Mùi hương mát mẻ của Long Diên Hương tỏa ra khắp đại điện.
Lục Y Song búi búi tóc của cung nữ làm hết trách nhiệm trong coi cửa điện, cũng không dám thở mạnh, chỉ thỉnh thoảng liếc vào trong điện đang im ắng yên tĩnh, lo lắng đề phòng.
Tay áo màu tím xuyên qua gió đêm chạy thẳng tới điện Văn Đức, cung nữ đứng ở bên người nội thị vừa nhìn thấy, vội vàng ngăn ở trước mặt, lên tiếng ngăn cản nói: Tứ điện hạ, Tứ điện hạ cũng không thể đi vào.
Người nọ bỗng chốc dừng bước, nhìn đèn đuốc sáng choang trong điện một cái, vội vàng nói: Tam ca ở bên trong phải không?
Lưu nội thị gật đầu một cái, đè thấp giọng nói: Thái tử điện hạ đã đi vào nửa canh giờ, bệ hạ nói rồi, nếu không có mệnh lệnh của ngài, người khác không được đi vào.
Diệp Tễ thở dài, không cam lòng nhìn cửa điện, nói: Nhưng rõ ràng chuyện này không trách Tam ca được....... Con ngựa kia.......
Lưu nội thị vội vàng khoát tay áo ngăn cản hắn nói tiếp: Tứ điện hạ nói nhỏ thôi. Bệ hạ đang nổi nóng, không muốn nghe giải thích, chớ nói gì là xin tha. Gió đêm lạnh, Tứ điện hạ vẫn nên trở về thôi.
Nếu như ở đây nghe trộm, một lát bệ hạ tức giận ngay cả hắn cũng cùng bị phạt thì không tốt lắm.
Diệp Tễ nhíu lông mi dài, giống như thỏa hiệp thở dài khẩn thiết nói: Nếu bệ hạ nổi giận, còn phải xin Lưu nội thị nói giúp Tam ca mấy câu rồi.
Lưu nội thị gật đầu một cái nói: Lão nô hiểu, Tứ điện hạ và thái tử điện hạ tình nghĩa sâu nặng, lão nô tất nhiên sẽ không cô phụ lời dặn dò của Tứ điện hạ, hôm nay đường tối, sao Tứ điện hạ không cầm theo đèn tới đây, để lão nô đi tìm ngọn đèn cho Tứ điện hạ.......
Nói xong, Lưu nội thị liền xoay người đi về hướng Thiên Điện.
Diệp Tễ liền vội vàng kéo Lưu nội thị lại nói: Không cần, ta đi ngay nhưng Lưu nội thị ngàn vạn nhớ nói giúp Tam ca vài câu.
Lưu nội thị trịnh trọng đồng ý, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng màu tím Diệp Tễ biến mất trong bóng đêm mênh mông mới thở dài một hơi.
Có thể đưa vị tổ tông này đi, một thái tử đã đủ khó khăn, Tứ hoàng tử lại tham gia náo nhiệt, nhất định muốn bệ hạ tức chết sao.
Nhiều năm như vậy cũng không biết bệ hạ nghĩ như thế nào, thế cục trong ngoài của vua và dân như thế, ngược lại ngài cũng không thân với một vị nhi tử nào, các hoàng tử mở miệng gọi một tiếng Bệ hạ , thật là nhìn không ra còn tình phụ tử hay không.
Bọn họ làm hạ nhân trung thành như thế này, chỉ ngóng trông thái tử có thể ổn định vị trí, chớ té từ cao xuống.
Lưu nội thị đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy trong điện vang lên một tiếng, là tiếng ngọc khí tan vỡ.
Lưu nội thị khẽ run rẩy, bệ hạ lại bắt đầu ném đồ vật rồi, chỉ mong lần này chớ nện vào người thái tử điện hạ, đập ra một dầu gì. Nháy mắt, liền có cung nữ quay người đi tìm dụng cụ quét dọn đi.
Trong điện mơ hồ truyền đến giọng nói đúng mực của thái tử: Đây không phải là Ngọc Như Ý mà hoàng hậu thích nhất à, bệ hạ nói đập liền đập sao?
Bước chân cung nữ ngừng lại một chút, cúi đầu, dưới chân bước lạo xạo nhanh hơn.
Lưu nội thị liếc mắt nhìn bốn phía, phất tay một cái gọi cung nữ đóng cửa điện lại. Chuyện nhà của Hoàng thất, không nên nghe, không nghe thì tốt hơn. Ở trong cung này, làm người mù người điếc, còn tốt hơn làm người sáng tâm sang mắt.
Mấy người canh giữ cửa điện đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực, hình như không ai chú ý cung nữ đang rời đi này, chợt lặng lẽ rẽ vào hướng Phượng cung.
Gió đêm lẳng lặng thổi.
Trong điện an tĩnh chốc lát.
Một hồi lâu, sau rèm làm bằng sợi vàng đính ngọc châu, trên giường rồng một người trung niên mặc trang phục thêu hình rồng màu đen ho khan mấy tiếng.
Diệp Lâm đứng dậy đi tới trước giường.
A hình như vừa gặp gió rét bệnh của người lại nặng lên rồi, phương thuốc của Thái Y
Lục Y Song búi búi tóc của cung nữ làm hết trách nhiệm trong coi cửa điện, cũng không dám thở mạnh, chỉ thỉnh thoảng liếc vào trong điện đang im ắng yên tĩnh, lo lắng đề phòng.
Tay áo màu tím xuyên qua gió đêm chạy thẳng tới điện Văn Đức, cung nữ đứng ở bên người nội thị vừa nhìn thấy, vội vàng ngăn ở trước mặt, lên tiếng ngăn cản nói: Tứ điện hạ, Tứ điện hạ cũng không thể đi vào.
Người nọ bỗng chốc dừng bước, nhìn đèn đuốc sáng choang trong điện một cái, vội vàng nói: Tam ca ở bên trong phải không?
Lưu nội thị gật đầu một cái, đè thấp giọng nói: Thái tử điện hạ đã đi vào nửa canh giờ, bệ hạ nói rồi, nếu không có mệnh lệnh của ngài, người khác không được đi vào.
Diệp Tễ thở dài, không cam lòng nhìn cửa điện, nói: Nhưng rõ ràng chuyện này không trách Tam ca được....... Con ngựa kia.......
Lưu nội thị vội vàng khoát tay áo ngăn cản hắn nói tiếp: Tứ điện hạ nói nhỏ thôi. Bệ hạ đang nổi nóng, không muốn nghe giải thích, chớ nói gì là xin tha. Gió đêm lạnh, Tứ điện hạ vẫn nên trở về thôi.
Nếu như ở đây nghe trộm, một lát bệ hạ tức giận ngay cả hắn cũng cùng bị phạt thì không tốt lắm.
Diệp Tễ nhíu lông mi dài, giống như thỏa hiệp thở dài khẩn thiết nói: Nếu bệ hạ nổi giận, còn phải xin Lưu nội thị nói giúp Tam ca mấy câu rồi.
Lưu nội thị gật đầu một cái nói: Lão nô hiểu, Tứ điện hạ và thái tử điện hạ tình nghĩa sâu nặng, lão nô tất nhiên sẽ không cô phụ lời dặn dò của Tứ điện hạ, hôm nay đường tối, sao Tứ điện hạ không cầm theo đèn tới đây, để lão nô đi tìm ngọn đèn cho Tứ điện hạ.......
Nói xong, Lưu nội thị liền xoay người đi về hướng Thiên Điện.
Diệp Tễ liền vội vàng kéo Lưu nội thị lại nói: Không cần, ta đi ngay nhưng Lưu nội thị ngàn vạn nhớ nói giúp Tam ca vài câu.
Lưu nội thị trịnh trọng đồng ý, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng màu tím Diệp Tễ biến mất trong bóng đêm mênh mông mới thở dài một hơi.
Có thể đưa vị tổ tông này đi, một thái tử đã đủ khó khăn, Tứ hoàng tử lại tham gia náo nhiệt, nhất định muốn bệ hạ tức chết sao.
Nhiều năm như vậy cũng không biết bệ hạ nghĩ như thế nào, thế cục trong ngoài của vua và dân như thế, ngược lại ngài cũng không thân với một vị nhi tử nào, các hoàng tử mở miệng gọi một tiếng Bệ hạ , thật là nhìn không ra còn tình phụ tử hay không.
Bọn họ làm hạ nhân trung thành như thế này, chỉ ngóng trông thái tử có thể ổn định vị trí, chớ té từ cao xuống.
Lưu nội thị đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy trong điện vang lên một tiếng, là tiếng ngọc khí tan vỡ.
Lưu nội thị khẽ run rẩy, bệ hạ lại bắt đầu ném đồ vật rồi, chỉ mong lần này chớ nện vào người thái tử điện hạ, đập ra một dầu gì. Nháy mắt, liền có cung nữ quay người đi tìm dụng cụ quét dọn đi.
Trong điện mơ hồ truyền đến giọng nói đúng mực của thái tử: Đây không phải là Ngọc Như Ý mà hoàng hậu thích nhất à, bệ hạ nói đập liền đập sao?
Bước chân cung nữ ngừng lại một chút, cúi đầu, dưới chân bước lạo xạo nhanh hơn.
Lưu nội thị liếc mắt nhìn bốn phía, phất tay một cái gọi cung nữ đóng cửa điện lại. Chuyện nhà của Hoàng thất, không nên nghe, không nghe thì tốt hơn. Ở trong cung này, làm người mù người điếc, còn tốt hơn làm người sáng tâm sang mắt.
Mấy người canh giữ cửa điện đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực, hình như không ai chú ý cung nữ đang rời đi này, chợt lặng lẽ rẽ vào hướng Phượng cung.
Gió đêm lẳng lặng thổi.
Trong điện an tĩnh chốc lát.
Một hồi lâu, sau rèm làm bằng sợi vàng đính ngọc châu, trên giường rồng một người trung niên mặc trang phục thêu hình rồng màu đen ho khan mấy tiếng.
Diệp Lâm đứng dậy đi tới trước giường.
A hình như vừa gặp gió rét bệnh của người lại nặng lên rồi, phương thuốc của Thái Y
/100
|