Bệnh sủng

Chương 57 - Chương 57

/119


Giản Chính Dương không hề để ý tới Giản Tình. Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, không có gì quan trọng hơn việc ôm vợ đẹp cả. Cho dù bà ngoại anh và người giống Tiểu Thỏ có thù hận gì đi chăng nữa, cho dù Tiểu Thỏ và kẻ thù của bà anh không liên quan nhau, anh chỉ cần biết cô là Tiểu Thỏ của anh, Tiểu Thỏ của cả cuộc đời anh, không ai được phép có ý đồ với cô.

Chẳng qua, dường như Giản Tình thật sự không ngờ tới, bà vốn định nói rõ chân tướng sự việc cho Giản Chính Dương nghe, bà nghĩ tuy rằng anh là người lạnh nhạt nhưng vẫn sẽ nghe lời bà ngoại, hẳn là lần này cũng giống vậy. Có lẽ tạm thời tách ra khỏi Tiểu Thỏ anh sẽ khó chịu, nhưng dù gì cả hai cũng mới bắt đầu chưa được bao lâu, tách ra sẽ không khó khăn, nhưng bà đã quá coi thường địa vị của Tiểu Thỏ trong lòng Giản Chính Dương. Bởi vì cố chấp, do đó nếu đã nhận định một người rồi sẽ tuyệt đối không thay đổi.

Hơn nữa, cũng vì mấy lời của Giản Tình, ngược lại càng khiến Giản Chính Dương cảnh giác, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện giống như bà ngoại xảy ra trên người mình, do đó cũng gián tiếp tạo nên sự ham muốn chiếm hữu lẫn trông chừng ngày càng lợi hại của Giản Chính Dương dành cho Tiểu Thỏ, hầu như là một khắc không rời, bất kỳ người khác phái nào có ý đồ tiếp cận Tiểu Thỏ đều bị anh dùng ánh mắt dò xét càn quét, một khi phát hiện phần tử khả nghi, anh lập tức bắt tay vào giải quyết nguy hiểm, làm Tiểu Thỏ lâm vào cuộc sống khổ cực lầm than.

Lúc nửa đêm, Tiểu Thỏ bị đói nên tỉnh dậy. Cô định không cử động, nhưng cuối cùng cái bụng không chống lại được cái bói. Nằm trên giường ngây người một lát, cố gắng cưỡng chế cơn buồn ngủ, cô vốn muốn Giản Chính Dương nấu cho mình ăn, nhưng nghĩ đến tay anh thì lại không nỡ, thôi thì tự cô đi nấu vậy.

Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ cẩn thận đẩy cánh tay Giản Chính Dương đang ôm mình ra, từ từ xuống giường, mở đèn lờ mờ, mặc áo ngủ vào, chân thấp chân cao đi ra ngoài.

Mở cửa phòng ra mới phát hiện bên ngoài vẫn sáng, buổi tối mà anh ấy không tắt đèn ư, mỗi ngày đều như vậy, chẳng biết tốn bao nhiêu điện đây nữa. Tiểu Thỏ thầm oán trách kiểu sống Giản Chính Dương, nhưng khi ra khỏi phòng rồi cô mới giật mình, hóa ra Giản Tình vẫn còn ngồi trên ghế sofa. Bà cứ ngồi lẳng lặng như vậy, nghe rõ tiếng mở cửa, đúng lúc Tiểu Thỏ nhìn qua phía bà, bà cũng nhìn thẳng về phía cô.

Trước tiên, Tiểu Thỏ nhìn lại đồ mình đang mặc, đó là chiếc áo ngủ gợi cảm, phần trên không che, hai bầu ngực nhô thẳng lên. Chẳng qua đều là phụ nữ, miễn cưỡng cũng có thể nhìn được, nhưng chiếc áo ngủ này dài gần đến mông, chỉ cần cô cử động thì sẽ lộ mông ra mất. Mấu chốt là phần dưới, cô cũng chẳng mặc quần lót, cực kỳ khó xử. Tiểu Thỏ vội trở lại phòng mặc quần lót, buổi tối khá lạnh, cô dứt khoát khoác áo sơ mi của Giản Chính Dương, áo sơ mi dài hơn áo ngủ, cảm thấy mình ổn rồi, cô mới ra khỏi phòng lần nữa.

Dì ơi?”

Giản Tình trông thấy Tiểu Thỏ thay đồ, tuy rằng vẫn không chỉnh tề, nhưng bọn họ đang ở nhà, hơn nữa cô cũng không ngờ bà xuất hiện ở đây nên vẫn có thể tha thứ. Thế


/119

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status