Trên một con đường vắng lặng tĩnh mịch, có hai bóng người đổ xuống trong tia nắng yếu ớt.
- Ya ! Có nắng rồi này! Thời tiết ấm hơn một chút rồi ! - Linh Dương vui vẻ nói, đôi mắt tinh nghịch dạo quanh một vòng. Đây là con đường nó rất thích, cây cối tươi mát, rất dễ chịu.Tiết trời cũng đã dịu đi mấy phần, gió nhẹ hẳn mấy bậc, trong lòng không khỏi khoan khoái.
Người nào đó bên cạnh thì ngược lại, tóc trắng rũ xuống che mắt, trầm lặng không nói một lời, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, dĩ nhiên Thiên Kì đây không phải đứng im nghe qua loa, trong lòng cũng bình phẩm người mới này chứ. Tên Đại Khanh này không biết về tài thì chưa biết thế nào nhưng chữ sắc cũng chỉ ngang bằng cậu. Không nói thì không biết, Thiên Kì và Đại Khanh là hai trong năm hoàng tử bạch mã của trường. Năm người này thường xuyên chụp ảnh để quảng bá danh hiệu của trường Tuệ Lâm, vì vậy cuộc nói chuyện vừa rồi không phải là chạm mặt lần đầu. Còn về khi nãy, căn bản là Thiên Kì thường xuyên bị Linh Dương kéo đi chơi lung tung hay xuống canteen nên mọi người đều đã quen cái vẻ cool thân thiện của cậu. Còn Đại Khanh thường xuyên núp mặt trong phòng hội trưởng nên vừa rồi xuất hiện khiến chúng nhân thất kinh một phen, tuyệt sẽ không có lần sau !
Nhưng tình thế lúc này có chút...nguy hiểm !
Lâm Đại Khanh nổi danh sát gái, mặc dù không xuất hiện nhiều trước đám đông nhưng gặp riêng các cô gái ở những địa điểm khác nhau thì không hiếm. Hắn nhắm tới ai thì người đó chắc chắn sẽ dính vào cái lưới tình đầy cá trước đó. Nghĩ lại thì thấy thật tội cho mấy cô gái đó...
Thiên Kì quay sang chăm chú nhìn Linh Dương, rồi lại đắm chìm trong đôi mắt thanh bình của nó, môi tự động giãn ra một nụ cười thiên sứ nhẹ nhàng mà không hay.
Con bé ngốc này không tầm thường như vậy đâu nhỉ ?! A nhô...Sao lại xinh xắn thế chứ ! Chỉ là một cô gái bình thường ngoan ngoãn trong tầm tay tớ có phải tốt hơn không ! Ài, Tiểu Dương, cậu cứ làm tớ lo lắng mãi thôi ! Tớ không muốn cậu đau khổ hay khóc đâu ! Tớ sợ nhìn vẻ mặt đó của cậu lắm, vì thế cứ luôn cười tươi như bây giờ nhé !
- Kì Kì...Ưm...Tớ buồn ngủ quá ! - Linh Dương tay dụi dụi mắt, miệng méo gọi một tiếng trong vắt như con mèo nhỏ khiến tim ai kia lỡ mất một nhịp. Cái thời tiết này thật khiến người ta dễ buồn ngủ, với cả lúc nãy trong giờ của Nhu Tường đại nhân còn chưa ngủ đã a !
Thiên Kì đỏ mặt quay sang chỗ khác, miệng khó khăn nói vài từ :
- Để tớ cõng cậu về nhé ! À...- *Cởi áo khoác ngoài*- Cậu khoác thêm đi không cảm lạnh đấy !
- Ưm...cảm ơn...!...Oáp...! - Linh Dương nhận lấy, chậm chạp khoác áo vào rồi mơ màng leo lên lưng cậu bạn mặt vẫn đang biến thể cà chua.
Thiên Kì cõng Linh Dương, hơi ấm từ người nó bao lấy thân thể cậu, hơi thở đều đều bên tai,...xem ra là đã ngủ say rồi..!
Thiên Kì không có áo khoác nhưng xem ra rất ấm áp a ~ !
--------------------------
Sáng sớm, trong một căn phòng màu hồng treo đầy hình poster EXO, một cô gái sở hữu khuân mặt baby thiên thần và vóc dáng nhỏ bé đúng chuẩn hamster đáng yêu đang vùi mặt trong chăn bông mịn màng. Mái tóc tơ có mấy lọn xoăn màu hạt dẻ phủ lấy đôi môi hoa anh đào, tạo nên một ngũ quan rất đỗi dễ xương a ! Nắng chiếu vào đôi mắt qua cánh cửa sổ khiến người kia mi dài khẽ động, mấp máy một lúc rồi khẽ mở ra.
Người mới ngủ dậy luôn phản ứng chậm chạp hơn thường, Linh Dương cũng không ngoại lệ, tay với lấy chiếc Samsung trắng nhìn vào một lúc, môi lười biếng nói :
- 8h mới vào học, giờ cũng chỉ mới 6h, còn sớm chán ! - Rồi lại tiếp tục vùi mặt xuống. Chưa đầy 3s sau đó, tiếng nhạc chuông điện thoại réo lên ca khúc I like you của EXO khiến con nhóc lười biếng này phải ngóc đầu dậy lần hai.
Huh ? Thiên Kì gọi ? Có chuyện gì à ?
Nó gạt nút nghe rồi áp máy vào tai, bằng chất giọng trong trẻo của trẻ con, hỏi :
- Ưm nii...Sao lại gọi giờ này ?
- Dậy đi học ! - Đầu bên kia, Thiên Kì còn đang mặc bộ đồ thể thao, đứng trong sân bóng rổ của vườn nhà mình. Cậu đây là một người chăm vận động, từ 5h30 đã dậy để tự luyện bóng. Giữa cái thời tiết 7°C mà làm vậy quả thực là rất vi diệu a !
- Hưm...mới 6h thôi mà ! - * Mơ mơ màng màng *
- Vậy cậu quên là mình bị phạt trực nhật sân trường rồi hả ?
- Á...Đúng rồi ! Thế nhá, bi bi !! - Linh Dương cúp máy vội vàng rồi mở tủ đồ ra.
Hôm nay là đi học chính nên nó phải mặc đồng phục. Miêu tả qua một chút nhé, bộ đồ này cũng khá là đẹp. Váy dài đến đầu gối kẻ sọc ca rô xám kết hợp với áo sơ mi trắng có nơ bướm đen ở cổ, áo khoác bên ngoài cũng dài đến đầu gối và có màu nâu đất. Mặc đồ chỉn chu xong, Linh Dương nhìn ra ngoài cửa sổ. Oa ! Tuyết rơi trắng xoá khắp mặt đường rồi, nhiệt độ giờ chắc thấp lắm, vẫn nên ấm áp một chút ! Lấy mũ len, khăn ống và đôi tất kiểu ngắn đến mắt cá ( tất cả đều màu đen nhé = 3 ) đi vào, nó ra soi gương lại lần nữa, quả thực là rất hợp đồ tối màu a !
Như một con sóc nhỏ, Linh Dương nhảy tưng tưng xuống mấy bậc cầu thang, không quên xách theo cái cặp bông xù, miệng gọi váng :
- Mẹ à, có gì ăn chưa vậy ?
Xuống đến bậc thang cuối cùng, nó mới thấy ba Hạ và mẹ Hạ đang cùng nấu ăn trong bếp, điệu bộ thân thân thiết thiết mà nói :
- Nào, cẩn thận chút chứ ! Anh không muốn em và con phải ăn một chiếc bánh cháy khét đâu !
- Chồng nấu là được rồi ! Mặc dù nó cháy nhưng ăn vào đậm mùi thơm tình yêu mà ^0^ !
- *Mỉm cười ngọt ngào* Nhưng như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe !
- Vậy anh để em giúp một tay nhé !
- Em thường phải làm việc ở tiệm bánh mệt rồi, lần này cứ để anh !
- Cẩn thận bỏng, anh là nhà văn mà, tay rất quan trọng đó !
- Vậy thì sau này anh đọc em viết là được rồi !
Xem ra cặp vợ chồng này biến con gái mình thành không khí rồi !
Linh Dương nhìn cảnh tình củm như trong phim Hàn kia, lại thấy xung quanh hai người họ một màu hồng với mấy hình trái tim mà không khỏi mắc ói. Trời ạ ! Họ nghĩ mình còn 20 tuổi hay sao mà lúc nào cũng sến súa như vậy được chứ !
Kì thực mẹ của Linh Dương còn khá trẻ và xinh đẹp. Mắt to diễm lệ, thân hình thanh mảnh, môi mềm mại mọng nước như cánh sen, nhìn là muốn cắn ! Ba Linh Dương lại là một người đàn ông điển trai và nam tinh, mắt sâu nhưng hiền từ, khuân mặt dài đầy chất men theo kiểu đúng chuẩn một nhà văn.
Bỏ qua cái cảnh quen thuộc này, nó kéo ghế ngồi xuống bàn ăn chờ bánh bưng ra. Tuy vậy, có lẽ cuộc hội thoại này đến Tết nguyên đán cũng không dừng nếu không có người can thiệp.
- Ba ! Mẹ ! Con đói !! - Linh Dương không nhịn được mà hét lên một tiếng.
Ba Hạ và mẹ Hạ quay lại, ngạc nhiên hỏi :
- Ủa, con xuống đây từ hồi nào vậy ?
Quả nhiên là thật sự biến nó thành không khí rồi !
Linh Dương khóc không ra nước mắt. Lão Thiên à, người cũng thật biết cách khiến người ta phát điên mà ! Yêu nhau là tốt, nhưng đến độ Romeo và Juliet phải thán phục xin hàng như thế này thì...! Hàizz, thật sự nghi ngờ nó có phải là con ruột của ba mẹ không a, trong khi hai người bị nhiễm quá nhiều ngôn tình như vậy thì nó lại đặc biệt yêu thích thể loại kinh dị rùng rợn ( vậy chứ sợ ma lắm đó ) và siêu nhiên. Cổ nhân có câu cha nào con nấy trong trường hợp này thật sự sai hoàn toàn rồi !
--------------------------------
Note : A...mình sẽ cố gắng để ra chap nhanh hơn ! Arigatou gozaimasu ! Á ! Quên mất, con bạn thân ngồi bên cạnh mình sau khi xem bản thảo chương 4 xong liền phán một câu rất hay ho là : Ê mày, trong tiếng Hán, Linh Dương là đầu bò đấy ! Asii, lần sau sẽ kiểm tra kĩ hơn khi đặt tên nhân vật *cười khổ* !
- Ya ! Có nắng rồi này! Thời tiết ấm hơn một chút rồi ! - Linh Dương vui vẻ nói, đôi mắt tinh nghịch dạo quanh một vòng. Đây là con đường nó rất thích, cây cối tươi mát, rất dễ chịu.Tiết trời cũng đã dịu đi mấy phần, gió nhẹ hẳn mấy bậc, trong lòng không khỏi khoan khoái.
Người nào đó bên cạnh thì ngược lại, tóc trắng rũ xuống che mắt, trầm lặng không nói một lời, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, dĩ nhiên Thiên Kì đây không phải đứng im nghe qua loa, trong lòng cũng bình phẩm người mới này chứ. Tên Đại Khanh này không biết về tài thì chưa biết thế nào nhưng chữ sắc cũng chỉ ngang bằng cậu. Không nói thì không biết, Thiên Kì và Đại Khanh là hai trong năm hoàng tử bạch mã của trường. Năm người này thường xuyên chụp ảnh để quảng bá danh hiệu của trường Tuệ Lâm, vì vậy cuộc nói chuyện vừa rồi không phải là chạm mặt lần đầu. Còn về khi nãy, căn bản là Thiên Kì thường xuyên bị Linh Dương kéo đi chơi lung tung hay xuống canteen nên mọi người đều đã quen cái vẻ cool thân thiện của cậu. Còn Đại Khanh thường xuyên núp mặt trong phòng hội trưởng nên vừa rồi xuất hiện khiến chúng nhân thất kinh một phen, tuyệt sẽ không có lần sau !
Nhưng tình thế lúc này có chút...nguy hiểm !
Lâm Đại Khanh nổi danh sát gái, mặc dù không xuất hiện nhiều trước đám đông nhưng gặp riêng các cô gái ở những địa điểm khác nhau thì không hiếm. Hắn nhắm tới ai thì người đó chắc chắn sẽ dính vào cái lưới tình đầy cá trước đó. Nghĩ lại thì thấy thật tội cho mấy cô gái đó...
Thiên Kì quay sang chăm chú nhìn Linh Dương, rồi lại đắm chìm trong đôi mắt thanh bình của nó, môi tự động giãn ra một nụ cười thiên sứ nhẹ nhàng mà không hay.
Con bé ngốc này không tầm thường như vậy đâu nhỉ ?! A nhô...Sao lại xinh xắn thế chứ ! Chỉ là một cô gái bình thường ngoan ngoãn trong tầm tay tớ có phải tốt hơn không ! Ài, Tiểu Dương, cậu cứ làm tớ lo lắng mãi thôi ! Tớ không muốn cậu đau khổ hay khóc đâu ! Tớ sợ nhìn vẻ mặt đó của cậu lắm, vì thế cứ luôn cười tươi như bây giờ nhé !
- Kì Kì...Ưm...Tớ buồn ngủ quá ! - Linh Dương tay dụi dụi mắt, miệng méo gọi một tiếng trong vắt như con mèo nhỏ khiến tim ai kia lỡ mất một nhịp. Cái thời tiết này thật khiến người ta dễ buồn ngủ, với cả lúc nãy trong giờ của Nhu Tường đại nhân còn chưa ngủ đã a !
Thiên Kì đỏ mặt quay sang chỗ khác, miệng khó khăn nói vài từ :
- Để tớ cõng cậu về nhé ! À...- *Cởi áo khoác ngoài*- Cậu khoác thêm đi không cảm lạnh đấy !
- Ưm...cảm ơn...!...Oáp...! - Linh Dương nhận lấy, chậm chạp khoác áo vào rồi mơ màng leo lên lưng cậu bạn mặt vẫn đang biến thể cà chua.
Thiên Kì cõng Linh Dương, hơi ấm từ người nó bao lấy thân thể cậu, hơi thở đều đều bên tai,...xem ra là đã ngủ say rồi..!
Thiên Kì không có áo khoác nhưng xem ra rất ấm áp a ~ !
--------------------------
Sáng sớm, trong một căn phòng màu hồng treo đầy hình poster EXO, một cô gái sở hữu khuân mặt baby thiên thần và vóc dáng nhỏ bé đúng chuẩn hamster đáng yêu đang vùi mặt trong chăn bông mịn màng. Mái tóc tơ có mấy lọn xoăn màu hạt dẻ phủ lấy đôi môi hoa anh đào, tạo nên một ngũ quan rất đỗi dễ xương a ! Nắng chiếu vào đôi mắt qua cánh cửa sổ khiến người kia mi dài khẽ động, mấp máy một lúc rồi khẽ mở ra.
Người mới ngủ dậy luôn phản ứng chậm chạp hơn thường, Linh Dương cũng không ngoại lệ, tay với lấy chiếc Samsung trắng nhìn vào một lúc, môi lười biếng nói :
- 8h mới vào học, giờ cũng chỉ mới 6h, còn sớm chán ! - Rồi lại tiếp tục vùi mặt xuống. Chưa đầy 3s sau đó, tiếng nhạc chuông điện thoại réo lên ca khúc I like you của EXO khiến con nhóc lười biếng này phải ngóc đầu dậy lần hai.
Huh ? Thiên Kì gọi ? Có chuyện gì à ?
Nó gạt nút nghe rồi áp máy vào tai, bằng chất giọng trong trẻo của trẻ con, hỏi :
- Ưm nii...Sao lại gọi giờ này ?
- Dậy đi học ! - Đầu bên kia, Thiên Kì còn đang mặc bộ đồ thể thao, đứng trong sân bóng rổ của vườn nhà mình. Cậu đây là một người chăm vận động, từ 5h30 đã dậy để tự luyện bóng. Giữa cái thời tiết 7°C mà làm vậy quả thực là rất vi diệu a !
- Hưm...mới 6h thôi mà ! - * Mơ mơ màng màng *
- Vậy cậu quên là mình bị phạt trực nhật sân trường rồi hả ?
- Á...Đúng rồi ! Thế nhá, bi bi !! - Linh Dương cúp máy vội vàng rồi mở tủ đồ ra.
Hôm nay là đi học chính nên nó phải mặc đồng phục. Miêu tả qua một chút nhé, bộ đồ này cũng khá là đẹp. Váy dài đến đầu gối kẻ sọc ca rô xám kết hợp với áo sơ mi trắng có nơ bướm đen ở cổ, áo khoác bên ngoài cũng dài đến đầu gối và có màu nâu đất. Mặc đồ chỉn chu xong, Linh Dương nhìn ra ngoài cửa sổ. Oa ! Tuyết rơi trắng xoá khắp mặt đường rồi, nhiệt độ giờ chắc thấp lắm, vẫn nên ấm áp một chút ! Lấy mũ len, khăn ống và đôi tất kiểu ngắn đến mắt cá ( tất cả đều màu đen nhé = 3 ) đi vào, nó ra soi gương lại lần nữa, quả thực là rất hợp đồ tối màu a !
Như một con sóc nhỏ, Linh Dương nhảy tưng tưng xuống mấy bậc cầu thang, không quên xách theo cái cặp bông xù, miệng gọi váng :
- Mẹ à, có gì ăn chưa vậy ?
Xuống đến bậc thang cuối cùng, nó mới thấy ba Hạ và mẹ Hạ đang cùng nấu ăn trong bếp, điệu bộ thân thân thiết thiết mà nói :
- Nào, cẩn thận chút chứ ! Anh không muốn em và con phải ăn một chiếc bánh cháy khét đâu !
- Chồng nấu là được rồi ! Mặc dù nó cháy nhưng ăn vào đậm mùi thơm tình yêu mà ^0^ !
- *Mỉm cười ngọt ngào* Nhưng như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe !
- Vậy anh để em giúp một tay nhé !
- Em thường phải làm việc ở tiệm bánh mệt rồi, lần này cứ để anh !
- Cẩn thận bỏng, anh là nhà văn mà, tay rất quan trọng đó !
- Vậy thì sau này anh đọc em viết là được rồi !
Xem ra cặp vợ chồng này biến con gái mình thành không khí rồi !
Linh Dương nhìn cảnh tình củm như trong phim Hàn kia, lại thấy xung quanh hai người họ một màu hồng với mấy hình trái tim mà không khỏi mắc ói. Trời ạ ! Họ nghĩ mình còn 20 tuổi hay sao mà lúc nào cũng sến súa như vậy được chứ !
Kì thực mẹ của Linh Dương còn khá trẻ và xinh đẹp. Mắt to diễm lệ, thân hình thanh mảnh, môi mềm mại mọng nước như cánh sen, nhìn là muốn cắn ! Ba Linh Dương lại là một người đàn ông điển trai và nam tinh, mắt sâu nhưng hiền từ, khuân mặt dài đầy chất men theo kiểu đúng chuẩn một nhà văn.
Bỏ qua cái cảnh quen thuộc này, nó kéo ghế ngồi xuống bàn ăn chờ bánh bưng ra. Tuy vậy, có lẽ cuộc hội thoại này đến Tết nguyên đán cũng không dừng nếu không có người can thiệp.
- Ba ! Mẹ ! Con đói !! - Linh Dương không nhịn được mà hét lên một tiếng.
Ba Hạ và mẹ Hạ quay lại, ngạc nhiên hỏi :
- Ủa, con xuống đây từ hồi nào vậy ?
Quả nhiên là thật sự biến nó thành không khí rồi !
Linh Dương khóc không ra nước mắt. Lão Thiên à, người cũng thật biết cách khiến người ta phát điên mà ! Yêu nhau là tốt, nhưng đến độ Romeo và Juliet phải thán phục xin hàng như thế này thì...! Hàizz, thật sự nghi ngờ nó có phải là con ruột của ba mẹ không a, trong khi hai người bị nhiễm quá nhiều ngôn tình như vậy thì nó lại đặc biệt yêu thích thể loại kinh dị rùng rợn ( vậy chứ sợ ma lắm đó ) và siêu nhiên. Cổ nhân có câu cha nào con nấy trong trường hợp này thật sự sai hoàn toàn rồi !
--------------------------------
Note : A...mình sẽ cố gắng để ra chap nhanh hơn ! Arigatou gozaimasu ! Á ! Quên mất, con bạn thân ngồi bên cạnh mình sau khi xem bản thảo chương 4 xong liền phán một câu rất hay ho là : Ê mày, trong tiếng Hán, Linh Dương là đầu bò đấy ! Asii, lần sau sẽ kiểm tra kĩ hơn khi đặt tên nhân vật *cười khổ* !
/6
|