*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Nhưng sắc mặt anh chẳng tốt chút nào.” Mô tô chậm rì rì bò trên đường, cô chưa an tâm vẫn quan sát anh qua gương chiếu hậu.
Diêm Cận liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt tươi cười như hoa của Nhạc Sở Nhân phản chiếu qua gương. Thì ra đây là tác dụng của hai mảnh gương này.
“Không sao, không việc gì.” Ánh mắt hai người chạm nhau qua gương, đôi mắt của nàng sáng trong, rực rỡ như vậy.
“Vậy thì, Đại Tướng quân, ngồi chắc nhé.” Cô vừa dứt lời, mô tô lao đi như một cơn gió. Diêm Cận cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, rất nhanh đã ổn định lại được. Hai tay ôm lấy thắt lưng nàng, mùi hương độc đáo của nàng quẩn quanh nơi chóp mũi, giờ khắc này tựa như trong mộng.
Đến Quảng Giản trại, chưa kịp tiến vào đã nhìn thấy bốn năm chiếc xe đỗ bên ngoài cổng trại. Chân núi ven đường cũng xuất hiện rất nhiều người, già trẻ lớn bé cả nhà như thể đổ xô ra đây hóng hớt.
Dừng xe máy ở đầu cầu, cất chìa khóa, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận qua cầu đi vào trại.
Bốn năm chiếc xe đỗ kia đều thuộc đội hình sự, bốn phía còn có sự xuất hiện của những người trẻ tuổi, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đều niềm nở chào hỏi, có vẻ như hai bên có quen biết.
“Sao vậy? Có phải là đi bắt người hết rồi phải không?” Nhiều xe đỗ đây như vậy, khẳng định không ít người đến. Nhưng hiện tại chỉ có mấy người ở lại phòng thủ, khả năng tất cả đều đã đi truy người.
“Nhạc tiểu thư, chị đoán đúng rồi đấy. Ông ta chạy trốn rồi.” Một viên cảnh sát diện mạo thanh tú đáp lời.
“Chạy thật à? Phái đội đuổi theo rồi sao?” Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn thoáng qua Diêm Cận, sắc mặt anh chưa đổi, tựa hồ cũng đã sớm đoán ra được.
“Nhân thủ không đủ, đội viện trợ vẫn chưa tới.” Viên cảnh sát nọ định lấy bộ đàm ra.
“Cất vào đi. Đội trưởng về
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Nhưng sắc mặt anh chẳng tốt chút nào.” Mô tô chậm rì rì bò trên đường, cô chưa an tâm vẫn quan sát anh qua gương chiếu hậu.
Diêm Cận liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt tươi cười như hoa của Nhạc Sở Nhân phản chiếu qua gương. Thì ra đây là tác dụng của hai mảnh gương này.
“Không sao, không việc gì.” Ánh mắt hai người chạm nhau qua gương, đôi mắt của nàng sáng trong, rực rỡ như vậy.
“Vậy thì, Đại Tướng quân, ngồi chắc nhé.” Cô vừa dứt lời, mô tô lao đi như một cơn gió. Diêm Cận cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, rất nhanh đã ổn định lại được. Hai tay ôm lấy thắt lưng nàng, mùi hương độc đáo của nàng quẩn quanh nơi chóp mũi, giờ khắc này tựa như trong mộng.
Đến Quảng Giản trại, chưa kịp tiến vào đã nhìn thấy bốn năm chiếc xe đỗ bên ngoài cổng trại. Chân núi ven đường cũng xuất hiện rất nhiều người, già trẻ lớn bé cả nhà như thể đổ xô ra đây hóng hớt.
Dừng xe máy ở đầu cầu, cất chìa khóa, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận qua cầu đi vào trại.
Bốn năm chiếc xe đỗ kia đều thuộc đội hình sự, bốn phía còn có sự xuất hiện của những người trẻ tuổi, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đều niềm nở chào hỏi, có vẻ như hai bên có quen biết.
“Sao vậy? Có phải là đi bắt người hết rồi phải không?” Nhiều xe đỗ đây như vậy, khẳng định không ít người đến. Nhưng hiện tại chỉ có mấy người ở lại phòng thủ, khả năng tất cả đều đã đi truy người.
“Nhạc tiểu thư, chị đoán đúng rồi đấy. Ông ta chạy trốn rồi.” Một viên cảnh sát diện mạo thanh tú đáp lời.
“Chạy thật à? Phái đội đuổi theo rồi sao?” Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn thoáng qua Diêm Cận, sắc mặt anh chưa đổi, tựa hồ cũng đã sớm đoán ra được.
“Nhân thủ không đủ, đội viện trợ vẫn chưa tới.” Viên cảnh sát nọ định lấy bộ đàm ra.
“Cất vào đi. Đội trưởng về
/368
|