Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 83 - Chương 83

/100


“Coi chừng cô ta, cô gái nhỏ này có vài phần lợi hại! Đừng để cô ta chạy trốn.” Nàng bị đánh thức bởi giọng nói mơ mơ hồ hồ truyền đến trong bóng tối. Thấy cổ họng khơi khô, nhưng nàng cũng không dám ho khan, chỉ sợ làm kinh động đến người đang nói kia thì lại chuốc lấy khổ sở.

Bị giam giữ trong một kho hàng, xung quanh tối đen do chủ nhân của giọng nói kia tắt đèn. Nàng biết rõ mình bị trói ngược tay vào ghế, giống hệt như người bị bắt cóc trong các phim truyền hình. Chỉ khác là, trong phim truyền hình phụ nữ đều có người yêu không màng nguy hiểm đến cứu, còn nàng thì chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nàng hơi động đậy cổ tay bị trói phía sau, cảm thấy đau nhức lại tê tê. Dây thừng thô ráp thít chặt đã làm sưng phù hai tay nàng, gây ra một vết máu thật sâu. Khẽ cử động sơ sơ đã đau buốt khó chịu, nàng nhịn không được liền nhẹ nhàng xoay người hít đầy một miệng khí, há miệng tạm ngừng trong chốc lát rồi lại im lặng ngọ nguậy.

Cách một tấm cửa gỗ cũ nát, giọng nói kia lại vang lên hung tợn: “Lúc sáng sớm thiếu chút là không để ý, tóm lại tiền đã tới tay, cô gái này lưu lại cũng vô dụng, chi bằng diệt khẩu cho khỏi phiền toái.”

Nàng nín thở tập trung suy nghĩ, lại nghe thấy một giọng nói phản đối: “Anh, việc này không thể được, ta hiện tại chỉ là cướp ngân hàng, nếu như bị bắt cùng lắm chỉ bị phán mười năm. Nhưng nếu thật sự giết người, chính là án tử hình đó!”

“Miệng quạ đen mày nói bậy cái gì đó? Bắt cái gì mà bắt? Đây chẳng phải là đang chạy trốn thuận lợi đó sao!” Người lúc đầu lên tiếng cắt ngang lời người sau, lầu bầu một tiếng rồi bỗng nhiên vui vẻ, cũng không biết là hù dọa đối phương hay là tăng thêm can đảm cho mình, nói: “Trẫm muốn cưỡng bức, cướp bóc, bắt cóc con tin, bỏ trốn, nghe theo mày thì còn có thể có trái ngọt mà ăn sao? Theo tao thấy mang theo một đứa con ghẻ thì chạy trốn cũng không được bao xa, mày giải quyết dứt điểm đi!”

Toàn thân nàng cứng đờ, ngay lập tức nghe thấy tiếng người thứ ba phụ họa: “Đúng vậy, cứ dứt khoát mặc kệ cô ta bị trói ở đây đi, chỗ này lại xa xôi hẻo lánh như vậy, có lẽ bọn họ cũng tìm không ra, bị đói mười ngày tám ngày thì cũng chết.”

Trí nhớ ập đến cuồn cuộn như gió, rốt cuộc Tô Nghiêu cũng khôi phục thần trí, phát hiện ra không biết mình đã bị mang đi bao xa. Cảnh sắc xung quanh rất xa lạ, đúng là đã tiến vào trong một cánh rừng tối đen.

Người bắt cóc nàng thành thạo trói chặt tay nàng ngược ra phía sau, buông tay lui lại một bước, trầm giọng nói: “Đắc tội Hoàng hậu Nương nương rồi.”

Tô Nghiêu nhìn chăm chú, người kia đeo mặt nạ màu xám không nhìn thấy dung mạo, chỉ có thể nhận ra đó là người của Nhiếp chính vương phủ.

“Ngươi còn biết Bổn cung là Hoàng hậu?” Tô Nghiêu cười lạnh một tiếng, hai tay bị trói tựa vào một tảng đá lớn, không buồn không vui cũng không hề hoảng hốt. Điểm này lại làm cho người áo xám có chút kinh ngạc, dù sao Tô Dao cũng là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, lại là thư hương thế gia, đối mặt với hiểm cảnh như vậy lại có thể gặp nguy không loạn.

Trong đêm thu, Tô Nghiêu dựa lưng vào tảng đá lạnh lẽo, cuối cùng nở ra một nụ cười đau khổ thê lương. Đêm càng khuya, gió thu càng lạnh, nàng cuối cùng cũng nhớ tới bản thân mình chết như thế nào. Kiếp trước kiếp này, hóa ra đều giống nhau.

Trên đời này luôn luôn tồn tại những sự trùng hợp lớn. Chẳng hạn hết lần này đến lần khác nàng để mất ví tiền, hết lần này đến lần khác đến ngân hàng báo mất giấy tờ và bổ sung thủ tục, hết lần này đến lần khác gặp bọn cướp, rồi lại hết lần này đến lần khác bị chọn làm con tin. Vì sao nàng quên mất, vì sao nàng cố tình không nghĩ tới, chính là vì bản thân nàng chết quá oan uổng, không cam tâm chính mình bị cướp đi quyền sống như vậy. Có thể có những lúc sự trùng hợp đó lại là một khả năng duy nhất thì sẽ biến thành tất nhiên. Thậm chí Tô Nghiêu không biết rốt cuộc trước đây bản thân phải gặp tất cả những chuyện này chỉ vì là bước đệm để đi vào Đại Nhạn, hay là vì vận mệnh bù đắp cho nàng, sau khi phân định nhân quả mới nhét nàng vào đây. Trí nhớ quay về giống như một bộ phim chiếu ra trong đầu nàng. Tô Nghiêu nhớ lại rõ ràng vào một ngày nào đó, lúc cửa kho hàng chậm rãi đóng lại, ánh mặt trời vẫn chiếu xuyên qua cửa lớn cả thước.

Ngày trước nghĩ tới cái gì mà nhân duyên tiền kiếp, hóa ra tất cả đều là đoán mò. Số mệnh nàng đã định như vậy, dù trốn được ngày mùng một cũng không trốn được ngày mười lăm.

“Chuyện Thế tử Nhiếp chính vương ép vua thoái vị khẩn cấp như vậy, ngươi không đi đoạt lấy công đầu, ngược lại bắt ta đến tận chỗ này là có dụng ý gì?” Trong lòng Tô Nghiêu không hề ôm một tia hy vọng nào, người đã chết một lần rồi thì còn sợ gì nữa?

Cứ tưởng rằng người áo xám kia sẽ không để ý đến nàng, không ngờ hắn lại trả lời, “Nương nương cho rằng giữa giang sơn và mỹ nhân, Bệ hạ sẽ chọn như thế nào?”

Phong Sách bất thình lình ép vua thoái vị, tuy là tập kích bất ngờ, đánh cho Diệp Lâm trở tay không kịp nhưng vẫn không hoàn toàn chắc chắn. Hắn hiểu rõ Diệp Lâm như thế, cho nên cũng biết địa vị của Tô Dao trong lòng Diệp Lâm. Ban nãy lần đầu tiên đưa ra hạ sách, bắt nàng đến một nơi không có người, một là làm cho Diệp Lâm phân tâm, hai là cho dù tạo phản thất bại cũng có điều kiện đem ra trao đổi cùng hắn, lưu lại cho mình một đường lui. Giang sơn hay mỹ


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status