Chương 29:
Đời này của Lâm Việt Hải chỉ có duy nhất hai thứ có thể khiến hắn cúi đầu, thứ nhất chính là mệnh lệnh của chỉ huy, bởi vì quân lệnh nặng như núi.
Thứ còn lại chính là lời nói của con gái ngoan của hắn, chỉ bởi vì hắn yêu cô.
Chỉ cần là con muốn, dù là thứ Lâm Việt Hải có thể làm hay không thể làm, hắn cũng sẽ nghĩ cách thỏa mãn yêu cầu của cô.
Nhưng hiện tại cô nói, muốn hắn thao cô.
Nội tâm Lâm Việt Hải chấn động mạnh nẽ, hắn giống như chàng trai trẻ lần đầu biết yêu, nhiệt huyết sôi trào.
Cô vừa hồn nhiên vừa quyến rũ, khóa ngồi trong lòng hắn, không hề giữ lại mà giao phó toàn bộ cho hắn.
Cảm giác phảng phất như đây là lần đầu Lâm Việt Hải được tiếp xúc với phái nữ, hắn hơi khẩn trương, đôi môi mấp máy hôn lên cổ cô.
Miệng hắn mυ"ŧ vào da cổ non mịn, thở dốc nói: “Ở chỗ này không được, em bé. Ba muốn thao em ở một nơi tốt đẹp, nơi này không hay…”.
Bởi vì cô tốt đẹp đến như vậy, hắn muốn thật cẩn thận ngắm nhìn cô, muốn thật chậm rãi dùng vật tượng trưng cho đàn ông của hắn đâm vào thân thể cô, muốn cùng cô hợp lại làm một, muốn cùng nhau cảm thụ cảm giác sự kỳ diệu ấy.
Cho nên hắn luyến tiếc cùng cô gấp gáp hoan ái trong căn phòng nhỏ hẹp này.
Làm như vậy hắn sẽ không thể tận hứng cũng như sẽ ủy khuất con gái mình.
Hơn nữa làm như vậy cũng quá mức càn rỡ, có thể sẽ đẩy cha con hắn vào vực sâu nguy hiểm. Em bé của hắn tốt như vậy, hắn sao nỡ lòng để cô rơi vào nơi tối tăm cùng hắn, để cho thế nhân thóa mạ.
Lâm Nhược Vũ ngược lại bị du͙© vọиɠ thiêu đốt đến mơ màng, cơ thể cô mềm nhũn không xương bám vào cơ thể Lâm Việt Hải, hay cánh tay nhỏ gầy treo trên cổ hắn, yếu ớt nhỏ nhẹ nói: “Ưm…Vậy phải làm sao đây? Baba, khi nào chúng ta về nhà?”.
Khát vọng được baba chiếm lấy, yêu thương phải làm sao đây? Lòng Lâm Nhược Vũ kêu gào muốn cùng ba cô ở bên nhau, chỉ khi baba tiến vào cơ thể cô, cô mới thực sự có cảm giác an lòng.
Cho nên hiện tại cô rất muốn được thân mật cùng hắn, rất muốn.
“Cơm nước xong lập tức về……” Môi Lâm Việt Hải chà xát trên cái cổ nhỏ, hắn xoay người đè thân thể mảnh mai của cô lên giường, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi cô.
Một bên miệng kề miệng say đắm hôn nhau, hai tay hắn cũng không đình chỉ mà nôn nóng vuốt ve những đường cong lả lướt. Hắn cũng muốn thao cô.
Lâm Việt Hải chính là muốn thao con gái mình.
Lâm Nhược Vũ nằm trên cái giường nhỏ, thân thể mềm như bông bị người đàn ông lăn lộn, nửa phần sức lực đều không có. Rõ ràng trước đó đã nói không thể, không có khả năng, nhưng cô cùng hắn chính là luyến tiếc tách ra.
Trên chiếc giường nhỏ, phủ khăn trải giường hình cá chép cùng chăn hoa, còn có cả mùi hương nhàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ Lâm Việt Hải tăng cao.
Ngoài cửa lại truyền vào tiếng Khương Mỹ Mỹ gõ vài cái lên cửa. Lâm Nhược Vũ nằm dưới thân Lâm Việt Hải bị giật mình, cơ thể hơi co rúm lại, bộ dáng nho nhỏ lại yếu đuối.
Lâm Việt Hải đè ở trên thân thể con gái, ngậm vành tai cô vào miệng, giương giọng nói:
“Tôi ra ngay đây.”
Nói xong, hắn lại tới mổ một ngụm lên môi con gái, thấp giọng dỗ dành cô, nói:
“Đừng sợ, Tiểu Vũ, ba ba ở chỗ này, ba ba bảo vệ em.”
Lâm Nhược Vũ toàn tâm toàn ý tín nhiệm ba cô, cô thấy hắn đứng dậy, lấy chăn quấn cô lại, sau đó phân phó: “Hôm qua đón giao thừa quá muộn, em ngủ một chốc đi. Ba sẽ nhanh chóng quay lại.”
Lâm Nhược Vũ không biết ba ba muốn làm cái gì, lập tức bắt lấy tay hắn, không cho hắn rời đi.
“Ngoan, ba ra ngoài xử lý mọi chuyện xong lập tức trở về với em.”
Lâm Việt Hải cam đoan với cô gái nhỏ của hắn, khom lưng, lại luyến tiếc hôn lên môi cô, một tay duỗi vào trong chăn, cách một lớp quần áo, bóp lấy bầu vυ" mềm của cô.
/113
|