Mưa rả rích suốt một ngày cho đến gần tối mới dứt nhưng trời vẫn cứ âm u như trước. Vì vậy, nhiệt độ rất thấp, trong phòng phải đặt them lò sưởi giữ ấm.
Buổi chiều, lúc Phong Duyên Thương vào cung đã đem thuốc dẫn “khứu hoa” Nhạc Sở Nhân vừa chế thành đưa vào cung, tin tưởng không lâu sau có thể nghe thấy tin tức Hoàng Hậu ở lãnh cung không chịu nổi áp lực phát điên.
Nhạc Sở Nhân trở lại Viên Nguyệt Lâu tắm rửa xong, đổi một thân quần áo, vừa lau khô tóc vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Thích Phong ở đại sảnh, có vẻ như chờ đã lâu rồi.
"Đã về rồi sao, thu hoạch thế nào?”
Nhìn bộ dạng hắn chắc hẳn thu hoạch không tệ, hơn nữa nhiều bảo bối như vậy nhất định có thể bán được không ít tiền.
"Bẩm Vương Phi, đây là số ngân lượng bán được của lô hàng đầu tiên, tổng cộng 3900 lượng bạc trắng, thỉnh người xem.”
Nhóm đầu tiên đều là một ít vật cận đại, không phải quá đắt, nhưng thắng ở độ hoàn mỹ, trên thị trường hiếm thấy.
"Hắc hắc, thật không ít a. Đủ để mua lại mấy cửa hàng rồi.”
Nhạc Sở Nhân cầm lấy hộp gỗ Thích Phong đưa tới, mở ra thấy bên trong là một chồng ngân phiếu khá dày.
"Đúng vậy. Nếu đem những thứ còn lại bán đi hẳn sẽ nhiều gấp ba chỗ này.”
Những thứ kia là đều là bảo bối chính hiệu, mặc dù ở trong cung cũng không tính là gì, nhưng trong dân gian đều được coi là cực phẩm bảo bối.
"Chậc chậc, chúng ta dựa vào bán vật phẩm ban thưởng cả đời cũng không sợ chết đói rồi, làm việc cho Hoàng thượng thật đáng giá a.”
Gặp chút nguy hiểm cũng coi là đáng giá.
Thích Phong có chút buồn cười:
"Có mấy món đồ được lưu trữ từ vài chục năm rồi. Tuy chỉ là đồ vật nhưng cạo dấu hiệu đi cũng có chút đáng tiếc.”
Cạo dấu hiệu tất sẽ phải hư hại một chút, giá tiền sẽ hao tổn không ít.
"Không đáng tiếc không đáng tiếc, đều là vật chết cả thôi."
Nếu có thể đem người nơi này kéo về thế giới kia, đó mới là trân bảo hiếm thấy, nếu bán đấu giá xem chừng có thể bán được vài triệu.
"Vương phi nói rất đúng."
Thích Phong mặc dù nói vậy nhưng cũng không hiểu cách nghĩ của nàng cho lắm. Những thứ đó là vật chết ngân phiếu thì không phải sao? Thật ra mà nói những thứ đó so với ngân phiếu còn đáng giá hơn.
“Dược quán của chúng ta nhất định phải làm lớn nhất, không những ở Hoàng Thành mà ở Đại Yến cũng phải là số một số hai. Mấy cái cửa hàng ngươi nói nếu có mấy gian gần nhau thì tốt nhất, chúng ta sửa chữa lại hợp lại thành một. Để tránh xảy ra sự cố gì đó, ngươi trước hết đem tiền đặt cọc thanh toán. Còn việc sửa chữa, sắp xếp thì chờ ta vẽ xong thiết kế sẽ đưa cho ngươi.”
Lần này Nhạc Sở Nhân quyết định làm lớn, hơn nữa còn mời các đại phu thuộc nhiều lĩnh vực. Có danh hiệu của Hộ Quốc Tự cùng Hoàng Gia tin tưởng rằng hiệu thuốc này có thể hoạt động lâu dài.
"Dạ, thuộc hạ làm ngay.”
Thích Phong lĩnh mệnh, đối với mỗi an bài của nàng hắn đều hoàn thành hoàn mỹ.
Nhạc Sở Nhân cầm một sấp ngân phiếu cảm thấy mỹ mãn, đây là món tiền đầu tiên nàng kiếm được từ khi đến thế giới này, tuy có vẻ không quang minh chính đại cho lắm nhưng là người ta tự đưa đến cửa nha.
"Tiểu tham tài, đang đếm tiền sao?”
Bỗng dưng có giọng nói nhạo báng ở ngoài cửa truyền vào.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu mới thấy sắc trời đã tối rồi, Phong Duyên Thương đạp bóng đêm mà đến, tay phải cầm theo một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
"Đúng vậy, thật là nhiều nha, đếm nhiều lần như vậy rồi, giống như mỗi lần đếm lại nhiều thêm.”
Nhạc Sở Nhân lắc lư đầu, bộ dáng cực đáng yêu.
Phong Duyên Thương không nhịn được bật cười:
"Tham tiền, cho nàng them một hộp, xem ra tối nay nàng không cần ngủ rồi.”
Dứt lời đem hộp trong tay đưa cho nàng, hiển nhiên trong đó cũng là tiền.
Nhạc Sở Nhân mím môi ngẩng đầu nhìn hắn, sau khi xác định hắn thật lòng nói xong, lưu loát mở hộp trong tay ra. Quả nhiên là một chồng ngân phiếu, hơn nữa có vẻ như so với chồng trong tay nàng còn nhiều hơn.
"Hôm nay ngày mấy? Tất cả đều đưa tiền cho ta."
Nhạc Sở Nhân Đem ngân phiếu bên trong lấy ra, để chung với chồng trong tay nàng, oa thật nhiều nha.
Phong Duyên Thương ngồi xuống bên người nàng, mắt phượng cong cong:
“Phụ hoàng vốn định ban cho nàng một ít ngọc thạch, nhưng ta thấy nàng sẽ phí thời gian xóa dấu hiệu đem đi bán liền trực tiếp thay nàng đòi ngân phiếu giá trị tương đương.”
"Làm tốt lắm, tiết kiệm cho ta chút sức lực.”
Nói xong tán thường nhìn Phong Duyên Thương một cái, tiểu tử này cũng có chút nhãn lực.
Phong Duyên Thương lắc đầu:
“Trước kia sao ta không phát hiện nàng tham tiền như vậy nhỉ?”
Hắn còn cho rằng nàng xem tiền như cặn bã ấy chứ.
"Tiền nha, người nào không thích?"
Nhạc Sở Nhân đem ngân phiếu bỏ vào trong một hộp nhỏ, hộp cũng đầy luôn rồi.
"Nếu nàng thích, không bằng đem cả vương phủ bán đi, đổi thành tiền đặt ở trong lòng?"
Vàng bạc châu báu đều không thích, tin rằng phòng ốc nàng cũng sẽ không để ý. (Nguyệt: kỳ quá, vàng bạc không phải là tiền sao???? >_____
"Tốt, ngươi nếu có thể theo ta ra đường cái ở, vậy thì bán đi. Chúng ta cầm mấy trăm vạn đi ăn xin, có một phong vị khác a."
Nhạc Sở Nhân ôm rương nhỏ, nửa thật nửa giả nói.
Phong Duyên Thương không còn gì để nói:
"Xem ra ở chuồng chó nàng cũng có thể cười được."
"Ngươi mới ở chuồng chó! Mặc dù ta yêu tiền, nhưng cũng không phải coi tiền như mạng. Chỉ là khi cuộc sống đảm bảo, trong ngực ôm khoản tiền lớn, cảm giác rất sảng khoái, chẳng lẽ ngươi thích tay áo trống không (ý nói không có tiền trong tay)?”
"Vì sao không tốt? Nhiều tiền như vậy rất nặng, lúc cần mở miệng là được, tự cầm rất mệt."
Vừa nghe liền biết vị này có thói quen được hầu hạ.
"Được rồi ngươi thắng. Trời tối rồi, lão nhân gia đi ngủ đi, ta cũng muốn ngủ."
Hơn nữa là ôm số tiền lớn này ngủ.
Nhìn bộ dạng nàng, Phong Duyên Thương bất đắc dĩ lắc đầu:
“Ôm nó ngủ?”
"Đúng vậy."
Nàng là lần đầu tiên cầm nhiều tiền như vậy.
Phong Duyên Thương nhướn mày, lạnh nhạt nói:
"Không có nhiệt độ, quá nhỏ, quá cứng. Nàng lúc ngủ thích lăn lộn, sẽ làm đau nàng.”
Nhạc Sở Nhân vẫn ôm chặt, nhíu mày vẻ hơi phiền não:
“Vậy ta đem ngân phiếu trải ra trên giường, ta nằm ở trên chúng ngủ."
Đây rõ ràng là xích lõa khoe của.
"Lần này nàng thắng. "
Có giường ấm nệm êm không nằm, lại dùng ngân phiếu để trải, như vậy có thể thấy người này yêu tiền như thế nào.
"Vậy lão nhân gia ngài xin mời, ngày mai gặp lại.”
Nhạc Sở Nhân phất tay với hắn một cái, vòng qua đi lên lầu. Đừng tưởng rằng nàng không hiểu được ẩn ý trong lời hắn, quan hệ bọn họ hiện này dù như bằng hữu nhưng có chút mập mờ. Mặc dù nàng không thích mập mờ, nhưng hắn không nói rõ ràng nàng cũng không tiện nói đến, cho nên tạm thời cứ như vậy đi, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Hôm sau mặt trời lên cao, sau cơn mưa trời lại sáng, ánh náng cực kỳ ấm áp.
Trong Thất Vương rất thanh tịnh, đình đài lầu các có vẻ đều không có người, Phong Duyên Thương đã xuất phủ từ rất sớm, hôm nay thời tiết đẹp cho nên hắn đi Lễ bộ chuận bị cho Đại điển sắc phong ngày mai. Sắc phong sau, hắn phải đi Nam Cương đưa dâu, trở về cũng phải mất hai tháng.
Phòng thuốc đóng chặt cửa, Nhạc Sở Nhân không biết làm gì trong đó. Đinh Đương đi lại vài vòng bên ngoài đều không nghe thấy động tĩnh gì.
Mặt trời lên tói đỉnh đầu, bên ngoài phòng thuốc có người đi tới, quần áo lam nhạt, búi tóc đơn giản cùng với gương mặt dịu dàng, người này không phải Diêm Tô thì ai?
Nàng đi tới trước cửa, thoáng nghe động tĩnh bên trong rồi giơ tay gõ cửa.
"Sở Nhân, là ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."
Thanh âm nàng trong sân viện yên tĩnh vang dội khác thường.
"Sở Nhân?"
Hồi lâu không nghe thấy động tĩnh, Diêm Tô gõ cửa lần nữa.
"Vào đi."
Thanh âm lười biếng bên trong truyền ra, Nhạc Sở Nhân đứng là ở trong đó.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là một lò chế thuốc thật cao, rõ ràng là đặc biệt đặt làm. Phía bên phải là một tủ thuốc chìm trong mặt tường, trên bàn đặt gần cửa sổ là một loạt các bình bình lọ lọ xếp chỉnh tề, đếm sơ qua cũng cả vài trăm lọ.
Bên trái là một tấm bình phong sơn thủy rất lớn. Diêm Tô trực tiếp vượt qua bình phong lập tức nhìn thấy khung cảnh bên trong. Bên cửa sổ để một ghế quý phi, trên bàn nhỏ đặt nước trà, trái cây và điểm tâm vô cùng đầy đủ, mà người kia đang bọc chăm nằm trên giường giống hệt một con sâu lông.
"Đinh Đương bảo ngươi có thể đang chế thuốc, hóa ra ngươi ở trong này ngủ.”
Diêm Tô ngồi xuống bên giường, vươn tay chọc chọc gương mặt hồng hào vừa tỉnh giấc của Nhạc Sở Nhân.
"Dì cả mẹ tới, ta rất muốn ngủ."
Mắt vẫn nhắm như cũ, nhưng nàng quả thật đã tỉnh rồi.
"Dì cả mẹ?"
Diêm Tô không hiểu, Dì cả mẹ đến cùng với muốn ngủ có quan hệ gì. (Nguyệt: Diêm Tô hiểu “dì cả mẹ” là bà chị gái của mẹ nhé.)
"Quỳ Thủy."
Nhạc Sở Nhân mở mắt ra cải chính, cùng cổ nhân nói dì cả mẹ gì đó, căn bản nghe không hiểu.
"À! Vậy bảo phòng bếp hầm cho ngươi chút canh cách thủy, nếu không phải thoải mái, đặt them túi sưởi trên bụng đi.”
Có điều nhìn sắc mặt nàng có vẻ cũng không khó chịu gì.
"Ta không khó chịu, cháo gà cũng uống rồi, chỉ là muốn ngủ chút thôi."
Nhạc Sở Nhân nhìn Diêm tô, miễn cưỡng trả lời.
Diêm Tô gật đầu một cái, lại cười hết sức mập mờ:
"Các ngươi lâu như vậy còn chưa có tin tức gì, xem ra lão Thất không cố gắng a."
Lông mày cũng chẳng thèm nhúc nhích, Nhạc Sở Nhân lười nói với nàng về vấn đề này.
"Ngươi không phải nói có chuyện quan trọng muốn nói với ta sao? Nói đi."
Nàng quả thật muốn biết Diêm Tô có thể có chuyện quan trọng gì.
Nói đến cái này, vẻ mặt Diêm Tô Đích hơi biến hóa:
"Sở Nhân, thư ngươi mấy ngày trước bảo ta đưa cho ca ca, ta có nhìn qua nhưng lúc đó quá gấp ta cũng không nghĩ nhiều. Hai ngày nay suy nghĩ một chút, có phải ngươi nói trong quân của ca có gian tế?”
Con ngươi Nhạc Sở Nhân khẽ nhúc nhích: "Hắn vẫn chưa hồi âm?"
Diêm Tô khẽ lắc đầu : “Vẫn chưa.”
"Không cần lo lắng, hắn là người thông minh, sẽ không bị ám toán."
Qua những hàng chữ của hắn, nàng nhận ra Diêm Cận là người lạnh lùng cùng cao ngạo, hắn không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác.
"Aiz, nếu tính ngày, ca ta cũng sắp trở lại rồi. Hằng năm đều là vi phục lên đường, ta thật sự lo lắng huynh ấy gặp phiền toái trên đường."
Diêm Tô thở dài, sự lo lắng của nàng không phải giả, nàng chỉ còn một người thân này thôi.
"Ca ca ngươi muốn trở về? Hắn không phải đóng quân ở biên quan sao?"
Đóng quân ở biên quan còn có thể trở lại?
"Đúng vậy a, cuối năm hàng năm huynh ấy đều phải trở về cung báo cáo công tác, ở nhà qua hết năm mới thì trở về biên quan."
Đường xá xa xôi trời đông giá rét , cũng may mà hắn có thể chịu đựng.
Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, trong bụng không khỏi thở dài một tiếng, quả nhiên võ tướng cũng không phải dễ làm. Diêm Cận cầm giữ binh quyền, thăng chức nhanh, nhưng có ai suy nghĩ một chút những gì hắn đã trải qua đều là những thứ không phải người thường nào cũng có thể chịu đựng được?
"Ca ca ở trong quân độ nhiều năm như vậy, vì Đại Yến giữ vững biên quan, chịu bao nhiêu thương, gặp qua bao nguy hiểm cũng xứng đáng được như vậy. Nhưng hiện này tình hình không ổn định, Bắc Vương thời thời khắc khắc muốn lấy mạng huynh ấy. Ta còn nằm mơ thấy cả người ca toàn là máu, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.”
Diêm Tô nhìn Nhạc Sở Nhân, ánh mắt chân thành tha thiết.
"Ngươi chính là nghĩ quá nhiều rồi, đều nói nữ nhân có trí tưởng tượng phong phú, trước kia ta còn không tin, giờ nhìn thấy ngươi thế này ta tin rồi. Hắn gặp qua nhiều nguy hiểm như vậy cũng có thể an toàn tránh qua, làm sao sẽ thua trong vũng nước đọng này? Lại nói ta cũng đã viết thư nhắc nhở hắn rồi, hắn nhất định sẽ càng thêm đề phòng, ngươi liền yên tâm đi thôi."
Nhạc Sở Nhân ngồi dậy vỗ vỗ bả vai của nàng, cho nàng lời an ủi trực tiếp nhất.
"Chỉ mong như vậy thôi. Ở trên đời này ta cúng chỉ có một người thân này, ta hy vọng khi ta dần trưởng thành còn có ca ca làm hậu thuẫn.”
Đây là nguyện vọng sâu sắc nhất của nàng.
"Nhất định."
Nhạc Sở Nhân cười gật đầu. Nhưng mà nàng đối với tình thân lại cảm thấy rất xa lạ. Hậu thuẫn? Không hiểu!
"Đúng rồi, có thật là lão Thất phải hộ tống Bình Dương Quận chúa đi Nam Cương?"
Ngày đó ở Ngự Thư Phòng, Diêm Tô đã cảm thấy chuyện này có gì đó không đơn giản, nếu không Phong Triệu Thiên cũng sẽ không làm điều thừa mà nói ra những lời kia.
"Đúng vậy a, cũng đã an bài tốt cho Tiểu Thương tử rồi.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi rất là bất mãn.
"Ha ha, Bình Dương Quận chúa này rõ ràng có ý tứ với lão Thất, mặc dù gả cho Nam Vương nhưng con đường này núi cao đường xa, hoàn toàn không trở ngại liếc mắt đưa tình a.”
Diêm Tô thấy người khác gặp họa hé miệng cười gian trá.
"Chúng ta đúng là anh hùng không hẹn mà gặp, ta cũng đã nói như vậy.”
Nhạc Sở Nhân cũng híp mắt cười, nàng cảm thấy chuyện như vậy cũng rất có ý tứ.
"Ngươi không có một chút lo lắng nào sao? Ta đã xem thường ngươi, ngự phu thuật rất có cách a.”
(Nguyệt: Ngự phu thuật: sách lược nắm giữ chồng á, để thế nghe có vẻ dễ xương ^___~)
Diêm Tô nhìn Nhạc Sở Nhân tươi cười thoải mái, dáng vẻ bại trận.
"Đừng nói như vậy, ta sẽ kiêu ngạo."
Nàng kiêu ngạo giương cằm lên, trời biết nàng ngự phu cái rắm á. 0(>____
Diêm Tô cười cười:
“Thời tiết hôm nay rất tốt, hay là đi dạo một chút. Ngươi trốn ở đây ngủ cả ngày cũng không phải chuyện tốt.”
"Đi chỗ nào? Trong phủ này ta nhắm mắt cũng có thể đi hết một vòng, không thú vị. Ta rất muốn đi dạo một vòng quanh thành nhưng Tiểu Thương Tử còn chưa đi, hắn mà biết ta ra ngoài đi loạn nhất định cằn nhằn không dứt, đến lúc đó người chịu khổ cũng không phải ngươi.”
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nàng thật không thấy có chỗ nào để đi nha.
"Vậy không bằng đến phủ ta đi? Ngươi còn chưa đến nhà ta đấy.”
Mặc dù có chút vắng lạnh nhưng so với việc nàng nằm đây ngủ có vẻ tốt hơn nhiều.
"Cũng được, đi thôi."
Nhạc Sở Nhân đứng lên, sảng khoái đồng ý.
Hai người ngồi trên xe ngựa có bốn hộ vệ hộ giá, từ từ tiến về phía Tướng quân phủ.
Phủ tướng quân cũng không cách Thất Vương xa lắm, đi qua hai con phố là đến. Phủ nằm trên con đường mà tất cả các phủ đệ đều là của võ tướng, vừa đi vào liền cảm nhận được sát khí.
Nhạc Sở Nhân dựa vào vách xe nhìn qua cửa sổ. Tường viện thật cao a, xem chừng cũng cao cỡ ba tầng lầu, hết sức có phong cách của ngục giam, vô cùng bền chắc.
"Bởi vì hàng năm ở trong phủ đều là phụ nữ, người già và trẻ em nên những phụ đệ nơi này vô cùng chắc chắn.”
Diêm Tô thấy nàng tò mò tốt bụng giải thích, đây là vì đảm bảo an toàn cho thân nhân võ tướng.
Nhạc Sở Nhân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Đến."
Xe ngựa từ từ dừng lại trước một phủ đệ lớn, trước cửa treo tấm biển Trung Vực Nguyên soái phủ, bút pháp hữu lực mãnh mẽ đầy khí phách.
"Quả nhiên là phủ tướng quân, vừa đến đập vào mặt chính là sát khí."
Hai người đi xuống xe ngựa, cửa chính đã mở rộng. Không giống với Thất vương phủ được bố trí xa hoa, bên trong phủ khá trống trải có thể nhìn trực tiếp vào đại sảnh rộng rãi.
Diêm Tô cười khẽ:
"Nào có sát khí gì, ngược lại thanh lãnh thì có.”
Một chút cái gì dư thừa cũng không có.
"Ở tại đây đánh nhau hoàn toàn có thể thi triển hết bản lĩnh, không cần lo lắng phá hủy hoa hoa cỏ cỏ gì đó.”
Trong phủ trừ hàng cây đã tàn lụi trồng bên tường hoàn toàn không nhìn thấy bóng hoa cỏ nào.
"Đúng vậy, ca ca khi ở nhà cũng chỉ ngày đêm tập võ. Tiền viện hậu viện, đều là chỗ hắn luyện. Trước kia trong viện của ta có trồng một vườn hoa. Năm ấy hoa trong vườn đang nở rộ, có một ngày phụ thân cũng ca ca luyện quyền cước, ca ca bị phụ thân đánh cho không phản kháng được, cuối cùng bị phụ thân đạp một cước bay vào viện của ta khiến hoa trong vườn dẹp lép rồi. Vườn hoa đó vì vậy bị phế luôn.”
Diêm Tô đi cùng Nhạc Sở Nhân vừa đi vừa nói, trên mặt tươi cười, đây là tươi cười từ nội tâm phát ra.
"Phụ thân ngươi rất lợi hại a."
Nhạc Sở Nhân than thở, quả nhiên là Nguyên Soái.
"Đúng vậy a, nếu như phụ thân bây giờ còn khoẻ mạnh, chắc hẳn ca ca cũng không đánh lại người.”
Nhắc đến lão tướng quân, gương mặt Diêm Tô tràn đầy tôn kính tự hào.
"Đáng tiếc vận mệnh ta không tốt như vậy, nếu được gặp lão tướng quân biết đâu còn được chỉ dạy vài chiêu.”
Nhạc Sở Nhân giơ tay lên bày tư thế giết địch, nàng thật muốn có thể bay tới bay lui như đám cao thủ võ lâm nha.
Diêm Tô cười :
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta còn không được phụ thân truyền dạy cho đâu.”
"Tại sao? Chẳng lẽ cha ngươi cảm thấy nữ hài tử thì phải ngồi ở trong phòng thêu hoa?"
Chớp mắt hai người đã đi vào đại sảnh rộng rãi, đại sảnh quả thật rất lớn, ở trong này đánh nhau cũng không sợ gặp trở ngại.
"Ngươi nói đúng rồi! Phụ thân nói, nữ nhân chính là nữ nhân, giúp chồng dạy con là Thiên Mệnh. Mà nam nhân chính là nam nhân, phải gánh được tránh nhiệm quốc gia còn phải bảo hộ được vợ con già trẻ. Cho nên từ nhỏ, mỗi ngày trời chưa sáng ca ca đã phải rời giường luyện võ đọc sách, còn bị đưa đến Hộ quốc tụ thanh tu bảy năm, còn ta ngỗi trong khuê phòng nghe mẫu thân càu nhàu làm thế nào làm tốt hiền thê lương mẫu.”
Mặc dù nàng không đồng ý quan điểm của phụ thân nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu. Lão tướng quân này đúng là một nam nhân, một câu gánh vác trách nhiệm quốc gia, bảo hộ được vợ con già trẻ quả thật vô cùng khí phách.
"Ca ca ngươi được phụ thân chân truyền, vậy ngươi cũng không cần lo lắng. Chỉ cần chờ làm Ngũ vương phi sau đó làm Hoàng Hậu rồi sinh Thái tử thôi.”
Nhạc Sở Nhân tự tại uống trà như đây chính là nhà mình vậy.
Nghe nàng nói vậy, trong mắt Diêm Tô thoáng chút ảm đạm:
“ Tương lai nghe có vẻ tốt đẹp như vậy.”
"Ngươi đã đã tốt chuẩn bị cho tương lai làm Hoàng hậu, như vậy không nên so đo những chuyện nhi nữ tình trường. Nữ nhân có thành công từ trước đến nay đều không coi tình yêu là gì. Yêu mình ngắm tương lai, cho chính mình một con đường thảnh thơi rộng lớn.”
Nhìn chung những nữ nhân thành công trong lịch sử nàng biết có người nào không phải thiết uyển (thống trị quyết đoán, ra tay mạnh mẽ cứng rắn Tình yêu tính là cái gì?
Diêm Tô nhìn nàng, trong mắt là khiếp sợ:
"Sở Nhân, ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
"Đúng vậy.”
Nhạc Sở Nhân thản nhiên gật đầu.
"Vậy xem ra ý nghĩ trước kia của ta cũng không phải phạm tội. Ta cũng nghĩ sau này phải làm một Hoàng hậu thành công nhất, chỉ là luôn nghĩ tới lời của mẫu thân Nàng nói nữ nhân là vì nam nhân mà sinh, tất cả muốn lấy trượng phu làm chủ, vạn vạn không thể làm chuyện trượng phu không đồng ý. Nhưng ta không cam tâm làm một vật phụ thuộc cho nên rất rối rắm. Chẳng qua giờ nghe Sở Nhân nói vậy gánh nặng liền buông xuống, sau này ta yên tâm làm việc ta muốn làm.”
Diêm Tô kéo tay Nhạc Sở Nhân, lòng bàn tay nàng cũng ẩm ướt rồi.
"Người cứ thoải mái đi làm đi, ta ủng hộ ngươi."
Nhạc Sở Nhân nắm chặt tay nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Diêm Tô mỉm cười, nặng nề gật đầu. Cho tới nay đều là nàng một mình nỗ lực, khi nàng biết Nhạc Sở Nhân, biết được năng lực của nàng ấy, nàng càng muốn thân cận cùng nàng ấy. Không phải vì thế lực của nàng mà trong hoàn cảnh này nàng phải biết tự bảo vệ mình nếu không sẽ liên lụy người khác. Hôm nay Nhạc Sở Nhân nói sẽ ủng hộ nàng, nàng cảm thấy mình lại thêm một chỗ dựa. Hơn nữa nàng tin tưởngSở Nhân, chỉ cần nàng cần, vô luận là đúng là sai nàng ấy đều sẽ giúp mình.
Diêm Tô đẫn Nhạc Sở Nhân dạo một vòng quanh phử tướng quân, quả thật không có gì để xem, hoa cỏ nử gốc cũng không thấy, núi giả thì có vài tòa đã lụi bại. Ngược lại sân luyện võ thì không ít, các loại binh khí được lau chùi bóng loáng treo trên giá, một vài chuôi đại đao nàng mười mấy cân, Nhạc Sở Nhân phải dùng hết toàn lực mới nâng được lên. Diêm Tô nói đó đều là những thứ Lão tướng quân hay Diêm Cận khi trở về thường dùng, quả nhiên là thượng võ thế gia (gia đình coi trọng võ thuật, Nguyệt hơi băn khoăn từ “thế gia”, vốn chỉ gia đình quyền quý, nhưng không tìm từ tiếng Việt tương đương >______
Buổi chiều dùng xong chút thức ăn, Nhạc Sở Nhân rời khỏi phủ tướng quân trở lại Thất vương phủ.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Thất Vương trước cửa phủ dừng lại, Nhạc Sở Nhân vừa từ trong xe ngựa đi ra liền nhìn thấy Kim Điêu quanh quẩn trên không. Thân thể khổng lồ, hai cách xòe rộng giống như một đám mây lớn che trên đỉnh đầu Thất vương phủ, vô cùng bắt mắt.
Nhạc Sở Nhân nhíu chặt lông mày, đi nhanh vào trong phủ, ngửa đầu hướng về phía Kim Điêu đang bay lượn trên trời rống to:
"Ngươi đi xuống cho ta, một đống lớn như vậy bay trên trời làm gì? Nếu muốn bay thì bay xa chút ngươi ở đây bay tới bay lui sẽ đem cả Hoàng Thành đều dẫn tới đây. Nói ngươi đó, xuống cho lão nương."
Nhạc Sở Nhân quắc mắt trừng mi, bộ dạng vô cùng hung dữ.
Người trong phủ hầu như đều tụ tập tại viện trước nhìn Kim Điêu đang bay trên trời, bọn họ tất nhiên cũng lo lắng nó như vậy sẽ hấp dẫn dân chúng tới, trong phủ nhiều sinh vật kỳ dị như vậy sẽ dọa đến họ.
Lúc này Nhạc Sở Nhân trở lại, vừa về đã quát lớn khiến bọn họ cũng có chút sợ hãi.
Kim Điêu bay trên trời, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng tiếng hô của Nhạc Sở Nhân nó đều nghe thấy.
Nó bay một vòng nữa rồi mới lưu luyến xuống. Nó dừng lại trong sân hai cánh khẽ vỗ khiến người đứng ở xa cũng cảm thấy một cỗ gió đập vào mặt.
Nhạc Sở Nhân mặt lạnh trừng mắt nhìn nó, bước chân xông lên trước, bộ dáng dáng kia rõ ràng là tìm Kim Điêu tính sổ. Kim Điêu cũng rũ mí mắt xuống che mắt, rõ ràng vô cùng bất mãn.
Bỗng dung Nhạc Sở Nhân đang vọt tới trước mặt Kim Điêu thấy hông căng thẳng, hai chân cách mặt đất, bị ôm quay một vòng dời sang một bên.
"Tiểu Thương tử, ngươi buông ta ra. Nó đem lời của ta nói đều quên hết, bảo nó khiêm tốn một chút, trong đầu nó nhét phân hay sao mà không nhớ được.”
Nhiệt độ ấm áp sau lưng cùng hương vị dễ chịu, không cần quay đầu lại nàng cũng biết người ôm mình là ai.
Phong Duyên Thương cười khẽ, mắt phượng cong cong, ôm nàng không buông ra, nhưng cũng để cho hai chân nàng rơi xuống đất.
"Nó đã nghe lời không nữa bay, nàng cũng đừng quát nó. Ở bên ngoài vòng vo lâu như vậy, hiện tại cũng đến bữa tối rồi, có đói bụng không?"
Giọng nói ôn hòa giống như gió xuân mang theo hô hấp của hắn thổi tới gương mặt cùng lỗ tai Nhạc Sở Nhân khiến nàng không nhịn được rụt cổ.
"Vậy ngươi đói bụng không? Ngươi chừng nào thì trở về? Ta còn cho là ngươi sẽ bận đến nửa đêm."
Hắn ôm không buông tay, nàng cũng không giãy giụa, mặc dù cảm giác có chút quẫn bách nhưng ở đây còn rất nhiều người nàng không tiện giãy dụa.
"Trở lại đã lâu rồi, nhưng là nàng không ở."
Phong Duyên Thương vẫn ôn thanh trả lời, nghe có cảm giác ai oán khiến Nhạc Sở Nhân không nhịn được nổi da gà.
"Tốt lắm tốt lắm, là ta không nghe lời. Bữa tối không phải chuẩn bị tốt rồi sao, chúng ta đi dùng cơm."
Nàng bắt lấy tay hắn muốn từ trong ngực hắn chui ra, tư thế này thực khiến nàng lúng túng a.
"Tốt. Chỉ là vương phi, nàng dường như thêm chút thịt?!
Bởi vì nàng túm cổ tay của hắn, cho nên tay của hắn tách ra chút trực tiếp chạm vào hông nàng, rõ ràng có thể sờ tới thịt trên eo nàng.
"Ngươi nằm mơ đi, họ Phong, ngươi muốn làm phản sao?”
Nhạc Sở Nhân gạt tay hắn ra, xoay người nhìn chằm chằm. Thực ra nàng cũng không phải vì câu nói kia của hắn mà tức giận chỉ là muốn tìm cái cơ không lúng túng thoát ra khỏi tay hắn.
Phong Duyên Thương cong môi, mắt phượng ôn nhu nhìn nàng, nhìn nàng quắc mắc trừng râu cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Nhạc Sở Nhân nhìn bộ dạng kia của hắn muốn giả bộ tức giận cũng không được, nhướng mày thở dài:
“Lễ sắc phong ngày mai cần ta đi không?”
"Nàng không thích có thể không đi."
Phong Duyên Thương bình thản nói, tuy nhiên nghe kỹ có thể thấy đầy dung túng.
Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt nhìn hắn, nàng rất thích nghe lời này, cảm giác như dù nàng muốn lên trời hắn cũng sẵn sàng bắc thang cho nàng.
"Ngươi cũng có thể không đi sao?"
Nàng nhìn lướt qua đám hộ vệ cùng nha hoàn đang len lén vây xem, nắm tay Phong Duyên Thương muốn đi.
"Cáo ốm thì có thể không đi."
Lý do của Phong Duyên Thương rất đơn giản, chỉ cần cái bệnh là xong, bởi vì trước kia hắn là cái ma bệnh người người đều biết.
Nhạc Sở Nhân im lặng, lần nào cũng là cáo ốm >___ ___
"Vậy thì thôi đi, ngươi đi là tốt rồi."
Nghe hắn nói cáo ốm, nàng cũng không vui. Bệnh nhân của nàng sao còn có thể bệnh trở lại?
"Ha ha, có phải nàng cảm thấy trong phủ nhàm chán hay không? Vậy thì mau chuẩn bị chữa bệnh từ thiện thôi. Bởi vì có chút lời đồn đãi, rất nhiều dân chúng Đông Thành đều đang đợi đấy."
Dĩ nhiên những tin đồn kia đều do Nhạc Sở Nhân bảo Cái Bang truyền ra, dùng danh nghĩa Hộ Quốc tự cùng Phật quang phổ chiếu các loại xác thực có thể đánh thật lâu.
"Cũng được, mặc dù ta còn muốn trì hoãn mấy ngày."
Thông tin lâu một chút, náo nhiệt càng lớn.
"Nàng có ý của mình ta cũng không can thiệp, ta chỉ đưa ra đề nghị để nàng có thể suy tính chút thôi.”
Có lẽ lo lắng Nhạc Sở Nhân sẽ cảm thấy hắn phiền, Phong Duyên Thương ôn nhu nói.
"Suy tính a, ta sao lại không suy tính chứ? Nếu không phải suy tính lời của ngươi, ta đã đem vài người không vừa mắt gì đó đều xử lý hết rồi.”
Còn không phải suy nghĩ cho hắn sao? Hắn cũng có kế hoạch của mình, nàng cũng không muốn bởi vì nàng hấp tấp mà rối loạn kế hoạch của hắn.
Phong Duyên Thương nghe nàng hung hãn nói vậy không nhịn được cười ra tiếng:
“Có thê như thế phu còn đòi hỏi gì hơn?”
"Stop! Có thể không nói mấy câu như vậy hay không? Tiểu Thương tử, ngươi gần đây càng ngày càng trở nên kỳ quái, ngươi là người kỳ quái sao?"
Nhạc Sở Nhân ghét bỏ nhìn hắn, nàng không chịu nổi có được hay không? Da gà tóc gáy đều dựng lên rồi. Rõ ràng chẳng phải vợ chồng gì đó mà hết lần này đến lần khác hắn còn nói tự nhiên như vậy.
"Kỳ quái? Vậy cũng tốt, về sau Bổn vương đổi phương thức nói chuyện khác."
Hắn cũng không biết tại sao nàng lại nói kỳ quái, chẳng lẽ ở thế giới của nàng mọi người không phải nói chuyện như vậy sao?
"Tốt lắm tốt lắm, không nói cái này nữa, ta nói tên cổ nhân như ngươi cũng không hiểu. Hôm nay đi đến phủ Diêm Tô ta thấy vắng lạnh cực, cái gì cũng không có.”
Nhạc Sở Nhân tùy tiện tìm cái đề tài khác, nàng thật không muốn cùng hắn nói những lời mập mờ này.
"Diêm lão Tướng quân lúc trước đem trọn Tướng quân phủ thành sân luyện võ, vật phẩm lớn nhỏ Tiên hoàng ban cho đều làm vỡ hết.”
Phong Duyên Thương tất nhiên có gặp qua Diêm lão tướng quân, trung quân ái quốc ,tính tình thực ngay thẳng, không chỉ Tiên hoàng mà ngay cả Phong Triệu Thiên cũng hết cách với hắn.
"Ha ha, còn rất đáng yêu a."
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, thật tiếc nàng không có cơ hội gặp qua vị lão Tướng quân kia.
"Diêm lão Tướng quân cả đời trong quân đội, trấn thủ biên quan, là công thần của Đại Yến."
Nhưng cũng vì tính tình này mà đắc tội không ít người đâu.
"Hiện tại Diêm Cận cũng không phải như vậy sao? Thời khắc hắn bảo vệ biên cương không để xâm phạm, Hoàng thành lại la ó, hôm nay không phải dạ tiệc thì ngày mai chính là lễ sắc phong, hao tốn không biết bao nhiêu tiền của.”
Nhạc Sở Nhân xì mũi coi thường.
Phong Duyên Thương cười khẽ:
“ Không phải có rất nhiều tiền vào tay nàng sao?”
Nàng phê bình như vậy không khỏi có chút mâu thuẫn.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn hắn cảnh cáo:
“Ngươi còn nói chuyện như vậy ta sẽ lấy ngân châm phục vụ ngươi.”
"Được, ta không nói, chúng ta hiểu được là được."
Phong Duyên Thương bị nàng uy hiếp không để ý chút nào, lời nói vẫn đáng đánh đòn.
"Tiểu Thương tử, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi."
Nhạc Sở Nhân không còn gì để nói, nàng thất sự không biết nên dạy dỗ hắn như thế nào nữa rồi.
Phong Duyên Thương bướcthêm vài bước, khoác tay lên vai nàng, dùng hành động cho thấy lá gan hắn quả thậy trở nên lớn.
Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, Phong Duyên Thương cũng bình tĩnh nhìn lại nàng, rốt cuộc nàng không cách nào phát hỏa, hai người cứ thế song vai, tư thế mập mờ đi vào phòng ăn.
Hôm sau trời trong nắng ấm, thời tiết dễ chịu khiến tâm tình cũng tốt.
Hôm nay là lễ sắc phong Bình Dương Quận chúa, thuận tiện tuyên chỉ kết thân với Nam Cương. Tất cả triều thần đều phải tham gia, Hoàng Thượng đem theo Trần phi đến lễ đàn.
Thật ra thì Nhạc Sở Nhân thân là Bình Dương Quận chúa muội muội, hiện nay lại là Thất Vương phi theo lý cũng nên có mặt. Chỉ là, nàng không muốn đi, một chút cũng không muốn đi. Nàng không thích người Nhạc gia, càng không muốn tựa như kẻ ngu mặt trời lên cao còn đứng đó nhìn người ta sắc phong. Vẫn là ở Viên Nguyệt lâu đọc sách ăn trái cây tốt hơn.
Thích Phong từ ngoài viện đi vào, trên tay cầm một phong thư thoạt nhìn rất quen mắt.
"Vương phi."
Hắn dừng lại ở trước cửa, đứng đây cũng có thể thấy người đang ngồi trên giường nhỏ không có chút hình tượng nào.
"Vào đi."
Nhạc Sở Nhân vứt hột, vừa cầm khăn lau tay, vừa nhìn bức thư trong tay Thích Phong.
Thích Phong đi tới dừng trước giường nhỏ, đưa thư trong tay cho Nhạc Sở Nhân, đè thấp thanh âm nói:
"Thư này là từ biên quan đưa tới. Thuộc hạ tận lực tránh những người khác, Vương Gia sẽ không biết."
Nhạc Sở Nhân nhướn đuôi long mày, thư của Diêm Cận? Nàng thật không ngờ hắn sẽ hồi âm cho nàng.
"Người nào đưa tới?"
Có vẻ dày, chắc hẳn lại viết không ít.
"Lính truyền tin của Biên quan."
Thích Phong cũng có chút im lặng không nói gì. Lính truyền tin bình thường đều là dùng để đưa tin tức quân sự của biên quan đến Binh bộ, Diêm Cận thế nhưng dùng lính truyền tin đưa thư cá nhân, còn nghênh ngang không sợ gì.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái đồng dạng không nói gì. Mở phong thư ra lấy ra một chồng giấy viết thư, đập vào mắt là những chữ tuấn dật có chút lạnh lùng của Diêm Cận.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi xem, khẽ cười. Thì ra Diêm Cận đã sớm phát hiện Tả tướng quân Trương Băng không bình, đến nay vẫn âm thầm đễ phòng điều tra hắn.
Nhạc Sở Nhân lại đưa thư tình báo cho hắn thì hắn cũng xác định Trương Băng là mật thám rồi.
Hơn nữa hắn đã có kế hoạch, đặt bẫy muốn Trương Băng tự mình nhảy vào, bảo Nhạc Sở Nhân hoàn toàn yên tâm.
Nhạc Sở Nhân không nhịn được bật cười, Diêm Cận này thật thông minh, Diêm Tô lo lắng quả thật là thừa thãi. Chỉ là Diêm Tô lo lắng cho hắn như vậy, không biết hắn có viết thư báo bình an cho nàng hay không.
"Người đưa thư đi rồi?”
Đơn giản nhìn qua một lượt, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Thích Phong hỏi.
Thích Phong gật đầu, nhìn trên mặt Nhạc Sở Nhân không che giấu ý cười, muốn nói lại thôi.
"Muốn nói cái gì?"
Đem thư gập lại nhét vào trong vỏ, nàng nhìn vẻ do dự trên mặt Thích Phong biết hắn có lời muốn nói.
Thích Phong nháy mắt không biết nói sao cho phải.
"Vương Gia không thích vương phi cùng Diêm Tướng quân qua lại, trong lòng hẳn là vô cùng để ý Vương phi. Hôm nay vương phi cùng Diêm Tướng quân vẫn vụng trộm đưa thư tín, Vương Gia biết được, người sẽ tức giận."
Phong Duyên Thương nếu là thực tức giận, khi đó thực đáng sợ.
Nhạc Sở Nhân nhíu chặt long mày:
“Trong đầu ngươi đều là cái gì vậy? Ngươi cho rằng ta cùng Diêm cân tư thông ** hay sao? Ngươi có thể tới xem một chút trong này Diêm Cận có viết nửa mập mờ hay không?”
Thật là có chủ tử nào thì sẽ có dạng thuộc hạ đấy.
Thích Phong liên tiếp lui về sau hai bước, kinh hoảng xua tay:
“Không không…thuộc hạ không phải có ý này. Vương Phi thuộc hạ tuyệt đối không có ý gì khác, chỉ là lo lắng Vương gia tức giân.”
"Chỉ cần ngươi không nói, hắn cũng sẽ không biết. Được rồi, ngươi cũng không phải lo lắng cái này, ta cùng Diêm cân nói đều là chuyện quan trọng, không có nửa điểm không hợp lễ nghĩa. Hơn nữa ta gửi cho hắn nhiều thư như vậy không viết qua nửa chữ, đều là vẽ tranh, ngươi đã gặp qua ai đi tư thông người ta mà không viết chữ chỉ vẽ tranh sao?”
Nhạ Sở Nhân cầm phong thư làm quạt, hiếm khi tốn lời giải thích với hắn.
Thích Phong cúi đầu liên tục vâng dạ, thật ra việc như vậy cũng không đến lượt hắn quản. Hôm nay nghe Nhạc Sở Nhân giải thích, hắn cảm giác như trong lòng có vật gì đó được buông xuống.
"Hừ, không có nhìn ra ngươi còn là một bà quản gia, ca ca ngươi sao lại không giống ngươi thích xen vào việc của người khác vậy? Đi xuống đi, đi Đông thành tìm địa chỉ, mấy ngày sau chữa bệnh từ thiện.”
Phong Duyên Thương cũng sắp đi rồi, Nhạc Sở Nhân tính toán ngày hắn rời đi sẽ chữa bệnh từ thiện, nàng muốn đoạt danh tiếng vị Nhạc nhị tiểu thư đó.
"Dạ, thuộc hạ đi ngay làm."
Thích Phong chắp tay lui về sau mấy bước rồi mới xoay người rời đi.
Một tay đỡ đầu tựa vào giường êm, Nhạc Sở Nhân nhìn phong thư vừa dày vừa nặng suy nghĩ có nên hồi âm cho Diêm cận hay không. Bây giờ cả Thích Phong cũng bắt đầu cằn nhằn rồi, có thể thấy được việc nàng và Diêm Cận thư tín qua lại thật khiến người hoài nghi.
Nhưng Diêm Cận này là người không tệ, tuyệt đối là một nam tử hán. Nàng cùng hắn trò chuyện rất hợp, có thể coi là bằng hữu. Hắn có thư mà nàng không hồi âm có vẻ như không coi nhau là bằng hữu rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn quyết định hồi âm. Nhưng lần này nàng sẽ đích thân đưa cho Diêm Tô không cho người nào biết tránh cho họ lại nói huyên thuyên.
Nghĩ vậy, Nhạc Sở Nhân đứng dậy đi đến sau bàn bắt đầu vẽ tranh. Tới nơi này lâu như vậy chữ viết bằng bút lông của nàng cũng chẳng có chút tiến bộ, Nhạc Sở Nhân cũng hoàn toàn mặc kệ, người bên cạnh nàng đều viết chữ rất đẹp, nàng cũng chẳng cần vất vả luyện chữ làm gì.
Soạt soạt soạt, mấy trang giấy vẽ thoắt cái đã xong, nàng gập lại nhét vào phong thư, bỏ vào ngực đảm bảo không ai thấy được, sau đó ra khỏi Viên Nguyệt lâu.
Diêm Tô sớm nói nàng không muốn đi xem lễ, như vậy nhất định còn ở trong phủ. Nàng ngồi xe ngựa nhanh chóng chạy đến phủ Tướng quân, hôm nay Đinh Đương đi theo có vẻ rất cao hứng. Nàng ngồi trong xe nhìn ra ngoài, giống như sủng vật lâu rồi không được ra ngoài.
"Vương phi, người xem những người đó đang đi về phía lễ đàn đi.”
Lúc đi qua ngã tư đường, Đinh Đương thấy dòng nguwoif đang di chuyển.
"Không có gì lạ cả, quốc thái dân an , con người rãnh rỗi dĩ nhiên đều thích xem náo nhiệt."
Nếu là thời kỳ chiến loạn, bảo đảm bọn họ cũng sẽ không ra khỏi phòng.
"Nhị tiểu thư cư nhiên cũng có thể làm Quận chúa? Nàng một chút dạy dỗ đều không có, Nhị phu nhân là con cái của thương nhân, từ nhỏ không có học qua mấy chữ, sinh hạ Nhị tiểu thư cũng không nghiêm túc giáo dục. Từ nhỏ kiêu căng, cùng Đại tiểu thư đánh lộn, xé y phục, hiện nay thế nhưng trở thành Quận chúa?”
Đinh Đương rất bất mãn, ngay trước mặt Nhạc Sở Nhân liền đem lời nói trong lòng phun ra.
Nhạc Sở Nhân tùy ý dựa vách xe, nghe Đinh Đương nói vậy nhướn long mày:
“Vậy Đại tiểu thư kia đâu? Hứa hôn chưa?”
Đinh Đương nghiêng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, trong lòng vẫn nghi vấn vì sao cái gì nàng cũng không nhớ. Tuy nhiên luôn hỏi tại sao nàng không nhớ rõ, Đinh Đương cũng cảm thấy mệt chết đi, còn không bằng sau khi nàng hỏi xong trả lời luôn cho rồi.
"Có a, là Biểu thiếu gia. Chính là con cả của ca ca Đại phu nhân, năm nay hai mốt. Cữu gia là huyện lệnh Nghiễm Huyền, biểu thiếu gia hiện nay còn ở thanh tu ở Hộ Quốc tự, nghe nói phải đợi Biểu thiếu gia hoàn tục mới có thể lập gia đình.”
Hôn sự này hình như định từ rất nhiều năm trước, mặc dù chỉ nói miệng nhưng hai bên đều giữ lời.
Nhạc Sở Nhân từ từ gật đầu, anh em hộ kết hôn? Đứng trên góc độ di truyền học mà nói, đời sau của họ rất dễ dị dạng.
"Nhạc Thượng thư lúc này hẳn đắc ý vênh váo, một nữ nhi làm Quận chúa, một con rể là Vương gia.”
Nhớ tới gương mặt giả dối của Nhạc Chí Châu, Nhạc Sở Nhân hừ lạnh tỏ vẻ coi thường.
"Lão gia làm quan nhiều năm như vậy, thành tích vượt trội một cái cũng không có. Nay không chỉ có nữ nhi tốt như Vương phi, còn có Vương gia làm con rể, lại them nhị tiểu thư trở thành Bình Dương QUận chúa, hắn đương nhiên có thể hài lòng đắc ý rồi.”
Đinh Đương không chút nào che giấu ghét bỏ, so với trước kia, nha đầu này sắc bén hơn nhiều rồi.
"Lời nói này thật hay a, nếu là Nhạc Thượng thư có thể chính tai nghe được thì tốt hơn."
Mặc dù không muốn dính dáng gì đến bọn họ, nhưng Nhạc Sở Nhân thật muốn xem bộ dạng họ rối như canh hẹ nha.
Đinh Đương che miệng cười, sau đó ánh mắt lóe sáng nhìn Nhạc Sở Nhân:
“Vương phi ngài đừng hù dọa nô tỳ nha. Nếu là trước kia nô tỳ khẳng định không dám nói, nhưng bây giờ nô tỳ không có gì không dám nói cả, nô tỳ tin tưởng bất kể nô tỳ nói gì dều có Vương phi Vương gia làm hậu thuẫn.”
Đinh Đương hất cằm lên tràn đầy tự tin.
"Ai ui, lời này vì sao lại nói thế đâu? Không chừng ta còn cũng không dám đắc tội Nhạc Chí Châu hắn đâu.”
Nhạc Sở Nhân nheo mắt cười, lời nịnh nọt như vậy nàng thật thích nghe.
Đinh Đương ngẩng mặt lên, chậm rãi nói:
“Nô tỳ nghe Vương gia nói qua, dõi mắt cả Hoàng Thành, tin tưởng không ai muốn đắc tội Vương Phi. Bởi vì một khi đắc tội hậu quả chắc chắn là chịu không nổi.”
Buổi chiều, lúc Phong Duyên Thương vào cung đã đem thuốc dẫn “khứu hoa” Nhạc Sở Nhân vừa chế thành đưa vào cung, tin tưởng không lâu sau có thể nghe thấy tin tức Hoàng Hậu ở lãnh cung không chịu nổi áp lực phát điên.
Nhạc Sở Nhân trở lại Viên Nguyệt Lâu tắm rửa xong, đổi một thân quần áo, vừa lau khô tóc vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Thích Phong ở đại sảnh, có vẻ như chờ đã lâu rồi.
"Đã về rồi sao, thu hoạch thế nào?”
Nhìn bộ dạng hắn chắc hẳn thu hoạch không tệ, hơn nữa nhiều bảo bối như vậy nhất định có thể bán được không ít tiền.
"Bẩm Vương Phi, đây là số ngân lượng bán được của lô hàng đầu tiên, tổng cộng 3900 lượng bạc trắng, thỉnh người xem.”
Nhóm đầu tiên đều là một ít vật cận đại, không phải quá đắt, nhưng thắng ở độ hoàn mỹ, trên thị trường hiếm thấy.
"Hắc hắc, thật không ít a. Đủ để mua lại mấy cửa hàng rồi.”
Nhạc Sở Nhân cầm lấy hộp gỗ Thích Phong đưa tới, mở ra thấy bên trong là một chồng ngân phiếu khá dày.
"Đúng vậy. Nếu đem những thứ còn lại bán đi hẳn sẽ nhiều gấp ba chỗ này.”
Những thứ kia là đều là bảo bối chính hiệu, mặc dù ở trong cung cũng không tính là gì, nhưng trong dân gian đều được coi là cực phẩm bảo bối.
"Chậc chậc, chúng ta dựa vào bán vật phẩm ban thưởng cả đời cũng không sợ chết đói rồi, làm việc cho Hoàng thượng thật đáng giá a.”
Gặp chút nguy hiểm cũng coi là đáng giá.
Thích Phong có chút buồn cười:
"Có mấy món đồ được lưu trữ từ vài chục năm rồi. Tuy chỉ là đồ vật nhưng cạo dấu hiệu đi cũng có chút đáng tiếc.”
Cạo dấu hiệu tất sẽ phải hư hại một chút, giá tiền sẽ hao tổn không ít.
"Không đáng tiếc không đáng tiếc, đều là vật chết cả thôi."
Nếu có thể đem người nơi này kéo về thế giới kia, đó mới là trân bảo hiếm thấy, nếu bán đấu giá xem chừng có thể bán được vài triệu.
"Vương phi nói rất đúng."
Thích Phong mặc dù nói vậy nhưng cũng không hiểu cách nghĩ của nàng cho lắm. Những thứ đó là vật chết ngân phiếu thì không phải sao? Thật ra mà nói những thứ đó so với ngân phiếu còn đáng giá hơn.
“Dược quán của chúng ta nhất định phải làm lớn nhất, không những ở Hoàng Thành mà ở Đại Yến cũng phải là số một số hai. Mấy cái cửa hàng ngươi nói nếu có mấy gian gần nhau thì tốt nhất, chúng ta sửa chữa lại hợp lại thành một. Để tránh xảy ra sự cố gì đó, ngươi trước hết đem tiền đặt cọc thanh toán. Còn việc sửa chữa, sắp xếp thì chờ ta vẽ xong thiết kế sẽ đưa cho ngươi.”
Lần này Nhạc Sở Nhân quyết định làm lớn, hơn nữa còn mời các đại phu thuộc nhiều lĩnh vực. Có danh hiệu của Hộ Quốc Tự cùng Hoàng Gia tin tưởng rằng hiệu thuốc này có thể hoạt động lâu dài.
"Dạ, thuộc hạ làm ngay.”
Thích Phong lĩnh mệnh, đối với mỗi an bài của nàng hắn đều hoàn thành hoàn mỹ.
Nhạc Sở Nhân cầm một sấp ngân phiếu cảm thấy mỹ mãn, đây là món tiền đầu tiên nàng kiếm được từ khi đến thế giới này, tuy có vẻ không quang minh chính đại cho lắm nhưng là người ta tự đưa đến cửa nha.
"Tiểu tham tài, đang đếm tiền sao?”
Bỗng dưng có giọng nói nhạo báng ở ngoài cửa truyền vào.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu mới thấy sắc trời đã tối rồi, Phong Duyên Thương đạp bóng đêm mà đến, tay phải cầm theo một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
"Đúng vậy, thật là nhiều nha, đếm nhiều lần như vậy rồi, giống như mỗi lần đếm lại nhiều thêm.”
Nhạc Sở Nhân lắc lư đầu, bộ dáng cực đáng yêu.
Phong Duyên Thương không nhịn được bật cười:
"Tham tiền, cho nàng them một hộp, xem ra tối nay nàng không cần ngủ rồi.”
Dứt lời đem hộp trong tay đưa cho nàng, hiển nhiên trong đó cũng là tiền.
Nhạc Sở Nhân mím môi ngẩng đầu nhìn hắn, sau khi xác định hắn thật lòng nói xong, lưu loát mở hộp trong tay ra. Quả nhiên là một chồng ngân phiếu, hơn nữa có vẻ như so với chồng trong tay nàng còn nhiều hơn.
"Hôm nay ngày mấy? Tất cả đều đưa tiền cho ta."
Nhạc Sở Nhân Đem ngân phiếu bên trong lấy ra, để chung với chồng trong tay nàng, oa thật nhiều nha.
Phong Duyên Thương ngồi xuống bên người nàng, mắt phượng cong cong:
“Phụ hoàng vốn định ban cho nàng một ít ngọc thạch, nhưng ta thấy nàng sẽ phí thời gian xóa dấu hiệu đem đi bán liền trực tiếp thay nàng đòi ngân phiếu giá trị tương đương.”
"Làm tốt lắm, tiết kiệm cho ta chút sức lực.”
Nói xong tán thường nhìn Phong Duyên Thương một cái, tiểu tử này cũng có chút nhãn lực.
Phong Duyên Thương lắc đầu:
“Trước kia sao ta không phát hiện nàng tham tiền như vậy nhỉ?”
Hắn còn cho rằng nàng xem tiền như cặn bã ấy chứ.
"Tiền nha, người nào không thích?"
Nhạc Sở Nhân đem ngân phiếu bỏ vào trong một hộp nhỏ, hộp cũng đầy luôn rồi.
"Nếu nàng thích, không bằng đem cả vương phủ bán đi, đổi thành tiền đặt ở trong lòng?"
Vàng bạc châu báu đều không thích, tin rằng phòng ốc nàng cũng sẽ không để ý. (Nguyệt: kỳ quá, vàng bạc không phải là tiền sao???? >_____
"Tốt, ngươi nếu có thể theo ta ra đường cái ở, vậy thì bán đi. Chúng ta cầm mấy trăm vạn đi ăn xin, có một phong vị khác a."
Nhạc Sở Nhân ôm rương nhỏ, nửa thật nửa giả nói.
Phong Duyên Thương không còn gì để nói:
"Xem ra ở chuồng chó nàng cũng có thể cười được."
"Ngươi mới ở chuồng chó! Mặc dù ta yêu tiền, nhưng cũng không phải coi tiền như mạng. Chỉ là khi cuộc sống đảm bảo, trong ngực ôm khoản tiền lớn, cảm giác rất sảng khoái, chẳng lẽ ngươi thích tay áo trống không (ý nói không có tiền trong tay)?”
"Vì sao không tốt? Nhiều tiền như vậy rất nặng, lúc cần mở miệng là được, tự cầm rất mệt."
Vừa nghe liền biết vị này có thói quen được hầu hạ.
"Được rồi ngươi thắng. Trời tối rồi, lão nhân gia đi ngủ đi, ta cũng muốn ngủ."
Hơn nữa là ôm số tiền lớn này ngủ.
Nhìn bộ dạng nàng, Phong Duyên Thương bất đắc dĩ lắc đầu:
“Ôm nó ngủ?”
"Đúng vậy."
Nàng là lần đầu tiên cầm nhiều tiền như vậy.
Phong Duyên Thương nhướn mày, lạnh nhạt nói:
"Không có nhiệt độ, quá nhỏ, quá cứng. Nàng lúc ngủ thích lăn lộn, sẽ làm đau nàng.”
Nhạc Sở Nhân vẫn ôm chặt, nhíu mày vẻ hơi phiền não:
“Vậy ta đem ngân phiếu trải ra trên giường, ta nằm ở trên chúng ngủ."
Đây rõ ràng là xích lõa khoe của.
"Lần này nàng thắng. "
Có giường ấm nệm êm không nằm, lại dùng ngân phiếu để trải, như vậy có thể thấy người này yêu tiền như thế nào.
"Vậy lão nhân gia ngài xin mời, ngày mai gặp lại.”
Nhạc Sở Nhân phất tay với hắn một cái, vòng qua đi lên lầu. Đừng tưởng rằng nàng không hiểu được ẩn ý trong lời hắn, quan hệ bọn họ hiện này dù như bằng hữu nhưng có chút mập mờ. Mặc dù nàng không thích mập mờ, nhưng hắn không nói rõ ràng nàng cũng không tiện nói đến, cho nên tạm thời cứ như vậy đi, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Hôm sau mặt trời lên cao, sau cơn mưa trời lại sáng, ánh náng cực kỳ ấm áp.
Trong Thất Vương rất thanh tịnh, đình đài lầu các có vẻ đều không có người, Phong Duyên Thương đã xuất phủ từ rất sớm, hôm nay thời tiết đẹp cho nên hắn đi Lễ bộ chuận bị cho Đại điển sắc phong ngày mai. Sắc phong sau, hắn phải đi Nam Cương đưa dâu, trở về cũng phải mất hai tháng.
Phòng thuốc đóng chặt cửa, Nhạc Sở Nhân không biết làm gì trong đó. Đinh Đương đi lại vài vòng bên ngoài đều không nghe thấy động tĩnh gì.
Mặt trời lên tói đỉnh đầu, bên ngoài phòng thuốc có người đi tới, quần áo lam nhạt, búi tóc đơn giản cùng với gương mặt dịu dàng, người này không phải Diêm Tô thì ai?
Nàng đi tới trước cửa, thoáng nghe động tĩnh bên trong rồi giơ tay gõ cửa.
"Sở Nhân, là ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."
Thanh âm nàng trong sân viện yên tĩnh vang dội khác thường.
"Sở Nhân?"
Hồi lâu không nghe thấy động tĩnh, Diêm Tô gõ cửa lần nữa.
"Vào đi."
Thanh âm lười biếng bên trong truyền ra, Nhạc Sở Nhân đứng là ở trong đó.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là một lò chế thuốc thật cao, rõ ràng là đặc biệt đặt làm. Phía bên phải là một tủ thuốc chìm trong mặt tường, trên bàn đặt gần cửa sổ là một loạt các bình bình lọ lọ xếp chỉnh tề, đếm sơ qua cũng cả vài trăm lọ.
Bên trái là một tấm bình phong sơn thủy rất lớn. Diêm Tô trực tiếp vượt qua bình phong lập tức nhìn thấy khung cảnh bên trong. Bên cửa sổ để một ghế quý phi, trên bàn nhỏ đặt nước trà, trái cây và điểm tâm vô cùng đầy đủ, mà người kia đang bọc chăm nằm trên giường giống hệt một con sâu lông.
"Đinh Đương bảo ngươi có thể đang chế thuốc, hóa ra ngươi ở trong này ngủ.”
Diêm Tô ngồi xuống bên giường, vươn tay chọc chọc gương mặt hồng hào vừa tỉnh giấc của Nhạc Sở Nhân.
"Dì cả mẹ tới, ta rất muốn ngủ."
Mắt vẫn nhắm như cũ, nhưng nàng quả thật đã tỉnh rồi.
"Dì cả mẹ?"
Diêm Tô không hiểu, Dì cả mẹ đến cùng với muốn ngủ có quan hệ gì. (Nguyệt: Diêm Tô hiểu “dì cả mẹ” là bà chị gái của mẹ nhé.)
"Quỳ Thủy."
Nhạc Sở Nhân mở mắt ra cải chính, cùng cổ nhân nói dì cả mẹ gì đó, căn bản nghe không hiểu.
"À! Vậy bảo phòng bếp hầm cho ngươi chút canh cách thủy, nếu không phải thoải mái, đặt them túi sưởi trên bụng đi.”
Có điều nhìn sắc mặt nàng có vẻ cũng không khó chịu gì.
"Ta không khó chịu, cháo gà cũng uống rồi, chỉ là muốn ngủ chút thôi."
Nhạc Sở Nhân nhìn Diêm tô, miễn cưỡng trả lời.
Diêm Tô gật đầu một cái, lại cười hết sức mập mờ:
"Các ngươi lâu như vậy còn chưa có tin tức gì, xem ra lão Thất không cố gắng a."
Lông mày cũng chẳng thèm nhúc nhích, Nhạc Sở Nhân lười nói với nàng về vấn đề này.
"Ngươi không phải nói có chuyện quan trọng muốn nói với ta sao? Nói đi."
Nàng quả thật muốn biết Diêm Tô có thể có chuyện quan trọng gì.
Nói đến cái này, vẻ mặt Diêm Tô Đích hơi biến hóa:
"Sở Nhân, thư ngươi mấy ngày trước bảo ta đưa cho ca ca, ta có nhìn qua nhưng lúc đó quá gấp ta cũng không nghĩ nhiều. Hai ngày nay suy nghĩ một chút, có phải ngươi nói trong quân của ca có gian tế?”
Con ngươi Nhạc Sở Nhân khẽ nhúc nhích: "Hắn vẫn chưa hồi âm?"
Diêm Tô khẽ lắc đầu : “Vẫn chưa.”
"Không cần lo lắng, hắn là người thông minh, sẽ không bị ám toán."
Qua những hàng chữ của hắn, nàng nhận ra Diêm Cận là người lạnh lùng cùng cao ngạo, hắn không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác.
"Aiz, nếu tính ngày, ca ta cũng sắp trở lại rồi. Hằng năm đều là vi phục lên đường, ta thật sự lo lắng huynh ấy gặp phiền toái trên đường."
Diêm Tô thở dài, sự lo lắng của nàng không phải giả, nàng chỉ còn một người thân này thôi.
"Ca ca ngươi muốn trở về? Hắn không phải đóng quân ở biên quan sao?"
Đóng quân ở biên quan còn có thể trở lại?
"Đúng vậy a, cuối năm hàng năm huynh ấy đều phải trở về cung báo cáo công tác, ở nhà qua hết năm mới thì trở về biên quan."
Đường xá xa xôi trời đông giá rét , cũng may mà hắn có thể chịu đựng.
Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, trong bụng không khỏi thở dài một tiếng, quả nhiên võ tướng cũng không phải dễ làm. Diêm Cận cầm giữ binh quyền, thăng chức nhanh, nhưng có ai suy nghĩ một chút những gì hắn đã trải qua đều là những thứ không phải người thường nào cũng có thể chịu đựng được?
"Ca ca ở trong quân độ nhiều năm như vậy, vì Đại Yến giữ vững biên quan, chịu bao nhiêu thương, gặp qua bao nguy hiểm cũng xứng đáng được như vậy. Nhưng hiện này tình hình không ổn định, Bắc Vương thời thời khắc khắc muốn lấy mạng huynh ấy. Ta còn nằm mơ thấy cả người ca toàn là máu, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.”
Diêm Tô nhìn Nhạc Sở Nhân, ánh mắt chân thành tha thiết.
"Ngươi chính là nghĩ quá nhiều rồi, đều nói nữ nhân có trí tưởng tượng phong phú, trước kia ta còn không tin, giờ nhìn thấy ngươi thế này ta tin rồi. Hắn gặp qua nhiều nguy hiểm như vậy cũng có thể an toàn tránh qua, làm sao sẽ thua trong vũng nước đọng này? Lại nói ta cũng đã viết thư nhắc nhở hắn rồi, hắn nhất định sẽ càng thêm đề phòng, ngươi liền yên tâm đi thôi."
Nhạc Sở Nhân ngồi dậy vỗ vỗ bả vai của nàng, cho nàng lời an ủi trực tiếp nhất.
"Chỉ mong như vậy thôi. Ở trên đời này ta cúng chỉ có một người thân này, ta hy vọng khi ta dần trưởng thành còn có ca ca làm hậu thuẫn.”
Đây là nguyện vọng sâu sắc nhất của nàng.
"Nhất định."
Nhạc Sở Nhân cười gật đầu. Nhưng mà nàng đối với tình thân lại cảm thấy rất xa lạ. Hậu thuẫn? Không hiểu!
"Đúng rồi, có thật là lão Thất phải hộ tống Bình Dương Quận chúa đi Nam Cương?"
Ngày đó ở Ngự Thư Phòng, Diêm Tô đã cảm thấy chuyện này có gì đó không đơn giản, nếu không Phong Triệu Thiên cũng sẽ không làm điều thừa mà nói ra những lời kia.
"Đúng vậy a, cũng đã an bài tốt cho Tiểu Thương tử rồi.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi rất là bất mãn.
"Ha ha, Bình Dương Quận chúa này rõ ràng có ý tứ với lão Thất, mặc dù gả cho Nam Vương nhưng con đường này núi cao đường xa, hoàn toàn không trở ngại liếc mắt đưa tình a.”
Diêm Tô thấy người khác gặp họa hé miệng cười gian trá.
"Chúng ta đúng là anh hùng không hẹn mà gặp, ta cũng đã nói như vậy.”
Nhạc Sở Nhân cũng híp mắt cười, nàng cảm thấy chuyện như vậy cũng rất có ý tứ.
"Ngươi không có một chút lo lắng nào sao? Ta đã xem thường ngươi, ngự phu thuật rất có cách a.”
(Nguyệt: Ngự phu thuật: sách lược nắm giữ chồng á, để thế nghe có vẻ dễ xương ^___~)
Diêm Tô nhìn Nhạc Sở Nhân tươi cười thoải mái, dáng vẻ bại trận.
"Đừng nói như vậy, ta sẽ kiêu ngạo."
Nàng kiêu ngạo giương cằm lên, trời biết nàng ngự phu cái rắm á. 0(>____
Diêm Tô cười cười:
“Thời tiết hôm nay rất tốt, hay là đi dạo một chút. Ngươi trốn ở đây ngủ cả ngày cũng không phải chuyện tốt.”
"Đi chỗ nào? Trong phủ này ta nhắm mắt cũng có thể đi hết một vòng, không thú vị. Ta rất muốn đi dạo một vòng quanh thành nhưng Tiểu Thương Tử còn chưa đi, hắn mà biết ta ra ngoài đi loạn nhất định cằn nhằn không dứt, đến lúc đó người chịu khổ cũng không phải ngươi.”
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nàng thật không thấy có chỗ nào để đi nha.
"Vậy không bằng đến phủ ta đi? Ngươi còn chưa đến nhà ta đấy.”
Mặc dù có chút vắng lạnh nhưng so với việc nàng nằm đây ngủ có vẻ tốt hơn nhiều.
"Cũng được, đi thôi."
Nhạc Sở Nhân đứng lên, sảng khoái đồng ý.
Hai người ngồi trên xe ngựa có bốn hộ vệ hộ giá, từ từ tiến về phía Tướng quân phủ.
Phủ tướng quân cũng không cách Thất Vương xa lắm, đi qua hai con phố là đến. Phủ nằm trên con đường mà tất cả các phủ đệ đều là của võ tướng, vừa đi vào liền cảm nhận được sát khí.
Nhạc Sở Nhân dựa vào vách xe nhìn qua cửa sổ. Tường viện thật cao a, xem chừng cũng cao cỡ ba tầng lầu, hết sức có phong cách của ngục giam, vô cùng bền chắc.
"Bởi vì hàng năm ở trong phủ đều là phụ nữ, người già và trẻ em nên những phụ đệ nơi này vô cùng chắc chắn.”
Diêm Tô thấy nàng tò mò tốt bụng giải thích, đây là vì đảm bảo an toàn cho thân nhân võ tướng.
Nhạc Sở Nhân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Đến."
Xe ngựa từ từ dừng lại trước một phủ đệ lớn, trước cửa treo tấm biển Trung Vực Nguyên soái phủ, bút pháp hữu lực mãnh mẽ đầy khí phách.
"Quả nhiên là phủ tướng quân, vừa đến đập vào mặt chính là sát khí."
Hai người đi xuống xe ngựa, cửa chính đã mở rộng. Không giống với Thất vương phủ được bố trí xa hoa, bên trong phủ khá trống trải có thể nhìn trực tiếp vào đại sảnh rộng rãi.
Diêm Tô cười khẽ:
"Nào có sát khí gì, ngược lại thanh lãnh thì có.”
Một chút cái gì dư thừa cũng không có.
"Ở tại đây đánh nhau hoàn toàn có thể thi triển hết bản lĩnh, không cần lo lắng phá hủy hoa hoa cỏ cỏ gì đó.”
Trong phủ trừ hàng cây đã tàn lụi trồng bên tường hoàn toàn không nhìn thấy bóng hoa cỏ nào.
"Đúng vậy, ca ca khi ở nhà cũng chỉ ngày đêm tập võ. Tiền viện hậu viện, đều là chỗ hắn luyện. Trước kia trong viện của ta có trồng một vườn hoa. Năm ấy hoa trong vườn đang nở rộ, có một ngày phụ thân cũng ca ca luyện quyền cước, ca ca bị phụ thân đánh cho không phản kháng được, cuối cùng bị phụ thân đạp một cước bay vào viện của ta khiến hoa trong vườn dẹp lép rồi. Vườn hoa đó vì vậy bị phế luôn.”
Diêm Tô đi cùng Nhạc Sở Nhân vừa đi vừa nói, trên mặt tươi cười, đây là tươi cười từ nội tâm phát ra.
"Phụ thân ngươi rất lợi hại a."
Nhạc Sở Nhân than thở, quả nhiên là Nguyên Soái.
"Đúng vậy a, nếu như phụ thân bây giờ còn khoẻ mạnh, chắc hẳn ca ca cũng không đánh lại người.”
Nhắc đến lão tướng quân, gương mặt Diêm Tô tràn đầy tôn kính tự hào.
"Đáng tiếc vận mệnh ta không tốt như vậy, nếu được gặp lão tướng quân biết đâu còn được chỉ dạy vài chiêu.”
Nhạc Sở Nhân giơ tay lên bày tư thế giết địch, nàng thật muốn có thể bay tới bay lui như đám cao thủ võ lâm nha.
Diêm Tô cười :
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta còn không được phụ thân truyền dạy cho đâu.”
"Tại sao? Chẳng lẽ cha ngươi cảm thấy nữ hài tử thì phải ngồi ở trong phòng thêu hoa?"
Chớp mắt hai người đã đi vào đại sảnh rộng rãi, đại sảnh quả thật rất lớn, ở trong này đánh nhau cũng không sợ gặp trở ngại.
"Ngươi nói đúng rồi! Phụ thân nói, nữ nhân chính là nữ nhân, giúp chồng dạy con là Thiên Mệnh. Mà nam nhân chính là nam nhân, phải gánh được tránh nhiệm quốc gia còn phải bảo hộ được vợ con già trẻ. Cho nên từ nhỏ, mỗi ngày trời chưa sáng ca ca đã phải rời giường luyện võ đọc sách, còn bị đưa đến Hộ quốc tụ thanh tu bảy năm, còn ta ngỗi trong khuê phòng nghe mẫu thân càu nhàu làm thế nào làm tốt hiền thê lương mẫu.”
Mặc dù nàng không đồng ý quan điểm của phụ thân nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu. Lão tướng quân này đúng là một nam nhân, một câu gánh vác trách nhiệm quốc gia, bảo hộ được vợ con già trẻ quả thật vô cùng khí phách.
"Ca ca ngươi được phụ thân chân truyền, vậy ngươi cũng không cần lo lắng. Chỉ cần chờ làm Ngũ vương phi sau đó làm Hoàng Hậu rồi sinh Thái tử thôi.”
Nhạc Sở Nhân tự tại uống trà như đây chính là nhà mình vậy.
Nghe nàng nói vậy, trong mắt Diêm Tô thoáng chút ảm đạm:
“ Tương lai nghe có vẻ tốt đẹp như vậy.”
"Ngươi đã đã tốt chuẩn bị cho tương lai làm Hoàng hậu, như vậy không nên so đo những chuyện nhi nữ tình trường. Nữ nhân có thành công từ trước đến nay đều không coi tình yêu là gì. Yêu mình ngắm tương lai, cho chính mình một con đường thảnh thơi rộng lớn.”
Nhìn chung những nữ nhân thành công trong lịch sử nàng biết có người nào không phải thiết uyển (thống trị quyết đoán, ra tay mạnh mẽ cứng rắn Tình yêu tính là cái gì?
Diêm Tô nhìn nàng, trong mắt là khiếp sợ:
"Sở Nhân, ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
"Đúng vậy.”
Nhạc Sở Nhân thản nhiên gật đầu.
"Vậy xem ra ý nghĩ trước kia của ta cũng không phải phạm tội. Ta cũng nghĩ sau này phải làm một Hoàng hậu thành công nhất, chỉ là luôn nghĩ tới lời của mẫu thân Nàng nói nữ nhân là vì nam nhân mà sinh, tất cả muốn lấy trượng phu làm chủ, vạn vạn không thể làm chuyện trượng phu không đồng ý. Nhưng ta không cam tâm làm một vật phụ thuộc cho nên rất rối rắm. Chẳng qua giờ nghe Sở Nhân nói vậy gánh nặng liền buông xuống, sau này ta yên tâm làm việc ta muốn làm.”
Diêm Tô kéo tay Nhạc Sở Nhân, lòng bàn tay nàng cũng ẩm ướt rồi.
"Người cứ thoải mái đi làm đi, ta ủng hộ ngươi."
Nhạc Sở Nhân nắm chặt tay nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Diêm Tô mỉm cười, nặng nề gật đầu. Cho tới nay đều là nàng một mình nỗ lực, khi nàng biết Nhạc Sở Nhân, biết được năng lực của nàng ấy, nàng càng muốn thân cận cùng nàng ấy. Không phải vì thế lực của nàng mà trong hoàn cảnh này nàng phải biết tự bảo vệ mình nếu không sẽ liên lụy người khác. Hôm nay Nhạc Sở Nhân nói sẽ ủng hộ nàng, nàng cảm thấy mình lại thêm một chỗ dựa. Hơn nữa nàng tin tưởngSở Nhân, chỉ cần nàng cần, vô luận là đúng là sai nàng ấy đều sẽ giúp mình.
Diêm Tô đẫn Nhạc Sở Nhân dạo một vòng quanh phử tướng quân, quả thật không có gì để xem, hoa cỏ nử gốc cũng không thấy, núi giả thì có vài tòa đã lụi bại. Ngược lại sân luyện võ thì không ít, các loại binh khí được lau chùi bóng loáng treo trên giá, một vài chuôi đại đao nàng mười mấy cân, Nhạc Sở Nhân phải dùng hết toàn lực mới nâng được lên. Diêm Tô nói đó đều là những thứ Lão tướng quân hay Diêm Cận khi trở về thường dùng, quả nhiên là thượng võ thế gia (gia đình coi trọng võ thuật, Nguyệt hơi băn khoăn từ “thế gia”, vốn chỉ gia đình quyền quý, nhưng không tìm từ tiếng Việt tương đương >______
Buổi chiều dùng xong chút thức ăn, Nhạc Sở Nhân rời khỏi phủ tướng quân trở lại Thất vương phủ.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Thất Vương trước cửa phủ dừng lại, Nhạc Sở Nhân vừa từ trong xe ngựa đi ra liền nhìn thấy Kim Điêu quanh quẩn trên không. Thân thể khổng lồ, hai cách xòe rộng giống như một đám mây lớn che trên đỉnh đầu Thất vương phủ, vô cùng bắt mắt.
Nhạc Sở Nhân nhíu chặt lông mày, đi nhanh vào trong phủ, ngửa đầu hướng về phía Kim Điêu đang bay lượn trên trời rống to:
"Ngươi đi xuống cho ta, một đống lớn như vậy bay trên trời làm gì? Nếu muốn bay thì bay xa chút ngươi ở đây bay tới bay lui sẽ đem cả Hoàng Thành đều dẫn tới đây. Nói ngươi đó, xuống cho lão nương."
Nhạc Sở Nhân quắc mắt trừng mi, bộ dạng vô cùng hung dữ.
Người trong phủ hầu như đều tụ tập tại viện trước nhìn Kim Điêu đang bay trên trời, bọn họ tất nhiên cũng lo lắng nó như vậy sẽ hấp dẫn dân chúng tới, trong phủ nhiều sinh vật kỳ dị như vậy sẽ dọa đến họ.
Lúc này Nhạc Sở Nhân trở lại, vừa về đã quát lớn khiến bọn họ cũng có chút sợ hãi.
Kim Điêu bay trên trời, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng tiếng hô của Nhạc Sở Nhân nó đều nghe thấy.
Nó bay một vòng nữa rồi mới lưu luyến xuống. Nó dừng lại trong sân hai cánh khẽ vỗ khiến người đứng ở xa cũng cảm thấy một cỗ gió đập vào mặt.
Nhạc Sở Nhân mặt lạnh trừng mắt nhìn nó, bước chân xông lên trước, bộ dáng dáng kia rõ ràng là tìm Kim Điêu tính sổ. Kim Điêu cũng rũ mí mắt xuống che mắt, rõ ràng vô cùng bất mãn.
Bỗng dung Nhạc Sở Nhân đang vọt tới trước mặt Kim Điêu thấy hông căng thẳng, hai chân cách mặt đất, bị ôm quay một vòng dời sang một bên.
"Tiểu Thương tử, ngươi buông ta ra. Nó đem lời của ta nói đều quên hết, bảo nó khiêm tốn một chút, trong đầu nó nhét phân hay sao mà không nhớ được.”
Nhiệt độ ấm áp sau lưng cùng hương vị dễ chịu, không cần quay đầu lại nàng cũng biết người ôm mình là ai.
Phong Duyên Thương cười khẽ, mắt phượng cong cong, ôm nàng không buông ra, nhưng cũng để cho hai chân nàng rơi xuống đất.
"Nó đã nghe lời không nữa bay, nàng cũng đừng quát nó. Ở bên ngoài vòng vo lâu như vậy, hiện tại cũng đến bữa tối rồi, có đói bụng không?"
Giọng nói ôn hòa giống như gió xuân mang theo hô hấp của hắn thổi tới gương mặt cùng lỗ tai Nhạc Sở Nhân khiến nàng không nhịn được rụt cổ.
"Vậy ngươi đói bụng không? Ngươi chừng nào thì trở về? Ta còn cho là ngươi sẽ bận đến nửa đêm."
Hắn ôm không buông tay, nàng cũng không giãy giụa, mặc dù cảm giác có chút quẫn bách nhưng ở đây còn rất nhiều người nàng không tiện giãy dụa.
"Trở lại đã lâu rồi, nhưng là nàng không ở."
Phong Duyên Thương vẫn ôn thanh trả lời, nghe có cảm giác ai oán khiến Nhạc Sở Nhân không nhịn được nổi da gà.
"Tốt lắm tốt lắm, là ta không nghe lời. Bữa tối không phải chuẩn bị tốt rồi sao, chúng ta đi dùng cơm."
Nàng bắt lấy tay hắn muốn từ trong ngực hắn chui ra, tư thế này thực khiến nàng lúng túng a.
"Tốt. Chỉ là vương phi, nàng dường như thêm chút thịt?!
Bởi vì nàng túm cổ tay của hắn, cho nên tay của hắn tách ra chút trực tiếp chạm vào hông nàng, rõ ràng có thể sờ tới thịt trên eo nàng.
"Ngươi nằm mơ đi, họ Phong, ngươi muốn làm phản sao?”
Nhạc Sở Nhân gạt tay hắn ra, xoay người nhìn chằm chằm. Thực ra nàng cũng không phải vì câu nói kia của hắn mà tức giận chỉ là muốn tìm cái cơ không lúng túng thoát ra khỏi tay hắn.
Phong Duyên Thương cong môi, mắt phượng ôn nhu nhìn nàng, nhìn nàng quắc mắc trừng râu cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Nhạc Sở Nhân nhìn bộ dạng kia của hắn muốn giả bộ tức giận cũng không được, nhướng mày thở dài:
“Lễ sắc phong ngày mai cần ta đi không?”
"Nàng không thích có thể không đi."
Phong Duyên Thương bình thản nói, tuy nhiên nghe kỹ có thể thấy đầy dung túng.
Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt nhìn hắn, nàng rất thích nghe lời này, cảm giác như dù nàng muốn lên trời hắn cũng sẵn sàng bắc thang cho nàng.
"Ngươi cũng có thể không đi sao?"
Nàng nhìn lướt qua đám hộ vệ cùng nha hoàn đang len lén vây xem, nắm tay Phong Duyên Thương muốn đi.
"Cáo ốm thì có thể không đi."
Lý do của Phong Duyên Thương rất đơn giản, chỉ cần cái bệnh là xong, bởi vì trước kia hắn là cái ma bệnh người người đều biết.
Nhạc Sở Nhân im lặng, lần nào cũng là cáo ốm >___ ___
"Vậy thì thôi đi, ngươi đi là tốt rồi."
Nghe hắn nói cáo ốm, nàng cũng không vui. Bệnh nhân của nàng sao còn có thể bệnh trở lại?
"Ha ha, có phải nàng cảm thấy trong phủ nhàm chán hay không? Vậy thì mau chuẩn bị chữa bệnh từ thiện thôi. Bởi vì có chút lời đồn đãi, rất nhiều dân chúng Đông Thành đều đang đợi đấy."
Dĩ nhiên những tin đồn kia đều do Nhạc Sở Nhân bảo Cái Bang truyền ra, dùng danh nghĩa Hộ Quốc tự cùng Phật quang phổ chiếu các loại xác thực có thể đánh thật lâu.
"Cũng được, mặc dù ta còn muốn trì hoãn mấy ngày."
Thông tin lâu một chút, náo nhiệt càng lớn.
"Nàng có ý của mình ta cũng không can thiệp, ta chỉ đưa ra đề nghị để nàng có thể suy tính chút thôi.”
Có lẽ lo lắng Nhạc Sở Nhân sẽ cảm thấy hắn phiền, Phong Duyên Thương ôn nhu nói.
"Suy tính a, ta sao lại không suy tính chứ? Nếu không phải suy tính lời của ngươi, ta đã đem vài người không vừa mắt gì đó đều xử lý hết rồi.”
Còn không phải suy nghĩ cho hắn sao? Hắn cũng có kế hoạch của mình, nàng cũng không muốn bởi vì nàng hấp tấp mà rối loạn kế hoạch của hắn.
Phong Duyên Thương nghe nàng hung hãn nói vậy không nhịn được cười ra tiếng:
“Có thê như thế phu còn đòi hỏi gì hơn?”
"Stop! Có thể không nói mấy câu như vậy hay không? Tiểu Thương tử, ngươi gần đây càng ngày càng trở nên kỳ quái, ngươi là người kỳ quái sao?"
Nhạc Sở Nhân ghét bỏ nhìn hắn, nàng không chịu nổi có được hay không? Da gà tóc gáy đều dựng lên rồi. Rõ ràng chẳng phải vợ chồng gì đó mà hết lần này đến lần khác hắn còn nói tự nhiên như vậy.
"Kỳ quái? Vậy cũng tốt, về sau Bổn vương đổi phương thức nói chuyện khác."
Hắn cũng không biết tại sao nàng lại nói kỳ quái, chẳng lẽ ở thế giới của nàng mọi người không phải nói chuyện như vậy sao?
"Tốt lắm tốt lắm, không nói cái này nữa, ta nói tên cổ nhân như ngươi cũng không hiểu. Hôm nay đi đến phủ Diêm Tô ta thấy vắng lạnh cực, cái gì cũng không có.”
Nhạc Sở Nhân tùy tiện tìm cái đề tài khác, nàng thật không muốn cùng hắn nói những lời mập mờ này.
"Diêm lão Tướng quân lúc trước đem trọn Tướng quân phủ thành sân luyện võ, vật phẩm lớn nhỏ Tiên hoàng ban cho đều làm vỡ hết.”
Phong Duyên Thương tất nhiên có gặp qua Diêm lão tướng quân, trung quân ái quốc ,tính tình thực ngay thẳng, không chỉ Tiên hoàng mà ngay cả Phong Triệu Thiên cũng hết cách với hắn.
"Ha ha, còn rất đáng yêu a."
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, thật tiếc nàng không có cơ hội gặp qua vị lão Tướng quân kia.
"Diêm lão Tướng quân cả đời trong quân đội, trấn thủ biên quan, là công thần của Đại Yến."
Nhưng cũng vì tính tình này mà đắc tội không ít người đâu.
"Hiện tại Diêm Cận cũng không phải như vậy sao? Thời khắc hắn bảo vệ biên cương không để xâm phạm, Hoàng thành lại la ó, hôm nay không phải dạ tiệc thì ngày mai chính là lễ sắc phong, hao tốn không biết bao nhiêu tiền của.”
Nhạc Sở Nhân xì mũi coi thường.
Phong Duyên Thương cười khẽ:
“ Không phải có rất nhiều tiền vào tay nàng sao?”
Nàng phê bình như vậy không khỏi có chút mâu thuẫn.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn hắn cảnh cáo:
“Ngươi còn nói chuyện như vậy ta sẽ lấy ngân châm phục vụ ngươi.”
"Được, ta không nói, chúng ta hiểu được là được."
Phong Duyên Thương bị nàng uy hiếp không để ý chút nào, lời nói vẫn đáng đánh đòn.
"Tiểu Thương tử, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi."
Nhạc Sở Nhân không còn gì để nói, nàng thất sự không biết nên dạy dỗ hắn như thế nào nữa rồi.
Phong Duyên Thương bướcthêm vài bước, khoác tay lên vai nàng, dùng hành động cho thấy lá gan hắn quả thậy trở nên lớn.
Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, Phong Duyên Thương cũng bình tĩnh nhìn lại nàng, rốt cuộc nàng không cách nào phát hỏa, hai người cứ thế song vai, tư thế mập mờ đi vào phòng ăn.
Hôm sau trời trong nắng ấm, thời tiết dễ chịu khiến tâm tình cũng tốt.
Hôm nay là lễ sắc phong Bình Dương Quận chúa, thuận tiện tuyên chỉ kết thân với Nam Cương. Tất cả triều thần đều phải tham gia, Hoàng Thượng đem theo Trần phi đến lễ đàn.
Thật ra thì Nhạc Sở Nhân thân là Bình Dương Quận chúa muội muội, hiện nay lại là Thất Vương phi theo lý cũng nên có mặt. Chỉ là, nàng không muốn đi, một chút cũng không muốn đi. Nàng không thích người Nhạc gia, càng không muốn tựa như kẻ ngu mặt trời lên cao còn đứng đó nhìn người ta sắc phong. Vẫn là ở Viên Nguyệt lâu đọc sách ăn trái cây tốt hơn.
Thích Phong từ ngoài viện đi vào, trên tay cầm một phong thư thoạt nhìn rất quen mắt.
"Vương phi."
Hắn dừng lại ở trước cửa, đứng đây cũng có thể thấy người đang ngồi trên giường nhỏ không có chút hình tượng nào.
"Vào đi."
Nhạc Sở Nhân vứt hột, vừa cầm khăn lau tay, vừa nhìn bức thư trong tay Thích Phong.
Thích Phong đi tới dừng trước giường nhỏ, đưa thư trong tay cho Nhạc Sở Nhân, đè thấp thanh âm nói:
"Thư này là từ biên quan đưa tới. Thuộc hạ tận lực tránh những người khác, Vương Gia sẽ không biết."
Nhạc Sở Nhân nhướn đuôi long mày, thư của Diêm Cận? Nàng thật không ngờ hắn sẽ hồi âm cho nàng.
"Người nào đưa tới?"
Có vẻ dày, chắc hẳn lại viết không ít.
"Lính truyền tin của Biên quan."
Thích Phong cũng có chút im lặng không nói gì. Lính truyền tin bình thường đều là dùng để đưa tin tức quân sự của biên quan đến Binh bộ, Diêm Cận thế nhưng dùng lính truyền tin đưa thư cá nhân, còn nghênh ngang không sợ gì.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái đồng dạng không nói gì. Mở phong thư ra lấy ra một chồng giấy viết thư, đập vào mắt là những chữ tuấn dật có chút lạnh lùng của Diêm Cận.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi xem, khẽ cười. Thì ra Diêm Cận đã sớm phát hiện Tả tướng quân Trương Băng không bình, đến nay vẫn âm thầm đễ phòng điều tra hắn.
Nhạc Sở Nhân lại đưa thư tình báo cho hắn thì hắn cũng xác định Trương Băng là mật thám rồi.
Hơn nữa hắn đã có kế hoạch, đặt bẫy muốn Trương Băng tự mình nhảy vào, bảo Nhạc Sở Nhân hoàn toàn yên tâm.
Nhạc Sở Nhân không nhịn được bật cười, Diêm Cận này thật thông minh, Diêm Tô lo lắng quả thật là thừa thãi. Chỉ là Diêm Tô lo lắng cho hắn như vậy, không biết hắn có viết thư báo bình an cho nàng hay không.
"Người đưa thư đi rồi?”
Đơn giản nhìn qua một lượt, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Thích Phong hỏi.
Thích Phong gật đầu, nhìn trên mặt Nhạc Sở Nhân không che giấu ý cười, muốn nói lại thôi.
"Muốn nói cái gì?"
Đem thư gập lại nhét vào trong vỏ, nàng nhìn vẻ do dự trên mặt Thích Phong biết hắn có lời muốn nói.
Thích Phong nháy mắt không biết nói sao cho phải.
"Vương Gia không thích vương phi cùng Diêm Tướng quân qua lại, trong lòng hẳn là vô cùng để ý Vương phi. Hôm nay vương phi cùng Diêm Tướng quân vẫn vụng trộm đưa thư tín, Vương Gia biết được, người sẽ tức giận."
Phong Duyên Thương nếu là thực tức giận, khi đó thực đáng sợ.
Nhạc Sở Nhân nhíu chặt long mày:
“Trong đầu ngươi đều là cái gì vậy? Ngươi cho rằng ta cùng Diêm cân tư thông ** hay sao? Ngươi có thể tới xem một chút trong này Diêm Cận có viết nửa mập mờ hay không?”
Thật là có chủ tử nào thì sẽ có dạng thuộc hạ đấy.
Thích Phong liên tiếp lui về sau hai bước, kinh hoảng xua tay:
“Không không…thuộc hạ không phải có ý này. Vương Phi thuộc hạ tuyệt đối không có ý gì khác, chỉ là lo lắng Vương gia tức giân.”
"Chỉ cần ngươi không nói, hắn cũng sẽ không biết. Được rồi, ngươi cũng không phải lo lắng cái này, ta cùng Diêm cân nói đều là chuyện quan trọng, không có nửa điểm không hợp lễ nghĩa. Hơn nữa ta gửi cho hắn nhiều thư như vậy không viết qua nửa chữ, đều là vẽ tranh, ngươi đã gặp qua ai đi tư thông người ta mà không viết chữ chỉ vẽ tranh sao?”
Nhạ Sở Nhân cầm phong thư làm quạt, hiếm khi tốn lời giải thích với hắn.
Thích Phong cúi đầu liên tục vâng dạ, thật ra việc như vậy cũng không đến lượt hắn quản. Hôm nay nghe Nhạc Sở Nhân giải thích, hắn cảm giác như trong lòng có vật gì đó được buông xuống.
"Hừ, không có nhìn ra ngươi còn là một bà quản gia, ca ca ngươi sao lại không giống ngươi thích xen vào việc của người khác vậy? Đi xuống đi, đi Đông thành tìm địa chỉ, mấy ngày sau chữa bệnh từ thiện.”
Phong Duyên Thương cũng sắp đi rồi, Nhạc Sở Nhân tính toán ngày hắn rời đi sẽ chữa bệnh từ thiện, nàng muốn đoạt danh tiếng vị Nhạc nhị tiểu thư đó.
"Dạ, thuộc hạ đi ngay làm."
Thích Phong chắp tay lui về sau mấy bước rồi mới xoay người rời đi.
Một tay đỡ đầu tựa vào giường êm, Nhạc Sở Nhân nhìn phong thư vừa dày vừa nặng suy nghĩ có nên hồi âm cho Diêm cận hay không. Bây giờ cả Thích Phong cũng bắt đầu cằn nhằn rồi, có thể thấy được việc nàng và Diêm Cận thư tín qua lại thật khiến người hoài nghi.
Nhưng Diêm Cận này là người không tệ, tuyệt đối là một nam tử hán. Nàng cùng hắn trò chuyện rất hợp, có thể coi là bằng hữu. Hắn có thư mà nàng không hồi âm có vẻ như không coi nhau là bằng hữu rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn quyết định hồi âm. Nhưng lần này nàng sẽ đích thân đưa cho Diêm Tô không cho người nào biết tránh cho họ lại nói huyên thuyên.
Nghĩ vậy, Nhạc Sở Nhân đứng dậy đi đến sau bàn bắt đầu vẽ tranh. Tới nơi này lâu như vậy chữ viết bằng bút lông của nàng cũng chẳng có chút tiến bộ, Nhạc Sở Nhân cũng hoàn toàn mặc kệ, người bên cạnh nàng đều viết chữ rất đẹp, nàng cũng chẳng cần vất vả luyện chữ làm gì.
Soạt soạt soạt, mấy trang giấy vẽ thoắt cái đã xong, nàng gập lại nhét vào phong thư, bỏ vào ngực đảm bảo không ai thấy được, sau đó ra khỏi Viên Nguyệt lâu.
Diêm Tô sớm nói nàng không muốn đi xem lễ, như vậy nhất định còn ở trong phủ. Nàng ngồi xe ngựa nhanh chóng chạy đến phủ Tướng quân, hôm nay Đinh Đương đi theo có vẻ rất cao hứng. Nàng ngồi trong xe nhìn ra ngoài, giống như sủng vật lâu rồi không được ra ngoài.
"Vương phi, người xem những người đó đang đi về phía lễ đàn đi.”
Lúc đi qua ngã tư đường, Đinh Đương thấy dòng nguwoif đang di chuyển.
"Không có gì lạ cả, quốc thái dân an , con người rãnh rỗi dĩ nhiên đều thích xem náo nhiệt."
Nếu là thời kỳ chiến loạn, bảo đảm bọn họ cũng sẽ không ra khỏi phòng.
"Nhị tiểu thư cư nhiên cũng có thể làm Quận chúa? Nàng một chút dạy dỗ đều không có, Nhị phu nhân là con cái của thương nhân, từ nhỏ không có học qua mấy chữ, sinh hạ Nhị tiểu thư cũng không nghiêm túc giáo dục. Từ nhỏ kiêu căng, cùng Đại tiểu thư đánh lộn, xé y phục, hiện nay thế nhưng trở thành Quận chúa?”
Đinh Đương rất bất mãn, ngay trước mặt Nhạc Sở Nhân liền đem lời nói trong lòng phun ra.
Nhạc Sở Nhân tùy ý dựa vách xe, nghe Đinh Đương nói vậy nhướn long mày:
“Vậy Đại tiểu thư kia đâu? Hứa hôn chưa?”
Đinh Đương nghiêng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, trong lòng vẫn nghi vấn vì sao cái gì nàng cũng không nhớ. Tuy nhiên luôn hỏi tại sao nàng không nhớ rõ, Đinh Đương cũng cảm thấy mệt chết đi, còn không bằng sau khi nàng hỏi xong trả lời luôn cho rồi.
"Có a, là Biểu thiếu gia. Chính là con cả của ca ca Đại phu nhân, năm nay hai mốt. Cữu gia là huyện lệnh Nghiễm Huyền, biểu thiếu gia hiện nay còn ở thanh tu ở Hộ Quốc tự, nghe nói phải đợi Biểu thiếu gia hoàn tục mới có thể lập gia đình.”
Hôn sự này hình như định từ rất nhiều năm trước, mặc dù chỉ nói miệng nhưng hai bên đều giữ lời.
Nhạc Sở Nhân từ từ gật đầu, anh em hộ kết hôn? Đứng trên góc độ di truyền học mà nói, đời sau của họ rất dễ dị dạng.
"Nhạc Thượng thư lúc này hẳn đắc ý vênh váo, một nữ nhi làm Quận chúa, một con rể là Vương gia.”
Nhớ tới gương mặt giả dối của Nhạc Chí Châu, Nhạc Sở Nhân hừ lạnh tỏ vẻ coi thường.
"Lão gia làm quan nhiều năm như vậy, thành tích vượt trội một cái cũng không có. Nay không chỉ có nữ nhi tốt như Vương phi, còn có Vương gia làm con rể, lại them nhị tiểu thư trở thành Bình Dương QUận chúa, hắn đương nhiên có thể hài lòng đắc ý rồi.”
Đinh Đương không chút nào che giấu ghét bỏ, so với trước kia, nha đầu này sắc bén hơn nhiều rồi.
"Lời nói này thật hay a, nếu là Nhạc Thượng thư có thể chính tai nghe được thì tốt hơn."
Mặc dù không muốn dính dáng gì đến bọn họ, nhưng Nhạc Sở Nhân thật muốn xem bộ dạng họ rối như canh hẹ nha.
Đinh Đương che miệng cười, sau đó ánh mắt lóe sáng nhìn Nhạc Sở Nhân:
“Vương phi ngài đừng hù dọa nô tỳ nha. Nếu là trước kia nô tỳ khẳng định không dám nói, nhưng bây giờ nô tỳ không có gì không dám nói cả, nô tỳ tin tưởng bất kể nô tỳ nói gì dều có Vương phi Vương gia làm hậu thuẫn.”
Đinh Đương hất cằm lên tràn đầy tự tin.
"Ai ui, lời này vì sao lại nói thế đâu? Không chừng ta còn cũng không dám đắc tội Nhạc Chí Châu hắn đâu.”
Nhạc Sở Nhân nheo mắt cười, lời nịnh nọt như vậy nàng thật thích nghe.
Đinh Đương ngẩng mặt lên, chậm rãi nói:
“Nô tỳ nghe Vương gia nói qua, dõi mắt cả Hoàng Thành, tin tưởng không ai muốn đắc tội Vương Phi. Bởi vì một khi đắc tội hậu quả chắc chắn là chịu không nổi.”
/368
|