*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Ngủ đủ rồi, Phong Ngữ Vi ngồi dậy, duỗi thắt lưng, liếc mắt liền nhìn thấy nữ tử đối diện. Nàng vẫn ngồi như vậy, tựa như chưa từng cử động, không cảm thấy mệt sao?
Nhìn nàng trong chốc lát, Phong Ngữ Vi lắc đầu: “Di di luôn như vậy sao? Chẳng nói một lời, nhìn qua trông như khối gỗ vậy.”
Nữ tử nhẹ nhàng hạ ánh mắt: “Tiểu Công chúa quá lời, tất cả nữ tử đều không phải như vậy sao?”
“Di di là người ở đâu? Chắc chắn không phải người Bắc Cương!” Nữ tử ở Bắc Cương không phải thế này.
“Ta là người Đông Cương.”
Quả nhiên.
Phong Ngữ Vi bĩu môi: “Tuy dung mạo của Nguyệt di rất giống với mẹ con, nhưng cũng chỉ giống mà thôi. Bắc Vương nạp di di cũng là vì bộ dạng đó, bình thường ngài ấy đối đãi với di như thế nào?”
Nữ tử hạ mắt: “Hoàng Thượng đối xử với ta rất tốt, áo cơm không lo, tôi tớ vô số.”
“Đây mà là tốt sao? Di nên học nương con, nương nắm chắc cha trong lòng bàn tay luôn. Nương bảo cha đi đằng tây, cha tuyệt đối không đi đằng đông.” Tuy rằng bé cảm thấy rất chướng mắt với bộ dáng xum xoe kia của cha bé, nhưng không thể phủ nhận sự thành công của lão nương.
Nữ tử có chút kinh ngạc: “Phu quân là trời, sao lại
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Ngủ đủ rồi, Phong Ngữ Vi ngồi dậy, duỗi thắt lưng, liếc mắt liền nhìn thấy nữ tử đối diện. Nàng vẫn ngồi như vậy, tựa như chưa từng cử động, không cảm thấy mệt sao?
Nhìn nàng trong chốc lát, Phong Ngữ Vi lắc đầu: “Di di luôn như vậy sao? Chẳng nói một lời, nhìn qua trông như khối gỗ vậy.”
Nữ tử nhẹ nhàng hạ ánh mắt: “Tiểu Công chúa quá lời, tất cả nữ tử đều không phải như vậy sao?”
“Di di là người ở đâu? Chắc chắn không phải người Bắc Cương!” Nữ tử ở Bắc Cương không phải thế này.
“Ta là người Đông Cương.”
Quả nhiên.
Phong Ngữ Vi bĩu môi: “Tuy dung mạo của Nguyệt di rất giống với mẹ con, nhưng cũng chỉ giống mà thôi. Bắc Vương nạp di di cũng là vì bộ dạng đó, bình thường ngài ấy đối đãi với di như thế nào?”
Nữ tử hạ mắt: “Hoàng Thượng đối xử với ta rất tốt, áo cơm không lo, tôi tớ vô số.”
“Đây mà là tốt sao? Di nên học nương con, nương nắm chắc cha trong lòng bàn tay luôn. Nương bảo cha đi đằng tây, cha tuyệt đối không đi đằng đông.” Tuy rằng bé cảm thấy rất chướng mắt với bộ dáng xum xoe kia của cha bé, nhưng không thể phủ nhận sự thành công của lão nương.
Nữ tử có chút kinh ngạc: “Phu quân là trời, sao lại
/368
|