Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 98 - Chương 98

/100


Sau khi cùng Ngọc Lam nói chuyện, trở lại Tây sương phòng thì đã qua hoàng hôn, trời đã tối hẳn. Bởi vì nha hoàn áo trắng kia vẫn luôn theo sát bên người nàng nên trong phòng vẫn chưa có ai thắp đèn. Tô Nghiêu bước vào trong căn phòng tối đen như mực đúng là thấy không quen.

Có thể do ở trong Hoàng cung đã lâu, đúng là cũng không quá vui vẻ gì khi ở trong cái nhà tù hoàng kim đó, nhưng Tô Nghiêu vẫn thấy nhơ nhớ đám đèn chong sáng bập bùng trước cửa Phượng Ngô điện. Kỳ thực cái nhà tù hoàng kim gì đó vừa mới nói, ngày trước trăm lần ngàn lần đều cảm thấy không có tự do, chẳng qua chỉ là không phiền không lo, hiện nay tim của nàng đặt tại Diệp Lâm nên tự nhiên cảm thấy ở trong Hoàng cung kia cũng không sao. Được hưởng thụ phần an nhàn này nên đương nhiên không thể tránh khỏi trách nhiệm ràng buộc.

Nha hoàn áo trắng vội vàng chạy đến trước giá nến tìm mồi lửa để thắp đèn, Tô Nghiêu liền trực tiếp sờ soạng lần dò đi vào gian trong. Khả năng nhìn bên đêm của nàng cũng không tệ lắm, huống chi cửa sổ đều chưa đóng nên ánh trăng vẫn chiếu vào được, mò mẫm trong ánh trăng sáng bạc miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của đồ đạc. Nhưng chỉ vừa mới đi qua bình phong Vân Mẫu ngăn cách giữa hai gian, tầm nhìn liền trở nên hoàn toàn mơ hồ.

Tô Nghiêu hơi do dự không biết có nên chờ nha hoàn áo trắng đốt đèn lên rồi mới đi tiếp hay không, để tránh va chạm lung tung lại còn mang tiếng, thì trong bóng tối nghe thấy có tiếng y phục va chạm rất khẽ, chưa kịp phản ứng đã có một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy nàng vào trong ngực. Một hơi thở mát lạnh quẩn quanh mũi nàng, lại còn dịu dàng quen thuộc đến như vậy làm Tô Nghiêu hơi ngẩn ra, giơ tay lên vòng qua thắt lưng người kia trách một câu: “Rõ ràng đã đến rồi nhưng tại sao lại không thắp đèn?” rồi mặc cho người đó ôm chặt nàng vào trong lòng.

Diệp Lâm không nói lời nào, chỉ bế ngang nàng lên, bước đến để nàng xuống giường lớn rồi ngả người hôn nàng.

Tô Nghiêu hơi luống cuống không biết người này bị làm sao, đôi môi mềm mại hơi lạnh của hắn quấn quít dây dưa ở răng môi nàng, rất nhanh làm cho hô hấp nàng rối loạn. Ban đầu đang định tránh qua một bên để hỏi Diệp Lâm có chuyện gì thì người kia đã vừa hôn nàng vừa đưa tay làm loạn tháo thắt lưng nàng xuống. Nụ hôn triền miên từ môi dần dần trượt xuống trước ngực, y phục đã trở nên lộn xộn, người kia chỉ khều nhẹ ngón tay một cái, mảnh áo màu vàng tơ trước ngực nàng đã bị lột sạch

Bỗng gọn đèn phía bên kia bình phong lớn chợt sáng lên, nghe thấy nha hoàn áo trắng ‘ồ’ lên một tiếng, đang định cầm đèn đi vào bên trong thì Tô Nghiêu vội vàng lên tiếng ngăn lại, “Ta hơi mệt mỏi, đèn cứ để ở gian ngoài cũng được, ngươi không có chuyện gì thì lui ra đi.”

Nha hoàn áo trắng cũng là người khôn khéo, tuy là dừng bước nhưng vẫn không rời đi, đứng ở cửa hơi do dự nói: “Nhưng mà Hà công tử vẫn chưa… quay về”. Bên trong đó đều không cần đốt đèn sao.

Đối với lời nhắc nhở của Tô Nghiêu vẫn thờ ơ, Diệp Lâm đang hai tay nghịch loạn nghe được một tiếng ‘Hà công tử’ không khỏi cười một tiếng. Lại nghĩ đến ban ngày người bên cạnh cứ một tiếng lại một tiếng gọi Tô Nghiêu là ‘Hà phu nhân’ liền cảm thấy thú vị, vươn người hôn lên vành tai Tô Nghiêu, giọng nói khàn khàn thổi vào tai nàng, “Nói cho nàng ta biết, ta đã trở về.”

Tô Nghiêu bị hành động bất ngờ của hắn làm cho run rẩy, không tránh được hơi nóng đang dâng trào, chỉ cảm thấy bên tai mình tê tê dại dại rồi trực tiếp lan xuống nửa người, cắn răng nói: “Tự chàng nói tiện hơn...” Mới nói đến đây người kia chợt véo một cái bên hông nàng, làm cho toàn thân khẽ run lên buộc lòng phải nộp vũ khí đầu hàng. Dựa theo lời hắn nàng cất tiếng nói: “Ngươi... ngươi không cần quan tâm, chàng đã... đã trở về rồi.”

Nha hoàn áo trắng phản ứng trì độn kia cuối cùng cũng nghe ra âm thanh hơi nỉ non của Tô Nghiêu có chỗ nào đó không đúng, mặt đỏ lên vội vàng ‘vâng’ một tiếng rồi lui ra bên ngoài. Lúc tiện tay đóng cửa lại, trong lòng còn không nhịn được thầm oán trách hai người này rốt cuộc vẫn còn là phu thê mới kết hôn hay sao, gấp như khỉ vậy (*), Hà phu nhân chỉ vừa mới tỉnh lại mà đã...

(*)nguyên gốc là ‘hầu cấp’, loài khỉ là loài ưa vận động nên trong tiếng Trung, từ ‘khỉ’ mang nghĩ bóng là chỉ sự nhanh nhẹn lanh lợi (đối với trẻ con) hoặc hành động có tính chất gấp rút vội vã hay lo lắng sốt ruột.

Nàng ta đâu biết mấy ngày nay đoàn người của Tô Nghiêu đi suốt ngày đêm tức tốc tiến về Hoa Đô, Tô Nghiêu lại thỉnh thoảng lâm vào hôn mê nên Diệp Lâm chỉ biết ôm chứ không làm được gì khác, đã bị ‘thống khổ’ nhiều ngày.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Diệp Lâm tiến sát vào lỗ tai Tô Nghiêu cất giọng trầm thấp lại hơi khàn khàn, “Ngoan lắm.”

“Chàng... A...”




/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status