Bệnh Yêu - Đằng La Vi Chi
Editor: Hedy
- --0o0---
"Anh Nhẫn, anh cũng cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp phải không?"
***
"Anh ăn cái này vào có thể sẽ thoải mái hơn một chút." Cô nhỏ giọng nói, "Tôi về nhà đây."
Giang Nhẫn nắm chặt viên kẹo trong tay, bàn tay kia giữ chặt lấy cô: "Mắt của cô rốt cuộc là bị gì thế?"
Mạnh Thính hoảng sợ, sợ anh sẽ đoạt lấy mắt kính của cô.
Cô vội vàng nói: "Bị thương sau trận tai nạn xe cộ, đã từng mù. Giang Nhẫn, anh buông tôi ra."
Anh nhíu nhíu mày: "Bây giờ có thể nhìn thấy?"
Mạnh Thính gật gật đầu: "Không thể nhìn được ánh sáng quá mạnh."
"Để tôi nhìn xem, cô nhắm mắt lại trước đi."
Trong lòng Mạnh Thính giật mình, anh còn phải xem nữa sao? Mắt cô bây giờ chỉ hơi sưng một chút, không khác nhiều so với người bình thường, có điều dùng mắt quá lâu thì sẽ đau nhức một chút thôi.
Cô gấp đến mức muốn đánh anh: "Không được, mắt của tôi nhìn rất kỳ dị."
Anh nhìn thấy khuôn mặt cô đều đỏ ửng lên, nhịn không được bật cười: "Kỳ dị đến mức nào?"
Mạnh Thính không giỏi nói dối, hồi lâu sau mới nhỏ giọng đáp: "Trông giống với bộ dạng trên thẻ học sinh của tôi." Cô dè dặt nói thêm, "Rất xấu." Vì vậy anh đừng có nhìn nha.
Giang Nhẫn không kìm nén được nở nụ cười, anh biết cô đang nói dối.
Nhưng khi nhìn đến viên kẹo trong lòng bàn tay, anh buông cô ra: "Cô về nhà đi."
Mạnh Thính hoảng loạn như một con thỏ bị truy bắt, cuối cùng không còn bước đi chậm chạp nữa. Cô lảo đảo chạy nhanh về phía trước.
Anh bỏ viên kẹo ngọt kia vào trong miệng.
Chua chua ngọt ngọt kích thích vị giác, Giang Nhẫn tựa vào trạm xe buýt bên cạnh. Bầu trời ở thành phố H trong lành sáng sủa, trong mắt anh nơi đây không khác gì một thành phố hoang vu hẻo lánh là bao, nhưng trong khoảnh khắc này nó đã trở nên thật khác biệt.
Vỏ kẹo bị anh nhét vào trong túi.
Được rồi, không nhìn thì không nhìn, cũng không thể nào là tiên nữ giáng trần được.
***
Mạnh Thính về đến nhà, giao chiếc thẻ cho Thư Chí Đồng.
Thư Chí Đồng bất ngờ nhìn cô, cô đành giải thích: "Phần thưởng từ cuộc thi Olympic Toán, Thư ba ba nhận lấy đi ạ."
Thư Chí Đồng nghe cô giải thích nguyên nhân xong liền vui vẻ ra mặt: "Thính Thính thật là lợi hại, số tiền này con cứ giữ lấy đi, mua mấy bộ quần áo đẹp và đồ ăn ngon. Không cần lo lắng chuyện trong nhà đâu, Thư ba ba sẽ không để con phải chịu khổ."
Mắt Mạnh Thính chua xót, giọng nói cô nghẹn ngào: "Con có tiền tiêu vặt rồi, Thư ba ba mau nhận đi ạ."
Cô đặt tấm thẻ lên bàn rồi định xoay người về phòng ngay, Thư ba ba vui vẻ nói: "Vậy ba sẽ tích lũy số tiền này trong ngân hàng, tiền lãi không ít đâu, khi nào Thính Thính cần đến thì có thể rút ra."
Thư Lan từ trong phòng bước ra, cô ta ngủ đến trưa, trên người còn mặc đồ ngủ.
"Thẻ ngân hàng ở đâu ra thế ba?"
Thấy cô ta đưa tay muốn lấy, Thư Chí Đồng cầm đi chỗ khác: "Tiểu Lan, mau thay đồ rồi đi ăn cơm đi, đây là đồ của chị con, không được lộn xộn."
Thư Lan bị mắng nên cực kỳ bất mãn: "Con xem một chút cũng không được à, sao ba thiên vị quá vậy? Lâu lắm rồi con chưa mua quần áo mới nữa đó."
Nói đến đây cô ta vô cùng tức giận.
Trường trung học Lợi Tài và Thất Trung không hề giống nhau, bên Thất Trung yêu cầu học sinh không được quá nổi trội, nhất định phải mặc đồng phục. Lợi Tài thì khác, mặc dù bọn họ cũng được cấp cho bộ đồng phục, nhưng bên phía trường học không có nghiêm khắc đưa ra yêu cầu phải mặc đồng phục này nọ, Thư Lan chưa bao giờ mặc đồng phục dù chỉ một lần.
Cô ta mặc quần áo của mình, nhưng gia đình không có điều kiện nên những bộ quần áo của cô ta đơn sơ giản dị không được vẻ vang xinh đẹp như của những nữ sinh khác. Độ tuổi này rất thích đua đòi so sánh nhau, mỗi lần Thư Lan nhìn thấy đám người đó ăn diện liền khó chịu muốn chết.
Vậy mà Mạnh Thính có thể chịu được mặc cái bộ đồng phục kia quanh năm suốt tháng, thật là hà tiện.
Thư Lan luôn cảm thấy mỗi khi đi trong sân trường, ánh mắt người khác nhìn mình đều mang theo cười nhạo chế giễu.
Cô ta giậm chân giận dỗi bỏ đi, cô ta muốn có quần áo mới thì có lỗi gì chứ? Không phải Giang Nhẫn đều thích mấy dạng nữ sinh biết cách ăn diện sao? Cô ta mà có tiền thì còn đẹp hơn gấp trăm lần so với bọn họ.
Mạnh Thính trở lại phòng, suy nghĩ hồi lâu, đem cái rương đầy bụi bẩn lôi ra.
Cô mở nó ra. Bên trong là một vài bộ trang phục khiêu vũ xinh đẹp và một đôi giày khiêu vũ màu trắng. Ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng sờ lướt qua bọn chúng, những thứ này đã từng là những đồ vật tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của cô. Tiếc là sau khi mẹ qua đời, cô không còn đụng đến chúng nữa.
Mạnh Thính vẫn luôn cảm thấy có lỗi.
Cô đã từng ở trên đỉnh cao xinh đẹp chói lọi, đi đến đâu đều vô cùng rực rỡ nổi bật. Lúc cô ở trên sân khấu, xinh đẹp đến mức đoạt hồn.
Năm ấy khi cô học cấp hai.
Đi trên đường, đều có vô số nam sinh lén lút ngắm nhìn cô.
"Chính là cô ấy, cô ấy thật xinh đẹp nha, tớ nghe Đặng Cường nói tên cô ấy là Mạnh Thính."
"Tớ đã thấy cô ấy khiêu vũ rồi, thực sự rất đẹp."
"Giọng nói của cô ấy cũng rất êm tai nữa, còn êm hơn cả em gái tớ."
"Đến bắt chuyện đi."
...
Mẹ của Mạnh Thính là Tăng Ngọc Khiết nhìn thấy con gái mình được người ta yêu thích như vậy không nhịn được cười: "Để mẹ xem nào, hôm nay lại có bao nhiêu người đi theo con về nhà đây." Bà ló đầu nhìn ra phía sau, mấy tên nhóc kia đều tan tác như chim muông.
Mạnh Thính buồn bực: "Mẹ!"
Tăng Ngọc Khiết cười một trận: "Da mặt con mỏng quá nha, sau này bị khi dễ thì phải làm sao?"
Hồi ức của Mạnh Thính dừng ở đây, trong mắt cô không nhịn được lấp lánh nước mắt. Cô nhìn sợi dây chuyền nho nhỏ còn chưa phai màu bên trong rương, đưa tay cầm lên và mở ra, bên trong là ảnh chụp lần cuối cùng.
Dưới ánh đèn sân khấu, cô ngồi trước đàn dương cầm, mẹ cô Tăng Ngọc Khiết mỉm cười phía sau lưng, bàn tay đặt trên tóc cô.
Bên trên bức ảnh là một cô bé mười bốn tuổi, mái tóc mềm mại sau tai, xinh đẹp hoàn mỹ đến không tưởng.
Đó là khoảng thời gian cô được là chính mình.
Kiếp trước Mạnh Thính cho đến lúc chết cũng luôn luôn trốn tránh những thứ đồ này, chưa từng mở cái rương này ra. Nếu như không phải vì đón cô sau khi thi đấu về thì mẹ sẽ không gặp phải tai nạn xe cộ. Lúc tai nạn xảy ra, Tăng Ngọc Khiết đã ôm chặt Mạnh Thính.
Sau khi Tăng Ngọc Khiết qua đời, khoảng thời gian dài sau đó Mạnh Thính không nở nụ cười lần nào nữa.
Ánh sáng đẹp nhất trong sinh mệnh nay đã trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa. Trước mắt cô là một vùng tăm tối, không còn khiêu vũ, cũng quên đi quá khứ của chính mình.
Mỹ lệ chói mắt, mang theo niềm tự hào nho nhỏ của bản thân.
Mạnh Thính từ một thiếu nữ thiên tài toàn năng trở thành một con người bình thường giữa hàng vạn người.
Nhưng bây giờ đây, bởi vì Thư ba ba lâm vào hoàn cảnh khó khăn mà cô phải vượt qua chướng ngại tâm lý lại một lần nữa đối mặt với những thứ này sao?
***
Đi học vào ngày thứ Hai, tất cả mọi người đều biết chuyện Mạnh Thính giành giải quán quân cuộc thi Olympic Toán học.
Triệu Noãn Chanh sợ ngây người: "Ngạc nhiên thật, cậu ẵm giải quán quân về đó nha. Còn Lư Nguyệt thì sao?"
Mạnh Thính đang tìm sách Hóa, nghe thấy thì trả lời: "Hạng hai."
Triệu Noãn Chanh chép miệng: "Ôi mẹ ơi." Thính Thính thật lợi hại quá đi!
Trong lớp cũng đang bàn tán về việc này, bởi vì Lư Nguyệt là nữ thần khối mười hai. Lư Nguyệt có gia cảnh tốt, cũng được giáo dục tốt, ngày thường giống như tiên nữ cao cao tại thượng không dính chút bụi trần, không nghĩ đến chị ta bại dưới tay Mạnh Thính nhỏ hơn mình một lớp.
Một nữ sinh trong lớp không nhịn được bàn luận: "Mạnh Thính quá trâu bò rồi, chỉ số thông minh cán mốc luôn."
Một nam sinh cười: "Có chiến thắng cũng vô dụng thôi, Lư Nguyệt người ta xinh đẹp biết bao nhiêu chứ. Thành tích tốt làm ăn gì được?"
Nữ sinh kia nhỏ giọng: "Tuy Mạnh Thính rất tốt, nhưng đôi mắt của cậu ấy thật quá đáng tiếc. Nhắc đến mới nhớ, các cậu nghe chuyện giữa Giang Nhẫn và Lư Nguyệt chưa? Hình như chị ấy đang qua lại với Giang Nhẫn."
"Không phải đâu!"
"Thật đó..."
Đề tài dần dần bị chệch hướng, Triệu Noãn Chanh tức không chịu được, rõ ràng người chiến thắng là Thính Thính, nhưng bị người ta thương hại là thế nào? Cô gần như phát điên thành một con cá nóc.
Đối với toàn bộ học sinh ở trường Thất Trung thì sự hiện diện của Giang Nhẫn vô cùng đặc biệt.
Anh là học sinh trường cách vách, thuộc đám thiếu niên hay tụ tập đứng hút thuốc dưới gốc cây bạch quả sau giờ học.
Đến cả thầy chủ nhiệm và các thầy cô giáo khác cũng không dám quản anh. Nghe nói anh thường không hay đến lớp học, anh có tiền, thực sự có rất nhiều tiền. Tuy rằng bị nhà họ Giang đuổi, nhưng anh ra tay rất hào phóng.
Năm đó những gia đình mua được ô tô không nhiều lắm, chứ đừng nói đến siêu xe tốc độ của Giang Nhẫn.
Mạnh Thính đối với những điều này lại không hề để tâm.
Cô đang suy nghĩ làm sao để kiếm được tiền.
Mấy năm sau giá nhà sẽ tăng vọt, nhưng Thư Chí Đồng đã sớm bán căn nhà nhỏ rồi, nhà đang ở chỉ là nhà mướn, vẫn trong khu vực chưa được khai phá.
Thật sự rất nghèo...
Mà Giang gia kinh doanh bất động sản, không biết đã kiếm bao nhiêu tiền trong một năm.
Cũng may tính tình cô bình ổn, nếu không có thì cũng không vấn đề gì hết. Chết đi một lần mới hiểu được, con người chỉ cần cả đời bình an mạnh khỏe mới là điều quan trọng nhất.
Tan học, trường trung học sát vách bỗng ồn ào một trận.
Triệu Noãn Chanh và Mạnh Thính đi cùng nhau, mới nhận ra bọn họ ồn ào cái gì.
Thẩm Vũ Tình đang đứng đợi Giang Nhẫn.
Cô ta vốn cho rằng qua một thời gian thì Giang Nhẫn sẽ đến tìm mình, kết quả nghe được tin đồn của Giang Nhẫn và Lư Nguyệt. Cô ta không nhẫn nhịn được nữa, chủ động chạy đến đây.
Giang Nhẫn từ trong túi lấy ra một cái bật lửa, châm điếu thuốc đang ngậm trên môi.
Động tác hút thuốc của anh rất tùy tiện, hồi lâu sau mới cúi đầu liếc Thẩm Vũ Tình một cái: "Cô tới đây làm gì?"
Thẩm Vũ Tình nói: "Giang Nhẫn, chúng ta làm lại từ đầu đi, sau này em sẽ không chủ động gây chuyện nữa, tất cả đều nghe theo anh có được không?"
Giang Nhẫn chậc một tiếng: "Không có hứng thú, tránh ra."
Mạnh Thính sợ Giang Nhẫn ở trong đám người nhìn thấy mình, cô cúi đầu, kéo Triệu Noãn Chanh đi.
Triệu Noãn Chanh hiểu sai ý: "Thính Thính, cậu cũng rất phấn khích phải không? Mẹ nó Thẩm Vũ Tình cầu xin Giang Nhẫn hợp lại mà bị cự tuyệt đấy! Đến cả Thẩm Vũ Tình mà anh ta cũng không thèm, không biết sau này anh ta sẽ thích ai đây? Không lẽ thực sự thích Lư Nguyệt à?"
Mạnh Thính mím môi: "Chúng ta đi được rồi chứ?"
Bộ dạng Triệu Noãn Chanh như thể hận không thể ở tại đây xem hết náo nhiệt: "Thính Thính cậu đừng lên tiếng."
Hai mắt Thẩm Vũ Tình đỏ ửng lên: "Anh thực sự thích Lư Nguyệt sao? Chị ta ngoại trừ thành tích không tệ thì còn có cái gì hơn em nữa chứ, Giang Nhẫn, anh đối với em không có chút xíu tình cảm nào sao?"
Giang Nhẫn cảm thấy phiền, nghe vậy liền dập tắt điếu thuốc: "Cô tự đề cao bản thân quá rồi đó." Anh vỗ bả vai Hạ Tuấn Minh, "Tấm hình buổi chiều của mày đâu rồi?"
Hạ Tuấn Minh ngẩn người, một lúc lâu sau mới hiểu được anh Nhẫn đang nói gì.
Anh ta lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền nhỏ, ấn mở rồi cho Thẩm Vũ Tình xem, giọng điệu anh ta khinh bỉ: "Thẩm Vũ Tình, anh Nhẫn chán ghét cô thì cô cũng đừng có mò đến đây nữa. Anh ấy thích kiểu giống như thế này, cô không thích hợp đâu."
Những người vây quanh xem náo nhiệt đều mở to mắt nhìn qua, nhưng mặt dây chuyền kia quá nhỏ nên không nhìn thấy được gì. Sự tò mò của mọi người đột nhiên được dâng cao.
Thẩm Vũ Tình đứng gần đó, nhìn thấy rất rõ ràng.
Tấm hình này quá cũ kỹ, độ phân giải cũng không cao. Nhìn là biết được chụp cách đây vài năm.
Bức ảnh chưa được 2 inch, một cô gái mặc chiếc váy dài màu vàng đặt ngón tay lên cây đàn piano. Cô gái nhìn vào ống kính, mỉm cười ngọt ngào và ngượng ngùng.
Bức ảnh có hơi mờ nhưng vẫn không ảnh hưởng đến dung mạo xinh đẹp tinh tế của cô gái.
Thẩm Vũ Tình sửng sốt hồi lâu, nhất thời cũng không nói được câu nào.
Đám người bên phía Mạnh Thính cũng ngây ngẩn cả người. Sắc mặt cô trắng bệch một lúc lâu, mặt dây chuyền kia cô cực kỳ quen thuộc, tối qua nó còn ở trong chiếc rương của cô, sao hôm nay lại nằm trong tay đám người Hạ Tuấn Minh kia được?
Hạ Tuấn Minh cười khà khà: "Cô ấy đẹp không? Cô có muốn đi chỉnh sửa mình lại hay không?" Anh ta thích Lư Nguyệt, vì vậy mới không thích Thẩm Vũ Tình, nói chuyện với cô ta dĩ nhiên không hề khách khí.
Thẩm Vũ Tình kịp phản ứng, tức giận không chịu được: "Cô ấy có bao nhiêu lớn chứ, mấy người cũng thật biến thái."
Giang Nhẫn không kiên nhẫn nữa: "Cô có cút hay không?"
Thẩm Vũ Tình rất sợ anh, hai mắt đỏ ửng bỏ đi. Đám người tự động giải tán. Mạnh Thính không biết nên tức giận hay sợ hãi, cô cắn răng, tim đập thình thịch, mắt nhìn sợi dây chuyền nhỏ kia, sau đó theo Triệu Noãn Chanh rời đi.
Hạ Tuấn Minh vô cùng vui vẻ: "Anh Nhẫn, anh không xem một chút à, cô ấy xinh thật đấy!"
Cô gái lần trước biểu diễn dương cầm buổi chiều hôm đó, tên là gì ấy nhỉ, Thư Lan hay gì đó. Đây là sợi dây chuyền của cô ấy, không nghĩ đến bên trong còn có bức hình. Anh ta cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt đầu tiên chạm phải liền thốt lên: "Mẹ nó có phải tao mới được thấy thiên sứ nhỏ hay không?" Thật khiến người ta không sống nổi mà.
Phương Đàm thò qua nhìn, cũng ngẩn ngơ: "Cực kỳ xinh đẹp, nhìn qua độ tuổi cũng không lớn."
Hà Hàn nghe bọn họ bàn luận cũng tham gia náo nhiệt, liên tục kinh ngạc cảm thán.
Chỉ có mình Giang Nhẫn gục mặt ngủ trên bàn học, anh thấy ồn vô cùng: "Câm miệng."
Lúc Thẩm Vũ Tình đến làm phiền, không biết vì sao nghĩ đến tấm hình này.
Hạ Tuấn Minh đưa đến, Giang Nhẫn cũng không từ chối, anh rũ mắt nhìn.
Chỉ là liếc mắt một cái, chính anh cũng ngây ngẩn cả người.
"Anh Nhẫn, anh cũng cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp phải không?" Còn đặc biệt có khí chất, hết sức thuần khiết.
Bầu trời vào tháng mười quang đãng, Giang Nhẫn tựa vào gốc cây, nụ cười có chút lưu manh, mặt mày rạng rỡ nói đùa: "Nếu gặp được cô ấy sớm mấy năm, nói không chừng ông đây sẽ..." Anh không nói tiếp, nhưng bọn con trai đều hiểu.
Hạ Tuấn Minh thầm nghĩ, anh Nhẫn mới là cầm thú biến thái chính hiệu.
________________
Kkkk đương nhiên bạn Nhẫn đích thực xứng đáng với hai từ "cầm thú" lun, chỉ là chưa có lộ ra ngoài thôi nha. Thật tội nghiệp Thính Thính >.<
Cơ mà chương này tâm đắc nhất câu: "Con người chỉ cần cả đời bình an mạnh khỏe mới là điều quan trọng nhất." Có sức khỏe mới làm nên tất cả ^^
Nói chứ đang phát điên vì con mụ Thư Lan đây, mấy chương sau xem Mạnh Thính xử Thư Lan thế nào nhé mn kaka~
Ít bạn ủng hộ, vote quá:"((( nên mình lười xíu up truyện hơi chậm nha mn, very sorry~
Editor: Hedy
- --0o0---
"Anh Nhẫn, anh cũng cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp phải không?"
***
"Anh ăn cái này vào có thể sẽ thoải mái hơn một chút." Cô nhỏ giọng nói, "Tôi về nhà đây."
Giang Nhẫn nắm chặt viên kẹo trong tay, bàn tay kia giữ chặt lấy cô: "Mắt của cô rốt cuộc là bị gì thế?"
Mạnh Thính hoảng sợ, sợ anh sẽ đoạt lấy mắt kính của cô.
Cô vội vàng nói: "Bị thương sau trận tai nạn xe cộ, đã từng mù. Giang Nhẫn, anh buông tôi ra."
Anh nhíu nhíu mày: "Bây giờ có thể nhìn thấy?"
Mạnh Thính gật gật đầu: "Không thể nhìn được ánh sáng quá mạnh."
"Để tôi nhìn xem, cô nhắm mắt lại trước đi."
Trong lòng Mạnh Thính giật mình, anh còn phải xem nữa sao? Mắt cô bây giờ chỉ hơi sưng một chút, không khác nhiều so với người bình thường, có điều dùng mắt quá lâu thì sẽ đau nhức một chút thôi.
Cô gấp đến mức muốn đánh anh: "Không được, mắt của tôi nhìn rất kỳ dị."
Anh nhìn thấy khuôn mặt cô đều đỏ ửng lên, nhịn không được bật cười: "Kỳ dị đến mức nào?"
Mạnh Thính không giỏi nói dối, hồi lâu sau mới nhỏ giọng đáp: "Trông giống với bộ dạng trên thẻ học sinh của tôi." Cô dè dặt nói thêm, "Rất xấu." Vì vậy anh đừng có nhìn nha.
Giang Nhẫn không kìm nén được nở nụ cười, anh biết cô đang nói dối.
Nhưng khi nhìn đến viên kẹo trong lòng bàn tay, anh buông cô ra: "Cô về nhà đi."
Mạnh Thính hoảng loạn như một con thỏ bị truy bắt, cuối cùng không còn bước đi chậm chạp nữa. Cô lảo đảo chạy nhanh về phía trước.
Anh bỏ viên kẹo ngọt kia vào trong miệng.
Chua chua ngọt ngọt kích thích vị giác, Giang Nhẫn tựa vào trạm xe buýt bên cạnh. Bầu trời ở thành phố H trong lành sáng sủa, trong mắt anh nơi đây không khác gì một thành phố hoang vu hẻo lánh là bao, nhưng trong khoảnh khắc này nó đã trở nên thật khác biệt.
Vỏ kẹo bị anh nhét vào trong túi.
Được rồi, không nhìn thì không nhìn, cũng không thể nào là tiên nữ giáng trần được.
***
Mạnh Thính về đến nhà, giao chiếc thẻ cho Thư Chí Đồng.
Thư Chí Đồng bất ngờ nhìn cô, cô đành giải thích: "Phần thưởng từ cuộc thi Olympic Toán, Thư ba ba nhận lấy đi ạ."
Thư Chí Đồng nghe cô giải thích nguyên nhân xong liền vui vẻ ra mặt: "Thính Thính thật là lợi hại, số tiền này con cứ giữ lấy đi, mua mấy bộ quần áo đẹp và đồ ăn ngon. Không cần lo lắng chuyện trong nhà đâu, Thư ba ba sẽ không để con phải chịu khổ."
Mắt Mạnh Thính chua xót, giọng nói cô nghẹn ngào: "Con có tiền tiêu vặt rồi, Thư ba ba mau nhận đi ạ."
Cô đặt tấm thẻ lên bàn rồi định xoay người về phòng ngay, Thư ba ba vui vẻ nói: "Vậy ba sẽ tích lũy số tiền này trong ngân hàng, tiền lãi không ít đâu, khi nào Thính Thính cần đến thì có thể rút ra."
Thư Lan từ trong phòng bước ra, cô ta ngủ đến trưa, trên người còn mặc đồ ngủ.
"Thẻ ngân hàng ở đâu ra thế ba?"
Thấy cô ta đưa tay muốn lấy, Thư Chí Đồng cầm đi chỗ khác: "Tiểu Lan, mau thay đồ rồi đi ăn cơm đi, đây là đồ của chị con, không được lộn xộn."
Thư Lan bị mắng nên cực kỳ bất mãn: "Con xem một chút cũng không được à, sao ba thiên vị quá vậy? Lâu lắm rồi con chưa mua quần áo mới nữa đó."
Nói đến đây cô ta vô cùng tức giận.
Trường trung học Lợi Tài và Thất Trung không hề giống nhau, bên Thất Trung yêu cầu học sinh không được quá nổi trội, nhất định phải mặc đồng phục. Lợi Tài thì khác, mặc dù bọn họ cũng được cấp cho bộ đồng phục, nhưng bên phía trường học không có nghiêm khắc đưa ra yêu cầu phải mặc đồng phục này nọ, Thư Lan chưa bao giờ mặc đồng phục dù chỉ một lần.
Cô ta mặc quần áo của mình, nhưng gia đình không có điều kiện nên những bộ quần áo của cô ta đơn sơ giản dị không được vẻ vang xinh đẹp như của những nữ sinh khác. Độ tuổi này rất thích đua đòi so sánh nhau, mỗi lần Thư Lan nhìn thấy đám người đó ăn diện liền khó chịu muốn chết.
Vậy mà Mạnh Thính có thể chịu được mặc cái bộ đồng phục kia quanh năm suốt tháng, thật là hà tiện.
Thư Lan luôn cảm thấy mỗi khi đi trong sân trường, ánh mắt người khác nhìn mình đều mang theo cười nhạo chế giễu.
Cô ta giậm chân giận dỗi bỏ đi, cô ta muốn có quần áo mới thì có lỗi gì chứ? Không phải Giang Nhẫn đều thích mấy dạng nữ sinh biết cách ăn diện sao? Cô ta mà có tiền thì còn đẹp hơn gấp trăm lần so với bọn họ.
Mạnh Thính trở lại phòng, suy nghĩ hồi lâu, đem cái rương đầy bụi bẩn lôi ra.
Cô mở nó ra. Bên trong là một vài bộ trang phục khiêu vũ xinh đẹp và một đôi giày khiêu vũ màu trắng. Ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng sờ lướt qua bọn chúng, những thứ này đã từng là những đồ vật tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của cô. Tiếc là sau khi mẹ qua đời, cô không còn đụng đến chúng nữa.
Mạnh Thính vẫn luôn cảm thấy có lỗi.
Cô đã từng ở trên đỉnh cao xinh đẹp chói lọi, đi đến đâu đều vô cùng rực rỡ nổi bật. Lúc cô ở trên sân khấu, xinh đẹp đến mức đoạt hồn.
Năm ấy khi cô học cấp hai.
Đi trên đường, đều có vô số nam sinh lén lút ngắm nhìn cô.
"Chính là cô ấy, cô ấy thật xinh đẹp nha, tớ nghe Đặng Cường nói tên cô ấy là Mạnh Thính."
"Tớ đã thấy cô ấy khiêu vũ rồi, thực sự rất đẹp."
"Giọng nói của cô ấy cũng rất êm tai nữa, còn êm hơn cả em gái tớ."
"Đến bắt chuyện đi."
...
Mẹ của Mạnh Thính là Tăng Ngọc Khiết nhìn thấy con gái mình được người ta yêu thích như vậy không nhịn được cười: "Để mẹ xem nào, hôm nay lại có bao nhiêu người đi theo con về nhà đây." Bà ló đầu nhìn ra phía sau, mấy tên nhóc kia đều tan tác như chim muông.
Mạnh Thính buồn bực: "Mẹ!"
Tăng Ngọc Khiết cười một trận: "Da mặt con mỏng quá nha, sau này bị khi dễ thì phải làm sao?"
Hồi ức của Mạnh Thính dừng ở đây, trong mắt cô không nhịn được lấp lánh nước mắt. Cô nhìn sợi dây chuyền nho nhỏ còn chưa phai màu bên trong rương, đưa tay cầm lên và mở ra, bên trong là ảnh chụp lần cuối cùng.
Dưới ánh đèn sân khấu, cô ngồi trước đàn dương cầm, mẹ cô Tăng Ngọc Khiết mỉm cười phía sau lưng, bàn tay đặt trên tóc cô.
Bên trên bức ảnh là một cô bé mười bốn tuổi, mái tóc mềm mại sau tai, xinh đẹp hoàn mỹ đến không tưởng.
Đó là khoảng thời gian cô được là chính mình.
Kiếp trước Mạnh Thính cho đến lúc chết cũng luôn luôn trốn tránh những thứ đồ này, chưa từng mở cái rương này ra. Nếu như không phải vì đón cô sau khi thi đấu về thì mẹ sẽ không gặp phải tai nạn xe cộ. Lúc tai nạn xảy ra, Tăng Ngọc Khiết đã ôm chặt Mạnh Thính.
Sau khi Tăng Ngọc Khiết qua đời, khoảng thời gian dài sau đó Mạnh Thính không nở nụ cười lần nào nữa.
Ánh sáng đẹp nhất trong sinh mệnh nay đã trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa. Trước mắt cô là một vùng tăm tối, không còn khiêu vũ, cũng quên đi quá khứ của chính mình.
Mỹ lệ chói mắt, mang theo niềm tự hào nho nhỏ của bản thân.
Mạnh Thính từ một thiếu nữ thiên tài toàn năng trở thành một con người bình thường giữa hàng vạn người.
Nhưng bây giờ đây, bởi vì Thư ba ba lâm vào hoàn cảnh khó khăn mà cô phải vượt qua chướng ngại tâm lý lại một lần nữa đối mặt với những thứ này sao?
***
Đi học vào ngày thứ Hai, tất cả mọi người đều biết chuyện Mạnh Thính giành giải quán quân cuộc thi Olympic Toán học.
Triệu Noãn Chanh sợ ngây người: "Ngạc nhiên thật, cậu ẵm giải quán quân về đó nha. Còn Lư Nguyệt thì sao?"
Mạnh Thính đang tìm sách Hóa, nghe thấy thì trả lời: "Hạng hai."
Triệu Noãn Chanh chép miệng: "Ôi mẹ ơi." Thính Thính thật lợi hại quá đi!
Trong lớp cũng đang bàn tán về việc này, bởi vì Lư Nguyệt là nữ thần khối mười hai. Lư Nguyệt có gia cảnh tốt, cũng được giáo dục tốt, ngày thường giống như tiên nữ cao cao tại thượng không dính chút bụi trần, không nghĩ đến chị ta bại dưới tay Mạnh Thính nhỏ hơn mình một lớp.
Một nữ sinh trong lớp không nhịn được bàn luận: "Mạnh Thính quá trâu bò rồi, chỉ số thông minh cán mốc luôn."
Một nam sinh cười: "Có chiến thắng cũng vô dụng thôi, Lư Nguyệt người ta xinh đẹp biết bao nhiêu chứ. Thành tích tốt làm ăn gì được?"
Nữ sinh kia nhỏ giọng: "Tuy Mạnh Thính rất tốt, nhưng đôi mắt của cậu ấy thật quá đáng tiếc. Nhắc đến mới nhớ, các cậu nghe chuyện giữa Giang Nhẫn và Lư Nguyệt chưa? Hình như chị ấy đang qua lại với Giang Nhẫn."
"Không phải đâu!"
"Thật đó..."
Đề tài dần dần bị chệch hướng, Triệu Noãn Chanh tức không chịu được, rõ ràng người chiến thắng là Thính Thính, nhưng bị người ta thương hại là thế nào? Cô gần như phát điên thành một con cá nóc.
Đối với toàn bộ học sinh ở trường Thất Trung thì sự hiện diện của Giang Nhẫn vô cùng đặc biệt.
Anh là học sinh trường cách vách, thuộc đám thiếu niên hay tụ tập đứng hút thuốc dưới gốc cây bạch quả sau giờ học.
Đến cả thầy chủ nhiệm và các thầy cô giáo khác cũng không dám quản anh. Nghe nói anh thường không hay đến lớp học, anh có tiền, thực sự có rất nhiều tiền. Tuy rằng bị nhà họ Giang đuổi, nhưng anh ra tay rất hào phóng.
Năm đó những gia đình mua được ô tô không nhiều lắm, chứ đừng nói đến siêu xe tốc độ của Giang Nhẫn.
Mạnh Thính đối với những điều này lại không hề để tâm.
Cô đang suy nghĩ làm sao để kiếm được tiền.
Mấy năm sau giá nhà sẽ tăng vọt, nhưng Thư Chí Đồng đã sớm bán căn nhà nhỏ rồi, nhà đang ở chỉ là nhà mướn, vẫn trong khu vực chưa được khai phá.
Thật sự rất nghèo...
Mà Giang gia kinh doanh bất động sản, không biết đã kiếm bao nhiêu tiền trong một năm.
Cũng may tính tình cô bình ổn, nếu không có thì cũng không vấn đề gì hết. Chết đi một lần mới hiểu được, con người chỉ cần cả đời bình an mạnh khỏe mới là điều quan trọng nhất.
Tan học, trường trung học sát vách bỗng ồn ào một trận.
Triệu Noãn Chanh và Mạnh Thính đi cùng nhau, mới nhận ra bọn họ ồn ào cái gì.
Thẩm Vũ Tình đang đứng đợi Giang Nhẫn.
Cô ta vốn cho rằng qua một thời gian thì Giang Nhẫn sẽ đến tìm mình, kết quả nghe được tin đồn của Giang Nhẫn và Lư Nguyệt. Cô ta không nhẫn nhịn được nữa, chủ động chạy đến đây.
Giang Nhẫn từ trong túi lấy ra một cái bật lửa, châm điếu thuốc đang ngậm trên môi.
Động tác hút thuốc của anh rất tùy tiện, hồi lâu sau mới cúi đầu liếc Thẩm Vũ Tình một cái: "Cô tới đây làm gì?"
Thẩm Vũ Tình nói: "Giang Nhẫn, chúng ta làm lại từ đầu đi, sau này em sẽ không chủ động gây chuyện nữa, tất cả đều nghe theo anh có được không?"
Giang Nhẫn chậc một tiếng: "Không có hứng thú, tránh ra."
Mạnh Thính sợ Giang Nhẫn ở trong đám người nhìn thấy mình, cô cúi đầu, kéo Triệu Noãn Chanh đi.
Triệu Noãn Chanh hiểu sai ý: "Thính Thính, cậu cũng rất phấn khích phải không? Mẹ nó Thẩm Vũ Tình cầu xin Giang Nhẫn hợp lại mà bị cự tuyệt đấy! Đến cả Thẩm Vũ Tình mà anh ta cũng không thèm, không biết sau này anh ta sẽ thích ai đây? Không lẽ thực sự thích Lư Nguyệt à?"
Mạnh Thính mím môi: "Chúng ta đi được rồi chứ?"
Bộ dạng Triệu Noãn Chanh như thể hận không thể ở tại đây xem hết náo nhiệt: "Thính Thính cậu đừng lên tiếng."
Hai mắt Thẩm Vũ Tình đỏ ửng lên: "Anh thực sự thích Lư Nguyệt sao? Chị ta ngoại trừ thành tích không tệ thì còn có cái gì hơn em nữa chứ, Giang Nhẫn, anh đối với em không có chút xíu tình cảm nào sao?"
Giang Nhẫn cảm thấy phiền, nghe vậy liền dập tắt điếu thuốc: "Cô tự đề cao bản thân quá rồi đó." Anh vỗ bả vai Hạ Tuấn Minh, "Tấm hình buổi chiều của mày đâu rồi?"
Hạ Tuấn Minh ngẩn người, một lúc lâu sau mới hiểu được anh Nhẫn đang nói gì.
Anh ta lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền nhỏ, ấn mở rồi cho Thẩm Vũ Tình xem, giọng điệu anh ta khinh bỉ: "Thẩm Vũ Tình, anh Nhẫn chán ghét cô thì cô cũng đừng có mò đến đây nữa. Anh ấy thích kiểu giống như thế này, cô không thích hợp đâu."
Những người vây quanh xem náo nhiệt đều mở to mắt nhìn qua, nhưng mặt dây chuyền kia quá nhỏ nên không nhìn thấy được gì. Sự tò mò của mọi người đột nhiên được dâng cao.
Thẩm Vũ Tình đứng gần đó, nhìn thấy rất rõ ràng.
Tấm hình này quá cũ kỹ, độ phân giải cũng không cao. Nhìn là biết được chụp cách đây vài năm.
Bức ảnh chưa được 2 inch, một cô gái mặc chiếc váy dài màu vàng đặt ngón tay lên cây đàn piano. Cô gái nhìn vào ống kính, mỉm cười ngọt ngào và ngượng ngùng.
Bức ảnh có hơi mờ nhưng vẫn không ảnh hưởng đến dung mạo xinh đẹp tinh tế của cô gái.
Thẩm Vũ Tình sửng sốt hồi lâu, nhất thời cũng không nói được câu nào.
Đám người bên phía Mạnh Thính cũng ngây ngẩn cả người. Sắc mặt cô trắng bệch một lúc lâu, mặt dây chuyền kia cô cực kỳ quen thuộc, tối qua nó còn ở trong chiếc rương của cô, sao hôm nay lại nằm trong tay đám người Hạ Tuấn Minh kia được?
Hạ Tuấn Minh cười khà khà: "Cô ấy đẹp không? Cô có muốn đi chỉnh sửa mình lại hay không?" Anh ta thích Lư Nguyệt, vì vậy mới không thích Thẩm Vũ Tình, nói chuyện với cô ta dĩ nhiên không hề khách khí.
Thẩm Vũ Tình kịp phản ứng, tức giận không chịu được: "Cô ấy có bao nhiêu lớn chứ, mấy người cũng thật biến thái."
Giang Nhẫn không kiên nhẫn nữa: "Cô có cút hay không?"
Thẩm Vũ Tình rất sợ anh, hai mắt đỏ ửng bỏ đi. Đám người tự động giải tán. Mạnh Thính không biết nên tức giận hay sợ hãi, cô cắn răng, tim đập thình thịch, mắt nhìn sợi dây chuyền nhỏ kia, sau đó theo Triệu Noãn Chanh rời đi.
Hạ Tuấn Minh vô cùng vui vẻ: "Anh Nhẫn, anh không xem một chút à, cô ấy xinh thật đấy!"
Cô gái lần trước biểu diễn dương cầm buổi chiều hôm đó, tên là gì ấy nhỉ, Thư Lan hay gì đó. Đây là sợi dây chuyền của cô ấy, không nghĩ đến bên trong còn có bức hình. Anh ta cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt đầu tiên chạm phải liền thốt lên: "Mẹ nó có phải tao mới được thấy thiên sứ nhỏ hay không?" Thật khiến người ta không sống nổi mà.
Phương Đàm thò qua nhìn, cũng ngẩn ngơ: "Cực kỳ xinh đẹp, nhìn qua độ tuổi cũng không lớn."
Hà Hàn nghe bọn họ bàn luận cũng tham gia náo nhiệt, liên tục kinh ngạc cảm thán.
Chỉ có mình Giang Nhẫn gục mặt ngủ trên bàn học, anh thấy ồn vô cùng: "Câm miệng."
Lúc Thẩm Vũ Tình đến làm phiền, không biết vì sao nghĩ đến tấm hình này.
Hạ Tuấn Minh đưa đến, Giang Nhẫn cũng không từ chối, anh rũ mắt nhìn.
Chỉ là liếc mắt một cái, chính anh cũng ngây ngẩn cả người.
"Anh Nhẫn, anh cũng cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp phải không?" Còn đặc biệt có khí chất, hết sức thuần khiết.
Bầu trời vào tháng mười quang đãng, Giang Nhẫn tựa vào gốc cây, nụ cười có chút lưu manh, mặt mày rạng rỡ nói đùa: "Nếu gặp được cô ấy sớm mấy năm, nói không chừng ông đây sẽ..." Anh không nói tiếp, nhưng bọn con trai đều hiểu.
Hạ Tuấn Minh thầm nghĩ, anh Nhẫn mới là cầm thú biến thái chính hiệu.
________________
Kkkk đương nhiên bạn Nhẫn đích thực xứng đáng với hai từ "cầm thú" lun, chỉ là chưa có lộ ra ngoài thôi nha. Thật tội nghiệp Thính Thính >.<
Cơ mà chương này tâm đắc nhất câu: "Con người chỉ cần cả đời bình an mạnh khỏe mới là điều quan trọng nhất." Có sức khỏe mới làm nên tất cả ^^
Nói chứ đang phát điên vì con mụ Thư Lan đây, mấy chương sau xem Mạnh Thính xử Thư Lan thế nào nhé mn kaka~
Ít bạn ủng hộ, vote quá:"((( nên mình lười xíu up truyện hơi chậm nha mn, very sorry~
/96
|