Năm ngày chớp mắt đã trôi qua, Nhạc Sở Nhân đã chuẩn bị tốt lắm, đợi hôm nay tiến căn cứ hoàng quyền thời đại này, nàng có thể đi trở về.
“Dưỡng cổ chỉ nam” nàng biên soạn đã đưa cho Thích Kiến, nàng cho rằng mục đích nàng đến nơi này coi như đã hoàn thành rồi. Hiếm khi tâm tình thoải mái mặc Đinh Đương vây quanh nàng bận rộn, ở trên đầu cài một đống trang sức chói mắt. Sau đó lại một tầng một tầng cồng kềnh quần áo. Sắp tới buổi chiều, khô nóng đã giảm bớt nàng lại đổ đầy mồ hôi.
Bất quá váy dài này tuy nói rắc rối nhưng quả thật rất đẹp. Nàng xem trên phim ảnh có thấy qua nhiều hoàng hậu quý phi hoá trang ung dung cao quý, mà lúc này trên người nàng cũng không kém bao nhiêu.
Tơ lụa thượng đẳng mềm mại như nước, theo động tác uốn lượn như những làn sóng. Mặt trên dùng tơ kim sắc thêu hình khổng tước vô cùng tinh xảo
.
Khuyết điểm duy nhất là cổ áo quá thấp, Nhạc Sở Nhân chỉ cần cúi mắt nhìn là có thể nhìn đến bộ ngực còn đang phát dục của mình khiến nàng ít nhiều có chút không quen. Trước kia mặc T-shirt, quần đùi gì đó rất bình thường, nhưng nàng còn cho tới bây giờ chưa từng để lộ ngực khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên. ( Hắc hắc, tỷ là người hiện đại còn không phóng khoáng bằng mấy người nơi đó :3). Bất quá nghĩ lại thì dù sao thân thể này cũng không phải của nàng tuy nàng đang chi phối nó, hơn nữa tư duy cùng thân thể tương đương phù hợp, nhưng nàng có thể ở trong lòng ám chỉ chính mình: thân thể này không phải của ta không phải của ta.
Tóc dài vấn lên, lộ ra cổ trắng muốt như ngà voi thoạt nhìn phong tình vô hạn. Nhìn chằm chằm người trong gương, Nhạc Sở Nhân ở trong lòng âm thầm khẽ mắng: nếu Nhạc Sở Nhân trước kia có thể nghe được nàng nói chuyện, như vậy sau khi nàng trở về nhất định phải hảo hảo bảo dưỡng thân thể này, nàng phải bỏ bao tâm huyết mới có thể tạo ra chuyển biến hoàn mỹ như vậy, nếu không quý trọng thật phí phạm của trời a.
"Vương phi, có thể xuất phát chưa?"
Thanh âm ôn hòa của Phong Duyên Thương từ ngoài truyền vào, Nhạc Sở Nhân có chút khơi mào đuôi lông mày, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp lập tức có thêm vài phần sắc bén.
"Tốt lắm, đi thôi."
Hít thở sâu, Nhạc Sở Nhân đi tới cửa phòng, trong lòng hướng về phía căn phòng nàng đã ở lại hồi lâu nói bye bye, từ nay về sau sau, hết thảy đều chỉ tồn trong trí nhớ .
Đi ra cửa phòng, đập vào mắt là Phong Duyên Thương đang đứng ở trong viện. Hắn mặc trường bào nguyệt nha điểm chút họa tiết bằng tơ vàng, thắt lưng nạm ngọc, mái tóc lấy kim quan cố định trên đỉnh đầu để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.
Ánh nắng chiều chiếu lên khiến hắn như phủ một tầng ánh sáng chói mắt. Hắn vừa có phần thoát tục lại có hơi thở ôn hòa của trần thế. Phượng mâu thâm thúy của hắn như chứa những gợn sóng khiến người khác nhịn không được say mê.
Nhạc Sở Nhân hơi nheo lại ánh mắt, bất giác muốn thở dài, Nhạc Sở Nhân, ngươi tìm được cái lão công không tệ, nếu là ngươi có thể trở về, định phải biết nắm giữ thật chặt mới được!
Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, ánh mắt Phong Duyên Thương dường như không thể rời đi, vui lòng dùng ánh mắt tán thưởng cao thấp xem xét một phen:
"Vương phi rất đẹp."
Nhạc Sở Nhân khóe miệng giơ lên, đôi lúm đồng tiền như ẩn như hiện:
"Ngươi cũng thực tuấn. Nếu ta đứng ở bên cạnh ngươi, khả năng sẽ không người Nào nhìn xem ta a."
Khoa trương dạo quanh Phong Duyên Thương một vòng, cũng không thể không tán thưởng, người này bộ dạng thực suất. Nàng ở trong tv gặp qua vô số soái ca, thật đúng là không có ai có thể cùng hắn so sánh . Hai chữ thôi: hoàn mỹ!
" Trước kia luôn là bộ dạng ốm yếu”
Phong Duyên Thương mỉm cười, mặc Nhạc Sở Nhân cao thấp đánh giá hắn.
Rốt cục xem đủ, Nhạc Sở Nhân đứng yên ở trước mặt hắn, hơi ngửa đầu nhìn hắn, mặt mày loan loan:
"Ta cũng không tính là mỹ, chẳng qua trước kia là bộ dáng gầy trơ xương thôi”.
Phong Duyên Thương có chút cúi mâu, ở góc độ của hắn, cái gì nên xem, không nên xem đều có thể thấy rõ ràng. ( Khụ khụ sắc lang a @
“Dưỡng cổ chỉ nam” nàng biên soạn đã đưa cho Thích Kiến, nàng cho rằng mục đích nàng đến nơi này coi như đã hoàn thành rồi. Hiếm khi tâm tình thoải mái mặc Đinh Đương vây quanh nàng bận rộn, ở trên đầu cài một đống trang sức chói mắt. Sau đó lại một tầng một tầng cồng kềnh quần áo. Sắp tới buổi chiều, khô nóng đã giảm bớt nàng lại đổ đầy mồ hôi.
Bất quá váy dài này tuy nói rắc rối nhưng quả thật rất đẹp. Nàng xem trên phim ảnh có thấy qua nhiều hoàng hậu quý phi hoá trang ung dung cao quý, mà lúc này trên người nàng cũng không kém bao nhiêu.
Tơ lụa thượng đẳng mềm mại như nước, theo động tác uốn lượn như những làn sóng. Mặt trên dùng tơ kim sắc thêu hình khổng tước vô cùng tinh xảo
.
Khuyết điểm duy nhất là cổ áo quá thấp, Nhạc Sở Nhân chỉ cần cúi mắt nhìn là có thể nhìn đến bộ ngực còn đang phát dục của mình khiến nàng ít nhiều có chút không quen. Trước kia mặc T-shirt, quần đùi gì đó rất bình thường, nhưng nàng còn cho tới bây giờ chưa từng để lộ ngực khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên. ( Hắc hắc, tỷ là người hiện đại còn không phóng khoáng bằng mấy người nơi đó :3). Bất quá nghĩ lại thì dù sao thân thể này cũng không phải của nàng tuy nàng đang chi phối nó, hơn nữa tư duy cùng thân thể tương đương phù hợp, nhưng nàng có thể ở trong lòng ám chỉ chính mình: thân thể này không phải của ta không phải của ta.
Tóc dài vấn lên, lộ ra cổ trắng muốt như ngà voi thoạt nhìn phong tình vô hạn. Nhìn chằm chằm người trong gương, Nhạc Sở Nhân ở trong lòng âm thầm khẽ mắng: nếu Nhạc Sở Nhân trước kia có thể nghe được nàng nói chuyện, như vậy sau khi nàng trở về nhất định phải hảo hảo bảo dưỡng thân thể này, nàng phải bỏ bao tâm huyết mới có thể tạo ra chuyển biến hoàn mỹ như vậy, nếu không quý trọng thật phí phạm của trời a.
"Vương phi, có thể xuất phát chưa?"
Thanh âm ôn hòa của Phong Duyên Thương từ ngoài truyền vào, Nhạc Sở Nhân có chút khơi mào đuôi lông mày, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp lập tức có thêm vài phần sắc bén.
"Tốt lắm, đi thôi."
Hít thở sâu, Nhạc Sở Nhân đi tới cửa phòng, trong lòng hướng về phía căn phòng nàng đã ở lại hồi lâu nói bye bye, từ nay về sau sau, hết thảy đều chỉ tồn trong trí nhớ .
Đi ra cửa phòng, đập vào mắt là Phong Duyên Thương đang đứng ở trong viện. Hắn mặc trường bào nguyệt nha điểm chút họa tiết bằng tơ vàng, thắt lưng nạm ngọc, mái tóc lấy kim quan cố định trên đỉnh đầu để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.
Ánh nắng chiều chiếu lên khiến hắn như phủ một tầng ánh sáng chói mắt. Hắn vừa có phần thoát tục lại có hơi thở ôn hòa của trần thế. Phượng mâu thâm thúy của hắn như chứa những gợn sóng khiến người khác nhịn không được say mê.
Nhạc Sở Nhân hơi nheo lại ánh mắt, bất giác muốn thở dài, Nhạc Sở Nhân, ngươi tìm được cái lão công không tệ, nếu là ngươi có thể trở về, định phải biết nắm giữ thật chặt mới được!
Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, ánh mắt Phong Duyên Thương dường như không thể rời đi, vui lòng dùng ánh mắt tán thưởng cao thấp xem xét một phen:
"Vương phi rất đẹp."
Nhạc Sở Nhân khóe miệng giơ lên, đôi lúm đồng tiền như ẩn như hiện:
"Ngươi cũng thực tuấn. Nếu ta đứng ở bên cạnh ngươi, khả năng sẽ không người Nào nhìn xem ta a."
Khoa trương dạo quanh Phong Duyên Thương một vòng, cũng không thể không tán thưởng, người này bộ dạng thực suất. Nàng ở trong tv gặp qua vô số soái ca, thật đúng là không có ai có thể cùng hắn so sánh . Hai chữ thôi: hoàn mỹ!
" Trước kia luôn là bộ dạng ốm yếu”
Phong Duyên Thương mỉm cười, mặc Nhạc Sở Nhân cao thấp đánh giá hắn.
Rốt cục xem đủ, Nhạc Sở Nhân đứng yên ở trước mặt hắn, hơi ngửa đầu nhìn hắn, mặt mày loan loan:
"Ta cũng không tính là mỹ, chẳng qua trước kia là bộ dáng gầy trơ xương thôi”.
Phong Duyên Thương có chút cúi mâu, ở góc độ của hắn, cái gì nên xem, không nên xem đều có thể thấy rõ ràng. ( Khụ khụ sắc lang a @
/368
|