Mắt thấy chuyện xảy ra, cơ hồ tất cả mọi người trên khán đài đứng lên.
Đây chính là thái tử phi, trưởng nữ của Tô Tương, là cháu gái Tô lão tiên sinh thương yêu nhất, nếu xảy ra chuyện, hậu quả khó mà lường được.
Thật cao trên khán đài, Diệp Lâm chợt lật ngược án kỷ trước mặt.
Tránh không khỏi, vẫn là tránh không khỏi..... Hắn không thể bảo vệ tốt nàng, lại một lần nữa, không thể bảo vệ tốt nàng.....
Sớm biết như thế, hắn tất nhiên sẽ không gọi Tô Nghiêu tham gia săn bắn mùa xuân. Quản nó có phải theo quỹ tích ban đầu phát triển hay không, quản nó có thể đánh loạn kế hoạch của mình hay không.....
Từ Thận Ngôn nghe Tô Nghiêu thét chói tai, quay đầu lại đã nhìn thấy bóng dáng nàng bay ra ngoài, gần như phản xạ có điều kiện tung người bay đến chỗ nàng, suy nghĩ còn chưa tới kịp, thân thể đã đi trước, một thanh vớt bả vai Tô Nghiêu, thân vọt ra bên ngoài mã tràng.
Quả nhiên, vài con khoái mã hoàn toàn không dừng lại, thẳng tắp xông đến chỗ Huyền Táp đã ngã quỵ
Chỉ nghe trống trải mã tràng trên vang vọng tiếng ngựa thê lương hí.
Người ở chỗ này rối rít thở phào nhẹ nhõm, lực chú ý của một nhóm người đã hoàn toàn đặt trên người Tô Nghiêu chưa tỉnh hồn.
Đa tạ Từ công tử ra tay cứu giúp! Vừa rơi xuống đất, Tô Nghiêu liền cảm kích nhìn bên người Từ Thận Ngôn, nói.
Người sau đang chau mày lại không biết nghĩ cái gì, vẻ mặt trước sau như một lạnh nhạt, dường như tời sinh người còn kèm theo khí thế.
Nàng có thể hoàn hảo không chút tổn hại, không thiếu cánh tay không thiếu chân đứng ở chỗ này, hoàn toàn là do khinh công của Từ Thận Ngôn cực tốt, cách Tô Nghiêu không tính là xa, vững vàng đón được nàng, Tô Nghiêu mới không chịu một ít thương tổn nào.
Chỉ là..... Tô Nghiêu nghiêng đầu nhìn mã tràng đang loạn tung tùng phèo, Huyền Táp đoán chừng là không cứu sống nổi..... Đúng vậy, đúng vậy con ngựa Diệp Lâm thích nhất.....
Ánh mắt thả xa hơn chút, Dao Dao vượt lên đầu Phong Diệp đã rớt đầu, chậm rãi tới gần nơi xảy ra chuyện, xuống ngựa giống như đang kiểm tra Huyền Táp.
Thấy Tô Nghiêu nhìn đến, thái độ của Phong Diệp cực kỳ phức tạp, giơ tay lên gảy chân trước của Huyền Táp phất qua.
Trong lòng Tô Nghiêu trầm xuống.
Bởi vì bóng cây che đậy, người trên khán đài không thấy được, sau lưng mọi người nhìn cũng không thấy được, nhưng Tô Nghiêu lại thấy rất rõ ràng, Huyền Táp nổi điên trước, Phong Diệp xoay người giơ tay vảy ra một cái gì đó. Ngay tại lúc đó Từ Thận Ngôn giục ngựa tránh né, ngay sau đó Huyền Táp liền nổi điên.
Chẳng lẽ là Phong Diệp giở trò gì, đều muốn đối phó Từ Thận Ngôn, không ngờ ngộ thương nàng?
Tô Nghiêu nghiêng đầu nhìn Từ Thận Ngôn bên cạnh vẫn chau mày lại, châm chước mở miệng nói: “Mới vừa..... Từ công tử hãy nhìn đến.....
Từ Thận Ngôn cũng vân đạm phong khinh lắc đầu một cái: “Chắc hẳn ám khí đã bị thu hồi, thấy hay không thấy có gì khác nhau?
Tô Nghiêu nhất thời cứng họng.
Từ Thận Ngôn không hủy bỏ, đó chính là thật, thật sự là Phong Diệp..... Không trách được Huyền Táp êm đẹp đột nhiên giống như bị cái gì nhói một cái liền phát điên.
Chẳng lẽ mới vừa hắn tới đây, ý là nhắc nhở nàng cẩn thận bị ngộ thương sao? Nàng còn lãnh ngôn lãnh ngữ đuổi nhân gia đi.....
Tô Nghiêu và Từ Thận Ngôn sóng vai từ từ liếc nhìn lên trên bục, thật cao trên khán đài, người nọ lại không ngồi yên.
Thôi Thuật thấy Diệp Lâm xốc án kỷ, cũng biết bây giờ người này đã không có cách nào gắng giữ tỉnh táo rồi, nhỏ giọng nói: “Điện hạ đi đi, bên này còn có Ý Hạnh chăm sóc.
Diệp Lâm nghe vậy, không chút do dự liếc nhìn dưới đài phóng tới.
Xa
Đây chính là thái tử phi, trưởng nữ của Tô Tương, là cháu gái Tô lão tiên sinh thương yêu nhất, nếu xảy ra chuyện, hậu quả khó mà lường được.
Thật cao trên khán đài, Diệp Lâm chợt lật ngược án kỷ trước mặt.
Tránh không khỏi, vẫn là tránh không khỏi..... Hắn không thể bảo vệ tốt nàng, lại một lần nữa, không thể bảo vệ tốt nàng.....
Sớm biết như thế, hắn tất nhiên sẽ không gọi Tô Nghiêu tham gia săn bắn mùa xuân. Quản nó có phải theo quỹ tích ban đầu phát triển hay không, quản nó có thể đánh loạn kế hoạch của mình hay không.....
Từ Thận Ngôn nghe Tô Nghiêu thét chói tai, quay đầu lại đã nhìn thấy bóng dáng nàng bay ra ngoài, gần như phản xạ có điều kiện tung người bay đến chỗ nàng, suy nghĩ còn chưa tới kịp, thân thể đã đi trước, một thanh vớt bả vai Tô Nghiêu, thân vọt ra bên ngoài mã tràng.
Quả nhiên, vài con khoái mã hoàn toàn không dừng lại, thẳng tắp xông đến chỗ Huyền Táp đã ngã quỵ
Chỉ nghe trống trải mã tràng trên vang vọng tiếng ngựa thê lương hí.
Người ở chỗ này rối rít thở phào nhẹ nhõm, lực chú ý của một nhóm người đã hoàn toàn đặt trên người Tô Nghiêu chưa tỉnh hồn.
Đa tạ Từ công tử ra tay cứu giúp! Vừa rơi xuống đất, Tô Nghiêu liền cảm kích nhìn bên người Từ Thận Ngôn, nói.
Người sau đang chau mày lại không biết nghĩ cái gì, vẻ mặt trước sau như một lạnh nhạt, dường như tời sinh người còn kèm theo khí thế.
Nàng có thể hoàn hảo không chút tổn hại, không thiếu cánh tay không thiếu chân đứng ở chỗ này, hoàn toàn là do khinh công của Từ Thận Ngôn cực tốt, cách Tô Nghiêu không tính là xa, vững vàng đón được nàng, Tô Nghiêu mới không chịu một ít thương tổn nào.
Chỉ là..... Tô Nghiêu nghiêng đầu nhìn mã tràng đang loạn tung tùng phèo, Huyền Táp đoán chừng là không cứu sống nổi..... Đúng vậy, đúng vậy con ngựa Diệp Lâm thích nhất.....
Ánh mắt thả xa hơn chút, Dao Dao vượt lên đầu Phong Diệp đã rớt đầu, chậm rãi tới gần nơi xảy ra chuyện, xuống ngựa giống như đang kiểm tra Huyền Táp.
Thấy Tô Nghiêu nhìn đến, thái độ của Phong Diệp cực kỳ phức tạp, giơ tay lên gảy chân trước của Huyền Táp phất qua.
Trong lòng Tô Nghiêu trầm xuống.
Bởi vì bóng cây che đậy, người trên khán đài không thấy được, sau lưng mọi người nhìn cũng không thấy được, nhưng Tô Nghiêu lại thấy rất rõ ràng, Huyền Táp nổi điên trước, Phong Diệp xoay người giơ tay vảy ra một cái gì đó. Ngay tại lúc đó Từ Thận Ngôn giục ngựa tránh né, ngay sau đó Huyền Táp liền nổi điên.
Chẳng lẽ là Phong Diệp giở trò gì, đều muốn đối phó Từ Thận Ngôn, không ngờ ngộ thương nàng?
Tô Nghiêu nghiêng đầu nhìn Từ Thận Ngôn bên cạnh vẫn chau mày lại, châm chước mở miệng nói: “Mới vừa..... Từ công tử hãy nhìn đến.....
Từ Thận Ngôn cũng vân đạm phong khinh lắc đầu một cái: “Chắc hẳn ám khí đã bị thu hồi, thấy hay không thấy có gì khác nhau?
Tô Nghiêu nhất thời cứng họng.
Từ Thận Ngôn không hủy bỏ, đó chính là thật, thật sự là Phong Diệp..... Không trách được Huyền Táp êm đẹp đột nhiên giống như bị cái gì nhói một cái liền phát điên.
Chẳng lẽ mới vừa hắn tới đây, ý là nhắc nhở nàng cẩn thận bị ngộ thương sao? Nàng còn lãnh ngôn lãnh ngữ đuổi nhân gia đi.....
Tô Nghiêu và Từ Thận Ngôn sóng vai từ từ liếc nhìn lên trên bục, thật cao trên khán đài, người nọ lại không ngồi yên.
Thôi Thuật thấy Diệp Lâm xốc án kỷ, cũng biết bây giờ người này đã không có cách nào gắng giữ tỉnh táo rồi, nhỏ giọng nói: “Điện hạ đi đi, bên này còn có Ý Hạnh chăm sóc.
Diệp Lâm nghe vậy, không chút do dự liếc nhìn dưới đài phóng tới.
Xa
/100
|