Tô Nghiêu không biết vì sao, trong giọng nói này nghe được một tia van xin. Vốn có chút cứng ngắc cổ tay từ từ tỉnh táo lại, giọng nói Tô Nghiêu chậm lại, dỗ đứa bé dịu dàng nói: “A Dao thấy Điện hạ có chút nóng lên, có từng ăn gì ngoài uống chén thuốc nóng chưa?
Diệp Lâm chậm rãi nói: “Mới vừa ăn rồi, nghĩ đến còn chưa có thấy hiệu quả.
Ánh mắt Tô Nghiêu càng phát ra mềm mại, nâng một cái tay khác lên vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Lâm, liếc mắt nhìn trên bàn có bình nước, trấn an nói: “A Dao đi rót ly nước cho Điện hạ đến đây.
Lúc này Diệp Lâm mới ngượng ngùng buông tay ra, nhìn không chớp mắt bóng dáng của Tô Nghiêu. Là hắn biết hôm nay nàng sẽ đến, nàng quả nhiên tới.
Lúc nghĩ lại Tô Nghiêu đã quay trở về, suy nghĩ mình phải nên quỳ gối một bên, mới vừa rồi cho là hắn ngủ, cũng không có chút để ý, bây giờ nghĩ lại còn là cẩn thận chặt chẽ tốt hơn. Chỉ là Diệp Lâm không cho nàng cơ hội lựa chọn, trực tiếp lôi nàng tới, nếu như Tô Nghiêu quyết định quỳ gối một bên, chỉ có thể ở tư thế vô cùng vặn vẹo cho hắn uống nước rồi.
Diệp Lâm đứng dậy uống nước nhíu mày, giống như là có chuyện gì khó nhịn, Tô Nghiêu nhìn ở trong mắt, dịu dàng hỏi: “Điện hạ nhức đầu sao?
Diệp Lâm gật đầu một cái, uống nước xong mềm nhũn ngã trở về trên giường, không giống với thường ngày mịt mờ (không rõ), có vẻ có chút lệ thuộc vào người khác: “Hôm qua đi tẩm điện, bị gió rét.
Diệp Lâm lúc này khiến trong lòng Tô Dao không khỏi sinh ra một loại thương tiếc.
Diệp Lâm như là muốn nói cái gì, chợt buông lỏng tay ra, thoái thác đẩy nàng ra, nói: Ngươi cách ta xa một chút, cẩn thận lây bệnh cho ngươi, lại muốn khó chịu.
Lòng Tô Nghiêu mền nhũn. Người này, một lát khiến mình không muốn xa cách, một lát lại muốn mình cách hắn xa một chút, thật là rất mâu thuẫn. Tô Nghiêu không nghe hắn, ngược lại dựa vào gần hơn chút: “Không sao, không bằng A Dao vì Điện hạ vò vò đầu thôi.
Mặc dù nàng không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, nhưng học kia cũng không phải là lãng phí tiền tài vô ích, tối thiểu cha mẹ của nàng và trưởng công chúa Hoài Dương đều là công nhận, nghĩ đến coi như không được, cũng không hư không phải sao.
Trong mắt Diệp Lâm lóe lên ánh sáng nhạt, ngay sau đó lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói tới nói lui lại không nghiêm chỉnh: “Tùy ngươi muốn làm cái gì, ta đều không có hơi sức phản kháng.
Tô Nghiêu:.....
Người này nói gì vậy, cái gì gọi là không có hơi sức phản kháng, nàng lại không muốn hắn làm cái gì..... Coi như thật có tâm tư kia, chờ hắn tốt lắm, nên chặt nàng hay là muốn chặt nàng, thừa dịp cháy nhà hôi của cũng không phải là tính tình Tô Nghiêu nàng.
Tô Nghiêu yên lặng ở trong lòng châm chọc một lần, hướng giường trong đụng đụng, đưa tay đi tìm huyệt vị trên đầu Diệp Lâm.
Chỉ chốc lát sau, một khỏa đầu lặng lẽ đặt ở trên đùi Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu:.....
Điện hạ xin người không nên được voi đòi tiên có được không.....
Nhìn Diệp Lâm nhắm mắt lại sắp ngủ, Tô Nghiêu cảm thấy tất yếu nói chuyện với hắn, giữ vững tỉnh táo của người này, vì vậy nói: “Điện hạ ở trong Tử Thần điện lớn như vậy, thế nào
Diệp Lâm chậm rãi nói: “Mới vừa ăn rồi, nghĩ đến còn chưa có thấy hiệu quả.
Ánh mắt Tô Nghiêu càng phát ra mềm mại, nâng một cái tay khác lên vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Lâm, liếc mắt nhìn trên bàn có bình nước, trấn an nói: “A Dao đi rót ly nước cho Điện hạ đến đây.
Lúc này Diệp Lâm mới ngượng ngùng buông tay ra, nhìn không chớp mắt bóng dáng của Tô Nghiêu. Là hắn biết hôm nay nàng sẽ đến, nàng quả nhiên tới.
Lúc nghĩ lại Tô Nghiêu đã quay trở về, suy nghĩ mình phải nên quỳ gối một bên, mới vừa rồi cho là hắn ngủ, cũng không có chút để ý, bây giờ nghĩ lại còn là cẩn thận chặt chẽ tốt hơn. Chỉ là Diệp Lâm không cho nàng cơ hội lựa chọn, trực tiếp lôi nàng tới, nếu như Tô Nghiêu quyết định quỳ gối một bên, chỉ có thể ở tư thế vô cùng vặn vẹo cho hắn uống nước rồi.
Diệp Lâm đứng dậy uống nước nhíu mày, giống như là có chuyện gì khó nhịn, Tô Nghiêu nhìn ở trong mắt, dịu dàng hỏi: “Điện hạ nhức đầu sao?
Diệp Lâm gật đầu một cái, uống nước xong mềm nhũn ngã trở về trên giường, không giống với thường ngày mịt mờ (không rõ), có vẻ có chút lệ thuộc vào người khác: “Hôm qua đi tẩm điện, bị gió rét.
Diệp Lâm lúc này khiến trong lòng Tô Dao không khỏi sinh ra một loại thương tiếc.
Diệp Lâm như là muốn nói cái gì, chợt buông lỏng tay ra, thoái thác đẩy nàng ra, nói: Ngươi cách ta xa một chút, cẩn thận lây bệnh cho ngươi, lại muốn khó chịu.
Lòng Tô Nghiêu mền nhũn. Người này, một lát khiến mình không muốn xa cách, một lát lại muốn mình cách hắn xa một chút, thật là rất mâu thuẫn. Tô Nghiêu không nghe hắn, ngược lại dựa vào gần hơn chút: “Không sao, không bằng A Dao vì Điện hạ vò vò đầu thôi.
Mặc dù nàng không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, nhưng học kia cũng không phải là lãng phí tiền tài vô ích, tối thiểu cha mẹ của nàng và trưởng công chúa Hoài Dương đều là công nhận, nghĩ đến coi như không được, cũng không hư không phải sao.
Trong mắt Diệp Lâm lóe lên ánh sáng nhạt, ngay sau đó lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói tới nói lui lại không nghiêm chỉnh: “Tùy ngươi muốn làm cái gì, ta đều không có hơi sức phản kháng.
Tô Nghiêu:.....
Người này nói gì vậy, cái gì gọi là không có hơi sức phản kháng, nàng lại không muốn hắn làm cái gì..... Coi như thật có tâm tư kia, chờ hắn tốt lắm, nên chặt nàng hay là muốn chặt nàng, thừa dịp cháy nhà hôi của cũng không phải là tính tình Tô Nghiêu nàng.
Tô Nghiêu yên lặng ở trong lòng châm chọc một lần, hướng giường trong đụng đụng, đưa tay đi tìm huyệt vị trên đầu Diệp Lâm.
Chỉ chốc lát sau, một khỏa đầu lặng lẽ đặt ở trên đùi Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu:.....
Điện hạ xin người không nên được voi đòi tiên có được không.....
Nhìn Diệp Lâm nhắm mắt lại sắp ngủ, Tô Nghiêu cảm thấy tất yếu nói chuyện với hắn, giữ vững tỉnh táo của người này, vì vậy nói: “Điện hạ ở trong Tử Thần điện lớn như vậy, thế nào
/100
|