Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh

Chương 10: Đừng nói là không sợ

/14


Bàn tay cô mềm nhũn trong lòng bàn tay anh, đang bần thần nhớ về những ký ức trong sáu năm trời sống cùng Anna, bỗng khuôn mặt xanh xao của Tô Tiểu Lương chen vào trí óc Dương Duệ, làm anh giật nảy mình.

Gọi vệ sĩ của Anna đến canh chừng bên giường bệnh của cô, anh đi ra ngoài, vừa rút điện thoại ra, bấm nút gọi cho Tô Tiểu Lương, bỗng đâu bên trong vang lên những tiếng kêu kinh hãi.

Bỗng chốc mấy người nháo nhác chạy khắp nơi.

Màn hình hiển thị nhịp tim trong phòng bệnh của Anna đang chậm dần, chậm dần.

Bác sĩ phẫu thuật cùng đội ngũ trợ lý, y tá vội vàng quay trở lại phòng bệnh. Họ nhanh chóng tiến hành nhận định tình hình, làm một số kiểm tra cần thiết rồi quyết định thực hiện thay và truyền máu lần hai. Xét thấy tình trạng của bệnh nhân vốn có những nhân tố biến chuyển khó lường và không thể khống chế được, cho nên trước khi làm phẫu thuật, phía bệnh viện yêu cầu người nhà phải ký tên bảo đảm, vì thực tế bác sĩ cũng không hoàn toàn chắc chắn ca phẫu thuật sẽ thành công. Người nhà duy nhất của Anna ở đây không là ai khác ngoài Dương Duệ, một vệ sĩ của Anna đưa tờ giấy cam đoan đến trước mặt anh.

Chiếc bút đặt trên bàn như nặng đến cả nghìn cân, Dương Duệ nhìn nó mãi mà không sao nhấc lên nổi, đến khi viên vệ sĩ sốt ruột quá phải lên tiếng thúc giục anh mới chịu cử động.

Trong giây phút này, chợt Dương Duệ nhận ra rất rõ ràng, rõ ràng hơn bất cứ bao giờ hết rằng mình chính là chồng của Anna, Anna chính là vợ của mình. Cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng, nghĩ đến sự lạnh nhạt của mình trong sáu năm qua, anh vội vàng cầm bút ký tên. Sau đó, anh đổ người xuống ghế như thể đã hoàn toàn kiệt sức.

Cả đêm hôm đó, định mệnh đã sắp đặt cho mỗi giây mỗi phút đều là sự day dứt và dằn vặt vô cùng đau khổ.

Dương Duệ là thế, Tô Tiểu Lương cũng vậy.

Sau khi lấy mẫu vật để xét nghiệm, Hạ Thần đưa cô về nhà. Cô vội vàng ẩn mình trong phòng, nước mắt giàn giụa, lòng dạ như bị cào xé điên cuồng: Người em trai đã theo mình bao nhiêu năm trời lại chẳng phải người thân ruột thịt, từ đầu đến cuối, thân thế của nó là sự lừa gạt; Vu Anna tìm đến cái chết, bất kể cô ấy lấy cái chết để ép bức hay có ý tác thành cho mình, chỉ biết là sau vụ này, Dương Duệ sẽ không còn, không quan tâm đến sự tồn tại của cô như trước đây nữa. Nỗi đau khổ, tuyệt vọng tưởng như đã khép lại của sáu năm trước lại một lần nữa tìm đến cô.

Một người đàn ông, nếu có người phụ nữ nguyện chết vì mình mà còn không đếm xỉa đến cô ấy, thì người đó không đủ tư cách để được gọi là người đàn ông chân chính.

Từ ngày đầu tiên gặp anh, cô đã nhận ra rất rõ, Dương Duệ không phải người đàn ông như vậy.

Trời đã tối rồi, trái tim cũng đã tan nát rồi, nước mắt cứ chảy mãi, chảy mãi như thể không có điểm dừng, mắt cô cứ khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô.

Bên ngoài cửa phòng, Tô Tiểu Lãng lặng lẽ đứng đó, nghe tiếng cô khóc lên khóc xuống mà hai mắt cậu cũng không cầm được nước mắt.

Chỉ biết khóc và khóc, khóc đến lúc quá mệt rồi, Tô Tiểu Lương mê man ngủ thiếp đi. Không biết đã chợp mắt được bao lâu, cô lại choàng tỉnh khi cơn mộng mị trở nên đáng sợ. Cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Đứng trước bồn rửa mặt, cô nhìn đăm đăm vào khuôn mặt xanh xao cùng đôi mắt đỏ hoe của mình mà tiếp tục cảm nhận nỗi đau đớn không diễn tả được bằng lời. Không khí có chút bức bối, cô trằn trọc trở mình không biết bao nhiêu lần, rồi lại xuống giường, luống cuống mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia và đi ra ngoài ban công. Ngụm bia lạnh ngắt trôi tuột từ đầu lưỡi xuống dạ dày, nhìn lên bầu trời đêm xa xôi, cô nở một nụ cười cũng lạnh ngắt đầy đau khổ.

Nhớ ra ngày mai có hẹn gặp khách hàng, cô ép mình lấy lại tinh thần, chuẩn bị quay về phòng, bất chợt, đưa mắt nhìn ra xa xa phía cổng khu nhà, cô thấy có một chiếc Honda màu trắng bạc đỗ ở đó.

Hạ Thần?

Khoảng cách quá xa để có thể nhìn rõ biển số xe, không đành đứng im một chỗ như vậy, cô xỏ giày, rồi đi xuống cổng. Con đường nhỏ lấp loáng ánh đèn trăng trắng trong màu đêm đen mờ, vừa ra đến cổng, bắt gặp chiếc Honda vẫn đỗ ở đó, biển số quen thuộc đập vào mắt, mắt cô tự nhiên lại rưng rức rưng rức, quả nhiên là Hạ Thần! Nhẹ nhàng đi đến bên cửa xe, anh đang tựa vào ghế nghỉ ngơi, miệng hơi chúm về phía trước, vẻ mặt khá thanh thản và bình an.

Tô Tiểu Lương gõ nhẹ vào cửa xe, Hạ Thần tỉnh dậy ngay lập tức, anh ngạc nhiên mở cửa hỏi: “Tiểu Lương, sao em lại xuống đây? Không ngủ được à?”

“Anh vẫn chưa về nhà phải không?”

Mấy năm nay, xung quanh Tô Tiểu Lương có không ít người quan tâm và mến mộ, nhưng chưa có ai thể hiện như kiểu của Hạ Thần này. Sự tồn tại của anh như dòng nước suối mát trong, khi không có nhu cầu thì dường như không hề tồn tại, hoặc vẫn tồn tại ở đó nhưng luôn bị hững hờ, nhưng sự hững hờ này chẳng hề làm anh giận dỗi hay tự ái. Điều quan trọng nhất là, một khi đã cần đến, thì lúc nào anh cũng xuất hiện rất đúng lúc, mang đến sự bầu bạn thoải mái nhất cho cô.

Bộ váy bằng vải lanh dưới ánh đèn mờ ảo mang đến nét dịu dàng đến mê hồn, nó khiến Hạ Thần càng cảm thấy thân tình hơn, anh lúng túng cười nói:

“Anh về tắm rửa qua rồi quay lại. Anh… anh sợ em…”

“Sợ em nghĩ quẩn?”

Không nỡ làm người đàn ông hiền lành tốt bụng này phát hoảng vì câu chất vấn hóc búa của mình, vừa nói dứt lời, Tô Tiểu Lương liền mỉm cười, ánh mắt cô chan chứa lòng cảm kích chân thành.

Đôi mắt hình vòng cung của Hạ Thần cũng nở một nụ cười ấm áp rất dễ chịu, anh lắc đầu nói:

“Không phải thế, không có chuyện em nghĩ quẩn đâu, anh biết chứ. Chỉ là anh sợ em quá cô đơn”.

Mắt vốn đã rưng rưng, nghe được câu này của Hạ Thần, nước mắt nhanh chóng tập kết lại nơi khóe mắt Tô Tiểu Lương, rồi cứ thế, chúng tự do trào ra. Thế là sự cố gắng giả vờ như mình không bị làm sao của cô phá sản hoàn toàn, cô nghẹn lời và cũng không thể vờ vĩnh tiếp được nữa.

Chẳng biết tại sao người đàn ông đang đứng trước mặt này lại có thể nhìn thấu trái tim mình rõ ràng đến vậy, thực sự tất cả những gì đang diễn ra khiến cô vô cùng đau khổ và sợ hãi, thế nhưng, tác động sâu đậm nhất lại là sự cô đơn. Tất cả những gì ấm áp nhất để cô dựa vào trong cuộc đời này bỗng chốc bỏ đi thật xa trong chớp mắt, tưởng như mình đang bị cả thế giới cùng vạn vật bỏ rơi, như thể lồng ngực bị đâm bởi một lưỡi dao sắc lạnh, trái tim đau đớn lạnh ngắt, đau vào tận xương tủy, nỗi đau đớn nhanh chóng xé xác cô thành trăm mảnh.

Nhận lấy hai tờ khăn giấy Hạ Thần đưa cho, Tô Tiểu Lương lau nước mắt, cúi mặt nói: “Sorry, ngại quá. Em muốn nói cảm ơn anh…!”

“Không cần phải cảm ơn. Không buồn ngủ à?” Đôi mắt sáng như sao của anh lấp lánh đến kỳ lạ, Hạ Thần nhìn cô đầy trìu mến, ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa quan tâm.

“Ngủ được một lúc rồi lại tỉnh. Nếu không có gì bất tiện thì có thể vào trong xe của anh ngồi nói chuyện được không?”

Đêm dài miên man, một mình ở trong phòng cũng vật vờ mãi không ngủ được, chi bằng ngồi nói chuyện với ai đó cho khuây khỏa.

Hoặc là, có người ngồi bên cạnh có khi mang đến cảm xúc khác để đêm qua nhanh hơn.

Nói được mấy câu, Hạ Thần đưa điện thoại cho cô, chân tình nói: “Gọi điện cho cậu ấy đi”.

Tô Tiểu Lương ngập ngừng, không biết có nên gọi hay không. Nếu bây giờ anh ấy đang ở bên Anna, như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa?

“Gọi hỏi xem tình hình Anna thế nào, nếu như tình hình có diễn biến xấu, chắc chắn Grand đang rất muốn được nghe tiếng của em”.

Hạ Thần nói câu nào là câu ấy đều nghĩ tốt về mình, người đàn ông tinh tế và vô tư này thực sự đáng được hưởng cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời.

Cầm lấy điện thoại, ấn số, rồi Tô Tiểu Lương lại ngập ngừng, bất lực nói:

“Lỡ đâu tình hình không ổn, thứ anh ấy sợ nhất lại chính là nghe thấy tiếng của em. Hạ Thần, anh ấy không phải là người đàn ông có lòng dạ sắt đá đâu, Anna làm như vậy…”.

Nói đến đây, cổ họng khô cạn của cô nghẹn ngào, cô ngập ngừng chuyển chủ đề: “Thực ra, từ đầu em đã nói, em và Dương Duệ không thể quay lại…”.

Nói xong câu này, toàn thân cô lạnh toát.

“Cứ gọi điện trước đã, xem tình hình thế nào”.

Lưỡng lự đến lần thứ ba, cuối cùng cô cũng ấn nút gọi đi.

Trong điện thoại đổ lên những tiếng tút dài, trái tim Tô Tiểu Lương bắt đầu đập càng lúc càng nhanh hơn.

“Hạ Thần à, trời vẫn chưa sáng mà, hay là Tiểu Lương xảy ra chuyện gì à?” Giọng Dương Duệ cất lên ở đầu bên kia nghe khàn vô cùng, có lẽ cả đêm anh đã không ngủ.

“Là em đây”. Môi rung rung, không biết là đang xúc động hay căng thẳng nữa, giọng cô run rẩy: “An… Anna thế nào rồi?”.

“Nhóc à?” Câu hỏi của anh có chút cao giọng hơn, giọng nói cũng rõ ràng, tỉnh táo hơn rồi anh đáp: “Làm phẫu thuật hai lần rồi, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng”.

“Ừm…”

“Thế bao giờ bên xét nghiệm có kết quả?”

“Hai hôm nữa”.

Một người hỏi một người đáp, câu chuyện chỉ có vậy rồi đi vào trầm mặc.

Nghe được tiếng thở khe khẽ của anh ở đầu bên kia, Tô Tiểu Lương cảm thấy sự trầm mặc này giống như một con ác thú, nó đang dần dần nuốt chửng hai người. Khi một đôi tình nhân khó tìm được chuyện để nói với nhau, sự im lặng rất đáng sợ, nhất là khi liên tiếp xảy ra nhiều chuyện không vui. Hai người không nói chuyện được với nhau không có nghĩa là họ đang thấu hiểu lẫn nhau, cũng không có nghĩa im lặng là vàng. Sự im lặng có thể biến tất cả sự dịu dàng, ấm áp thành khô cứng, để không thấy đau đớn, không còn bị tổn thương nữa, sau đó, cũng sẽ không còn yêu nữa. Bởi vì người ta có thể đoán định được quy trình diễn ra này nên lại càng sợ hãi, không ai có thể chịu được nỗi thất vọng, cảm giác hoang mang và sự cô đơn khi đang được yêu thương sâu đậm dần trở thành không yêu nữa.

Cuộc điện thoại trong im lặng kết thúc, nhìn khuôn mặt xanh xao và ánh mắt vô hồn của Tô Tiểu Lương, trái tim Hạ Thần đau đớn như đang bị ai cào xé.

“Chợp mắt một chút đi?”

Cắn môi thật chặt, cô gật đầu, cụp đôi mắt tựa cánh bướm dịu dàng lại, trên đó vẫn lấm tấm những giọt nước ti ti như thể vừa đi trong mưa bụi.

“Yên tâm, anh sẽ ở đây cùng em”.

Chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp hơn một chút, Hạ Thần trầm lặng nhìn cô ngủ, thở dài, khe khẽ nói:

“Tiểu Lương, nếu con đường em đi quá đau khổ và không thể bước tiếp được nữa thì hãy quay đầu nhìn lại xem. Vẫn có anh, anh sẽ luôn luôn ở bên em”.

8 giờ 10 phút, Tô Tiểu Lương tới công ty, hôm nay cô trang điểm khá kỹ để che đậy nét mặt đau khổ luôn thường trực.

Tiếng bàn tán xôn xao bên tai, cô chỉ có thể giả vờ câm điếc.

Cả buổi sáng mất tinh thần trôi qua, cô muốn viết một báo cáo phân tích thị trường nhưng không thể nào gõ ra được một chữ, cả trang word trắng tinh chỉ có 4 chữ:

Đơn xin thôi việc.

Mấy chữ đó được cô đánh ra trong trạng thái vô thức, khi tỉnh lại cô giật mình sợ hãi trước những gì mình vừa gõ ra, thật sự nghỉ việc có thể giải quyết được mọi vấn đề sao?

Thế nhưng, nếu không nghỉ việc thì sao? Tiếng là người thứ ba đã truyền ra ngoài, dù không ngại lời chỉ trích của bên ngoài nhưng cô cũng không thể chấp nhận được sự dằn vặt trong chính nội tâm mình: Hình ảnh người mẹ dịu hiền của mình và nụ cười quyến rũ của Lý Y Nhân năm lần bảy lượt xuất hiện trong đầu cô, sự dằn vặt âm thầm này có sức sát thương mạnh hơn bất kỳ lời nói nào. Người thứ ba chen vào đã dẫn đến trận hỏa hoạn cướp đi sinh mệnh của ba con người năm đó, ngày nay, lại một sinh mệnh nữa đang nguy kịch.

Có lẽ, đây chính là kết cục cho thứ được gọi là tình cảm không chính ngôn không thuận ý: Đổ máu thậm chí là mất mạng và cũng không thể xóa được nỗi đau cùng vết sẹo đen tối nó để lại.

Mở cuốn sổ công tác ra, cô tiện tay cầm lấy cây bút cùng tờ giấy A4, bắt đầu viết báo cáo trong tình trạng trái tim đau đớn và xót xa vô cùng.

Cách kết hợp tay chân và đầu óc thế này cuối cùng cũng khắc chế được những suy nghĩ lung bung trong đầu cô, viết hết một trang rồi lại một trang giấy nữa, trong hai tiếng đồng hồ, cô miệt mài viết, miệt mài làm việc, cuối cùng cũng hoàn thành sơ sơ bài báo cáo. Dạ dày bắt đầu lên tiếng, cô nhớ ra mình chưa ăn trưa, liền mở ngăn bàn ra, lấy hộp mì ăn liền đi ngâm, vừa ăn vừa kiểm tra, sửa chữa những chỗ chưa hợp lý trong bản báo cáo.

Vừa ăn được mấy miếng thì điện thoại của cô đổ chuông. Cầm lên xem, thì ra là Dương Duệ gọi đến.

Ngẩn ngơ nhìn tên anh xuất hiện trên màn hình, lưỡng lự một lát rồi cô mới nghe máy: “Alô, cô ấy thế nào rồi?”

“Tế bào bệnh trong máu của cô ấy diễn biến rất khó lường, từ lúc phẫu thuật xong vẫn nằm trong phòng tăng cường bảo vệ, anh và Thạch Nhất thay phiên nhau canh chừng bên cạnh. Bác sĩ nói trường hợp như này rất hiếm gặp, nên tạm thời chưa thể xác định được bao giờ cô ấy sẽ tỉnh lại. Em có đang ở công ty không? Anh vừa gọi điện cho Hạ Thần, anh ấy nói đã đưa em đi làm rồi. Anh bảo anh ấy gọi điện hỏi kết quả xét nghiệm của em, người ta bảo nhanh nhất là sáng ngày kia mới có kết quả”.

“Thế… thế đến giờ ăn trưa rồi, các anh ăn đi còn tận dụng thời gian nghỉ ngơi”. Chẳng hiểu miệng lưỡi lanh lợi thường ngày biến đâu mất, Tô Tiểu Lương chỉ biết ấp a ấp úng như gà mắc tóc.

“Nhóc, anh có chuyện muốn nói với em”.

Ngữ điệu của anh bỗng trầm hẳn xuống như thể biến thành một con người khác, Tô Tiểu Lương giật mình tự hỏi chẳng lẽ giây phút chia tay lại đến nhanh như vậy sao.

Nếu số mệnh đã chủ định phải mất nhau, tại sao lại có sự gặp gỡ ban đầu đẹp đẽ đến vậy?

Nếu sự gặp gỡ ấy đã được chủ định phải tan vỡ, tại sao lại có ngày tái ngộ vừa ngọt ngào vừa cay đắng thế này?

Vạn vật xung quanh trở nên cô quạnh vô cùng, cô ngả người tựa vào chiếc ghế xoay, đưa mắt trống rỗng qua khung cửa kính màu ngăm đen nhìn về những đám mây lững lờ trôi không phương hướng trên bầu trời. Không còn là cô thiếu nữ trẻ trung có thể cười toe toét mà cũng có thể mặc sức khóc lóc bừa bãi nữa, giờ đây chỉ còn có lý trí đang điên cuồng nhắc nhở bản thân mình không được phép ngã gục, đồng thời cũng tạo ra một lực ép cuống họng cô phải thốt ra mấy tiếng khô khan: “Anh nói đi, em đang nghe đây”.

Một sự im lặng kéo dài, tưởng như không thể chịu đựng được mà lại như giai đoạn chuẩn bị tinh thần.

Cuối cùng, sau một tiếng xin lỗi bình thản, anh khẽ nói: “Helen đã nói chuyện Anna tự tử với bố của Anna là Richard, ông ấy sẽ đích thân đến đây, sáng ngày kia máy bay sẽ hạ cánh. Vốn dĩ anh định không đến sân bay đón ông ta, nhưng nghĩ thấy Anna sống chết thế nào vẫn chưa nói trước được, suy đi tính lại, anh thấy mình nên gặp ông ấy sớm, để tránh xảy ra những chuyện trở tay không kịp về sau. Vì thế, anh không thể đưa em đi lấy kết quả xét nghiệm được. Nhóc ơi, kết quả có thể sẽ không được như những gì em muốn đối mặt, anh cũng biết sáng ngày kia em cần có anh ở bên, nhưng vì tương lai của chúng ta, anh phải đi gặp ông ấy”.

Tương lai, chúng ta còn có tương lai sao?

Cô có thể tưởng tượng ra được, ắt hẳn Richard không hề đơn giản chút nào mới có thể khiến người đàn ông vốn bình tĩnh như Dương Duệ đây phải lo âu đến vậy.

“Không sao, anh cứ làm việc của anh đi”. Không nỡ gây thêm nhiều phiền muộn cho anh nữa, Tô Tiểu Lương tiếp tục nói thêm một câu, nửa như động viên anh, nửa như thuyết phục chính bản thân mình:

“Vì tương lai của chúng ta”.

“Anh biết tính em vốn hay quan tâm đến người khác, có điều anh vẫn phải nói xin lỗi. Bất kể kết quả có như thế nào thì em đừng thất vọng, cũng đừng đau khổ nhé. Tiểu Lãng là đứa trẻ do chính tay em nuôi nấng trưởng thành, tình thân được bồi đắp nhờ thời gian sẽ không thay đổi vì vấn đề huyết thống đâu, em hiểu không? Còn nữa, trong thời gian này em nhớ hạn chế ra ngoài nhé, càng ít càng tốt, nhớ chú ý an toàn, chú ý bảo vệ bản thân, có được không?”. Mang tâm trạng bất an, Dương Duệ dặn dò cô cẩn thận một lượt, nghe tiếng cô nói đồng ý rồi anh lại dịu dàng thủ thỉ:

“Nhóc ơi, anh nhớ em”.

Không hiểu tại sao vô duyên vô cớ anh lại dặn dò mình phải chú ý an toàn, nhưng Tô Tiểu Lương vẫn nhận lời.

Dông bão sắp ập tới, có thể làm anh yên tâm được phần nào thì hay phần đấy.

Hai ngày trời ăn không ngon ngủ không yên đã trôi qua, ngày hẹn lấy kết quả xét nghiệm rơi đúng vào cuối tuần. Sáng hôm đó, hai chị em không hẹn mà cùng nhau dậy từ rất sớm.

Biết Dương Duệ không có thời gian đi cùng nên Hạ Thần chủ động lái xe đến đón hai chị em Tô Tiểu Lương.

Ánh sáng mặt trời lọt qua tấm rèm cửa sổ lẻn vào trong căn phòng, chúng chiếu thẳng vào khuôn mặt đang ngồi quay mặt về phía cửa sổ của Tô Tiểu Lương. Cô hơi chếch cằm lên, mắt hơi nheo lại vì ánh sáng chói quá, tiếng đập ngổn ngang hỗn độn của trái tim như truyền lên tận tai cô. Phong bì đựng kết quả xét nghiệm đang được đặt trên bàn, viện trưởng bỗng đẩy nó đến ngay trước mặt cô. Cánh tay phải của cô có phần run rẩy khi chạm vào chiếc phong bì, năm ngón tay thon dài của cô chẳng khác gì mấy cây hành tăm biết chuyển động. Di di chiếc phong bì được nửa chừng thì cô dừng lại, đưa ánh mắt cẩn trọng về phía viện trưởng nói: “Viện trưởng, hay là… hay là chú đọc kết quả cho bọn cháu”.

Mấy ngón tay viện trưởng vừa chạm tới phong bì thư, Tô Tiểu Lãng đang ngồi đối diện với Tô Tiểu Lương bỗng nhổm dậy, kéo phong bì lại về phía mình, giữ chặt nó trước ngực và nói:

“Ra ngoài kia ngồi đi, em có câu chuyện muốn kể”.

Thế rồi ba người cùng nhau sang khu công viên đối diện viện xét nghiệm tìm chỗ ngồi nói chuyện. Cẩn trọng quan sát kỹ ánh mắt người chị gái vẫn im lặng nãy giờ, Tô Tiểu Lãng cúi đầu, hai tay cậu không ngừng cấu véo lẫn nhau để những ký ức mơ hồ xa xưa còn đọng lại trong tim chầm chậm được sống lại. Bắt đầu nói từ đâu bây giờ? Cậu không biết, thế nhưng, giờ đã đến lúc phải nói ra những điều cần nói rồi.

“Chuyện em muốn nói có liên quan đến kết quả phải không?”

Thực ra Tô Tiểu Lương đã tự mình đoán ra kết quả, chỉ là không hiểu từ “câu chuyện” mà Tô Tiểu Lãng nói là ám chỉ điều gì.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua bóng cây để tạo thành những hình tròn trắng lóa dính chặt dưới mặt đất, mùi hương của hoa cỏ, cây cối ngập tràn trong không khí, bốn phía đều mang hương vị thật trong lành và tươi mới. Tô Tiểu Lãng chậm rãi gật đầu, rồi không còn đủ dũng khí để ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tô Tiểu Lương nữa, cậu chỉ đăm đăm nhìn vào đôi bàn tay xương xẩu của mình, nhẹ nhàng mấp máy môi: “Mẹ em đã từng yêu say đắm một người đàn ông, ông ấy chính là bố ruột của em, tên là Từ Triển Bằng”.

Lờ mờ thấy cái tên Từ Triển Bằng quen quen, hình như đã nghe được ở đâu rồi thì phải, Tô Tiểu Lương nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không thể nào nhớ ra nổi.

Ngồi dưới bóng cây, Tô Tiểu Lãng phóng ánh mắt lơ đãng ra xa, hình như đang trở lại thuở ấu thơ – trong căn nhà nhỏ xanh rợp bóng cây ấy, hai mẹ con cậu đang ngồi dưới giàn nho sum sê những quả, ánh trăng tròn trịa, trắng sáng trên đầu như đang tỏa những tia bạc lấp lánh xuống mặt đất. Cậu ngồi tựa trên đôi chân trắng nõn nà của mẹ, nghe bà kể lại những câu chuyện trong những năm tháng không thể quên của bà.

Đôi môi khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, Tô Tiểu Lương nói: “Bố em có biết mình có một người con trai không?”

“Không biết, trước khi em được sinh ra ông ấy đã mất rồi. Mẹ em nói, vốn dĩ bà đã định tự tử để đi theo ông ấy, nhưng rồi lại phát hiện ra đã mang thai em”.

“Bố em còn người thân nào không? Cho dù có chuyện đáng tiếc xảy ra với ông ấy, nhưng gia đình ông ấy cũng phải có trách nhiệm với mẹ con em mới phải chứ”.

“Không phải là chuyện đáng tiếc, mà là bị tuyên án”.

Mấy tiếng nặng nề cuối cùng làm Tô Tiểu Lương và Hạ Thần cùng quay sang nhìn nhau dò hỏi, Từ Triển Bằng chết trong tù sao?

Có cơn gió ào ào thổi qua, lá cây cất lên những tiếng xào xạc quen thuộc của chúng. Ánh mặt trời cũng lắc lư theo bóng lá đang dao động, thỉnh thoảng trải xuống vài chùm nắng dài chói mắt và cũng rọi thẳng vào đáy mắt của Tô Tiểu Lãng. Cậu khom lưng ngồi xuống đầu bên phải chiếc ghế băng, khuôn mặt không có nhiều biểu cảm, như thể đang kể lại câu chuyện của một người khác, thậm chí còn chẳng hề có chút cảm xúc gì khi nhắc đến cái tên Từ Triển Bằng. Có lẽ, người đàn ông đã chết trước khi sinh ra cậu chính là toàn bộ thế giới của bà Lý Y Nhân, nhưng với cậu thì lại chẳng là gì cả. Tâm tư tình cảm lúc này vô cùng rối bời, Tô Tiểu Lương rất muốn được vỗ vào má cậu ấy mấy cái để an ủi như trước kia, thế nhưng, cứ nghĩ tới ông bố bị lừa dối mấy năm trời cùng người mẹ đáng thương của mình, cánh tay cô lại trĩu xuống.

“Ông ấy mắc tội gì?”

Ông ấy là trùm buôn ma túy ở biên giới Trung Quốc – Mianma, trong một lần đi lấy hàng đã đụng độ với cảnh sát và chết dưới họng súng của cảnh sát, rơi xuống vực thẳm và mất xác luôn”.

Hình như muốn kể một mạch cho xong câu chuyện, Tô Tiểu Lãng chỉ dừng lại mấy giây rồi tiếp tục: “Mẹ em nói đó là một vụ án liên quan đến buôn ma túy rung động cả nước, ông ấy cùng người anh em tên Từ Triển Côn là những tên trùm ma túy khét tiếng ở vùng biên giới giáp với Mianma, họ đã tổ chức sản xuất và buôn bán ma túy trong nhiều năm trời, lúc nào trong người cũng trang bị mấy khẩu súng. Hai anh em họ không chỉ là những tên tội phạm ma túy mà còn là cơn ác mộng của cảnh sát bài trừ ma túy trong khu vực. Cảnh sát đã nhiều lần cho quân đến dẹp đường dây buôn bán ma túy của bọn họ nhưng lần nào cũng phải tháo chạy, cho đến một ngày, cảnh sát phát hiện ra ông ấy thầm mê mẩn một người con gái trong gánh hát, người đó chính là mẹ em”.

Từ Triển Bằng, Từ Triển Côn…

Thầm lẩm nhẩm mấy cái tên này trong đầu, cuối cùng thì Tô Tiểu Lương đã nghĩ ra tại sao mới nghe qua mình đã có ấn tượng với chúng.

Nếu cô nhớ không nhầm thì vụ án này xảy ra khi cô khoảng tám chín tuổi. Năm đó nhà cô mới mua một chiếc tivi màu hiện đại, chuyện mà tivi đưa tin nhiều nhất, hàng xóm bàn ra tán vào nhiều nhất trong thời điểm đó chính là vụ án cảnh sát tấn công trùm ma túy Từ Triển Bằng và bắt giữ tên Từ Triển Côn. Thường xuyên nghe mọi người nhắc đến cái tên Từ Triển Bằng với Từ Triển Côn, nhưng do còn nhỏ tuổi nên cô không hiểu thế nào là buôn bán ma túy. Về sau, bố cô đã phải dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất để giải thích cho cô biết thế nào là buôn bán ma túy, tại sao nó có thể làm người ta mang đau đớn, hận thù lẫn nhau. Cuối cùng, ông còn tổng kết lại một câu: Buôn bán ma túy chính là bán nước hại dân, bất cứ ai có liên quan đến hoạt động này đều phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật, cũng giống như anh em Từ Triển Bằng và Từ Triển Côn, một người chết trong rừng, một người bị xử tử.

Thật không ngờ những nhân vật xa lạ của năm đó giờ lại vướng mắc đến bản thân mình, liệu đây có phải là số mệnh không?

Hạ Thần cùng lúc cũng sực nhớ ra chuyện gì đó, đôi mắt cong cong trong sáng của anh cũng như đang lóe sáng, anh xúc động nói:

“Anh nhớ hồi nhỏ có xem thông tin về vụ án này trên tivi, mọi người xung quanh cũng đều bàn tán về nó”.

“Em…” Tô Tiểu Lương rất muốn nói một câu là em cũng nhớ, nhưng thoáng thấy vẻ mặt lạnh như tiền của Tô Tiểu Lãng, cô kịp thời ngăn những gì sắp tuôn ra lại mà chuyển sang thành: “Ý của em có phải là, cảnh sát phá được vụ này là nhờ vào manh mối do mẹ em cung cấp? Thế nhưng, chẳng phải bà ấy rất yêu ông ta sao? Còn nữa, nếu như mẹ em thật sự đã giúp đỡ cảnh sát thì đáng ra bà ấy phải được bảo vệ an toàn theo chế độ mới phải chứ, tại sao lại một thân một mình trở về Vĩnh An ở ẩn thế?”

Có lẽ tình yêu cũng là một dạng nợ nần, Lý Y Nhân mắc nợ Từ Triển Bằng, bố cô mắc nợ Lý Y Nhân, mẹ cô thì mắc nợ bố.

Còn bản thân cô, chẳng lẽ kiếp trước cô mắc nợ với Dương Duệ.

Dừng lại uống hai ngụm nước khoáng, Tô Tiểu Lãng đưa tay lên gạt mồ hôi, tiếp tục kể: “Cụ thể sự việc diễn biến thế nào em không rõ, anh em nhà họ Từ lộng hành xưng hùng xưng bá ở vùng biên giới Trung Quốc – Mianma, đến cảnh sát khu vực cũng có vài phần e ngại. Vì thế, khi đã phải lòng mẹ em ở rạp hát, ông ta chẳng cần biết người ta có đồng ý hay không mà tự ý bắt bà đi theo mình. Có lẽ chính vì điểm này mà gián điệp cảm thấy bà có thể có ích cho họ. Đáng tiếc là mẹ em cũng đã yêu nhầm người đàn ông không nên yêu. Bà nói ông ta là người đàn ông đối xử với bà tốt nhất trên đời, và cũng là người hiểu bà nhất trên đời.

Tô Tiểu Lãng bóp chặt chai nước khoáng, gân xanh trên cánh tay cậu nổi rõ, cậu ngừng lại một lát, rồi lại chầm chậm lên tiếng, giọng điệu có phần gấp gáp:

“Bà nói đó là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời bà, thậm chí chính bà cũng hiểu rất rõ, buôn bán ma túy là phạm pháp, là đi vào con đường chết. Có rất nhiều chuyện thời nhỏ em không nhớ rõ, nhưng những điều này cứ khắc mãi trong tâm trí em, không chỉ vì chúng liên quan đến thân thế của em, mà còn vì em không thể nào quên được ánh mắt của mẹ em khi kể lại những chuyện đó, mang nét gì đó buồn mênh mang, giống như một đóa hoa rừng vào độ nở rộ đang đứng trước cảnh héo tàn”.

Một bên là người đàn ông mình yêu thương nhất, một bên là tiếng gọi của chính nghĩa, một người phụ nữ chỉ biết hát ca kịch như Lý Y Nhân bị kẹp giữa hai gọng kìm nặng trĩu này, ắt bà đã phải đấu tranh tâm lý khó khăn lắm đây.

Có lẽ, nguyên nhân để bà trở về Vĩnh An sống ẩn dật là thế này: Mặc cho bao nhiêu chuyện rối ren, ly kỳ đã xảy ra, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là người đàn ông bà yêu thương nhất đã bị bắn chết và trái tim bà cũng đã bị vùi lấp theo cái chết của ông ấy. Cuộc đời bà đã nếm trải qua đủ các hương vị, chốn phồn hoa có, thanh bình có mà loạn lạc cũng có, vậy còn có gì mà không thể bình thản với nó đây?

Thật đau thương đến tan tác cõi lòng.

“Mẹ em đã từng nghĩ tới chuyện hút ma túy để làm say chính mình, nhưng bị ông ấy ngăn cấm, ông ấy nói người phụ nữ của mình và các anh em của ông tuyệt đối không được để ma túy chi phối. Mặc dù địa vị của anh em nhà họ Từ là không thể lung lay, nhưng vẫn còn rất nhiều lợi ích để tranh giành trong giới giang hồ nơi đấy, bao gồm cả cuộc chiến giữa những người anh em dưới trướng họ Từ và các băng đảng buôn bán ma túy khác. Trong đó có một kẻ thù không đội trời chung với anh em họ Từ, giữa họ thường xuyên xảy ra những trận đấu súng sống còn. Mùa thu năm đó, nội gián của cảnh sát trong băng đảng bị nghi ngờ nên đã bị xử tử, trước khi tắt thở, người đó có nói cho mẹ em biết cách thức để liên hệ với cảnh sát như thế nào và cầu xin mẹ em hãy báo tin cho cảnh sát khi anh em họ Từ chuẩn bị có cuộc đấu súng với đối thủ. Bởi vì, theo tìm hiểu trong nhiều năm của người đó, đó là thời điểm anh em họ Từ mất tinh thần nhất, sơ hở nhất”.

“Cuối cùng thì mẹ em đã chọn cách báo tin cho cảnh sát, phải không?”

“Có một lần anh em họ Từ vận chuyển hàng từ biên giới Mianma về, trên đường gặp bẫy của đối thủ nên bị cướp đi một lượng ma túy khá lớn, và cũng khá nhiều tay chân đàn em của họ đã bị sát hại. Sau khi trở về, anh em họ Từ vẫn nổi máu điên, căm phẫn đến tột cùng, dọa sẽ báo thù rửa hận. Đúng lúc này mẹ em lại khuyên ông ta rửa tay gác kiếm, ông ta không nghe, còn tát bà một cái, rồi còn bảo cái gì mà mẹ em phải sinh cho ông ta một đứa con trai để nó tiếp quản sự nghiệp của ông ta. Đến lúc này mẹ em nhận ra, bà không đủ sức ngăn cản ông tiếp tục dấn thân trên con đường chết chóc đó, thậm chí cả con cái sau này của bà nữa. Vì thế, bà đã quyết định chọn cách báo cảnh sát”.

“Chọn cách báo cảnh sát có nghĩa là bố của em sẽ không còn con đường sống, để đưa ra quyết định này, chắc chắn mẹ em đã đau lòng lắm”.

Hình ảnh Lý Y Nhân bỗng hiện lên sống động trong đầu, Tô Tiểu Lương không ngờ người phụ nữ thùy mị đằm thắm ấy cũng từng phải đau đớn dằn vặt ghê gớm để lựa chọn một quyết định.

Yêu một người không nên yêu rồi sẽ phải gặp bi kịch phải không?

Điều may mắn nhất là cuối cùng con trai bà sẽ không tiếp bước theo con đường của ông bố.

“Bà chỉ là một người phụ nữ bình thường, phải trái trắng đen lẫn lộn cũng phải nhìn cho rõ, nhưng đến giờ phút quan trọng bà vẫn không đành lòng. Cuộc chiến giữa anh em họ Từ và đối thủ diễn ra chưa được bao lâu thì lực lượng cảnh sát được trang bị vũ trang đã ập đến bao vây. Những người trong cuộc không chịu giơ tay đầu hàng, thế là một cuộc hỗn chiến không hồi kết đã nổ ra. Mẹ em nấp trong đám đông chớp thời cơ chạy ra tìm ông ấy, cầu xin ông hãy đưa mình bỏ trốn. Ông ta không ngờ mẹ em vẫn chạy theo mình, sau một hồi lưỡng lự, đã quyết định bỏ lại đám anh em huynh đệ để đưa mẹ em đến nơi an toàn, thế nhưng cảnh sát vẫn truy cản đến cùng trên suốt chặng đường tháo chạy của họ, càng lúc càng đuổi tới gần hơn”.

Nói đến đây, giọng điệu bình thản lạnh tanh của Tô Tiểu Lãng như bị vật gì đó chặn lại: “Khi bỏ chạy, ông ta bị cảnh sát bắn trúng, mấy chú cảnh sát không hiểu rõ nội tình, tưởng ông ấy đang uy hiếp mẹ em nên đã xông vào giải cứu con tin, trong nháy mắt ông ta đã ngã xuống. Trước khi tắt thở ông ấy đã nói một câu khiến cả đời mẹ em không thể nào quên.

Tung hoành ngang dọc vùng biên giới Vân Nam – Mianma bao nhiêu năm trời như vậy, Từ Triển Bằng chắc chắn không phải dạng ngu dốt mà không đoán ra không phải ngẫu nhiên mà cảnh sát ập đến tấn công như vậy, lại còn chuẩn bị vũ trang rất kỹ lưỡng nữa, chắc chắn người tiếp tay cho họ hành động chính là người phụ nữ ở bên cạnh mình. Trong giây phút này, ông ta đã nghĩ những gì, thất vọng, căm hận hay tự trách bản thân mình?

“Ông ấy đã nói gì? Nói là hận mẹ em?”

Trí tưởng tượng có hạn, Tô Tiểu Lương không thể nào đoán được tâm tư tình cảm mà đại ca giang hồ này để lại trước khi tạ thế sẽ ra làm sao.

Ánh mắt vẫn lạnh tanh như được phủ một lớp sương mù, Tô Tiểu Lãng lắc đầu:

“Cuối cùng, ông ta đã nói với mẹ em rằng: Em phụ anh, nhưng anh chưa từng phụ em và cũng không bao giờ muốn phụ em. Đi thôi, nếu như còn con đường sống, anh vẫn muốn được nghe em hát”.

Em đã phụ anh, nhưng anh chưa bao giờ phụ em, và cũng không bao giờ muốn phụ em.

Vì câu nói này, Tô Tiểu Lương chợt hiểu ra, tại sao Từ Triển Bằng chính là người đàn ông Lý Y Nhân yêu nhất trong cuộc đời, không ai có thể thay thế được, từ đó về sau, không có người đàn ông nào có thể đi vào cuộc đời bà nữa dù có tốt đến mấy. Trái tim của bà ấy đã chết khi Từ Triển Bằng nói ra câu nói này, chết vì hạnh phúc và cũng chết vì bi kịch, nói chung là phải chết: Cho dù ông ta là tên tội phạm ma túy khét tiếng nhưng có một điều không thể nghi ngờ là ông ta yêu bà ấy.

Tình yêu đích thực.

“Mẹ em đau lòng chẳng muốn sống nữa, vẫn gắng sức đỡ ông ta dậy cùng chạy, sau lưng vẫn có tiếng người chạy đuổi theo. Những người đuổi kịp bọn họ trước tiên lại không phải là cảnh sát, mà lại là những kẻ bị truy bắt đang nháo nhác tháo chạy. Để phá vòng vây cho mẹ em, chỉ còn lại chút hơi tàn cuối cùng, ông ta đã liều mình xông ra ngoài, bỏ lại sau lưng những tiếng kêu gào la hét mà nhảy xuống vực sâu. Mẹ em ngất ngay tại chỗ, như thế lại giữ được tính mạng cho bà. Mỗi lần kể đến đây bà đều dừng lại, không nhắc đến những chuyện gì đã xảy ra sau đó nữa. Em đoán là sau khi tỉnh lại bà đã chạy thoát, nhưng để tránh bị truy sát và cũng không muốn tìm kiếm sự che chở từ phía cảnh sát nên bà đã về quê. Từ Vân Nam về đến đây xa hàng ngàn dặm, làm sao có thể về được đến đây bà cũng chưa từng kể lại với em, mỗi lần kể xong câu chuyện bà đều khẽ hát một câu: Nhìn lại chốn phồn hoa tựa giấc mơ mịt mù, tàn sinh một đường trả nợ phong ba”.

Nước mắt lay động trong khóe mắt Tô Tiểu Lãng, hai cánh tay chống trên mặt chiếc bàn tròn, và hai bàn tay bưng lấy mặt, cậu nghẹn ngào nói tiếp:

“Từ nhỏ em đã biết mình không phải người nhà họ Tô, mẹ bảo em không được nói chuyện này ra, vì sợ em gặp nguy hiểm, và cũng sợ rằng hai mẹ con em không thể yên ổn mà sống tiếp ở Vĩnh An được. Bác Tô là một người tốt, bác coi em như con ruột của mình nhưng em chưa bao giờ gọi bác là bố. Bây giờ nghĩ lại, thực sự em rất hối hận. Sau đó, khi ở trong bệnh viện, chị đã đến bên em, gọi em là em trai. Chị biết không, lần đầu tiên khi vừa thấy chị, em đã rất sợ hãi…”

Không phải giải thích nhiều, Tô Tiểu Lương hoàn toàn hiểu được “sợ hãi” mà cậu ấy nói nghĩa là gì.

“Tiểu Lương, bác Tô đã giấu chuyện này là do lo lắng cho an toàn của mẹ con em, vì vậy…”

Sinh trưởng trong môi trường được coi là khá êm ấm, mặc dù Hạ Thần không thể cảm nhận được thứ được gọi là “đồng cảnh ngộ”, nhưng anh vẫn có thể hiểu được. Thực ra những do dự ngập ngừng trong lòng hai chị em họ không hoàn toàn là khoảng cách thực sự, có lẽ chỉ cần một chút, một chút thời gian, hoặc một chút tấm lòng bao dung thôi, là hai chị em họ sẽ bình thường trở lại như trước kia. Biết nói thế nào nhỉ, đùm bọc lẫn nhau sống qua sáu năm trời, tình cảm này thực sự còn thân thiết, quan trọng hơn máu mủ ruột già nhiều, không phải sao?

Tô Tiểu Lương ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt chờ đợi của Hạ Thần, hai tay vân vê dây đeo của chiếc túi xách, cô chầm chậm lên tiếng như thể đang rất mệt mỏi:

“Nhưng mà, mẹ em…”

“Em muốn dọn đến trường sống một thời gian, em về thu dọn một ít đồ rồi đi luôn đây”.

“Tiểu Lãng…”

Tô Tiểu Lãng quay lưng, vội vàng bỏ đi.

Giữa thành phố rộng lớn, người đi kẻ lại, xe cộ nối đuôi nhau như mắc cửi, các loại âm thanh tạp nham va đập vào nhau, cùng nhau náo loạn vành tai, bộ não của con người.

Chia tay Hạ Thần, Tô Tiểu Lương một mình lang thang qua những con phố vừa ồn ào huyên náo mà cũng thật lạ lẫm với cô, như một kẻ cù bất cù bơ không nơi nương tựa. Cô cứ đi, đi mãi, cho đến khi tới trước một tòa nhà to rộng, cô mới giật mình ngước mắt nhìn lên, đọc dòng chữ được khắc trước tòa nhà: Thư viện thành phố. Mất một lúc lâu cô mới nhớ ra mình định đến đây để làm gì, rồi vội vàng bước lên bậc cầu thang.

Đăng ký vào đọc báo, hỏi thăm nhân viên thư viện, Tô Tiểu Lương tìm đến kho lưu trữ báo chí.

Báo giấy trong những năm tháng ấy đều in đen trắng, đặt tay lên xấp báo đã ngả màu vàng, cô nhẹ nhàng lật trang đầu tiên, một thứ mùi khó chịu xông vào mũi làm cô ho khù khụ. Nhanh tay lật qua lật lại mấy tờ báo, cuối cùng cũng tìm được một trang dài kín từ đầu đến cuối viết về vụ trọng án năm đó: trùm ma túy sa lưới, lòng dân đã yên. Dòng tiêu đề ngắn gọn nổi bật trên đầu mặt báo, phía dưới là toàn bộ diễn biến vụ việc, góc bên phải có đăng một bức ảnh đen trắng. Tẩn mẩn đọc lại nội dung bài báo để xác định mình đã tìm đúng vụ án cần tìm, mãi một lúc lâu sau Tô Tiểu Lương vẫn chưa đủ dũng khí để nhìn vào bức hình mờ mờ ảo ảo bên cạnh.

Người trên bức hình đó không phải là người đàn ông đã chết mất xác dưới vực tên Từ Triển Bằng, mà là người sau này bị bắt vào tù rồi nhận án tử hình tên Từ Triển Côn.

Ngũ quan sáng sủa, mũi cao, dung mạo đầy khí thế, thậm chí có thể được gọi là đẹp trai, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía trước, tưởng như chúng đang xuyên thấu vào xương tủy bất cứ ai đang đọc tờ báo này. Bỗng nhiên tim cô đập mạnh, chân tay bắt đầu run rẩy, rõ ràng đôi mắt này rất giống với ánh mắt của Tiểu Lãng, nhất là khi Tiểu Lãng nổi giận. Không thể diễn tả nổi cảm giác của cô hiện đang rối loạn thế nào, cô gấp tờ báo lại, trả nó trở lại vị trí ban đầu, rồi đứng tựa vào giá sách rất lâu.

Ra khỏi thư viện, đồng hồ đã chỉ 3 giờ chiều.

Chờ mãi không gọi được taxi để về nhà, cô định đi bộ sang một phố khác bắt xe buýt, chưa kịp quay người đi bỗng cô thấy bóng chiếc ô tô quen thuộc chạy qua trước mặt.

Người ngồi trên ghế trước chiếc Mercedes đó không phải ai khác ngoài Dương Duệ.

Có lẽ người ngồi sau xe chính là bố của Vu Anna, Dương Duệ cũng ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ nhìn cô, nhưng không dám yêu cầu lái xe dừng lại, chiếc xe tiếp tục đi thẳng.

Khoảng cách giữa hai ánh mắt rõ ràng đã rất gần nhau, nhưng sao lại xa xôi cách trở đến vậy.

Chỉ một ánh mắt như vậy thôi, nhưng sao lại đáng sợ đến vậy.

Bóng chiếc xe đi xa dần, Tô Tiểu Lương mân mê chiếc điện thoại trên tay, nhưng cuối cùng vẫn quyết định sẽ không gọi cho anh. Cô hoang mang cất bước trên con phố dài trải đầy nắng, ánh mắt đờ đẫn trở về trạng thái kinh hãi cách đó không lâu, cô cảm giác Dương Duệ muốn biểu đạt điều gì đó với mình, rốt cuộc đó là điều gì, tại sao cô không thể đọc được suy nghĩ của anh nữa. Xe buýt chầm chậm tiến tới, ngồi vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, cô tự lẩm bẩm với mình:

Dương Duệ, kể từ lúc này anh và em khó có thể đọc được tâm tình của nhau nữa sao?

Tại bệnh viện Từ Tâm.

Một người đàn ông luống tuổi trong bộ vest màu đen đi ra khỏi khu văn phòng bệnh viện, đôi lông mày rậm ngang ngạnh chắn ngang trên khuôn mặt, đôi mắt dài thượt, toàn thân phát ra một loại khí thế tuy không được gọi là căm phẫn nhưng lại rất nghiêm trọng. Người này chính là bố của Anna, tên Vu Chấn. Vừa thấy ông ta đi ra, Dương Việt Phong vội vàng đứng bật dậy, khom lưng chào hỏi, cố gượng cười nói:

“Richard, ngồi trên máy bay lâu như vậy chắc chắn đã mệt mỏi rồi, anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đã được không? Tôi đã đặt một phòng hạng tổng thống cho anh rồi”.

Mang vẻ mặt cau có, ông ta chăm chăm tiến về phía trước, không thèm quan tâm đến Dương Việt Phong, rồi dừng lại trước mặt Dương Duệ, khuôn mặt đó bỗng nở một nụ cười khá ôn hòa nhưng không kém phần nguy hiểm:

“Grand, có đồng ý nói chuyện với ta không?”

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, Dương Duệ ngước đôi mắt sâu thẳm tựa biển cả mênh mông lên nhìn, đáp: “Đương nhiên là đồng ý”.

Hai mươi phút sau, hai người họ được đám vệ sĩ đưa đến một trà quán tên Thanh Tâm nằm cách bệnh viện nửa con đường.

Vừa hay đang giờ ăn nên trà quán không đông khách lắm. Vu Chấn khua tay hai cái, một vệ sĩ của ông ta liền rút ra một xấp tiền, yêu cầu được bao toàn bộ quán trong khung giờ này. Nhân viên phục vụ vội vàng chạy đi tìm ông chủ trà quán, ông chủ cười cười nói nói đích thân đưa họ lên lầu, vào phòng vip nhất. Nước nóng được rót vào tách, rồi tách trà được lắc đều một vài vòng, đậy nắp lại, hơi nước lững thững bốc khỏi tách trà, vừa thơm ngát vừa mang đến cảm giác khoan khoái cho khứu giác.

Kiên nhẫn chờ đợi cho quá trình pha trà phức tạp trên hoàn tất, Vu Chấn ra hiệu cho đám vệ sĩ rút ra ngoài, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.

Ánh sáng nghiêng nghiêng lách qua tấm rèm cửa màu gỗ chui vào trong, lướt qua tách trà màu xanh ngọc, mang đến cho chúng một tầng ánh sáng huyền ảo, xanh biếc, mát lành và lấp lánh trong căn phòng mang hơi hướng cổ xưa. Một bếp lò nho nhỏ đặt ngay trước mặt là đại diện cổ xưa nhất nơi đây, thế nhưng không ai cảm thấy có chút hơi nóng nào. Trong làn ánh sáng nhàn nhạt, cả căn phòng im phăng phắc tựa như một bức tranh tĩnh vật thanh nhã.

Dương Duệ chẳng lấy làm lạ trước những hành động từ tốn chậm rãi thế này của Vu Chấn. Đôi lông mày hơn dãn ra, ông ta điềm tĩnh uống hết hai tách trà rồi mới nói.

“Trà ở đây quả là rất ngon đấy”.

“Không đến nỗi”. Dương Duệ nhanh nhảu tiếp lời, anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, quyết không lộ ra bất kỳ biểu hiện lo lắng, sợ sệt nào.

“Vẫn thích nghi được à? Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu đã không sống liên tục ở đây trong mười năm nay rồi”.

“Thành phố Y chính là quê hương của con, vì thế không có chuyện quen hay không quen, chỉ biết là sống ở đây rất thoải mái, rất yên bình”.

Hình như ông ta đang dò hỏi xem mình có ý định hồi hương hay không, Dương Duệ thận trọng lựa lời lẽ an toàn để đáp lại mà vẫn bày tỏ được lập trường của chính mình.

Hai bàn tay chầm chậm đặt xuống bàn, mười ngón tay đan vào nhau, Vu Chấn bình thản hướng ánh mắt về phía người thanh niên đang ngồi ngay trước mặt.

Chỉ có điều, bên trong ánh mắt bình thản đó chứa bao nhiêu sóng, bao nhiêu gió thì chỉ có ông ta mới biết được.

“Quê hương…”. Nở một nụ cười khó hiểu, ông ta dừng lại một lát, rồi chuyển chủ đề: “Tôi đã đọc lá thư Anna để lại cho tôi, nó nói muốn tôi thả tự do cho cậu. Grand, nói cho tôi nghe xem cậu muốn được tự do như thế nào?”

Cuối cùng thì cũng đến được vấn đề chính, Dương Duệ vẫn cố gắng không bày tỏ thái độ gì, bình tĩnh đáp lời:

“Về việc này, con tin là bố hiểu rất rõ”.

“A ha, tôi phải hiểu rất rõ sao?” Tiếng cười chẳng có chút gì là thân tình nữa, dù cơn giận của Vu Chấn chưa thành hình rõ ràng, nhưng ngữ khí của ông ta đã chuyển sang trạng thái lạnh tanh: “Có thể cách nghĩ mỗi thế hệ có rất nhiều khác biệt, thật sự tôi hoàn toàn không hiểu thứ tự do cậu đang cần nó như thế nào. Chẳng lẽ sau khi cậu cưới Anna, cậu chưa bao giờ được tự do? Chẳng phải vì tôi mà cậu được tự do với quyền lực của SUA? Năm đó nếu không có tôi dang tay cứu giúp, liệu nhờ vào mấy ông chú trong nhà cậu, cậu có thể tạo dựng được chỗ đứng trong giới sắt thép dễ dàng như vậy được không? Thứ lỗi cho tôi không thể nào hiểu được tự do của cậu nói là cái gì, nhưng tôi có mấy chữ muốn nói cho cậu hiểu, biết ơn phải biết trả ơn”.

Sự khống chế kiểu bắt ép, cố chấp, độc đoán đạt đến cực điểm…

Trong sáu năm trời, Dương Duệ sớm đã nhận ra con người này của ông ta, anh nhã nhặn đáp: “Cuộc sống hiện tại không phải là cuộc sống con mong muốn, và cũng không được gọi là có tự do. Sáu năm trước bố dang tay cứu giúp gia đình con, nhưng con thừa hiểu nếu không phải vì Anna có cảm tình với con, thì kể cả già trẻ lớn bé nhà họ Dương có tới quỳ lạy trước mặt bố, thì bố cũng không bao giờ động lòng bao dung. Vì thế, nói theo cách mà bố vẫn quen dùng và thích dùng thì đó là một cuộc giao dịch, bố dùng thứ mình nắm trong tay là thế mạnh và quyền lực về tiền bạc để đổi lấy một cuộc hôn nhân giữa con gái mình với một người không tình nguyện kết hôn. Sáu năm nay, dưới sự điều khiển của bố, con đã phải đứng đằng sau khống chế, điều phối thị trường sắt thép khắp mọi nơi trên thế giới, có những lúc hai bàn tay con buộc phải dính máu. Kiểu chinh chiến như vậy là thứ thành tựu mà bố thích thú chứ không phải điều con theo đuổi”.

“Anh cũng biết Anna có cảm tình với mình?”

Đôi mắt dài ti hí của Vu Chấn chớp chớp, ông ta có vẻ hơi ngạc nhiên về điều này, trước nay ông ta đều cho rằng những con người trầm tính lầm lì như Dương Duệ đều lãnh đạm, nhạt nhẽo như nhau thôi.

Chẳng trách cậu ta dám liên kết với hai Tổng giám đốc nữa của SUA để mưu đồ lật đổ mình, to gan lắm, nhưng đáng tiếc là…

“Đối với Anna, con tự cảm thấy mình có lỗi với cô ấy. Yêu thì là yêu, không yêu là không yêu, không thể nào thay đổi được”.

“Nghe những gì cậu vừa nói, tôi cứ nghĩ sau sáu năm trời tôi luyện, cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng thêm một câu sau cùng, đã lập tức hiện nguyên hình”.

Vu Chấn nhếch mép cười một nụ cười đầy mỉa mai, đôi lông mày của ông ta nhướn cao, tiếp tục hầm hừ: “Trên đời này cậu tưởng đôi trai gái nào có thể đi với nhau đến đoạn đường cuối cùng là do tình yêu quyết định sao? Sai bét! Cũng giống như trên quả đất này không thể tồn tại môi trường chân không tuyệt đối, tình yêu dù có xa rời hiện thực cũng không thể tồn tại lâu dài được. Cậu yêu cô gái đó, liệu cô ta có yêu cậu đủ nhiều không? Cứ coi như là có tình yêu thực sự từ hai phía đi nữa, nhưng tình yêu thì cũng phải sống!”

Đôi mắt híp lại thành một đường dài của Vu Chấn nhìn chăm chú vào Dương Duệ, dừng lại một lát, rồi ông ta tiếp tục nhấn thêm một câu: “Muốn sống, trước tiên phải tìm cách tồn tại đã”.

“Nghe Anna nói bố và mẹ của cô ấy lấy nhau vì tình yêu, bây giờ bà ấy đã mất rồi, chứ nếu nghe được những gì bố vừa nói chắc hẳn bà sẽ thất vọng lắm”.

Đôi mắt láo liên của Vu Chấn bỗng khựng lại, nghe Dương Duệ nhắc tới người vợ đã khuất, sắc mặt ông ta bỗng chuyển sang lạnh tanh như sắt thép.

“Cậu đã nghe Anna kể chuyện về mẹ nó, nhưng tôi đoán chắc cậu chưa được nghe nó kể tôi cũng từng có rất nhiều người phụ nữ khác. Đàn ông thành đạt có một lúc trong tay mấy người đàn bà cũng chẳng có gì lạ, nếu như cậu chỉ là chơi bời cho vui thì ok, tôi có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cậu. Bây giờ cậu không như vậy, lại còn uy hiếp cuộc hôn nhân mà Anna dồn toàn tâm toàn ý vào nữa, cậu nói xem, làm sao tôi có thể không quan tâm cho được?”

“Con hiểu”.

Vẻ mặt vẫn giữ được nét mặt bình thản, Dương Duệ nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm, nói tiếp: “Chỉ có điều, có một chuyện con không hiểu”.

Thái độ Dương Duệ thay đổi không kịp trở tay, Vu Chấn khá ngạc nhiên, mà cũng lấy làm thích thú. Có lẽ là già rồi, giờ cậu ta mới nhìn thấy những gì mình thích.

“Nếu chỉ là chơi bời cho vui thì rõ ràng sẽ không ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân của con và Anna, nhưng bố nghĩ như vậy Anna sẽ hạnh phúc sao? Hoặc nói thế này, thứ mà bố mang đến cho Anna không phải là sự vui vẻ thực sự, mà là một cuộc hôn nhân và con dấu bảo đảm về mặt hình thức. Thứ mà Anna cần là sự yên tâm và hạnh phúc từ cuộc hôn nhân của mình, nhưng bố lại mang đến cho cô ấy một cuộc hôn nhân trống rỗng, một ông chồng thích trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, con thấy điều này có gì đó hơi lố bịch”.

“Ý của cậu là những gì tôi làm cho Anna chưa đủ tốt?” Ánh mắt lạnh tanh, vẻ nghiêm nghị của Vu Chấn bị dao động bởi những điều chưa được nghe thấy bao giờ.

“Không phải, điều con muốn nói là hạnh phúc của Anna không phải là con. Hay nói cách khác, hạnh phúc mà cô ấy cần, con không thể làm được”.

“Grand, xem ra cậu đã có sự chuẩn bị rất kỹ, bất kể tôi nói đến chuyện gì cậu đều có thể bình thản mà đáp trả lại như vậy”.

Kinh nghiệm đọc thái độ người khác đầy mình, Vu Chấn dễ dàng nhận ra thái độ của Dương Duệ hôm nay rất lễ độ, trên thực tế thì câu nào câu nấy đều thể hiện cái quyết tâm không thể dao động của cậu ta. Lạnh lùng chốt hạ một câu, ông ta hiểu cuộc nói chuyện ngày hôm nay coi như không đi đến đâu: “Thực ra, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cậu, năng lực làm việc của cậu trong mấy năm nay vượt xa ngoài tưởng tượng của tôi, thậm chí nhiều lúc tôi còn không tin cậu từng là một sinh viên trường Y đâu đấy, tôi cũng hiểu rất rõ nếu cậu tiếp tục đi trên con đường này thì có thể đạt được những gì. Vì thế, cuối cùng tôi muốn hỏi một câu, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

“Cảm ơn sự ngưỡng mộ và những lời tán dương của bố. Nếu không có sự giám sát của bố, con nghĩ có lẽ mình sẽ chỉ là một thằng bé chỉ biết cắm đầu vào y học thôi”.

Không hề bắt gặp từ ngữ bày tỏ cự tuyệt trong những lời anh nói, nhưng từ nào từ nấy đều thể hiện rõ lập trường.

Dương Duệ vốn tưởng sau khi nghe được câu trả lời này của mình, thế nào Vu Chấn cũng nổi giận đùng đùng, thế nhưng không ai ngờ được, chẳng những không giận dữ, mà ông ta còn cười tươi.

Nụ cười sảng khoái này làm bao nhiêu nếp nhăn trên khuôn mặt luống tuổi của ông trải ra, thái độ lại ôn hòa thân thiện như của một bậc tiền bối nhân từ đang chăm chú lắng nghe nỗi khổ tâm của con cháu, ông ta nói: “Kiên quyết không lung lay đấy, tôi cũng rất thích tính cách này. Bây giờ Anna vẫn chưa tỉnh, Grand, nếu tôi yêu cầu cậu đợi cho đến khi Anna ổn định trở lại rồi hãy tiếp tục bàn xem nên tiếp tục hay kết thúc cuộc hôn nhân này, thì cậu có từ chối không? Coi như cậu không nhận vì tôi, nhưng ngay đến Anna, người đã vì cậu mà quyên sinh cậu cũng có thể bỏ mặc sao?”

Câu nói cuối cùng đã đánh đúng vào chỗ mềm yếu của Dương Duệ.

Hình ảnh Anna xanh xao hiện ra trong đầu anh, anh thấy có gì đó là lạ trong thái độ ôn hòa của Vu Chấn, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.

Không vì bất kỳ điều gì khác, tất cả chỉ vì mình mắc nợ Anna quá nhiều.

“Được, vậy hãy cầu cho Anna nhanh chóng tỉnh lại. Cậu về trước đi, tôi ngồi lại đây một lát rồi đến thăm Anna, sau đó mới về khách sạn”.

“Cảm ơn, tạm biệt!”

Gần như có thể nhận ra một phần giả tạo trong ánh mắt của ông ta, nhưng Dương Duệ chưa kịp thu thập được gì, đã phải đứng lên ra về. Anh vừa đi khuất khỏi trà quán, Dương Việt Phong nóng ruột đứng ở ngoài nãy giờ luống cuống chạy lại, nhẹ nhàng gõ cửa hỏi vọng vào: “Richard, tôi thay mặt cho Dương Duệ xin lỗi anh, mình là người lớn không nên chấp với thằng bé làm gì, không phải nhìn nhận theo quan điểm thằng bé trẻ người non dạ đấy đâu”.

Mấy người vệ sĩ đứng ngoài liền ra tay chặn họng người đàn ông đáng thương đang bi ba bi bô đó lại, đợi đến khi nhận được tín hiệu của người bên trong, Dương Việt Phong mới được phép đi vào.

Không thèm mời Dương Việt Phong ngồi, Vu Chấn ung dung thưởng trà, chậm rãi hỏi: “Anh là bậc cha chú của nhà họ Dương, sao lại không trấn tĩnh, bình thản được một phần của thằng bé trong nhà nhỉ?”

Len lén nhìn thái độ của ông ta không có gì khác lạ, Dương Việt Phong mới phá lên cười, nói rằng: “Nó là thằng bé con, chuyện gì cũng không hiểu, làm sao có thể được coi là cái gì mà trấn tĩnh với bình thản được?”

“Anh sợ tôi sẽ căm ghét Dương gia nhà anh vì chuyện này phải không?”

Con người vốn không biết khom lưng cúi mình của Vu Chấn chẳng ngại ngần gì mà không phũ miệng hỏi thẳng Dương Việt Phong.

Biết rõ ông ta đang làm khó mình, Dương Việt Phong chỉ biết cười gượng mà rằng: “Thằng bé Dương Duệ từ bé đã có cái tính kiêu ngạo quá đáng, không ngờ đến bây giờ vẫn còn dám không coi ai ra gì, haiz, đúng là không thể chấp nhận được. Nói thật là bậc cha chú như tôi nhiều lúc cũng hết cách với nó. Thế nhưng, Richard ạ, anh hãy nhìn vào thành tích nó đạt được trong mấy năm nay mà giơ cao đánh khẽ”.

“Các anh không thể chấp nhận được Grand là vì không có khả năng thôi”.

“Anh nghĩ ra cách thu phục nó sao?”. Câu nói chứa đầy thâm ý của Vu Chấn khiến Dương Việt Phong không thể bỏ qua, vốn đang mang nặng gánh lo trong lòng, nghe xong ông ta nói lập tức tá hỏa mà hỏi: “Richard, anh… không phải là anh định dùng cơ nghiệp của nhà họ Dương để uy hiếp nó đấy chứ?”

“Ngu ngốc”. Đặt tách trà xuống mặt bàn, Vu Chấn cau mày: “Anh tưởng có thể dùng cách này để uy hiếp nó được nữa sao? Bây giờ đến cái chết nó còn chẳng sợ nữa là”.

“Thế cái gì, cái gì có thể uy hiếp được nó, tính mạng của cô gái đó?” Nghĩ đến phương án tàn độc nhất, mặt mũi Dương Việt Phong chuyển sang ám muội vô cùng.

“Nếu muốn tung lưới đánh cá thì anh đi mà xử cô gái đó, tôi đây già rồi, không muốn nhìn thấy máu me nữa, nhẹ nhàng hơn một chút đi”.

Cái này không phải, cái kia cũng không phải, Dương Việt Phong vò đầu bứt tóc mà vẫn không thể hiểu được: “Vậy… vậy rốt cuộc là cách gì?”

Gẩy ngón tay ra hiệu cho đám vệ sĩ đi theo, Vu Chấn chầm chậm đứng lên, để lại cho Dương Việt Phong một nụ cười rất khó hiểu cùng câu nói: “Anh sẽ được thấy ngay thôi”.

Có một thứ vẫn âm thầm trôi đi, muốn chặn lại cũng không chặn được, đó chính là thời gian.

Nếu có thể dùng một tính từ để miêu tả cuộc sống của Tô Tiểu Lương trong nửa tháng nay, có lẽ cụm từ “tối tăm mặt mũi” là phù hợp nhất.

Trong thời gian sống âm thầm lặng lẽ này, điều duy nhất có thể ở bên động viên cô chính là công việc.

Bận tối tăm mặt mũi sẽ quên được tất cả, mới có thể trở về căn nhà lạnh lẽo để ngủ một giấc thật say.

Điều duy nhất có thể làm cô thấy vui, chính là kết quả kinh doanh khởi sắc ở khu vực phía Nam của cô, ngoài mấy hợp đồng nhỏ Trịnh Phàn kiếm được, mấy hợp đồng mà Thái Gia Gia và Quách Đại Dũng dự kiến được ký kết trong tháng này cũng không xảy ra vấn đề gì đáng lo ngại. Ngoài một vài lần vô tình gặp Hạ Thần, còn lại phần lớn thời gian cô ở trong văn phòng làm việc. Không biết cuộc sống như thế này bao giờ sẽ kết thúc, Tô Tiểu Lương chỉ biết nó giống như một nhà tù tăm tối, giam giữ cả hình lẫn bóng của cô trong đó.

Mùa thu đã đến chính vụ, mặc áo mỏng giờ đã thấy hơi lạnh.

Cùng Thái Gia Gia đi ăn tối với khách hàng về, khi Tô Tiểu Lương về đến cổng đồng hồ đã điểm 10 giờ.

Vừa xuống taxi liền bắt gặp chiếc Mercedes màu đen đang đỗ trước cổng khu nhà, biển số xe quen thuộc đập ngay vào mắt, bất chợt mắt cô bắt đầu rưng rưng muốn khóc.

Dương Duệ không đứng đợi cô bên ngoài ô tô như thường lệ, khi lại gần cô mới phát hiện ra anh đang tựa vào ghế ngủ say. Trên khuôn mặt dịu dàng nồng ấm của anh, cái mũi cao cao vẫn cao như thường, cho dù là trong lúc ngủ trông anh vẫn thật đẹp. Hai gò má xương xẩu gồ ghề là minh chứng cho những mệt mỏi, lo âu trong quãng thời gian này của anh. Trái tim đau nhói, thẫn thờ đứng ngoài cửa nhìn anh rất lâu, Tô Tiểu Lương lấy tinh thần ngăn nước mắt trào ra, rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Mở cửa xe, anh nở một nụ cười thật dịu dàng, hình như đã hoàn toàn tỉnh táo, anh nhẹ nhàng trách móc:

“Sao em lại về muộn thế? Cho dù ngày nào em cũng cống hiến hai mươi tư tiếng đồng hồ cho công việc thì năm nay em cũng chẳng được tăng lương đâu”.

“Em đi ăn với khách hàng. Sao hôm nay lại có thời gian đến đây?” Hình như câu sau hơi có vấn đề, cô lập tức nói với theo một câu nữa: “Anh đợi lâu lắm rồi à, sao không gọi điện cho em?”

“Không phải là lâu lắm. Khi làm việc em không thích bị người khác làm phiền mà, vì thế anh đã không gọi. Dạo này trời lạnh hơn rồi đấy, sao ra đường vẫn mặc áo mỏng thế này?”

Không biết là do uống hơi nhiều rượu hay là lâu lắm rồi không được nghe những lời ngọt ngào như vậy mà hai má trắng ngần của cô bỗng đỏ ửng, trong chiếc áo sơ mi màu xanh mỏng, cô đứng trong làn gió lành lạnh, mái tóc dài nhẹ nhàng lất phất tung bay, hệt như một đóa sen bừng nở trong màn đêm. Dang tay ôm lấy người con gái mỏng manh trước mặt vào lòng, Dương Duệ vùi đầu vào làn tóc thơm ngát của cô, thủ thỉ như nói mơ:

“Lại gầy đi rồi, cô nhóc ngốc nghếch. Mới có mười mấy ngày không gặp mà sao anh cảm thấy dài như hàng mấy thế kỷ rồi”.

“Xa anh, một ngày là một thế kỷ”.

Mùi hương quyến rũ của anh đã ngấm vào trong tim, Tô Tiểu Lương nghẹn ngào, hít lấy hít để thứ hương vị quen thuộc trong vòng tay anh.

Ngoài đường không một bóng người qua lại, chỉ có hai người lưu luyến đứng ôm nhau thật chặt dưới hàng đèn mờ ảo, tưởng như giây phút này có thể kéo dài mãi, mãi cho đến khi trời long đất lở cũng được.

Về đến nhà, còn chưa kịp bật đèn, Dương Duệ tiếp tục ôm chặt cô vào lòng, rồi họ trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt như thể mưa bão ào ào ập xuống. Từ lông mày, đến mắt, mũi, môi, trán, cằm, dường như có bao nhiêu sức mạnh anh đều trút hết vào ngọn núi lửa cháy bỏng này. Tô Tiểu Lương mê man bất tỉnh ôm chặt lấy lưng anh, để hai cơ thể được sát lại gần nhau hơn. Những cái vuốt ve dịu dàng châm ngòi cho ngọn lửa khao khát bị chôn giấu sâu trong đáy lòng bắt đầu bùng cháy dữ dội, cháy mãi không thôi. Những tiếng thở gấp cùng tiếng rên khẽ giao hòa vào nhau kịch liệt, làm căn phòng đã lạnh lẽo quá lâu được tràn ngập hương vị ngọt ngào của tình yêu. Từng khoảnh khắc, từng âm thanh, từng thứ từng thứ một xé toang hơi lạnh của đêm thu trong căn phòng này. Khi đến đoạn cao trào, Tô Tiểu Lương chỉ có thể bấu chặt lấy lưng Dương Duệ mà không thể kêu lên một tiếng. Dương Duệ hôm nay có gì đó khang khác với thường ngày, đặc biệt rất mãnh liệt, như thể sau lần này rồi sẽ không bao giờ có lần tiếp theo nữa.

Vùi đầu vào lòng cô, Dương Duệ ôm chặt người phụ nữ anh yêu, thủ thỉ như một đứa trẻ:

“Nhóc ơi, nếu như số mệnh an bài là phải chia ly, em có chọn anh nữa không?”

Bất chợt nghe anh nói câu này, Tô Tiểu Lương không khỏi hoảng hốt nói với mình: đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cô rất muốn hỏi xem tình hình bệnh tật của Anna có biến chuyển gì không, cũng rất muốn hỏi anh rằng bố của Anna đã sang đây khá lâu rồi, rốt cuộc đã nói chuyện gì với ông ấy, thế nhưng tất cả đều rơi vào im lặng, cô không có đủ dũng khí để hỏi. Người đàn ông cô yêu thương đang yếu đuối như một đứa trẻ, Tô Tiểu Lương lại càng không đành lòng, cô chỉ biết vòng tay ôm lấy đầu anh, vuốt ve mái tóc lâu không được cắt tỉa của anh: “Có, dù là một ngày hay một thế kỷ được gặp anh, thì có phải chia ly em cũng cam lòng”.

“Nếu như đến một nơi hoàn toàn xa lạ thì thế nào?”

“Có anh ở bên, không có nơi nào là xa lạ hết”.

“Nhóc ơi, anh yêu em”.

Giọng nói của anh càng lúc càng nhỏ dần rồi dần biến thành những tiếng thủ thỉ bay vào không trung, Tô Tiểu Lương mở to mắt, bỗng cảm thấy những câu hỏi của anh sao lại bi thương quá.

Cánh tay anh đang ôm cô chặt quá, cảm giác bất an khuấy đảo trong lòng cô, lưỡng lự mãi, cuối cùng cô lấy hết dũng khí hỏi anh:

“Dương Duệ, bố cô ấy đã nói chuyện gì với anh vậy? Nói cho em biết đi, có được không?”

Bầu không khí im lặng, nặng nề bao trùm lấy hai người.

Đẩy cánh tay anh ra mấy lần, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, Tô Tiểu Lương đưa mắt nhìn xuống, thấy anh vẫn đang ôm chặt lấy mình và ngủ say.

Anh đang ngủ rất say, nhịp thở chậm rãi, dường như đã rất lâu rồi anh không có được một giấc ngủ ngon như vậy.

Đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang nằm cạnh mình, cô tủm tỉm mỉm cười, nụ cười vừa ngọt ngào mà cũng đầy cay đắng. Sáng sớm hôm sau, khi Tô Tiểu Lương tỉnh dậy khỏi cơn mơ màng, Dương Duệ đã đi rồi, anh để lại cho cô mấy dòng chữ:

“Nhóc à, bệnh viện có buổi họp liên quan đến tình hình của Anna, anh phải đến đó tham dự, chiều nay anh sẽ đến công ty giải quyết một số việc, gặp lại em lúc đó nhé”.

Điều mà hai người họ không ngờ được là cuộc gặp vào buổi chiều hôm đó đã không thành.

Tô Tiểu Lương vừa đến công ty, Trần Quốc An liền gọi cô đến thông báo rằng cô đã bị ECO sao thải. Vì trước nay Trần Quốc An vẫn quý mến cô, nên ông lén cho cô biết Dương Duệ hoàn toàn không biết đến quyết định cho thôi việc này, mà là lệnh trực tiếp của Tổng công ty bên Mỹ. Đầu óc cô cuồn cuộn dậy sóng mọi thông tin từ khi Dương Duệ trở về cho đến nay, rồi lắp ghép chúng lại với nhau, cô nhanh chóng đoán ra người có thể điều khiển chủ ý của Tổng công ty bên Mỹ trong chớp mắt như vậy, chỉ có thể là bố của Vu Anna, ông Vu Chấn.

Sau khi làm một báo cáo bàn giao thôi việc đặt lên bàn làm việc trong phòng Trần Quốc An, cô tranh thủ giờ nghỉ trưa thu dọn đồ đạc, lặng lẽ đi khỏi công ty.

Cô không chào tạm biệt bất kỳ ai, bao gồm cả những người bạn khá tốt bụng như Trịnh Phàn và Thái Gia Gia.

Trong cuộc họp bộ phận kinh doanh, sau khi Trần Quốc An đọc quyết định cho cô thôi việc, cả công ty náo loạn.

Tất cả mọi người đều bàn tán ra vào chuyện này, đủ thứ giả thiết được đặt ra để đoán định, một lần nữa Tô Tiểu Lương lại trở thành chủ đề nóng ở ECO trong những ngày này, mặc dù người thì chẳng còn ở đây nữa.

Khi nghe điện thoại, Hạ Thần đang ra ngoài ăn trưa với mấy người bạn.

Khi anh lái xe đến quán rượu có tên Always Black. Tô Tiểu Lương đã say bí tỉ.

Rốt cuộc có chuyện gì mà lại tuyệt vọng thế này, chuyện gì đã khiến một người phụ nữ kiên cường như cô chỉ biết tìm đến rượu để giải sầu thế này?

Kiên nhẫn lắng nghe những lời lẩm bẩm nửa say nửa tỉnh của cô, trái tim Hạ Thần như bị rạch nát một đường, rất đau.

Không hiểu rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà khiến cô bị đuổi việc, nhưng anh hiểu rõ nỗi tuyệt vọng hơn cả đi mò kim dưới đáy biển trong hoàn cảnh này của cô trong giai đoạn này.

Thân thế cậu em trai, Vu Anna tự sát, tình yêu vô vọng, khoảng cách ngày càng xa dần với người yêu, tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau như vậy, đến nam giới còn không chịu đựng được nữa là một cô gái yếu đuối đáng ra phải được che chở bảo vệ như cô. Mấy hôm nay, mỗi lần gọi điện cho cô, cô đều không nói gì, lần nào cũng chỉ nói mình ổn, nhưng Hạ Thần biết, trái tim cô ấy đã mệt mỏi lắm rồi, chỉ cần một cơn sóng gió nữa ập tới là mọi giá đỡ đều có thể đổ sụp, không thể dựng lại được nữa.

Không biết trong con người này có thứ niềm tin và sức mạnh kiểu gì mà cô ấy có thể kiên cường đến vậy, có thể dũng cảm để kiên cường đến vậy?

Mắt hơi rưng rức nhìn cô ấy uống liền một lúc ba ly rượu, Hạ Thần giằng lấy ly rượu trong tay cô, không nói không rằng kéo cô vào lòng mình:

“Tiểu Lương, muốn khóc thì hãy khóc đi, có anh ở đây cùng em, em không cô đơn đâu, có hiểu không?”

“Tại sao phải khóc?”

Tô Tiểu Lương ngẩng đầu lên, giương ánh mắt long lanh như ngân ngấn một lớp sương mờ ảo, cười nhạt nói: “Quan hệ giữa em và ECO chẳng qua chỉ là bên thuê lao động và người làm thuê thôi, chỉ có điều thời gian em làm ở đó cũng khá lâu rồi. Em cũng sớm biết doanh nghiệp nước ngoài vốn là nơi chẳng có tình người. Thiếu em, ECO vẫn sẽ vận hành bình thường. Em không có nó, cũng có thể tìm được một công việc khác chứ. Nào, cạn một ly với em nào!”

Ngăn thì cũng không ngăn được, khuyên cũng chẳng khuyên nổi, thôi thì đành lặng lẽ ở lại bên cô ấy, nhìn cô ấy uống cho xong, nghe cô ấy nói cho xong.

Lòng tích tụ quá nhiều đau khổ và mệt mỏi, gần như đã đến lúc muốn bộc phát ra hết.

Lại hai chai bia nữa được mang ra, Tô Tiểu Lương tựa vào người Hạ Thần, bô bô ba ba nói nói cười cười hệt như một đứa trẻ:

“Em rất muốn… rất muốn được trở về tuổi 17, ngày đó trời rất xanh, hoa hợp hoan cũng nở rất đẹp, em và Dương Duệ nói với nhau rất nhiều chuyện vui vẻ, cái gì em cũng muốn…”

“Dương Duệ…” Nhắc tới tên Dương Duệ, Hạ Thần như choàng tỉnh, một lần nữa giằng lấy cốc bia từ tay cô, nghiêm nghị nói: “Em muốn gặp cậu ta phải không? Anh sẽ gọi điện bảo cậu ta đến đây, được không?”

“Ai?” Tựa vào vai Hạ Thần, Tô Tiểu Lương chớp chớp đôi mắt, ngây ngô hỏi lại, sau đó lắc đầu: “Anh nói là Dương Duệ phải không? Không, em không muốn gặp anh ta. Nói cho anh biết một bí mật nhé, thực ra… thực ra em rất không xứng với chính mình”.

Người đến quán rượu này dần dà đông hơn, liếc mắt nhìn đồng hồ đã là 8 giờ tối, Hạ Thần rút điện thoại ra định gọi cho Dương Duệ.

Anh tin rằng, người Tô Tiểu Lương muốn gặp nhất lúc này không phải là mình, mà phải là cậu ta.

Thế nhưng, hành động này không qua mắt được kẻ đang say sưa bí tỉ Tô Tiểu Lương, cô nhanh chóng giật lấy điện thoại vứt lên bàn, nổi giận đùng đùng: “Anh… anh muốn gọi cho ai? Dương Duệ phải không? Em đã nói rồi, em không muốn gặp anh ta, không muốn gặp! Hạ Thần, chúng ta… chúng ta có phải là bạn của nhau không? Nếu là bạn thì anh hãy ngồi uống rượu nói chuyện với em, còn không thì anh đi đi!”

“Được, được rồi, anh không gọi”. Hạ Thần không nghĩ rằng nhắc đến Dương Duệ cô ấy lại bị kích động như vậy, đành thôi không sờ đến điện thoại nữa, dịu giọng dỗ dành cô: “Nào, nói bí mật của em đi xem nào”.


/14

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status