Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Từ trên đỉnh núi đá, một bóng dáng màu trắng nhảy từ trên xuống, Nhạc Sở Nhân cong cong khóe môi: “Trượng phu nhà ta đã trở lại, ngươi nhanh nhanh cút đi, nếu không hắn lại đánh ngươi một trận đấy.”
Bùi Tập Dạ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó quát lại Nhạc Sở Nhân: “Thắng bại chưa phân, ai đánh ai còn chưa biết đâu.” Tuy nói là vậy thế nhưng vẫn đồng ý tránh ra chỗ khác. Đôi ngươi hắn tối tăm, đồng thời lại có vài phần hỗn loạn bi thương. Trượng phu? Ài….
Phong Duyên Thương rất nhanh đã quay trở lại, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt xem xét hắn, cũng muốn biết bên trên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Thấy lão ta rồi.” Phong Duyên Thương thản nhiên nói nhưng cũng chỉ nói đến đây mà thôi, không chịu nói thêm câu nào nữa, một bộ dạng giữ kín như bưng.
Nhạc Sở Nhân híp mắt: “Sau đó?”
“Phía dưới đó tựa như có một tấm gương phản chiếu lại, chúng ta đứng ở bên trên vẫn có thể nhìn thấy, nhưng rõ ràng không phải thế giới của chúng ta.”
“Không phải?” Nhạc Sở Nhân giống như đã đoán được ra.
“Là một ngọn núi, lão ta nằm trong núi, hình như chỉ là ngất đi mà thôi. Hình ảnh có chút không rõ, hình như trong ngọn núi đó có cái gì đó. Nói không chừng chính là thế giới trước kia của nàng… Nàng có muốn đến xem hay không?” Tuy trên mặt Phong Duyên Thương không có biểu tình gì nhưng đôi mày hắn vẫn nhíu chặt với nhau, trong lòng thầm kiên định nhất định phải lấp bằng được cái động này. (MTLTH.dđlqđ)
“Không cần.” Nhạc Sở Nhân trực tiếp cự tuyệt, nàng không đi, nàng rất sợ.
“Thật sự rất thần kỳ, ta chưa từng nghĩ tới Tiên Nhân động lại là nơi thần kỳ như vậy.” Mấu chốt là nơi này chính là Thánh địa của dạo môn, trừ người trong đạo môn, thiên hạ chẳng mấy ai có hứng thú với cái thứ này cả.
“Theo ta, đó không phải thần kỳ, mà là đáng sợ. Trời vừa sáng chúng tâ phải rời khỏi đây thôi, ta không muốn ở lại nơi này thêm một giờ khắc nào nữa.” Trong rừng tối đen, đàn thú cách đó không xa, bóng tối dường như cũng không yên bình như mặt ngoài nó đang thể hiện.
“Được.” Phong Duyên Thương mỉm cười, nàng nói sợ hãi, nói thật là trong lòng hắn cảm thấy rất vui, hẳn nàng không muốn rời xa hắn và con.
Một đêm qua đi, mấy trăm người ở trên đỉnh núi đá canh phòng một đêm, theo sắc trời ngày càng sáng, ánh sáng xanh quỷ dị kia cũng dần mà biến mất, cuối cùng trở về hiện trạng vốn có của nó, không có thứ gì chui ra chứ đừng nói cái người ngày hôm qua vừa nhảy xuống kia.
Mọi người xếp theo đội ngũ giúp nhau xuống núi, đại bộ phận mọi người cảm thấy rất hứng thú. Chuyện thần kỳ như vậy chưa ai từng thấy qua, lần này chính mắt nhìn thấy, không thì còn nghĩ đó là chuyện thần thoại bên đạo môn.
“Muội muội, muội không lên nhìn một cái hay sao? Rất thần kỳ đó, hình như lúc đó có một đoạn thời gian ta nghĩ ta thực sự đã thăng thiên.” Phí Tông trợn to đôi mắt trâu, lớn tiếng nói đến nỗi chấn động màng nhĩ của mỗi người.
Nhạc Sở Nhân bình tĩnh nhìn hắn hai giây: “Huynh đừng nghĩ nữa, nhảy xuống đó là không về được đau.”
Phí Tông cười to: “Ta còn chưa sống đủ đâu, làm sao có thể muốn thăng thiên? Đợi sau này già đi khả năng ta sẽ ngẫm lại, bệnh nặng quấn thân thực sự rất thống khổ, không bằng nhảy một phát vào cho thống khoái.”
“Nhảy rồi chết không toàn thây sao? Tẩu tử cùng hai tiểu chất nhi thì phải làm sao? Huynh đừng nghĩ vớ vẩn nữa, muội nhất quyết không đồng ý.” Nhạc Sở Nhân lạnh lùng nói, Phí Tông cũng thực sự nghiêm túc lắng tai nghe.
“Muội muội, hôm qua lão quái vật nói sư phụ muội là từ nơi đó đi ra, thực sự có chuyện như vậy? Sư phụ muội là ai?” Phí Tông hỏi câu hỏi mà mọi người cảm thấy nghi vấn, phía trước phía sau không người nào là không nghiêng tai tỏ vẻ lắng nghe, chờ một câu trả lời từ Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, quay đầu thoáng nhìn qua Phong Duyên Thương, hắn cũng đang nhìn nàng, nắng sớm dát lên khuôn mặt hắn một lớp vàng nhạt mỏng manh, thoạt nhìn phá lệ ấm áp. (MTLTH.dđlqđ)
“ Sư phụ muội là ai, đó là bí mất. Thế nhưng thật sự ngài ấy đã nhảy xuống cái Tiên Nhân động kia, nhưng ngài không trốn ra mà bị hỏa thiêu đến chết.” Dứt lời, tất cả mọi người đềukinh ngạc không thôi.
“Nơi này khiến ta cảm thấy không thoải mái, luôn nghĩ đến cái chết thảm thiết của sư phụ, vậy nên, về sau nên lấp nó đi thôi.” Nàng thản nhiên nói xong, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn nhau.
“Đừng nghĩ nữa, mai ta sẽ phái người tới đây lấp nó.” Phong Duyên Thương ôm bả vai nàng an ủi, diễn xuất một màn “đồ nhi vì cái chết của sư phụ mà đau lòng lấp hố” rất thành công.
Bùi Tập Dạ không nghĩ nhiều, bởi vì hắn tin tưởng câu trả lời tối qua của Nhạc Sở Nhân nói với hắn đích thị là chân tướng. Ngược lại Diêm Cận lại có nghi vấn, đặc biệt hắn vừa mới thấy khuôn mặt Nhạc Sở Nhân có chút thoáng qua thoải mái cùng sung sướng, đây là biểu tình của một người có sư phụ chết thảm hay sao?
Tới buổi trưa, đoàn người đã ra khỏi rừng rậm, một đám binh vệ đã sớm chờ ờ bên ngoài, là binh của Bắc Cương. Các hán tử thân cao bảy thước, bưu hãn to lớn như một bức tường, cảm giác như cuồng phong cũng không thể quật ngã họ.
Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đi tới chỗ con ngựa mà Diêm Tự quân đã chuẩn bị cho hai người, nàng quay đầu nhìn Bùi Tập Dạ đang hội họp với binh tướng của mình. Nàng nghĩ chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi, hắn chắc chắn sẽ biết Phong Niên Phi đã bị trộm trở về Đại Yến.
Quả nhiên, một thân vệ thì thầm bên tai hắn nói vài câu, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, quả thực rất thú vị.
Có lẽ thanh âm Nhạc Sở Nhân cười quá lớn, bên kia Bùi Tập Dạ mạnh mẽ quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, bộ dáng nghịch ngợm kia thật thiếu đòn.
Bùi Tập Dạ trợn mắt, khuôn ngực phập phồng vì tức giận, chỉ tay về phía Nhạc Sở Nhân quát tháo: “Đồ ăn trộm!”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hai người, không rõ vì sao Bắc Vương lại mắng Cần Vương phi như vậy.
“Con trai hiện tại căn bản không thể rời được bản thiếu, nàng trộm bé về, bé không thích ứng được chắc chắn sẽ sinh bệnh.” Bùi Tập Dạ nổi giận đùng đùng đi tới, một bộ dáng khởi binh vấn tội.
Nhạc Sở Nhân khoanh tay đứng không xa chờ hắn lại gần. Phong Duyên Thương đứng phía sau chậm rãi đứng lên phía trước, phượng mâu xinh đẹp ngập tràn ý cười.
Phí Tông đứng gần đó, mở to hai mắt nhìn chằm chằm không hiểu gì hết. Diêm Cận vẫn cứ đạm mạc như cũ, nhìn như không quan tâm, thực ra vẫn đang lắng nghe.
“Nàng mau trả con trai lại cho bản thiếu, không có bản thiếu chắc chắn bé sẽ sinh bệnh.” Bùi Tập Dạ đứng trước mặt Nhạc Sở Nhân, trừng mắt nhìn nàng.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày: “Cảm ơn đồ trộm con nhà ngươi quan tâm, mẫu thân bé y thuật cao siêu, bệnh gì cũng có thể chữa được.”
“Nàng…được, nếu nàng không trả cho bản thiếu, vậy cố mà canh phòng nghiêm ngặt. Có cơ hội, nhất định bản thiếu sẽ cướp con trai về.” Ngón trỏ chỉ thẳng vào Nhạc Sở Nhân, đầu ngón tay chút nữa đã chạm vào mũi nàng.
Nhạc Sở Nhân hất tay hắn sang một bên, một làn khói trắng từ ống tay áo của nàng bay ra. Sau đó, Bùi Tập Dạ cảm thấy chân mềm, lay động hai cái liền vật ra đất bất tỉnh nhân sự.
Xa xa binh lính Bắc Cương nhanh chóng lại gần đây, Diêm Tự quân lập tức triển khai trận thế. Hiện nay hai quốc đang hợp tác thế nhưng vẫn không thể khiến mọi người thôi giương cung bạt kiếm.
“Để bọn họ lại đây đi.” Phong Duyên Thương mở miệng, Diêm Tự quân tức khắc thối lui. Binh Tướng Bắc Cương nâng Bùi Tập Dạ dậy rồi chạy đi rất nhanh, tựa như một làn gió vừa mới đây thôi đã biến mất.
Nhạc Sở Nhân cười to, Phong Duyên Thương vỗ vỗ bả vai nàng: “Chúng ta đi thôi, trở về là có thể thấy con rồi.”
“Được, về thôi nào.” Vừa nghe thấy con, Nhạc Sở Nhân rất nhanh trèo lên ngựa, mọi người động tác nhất loạt, trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy bòng dáng.
Bên kia binh Tướng Bắc Cương mặc dù không thể lay tinh Bùi Tập Dạ nhưng vẫn giúp hắn nằm lên lưng ngựa, một đường quay trở về.
Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương cùng hộ vệ Cần Vương phủ đi đến nửa đường liền tách khỏi Diêm Tự quân, thẳng đường từ Đông Cương về đến một tòa thành trì biên quan tại Đại Yến. Đêm đó ở tại trong một tửu lâu, tửu lâu được canh phòng nghiêm mật, hiện nay, Phong Niên Phi trở về với vòng tay cha mẹ đang ở trong tửu lâu này.
Đêm khuya rốt cuộc cũng đến tửu lâu, Nhạc Sở Nhân lập tức nhảu xuống vội vàng chạy vào bên trong. Trong tửu lâu không có ngoại nhân, tất cả đều là cận vệ của Cần Vương phủ, còn có rất nhiều mật vệ là nữ.
Một hơi chạy lên lầu hai, Đinh Đương vừa bưng một chậu nước từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, cả kinh trợn trừng mắt: “Vương phi! Ngài đã trở lại!”
“Phải, Niên Phi đâu?” Váy nàng rách tung tóe, đừng nói tới Đinh Đương, chính là hai hàng mật vệ là nữ nhìn còn đẹp hơn so với nàng.
“Tiểu Thế tử đang ngủ. Vương phi, ngài chịu khổ rồi, nô tỳ chuẩn bị nước ấm cho ngài tắm. Ngài mau vào nhìn tiểu Thế tử đi, bụ bẫm lắm đó.” Đ bưng bồn nước đi xuống cầu thang.
Đinh Đương vừa dứt lời, Nhạc Sở Nhân liền chạy vào phòng, trong phòng rất im ắng, còn có hai mật vệ nữ canh bên giường.
“Bái kiến Vương phi.” Tuy chưa bao giờ gặp qua Nhạc Sở Nhân, giờ phút này nàng lại giống như khất cái ngoài đường nhưng vẫn không ảnh hương đến việc các nàng có thể nhận thức được Nhạc Sở Nhân.
“Ừm, vất vả rồi, đều đi xuống nghỉ ngơi đi.” Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay, nàng xoay người ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn bé con ngủ ngoan, không khỏi cười ra tiếng.
“Bảo bối, mẹ đã về rồi, con có nhớ mẹ không?” Nhạc Sở Nhân cúi người gần sát mặt khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Bé rất bụ bẫm, khuôn mặt beo béo, có vẻ Bùi Nguyên Tu chăm bé rất dụng tâm.
Sờ sờ bàn tay nhỏ bé, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn con, một khắc cũng luyến tiếc rời đi. Thì ra đây chính là cảm giác làm mẫu thân.
Phòng vắng lặng, một bóng người từ bên ngoài đi vào, đúng là Phong Duyên Thương, hơn nữa động tác người này thực mau, đã tắm rửa thay quần áo rồi. (MTLTH.dđlqđ)
Mát tóc dài đơn giản vấn sau đầu, hắn chậm rãi bước gần tới giường, cúi đầu nhu hòa nhìn mẫu tử hai người, dung nhan tuấn dật tràn đầy ý cười: “Mau đi tắm đi thay quần áo đi rồi ra ăn cơm, lúc đó đến nhìn con cũng không muộn.”
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương, tay lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phong Niên Phi: “Tiểu Thương tử, chàng nhìn xem, con đã lớn như vậy rồi khiến cho ta có cảm giác như thể vài năm rồi không được gặp con.”
Phong Duyên Thương ngồi xuống đối diện, ngón tay thon dài khẽ vuốt hai bên má con trai: “Đúng là lớn hơn nhiều rồi, thế nhưng dù sao con cũng là nhi tử, ngày sau lớn lên là một đại nam nhân, nàng không thể nuông chiều con quá.” Hắn cảm thấy chắc chắn Nhạc Sở Nhân sẽ cưng chiều Phong Niên Phi hết mực.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi: “Cái gì mà cưng chiều? Ta còn không biết đây là con trai sao? Này không phải mấy tháng không gặp con, ta chỉ là nhớ con quá mà thôi. Ngày sau chắc chắn ta sẽ nuôi dạy con thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa. Là nam nhân tựa như Cần Vương Điện hạ vậy, ngài đã vừa lòng chưa?”
Phong Duyên Thương cười khẽ: “Không bằng để ta tự mình dạy con thành một nam nhân xuất sắc. Cần Vương phi có thể chờ, sau này chắc chắn sẽ có hai nam nhân chăm sóc cho ngài, nàng cảm thấy thế nào?
Nhạc Sở Nhân không khỏi bật cười, lời nói này đã là nữ nhân thì đều thích nghe.
Rốt cuộc cũng buông bàn tay nhỏ bé của Phong Niên Phi, Nhạc Sở Nhân đứng lên, cúi đầu nhìn cái váy rách nát của mình, thở dài: “Ta ngay cả khất cái ven đường cũng không bằng, thật sự rất giống Bang chủ Cái Bang. Chàng ở lại đây trông con, ta đi tắm.”
“Mau đi đi.” Phong Duyên Thương cười nhìn nàng rời đi, cúi đầu nhìn Phong Niên Phi vẫn ngủ yên, đôi môi mỏng cong lên nhu hòa.
Đặt lại bàn tay con lại vào trong chăn, lại lơ đãng nhìn trên cổ Phong Niên Phi có đeo một ngọc bội.
Đưa tay nhấc lên nhìn, Phong Duyên Thương nhăn mi, ngọc bội xanh biếc khắc một mặt trăng tròn vành vạnh, ánh sáng từ ngọn nến chiếu đến hiện lên màu bàng bạc.
Thấy vậy, sắc mặt Phong Duyên Thương thay đổi. Gia huy của Hoàng Gia Bắc vực chính là mặt trăng, vô luận là thêu ở bất kỳ đâu, kể cả cờ xí đều là mặt trăng màu bạc , để dưới ánh đèn lại hiện lên những màu sắc khác biệt.
Trên cổ Phong Niên Phi lại có ngọc bội này, đây chính là thứ tượng trưng cho Hoàng Thất Bắc Vực. Bùi Tập Dạ này có ý gì?
Ngón tay dùng sức, Phong Duyên Thương có ý muốn một phát đập nát ngọc bội này, nhưng sau đó hắn đã dừng lại, Phong Niên Phi có thứ này không phải là chuyện xấu!
Từ trên đỉnh núi đá, một bóng dáng màu trắng nhảy từ trên xuống, Nhạc Sở Nhân cong cong khóe môi: “Trượng phu nhà ta đã trở lại, ngươi nhanh nhanh cút đi, nếu không hắn lại đánh ngươi một trận đấy.”
Bùi Tập Dạ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó quát lại Nhạc Sở Nhân: “Thắng bại chưa phân, ai đánh ai còn chưa biết đâu.” Tuy nói là vậy thế nhưng vẫn đồng ý tránh ra chỗ khác. Đôi ngươi hắn tối tăm, đồng thời lại có vài phần hỗn loạn bi thương. Trượng phu? Ài….
Phong Duyên Thương rất nhanh đã quay trở lại, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt xem xét hắn, cũng muốn biết bên trên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Thấy lão ta rồi.” Phong Duyên Thương thản nhiên nói nhưng cũng chỉ nói đến đây mà thôi, không chịu nói thêm câu nào nữa, một bộ dạng giữ kín như bưng.
Nhạc Sở Nhân híp mắt: “Sau đó?”
“Phía dưới đó tựa như có một tấm gương phản chiếu lại, chúng ta đứng ở bên trên vẫn có thể nhìn thấy, nhưng rõ ràng không phải thế giới của chúng ta.”
“Không phải?” Nhạc Sở Nhân giống như đã đoán được ra.
“Là một ngọn núi, lão ta nằm trong núi, hình như chỉ là ngất đi mà thôi. Hình ảnh có chút không rõ, hình như trong ngọn núi đó có cái gì đó. Nói không chừng chính là thế giới trước kia của nàng… Nàng có muốn đến xem hay không?” Tuy trên mặt Phong Duyên Thương không có biểu tình gì nhưng đôi mày hắn vẫn nhíu chặt với nhau, trong lòng thầm kiên định nhất định phải lấp bằng được cái động này. (MTLTH.dđlqđ)
“Không cần.” Nhạc Sở Nhân trực tiếp cự tuyệt, nàng không đi, nàng rất sợ.
“Thật sự rất thần kỳ, ta chưa từng nghĩ tới Tiên Nhân động lại là nơi thần kỳ như vậy.” Mấu chốt là nơi này chính là Thánh địa của dạo môn, trừ người trong đạo môn, thiên hạ chẳng mấy ai có hứng thú với cái thứ này cả.
“Theo ta, đó không phải thần kỳ, mà là đáng sợ. Trời vừa sáng chúng tâ phải rời khỏi đây thôi, ta không muốn ở lại nơi này thêm một giờ khắc nào nữa.” Trong rừng tối đen, đàn thú cách đó không xa, bóng tối dường như cũng không yên bình như mặt ngoài nó đang thể hiện.
“Được.” Phong Duyên Thương mỉm cười, nàng nói sợ hãi, nói thật là trong lòng hắn cảm thấy rất vui, hẳn nàng không muốn rời xa hắn và con.
Một đêm qua đi, mấy trăm người ở trên đỉnh núi đá canh phòng một đêm, theo sắc trời ngày càng sáng, ánh sáng xanh quỷ dị kia cũng dần mà biến mất, cuối cùng trở về hiện trạng vốn có của nó, không có thứ gì chui ra chứ đừng nói cái người ngày hôm qua vừa nhảy xuống kia.
Mọi người xếp theo đội ngũ giúp nhau xuống núi, đại bộ phận mọi người cảm thấy rất hứng thú. Chuyện thần kỳ như vậy chưa ai từng thấy qua, lần này chính mắt nhìn thấy, không thì còn nghĩ đó là chuyện thần thoại bên đạo môn.
“Muội muội, muội không lên nhìn một cái hay sao? Rất thần kỳ đó, hình như lúc đó có một đoạn thời gian ta nghĩ ta thực sự đã thăng thiên.” Phí Tông trợn to đôi mắt trâu, lớn tiếng nói đến nỗi chấn động màng nhĩ của mỗi người.
Nhạc Sở Nhân bình tĩnh nhìn hắn hai giây: “Huynh đừng nghĩ nữa, nhảy xuống đó là không về được đau.”
Phí Tông cười to: “Ta còn chưa sống đủ đâu, làm sao có thể muốn thăng thiên? Đợi sau này già đi khả năng ta sẽ ngẫm lại, bệnh nặng quấn thân thực sự rất thống khổ, không bằng nhảy một phát vào cho thống khoái.”
“Nhảy rồi chết không toàn thây sao? Tẩu tử cùng hai tiểu chất nhi thì phải làm sao? Huynh đừng nghĩ vớ vẩn nữa, muội nhất quyết không đồng ý.” Nhạc Sở Nhân lạnh lùng nói, Phí Tông cũng thực sự nghiêm túc lắng tai nghe.
“Muội muội, hôm qua lão quái vật nói sư phụ muội là từ nơi đó đi ra, thực sự có chuyện như vậy? Sư phụ muội là ai?” Phí Tông hỏi câu hỏi mà mọi người cảm thấy nghi vấn, phía trước phía sau không người nào là không nghiêng tai tỏ vẻ lắng nghe, chờ một câu trả lời từ Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, quay đầu thoáng nhìn qua Phong Duyên Thương, hắn cũng đang nhìn nàng, nắng sớm dát lên khuôn mặt hắn một lớp vàng nhạt mỏng manh, thoạt nhìn phá lệ ấm áp. (MTLTH.dđlqđ)
“ Sư phụ muội là ai, đó là bí mất. Thế nhưng thật sự ngài ấy đã nhảy xuống cái Tiên Nhân động kia, nhưng ngài không trốn ra mà bị hỏa thiêu đến chết.” Dứt lời, tất cả mọi người đềukinh ngạc không thôi.
“Nơi này khiến ta cảm thấy không thoải mái, luôn nghĩ đến cái chết thảm thiết của sư phụ, vậy nên, về sau nên lấp nó đi thôi.” Nàng thản nhiên nói xong, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn nhau.
“Đừng nghĩ nữa, mai ta sẽ phái người tới đây lấp nó.” Phong Duyên Thương ôm bả vai nàng an ủi, diễn xuất một màn “đồ nhi vì cái chết của sư phụ mà đau lòng lấp hố” rất thành công.
Bùi Tập Dạ không nghĩ nhiều, bởi vì hắn tin tưởng câu trả lời tối qua của Nhạc Sở Nhân nói với hắn đích thị là chân tướng. Ngược lại Diêm Cận lại có nghi vấn, đặc biệt hắn vừa mới thấy khuôn mặt Nhạc Sở Nhân có chút thoáng qua thoải mái cùng sung sướng, đây là biểu tình của một người có sư phụ chết thảm hay sao?
Tới buổi trưa, đoàn người đã ra khỏi rừng rậm, một đám binh vệ đã sớm chờ ờ bên ngoài, là binh của Bắc Cương. Các hán tử thân cao bảy thước, bưu hãn to lớn như một bức tường, cảm giác như cuồng phong cũng không thể quật ngã họ.
Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đi tới chỗ con ngựa mà Diêm Tự quân đã chuẩn bị cho hai người, nàng quay đầu nhìn Bùi Tập Dạ đang hội họp với binh tướng của mình. Nàng nghĩ chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi, hắn chắc chắn sẽ biết Phong Niên Phi đã bị trộm trở về Đại Yến.
Quả nhiên, một thân vệ thì thầm bên tai hắn nói vài câu, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, quả thực rất thú vị.
Có lẽ thanh âm Nhạc Sở Nhân cười quá lớn, bên kia Bùi Tập Dạ mạnh mẽ quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, bộ dáng nghịch ngợm kia thật thiếu đòn.
Bùi Tập Dạ trợn mắt, khuôn ngực phập phồng vì tức giận, chỉ tay về phía Nhạc Sở Nhân quát tháo: “Đồ ăn trộm!”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hai người, không rõ vì sao Bắc Vương lại mắng Cần Vương phi như vậy.
“Con trai hiện tại căn bản không thể rời được bản thiếu, nàng trộm bé về, bé không thích ứng được chắc chắn sẽ sinh bệnh.” Bùi Tập Dạ nổi giận đùng đùng đi tới, một bộ dáng khởi binh vấn tội.
Nhạc Sở Nhân khoanh tay đứng không xa chờ hắn lại gần. Phong Duyên Thương đứng phía sau chậm rãi đứng lên phía trước, phượng mâu xinh đẹp ngập tràn ý cười.
Phí Tông đứng gần đó, mở to hai mắt nhìn chằm chằm không hiểu gì hết. Diêm Cận vẫn cứ đạm mạc như cũ, nhìn như không quan tâm, thực ra vẫn đang lắng nghe.
“Nàng mau trả con trai lại cho bản thiếu, không có bản thiếu chắc chắn bé sẽ sinh bệnh.” Bùi Tập Dạ đứng trước mặt Nhạc Sở Nhân, trừng mắt nhìn nàng.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày: “Cảm ơn đồ trộm con nhà ngươi quan tâm, mẫu thân bé y thuật cao siêu, bệnh gì cũng có thể chữa được.”
“Nàng…được, nếu nàng không trả cho bản thiếu, vậy cố mà canh phòng nghiêm ngặt. Có cơ hội, nhất định bản thiếu sẽ cướp con trai về.” Ngón trỏ chỉ thẳng vào Nhạc Sở Nhân, đầu ngón tay chút nữa đã chạm vào mũi nàng.
Nhạc Sở Nhân hất tay hắn sang một bên, một làn khói trắng từ ống tay áo của nàng bay ra. Sau đó, Bùi Tập Dạ cảm thấy chân mềm, lay động hai cái liền vật ra đất bất tỉnh nhân sự.
Xa xa binh lính Bắc Cương nhanh chóng lại gần đây, Diêm Tự quân lập tức triển khai trận thế. Hiện nay hai quốc đang hợp tác thế nhưng vẫn không thể khiến mọi người thôi giương cung bạt kiếm.
“Để bọn họ lại đây đi.” Phong Duyên Thương mở miệng, Diêm Tự quân tức khắc thối lui. Binh Tướng Bắc Cương nâng Bùi Tập Dạ dậy rồi chạy đi rất nhanh, tựa như một làn gió vừa mới đây thôi đã biến mất.
Nhạc Sở Nhân cười to, Phong Duyên Thương vỗ vỗ bả vai nàng: “Chúng ta đi thôi, trở về là có thể thấy con rồi.”
“Được, về thôi nào.” Vừa nghe thấy con, Nhạc Sở Nhân rất nhanh trèo lên ngựa, mọi người động tác nhất loạt, trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy bòng dáng.
Bên kia binh Tướng Bắc Cương mặc dù không thể lay tinh Bùi Tập Dạ nhưng vẫn giúp hắn nằm lên lưng ngựa, một đường quay trở về.
Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương cùng hộ vệ Cần Vương phủ đi đến nửa đường liền tách khỏi Diêm Tự quân, thẳng đường từ Đông Cương về đến một tòa thành trì biên quan tại Đại Yến. Đêm đó ở tại trong một tửu lâu, tửu lâu được canh phòng nghiêm mật, hiện nay, Phong Niên Phi trở về với vòng tay cha mẹ đang ở trong tửu lâu này.
Đêm khuya rốt cuộc cũng đến tửu lâu, Nhạc Sở Nhân lập tức nhảu xuống vội vàng chạy vào bên trong. Trong tửu lâu không có ngoại nhân, tất cả đều là cận vệ của Cần Vương phủ, còn có rất nhiều mật vệ là nữ.
Một hơi chạy lên lầu hai, Đinh Đương vừa bưng một chậu nước từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, cả kinh trợn trừng mắt: “Vương phi! Ngài đã trở lại!”
“Phải, Niên Phi đâu?” Váy nàng rách tung tóe, đừng nói tới Đinh Đương, chính là hai hàng mật vệ là nữ nhìn còn đẹp hơn so với nàng.
“Tiểu Thế tử đang ngủ. Vương phi, ngài chịu khổ rồi, nô tỳ chuẩn bị nước ấm cho ngài tắm. Ngài mau vào nhìn tiểu Thế tử đi, bụ bẫm lắm đó.” Đ bưng bồn nước đi xuống cầu thang.
Đinh Đương vừa dứt lời, Nhạc Sở Nhân liền chạy vào phòng, trong phòng rất im ắng, còn có hai mật vệ nữ canh bên giường.
“Bái kiến Vương phi.” Tuy chưa bao giờ gặp qua Nhạc Sở Nhân, giờ phút này nàng lại giống như khất cái ngoài đường nhưng vẫn không ảnh hương đến việc các nàng có thể nhận thức được Nhạc Sở Nhân.
“Ừm, vất vả rồi, đều đi xuống nghỉ ngơi đi.” Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay, nàng xoay người ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn bé con ngủ ngoan, không khỏi cười ra tiếng.
“Bảo bối, mẹ đã về rồi, con có nhớ mẹ không?” Nhạc Sở Nhân cúi người gần sát mặt khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Bé rất bụ bẫm, khuôn mặt beo béo, có vẻ Bùi Nguyên Tu chăm bé rất dụng tâm.
Sờ sờ bàn tay nhỏ bé, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn con, một khắc cũng luyến tiếc rời đi. Thì ra đây chính là cảm giác làm mẫu thân.
Phòng vắng lặng, một bóng người từ bên ngoài đi vào, đúng là Phong Duyên Thương, hơn nữa động tác người này thực mau, đã tắm rửa thay quần áo rồi. (MTLTH.dđlqđ)
Mát tóc dài đơn giản vấn sau đầu, hắn chậm rãi bước gần tới giường, cúi đầu nhu hòa nhìn mẫu tử hai người, dung nhan tuấn dật tràn đầy ý cười: “Mau đi tắm đi thay quần áo đi rồi ra ăn cơm, lúc đó đến nhìn con cũng không muộn.”
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương, tay lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phong Niên Phi: “Tiểu Thương tử, chàng nhìn xem, con đã lớn như vậy rồi khiến cho ta có cảm giác như thể vài năm rồi không được gặp con.”
Phong Duyên Thương ngồi xuống đối diện, ngón tay thon dài khẽ vuốt hai bên má con trai: “Đúng là lớn hơn nhiều rồi, thế nhưng dù sao con cũng là nhi tử, ngày sau lớn lên là một đại nam nhân, nàng không thể nuông chiều con quá.” Hắn cảm thấy chắc chắn Nhạc Sở Nhân sẽ cưng chiều Phong Niên Phi hết mực.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi: “Cái gì mà cưng chiều? Ta còn không biết đây là con trai sao? Này không phải mấy tháng không gặp con, ta chỉ là nhớ con quá mà thôi. Ngày sau chắc chắn ta sẽ nuôi dạy con thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa. Là nam nhân tựa như Cần Vương Điện hạ vậy, ngài đã vừa lòng chưa?”
Phong Duyên Thương cười khẽ: “Không bằng để ta tự mình dạy con thành một nam nhân xuất sắc. Cần Vương phi có thể chờ, sau này chắc chắn sẽ có hai nam nhân chăm sóc cho ngài, nàng cảm thấy thế nào?
Nhạc Sở Nhân không khỏi bật cười, lời nói này đã là nữ nhân thì đều thích nghe.
Rốt cuộc cũng buông bàn tay nhỏ bé của Phong Niên Phi, Nhạc Sở Nhân đứng lên, cúi đầu nhìn cái váy rách nát của mình, thở dài: “Ta ngay cả khất cái ven đường cũng không bằng, thật sự rất giống Bang chủ Cái Bang. Chàng ở lại đây trông con, ta đi tắm.”
“Mau đi đi.” Phong Duyên Thương cười nhìn nàng rời đi, cúi đầu nhìn Phong Niên Phi vẫn ngủ yên, đôi môi mỏng cong lên nhu hòa.
Đặt lại bàn tay con lại vào trong chăn, lại lơ đãng nhìn trên cổ Phong Niên Phi có đeo một ngọc bội.
Đưa tay nhấc lên nhìn, Phong Duyên Thương nhăn mi, ngọc bội xanh biếc khắc một mặt trăng tròn vành vạnh, ánh sáng từ ngọn nến chiếu đến hiện lên màu bàng bạc.
Thấy vậy, sắc mặt Phong Duyên Thương thay đổi. Gia huy của Hoàng Gia Bắc vực chính là mặt trăng, vô luận là thêu ở bất kỳ đâu, kể cả cờ xí đều là mặt trăng màu bạc , để dưới ánh đèn lại hiện lên những màu sắc khác biệt.
Trên cổ Phong Niên Phi lại có ngọc bội này, đây chính là thứ tượng trưng cho Hoàng Thất Bắc Vực. Bùi Tập Dạ này có ý gì?
Ngón tay dùng sức, Phong Duyên Thương có ý muốn một phát đập nát ngọc bội này, nhưng sau đó hắn đã dừng lại, Phong Niên Phi có thứ này không phải là chuyện xấu!
/368
|