… anh thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, hôn cô một cái.
***
Khó khăn lắm Cao Nghĩa mới sắp xếp được cho Giang Nhẫn một gian trên tầng hai.
Bên trong tòa nhà Thiên Nga được xây dựng theo kiến trúc hình xoắn ốc, lấy màu trắng làm phong cách chủ đạo trang trí, xinh đẹp vô cùng. Trong đại sảnh là sân khấu đầy xa hoa, đặt ở trung tâm là một pho tượng hình con thiên nga vô cùng bắt mắt.
Năm nay Cao Nghĩa hơn bốn mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp đã bắt đầu làm việc cho tập đoàn Tuấn Dương, từ một sinh viên đại học đến giám đốc chi nhánh tập đoàn, ông ta có rất nhiều cách để làm hài lòng cấp trên.
Tuy rằng ông ta không hiểu vì sao vị thái tử gia này quay về đây, nhưng làm thế nào để đối đãi với Giang Nhẫn thì ông ta có thể tự cân nhắc được.
Cao Nhất gọi người chuẩn bị bữa sáng lần nữa cho Giang Nhẫn.
Vị thái tử gia này rốt cuộc ở bên ngoài chịu bao nhiêu cay đắng rồi? Đói bụng đến mức phải ngậm bánh mì.
Ông mà quay về nói lại cho chủ tịch Giang thì chắc rằng ông ấy cũng sẽ đau lòng lắm.
Giang Nhẫn liếc mắt nhìn bữa sáng trên bàn trà, ngồi yên không nhúc nhích: “Không cần gấp gáp như vậy, cũng đừng nói cho cha tôi là tôi đã trở về.”
Nghe xong lời này thì Cao Nghĩa đã hiểu, Giang Nhẫn cũng vẫn sẽ quay lại thành phố H.
Chuyện của gia đình người ta Cao Nghĩa không cần thiết phải quản, nhưng ông vẫn khuyên vài câu: “Giang thiếu, tuy rằng tính tình của chủ tịch Giang không được tốt lắm, nhưng cậu là con trai ông ấy, làm gì có thâm cừu đại hận nào chứ, ở bên ngoài chẳng phải rất gian nan vất vả ư?”
Giang Nhẫn thản nhiên nói: “Thành phố H rất tốt.”
Cao Nghĩa đành hết cách không khuyên răn nữa.
Giang Nhẫn thì phát hiện có gì đó không đúng lắm, nhà họ Giang bọn họ kinh doanh bất động sản, thỉnh thoảng cũng sẽ làm từ thiện. Tòa nhà Thiên Nga này là một trong những sản nghiệp của họ, nhưng từ trước đến giờ chưa từng tổ chức mấy thể loại như tranh tài vũ đạo.
“Tại sao lại lấy chỗ này làm địa điểm thi đấu?”
“Tuấn Dương là nhà tài trợ lớn nhất của cuộc thi này.”
Trước đây Văn Mạn mẹ của Giang Nhẫn còn ở nhà họ Giang, ca hát biết đánh đàn đều tinh thông, chỉ duy nhất không biết khiêu vũ, vậy nên chủ tịch Giang đã tài trợ rất nhiều giải đấu âm nhạc, nhưng lại chưa hề ném tiền cho các giải thi đấu vũ đạo.
“Ai bảo tài trợ cái này?”
Cao Nghĩa bày ra vẻ mặt xấu hổ.
Giang Nhẫn lạnh mặt.
Cao Nghĩa không nói nhưng Giang Nhẫn đã hiểu rồi. Là Văn Duệ, có thể được xem là đứa em trai của mẹ anh. Khi trở về sau một chuyến đi đến trại trẻ mồ côi, cuối cùng đã giao cái tên không biết từ đâu ra cho cha Giang Nhẫn xem như em trai mình mà chăm sóc.
Văn Duệ lớn hơn Giang Nhẫn bảy tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi lăm. Theo lý thuyết mà nói Giang Nhẫn nên gọi hắn là cậu nhỏ, nhưng mà Giang Nhẫn trời sinh đã có máu phản nghịch, anh giống như chú sói con hoang dã, ai cũng không thèm nể mặt.
Sau này Văn Duệ cũng dần hiểu ra, không dám để cho Giang Nhẫn gọi mình là cậu nhỏ nữa, mà còn học theo người khác gọi anh là Tiểu Giang gia.
Giang Nhẫn gác chéo chân: “Tôi đi rồi, hắn ta chắc sung sướng lắm.”
Trong lòng Cao Nghĩa như hé mở, cười nói: “Sao có thể chứ, cậu mới là người thừa kế của chủ tịch Giang mà.”
Giang Nhẫn bật cười một tiếng.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Văn Duệ cũng mới từ bên ngoài đi vào. Hắn mặc một bộ âu phục, bên cạnh có một cô gái đang kéo lấy hắn. Hắn đưa cô gái kia đến cùng ngồi ở ghế giám khảo. Những người xung quanh cũng bắt đầu chào hỏi hắn.
Văn Duệ trông khá thanh tú, trên người toát ra khí chất của một thư sinh nho nhã.
Cũng dễ hiểu vì sao Văn Mạn thích hắn ta, tướng mạo hắn trắng trẻo, là con gái chắc chắn sẽ yêu thích.
Điều quan trọng nhất là hắn có tiền, sau lưng hắn là Giang gia.
Giang Nhẫn thì không có thói quen khoe của, ngược lại Văn Duệ thì rất thích. Giang Nhẫn sống trong quân viện ăn gậy côn mà bước ra đời, còn Văn Duệ thì sống trong vòng tròn sinh hoạt của giới thượng lưu.
Người không biết còn cho là Văn Duệ mới chính là con trai ruột thịt của chủ tịch Giang.
Giang Nhẫn là người đàn ông chân chính, ba cái thể loại tình yêu trong phim truyền hình gì đó anh đều không để vào mắt. Anh gác chéo chân, thần sắc lãnh đạm.
Cao Nghĩa quay người nói với anh: “Giang thiếu, cô gái kia là minh tinh hạng hai trong showbiz, Chu Ý Huyên, nữ diễn viên thứ hai trong phim truyền hình có tên. Văn Duệ đầu tư vào giải thi đấu vũ đạo, nghe nói là vì muốn giúp Giang gia tuyên truyền quảng bá cho tòa nhà Thiên Nga đến những thành phố khác.”
Vì vậy hắn mới lựa chọn vở diễn múa ba lê Hồ Thiên Nga để chọn ra quán quân của cuộc thi đến quay video một trong những seri của vở diễn.
Giang Nhẫn không có hứng thú muốn biết Văn Duệ mang theo ai.
Lúc anh dứt áo rời đi đâu hề biết được Văn Duệ còn có năng lực này, càng không biết hắn ta có thể hô mưa gọi gió.
Mười ngón tay Giang Nhẫn giao nhau, bỗng dưng có một chút khẩn trương.
Đột nhiên anh không hy vọng Mạnh Thính sẽ tham gia cuộc thi đấu lần này.
Nhưng nhìn thấy cô sáng này mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, nở nụ cười sạch sẽ đơn thuần như thế, cô chắc cũng rất mong chờ cuộc thi lần này. Mạnh Thính là dựa vào thực lực tiến vào vòng bán kết, anh không muốn cho cái tên con rùa kia nhìn thấy cô, anh sợ rằng cô sẽ thất vọng.
Nhưng bản thân anh lại có lý do không thể nào nói ra.
Lúc còn ở giai đoạn ngỗ nghịch thời niên thiếu, bản thân không bị trói buộc. Lên cấp hai đã nhuộm một đầu tóc bạc, không nam sinh nào đánh lại anh, đám nữ sinh cũng sợ anh vô cùng. Ban đầu có một người bạn cùng lớp được cho là thích anh, nhưng khi gặp qua Văn Duệ nho nhã, sự ái mộ đó liền đổi đối tượng.
Lúc đó Hạ Tuấn Minh cùng lớp với Giang Nhẫn, sau khi biết được chuyện này thì ngấm ngầm bày mưu: “Anh Nhẫn, không lẽ hắn ta cố ý muốn cướp đồ của anh?”
Khi đó Giang Nhẫn híp mắt, ngón tay kẹp điếu thuốc. Anh không thèm để ý, cái tên hèn nhát Văn Duệ này, cũng chỉ có chút tâm cơ thủ đoạn ấy mà thôi.
Đa số các nữ sinh có lẽ trời sinh đã thích kiểu người dịu dàng nói ngon nói ngọt dỗ dành.
Giang Nhẫn có chút bực bội.
Tiếng nói của MC lưu loát sống động, tuyên bố giải thi đấu vũ đạo dành cho thanh thiếu niên trên toàn quốc lần thứ ba mươi hai chính thức bắt đầu.
***
Bởi vì cô Trương là người phụ trách, cũng là một cô giáo cần cù chăm chỉ, đội của thành phố H là đội đến sớm nhất, vậy nên bọn họ bốc được số thứ tự cũng khá ổn.
Cô Trương thở phào một cái.
Trình tự thi đấu của cuộc thi này rất được chú trọng, số thứ tự càng ở phía trước càng tốt, đương nhiên là không thể nói số đầu tiên là tốt nhất. Cho dù là người đầu tiên ra dự thi có hoàn thành tốt đi chăng nữa, nhưng vì không có sự so sánh nên ban giám khảo chấm điểm tương đối bảo thủ, có thể điểm sẽ thấp hơn một chút so với thực tế.
Nhưng cũng không thể tuột ở phía sau quá, càng về sau thì ban giám khảo sẽ càng mệt nên sẽ không có được điểm số tốt.
Các học sinh đều biết cô Trương là cô giáo tốt, cô đã suy nghĩ cho bọn họ nhiều như vậy, thế nên bọn họ rất biết ơn cô ấy.
Cô Trương nói: “Một lát nữa sẽ có thợ phụ trách trang điểm đến đây trang điểm cho các em, nhớ dùng lời lẽ ngọt ngào chút nhé.” Như vậy thì khả năng được trang điểm đẹp sẽ cao hơn.
Đám nữ sinh hô hào vâng ạ.
Sau đó cô Trương nhìn về phía Mạnh Thính.
Cô đang chỉnh trang lại chiếc vòng lông vũ trên đầu.
Trong cả đội thì cô gái này mang một vẻ đẹp lạ thường, chỉ cần yên lặng đứng một chỗ thôi, những sợi lông vũ màu trắng đính trên tóc bị gió nhẹ thổi lên, hàng mi dài và màu tóc đen nhánh, cộng thêm đôi mắt trong suốt sáng ngời.
Cô cùng các bạn trong đội mình cười đùa nói chuyện phiếm, những thí sinh bên các đội khác đều không nhịn được phải đánh mắt nhìn sang.
Những năm qua thành phố H là một thành phố không phát triển và phô trương gì nhưng sang đến năm nay đã lập tức trở nên đầy sức hút.
Thợ trang điểm đến trang điểm cho Mạnh Thính, Mạnh Thính nhớ đến lời dặn của cô Trương nên điềm đạm nói: “Cảm ơn ạ, vất vả rồi.”
Thợ trang điểm cười, cô gái nhỏ này thật là giống tiên nữ quá chừng.
Dù là cô ấy đã nhìn qua muôn nghìn vẻ đẹp hay những mỹ nhân sắc sảo khác nhưng vẫn cảm thấy cô gái này vô cùng xinh đẹp rạng ngời.
Thợ trang điểm chỉ trang điểm cho Mạnh Thính nhè nhẹ, sau đó để cô mím môi lại.
Son môi lấp lánh tô điểm trên môi cô, mũm mĩm hồng hồng. Thợ trang điểm thất thần trong giây lát rồi nói với cô: “Chúc may mắn nhé.”
Mạnh Thính dùng sức gật đầu, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Trên sân khấu truyền đến tiếng âm nhạc.
Trần Oánh có chút khẩn trương nên tìm Mạnh Thính trò chuyện. Ban đầu Mạnh Thính đang thư giãn cơ thể, thấy cô ấy lo lắng bất an, tay run cầm cập như vậy nên khẽ nói chuyện phiếm cùng với cô ấy.
“Sao mà không khẩn trương cho được chứ? Nghe nói nhà tài trợ cũng đến đây đó.”
Mạnh Thính không khẩn trương, đối với cô mà nói, mặc kệ người xem là ai thì cũng không gì khác nhau. Nhưng cô biết nếu như cô nói không khẩn trương thì chắc là Trần Oánh sẽ càng thêm áp lực tâm lý hơn. Cô suy nghĩ một chút rồi hít sâu một hơi: “Tớ cũng lo lắm, chắc hẳn ai ai cũng đều lo lắng giống chúng ta vậy, vậy nên cậu hãy thử luyện tập những bước đi sao cho mềm dẻo một chút để di dời sự chú ý thử xem.”
Trần Oánh thấy khá hơn đôi chút, thì ra tất cả mọi người đều giống nhau. Cô đã nói rồi mà! Cô gái xinh đẹp nhất trong đội cũng có áp lực giống mọi người, vậy nên Trần Oánh vui vẻ làm các động tác khởi động.
Số thứ tự của Mạnh Thính là thuộc số 8 của tổ A, nói cách khác cô xếp thứ tám.
Đa số những màn trình diễn múa ba lê nổi danh thường là một nhóm, một đoàn múa, hoặc cũng có thể có hai người múa, nhưng ở vòng bán kết này, mỗi thí sinh đều lựa chọn một đoạn trong vở Hồ Thiên Nga nhảy đơn độc một mình.
Khi các thí sinh đang ở phía sau sân khấu chuẩn bị, bên phía khu vực ghế giám khảo Chu Ý Huyên đang làm nũng: “Văn thiếu, cái này có gì đáng xem đâu chứ, anh muốn nhìn em cũng có thể nhảy cho anh xem mà. Em học biểu diễn, biết nhảy những điệu múa khác lạ à nha.”
Văn Duệ vỗ vỗ tay cô ta, cười nói: “Đừng quậy nữa, đây là vì chuẩn bị cho phiên giao dịch tòa nhà thành phố G.”
Trong lòng Chu Ý Huyên thoải mái hơn chút ít.
Trên sân khấu đa phần đều là những cô gái đang trong độ tuổi xinh đẹp trẻ trung, con gái mà khiêu vũ sẽ xinh đẹp động lòng người vô cùng, Chu Ý Huyên cực kỳ có cảm giác nguy cơ đang đến gần.
Cô ta vất vả lắm mới có thể bám vào gốc cây đại thụ Giang gia này. Mặc dù Tuấn Dương không hoạt động trong lĩnh vực showbiz, nhưng bất luận là ngành nghề gì đi nữa, chỉ cần gắn mác tập đoàn Tuấn Dương thì sẽ có mặt mũi vô cùng.
Chu Ý Huyên quan sát một lát thì dần dần yên tâm.
Trên sân khấu những nữ thí sinh tuy là nhảy rất tốt nhưng dù gì cô ta cũng là minh tinh, khuôn mặt và dáng người đều vượt xa đám con gái này một đoạn đường.
Bọn họ đều cố hết sức như vậy, chủ yếu cũng là nhảy cho bên dưới nhìn.
Trong lòng Chu Ý Huyên có cảm giác vượt trội, cô ta là ngọc nữ mới tiến vào showbiz năm nay, nhìn qua là biết Văn Duệ không có nhiều hứng thú với đám người kia, nên cô ta cũng mỉm cười dõi theo cuộc tranh tài.
Trên sân khấu các thiếu nữ không có suy nghĩ nhiều như vậy, các thầy cô giáo đã nói nhà tài trợ sẽ đến xem nên bọn họ trở nên rất nghiêm túc, quyết tâm thắng được giải.
Mặc kệ nhà tài trợ mới là ai đi nữa thì giải thi đấu vũ đạo vẫn diễn ra mỗi năm một lần.
Văn Duệ là nhà tài trợ lớn nhất, nếu ngồi sang chiếc ghế giám khảo bên cạnh thì mới là vị trí tốt nhất, nhưng cũng không thể xem thường.
Những năm trước đều là các bậc thầy về vũ đạo chấm điểm, có thể nói là vô cùng công bằng chính trực.
Nụ cười của Chu Ý Huyên lập tức dập tắt khi nhìn thấy số tám của tổ A lên sân khấu.
So với thi đấu ở thành phố H thì vòng bán kết ở đây không hề có những ánh đèn ảm đạm, từ lúc bắt đầu lên sân khấu thì ánh đèn đã tràn đầy màu sắc. Bên dưới khán đài ánh sáng mờ mịt, khi nhìn thấy thiếu nữ lên sân khấu, dường như chỉ cần một cái liếc nhìn đã hấp dẫn ánh mắt của biết bao nhiêu người.
Bởi vì biểu diễn trích đoạn vở Hồ Thiên Nga nên khi âm nhạc vang lên, cô rất nhanh hòa nhập vào tình cảnh.
Có một loại người, trời sinh vô cùng thích hợp với sân khấu.
Mũi chân kiễng, hai tay nhẹ nhàng.
Chu Ý Huyên ngu ngơ nhìn trên sân khấu, cô ta ngồi gần đó, sân khấu ở ngay trước mặt nên rất dễ dàng nhìn rõ dáng dấp của thiếu nữ kia.
Chu Ý Huyên tự xưng vẻ ngoài của mình cũng thuộc hàng nhất nhì trong showbiz, nhưng khi gặp phải một Mạnh Thính còn nhỏ hơn mấy tuổi so với mình, lần đầu tiên trong đời cô ta có cảm giác bị choáng ngợp.
Thiếu nữ trên sân khấu kia mới được bao nhiêu tuổi chứ? Mười sáu? Hay là mười bảy?
Có sự ngây ngô thanh thuần, nhưng cũng mang theo sự thanh lịch tao nhã của một nụ hoa mới chớm nở. Cô rất chú tâm, dường như không hề khẩn trương chút nào. Cô không giống với một vũ công bình thường, mà tựa như một chú thiên nga bé nhỏ chân chính thật sự.
Mỗi một lần xoay tròn, đều mang theo sự tự do và tùy hứng.
Chu Ý Huyên cắn môi mình đau đớn lúc nào không hay, mới hiểu được mình đang làm cái gì. Cô ta vậy mà bị một cô gái khiêu vũ thu hút sự chú ý! Cô ta vội vàng quay đầu lại nhìn Văn Duệ.
Người luôn luôn hòa nhã biết kiềm chế như Văn Duệ mà ngay cả thần sắc cũng có mấy phần hoảng hốt.
Trong mắt của hắn chứa đựng sự kinh diễm* rõ ràng như vậy, Chu Ý Huyên lạnh lòng.
(*) kinh diễm: kinh ngạc vì vẻ đẹp trước mắt.
Khi Mạnh Thính ở trên sân khấu dường như đang tỏa sáng lấp lánh ánh hào quang.
Ban giám khảo thì khá hơn một chút, dù sao khiêu vũ cũng phải xem xét thân thể, động tác, bọn họ là người đi trước nên đối với sức hấp dẫn mỹ lệ như vậy cũng vẫn còn chống cự được.
Bên trong hậu trường có ghi hình lại, hai mắt Trần Oánh lóe sáng như sao quan sát Mạnh Thính trên đài rồi nói với Trương Hiểu Phương: “Cô ấy nhảy tuyệt quá.”
Trương Hiểu Phương cười khổ: “Đúng vậy.”
Đây đã là lần thi đấu thứ ba của cô ấy rồi, vậy mà vẫn chưa giành được giải quán quân.
Có một số người được Thượng Đế thiên vị, cái gì cũng đều ban phát cho người đó.
Dung mạo, thiên phú.
Tầng hai thật sự là chỗ ngồi tốt nhất để quan sát.
Dù gì sân khấu cũng cao, mà tầng một còn có rất nhiều người đến xem, nhưng tầng hai không phải ai cũng được đặt chân đến.
Mặc dù Cao Nghĩa đã vào độ tuổi trung niên nhưng cũng không thể không dành lời khen ngợi cho cô gái nhỏ kia. Nền tảng vũ đạo vững chắc vô cùng.
Ông không nhìn thấy thứ mà Tiểu Giang gia ăn buổi sáng hôm nay chính là phần bánh mì còn thừa của người ta, nhưng khi vừa quay đầu sang thì nhìn thấy ánh mắt kì lạ của thái tử gia đang quan sát sân khấu. Rất lâu sau đó cũng không có dời đi.
Cặp mắt của Tiểu Giang gia đen nhánh nhưng sâu bên trong ấy lại phát sáng.
Nếu như nói thiếu nữ nhỏ bé kia là vì sao sáng trên bầu trời thì trong mắt của anh giờ đây giống như muốn dung nạp những vì sao ấy trên màn trời.
Trong lòng Cao Nghĩa chửi thầm, mẹ nó, không phải chứ!
Lấy tính cách coi trời bằng vung ác bá cường hào của vị thái tử gia trước mắt này đây, nếu như thật sự kìm lòng không đậu, chẳng lẽ lát nữa sẽ bắt ông đem người đến trước mặt sao?
Trong lòng Cao Nghĩa nước mắt tuôn rơi, Tuấn Dương bọn họ là người làm ăn đàng hoàng nha. Không phải đã nói chủ tịch Giang thích tài nữ thì Tiểu Giang gia sẽ ghét bỏ những người này sao? Nói xong mà còn lật lọng nữa hả!
Cao Nghĩa lên tiếng phủ đầu: “Giang thiếu, cậu thấy cô ấy nhảy thế nào?”
Không có tiếng đáp lại.
Cao Nghĩa đánh bạo nói: “Thật ra cũng bình thường thôi a ha ha ha ha, tôi thì lại thấy những người phía sau có khi còn tốt hơn.” Tuổi tác của ông cũng đã khá cao, giờ phút này khi nói những lời trái lương tâm kiểu này thì hết sức xấu hổ.
Giang Nhẫn không lên tiếng.
Thật lâu sau đó, chờ đến khi người kia đi xuống sân khấu.
Cao Nghĩa còn đang tưởng Tiểu Giang gia bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo thì nghe thấy anh chậm rãi nói: “Ông vừa mới nói gì vậy?”
“…”
Cao Nghĩa nói: “Cậu thích cô gái nhỏ nhà người ta à?”
Khoảnh khắc này, trong ánh mắt Giang thiếu gia nhà bọn ông như có ánh sao dịu dàng và rực rỡ, Giang Nhẫn cười thừa nhận: “Ừm.”
Giang Nhẫn quá mức thẳng thắn, đến mức Cao Nghĩa cũng không biết phải nói tiếp như thế nào.
“Cao Nghĩa, ông nói xem nếu như tôi đối xử thật tốt với cô ấy thì cô ấy có khả năng thích tôi hay không?”
Cao Nghĩa rất muốn chửi cho anh tỉnh ra, dĩ nhiên là không rồi, thử nghĩ xem kết cục của cha cậu mà xem. Cha con các người ngoại trừ có tiền ra thì còn có gì nữa chứ. Dữ dằn, trời sinh còn có tính tình cuồng bạo lực. Cậu còn phải học hỏi kinh nghiệm dài dài.
“Ông không cần trả lời đâu, ngậm miệng lại.” Tiểu Giang gia bình tĩnh nói: “Cô ấy sẽ thích.”
Cao Nghĩa cảm thấy mình như già đi mười tuổi, ông đứng về phe Tiểu Giang gia giúp anh lừa mình dối người, lấy lệ nói: “Không sai, cô ấy sẽ thích.”
Giang Nhẫn thích nghe lời này: “Sau này sẽ tăng lương cho ông.”
“… Cảm ơn Giang thiếu!” Sáng nay ông bận rộn tất bật trước sau, vậy mà có thấy Tiểu Giang gia tăng lương cho ông đâu chứ. Trong lòng Cao Nghĩa sục sôi cuồn cuộn, nhưng biết Giang Nhẫn sau này sẽ là ông chủ của Tuấn Dương, suýt chút nữa nói không bằng để ông đoạt cô ấy về cho thiếu gia nhé!
Nhưng ranh giới đạo đức cuối cùng đã ngăn ông lại.
Giang Nhẫn cũng không cần phải vậy.
Mặt trời vừa mọc, Giang Nhẫn đã mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, đứng trong đám người không thể tìm được loại khí chất kia, khi anh bước xuống lầu còn cầm theo bình giữ nhiệt, bên trong là sữa bò mà Cao Nghĩa đã chuẩn bị cho anh.
Cao Nghĩa trợn mắt há hốc mồm.
Ông chủ tương lai của ông – Giang thiếu gia đi xuyên qua hành lang, bước xuống cầu thang hòa cùng dòng người đi đến cửa chính. Trên tay cầm bình giữ nhiệt, không chút hình tượng ngồi xổm xuống dưới hàng cây chờ.
Thật lâu sau đó, Cao Nghĩa nhìn thấu qua cửa sổ nhìn thấy cô gái nhỏ số tám trên sân khấu kia.
Cô gái nhỏ mặc chiếc áo ngắn tay màu xanh lá, váy xếp màu trắng toát ra nét thanh xuân sống động đang bước từ cửa chính ra.
Ánh nắng xuyên thấu qua bóng cây đổ xuống trên người Tiểu Giang gia, khoảnh khắc anh trông thấy cô liền đứng lên.
Dưới cái nóng bức của tiết trời tháng Sáu, trên mái tóc đen của anh toàn là mồ hôi.
Mạnh Thính chạy về phía anh, Giang Nhẫn tại sao lại ở chỗ này, nhân viên công tác không cho anh đi vào ư?
Là cô đồng ý mời anh đến xem cô khiêu vũ, nếu như anh cứ đứng ở chỗ nóng bức này lâu như vậy, Mạnh Thính chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy khó chịu.
“Bọn họ không cho anh vào sao?”
Giang Nhẫn nói: “Không, mới vừa ra.” Anh cười nói, “Anh nhìn thấy em khiêu vũ rồi, xinh đẹp lắm luôn.”
Cô rất vui vẻ, mắt to sáng ngời. Mạnh Thính vừa mới khiêu vũ xong, tâm trạng rất thoải mái, vui vẻ vô cùng. Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Không khí ngọt ngào vô cùng.
Bên cạnh là từng khóm từng khóm hoa nhài nhỏ nhắn.
Anh mở bình giữ nhiệt ra, đem nắp bình đặt vào trong tay cô.
Khắp nơi đều là mùi sữa.
Cô ngơ ngác đưa tay cầm lấy, những thí sinh thỉnh thoảng bước ra từ cửa lớn, sau đó đi theo thầy cô hướng dẫn của mình tập hợp để nhường lại hậu trường cho những người phía sau.
Cô Trương cũng đi ra.
Giang Nhẫn dừng lại một chút, nhận ra là giáo viên hướng dẫn đội của cô.
Anh biết trước kia cô không muốn có mối quan hệ nào với mình. Cô không giống anh, rất hiểu chuyện nghe lời, đặc biệt tôn trọng thầy cô.
Tay anh đút túi quần, trên gương mặt vẫn còn mồ hôi. Anh đi xa mấy bước, dựa vào thân cây, để cô đứng bên dưới gốc cây che mát, còn mình thì tắm nắng dưới vầng thái dương. Cô Trương đi qua, không chú ý Giang Nhẫn đứng ở bên kia, vẻ mặt ôn hòa vẫy tay với Mạnh Thính: “Nào Mạnh Thính, đi thôi.”
Mạnh Thính ôm bình giữ nhiệt, đi theo cô Trương vài bước.
Sữa bò vẫn còn nóng, mang theo hương vị ấm áp dịu dàng.
Mạnh Thính cũng không biết có loại xúc động gì xâm chiếm lấy mình, khiến cho cô quay đầu lại.
Ánh mặt trời nóng rực.
Anh tùy tiện dựa vào trên cây, tư thế lười biếng. Thấy cô quay đầu lại, liền nở nụ cười xán lạn không vướng chút khúc mắc nào.
Anh cũng không thuộc loại nhã nhặn lịch sự được người người hoan nghênh, cái thể loại đẹp trai khiến người ta động tâm kia.
Nói theo lời của Triệu Noãn Chanh thì anh chính là tên bất lương bại hoại vô lại. Xấu xa vô cùng, còn hung hăng dữ dằn, không phải người tốt lành gì.
Cô Trương đi phía trước Mạnh Thính, không chú ý đến cô quay đầu lại.
Không biết Mạnh Thính vì sao lại thấy trong lòng cứ căng phồng lên.
Cô lên tiếng: “Thưa cô.”
Cô Trương quay đầu lại.
“Cô cứ đi trước đi ạ, em sẽ đến sau.”
Ánh mặt trời đang hun nóng quần áo màu đen vốn hấp thụ nhiệt của anh.
Giang Nhẫn nhìn thấy cô đang đi về phía mình.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.
Cô giáo của cô đứng cách đó không xa.
Trái lại anh trở nên luống cuống, mẹ nó, nếu như cô giáo của cô hiểu lầm hỏi thăm sẽ khiến cô khó chịu. Anh không phân biệt được phân lượng của những giáo viên trong lòng cô, anh thấy không có gì khác nhau lắm.
“Giang Nhẫn.”
“Ừm?”
Anh cụp mắt, thấy cô lấy ra từ trong túi một chiếc khăn ướt đưa cho anh.
Anh sửng sốt.
Gió thổi lá cây kêu vang sào sạt, trong phút chốc mùa hè ồn ào náo nhiệt nóng bức tựa như bị cuốn đi xa.
Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên: “Lau mồ hôi đi rồi về nhà, bên ngoài rất nóng. Anh cầm lấy cái này uống đi.” Cô cẩn thận đậy nắp bình sữa bò lại, sau đó đặt vào trong bàn tay to lớn của anh.
Trên bình vẫn còn mang theo nhiệt độ của cô.
Mẹ nó, thật là muốn mạng người ta mà.
Biết anh thích cô mà cô còn… còn quyến rũ anh như vậy nữa.
Giang Nhẫn nhanh chóng liếc mắt nhìn cô giáo đứng ở phía xa thấy cô Trương không có nhìn sang bên này. Anh nắm chặt lấy bình giữ nhiệt, hung hăng nói: “Mạnh Thính, em có biết em đang làm gì không?”
Mạnh Thính chớp mắt mấy cái, không nghĩ nhiều liền hỏi anh: “Làm gì?”
Anh nói: “Ông đây vẫn luôn muốn có được em, em còn dám quay lại đây.”
Giang Nhẫn không cần câu trả lời của Mạnh Thính, anh nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống.
Chú thiên nga bé nhỏ trước mặt anh đây, ánh nắng gắt gao dần dần mất đi sắc thái.
Mạnh Thính mở to hai mắt, trên mặt bỗng chợt thấy ấm áp, cái tên lưu manh này anh… anh thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, hôn cô một cái.
***
Khó khăn lắm Cao Nghĩa mới sắp xếp được cho Giang Nhẫn một gian trên tầng hai.
Bên trong tòa nhà Thiên Nga được xây dựng theo kiến trúc hình xoắn ốc, lấy màu trắng làm phong cách chủ đạo trang trí, xinh đẹp vô cùng. Trong đại sảnh là sân khấu đầy xa hoa, đặt ở trung tâm là một pho tượng hình con thiên nga vô cùng bắt mắt.
Năm nay Cao Nghĩa hơn bốn mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp đã bắt đầu làm việc cho tập đoàn Tuấn Dương, từ một sinh viên đại học đến giám đốc chi nhánh tập đoàn, ông ta có rất nhiều cách để làm hài lòng cấp trên.
Tuy rằng ông ta không hiểu vì sao vị thái tử gia này quay về đây, nhưng làm thế nào để đối đãi với Giang Nhẫn thì ông ta có thể tự cân nhắc được.
Cao Nhất gọi người chuẩn bị bữa sáng lần nữa cho Giang Nhẫn.
Vị thái tử gia này rốt cuộc ở bên ngoài chịu bao nhiêu cay đắng rồi? Đói bụng đến mức phải ngậm bánh mì.
Ông mà quay về nói lại cho chủ tịch Giang thì chắc rằng ông ấy cũng sẽ đau lòng lắm.
Giang Nhẫn liếc mắt nhìn bữa sáng trên bàn trà, ngồi yên không nhúc nhích: “Không cần gấp gáp như vậy, cũng đừng nói cho cha tôi là tôi đã trở về.”
Nghe xong lời này thì Cao Nghĩa đã hiểu, Giang Nhẫn cũng vẫn sẽ quay lại thành phố H.
Chuyện của gia đình người ta Cao Nghĩa không cần thiết phải quản, nhưng ông vẫn khuyên vài câu: “Giang thiếu, tuy rằng tính tình của chủ tịch Giang không được tốt lắm, nhưng cậu là con trai ông ấy, làm gì có thâm cừu đại hận nào chứ, ở bên ngoài chẳng phải rất gian nan vất vả ư?”
Giang Nhẫn thản nhiên nói: “Thành phố H rất tốt.”
Cao Nghĩa đành hết cách không khuyên răn nữa.
Giang Nhẫn thì phát hiện có gì đó không đúng lắm, nhà họ Giang bọn họ kinh doanh bất động sản, thỉnh thoảng cũng sẽ làm từ thiện. Tòa nhà Thiên Nga này là một trong những sản nghiệp của họ, nhưng từ trước đến giờ chưa từng tổ chức mấy thể loại như tranh tài vũ đạo.
“Tại sao lại lấy chỗ này làm địa điểm thi đấu?”
“Tuấn Dương là nhà tài trợ lớn nhất của cuộc thi này.”
Trước đây Văn Mạn mẹ của Giang Nhẫn còn ở nhà họ Giang, ca hát biết đánh đàn đều tinh thông, chỉ duy nhất không biết khiêu vũ, vậy nên chủ tịch Giang đã tài trợ rất nhiều giải đấu âm nhạc, nhưng lại chưa hề ném tiền cho các giải thi đấu vũ đạo.
“Ai bảo tài trợ cái này?”
Cao Nghĩa bày ra vẻ mặt xấu hổ.
Giang Nhẫn lạnh mặt.
Cao Nghĩa không nói nhưng Giang Nhẫn đã hiểu rồi. Là Văn Duệ, có thể được xem là đứa em trai của mẹ anh. Khi trở về sau một chuyến đi đến trại trẻ mồ côi, cuối cùng đã giao cái tên không biết từ đâu ra cho cha Giang Nhẫn xem như em trai mình mà chăm sóc.
Văn Duệ lớn hơn Giang Nhẫn bảy tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi lăm. Theo lý thuyết mà nói Giang Nhẫn nên gọi hắn là cậu nhỏ, nhưng mà Giang Nhẫn trời sinh đã có máu phản nghịch, anh giống như chú sói con hoang dã, ai cũng không thèm nể mặt.
Sau này Văn Duệ cũng dần hiểu ra, không dám để cho Giang Nhẫn gọi mình là cậu nhỏ nữa, mà còn học theo người khác gọi anh là Tiểu Giang gia.
Giang Nhẫn gác chéo chân: “Tôi đi rồi, hắn ta chắc sung sướng lắm.”
Trong lòng Cao Nghĩa như hé mở, cười nói: “Sao có thể chứ, cậu mới là người thừa kế của chủ tịch Giang mà.”
Giang Nhẫn bật cười một tiếng.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Văn Duệ cũng mới từ bên ngoài đi vào. Hắn mặc một bộ âu phục, bên cạnh có một cô gái đang kéo lấy hắn. Hắn đưa cô gái kia đến cùng ngồi ở ghế giám khảo. Những người xung quanh cũng bắt đầu chào hỏi hắn.
Văn Duệ trông khá thanh tú, trên người toát ra khí chất của một thư sinh nho nhã.
Cũng dễ hiểu vì sao Văn Mạn thích hắn ta, tướng mạo hắn trắng trẻo, là con gái chắc chắn sẽ yêu thích.
Điều quan trọng nhất là hắn có tiền, sau lưng hắn là Giang gia.
Giang Nhẫn thì không có thói quen khoe của, ngược lại Văn Duệ thì rất thích. Giang Nhẫn sống trong quân viện ăn gậy côn mà bước ra đời, còn Văn Duệ thì sống trong vòng tròn sinh hoạt của giới thượng lưu.
Người không biết còn cho là Văn Duệ mới chính là con trai ruột thịt của chủ tịch Giang.
Giang Nhẫn là người đàn ông chân chính, ba cái thể loại tình yêu trong phim truyền hình gì đó anh đều không để vào mắt. Anh gác chéo chân, thần sắc lãnh đạm.
Cao Nghĩa quay người nói với anh: “Giang thiếu, cô gái kia là minh tinh hạng hai trong showbiz, Chu Ý Huyên, nữ diễn viên thứ hai trong phim truyền hình có tên
Vì vậy hắn mới lựa chọn vở diễn múa ba lê Hồ Thiên Nga để chọn ra quán quân của cuộc thi đến quay video một trong những seri của vở diễn.
Giang Nhẫn không có hứng thú muốn biết Văn Duệ mang theo ai.
Lúc anh dứt áo rời đi đâu hề biết được Văn Duệ còn có năng lực này, càng không biết hắn ta có thể hô mưa gọi gió.
Mười ngón tay Giang Nhẫn giao nhau, bỗng dưng có một chút khẩn trương.
Đột nhiên anh không hy vọng Mạnh Thính sẽ tham gia cuộc thi đấu lần này.
Nhưng nhìn thấy cô sáng này mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, nở nụ cười sạch sẽ đơn thuần như thế, cô chắc cũng rất mong chờ cuộc thi lần này. Mạnh Thính là dựa vào thực lực tiến vào vòng bán kết, anh không muốn cho cái tên con rùa kia nhìn thấy cô, anh sợ rằng cô sẽ thất vọng.
Nhưng bản thân anh lại có lý do không thể nào nói ra.
Lúc còn ở giai đoạn ngỗ nghịch thời niên thiếu, bản thân không bị trói buộc. Lên cấp hai đã nhuộm một đầu tóc bạc, không nam sinh nào đánh lại anh, đám nữ sinh cũng sợ anh vô cùng. Ban đầu có một người bạn cùng lớp được cho là thích anh, nhưng khi gặp qua Văn Duệ nho nhã, sự ái mộ đó liền đổi đối tượng.
Lúc đó Hạ Tuấn Minh cùng lớp với Giang Nhẫn, sau khi biết được chuyện này thì ngấm ngầm bày mưu: “Anh Nhẫn, không lẽ hắn ta cố ý muốn cướp đồ của anh?”
Khi đó Giang Nhẫn híp mắt, ngón tay kẹp điếu thuốc. Anh không thèm để ý, cái tên hèn nhát Văn Duệ này, cũng chỉ có chút tâm cơ thủ đoạn ấy mà thôi.
Đa số các nữ sinh có lẽ trời sinh đã thích kiểu người dịu dàng nói ngon nói ngọt dỗ dành.
Giang Nhẫn có chút bực bội.
Tiếng nói của MC lưu loát sống động, tuyên bố giải thi đấu vũ đạo dành cho thanh thiếu niên trên toàn quốc lần thứ ba mươi hai chính thức bắt đầu.
***
Bởi vì cô Trương là người phụ trách, cũng là một cô giáo cần cù chăm chỉ, đội của thành phố H là đội đến sớm nhất, vậy nên bọn họ bốc được số thứ tự cũng khá ổn.
Cô Trương thở phào một cái.
Trình tự thi đấu của cuộc thi này rất được chú trọng, số thứ tự càng ở phía trước càng tốt, đương nhiên là không thể nói số đầu tiên là tốt nhất. Cho dù là người đầu tiên ra dự thi có hoàn thành tốt đi chăng nữa, nhưng vì không có sự so sánh nên ban giám khảo chấm điểm tương đối bảo thủ, có thể điểm sẽ thấp hơn một chút so với thực tế.
Nhưng cũng không thể tuột ở phía sau quá, càng về sau thì ban giám khảo sẽ càng mệt nên sẽ không có được điểm số tốt.
Các học sinh đều biết cô Trương là cô giáo tốt, cô đã suy nghĩ cho bọn họ nhiều như vậy, thế nên bọn họ rất biết ơn cô ấy.
Cô Trương nói: “Một lát nữa sẽ có thợ phụ trách trang điểm đến đây trang điểm cho các em, nhớ dùng lời lẽ ngọt ngào chút nhé.” Như vậy thì khả năng được trang điểm đẹp sẽ cao hơn.
Đám nữ sinh hô hào vâng ạ.
Sau đó cô Trương nhìn về phía Mạnh Thính.
Cô đang chỉnh trang lại chiếc vòng lông vũ trên đầu.
Trong cả đội thì cô gái này mang một vẻ đẹp lạ thường, chỉ cần yên lặng đứng một chỗ thôi, những sợi lông vũ màu trắng đính trên tóc bị gió nhẹ thổi lên, hàng mi dài và màu tóc đen nhánh, cộng thêm đôi mắt trong suốt sáng ngời.
Cô cùng các bạn trong đội mình cười đùa nói chuyện phiếm, những thí sinh bên các đội khác đều không nhịn được phải đánh mắt nhìn sang.
Những năm qua thành phố H là một thành phố không phát triển và phô trương gì nhưng sang đến năm nay đã lập tức trở nên đầy sức hút.
Thợ trang điểm đến trang điểm cho Mạnh Thính, Mạnh Thính nhớ đến lời dặn của cô Trương nên điềm đạm nói: “Cảm ơn ạ, vất vả rồi.”
Thợ trang điểm cười, cô gái nhỏ này thật là giống tiên nữ quá chừng.
Dù là cô ấy đã nhìn qua muôn nghìn vẻ đẹp hay những mỹ nhân sắc sảo khác nhưng vẫn cảm thấy cô gái này vô cùng xinh đẹp rạng ngời.
Thợ trang điểm chỉ trang điểm cho Mạnh Thính nhè nhẹ, sau đó để cô mím môi lại.
Son môi lấp lánh tô điểm trên môi cô, mũm mĩm hồng hồng. Thợ trang điểm thất thần trong giây lát rồi nói với cô: “Chúc may mắn nhé.”
Mạnh Thính dùng sức gật đầu, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Trên sân khấu truyền đến tiếng âm nhạc.
Trần Oánh có chút khẩn trương nên tìm Mạnh Thính trò chuyện. Ban đầu Mạnh Thính đang thư giãn cơ thể, thấy cô ấy lo lắng bất an, tay run cầm cập như vậy nên khẽ nói chuyện phiếm cùng với cô ấy.
“Sao mà không khẩn trương cho được chứ? Nghe nói nhà tài trợ cũng đến đây đó.”
Mạnh Thính không khẩn trương, đối với cô mà nói, mặc kệ người xem là ai thì cũng không gì khác nhau. Nhưng cô biết nếu như cô nói không khẩn trương thì chắc là Trần Oánh sẽ càng thêm áp lực tâm lý hơn. Cô suy nghĩ một chút rồi hít sâu một hơi: “Tớ cũng lo lắm, chắc hẳn ai ai cũng đều lo lắng giống chúng ta vậy, vậy nên cậu hãy thử luyện tập những bước đi sao cho mềm dẻo một chút để di dời sự chú ý thử xem.”
Trần Oánh thấy khá hơn đôi chút, thì ra tất cả mọi người đều giống nhau. Cô đã nói rồi mà! Cô gái xinh đẹp nhất trong đội cũng có áp lực giống mọi người, vậy nên Trần Oánh vui vẻ làm các động tác khởi động.
Số thứ tự của Mạnh Thính là thuộc số 8 của tổ A, nói cách khác cô xếp thứ tám.
Đa số những màn trình diễn múa ba lê nổi danh thường là một nhóm, một đoàn múa, hoặc cũng có thể có hai người múa, nhưng ở vòng bán kết này, mỗi thí sinh đều lựa chọn một đoạn trong vở Hồ Thiên Nga nhảy đơn độc một mình.
Khi các thí sinh đang ở phía sau sân khấu chuẩn bị, bên phía khu vực ghế giám khảo Chu Ý Huyên đang làm nũng: “Văn thiếu, cái này có gì đáng xem đâu chứ, anh muốn nhìn em cũng có thể nhảy cho anh xem mà. Em học biểu diễn, biết nhảy những điệu múa khác lạ à nha.”
Văn Duệ vỗ vỗ tay cô ta, cười nói: “Đừng quậy nữa, đây là vì chuẩn bị cho phiên giao dịch tòa nhà thành phố G.”
Trong lòng Chu Ý Huyên thoải mái hơn chút ít.
Trên sân khấu đa phần đều là những cô gái đang trong độ tuổi xinh đẹp trẻ trung, con gái mà khiêu vũ sẽ xinh đẹp động lòng người vô cùng, Chu Ý Huyên cực kỳ có cảm giác nguy cơ đang đến gần.
Cô ta vất vả lắm mới có thể bám vào gốc cây đại thụ Giang gia này. Mặc dù Tuấn Dương không hoạt động trong lĩnh vực showbiz, nhưng bất luận là ngành nghề gì đi nữa, chỉ cần gắn mác tập đoàn Tuấn Dương thì sẽ có mặt mũi vô cùng.
Chu Ý Huyên quan sát một lát thì dần dần yên tâm.
Trên sân khấu những nữ thí sinh tuy là nhảy rất tốt nhưng dù gì cô ta cũng là minh tinh, khuôn mặt và dáng người đều vượt xa đám con gái này một đoạn đường.
Bọn họ đều cố hết sức như vậy, chủ yếu cũng là nhảy cho bên dưới nhìn.
Trong lòng Chu Ý Huyên có cảm giác vượt trội, cô ta là ngọc nữ mới tiến vào showbiz năm nay, nhìn qua là biết Văn Duệ không có nhiều hứng thú với đám người kia, nên cô ta cũng mỉm cười dõi theo cuộc tranh tài.
Trên sân khấu các thiếu nữ không có suy nghĩ nhiều như vậy, các thầy cô giáo đã nói nhà tài trợ sẽ đến xem nên bọn họ trở nên rất nghiêm túc, quyết tâm thắng được giải.
Mặc kệ nhà tài trợ mới là ai đi nữa thì giải thi đấu vũ đạo vẫn diễn ra mỗi năm một lần.
Văn Duệ là nhà tài trợ lớn nhất, nếu ngồi sang chiếc ghế giám khảo bên cạnh thì mới là vị trí tốt nhất, nhưng cũng không thể xem thường.
Những năm trước đều là các bậc thầy về vũ đạo chấm điểm, có thể nói là vô cùng công bằng chính trực.
Nụ cười của Chu Ý Huyên lập tức dập tắt khi nhìn thấy số tám của tổ A lên sân khấu.
So với thi đấu ở thành phố H thì vòng bán kết ở đây không hề có những ánh đèn ảm đạm, từ lúc bắt đầu lên sân khấu thì ánh đèn đã tràn đầy màu sắc. Bên dưới khán đài ánh sáng mờ mịt, khi nhìn thấy thiếu nữ lên sân khấu, dường như chỉ cần một cái liếc nhìn đã hấp dẫn ánh mắt của biết bao nhiêu người.
Bởi vì biểu diễn trích đoạn vở Hồ Thiên Nga nên khi âm nhạc vang lên, cô rất nhanh hòa nhập vào tình cảnh.
Có một loại người, trời sinh vô cùng thích hợp với sân khấu.
Mũi chân kiễng, hai tay nhẹ nhàng.
Chu Ý Huyên ngu ngơ nhìn trên sân khấu, cô ta ngồi gần đó, sân khấu ở ngay trước mặt nên rất dễ dàng nhìn rõ dáng dấp của thiếu nữ kia.
Chu Ý Huyên tự xưng vẻ ngoài của mình cũng thuộc hàng nhất nhì trong showbiz, nhưng khi gặp phải một Mạnh Thính còn nhỏ hơn mấy tuổi so với mình, lần đầu tiên trong đời cô ta có cảm giác bị choáng ngợp.
Thiếu nữ trên sân khấu kia mới được bao nhiêu tuổi chứ? Mười sáu? Hay là mười bảy?
Có sự ngây ngô thanh thuần, nhưng cũng mang theo sự thanh lịch tao nhã của một nụ hoa mới chớm nở. Cô rất chú tâm, dường như không hề khẩn trương chút nào. Cô không giống với một vũ công bình thường, mà tựa như một chú thiên nga bé nhỏ chân chính thật sự.
Mỗi một lần xoay tròn, đều mang theo sự tự do và tùy hứng.
Chu Ý Huyên cắn môi mình đau đớn lúc nào không hay, mới hiểu được mình đang làm cái gì. Cô ta vậy mà bị một cô gái khiêu vũ thu hút sự chú ý! Cô ta vội vàng quay đầu lại nhìn Văn Duệ.
Người luôn luôn hòa nhã biết kiềm chế như Văn Duệ mà ngay cả thần sắc cũng có mấy phần hoảng hốt.
Trong mắt của hắn chứa đựng sự kinh diễm* rõ ràng như vậy, Chu Ý Huyên lạnh lòng.
(*) kinh diễm: kinh ngạc vì vẻ đẹp trước mắt.
Khi Mạnh Thính ở trên sân khấu dường như đang tỏa sáng lấp lánh ánh hào quang.
Ban giám khảo thì khá hơn một chút, dù sao khiêu vũ cũng phải xem xét thân thể, động tác, bọn họ là người đi trước nên đối với sức hấp dẫn mỹ lệ như vậy cũng vẫn còn chống cự được.
Bên trong hậu trường có ghi hình lại, hai mắt Trần Oánh lóe sáng như sao quan sát Mạnh Thính trên đài rồi nói với Trương Hiểu Phương: “Cô ấy nhảy tuyệt quá.”
Trương Hiểu Phương cười khổ: “Đúng vậy.”
Đây đã là lần thi đấu thứ ba của cô ấy rồi, vậy mà vẫn chưa giành được giải quán quân.
Có một số người được Thượng Đế thiên vị, cái gì cũng đều ban phát cho người đó.
Dung mạo, thiên phú.
Tầng hai thật sự là chỗ ngồi tốt nhất để quan sát.
Dù gì sân khấu cũng cao, mà tầng một còn có rất nhiều người đến xem, nhưng tầng hai không phải ai cũng được đặt chân đến.
Mặc dù Cao Nghĩa đã vào độ tuổi trung niên nhưng cũng không thể không dành lời khen ngợi cho cô gái nhỏ kia. Nền tảng vũ đạo vững chắc vô cùng.
Ông không nhìn thấy thứ mà Tiểu Giang gia ăn buổi sáng hôm nay chính là phần bánh mì còn thừa của người ta, nhưng khi vừa quay đầu sang thì nhìn thấy ánh mắt kì lạ của thái tử gia đang quan sát sân khấu. Rất lâu sau đó cũng không có dời đi.
Cặp mắt của Tiểu Giang gia đen nhánh nhưng sâu bên trong ấy lại phát sáng.
Nếu như nói thiếu nữ nhỏ bé kia là vì sao sáng trên bầu trời thì trong mắt của anh giờ đây giống như muốn dung nạp những vì sao ấy trên màn trời.
Trong lòng Cao Nghĩa chửi thầm, mẹ nó, không phải chứ!
Lấy tính cách coi trời bằng vung ác bá cường hào của vị thái tử gia trước mắt này đây, nếu như thật sự kìm lòng không đậu, chẳng lẽ lát nữa sẽ bắt ông đem người đến trước mặt sao?
Trong lòng Cao Nghĩa nước mắt tuôn rơi, Tuấn Dương bọn họ là người làm ăn đàng hoàng nha. Không phải đã nói chủ tịch Giang thích tài nữ thì Tiểu Giang gia sẽ ghét bỏ những người này sao? Nói xong mà còn lật lọng nữa hả!
Cao Nghĩa lên tiếng phủ đầu: “Giang thiếu, cậu thấy cô ấy nhảy thế nào?”
Không có tiếng đáp lại.
Cao Nghĩa đánh bạo nói: “Thật ra cũng bình thường thôi a ha ha ha ha, tôi thì lại thấy những người phía sau có khi còn tốt hơn.” Tuổi tác của ông cũng đã khá cao, giờ phút này khi nói những lời trái lương tâm kiểu này thì hết sức xấu hổ.
Giang Nhẫn không lên tiếng.
Thật lâu sau đó, chờ đến khi người kia đi xuống sân khấu.
Cao Nghĩa còn đang tưởng Tiểu Giang gia bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo thì nghe thấy anh chậm rãi nói: “Ông vừa mới nói gì vậy?”
“…”
Cao Nghĩa nói: “Cậu thích cô gái nhỏ nhà người ta à?”
Khoảnh khắc này, trong ánh mắt Giang thiếu gia nhà bọn ông như có ánh sao dịu dàng và rực rỡ, Giang Nhẫn cười thừa nhận: “Ừm.”
Giang Nhẫn quá mức thẳng thắn, đến mức Cao Nghĩa cũng không biết phải nói tiếp như thế nào.
“Cao Nghĩa, ông nói xem nếu như tôi đối xử thật tốt với cô ấy thì cô ấy có khả năng thích tôi hay không?”
Cao Nghĩa rất muốn chửi cho anh tỉnh ra, dĩ nhiên là không rồi, thử nghĩ xem kết cục của cha cậu mà xem. Cha con các người ngoại trừ có tiền ra thì còn có gì nữa chứ. Dữ dằn, trời sinh còn có tính tình cuồng bạo lực. Cậu còn phải học hỏi kinh nghiệm dài dài.
“Ông không cần trả lời đâu, ngậm miệng lại.” Tiểu Giang gia bình tĩnh nói: “Cô ấy sẽ thích.”
Cao Nghĩa cảm thấy mình như già đi mười tuổi, ông đứng về phe Tiểu Giang gia giúp anh lừa mình dối người, lấy lệ nói: “Không sai, cô ấy sẽ thích.”
Giang Nhẫn thích nghe lời này: “Sau này sẽ tăng lương cho ông.”
“… Cảm ơn Giang thiếu!” Sáng nay ông bận rộn tất bật trước sau, vậy mà có thấy Tiểu Giang gia tăng lương cho ông đâu chứ. Trong lòng Cao Nghĩa sục sôi cuồn cuộn, nhưng biết Giang Nhẫn sau này sẽ là ông chủ của Tuấn Dương, suýt chút nữa nói không bằng để ông đoạt cô ấy về cho thiếu gia nhé!
Nhưng ranh giới đạo đức cuối cùng đã ngăn ông lại.
Giang Nhẫn cũng không cần phải vậy.
Mặt trời vừa mọc, Giang Nhẫn đã mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, đứng trong đám người không thể tìm được loại khí chất kia, khi anh bước xuống lầu còn cầm theo bình giữ nhiệt, bên trong là sữa bò mà Cao Nghĩa đã chuẩn bị cho anh.
Cao Nghĩa trợn mắt há hốc mồm.
Ông chủ tương lai của ông – Giang thiếu gia đi xuyên qua hành lang, bước xuống cầu thang hòa cùng dòng người đi đến cửa chính. Trên tay cầm bình giữ nhiệt, không chút hình tượng ngồi xổm xuống dưới hàng cây chờ.
Thật lâu sau đó, Cao Nghĩa nhìn thấu qua cửa sổ nhìn thấy cô gái nhỏ số tám trên sân khấu kia.
Cô gái nhỏ mặc chiếc áo ngắn tay màu xanh lá, váy xếp màu trắng toát ra nét thanh xuân sống động đang bước từ cửa chính ra.
Ánh nắng xuyên thấu qua bóng cây đổ xuống trên người Tiểu Giang gia, khoảnh khắc anh trông thấy cô liền đứng lên.
Dưới cái nóng bức của tiết trời tháng Sáu, trên mái tóc đen của anh toàn là mồ hôi.
Mạnh Thính chạy về phía anh, Giang Nhẫn tại sao lại ở chỗ này, nhân viên công tác không cho anh đi vào ư?
Là cô đồng ý mời anh đến xem cô khiêu vũ, nếu như anh cứ đứng ở chỗ nóng bức này lâu như vậy, Mạnh Thính chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy khó chịu.
“Bọn họ không cho anh vào sao?”
Giang Nhẫn nói: “Không, mới vừa ra.” Anh cười nói, “Anh nhìn thấy em khiêu vũ rồi, xinh đẹp lắm luôn.”
Cô rất vui vẻ, mắt to sáng ngời. Mạnh Thính vừa mới khiêu vũ xong, tâm trạng rất thoải mái, vui vẻ vô cùng. Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Không khí ngọt ngào vô cùng.
Bên cạnh là từng khóm từng khóm hoa nhài nhỏ nhắn.
Anh mở bình giữ nhiệt ra, đem nắp bình đặt vào trong tay cô.
Khắp nơi đều là mùi sữa.
Cô ngơ ngác đưa tay cầm lấy, những thí sinh thỉnh thoảng bước ra từ cửa lớn, sau đó đi theo thầy cô hướng dẫn của mình tập hợp để nhường lại hậu trường cho những người phía sau.
Cô Trương cũng đi ra.
Giang Nhẫn dừng lại một chút, nhận ra là giáo viên hướng dẫn đội của cô.
Anh biết trước kia cô không muốn có mối quan hệ nào với mình. Cô không giống anh, rất hiểu chuyện nghe lời, đặc biệt tôn trọng thầy cô.
Tay anh đút túi quần, trên gương mặt vẫn còn mồ hôi. Anh đi xa mấy bước, dựa vào thân cây, để cô đứng bên dưới gốc cây che mát, còn mình thì tắm nắng dưới vầng thái dương. Cô Trương đi qua, không chú ý Giang Nhẫn đứng ở bên kia, vẻ mặt ôn hòa vẫy tay với Mạnh Thính: “Nào Mạnh Thính, đi thôi.”
Mạnh Thính ôm bình giữ nhiệt, đi theo cô Trương vài bước.
Sữa bò vẫn còn nóng, mang theo hương vị ấm áp dịu dàng.
Mạnh Thính cũng không biết có loại xúc động gì xâm chiếm lấy mình, khiến cho cô quay đầu lại.
Ánh mặt trời nóng rực.
Anh tùy tiện dựa vào trên cây, tư thế lười biếng. Thấy cô quay đầu lại, liền nở nụ cười xán lạn không vướng chút khúc mắc nào.
Anh cũng không thuộc loại nhã nhặn lịch sự được người người hoan nghênh, cái thể loại đẹp trai khiến người ta động tâm kia.
Nói theo lời của Triệu Noãn Chanh thì anh chính là tên bất lương bại hoại vô lại. Xấu xa vô cùng, còn hung hăng dữ dằn, không phải người tốt lành gì.
Cô Trương đi phía trước Mạnh Thính, không chú ý đến cô quay đầu lại.
Không biết Mạnh Thính vì sao lại thấy trong lòng cứ căng phồng lên.
Cô lên tiếng: “Thưa cô.”
Cô Trương quay đầu lại.
“Cô cứ đi trước đi ạ, em sẽ đến sau.”
Ánh mặt trời đang hun nóng quần áo màu đen vốn hấp thụ nhiệt của anh.
Giang Nhẫn nhìn thấy cô đang đi về phía mình.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.
Cô giáo của cô đứng cách đó không xa.
Trái lại anh trở nên luống cuống, mẹ nó, nếu như cô giáo của cô hiểu lầm hỏi thăm sẽ khiến cô khó chịu. Anh không phân biệt được phân lượng của những giáo viên trong lòng cô, anh thấy không có gì khác nhau lắm.
“Giang Nhẫn.”
“Ừm?”
Anh cụp mắt, thấy cô lấy ra từ trong túi một chiếc khăn ướt đưa cho anh.
Anh sửng sốt.
Gió thổi lá cây kêu vang sào sạt, trong phút chốc mùa hè ồn ào náo nhiệt nóng bức tựa như bị cuốn đi xa.
Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên: “Lau mồ hôi đi rồi về nhà, bên ngoài rất nóng. Anh cầm lấy cái này uống đi.” Cô cẩn thận đậy nắp bình sữa bò lại, sau đó đặt vào trong bàn tay to lớn của anh.
Trên bình vẫn còn mang theo nhiệt độ của cô.
Mẹ nó, thật là muốn mạng người ta mà.
Biết anh thích cô mà cô còn… còn quyến rũ anh như vậy nữa.
Giang Nhẫn nhanh chóng liếc mắt nhìn cô giáo đứng ở phía xa thấy cô Trương không có nhìn sang bên này. Anh nắm chặt lấy bình giữ nhiệt, hung hăng nói: “Mạnh Thính, em có biết em đang làm gì không?”
Mạnh Thính chớp mắt mấy cái, không nghĩ nhiều liền hỏi anh: “Làm gì?”
Anh nói: “Ông đây vẫn luôn muốn có được em, em còn dám quay lại đây.”
Giang Nhẫn không cần câu trả lời của Mạnh Thính, anh nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống.
Chú thiên nga bé nhỏ trước mặt anh đây, ánh nắng gắt gao dần dần mất đi sắc thái.
Mạnh Thính mở to hai mắt, trên mặt bỗng chợt thấy ấm áp, cái tên lưu manh này anh… anh thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, hôn cô một cái.
/96
|