Editor: Baby Trùm
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Sở Nhân còn ngủ trên giường lớn ở lầu hai Viên Nguyệt Lâu. Đinh Đương vừa rời giường không lâu đang ở lầu một đổi nước trong bể, một bóng người dễ dàng xuyên qua lầu một, đi lên thang lầu thẳng đến phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là người nào đó đang ngủ say bất tỉnh trên giường lớn đối diện cửa phòng.
Khoé môi Phong Duyên Thương giơ lên, tựa hồ đã sớm dự kiến đến lúc này Nhạc Sở Nhân khẳng định vẫn đang ngủ.
Đưa tay đóng cửa lại, hắn tao nhã tiêu sái đi qua, dừng lại ở bên giường, cúi mắt nhìn nàng trong chốc lát, sau đó vén áo ngồi lên giường.
Giường co dãn thật tốt, theo hắn ngồi xuống, địa phương kia liền lún xuống một khối, rất nhanh Nhạc Sở Nhân bên giường ngủ cũng lần lượt theo khối địa phương lún xuống mà nghiêng qua.
Đuôi lông mày động nhẹ, Phong Duyên Thương không biết nàng làm sao mà có thể ngủ an ổn trên cái giường vừa động một cái liền lún xuống, hơn nữa hắn đều đã muốn ngồi xuống trên giường của nàng mà nàng còn ngủ an ổn như thế.
Hồi lâu, bên trong chỉ nghe tiếng hô hấp, Phong Duyên Thương chậm rãi nằm xuống, lấy cánh tay phải chống đỡ trên gối đầu ở đầu giường, đầu Nhạc Sở Nhân đã sớm rời khỏi gối vừa vặn xoay đến trước ngực hắn, từ góc nhìn của hắn, cả người Nhạc Sở Nhân tựa như cái trứng tôm.
Dưới lầu vang lên tiếng nước chảy, Nhạc Sở Nhân nằm trong ổ chăn giật giật, xoay người nằm thẳng, một cái chân thon dài trắng nõn nà từ trong chăn thò ra, giơ đến trên giường, lộ ra bên ngoài.
Mắt phượng lưu chuyển, Phong Duyên Thương nhìn qua một lần, môi mỉm cười, xem ra chỉ cần hắn không lên tiếng, nàng là tuyệt đối sẽ không tỉnh lại.
Kỳ thật hắn vốn là muốn tặng đồ cho nàng, tối hôm qua khi trở về đã khuya, liền quên. Trong chốc lát hắn phải tiến cung lên triều, vốn nghĩ đem vật này đưa lại đây đặt ở địa phương nàng có thể xem tới được, nhưng là lên đây liền cải biến chủ ý.
Giường lớn mềm mại rộng mở như thế này, xem nàng ngủ an nhàn như thế, hắn ẩn ẩn cảm thấy ghen tị.
Tiếng nước chảy không ngừng, rốt cục cũng đem Nhạc Sở Nhân đánh thức.
Đôi lông mi mềm mại giật giật, ngay sau đó mở hai mắt, đập vào mắt là một mảnh mông lung. Chớp mở hai cái, đợi đến khi thích ứng ánh sáng cũng thấy rõ hết thảy trước mắt.
“Nha!” Lười biếng duỗi thắt lưng, hai tay giơ qua lại chạm được một mảnh ấm áp, Nhạc Sở Nhân dừng động tác, mạnh mẽ ngửa đầu ra sau, đập vào mắt là Phong Duyên Thương mặt tràn ý cười.
“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Xoay người ngồi dậy, chăn trên người hoàn toàn rơi xuống, áo ngủ hai dây màu đỏ bằng tơ lụa trên người, theo động tác ngồi dậy của nàng mà lộ ra cánh tay cùng đầu vai và chân dài trắng nõn bóng loáng, cùng với áo ngủ mỏng manh, hình dáng thật mê người.
Mắt phượng hoá đen, Phong Duyên Thương chậm rãi di động tầm mắt ở trên thân thể nàng nhìn qua một lần, sau đó tự nhiên nói: “Có thứ cho nàng, không nghĩ tới lúc này mà nàng còn ngủ, chỉ phải chờ nàng tỉnh. Có lẽ vì chờ nàng, hôm nay lâm triều bị muộn rồi.” Lời nói gian, hắn tổn thất còn rất lớn.
Nhạc Sở Nhân cào cào tóc trên đầu, bộ dáng mới tỉnh ngủ vạn phần kiều mị, thiếu vẻ sắc bén ngày thường, thêm phần mê người, chỉ là nàng không tự biết được.
“Cái gì vậy?” Lại nằm úp sấp xuống, kỳ thật nàng còn chưa ngủ đủ.
Giơ tay ra, trong tay có nhiều hơn một chuỗi vòng tay ngọc màu tím, ngọc thạch hình trứng màu tím thông thấu trong suốt, từng cái đều lớn nhỏ bằng móng tay cái, mài dị thường mượt mà.
Nhíu mày nhìn, Nhạc Sở Nhân chống tay nhấc nửa người lên tiếp nhận vòng tay trong tay hắn, nhìn nhìn giương mắt xem xét, “Nhìn rất đẹp”. Cười, má lúm đồng tiền, sáng lạn đáng yêu.
“Biết nàng thích mấy cái này, hơn nữa cũng thực thích hợp với nàng.” Tuy là nàng đã tỉnh nhưng Phong Duyên Thương vẫn nằm ở đó như trước, khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ là mấy chục cm, thời khắc này, bầu không khí kiều diễm có vài phần nói không rõ.
Đeo vào, Nhạc Sở Nhân giơ cánh tay mình lên nhìn, cũng hiểu được nhìn đẹp lắm, làn da càng thêm trắng nõn.
“Phần lễ vật này ta thích, cảm tạ.” Nghiêng đầu xem xét hắn, tựa hồ là vì nguyên nhân hắn tặng lễ, tâm tình nàng thập phần tốt.
“Khách khí như vậy cũng không giống nàng, xin hỏi vương phi vẫn là tiểu thư Nhạc Sở Nhân đến từ thiên ngoại sao?” Mắt phượng mỉm cười, bộ dáng kia đẹp không cách nào tả được.
Nhạc Sở Nhân híp mắt, hơi có bất mãn khẽ quát, “Đánh ngươi một chút để nhìn xem còn có phải là ta hay không?”
“Có thể nói ra lời này, nói vậy là không có bị đánh tráo.” Rõ ràng là vui đùa, hắn còn thật sự nghiêm túc nói.
“Đi đi! Đều nói chính mình đến muộn, còn không chạy nhanh cút đi vào triều?” Ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân tay chân lôi kéo muốn hắn đứng lên.
Bị lôi kéo, Phong Duyên Thương nửa người trên khởi động, mắt phượng cụp xuống, đập vào mắt đều là phong cảnh tuyệt vời.
Nhạc Sở Nhân động tác thô lỗ lôi kéo hắn, đai đeo áo ngủ đơn bạc cũng theo động tác của nàng rộng mở, kỳ thật trước kia mặc loại quần áo này căn bản không coi là cái gì, cho dù vừa mới nàng cũng không cảm thấy hẳn là phải chuyện bé xé ra to mà che người đứng dậy.
Nhưng, ngay tại quá trình mạnh mẽ lôi kéo Phong Duyên Thương, chú ý tới ý nghĩa tầm mắt của hắn, làm cho nàng mặt đỏ trong nháy mắt. Hắn nếu là không nhìn, nàng hoàn toàn có thể giống nữ trượng phu vô tình giơ tay nhấc chân, nhưng tầm mắt hắn quá mức thế kia làm cho nàng muốn làm nữ trượng phu cũng không làm được.
“Không được nhìn.” Thu hồi tay đang lôi kéo hắn, che khuất ánh mắt hắn, hai tay nghiêm túc che kín.
Nhưng mà, vốn ngay lúc nàng lôi kéo hắn, Phong Duyên Thương cũng vẫn không dùng lực, đột nhiên nàng buông tay thế này, thân thể hắn liền đè ép xuống dưới, thoạt nhìn như có chút cố ý.
“Nga!” Một tiếng áp lực thở nhẹ, toàn bộ trên giường đã không nhìn thấy bóng dáng Nhạc Sở Nhân, bị Phong Duyên Thương đặt dưới thân, cả người rơi vào trong giường.
“Họ Phong, ngươi cố ý?” Vẫn che mắt hắn như trước, Nhạc Sở Nhân dùng sức nghiêng đầu, đem mặt lộ ra bên gáy hắn để hô hấp.
“Chẳng lẽ nàng không cố ý?” Cúi đầu, thanh âm mang theo ý cười, thân thể thon dài của hắn toàn bộ đều đặt trên người Nhạc Sở Nhân, áp kín kẽ.
“Ta vì sao phải cố ý? Chiếm tiện nghi của ngươi? Vừa mới nãy ngươi còn nhìn lén ta, Tiểu Thương Tử, lời nói tối hôm qua của ta ngươi đều quăng lên chin tầng mây rồi có phải hay không?” Bởi vì xấu hổ, Nhạc Sở Nhân cơ hồ rống lên.
Phong Duyên Thương cười khẽ, tiếng cười coi như từ lồng ngực vọng ra, làm ngực Nhạc Sở Nhân run lên.
Có chút nâng thân thể lên, thân thủ đem tay Nhạc Sở Nhân đang che mắt hắn kéo ra, rốt cuộc thấy người đang bị đặt ở dưới thân, “Chính là nhìn cũng không được? Huống hồ, thật sự rất đẹp.” Mắt phượng chớp động, giống như một bàn tay dao động trên mặt nàng.
Ánh mắt như thế làm cho mặt Nhạc Sở Nhân hoàn toàn nhiễm hồng, xấu hổ dời ánh mắt, “Đứng lên.” Thanh âm cũng thấp mấy độ.
Phong Duyên Thương vẫn bất động, vẫn như trước nhìn nàng, hô hấp lần lượt thay đổi lại dây dưa, trong lúc nhất thời bên trong chỉ nghe được tiếng tim đập gia tốc của hai người.
“Đứng lên, ngươi nhanh vào triểu, đến muộn sẽ bị trừ lương tháng.” Thật sự là chịu không nổi tầm mắt của hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy mặt mình nóng muốn nổ mạnh.
Thân thủ, Phong Duyên Thương liền như vậy nhìn nàng, say đó một tay xoa hai má của nàng.
Hô hấp Nhạc Sở Nhân nhanh đến thiếu chút nữa sắc, sau đó tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên, xương sống một trận run lên đến sau đầu, trước mắt nàng là một mảnh mơ hồ.
“Hôm nay nàng muốn làm gì?” Nhẹ vỗ về hai má nóng hầm hập của nàng, Phong Duyên Thương thấp giọng hỏi.
“Hôm nay? Thật nhiều việc đi.” Lực chú ý không tập trung, Nhạc Sở Nhân cúi ánh mắt trả lời.
“Nói.” Tựa hồ nhất định phải hỏi ra được mới thôi.
“Hôm nay muốn gặp tên khất cái thư sinh kia, buổi chiều đi một hiệu thuốc bắc ở Tây thành chữa bệnh từ thiện, ta tính trực tiếp dùng danh hào Hộ Quốc Tự.” Rốt cục nhớ tới an bài hôm nay, kỳ thật hôm nay nàng sự tình cũng rất nhiều, hiện tại hẳn là cũng sắp đi chuẩn bị một chút, mà không phải bị hắn đè nặng hỏi đông hỏi tây thế này.
“Thông minh, lấy danh nghĩa Hộ Quốc Tự, không người nào dám kiếm chuyện.” Ngón cái ngón trỏ nhẹ nhàng nắm lấy hai má nàng, mềm mại xúc cảm kia làm cho người ta ngoài ý muốn.
“Ta chính là lo lắng sẽ có người nói bậy mới nghĩ đến Hộ Quốc Tự, ngươi cũng hiểu được có thể làm, vậy tuyệt đối không sai lầm. Ta còn nghĩ đến mở hiệu thuốc, chỉ là hiện tại chính là ý tưởng thôi, nhưng ta cảm thấy thập phần có thể làm, so với Cái Bang có thể muốn làm nhiều hơn.” Cái Bang này Nhạc Sở Nhân cũng suy nghĩ hồi lâu, hơn nữa hiện tại Thích Phong mỗi ngày đều cùng nhóm khất cái giao tiếp, còn nói qua ngày sau muốn Thích Phong làm Cái Bang bang chủ.
“Cái Bang? Nàng thật sự tính làm bộ đầu khất cái?” Vừa nói đến Cái Bang, Phong Duyên Thương rốt cục nhịn không được bật cười, nắm bắt hai má của nàng quơ quơ, như là nựng tiểu hài tử.
“Tránh ra, bây giờ còn xem thường khất cái? Chạy nhanh đi xuống cho ta, đi tới hoàng cung của ngươi đi.” Thừa dịp vừa vặn không khí ái muội quẫn bách kia biến mất, Nhạc Sở Nhân một phen đẩy Phong Duyên Thương, thân mình vừa chuyển lăn qua một bên, rất nhanh cùng hắn tạo khoảng cách.
Phong Duyên Thương bị đẩy ra cũng không có chút gì hờn giận, cười khẽ rời giường đứng lên, cúi mắt xem xét Nhạc Sở Nhân đang quấn chăn chính mình, “Hôm nay ra phủ phải mang nhiều người theo, không được tự tiện chạy loạn, phải nhớ rằng muốn biết gì thì đợi đến khi ta trở về hỏi ta. Nếu là không nghe lời, sáng sớm ngày mai ta còn có thể đột nhiên tới chơi.” Một câu cuối cùng, giọng điệu của hắn thoáng có chút mờ ám, Nhạc Sở Nhân khoé môi vừa kéo, sau đó nhướng mi trừng mắt, “Mau nhanh cút đi.”
Phong Duyên Thương lơ đễnh, cuối cùng nhìn nàng một cái, sau đó xoay người thản nhiên rời đi.
Ngồi ở trên giường thầm mắng trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân đi ra cửa, “Đinh Đương, hôm nay làm thêm ổ khoá cho phòng ngủ.” Làm cho hắn đột nhiên tới chơi, khoá cửa lại cho hắn không vào được.
Vui sướng từ Viên Nguyệt Lâu đi ra, Thích Phong trang phục chỉnh tề đứng ở trong viện, thoạt nhìn đã muốn đợi thật lâu.
“Vương gia.” Nhìn thấy Phong Duyên Thương vẻ mặt sung sướng từ bên trong đi ra, Thích Phong con ngươi u ám, sau đó cúi mắt nhìn dưới đất che khuất sắc thái trong mắt.
Động tác tao nhã sửa sang lại quần áo, Phong Duyên Thương khoé môi mỉm cười, thoạt nhìn tâm tình quả thật không sai.
“Hôm nay vương phi muốn đi Tây thành chữa bệnh từ thiện, mang nhiều người đi theo, không được để nàng lại chạy loạn, nếu có thêm một lần nữa, chính ngươi đi lĩnh phạt.” Giọng nói ôn hoà nhưng trong đó lại mạng theo vài phần lạnh bạc.
“Vâng.” Thích Phong chắp tay khom người, lời nói Phong Duyên Thương không phải vui đùa.
Phong Duyên Thương tao nhã thong dong rời đi, Thích Phong đứng tại chỗ cúi mắt lặng im, bỗng dưng nghe được tiếng la của Nhạc Sở Nhân vang lên trên lầu, thân mình hắn vừa động, sau đó lại dừng lại, bộ dáng Phong Duyên Thương từ trong lâu đi ra hiện lên trước mắt, trong lòng có thứ gì đó sinh ra, chính là ảm đạm.
Tắm rửa qua rồi dùng điểm tâm sáng, từ trong Viên Nguyệt Lâu đi ra liền nhìn thấy Thích Phong chờ ở trong sân, Nhạc Sở Nhân thần thanh khí sảng (Trùm: ý chỉ tinh thần thoải mái, tâm tình thư sướng), quẫn bách xấu hổ lúc sáng đã sớm quăng đến sau đầu.
“Thích Phong, thư sinh kia đã tới?” Váy dài màu tím nhạt càng làm nổi bật thêm vẻ trắng nõn kiều mị của nàng.
“Vâng, sáng sớm hắn liền chờ ở cửa phía sau, thuộc hạ đưa hắn đi Sương Mai Đình, đại ca đang xem xét thương thế ở chân của hắn.” Thư sinh kia chân chính luôn là Thích Kiến trị liệu cho, hiện nay vết thương đã khép lại bảy tám phần.
“Đi.” Nhạc Sở Nhân tiêu sái đi trước, Thích Phong theo sát sau đó.
Sương Mai Đình ở mặt sau phòng chế thuốc, rất gần với chỗ ở của hạ nhân, bên cạnh lần lượt là đàn núi giả.
Theo hành lang dài vòng qua đàn núi giả, liền thấy được Sương Mai Đình, lúc này trong đình có hai người đang ngồi, một người áo trắng là Thích Kiến, một người khác mặc bố y thường, thân thể gầy còm, làn da xám trắng, đúng là khất cái thư sinh kia.
“Vương Phi.” Thích Kiến thấy Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong đi tới trước, đứng lên chắp tay, thái độ cung kính.
Thư sinh kia ở lúc Thích Kiến đứng lên cũng liền đứng lên theo, tuy là hắn mặc đồ cũ, bộ dạng thất vọng, nhưng thật ra vẫn thực giống lời Thích Phong nói, vẫn có khí tiết. Trong ánh mắt kia toát lên vẻ tri thức, không phải là giả, hơn nữa ánh mắt rất sáng, mang theo một cỗ bướng bỉnh.
“Thảo dân gặp qua vương phi.” Hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, tuy là có chút che giấu bối rối.
“Đứng lên đi. Thích Phong đã sớm nói qua ngươi không giống khất cái tầm thường, đã đọc qua sách thánh hiền, càng hiểu được quốc gia đại sự. Hôm nay nhìn bề ngoài thế này ít nhất cũng giống như vậy, chính là không biết biết bao nhiêu.” Xoay người ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân có chút nhướng đuôi lông mày đánh giá hắn, ánh mắt của nàng vài phần xem kỹ vài phần sắc bén.
“Thảo dân là đọc sách vài năm, nhưng muốn nói là hiểu được quốc gia đại sự tự không dám nhận, nhiều lắm được cho là biết chữ thôi, bằng không cũng sẽ không lưu lạc đến đầu đường ăn xin qua ngày.” Cúi đầu, hắn tất nhiên là không dám nhìn Nhạc Sở Nhân.
“Đừng khách khí, có cái gì nói cái đó, ta không thích người khiêm tốn quá mức, cái gì gọi là khiêm tốn quá đáng chính là kiêu ngạo thôi!” Khoát tay, Nhạc Sở Nhân vẫn là người thích nói trắng ra.
“Vương phi phóng khoáng, thật không thể so với nữ tử tầm thường. Nếu muốn thảo dân nói, thảo dân chỉ có thể nói nhiều năm như vậy trà trộn bên đường xem thấu các loại người, cũng cùng các loại người giao tiếp qua, nếu vương phi thấy thảo dân có chỗ hữu dụng, thảo dân nhất định hiệu khuyển mã chi lao. Nhưng nếu muốn đưa lên chỗ cao, thảo dân lại không có tự tin, đi khắp hang cùng ngõ hẻm thảo dân lại tin tưởng mười phần.”
Người này thông minh, thật ra làm cho Nhạc Sở Nhân thoáng vài phần kính trọng, “Đều nói trời sinh người tài tất có chỗ dùng, ngươi ở chỗ thấp lâu rồi cũng tìm được điểm mạnh của mình. Ai nói trăm không một dùng là thư sinh? Ngày sau ngươi nhất định sẽ cường hãn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là làm việc cho ta.” Một tay gõ bàn đá, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hắn rất tự hiểu lấy mình.
“Đa tạ vương phi dẫn dắt, thảo dân nhất định muôn lần chết không chối từ.” Quỳ xuống, thư sinh còn thật sự đối Nhạc Sở Nhân làm lễ bái.
“Ngươi tên là gì?” Cúi mắt nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân hỏi.
“Hồi vương phi, thảo dân họ Trương tên Thiên Tài.” Trương Thiên Tài, Trương Thiên Tài? Tên này giống như đọc thuận miệng.
Nhưng mà Nhạc Sở Nhân lắc đầu, “Không tốt, ngày sau làm việc cho ta tóm lại có chút phiêu lưu, ngươi vạn lần không thể lại dùng tên này. Ngươi đã họ Trương, vậy kêu là Trương thư sinh, như là ngoại hiệu, ngày sau đại danh truyền xa có khi càng thêm vài phần cảm giác thần bí.” Người trong giang hồ cũng đều có ngoại hiệu đấy thôi.
“Vâng, ngày sau thảo dân tên viết Trương thư sinh.” Trương Thiên Tài nhận, từ nay người đời sau không biết Trương Thiên Tài, chỉ biết bát đại trưởng lão Cái Bang Trương thư sinh.
“Đến, đem cái này ăn vào.” Giơ tay xuất ra một nô cổ đưa tới trước mặt Trương thư sinh, Trương thư sinh ngẩng đầu, nhìn nô cổ kia, lại nhìn Nhạc Sở Nhân, rõ ràng nghi hoặc khó hiểu.
Nhạc Sở Nhân cười cười, “Chúng ta ngày sau làm chuyện có thể lớn có thể nhỏ, lớn như là phải giết người, ta thế này cũng vì mệnh của chính mình. Ăn hắn, nếu trong hai năm ngươi vẫn trung thành, hai năm sau ta sẽ cho ngươi giải dược.”
Trương thư sinh hơi sửng sốt, bên kia Thích Phong trực tiếp đi tới lấy nô cổ trong tay Nhạc Sở Nhân, đưa đến bên miệng Trương thư sinh. Tư thái cường ngạnh, khuôn mặt lãnh liệt, ngươi không muốn ăn cũng phải ăn.
“Yên tâm đi, chỉ cần ngươi trung thành, độc dược này sẽ không tạo thành thương tổn gì cho ngươi.” Dù sao hắn ăn rồi nàng mới yên tâm a.
“Vâng.” Trương thư sinh há mồm, tay Thích Phong vung lên, trực tiếp ném vào trong miệng hắn. Trương thư sinh thấy chết không sờn nuốt xuống, vài giây qua đi không phát sinh đau nhức hoặc là cái gì như trong tưởng tượng, thần sắc yên ổn rất nhiều.
“Thích Kiến, chân Trương thư sinh như thế nào?” Đứng lên, Nhạc Sở Nhân nhìn thoáng qua chân Trương thư sinh.
Vẫn đứng ở phía sau Nhạc Sở Nhân, Thích Kiến có chút cúi người, “Tốt không sai biệt lắm, khả năng gặp lúc trời mưa sẽ đau nhức, nhưng là không có biện pháp.”
“Ân, liên tục uống thuốc, có lẽ sẽ không hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng cam đoan so với trước kia sẽ tốt hơn nhiều lắm.” Nhạc Sở Nhân thực vui mừng.
“Thuộc hạ đa tạ chủ tử.” Trương thư sinh lại quỳ xuống, một quỳ này tuyệt đối hoàn toàn phát ra từ nội tâm. Một là vì Nhạc Sở Nhân trọng tài, nếu không hắn bây giờ còn là cái bả chân ăn xin khất cái. Hai là vì tác dụng nô cổ, hoàn toàn trung thành cho mẫu cổ, tuyệt đối không hai lòng.
“Đứng lên đi. Chút nữa Thích Kiến mang Trương thư sinh đi ăn cơm, Thích Phong cùng ta đi phòng chế thuốc sửa sang lại một chút, sau đó xuất phát đi Tây thành.” Hôm nay chữa bệnh từ thiện Diêm Tô cũng sẽ tham gia, Nhạc Sở Nhân cảm thấy đó là một cơ hội tốt. Nếu như ngày sau Diêm Tô ngồi trên vị trí hoàng hậu, thanh thế ở dân gian cũng sẽ tốt lắm.
Cùng Thích Phong đi trở về phòng chế thuốc, vừa rảo bước tiến lên cửa viện phòng chế thuốc liền dừng bước, ánh mắt đảo qua, nhìn trong viện nhiều ra đến mười mấy cái trang phục hộ vệ, Nhạc Sở Nhân chớp mắt một cái còn tưởng rằng mình đi nhầm chỗ.
“Làm cái gì vậy?” Ôm lấy hai tay, Nhạc Sở Nhân không hiểu trận thế này là làm sao.
“Vương phi, đây là vương gia phân phó. Tây thành nhiều người hỗn độn, vương gia lo lắng an toàn của ngài.” Thích Phong giải thích, hộ vệ này đều là từ đại doanh điều đến, một nửa trong số đó Thích Phong đều nhận thức được.
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, “Như vậy a, thực vừa vặn, nhiều dược liệu như vậy thiếu người làm, đều lại đây hỗ trợ đi.” Vẫy vẫy tay, nàng xoay người đi hướng phòng chế thuốc, Thích Phong dẫn dắt một đám hộ vệ đi theo.
Dược liệu khí giới chất đầy hai xe ngựa, Thích Phong, Thích Kiến cùng với một đám hộ vệ đi theo, một đội nhân mã chậm rãi xuất phát hướng tới Tây thành.
Tây thành đa số là khu bình dân, chiếm cứ toàn bộ hoàng thành, dân chúng bình thường chiếm hai phần ba dân số.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân đến Tây thành, kiến trúc phòng ốc cùng phố Đồng Tước gần đó tất nhiên là không có gì khác, nhưng lại có một cỗ hơi thở yên tĩnh nồng đậm.
Tiến hành chữa bệnh từ thiện ở hiệu thuốc bắc, lão bản ở đó là người quen của Thích Kiến, Thích Kiến thường xuyên ra vào ngoại ô thu mua dược liệu, mà lão bản hiệu thuốc bắc này cũng là khách quen của nơi đó, thường xuyên qua lại, Thích Kiến liền cùng hắn quen biết. Lão bản kia cũng là một người thiện tâm, nếu có người bần cùng đến xem bệnh bốc thuốc, hắn cũng không lấy tiền.
Ở trên ngã tư đường Tây thành đi vài vòng, rốt cục cũng đến hiệu thuốc bắc kia, mặt tiền cửa hàng tầm thường, phòng ốc thấp bé, cùng các phòng ở khác của nơi này không có gì khác nhau.
Trước hiệu thuốc bắc ngừng một chiếc xe ngựa, Diêm Tô quần áo đơn giản váy dài đứng ở đàng kia, nàng đã đợi một hồi lâu.
“Sư phụ!” Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, Diêm Tô liền ngoắc tay chào hỏi. Nhạc Sở Nhân cũng vẫy vẫy tay, con ngựa dừng lại, theo sau lập tức nhảy xuống, Diêm Tô cũng chạy lại đón.
“Đợi đã bao lâu?” Cánh tay khoát lên trên vai Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân thoạt nhìn giống trưởng giả.
“Nửa canh giờ rồi, nghĩ đến nhóm ngươi còn có thể trễ chút nữa, dù sao đem theo nhiều đồ này nọ như vậy.” Hai chiếc xe ngựa, nhất định mang không ít dược liệu.
“Ân, hôm nay tặng dược miễn phí, phải chuẩn bị nhiều chút mới được. Lão bản hiệu thuốc bắc kia đâu?” Nhìn về phía hai cửa lớn đang mở của hiệu thuốc bắc, một lão già mặc bố ý, còn có một tiểu đồng búi tóc trên đỉnh đầu.
“Lão bản này nghe phong thanh hôm nay chữa bệnh từ thiện tặng dược miễn phí, trước đã tới nơi này sớm chờ đợi ngươi rồi.” Diêm Tô lắc đầu, nàng vốn tưởng rằng hôm nay hiệu quả sẽ không rất tốt.
“U, sớm như vậy đã có người? Khởi đầu tốt đẹp a!” Bên này Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô nói chuyện, bên kia Thích Phong đã sai khiến mọi người bắt đầu dựng lều tạm.
Đem cờ lớn đề chữ “Hộ Quốc Tự chữa bệnh từ thiện” dựng thẳng lên, sau đó liền ở bên cạnh hiệu thuốc bắc dựng lều, một đám người giúp đỡ trên xe ngựa dược liệu, người xem náo nhiệt vây quanh hai bên ngã tư đường, trong lúc nhất thời khí thế ngất trời.
Bỗng dưng, trên bầu trời truyền đến một tiếng chim kêu to rõ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một mảnh mây đen cấp tốc từ đỉnh đầu xẹt qua, nhìn kĩ lại mới biết đó là một con điêu, xẹt qua đỉnh đầu che mây che trời, khổng lồ vô cùng.
“Tiểu Kim.” Diêm Tô hướng về phía bầu trời xua tay hô to, sủng vật rắn hồng cạp nong của nàng đã sớm trốn đi, nó e ngại Điêu Nhi nhất.
Thân thể cao lớn ở phía trên ngã tư đường xoay quanh một vòng, sau đó dừng ở trên đỉnh hiệu thuốc bắc, tư thái dâng trào kia dẫn tới những người nhìn nó thổn thức sợ hãi than.
Đúng lúc này, một đầu ngã tư đường truyền đến xôn xao, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô nhìn qua, không có gì ngoài đầu người, mơ hồ còn nhìn thấy một khoả ánh sáng tròn gì đó di động.
“Vương phi, là y vũ tăng của Hộ Quốc Tự.” Thích Kiến vóc dáng to lớn nhìn xa, tuy là võ công xuất sắc đã mất, nhưng nhãn lực vẫn như trước.
Nhạc Sở Nhân ngoài ý muốn, cùng Diêm Tô liếc nhau, sau đó đi qua, bên kia y vũ tăng cũng đã tới gần, ước chừng hai mươi mấy người, người người mặc tăng bào, tay cầm tiếu bổng, trận thế này người bình thường so không được.
“A di đà phật, nhóm tiểu tăng phụng mệnh phương trượng, cùng Thất vương phi vì dân chúng chữa bệnh từ thiện, ngã phật từ bi thương hại chúng sinh, thiện tai thiện tai!” Nói chuyện là một hoà thượng ước chừng hơn năm mươi, tự xưng tiểu tăng, thái độ khiêm tốn.
Nhạc Sở Nhân mặt mày vui vẻ, cười đến cũng thực lương thiện, “Ngọc Lâm phương trượng có tâm, không hổ là cao tăng đắc đạo, ta không thông tri hắn, hắn thế nhưng đều biết ta hôm nay ở hoàng thành chữa bệnh từ thiện.” Ngoài miệng nói như thế, cảm thấy lại đoán ra bảy chữ tám phần, khẳng định là Phong Duyên Thương thông tri Ngọc Lâm.
“Chúng ta dùng danh hào Hộ Quốc Tự, cũng không ngờ Hộ Quốc Tự thực cho người tới, cái này cũng không tính là dùng cờ hiệu mà là hai bên thật sự hợp tác.” Diêm Tô đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói, kỳ thật đối với việc Hộ Quốc Tự có thể cho người tới, nàng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng tình hình trước mắt thế này, nàng cũng nên xem trọng.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn nàng một cái, hai nữ nhân tươi cười tương tự.
Như vậy chỉ trong chốc lát, lều đã dựng tốt, đặt riêng mười cái chỗ ngồi, Diêm Tô Thích Kiến chiếm một cái, còn thừa tám là y vũ tăng Hộ Quốc Tự ngồi vào, tại ngã tư đường nhỏ hẹp lên sân khấu, mặt mũi rất lớn.
Lão bản hiệu thuốc bắc kia đã sớm chờ ở trong này đem bệnh nhân lại đây, quả nhiên là những người thực khốn cùng, thời tiết này mà còn mặc áo đơn, hơn nữa giầy lại rách nát.
Nhạc Sở Nhân đứng ở bên người Diêm Tô quan sát, vẫy tay phân phó Thích Phong đi đặt mua chút đồ đẹp giầy mới đến, lần này làm được người tốt, nói vậy sau này lại cử hành loại chữa bệnh từ thiện này, có thể thập phần làm việc tốt.
Hộ Quốc Tự, Kim Điêu, hoàng thân quốc thích, chừng này vài từ liền thập phần hấp dẫn người, hơn nữa còn chữa bệnh từ thiện, tặng dược miễn phí, ngắn ngủn thời gian một canh giờ liền chấn động Tây thành.
Nhà có người bệnh không có tiền chữa liền hướng nơi này đến, không có người bệnh cũng đến xem náo nhiệt, ngã tư đường đơn sơ hẹp dài cơ hồ chật như nêm cối. Từ trên không xem đám đông như nước, rậm rạp đều là người.
Bên này trong lều chẩn bệnh kín người hết chỗ, trong hiệu thuốc bắc tặng quần áo đẹp giầy mới cũng chật như nêm cối. Người cùng khổ chiếm đa số, có miễn phí tự nhiên liền muốn.
Vốn phụng mệnh bảo hộ an nguy Nhạc Sở Nhân, nhóm hộ vệ toàn bộ đều có việc, bên này phái ra phát quần áo, bên kia còn có căn cứ đơn dược phái ra bốc thuốc, y vũ tăng Hộ Quốc Tự cũng nhiều việc đến chân không chạm đất, loại trường hợp này tuyệt đối là mọi người đều không nghĩ tới.
Nhạc Sở Nhân chạy vào trong lều, Thích Phong theo sát sau đó, còn muốn làm trợ thủ cho nàng. Hắn ở phương diện này tiếp xúc không nhiều lắm, trong lúc nhất thời sứt đầu mẻ trán.
Một người chân trái ngã gãy đã một tháng trước, vẫn không hiểu được phải đi trị liệu, hiện nay đã nhiễm trùng bắt đầu hư thối, tản mát ra mùi thối nồng đậm.
Nhạc Sở Nhân mặc áo dài trắng đeo khẩu trang lúc này chính mình rửa sạch thịt thối cho hắn, rượu có độ cồn rất cao đổ vào trên miệng vết thương đã thối rữa, người nọ cơ hồ không có cảm giác gì, bộ phận thần kinh đã muốn xấu lắm rồi.
“Ngân châm!” Cũng không quay đầu lại, Nhạc Sở Nhân la lớn. Trong lều loạn ong ong, thanh âm không lớn căn bản nghe không được.
Xoát, tiến hành mở cuốn châm, để đầy đủ ở một bên Nhạc Sở Nhân, động tác lưu loát.
Giơ tay rút ra năm cây ngân chân, rất nhanh cắm lên chân người kia, sau đó cầm lấy chuỷ thủ sắc bén bắt đầu rửa sạch thịt thối.
Một bên, băng gạc, thùng rác đúng lúc đưa qua, có thể nắm bắt chuẩn vật Nhạc Sở Nhân cần.
Khác thường như thế làm cho Nhạc Sở cũng không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, dù sao vừa rồi Thích Phong cứ đánh nghiêng cái này đánh nghiêng cái kia. Ngửi được thịt thối phát ra mùi có chút chịu không nổi, tuy hắn hẳn là phải thường xuyên nhìn thấy việc này.
Quay đầu, người đập vào mắt doạ Nhạc Sở Nhân nhảy dựng, căn bản không phải Thích Phong, mà là Phong Duyên Thương không biết xuất hiện khi nào. Một thân áo trắng không nhiễm một hạt bụi, trong nháy mắt Nhạc Sở Nhân hoảng hốt cảm thấy hắn là thần tiên hạ phàm.
“Sao ngươi lại tới đây?” Đeo khẩu trang, Nhạc Sở Nhân chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh, tròng mắt xinh đẹp.
Phong Duyên Thương mỉm cười, “Hạ triều liền chạy tới, chẳng lẽ đến không vừa vặn lúc sao?”
“Là tới vừa vặn, ngươi so với Thích Phong mạnh hơn nhiều. Đi đến chỗ Thích Kiến lấy khẩu trang đeo, sau đó trở về giúp ta.” Quay đầu tiếp tục công trình rửa sạch thịt thối, Nhạc Sở Nhân tay chân mau lẹ.
Phong Duyên Thương rất nghe lời, xoay người đi qua, mắt phượng đảo qua, giống như hải triều, đám người đó nói thật làm cho hắn cũng thực ngoài ý muốn.
Bên người Diêm Tô không biết khi nào lại hơn một người, không phải phu quân tương lai của nàng Phong Duyên Thiệu, mà là đi theo Phong Duyên Thương tới được, Phong Duyên Tinh. Bộ áo dài màu trắng, cầm bút lông ghi lại dược liệu theo lời Diêm Tô, khả năng linh hoạt thật ngoài dự đoán của mọi người, ít nhất trước kia ngoài quái đản ương nganh, hắn không có sở trường gì.
Ngay khi mọi người bận rộn, lại một bệnh nhân bệnh nặng thông qua y vũ tăng chẩn đoán bị đưa đến chỗ Nhạc Sở Nhân. Một nữ tử mặt đầy nhọt màu đỏ sậm, lộ ra bên ngoài cổ cánh tay đều là mụn nhọt, tản ra hương vị tanh hôi, người xem da đầu run lên.
Vừa hoàn thành nối xương, đang bắt tay chuẩn bị khâu lại miệng vết thương cho bệnh nhân kia, Nhạc Sở Nhân nhìn lướt qua, tức thì nhíu mày.
Phong Duyên Thương ở bên người nàng làm trợ thủ chú ý tới thần sắc Nhạc Sở Nhân thay đổi, có chút cúi người tới gần nàng, “Làm sao vậy?”
Nhạc Sở Nhân đứng lên, tầm mắt nhìn quanh ngoài lều giống như đang tìm cái gì, Phong Duyên Thương cũng theo tầm mắt nàng nhìn ra bên ngoài, mi phong nhíu lại.
“Chắc là đến thử ta, nữ tử kia trúng cổ độc.” Tìm một vòng, Nhạc Sở Nhân thu hồi tầm mắt nhìn về phía nữ tử kia, thoạt nhìn đã muốn hấp hối, ánh mắt phức tạp.
“Nga? Thực phiền toái?” Phong Duyên Thương cũng nhìn về phía nàng kia, mắt phượng lộ ra bên ngoài ẩn ẩn hiện lên một tia chán ghét.
“Không phải thực phiền toái, bất quá sẽ biến thành thanh thế rất lớn, hơn nữa lập tức liền làm, nàng đã muốn không được rồi.” Ngồi xuống, tiếp tục khâu chân người bệnh, dùng thuốc tê, hắn cũng không có cảm giác đau đớn.
“Nếu là cảm thấy sẽ đả thảo kinh xà, vậy không cần cứu.” Phong Duyên Thương giọng điệu rất nhẹ, nhưng là thực vô tình.
Nhạc Sở Nhân lắc đầu, “Hôm nay nơi này không thể có người chết được. Ngươi gọi Thích Kiến tới đây, ta muốn hắn động thủ.” Gọi Thích Kiến đến động thủ, khẳng định có thể mê hoặc bọn họ, làm sâu sắc một ít cảm giác thần bí, hảo hảo cùng bọn họ chơi đùa.
Phong Duyên Thương có chút cười, sau đó lệnh Thích Phong gọi Thích Kiến tới.
Thích Kiến bất quá trong chốc lát liền đến bên này, chắc hẳn phải liếc mắt thấy được nữ tử đầy người nhọt đỏ sậm kia, “Vương phi, có gì phân phó?”
Khâu một châm cuối cùng, Nhạc Sở Nhân ý bảo Thích Kiến giúp nàng cùng làm, dùng trúc thước bản cố định chân hắn, sau đó dùng băng gạc quấn chặt. Đồng thời Nhạc Sở Nhân thấp giọng phân phó, thần sắc Thích Kiến còn thật sự nhất nhất nhớ kỹ, một bên Phong Duyên Thương lẳng lặng nhìn quanh bốn phía, tập trung vài người thoạt nhìn thực khả nghi.
Rất nhanh, trước cửa hiệu thuốc bắc xuất hiện một nồi ninh, giữa nồi là mỡ heo, lửa càng thiêu càng lớn, hương vị mỡ heo bay thật xa ra ngoài, người vây xem đều nghị luận, không biết đây là muốn làm gì.
Sau một lúc lâu, hai bên nồi chảo dựng lên cây thang, một bên là một y vũ tăng đỡ lấy, sau đó chỉ thấy hai thiếu niên thi triển khinh công rất nhanh bước lên đỉnh thang, thân thủ lưu loát khiến người vây xem trầm trồ khen ngợi.
Đúng lúc này, một y vũ tăng nâng nữ tử mặt nhọt đỏ sậm đang hấp hối đi ra, ở bên cạnh nồi chảo dừng lại, hai tay vừa động vung lên lực lớn, nữ tử giống như đồ vật dường như bị đá đến phía trên nồi chảo, trong đám người vây xem phát ra một trận kinh hô.
Trên cây thang, hai hộ vệ động tác nhanh hơn, ở lúc nữ tử vừa tới phía trên nồi chảo đồng thời thân thủ một người bắt lấy hai chân, một người bắt lấy hai tay, mặt nữ tử hướng xuống bị cố định ở phía trên nồi chảo, hơi nóng dâng lên đem nàng vây quanh, chỉ cần hai hộ vệ kia thoáng buông tay, hoặc là y vũ tăng đỡ thang thoáng lệch một chút, nàng kia sẽ rơi vào nồi chảo mất mạng trong nháy mắt.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Sở Nhân còn ngủ trên giường lớn ở lầu hai Viên Nguyệt Lâu. Đinh Đương vừa rời giường không lâu đang ở lầu một đổi nước trong bể, một bóng người dễ dàng xuyên qua lầu một, đi lên thang lầu thẳng đến phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là người nào đó đang ngủ say bất tỉnh trên giường lớn đối diện cửa phòng.
Khoé môi Phong Duyên Thương giơ lên, tựa hồ đã sớm dự kiến đến lúc này Nhạc Sở Nhân khẳng định vẫn đang ngủ.
Đưa tay đóng cửa lại, hắn tao nhã tiêu sái đi qua, dừng lại ở bên giường, cúi mắt nhìn nàng trong chốc lát, sau đó vén áo ngồi lên giường.
Giường co dãn thật tốt, theo hắn ngồi xuống, địa phương kia liền lún xuống một khối, rất nhanh Nhạc Sở Nhân bên giường ngủ cũng lần lượt theo khối địa phương lún xuống mà nghiêng qua.
Đuôi lông mày động nhẹ, Phong Duyên Thương không biết nàng làm sao mà có thể ngủ an ổn trên cái giường vừa động một cái liền lún xuống, hơn nữa hắn đều đã muốn ngồi xuống trên giường của nàng mà nàng còn ngủ an ổn như thế.
Hồi lâu, bên trong chỉ nghe tiếng hô hấp, Phong Duyên Thương chậm rãi nằm xuống, lấy cánh tay phải chống đỡ trên gối đầu ở đầu giường, đầu Nhạc Sở Nhân đã sớm rời khỏi gối vừa vặn xoay đến trước ngực hắn, từ góc nhìn của hắn, cả người Nhạc Sở Nhân tựa như cái trứng tôm.
Dưới lầu vang lên tiếng nước chảy, Nhạc Sở Nhân nằm trong ổ chăn giật giật, xoay người nằm thẳng, một cái chân thon dài trắng nõn nà từ trong chăn thò ra, giơ đến trên giường, lộ ra bên ngoài.
Mắt phượng lưu chuyển, Phong Duyên Thương nhìn qua một lần, môi mỉm cười, xem ra chỉ cần hắn không lên tiếng, nàng là tuyệt đối sẽ không tỉnh lại.
Kỳ thật hắn vốn là muốn tặng đồ cho nàng, tối hôm qua khi trở về đã khuya, liền quên. Trong chốc lát hắn phải tiến cung lên triều, vốn nghĩ đem vật này đưa lại đây đặt ở địa phương nàng có thể xem tới được, nhưng là lên đây liền cải biến chủ ý.
Giường lớn mềm mại rộng mở như thế này, xem nàng ngủ an nhàn như thế, hắn ẩn ẩn cảm thấy ghen tị.
Tiếng nước chảy không ngừng, rốt cục cũng đem Nhạc Sở Nhân đánh thức.
Đôi lông mi mềm mại giật giật, ngay sau đó mở hai mắt, đập vào mắt là một mảnh mông lung. Chớp mở hai cái, đợi đến khi thích ứng ánh sáng cũng thấy rõ hết thảy trước mắt.
“Nha!” Lười biếng duỗi thắt lưng, hai tay giơ qua lại chạm được một mảnh ấm áp, Nhạc Sở Nhân dừng động tác, mạnh mẽ ngửa đầu ra sau, đập vào mắt là Phong Duyên Thương mặt tràn ý cười.
“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Xoay người ngồi dậy, chăn trên người hoàn toàn rơi xuống, áo ngủ hai dây màu đỏ bằng tơ lụa trên người, theo động tác ngồi dậy của nàng mà lộ ra cánh tay cùng đầu vai và chân dài trắng nõn bóng loáng, cùng với áo ngủ mỏng manh, hình dáng thật mê người.
Mắt phượng hoá đen, Phong Duyên Thương chậm rãi di động tầm mắt ở trên thân thể nàng nhìn qua một lần, sau đó tự nhiên nói: “Có thứ cho nàng, không nghĩ tới lúc này mà nàng còn ngủ, chỉ phải chờ nàng tỉnh. Có lẽ vì chờ nàng, hôm nay lâm triều bị muộn rồi.” Lời nói gian, hắn tổn thất còn rất lớn.
Nhạc Sở Nhân cào cào tóc trên đầu, bộ dáng mới tỉnh ngủ vạn phần kiều mị, thiếu vẻ sắc bén ngày thường, thêm phần mê người, chỉ là nàng không tự biết được.
“Cái gì vậy?” Lại nằm úp sấp xuống, kỳ thật nàng còn chưa ngủ đủ.
Giơ tay ra, trong tay có nhiều hơn một chuỗi vòng tay ngọc màu tím, ngọc thạch hình trứng màu tím thông thấu trong suốt, từng cái đều lớn nhỏ bằng móng tay cái, mài dị thường mượt mà.
Nhíu mày nhìn, Nhạc Sở Nhân chống tay nhấc nửa người lên tiếp nhận vòng tay trong tay hắn, nhìn nhìn giương mắt xem xét, “Nhìn rất đẹp”. Cười, má lúm đồng tiền, sáng lạn đáng yêu.
“Biết nàng thích mấy cái này, hơn nữa cũng thực thích hợp với nàng.” Tuy là nàng đã tỉnh nhưng Phong Duyên Thương vẫn nằm ở đó như trước, khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ là mấy chục cm, thời khắc này, bầu không khí kiều diễm có vài phần nói không rõ.
Đeo vào, Nhạc Sở Nhân giơ cánh tay mình lên nhìn, cũng hiểu được nhìn đẹp lắm, làn da càng thêm trắng nõn.
“Phần lễ vật này ta thích, cảm tạ.” Nghiêng đầu xem xét hắn, tựa hồ là vì nguyên nhân hắn tặng lễ, tâm tình nàng thập phần tốt.
“Khách khí như vậy cũng không giống nàng, xin hỏi vương phi vẫn là tiểu thư Nhạc Sở Nhân đến từ thiên ngoại sao?” Mắt phượng mỉm cười, bộ dáng kia đẹp không cách nào tả được.
Nhạc Sở Nhân híp mắt, hơi có bất mãn khẽ quát, “Đánh ngươi một chút để nhìn xem còn có phải là ta hay không?”
“Có thể nói ra lời này, nói vậy là không có bị đánh tráo.” Rõ ràng là vui đùa, hắn còn thật sự nghiêm túc nói.
“Đi đi! Đều nói chính mình đến muộn, còn không chạy nhanh cút đi vào triều?” Ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân tay chân lôi kéo muốn hắn đứng lên.
Bị lôi kéo, Phong Duyên Thương nửa người trên khởi động, mắt phượng cụp xuống, đập vào mắt đều là phong cảnh tuyệt vời.
Nhạc Sở Nhân động tác thô lỗ lôi kéo hắn, đai đeo áo ngủ đơn bạc cũng theo động tác của nàng rộng mở, kỳ thật trước kia mặc loại quần áo này căn bản không coi là cái gì, cho dù vừa mới nàng cũng không cảm thấy hẳn là phải chuyện bé xé ra to mà che người đứng dậy.
Nhưng, ngay tại quá trình mạnh mẽ lôi kéo Phong Duyên Thương, chú ý tới ý nghĩa tầm mắt của hắn, làm cho nàng mặt đỏ trong nháy mắt. Hắn nếu là không nhìn, nàng hoàn toàn có thể giống nữ trượng phu vô tình giơ tay nhấc chân, nhưng tầm mắt hắn quá mức thế kia làm cho nàng muốn làm nữ trượng phu cũng không làm được.
“Không được nhìn.” Thu hồi tay đang lôi kéo hắn, che khuất ánh mắt hắn, hai tay nghiêm túc che kín.
Nhưng mà, vốn ngay lúc nàng lôi kéo hắn, Phong Duyên Thương cũng vẫn không dùng lực, đột nhiên nàng buông tay thế này, thân thể hắn liền đè ép xuống dưới, thoạt nhìn như có chút cố ý.
“Nga!” Một tiếng áp lực thở nhẹ, toàn bộ trên giường đã không nhìn thấy bóng dáng Nhạc Sở Nhân, bị Phong Duyên Thương đặt dưới thân, cả người rơi vào trong giường.
“Họ Phong, ngươi cố ý?” Vẫn che mắt hắn như trước, Nhạc Sở Nhân dùng sức nghiêng đầu, đem mặt lộ ra bên gáy hắn để hô hấp.
“Chẳng lẽ nàng không cố ý?” Cúi đầu, thanh âm mang theo ý cười, thân thể thon dài của hắn toàn bộ đều đặt trên người Nhạc Sở Nhân, áp kín kẽ.
“Ta vì sao phải cố ý? Chiếm tiện nghi của ngươi? Vừa mới nãy ngươi còn nhìn lén ta, Tiểu Thương Tử, lời nói tối hôm qua của ta ngươi đều quăng lên chin tầng mây rồi có phải hay không?” Bởi vì xấu hổ, Nhạc Sở Nhân cơ hồ rống lên.
Phong Duyên Thương cười khẽ, tiếng cười coi như từ lồng ngực vọng ra, làm ngực Nhạc Sở Nhân run lên.
Có chút nâng thân thể lên, thân thủ đem tay Nhạc Sở Nhân đang che mắt hắn kéo ra, rốt cuộc thấy người đang bị đặt ở dưới thân, “Chính là nhìn cũng không được? Huống hồ, thật sự rất đẹp.” Mắt phượng chớp động, giống như một bàn tay dao động trên mặt nàng.
Ánh mắt như thế làm cho mặt Nhạc Sở Nhân hoàn toàn nhiễm hồng, xấu hổ dời ánh mắt, “Đứng lên.” Thanh âm cũng thấp mấy độ.
Phong Duyên Thương vẫn bất động, vẫn như trước nhìn nàng, hô hấp lần lượt thay đổi lại dây dưa, trong lúc nhất thời bên trong chỉ nghe được tiếng tim đập gia tốc của hai người.
“Đứng lên, ngươi nhanh vào triểu, đến muộn sẽ bị trừ lương tháng.” Thật sự là chịu không nổi tầm mắt của hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy mặt mình nóng muốn nổ mạnh.
Thân thủ, Phong Duyên Thương liền như vậy nhìn nàng, say đó một tay xoa hai má của nàng.
Hô hấp Nhạc Sở Nhân nhanh đến thiếu chút nữa sắc, sau đó tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên, xương sống một trận run lên đến sau đầu, trước mắt nàng là một mảnh mơ hồ.
“Hôm nay nàng muốn làm gì?” Nhẹ vỗ về hai má nóng hầm hập của nàng, Phong Duyên Thương thấp giọng hỏi.
“Hôm nay? Thật nhiều việc đi.” Lực chú ý không tập trung, Nhạc Sở Nhân cúi ánh mắt trả lời.
“Nói.” Tựa hồ nhất định phải hỏi ra được mới thôi.
“Hôm nay muốn gặp tên khất cái thư sinh kia, buổi chiều đi một hiệu thuốc bắc ở Tây thành chữa bệnh từ thiện, ta tính trực tiếp dùng danh hào Hộ Quốc Tự.” Rốt cục nhớ tới an bài hôm nay, kỳ thật hôm nay nàng sự tình cũng rất nhiều, hiện tại hẳn là cũng sắp đi chuẩn bị một chút, mà không phải bị hắn đè nặng hỏi đông hỏi tây thế này.
“Thông minh, lấy danh nghĩa Hộ Quốc Tự, không người nào dám kiếm chuyện.” Ngón cái ngón trỏ nhẹ nhàng nắm lấy hai má nàng, mềm mại xúc cảm kia làm cho người ta ngoài ý muốn.
“Ta chính là lo lắng sẽ có người nói bậy mới nghĩ đến Hộ Quốc Tự, ngươi cũng hiểu được có thể làm, vậy tuyệt đối không sai lầm. Ta còn nghĩ đến mở hiệu thuốc, chỉ là hiện tại chính là ý tưởng thôi, nhưng ta cảm thấy thập phần có thể làm, so với Cái Bang có thể muốn làm nhiều hơn.” Cái Bang này Nhạc Sở Nhân cũng suy nghĩ hồi lâu, hơn nữa hiện tại Thích Phong mỗi ngày đều cùng nhóm khất cái giao tiếp, còn nói qua ngày sau muốn Thích Phong làm Cái Bang bang chủ.
“Cái Bang? Nàng thật sự tính làm bộ đầu khất cái?” Vừa nói đến Cái Bang, Phong Duyên Thương rốt cục nhịn không được bật cười, nắm bắt hai má của nàng quơ quơ, như là nựng tiểu hài tử.
“Tránh ra, bây giờ còn xem thường khất cái? Chạy nhanh đi xuống cho ta, đi tới hoàng cung của ngươi đi.” Thừa dịp vừa vặn không khí ái muội quẫn bách kia biến mất, Nhạc Sở Nhân một phen đẩy Phong Duyên Thương, thân mình vừa chuyển lăn qua một bên, rất nhanh cùng hắn tạo khoảng cách.
Phong Duyên Thương bị đẩy ra cũng không có chút gì hờn giận, cười khẽ rời giường đứng lên, cúi mắt xem xét Nhạc Sở Nhân đang quấn chăn chính mình, “Hôm nay ra phủ phải mang nhiều người theo, không được tự tiện chạy loạn, phải nhớ rằng muốn biết gì thì đợi đến khi ta trở về hỏi ta. Nếu là không nghe lời, sáng sớm ngày mai ta còn có thể đột nhiên tới chơi.” Một câu cuối cùng, giọng điệu của hắn thoáng có chút mờ ám, Nhạc Sở Nhân khoé môi vừa kéo, sau đó nhướng mi trừng mắt, “Mau nhanh cút đi.”
Phong Duyên Thương lơ đễnh, cuối cùng nhìn nàng một cái, sau đó xoay người thản nhiên rời đi.
Ngồi ở trên giường thầm mắng trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân đi ra cửa, “Đinh Đương, hôm nay làm thêm ổ khoá cho phòng ngủ.” Làm cho hắn đột nhiên tới chơi, khoá cửa lại cho hắn không vào được.
Vui sướng từ Viên Nguyệt Lâu đi ra, Thích Phong trang phục chỉnh tề đứng ở trong viện, thoạt nhìn đã muốn đợi thật lâu.
“Vương gia.” Nhìn thấy Phong Duyên Thương vẻ mặt sung sướng từ bên trong đi ra, Thích Phong con ngươi u ám, sau đó cúi mắt nhìn dưới đất che khuất sắc thái trong mắt.
Động tác tao nhã sửa sang lại quần áo, Phong Duyên Thương khoé môi mỉm cười, thoạt nhìn tâm tình quả thật không sai.
“Hôm nay vương phi muốn đi Tây thành chữa bệnh từ thiện, mang nhiều người đi theo, không được để nàng lại chạy loạn, nếu có thêm một lần nữa, chính ngươi đi lĩnh phạt.” Giọng nói ôn hoà nhưng trong đó lại mạng theo vài phần lạnh bạc.
“Vâng.” Thích Phong chắp tay khom người, lời nói Phong Duyên Thương không phải vui đùa.
Phong Duyên Thương tao nhã thong dong rời đi, Thích Phong đứng tại chỗ cúi mắt lặng im, bỗng dưng nghe được tiếng la của Nhạc Sở Nhân vang lên trên lầu, thân mình hắn vừa động, sau đó lại dừng lại, bộ dáng Phong Duyên Thương từ trong lâu đi ra hiện lên trước mắt, trong lòng có thứ gì đó sinh ra, chính là ảm đạm.
Tắm rửa qua rồi dùng điểm tâm sáng, từ trong Viên Nguyệt Lâu đi ra liền nhìn thấy Thích Phong chờ ở trong sân, Nhạc Sở Nhân thần thanh khí sảng (Trùm: ý chỉ tinh thần thoải mái, tâm tình thư sướng), quẫn bách xấu hổ lúc sáng đã sớm quăng đến sau đầu.
“Thích Phong, thư sinh kia đã tới?” Váy dài màu tím nhạt càng làm nổi bật thêm vẻ trắng nõn kiều mị của nàng.
“Vâng, sáng sớm hắn liền chờ ở cửa phía sau, thuộc hạ đưa hắn đi Sương Mai Đình, đại ca đang xem xét thương thế ở chân của hắn.” Thư sinh kia chân chính luôn là Thích Kiến trị liệu cho, hiện nay vết thương đã khép lại bảy tám phần.
“Đi.” Nhạc Sở Nhân tiêu sái đi trước, Thích Phong theo sát sau đó.
Sương Mai Đình ở mặt sau phòng chế thuốc, rất gần với chỗ ở của hạ nhân, bên cạnh lần lượt là đàn núi giả.
Theo hành lang dài vòng qua đàn núi giả, liền thấy được Sương Mai Đình, lúc này trong đình có hai người đang ngồi, một người áo trắng là Thích Kiến, một người khác mặc bố y thường, thân thể gầy còm, làn da xám trắng, đúng là khất cái thư sinh kia.
“Vương Phi.” Thích Kiến thấy Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong đi tới trước, đứng lên chắp tay, thái độ cung kính.
Thư sinh kia ở lúc Thích Kiến đứng lên cũng liền đứng lên theo, tuy là hắn mặc đồ cũ, bộ dạng thất vọng, nhưng thật ra vẫn thực giống lời Thích Phong nói, vẫn có khí tiết. Trong ánh mắt kia toát lên vẻ tri thức, không phải là giả, hơn nữa ánh mắt rất sáng, mang theo một cỗ bướng bỉnh.
“Thảo dân gặp qua vương phi.” Hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, tuy là có chút che giấu bối rối.
“Đứng lên đi. Thích Phong đã sớm nói qua ngươi không giống khất cái tầm thường, đã đọc qua sách thánh hiền, càng hiểu được quốc gia đại sự. Hôm nay nhìn bề ngoài thế này ít nhất cũng giống như vậy, chính là không biết biết bao nhiêu.” Xoay người ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân có chút nhướng đuôi lông mày đánh giá hắn, ánh mắt của nàng vài phần xem kỹ vài phần sắc bén.
“Thảo dân là đọc sách vài năm, nhưng muốn nói là hiểu được quốc gia đại sự tự không dám nhận, nhiều lắm được cho là biết chữ thôi, bằng không cũng sẽ không lưu lạc đến đầu đường ăn xin qua ngày.” Cúi đầu, hắn tất nhiên là không dám nhìn Nhạc Sở Nhân.
“Đừng khách khí, có cái gì nói cái đó, ta không thích người khiêm tốn quá mức, cái gì gọi là khiêm tốn quá đáng chính là kiêu ngạo thôi!” Khoát tay, Nhạc Sở Nhân vẫn là người thích nói trắng ra.
“Vương phi phóng khoáng, thật không thể so với nữ tử tầm thường. Nếu muốn thảo dân nói, thảo dân chỉ có thể nói nhiều năm như vậy trà trộn bên đường xem thấu các loại người, cũng cùng các loại người giao tiếp qua, nếu vương phi thấy thảo dân có chỗ hữu dụng, thảo dân nhất định hiệu khuyển mã chi lao. Nhưng nếu muốn đưa lên chỗ cao, thảo dân lại không có tự tin, đi khắp hang cùng ngõ hẻm thảo dân lại tin tưởng mười phần.”
Người này thông minh, thật ra làm cho Nhạc Sở Nhân thoáng vài phần kính trọng, “Đều nói trời sinh người tài tất có chỗ dùng, ngươi ở chỗ thấp lâu rồi cũng tìm được điểm mạnh của mình. Ai nói trăm không một dùng là thư sinh? Ngày sau ngươi nhất định sẽ cường hãn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là làm việc cho ta.” Một tay gõ bàn đá, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hắn rất tự hiểu lấy mình.
“Đa tạ vương phi dẫn dắt, thảo dân nhất định muôn lần chết không chối từ.” Quỳ xuống, thư sinh còn thật sự đối Nhạc Sở Nhân làm lễ bái.
“Ngươi tên là gì?” Cúi mắt nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân hỏi.
“Hồi vương phi, thảo dân họ Trương tên Thiên Tài.” Trương Thiên Tài, Trương Thiên Tài? Tên này giống như đọc thuận miệng.
Nhưng mà Nhạc Sở Nhân lắc đầu, “Không tốt, ngày sau làm việc cho ta tóm lại có chút phiêu lưu, ngươi vạn lần không thể lại dùng tên này. Ngươi đã họ Trương, vậy kêu là Trương thư sinh, như là ngoại hiệu, ngày sau đại danh truyền xa có khi càng thêm vài phần cảm giác thần bí.” Người trong giang hồ cũng đều có ngoại hiệu đấy thôi.
“Vâng, ngày sau thảo dân tên viết Trương thư sinh.” Trương Thiên Tài nhận, từ nay người đời sau không biết Trương Thiên Tài, chỉ biết bát đại trưởng lão Cái Bang Trương thư sinh.
“Đến, đem cái này ăn vào.” Giơ tay xuất ra một nô cổ đưa tới trước mặt Trương thư sinh, Trương thư sinh ngẩng đầu, nhìn nô cổ kia, lại nhìn Nhạc Sở Nhân, rõ ràng nghi hoặc khó hiểu.
Nhạc Sở Nhân cười cười, “Chúng ta ngày sau làm chuyện có thể lớn có thể nhỏ, lớn như là phải giết người, ta thế này cũng vì mệnh của chính mình. Ăn hắn, nếu trong hai năm ngươi vẫn trung thành, hai năm sau ta sẽ cho ngươi giải dược.”
Trương thư sinh hơi sửng sốt, bên kia Thích Phong trực tiếp đi tới lấy nô cổ trong tay Nhạc Sở Nhân, đưa đến bên miệng Trương thư sinh. Tư thái cường ngạnh, khuôn mặt lãnh liệt, ngươi không muốn ăn cũng phải ăn.
“Yên tâm đi, chỉ cần ngươi trung thành, độc dược này sẽ không tạo thành thương tổn gì cho ngươi.” Dù sao hắn ăn rồi nàng mới yên tâm a.
“Vâng.” Trương thư sinh há mồm, tay Thích Phong vung lên, trực tiếp ném vào trong miệng hắn. Trương thư sinh thấy chết không sờn nuốt xuống, vài giây qua đi không phát sinh đau nhức hoặc là cái gì như trong tưởng tượng, thần sắc yên ổn rất nhiều.
“Thích Kiến, chân Trương thư sinh như thế nào?” Đứng lên, Nhạc Sở Nhân nhìn thoáng qua chân Trương thư sinh.
Vẫn đứng ở phía sau Nhạc Sở Nhân, Thích Kiến có chút cúi người, “Tốt không sai biệt lắm, khả năng gặp lúc trời mưa sẽ đau nhức, nhưng là không có biện pháp.”
“Ân, liên tục uống thuốc, có lẽ sẽ không hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng cam đoan so với trước kia sẽ tốt hơn nhiều lắm.” Nhạc Sở Nhân thực vui mừng.
“Thuộc hạ đa tạ chủ tử.” Trương thư sinh lại quỳ xuống, một quỳ này tuyệt đối hoàn toàn phát ra từ nội tâm. Một là vì Nhạc Sở Nhân trọng tài, nếu không hắn bây giờ còn là cái bả chân ăn xin khất cái. Hai là vì tác dụng nô cổ, hoàn toàn trung thành cho mẫu cổ, tuyệt đối không hai lòng.
“Đứng lên đi. Chút nữa Thích Kiến mang Trương thư sinh đi ăn cơm, Thích Phong cùng ta đi phòng chế thuốc sửa sang lại một chút, sau đó xuất phát đi Tây thành.” Hôm nay chữa bệnh từ thiện Diêm Tô cũng sẽ tham gia, Nhạc Sở Nhân cảm thấy đó là một cơ hội tốt. Nếu như ngày sau Diêm Tô ngồi trên vị trí hoàng hậu, thanh thế ở dân gian cũng sẽ tốt lắm.
Cùng Thích Phong đi trở về phòng chế thuốc, vừa rảo bước tiến lên cửa viện phòng chế thuốc liền dừng bước, ánh mắt đảo qua, nhìn trong viện nhiều ra đến mười mấy cái trang phục hộ vệ, Nhạc Sở Nhân chớp mắt một cái còn tưởng rằng mình đi nhầm chỗ.
“Làm cái gì vậy?” Ôm lấy hai tay, Nhạc Sở Nhân không hiểu trận thế này là làm sao.
“Vương phi, đây là vương gia phân phó. Tây thành nhiều người hỗn độn, vương gia lo lắng an toàn của ngài.” Thích Phong giải thích, hộ vệ này đều là từ đại doanh điều đến, một nửa trong số đó Thích Phong đều nhận thức được.
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, “Như vậy a, thực vừa vặn, nhiều dược liệu như vậy thiếu người làm, đều lại đây hỗ trợ đi.” Vẫy vẫy tay, nàng xoay người đi hướng phòng chế thuốc, Thích Phong dẫn dắt một đám hộ vệ đi theo.
Dược liệu khí giới chất đầy hai xe ngựa, Thích Phong, Thích Kiến cùng với một đám hộ vệ đi theo, một đội nhân mã chậm rãi xuất phát hướng tới Tây thành.
Tây thành đa số là khu bình dân, chiếm cứ toàn bộ hoàng thành, dân chúng bình thường chiếm hai phần ba dân số.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân đến Tây thành, kiến trúc phòng ốc cùng phố Đồng Tước gần đó tất nhiên là không có gì khác, nhưng lại có một cỗ hơi thở yên tĩnh nồng đậm.
Tiến hành chữa bệnh từ thiện ở hiệu thuốc bắc, lão bản ở đó là người quen của Thích Kiến, Thích Kiến thường xuyên ra vào ngoại ô thu mua dược liệu, mà lão bản hiệu thuốc bắc này cũng là khách quen của nơi đó, thường xuyên qua lại, Thích Kiến liền cùng hắn quen biết. Lão bản kia cũng là một người thiện tâm, nếu có người bần cùng đến xem bệnh bốc thuốc, hắn cũng không lấy tiền.
Ở trên ngã tư đường Tây thành đi vài vòng, rốt cục cũng đến hiệu thuốc bắc kia, mặt tiền cửa hàng tầm thường, phòng ốc thấp bé, cùng các phòng ở khác của nơi này không có gì khác nhau.
Trước hiệu thuốc bắc ngừng một chiếc xe ngựa, Diêm Tô quần áo đơn giản váy dài đứng ở đàng kia, nàng đã đợi một hồi lâu.
“Sư phụ!” Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, Diêm Tô liền ngoắc tay chào hỏi. Nhạc Sở Nhân cũng vẫy vẫy tay, con ngựa dừng lại, theo sau lập tức nhảy xuống, Diêm Tô cũng chạy lại đón.
“Đợi đã bao lâu?” Cánh tay khoát lên trên vai Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân thoạt nhìn giống trưởng giả.
“Nửa canh giờ rồi, nghĩ đến nhóm ngươi còn có thể trễ chút nữa, dù sao đem theo nhiều đồ này nọ như vậy.” Hai chiếc xe ngựa, nhất định mang không ít dược liệu.
“Ân, hôm nay tặng dược miễn phí, phải chuẩn bị nhiều chút mới được. Lão bản hiệu thuốc bắc kia đâu?” Nhìn về phía hai cửa lớn đang mở của hiệu thuốc bắc, một lão già mặc bố ý, còn có một tiểu đồng búi tóc trên đỉnh đầu.
“Lão bản này nghe phong thanh hôm nay chữa bệnh từ thiện tặng dược miễn phí, trước đã tới nơi này sớm chờ đợi ngươi rồi.” Diêm Tô lắc đầu, nàng vốn tưởng rằng hôm nay hiệu quả sẽ không rất tốt.
“U, sớm như vậy đã có người? Khởi đầu tốt đẹp a!” Bên này Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô nói chuyện, bên kia Thích Phong đã sai khiến mọi người bắt đầu dựng lều tạm.
Đem cờ lớn đề chữ “Hộ Quốc Tự chữa bệnh từ thiện” dựng thẳng lên, sau đó liền ở bên cạnh hiệu thuốc bắc dựng lều, một đám người giúp đỡ trên xe ngựa dược liệu, người xem náo nhiệt vây quanh hai bên ngã tư đường, trong lúc nhất thời khí thế ngất trời.
Bỗng dưng, trên bầu trời truyền đến một tiếng chim kêu to rõ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một mảnh mây đen cấp tốc từ đỉnh đầu xẹt qua, nhìn kĩ lại mới biết đó là một con điêu, xẹt qua đỉnh đầu che mây che trời, khổng lồ vô cùng.
“Tiểu Kim.” Diêm Tô hướng về phía bầu trời xua tay hô to, sủng vật rắn hồng cạp nong của nàng đã sớm trốn đi, nó e ngại Điêu Nhi nhất.
Thân thể cao lớn ở phía trên ngã tư đường xoay quanh một vòng, sau đó dừng ở trên đỉnh hiệu thuốc bắc, tư thái dâng trào kia dẫn tới những người nhìn nó thổn thức sợ hãi than.
Đúng lúc này, một đầu ngã tư đường truyền đến xôn xao, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô nhìn qua, không có gì ngoài đầu người, mơ hồ còn nhìn thấy một khoả ánh sáng tròn gì đó di động.
“Vương phi, là y vũ tăng của Hộ Quốc Tự.” Thích Kiến vóc dáng to lớn nhìn xa, tuy là võ công xuất sắc đã mất, nhưng nhãn lực vẫn như trước.
Nhạc Sở Nhân ngoài ý muốn, cùng Diêm Tô liếc nhau, sau đó đi qua, bên kia y vũ tăng cũng đã tới gần, ước chừng hai mươi mấy người, người người mặc tăng bào, tay cầm tiếu bổng, trận thế này người bình thường so không được.
“A di đà phật, nhóm tiểu tăng phụng mệnh phương trượng, cùng Thất vương phi vì dân chúng chữa bệnh từ thiện, ngã phật từ bi thương hại chúng sinh, thiện tai thiện tai!” Nói chuyện là một hoà thượng ước chừng hơn năm mươi, tự xưng tiểu tăng, thái độ khiêm tốn.
Nhạc Sở Nhân mặt mày vui vẻ, cười đến cũng thực lương thiện, “Ngọc Lâm phương trượng có tâm, không hổ là cao tăng đắc đạo, ta không thông tri hắn, hắn thế nhưng đều biết ta hôm nay ở hoàng thành chữa bệnh từ thiện.” Ngoài miệng nói như thế, cảm thấy lại đoán ra bảy chữ tám phần, khẳng định là Phong Duyên Thương thông tri Ngọc Lâm.
“Chúng ta dùng danh hào Hộ Quốc Tự, cũng không ngờ Hộ Quốc Tự thực cho người tới, cái này cũng không tính là dùng cờ hiệu mà là hai bên thật sự hợp tác.” Diêm Tô đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói, kỳ thật đối với việc Hộ Quốc Tự có thể cho người tới, nàng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng tình hình trước mắt thế này, nàng cũng nên xem trọng.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn nàng một cái, hai nữ nhân tươi cười tương tự.
Như vậy chỉ trong chốc lát, lều đã dựng tốt, đặt riêng mười cái chỗ ngồi, Diêm Tô Thích Kiến chiếm một cái, còn thừa tám là y vũ tăng Hộ Quốc Tự ngồi vào, tại ngã tư đường nhỏ hẹp lên sân khấu, mặt mũi rất lớn.
Lão bản hiệu thuốc bắc kia đã sớm chờ ở trong này đem bệnh nhân lại đây, quả nhiên là những người thực khốn cùng, thời tiết này mà còn mặc áo đơn, hơn nữa giầy lại rách nát.
Nhạc Sở Nhân đứng ở bên người Diêm Tô quan sát, vẫy tay phân phó Thích Phong đi đặt mua chút đồ đẹp giầy mới đến, lần này làm được người tốt, nói vậy sau này lại cử hành loại chữa bệnh từ thiện này, có thể thập phần làm việc tốt.
Hộ Quốc Tự, Kim Điêu, hoàng thân quốc thích, chừng này vài từ liền thập phần hấp dẫn người, hơn nữa còn chữa bệnh từ thiện, tặng dược miễn phí, ngắn ngủn thời gian một canh giờ liền chấn động Tây thành.
Nhà có người bệnh không có tiền chữa liền hướng nơi này đến, không có người bệnh cũng đến xem náo nhiệt, ngã tư đường đơn sơ hẹp dài cơ hồ chật như nêm cối. Từ trên không xem đám đông như nước, rậm rạp đều là người.
Bên này trong lều chẩn bệnh kín người hết chỗ, trong hiệu thuốc bắc tặng quần áo đẹp giầy mới cũng chật như nêm cối. Người cùng khổ chiếm đa số, có miễn phí tự nhiên liền muốn.
Vốn phụng mệnh bảo hộ an nguy Nhạc Sở Nhân, nhóm hộ vệ toàn bộ đều có việc, bên này phái ra phát quần áo, bên kia còn có căn cứ đơn dược phái ra bốc thuốc, y vũ tăng Hộ Quốc Tự cũng nhiều việc đến chân không chạm đất, loại trường hợp này tuyệt đối là mọi người đều không nghĩ tới.
Nhạc Sở Nhân chạy vào trong lều, Thích Phong theo sát sau đó, còn muốn làm trợ thủ cho nàng. Hắn ở phương diện này tiếp xúc không nhiều lắm, trong lúc nhất thời sứt đầu mẻ trán.
Một người chân trái ngã gãy đã một tháng trước, vẫn không hiểu được phải đi trị liệu, hiện nay đã nhiễm trùng bắt đầu hư thối, tản mát ra mùi thối nồng đậm.
Nhạc Sở Nhân mặc áo dài trắng đeo khẩu trang lúc này chính mình rửa sạch thịt thối cho hắn, rượu có độ cồn rất cao đổ vào trên miệng vết thương đã thối rữa, người nọ cơ hồ không có cảm giác gì, bộ phận thần kinh đã muốn xấu lắm rồi.
“Ngân châm!” Cũng không quay đầu lại, Nhạc Sở Nhân la lớn. Trong lều loạn ong ong, thanh âm không lớn căn bản nghe không được.
Xoát, tiến hành mở cuốn châm, để đầy đủ ở một bên Nhạc Sở Nhân, động tác lưu loát.
Giơ tay rút ra năm cây ngân chân, rất nhanh cắm lên chân người kia, sau đó cầm lấy chuỷ thủ sắc bén bắt đầu rửa sạch thịt thối.
Một bên, băng gạc, thùng rác đúng lúc đưa qua, có thể nắm bắt chuẩn vật Nhạc Sở Nhân cần.
Khác thường như thế làm cho Nhạc Sở cũng không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, dù sao vừa rồi Thích Phong cứ đánh nghiêng cái này đánh nghiêng cái kia. Ngửi được thịt thối phát ra mùi có chút chịu không nổi, tuy hắn hẳn là phải thường xuyên nhìn thấy việc này.
Quay đầu, người đập vào mắt doạ Nhạc Sở Nhân nhảy dựng, căn bản không phải Thích Phong, mà là Phong Duyên Thương không biết xuất hiện khi nào. Một thân áo trắng không nhiễm một hạt bụi, trong nháy mắt Nhạc Sở Nhân hoảng hốt cảm thấy hắn là thần tiên hạ phàm.
“Sao ngươi lại tới đây?” Đeo khẩu trang, Nhạc Sở Nhân chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh, tròng mắt xinh đẹp.
Phong Duyên Thương mỉm cười, “Hạ triều liền chạy tới, chẳng lẽ đến không vừa vặn lúc sao?”
“Là tới vừa vặn, ngươi so với Thích Phong mạnh hơn nhiều. Đi đến chỗ Thích Kiến lấy khẩu trang đeo, sau đó trở về giúp ta.” Quay đầu tiếp tục công trình rửa sạch thịt thối, Nhạc Sở Nhân tay chân mau lẹ.
Phong Duyên Thương rất nghe lời, xoay người đi qua, mắt phượng đảo qua, giống như hải triều, đám người đó nói thật làm cho hắn cũng thực ngoài ý muốn.
Bên người Diêm Tô không biết khi nào lại hơn một người, không phải phu quân tương lai của nàng Phong Duyên Thiệu, mà là đi theo Phong Duyên Thương tới được, Phong Duyên Tinh. Bộ áo dài màu trắng, cầm bút lông ghi lại dược liệu theo lời Diêm Tô, khả năng linh hoạt thật ngoài dự đoán của mọi người, ít nhất trước kia ngoài quái đản ương nganh, hắn không có sở trường gì.
Ngay khi mọi người bận rộn, lại một bệnh nhân bệnh nặng thông qua y vũ tăng chẩn đoán bị đưa đến chỗ Nhạc Sở Nhân. Một nữ tử mặt đầy nhọt màu đỏ sậm, lộ ra bên ngoài cổ cánh tay đều là mụn nhọt, tản ra hương vị tanh hôi, người xem da đầu run lên.
Vừa hoàn thành nối xương, đang bắt tay chuẩn bị khâu lại miệng vết thương cho bệnh nhân kia, Nhạc Sở Nhân nhìn lướt qua, tức thì nhíu mày.
Phong Duyên Thương ở bên người nàng làm trợ thủ chú ý tới thần sắc Nhạc Sở Nhân thay đổi, có chút cúi người tới gần nàng, “Làm sao vậy?”
Nhạc Sở Nhân đứng lên, tầm mắt nhìn quanh ngoài lều giống như đang tìm cái gì, Phong Duyên Thương cũng theo tầm mắt nàng nhìn ra bên ngoài, mi phong nhíu lại.
“Chắc là đến thử ta, nữ tử kia trúng cổ độc.” Tìm một vòng, Nhạc Sở Nhân thu hồi tầm mắt nhìn về phía nữ tử kia, thoạt nhìn đã muốn hấp hối, ánh mắt phức tạp.
“Nga? Thực phiền toái?” Phong Duyên Thương cũng nhìn về phía nàng kia, mắt phượng lộ ra bên ngoài ẩn ẩn hiện lên một tia chán ghét.
“Không phải thực phiền toái, bất quá sẽ biến thành thanh thế rất lớn, hơn nữa lập tức liền làm, nàng đã muốn không được rồi.” Ngồi xuống, tiếp tục khâu chân người bệnh, dùng thuốc tê, hắn cũng không có cảm giác đau đớn.
“Nếu là cảm thấy sẽ đả thảo kinh xà, vậy không cần cứu.” Phong Duyên Thương giọng điệu rất nhẹ, nhưng là thực vô tình.
Nhạc Sở Nhân lắc đầu, “Hôm nay nơi này không thể có người chết được. Ngươi gọi Thích Kiến tới đây, ta muốn hắn động thủ.” Gọi Thích Kiến đến động thủ, khẳng định có thể mê hoặc bọn họ, làm sâu sắc một ít cảm giác thần bí, hảo hảo cùng bọn họ chơi đùa.
Phong Duyên Thương có chút cười, sau đó lệnh Thích Phong gọi Thích Kiến tới.
Thích Kiến bất quá trong chốc lát liền đến bên này, chắc hẳn phải liếc mắt thấy được nữ tử đầy người nhọt đỏ sậm kia, “Vương phi, có gì phân phó?”
Khâu một châm cuối cùng, Nhạc Sở Nhân ý bảo Thích Kiến giúp nàng cùng làm, dùng trúc thước bản cố định chân hắn, sau đó dùng băng gạc quấn chặt. Đồng thời Nhạc Sở Nhân thấp giọng phân phó, thần sắc Thích Kiến còn thật sự nhất nhất nhớ kỹ, một bên Phong Duyên Thương lẳng lặng nhìn quanh bốn phía, tập trung vài người thoạt nhìn thực khả nghi.
Rất nhanh, trước cửa hiệu thuốc bắc xuất hiện một nồi ninh, giữa nồi là mỡ heo, lửa càng thiêu càng lớn, hương vị mỡ heo bay thật xa ra ngoài, người vây xem đều nghị luận, không biết đây là muốn làm gì.
Sau một lúc lâu, hai bên nồi chảo dựng lên cây thang, một bên là một y vũ tăng đỡ lấy, sau đó chỉ thấy hai thiếu niên thi triển khinh công rất nhanh bước lên đỉnh thang, thân thủ lưu loát khiến người vây xem trầm trồ khen ngợi.
Đúng lúc này, một y vũ tăng nâng nữ tử mặt nhọt đỏ sậm đang hấp hối đi ra, ở bên cạnh nồi chảo dừng lại, hai tay vừa động vung lên lực lớn, nữ tử giống như đồ vật dường như bị đá đến phía trên nồi chảo, trong đám người vây xem phát ra một trận kinh hô.
Trên cây thang, hai hộ vệ động tác nhanh hơn, ở lúc nữ tử vừa tới phía trên nồi chảo đồng thời thân thủ một người bắt lấy hai chân, một người bắt lấy hai tay, mặt nữ tử hướng xuống bị cố định ở phía trên nồi chảo, hơi nóng dâng lên đem nàng vây quanh, chỉ cần hai hộ vệ kia thoáng buông tay, hoặc là y vũ tăng đỡ thang thoáng lệch một chút, nàng kia sẽ rơi vào nồi chảo mất mạng trong nháy mắt.
/368
|