Đàm Du Nhiễm bật khóc.
Con mèo út của cô, cô lúc nào cũng yêu thương chăm sóc, làm sao có thể bị thương được?
"Khả năng hồi phục của tộc mèo rất mạnh. Vết thương này ngày mai sẽ lành, Nhiễm Nhiễm, chị không cần phải lo lắng về nó." Thu Vũ thấy tay của Đàm Du Nhiễm đang run rẩy, cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
“Tại sao cậu bị thương?” Đàm Du Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
“Bị người ta đâm.” Thu Vũ thở dài, sớm biết vậy cậu đã không lơ là, bây giờ thì tốt rồi, vết thương bị Đàm Du Nhiễm phát hiện ra, khiến cô ấy rơi nước mắt đau lòng.
Thu Vũ cảm thấy khó chịu khi thấy Đàm Du Nhiễm khóc, so với cảm giác bị đâm một dao còn khó chịu hơn.
“Tại sao có lại có người tấn công cậu?” Đàm Du Nhiễm dùng cồn để khử trùng, hẳn là rất đau nhưng Thu Vũ không hề nhăn mặt dù chỉ là một chút.
Tộc mèo chỉ có khả năng phục hồi mạnh mẽ, khả năng chịu đau cũng vậy. Thu Vũ không tỏ vẻ gì là do cậu đã sớm quen với cảm giác này.
“Không phải có ai muốn tấn công em, là do em khıêu khích họ.” Thu Vũ nắm lấy hai bàn tay đang run rẩy của Đàm Du Nhiễm, nhẹ nhàng đặt chúng lên má.
/296
|